Dựa theo tính cách trước đây của Diệp Mãn, đến đoạn này chắc chắn cậu sẽ kéo dài giọng ra, dùng giọng ngọt ngào nhất mà nói với Từ Hòe Đình: "Anh là "tổ tông sống" mà tôi nguyện trung thành cả đời, tôi nguyện đi theo anh làm người hầu, chạy việc vặt, còn dùng tốt hơn cả trợ lý Trần đó."
Mỗi một chữ trong câu này đều mang theo ẩn ý: Cả đời trung thành là chuyện không bao giờ có; nói đi theo làm người hầu, nhưng thực ra trong lòng đã có cả đống tính toán; không dốc hết lòng, nhưng lại nói như thể rất toàn tâm toàn ý; còn bảo mình giỏi hơn trợ lý Trần, rõ ràng là chuyện chẳng có cơ sở gì.
Người ta là sinh viên tốt nghiệp từ trường danh giá hàng đầu thế giới, IQ và EQ khỏi phải bàn. Năm đó nếu đổi lại là Diệp Mãn thì chắc làm chưa hết một năm đã từ chức chạy mất, tìm một thị trấn nhỏ mở một tiệm bún ốc, sống hết quãng đời còn lại. Còn trợ lý Trần vẫn có thể đúng giờ đi làm, là một người có mục tiêu, có lý tưởng, muốn thực hiện giá trị của bản thân. Việc đem bản thân mình ra so sánh với người ta chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Cậu chần chừ, chỉ vì không lâu trước đó mới hứa với "tổ tông sống" rằng sẽ không lừa gạt hắn nữa.
Lời nói dối dễ dàng thốt ra là vì trong đó chẳng chứa chút chân thành nào, chỉ cần logic và trí nhớ tốt là đủ.
Không có cảm tình, chỉ cần mở miệng là có thể bịa ra một câu chuyện trơn tru. Đến mức đôi khi chính cậu cũng chẳng biết mình đang nói cái gì, chỉ cần nghe thuận tai là được.
Nhưng nếu phải nói những lời thật lòng, đối với Diệp Mãn mà nói thì chẳng khác nào mổ toang phần mềm yếu nhất của mình, đặt vào tay người khác, giao cho họ toàn quyền quyết định số phận của cậu.
Một khi đã trao đi thì đối phương sẽ đón nhận và trân trọng nó, hay sẽ vứt bỏ không thương tiếc? Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của họ, và chính điều này làm cho cậu cảm thấy vô cùng chần chừ, thấp thỏm, không hề có chút cảm giác an toàn nào.
Lỡ như đối phương không đón nhận thì sao? Như vậy quá đau lòng. Chi bằng cứ hi hi ha ha lừa gạt cho qua chuyện.
Giống như trước đây cậu từng làm với hệ thống vậy.
Cậu giả vờ, còn Từ Hòe Đình thì không vội vã thúc ép, mà kiên nhẫn chờ đợi, giống như khoảnh khắc trước khi mở một món quà quý giá đã mong đợi từ lâu — dù chưa thấy rõ bên trong, nhưng chỉ riêng cảm giác háo hức khi tháo dải ruy băng đã đủ khiến người ta nhớ mãi cả đời.
Diệp Mãn ở đầu bên kia, tự mình thổi phồng bầu không khí đến mức cứ như sắp tỏ tình đến nơi. Cuối cùng sau một hồi rối rắm, cậu quyết tâm, lấy hết dũng khí mà nói bằng giọng nhỏ nhẹ, đầy thẹn thùng: "Anh là anh em tốt của tôi."
Ha, nói chứ, bối phận của cậu vèo một cái lập tức được nâng cao.
Rốt cuộc, sau bao nhiêu màn kịch ngắn, cậu cũng đã nhận ra ý nghĩa thực sự của chuyện này. Không phải phí công diễn lố.
Từ Hòe Đình không nói gì.
Diệp Mãn vẫn đang chờ hắn trả lời, cậu đã nói ra câu này, đối phương cũng phải đáp lại chứ?
Thấp thỏm, cậu gọi: "Từ tiên sinh?"
Từ Hòe Đình lấy lại giọng, đầu tiên là bình tĩnh nói: "Em chờ chút."
Sau đó hắn đặt điện thoại xuống, rửa mặt, ngồi trở lại, cầm điện thoại lên, vẫn giữ giọng bình thản: "Em nhắc lại câu đó một lần nữa, tôi nghe không rõ."
Ồ, hóa ra là không nghe rõ.
"Tôi là anh em tốt của anh." Diệp Mãn ngoan ngoãn lặp lại một lần. Ngay sau đó lại lo lắng hỏi: "Anh còn trẻ như vậy, sao lại lãng tai rồi? Có phải bị ai đánh không? Hay là ngồi máy bay bị ảnh hưởng? Thật ra trước đây đi máy bay, không chỉ đầu lưỡi tôi bị ảnh hưởng, mà tai cũng hơi ù, anh có muốn đi bệnh viện khám thử không?"
Từ Hòe Đình dường như nghe thấy một tiếng "răng rắc" vang lên trong đầu.
Hắn cười lạnh, lặp lại: "Tôi là anh em tốt của em sao?"
Diệp Mãn nghe thấy giọng điệu của hắn không đúng, lập tức nhỏ giọng lại, tự tin cũng giảm đi không ít: "Không... không phải sao?"
"Không phải."
"Hức......"
"Có khóc cũng không biến tôi thành anh em tốt của em đâu."
Diệp Mãn cắn môi.
Cả hai đều im lặng.
Nhưng cũng không cúp máy, chỉ lặng lẽ nghe tiếng hít thở của nhau qua điện thoại.
Vẫn là Từ Hòe Đình lên tiếng trước: "Thấy khó chịu à?"
"Không......"
"Tôi muốn nghe lời nói thật."
"......Ừm."
"Nhưng hôm nay tôi không định dỗ em."
"Ừm......"
Tiếng nói tủi thân vang lên qua ống nghe khiến Từ Hòe Đình cảm thấy mình đúng là không phải người tốt. Hắn không vui, nhưng lúc này tâm trạng hắn lại tốt lên.
Răng nanh hơi ngứa, chỉ tiếc là người không ở ngay trước mặt, không thể cắn một cái, nhéo một miếng, vì thế hắn nghiến răng nói: "Vậy hai ngày tới em cứ khó chịu vì tôi đi."
......
Buổi tối hôm đó, khi ăn cơm, lần đầu tiên Diệp Mãn giữ im lặng trên bàn ăn ở nhà mình.
Hôm nay hiếm khi cả nhà về sớm, ngay cả anh cả cũng đến trước giờ cơm, ngồi sẵn bên bàn. Bình thường, anh toàn về nhà rất muộn, nếu có về sớm thì cũng đã qua giờ cơm rồi.
Dì Chu thấy đông đủ mọi người thì rất vui, làm một bàn đầy món ngon.
Được Diệp Mãn dỗ dành hơn nửa năm nay, ngày nào cũng "dì Chu thế này", "dì Chu thế kia", trong lòng nghiêng hẳn về phía cậu, cố ý làm nhiều món theo khẩu vị của Diệp Mãn.
Nếu là ngày thường, chắc chắn Diệp Mãn sẽ nhanh chóng nhận ra điều này rồi vui vẻ cảm ơn bằng cả tấm lòng.
Nhưng tối nay, cậu thất thần, chỉ im lặng gắp thức ăn trong bát, ăn mà chẳng thấy ngon.
Trì Ngạn Vinh thử gắp cho cậu một miếng thức ăn, Diệp Mãn cũng chẳng phản ứng gì nhiều, cứ thế ăn vào. Bình thường, ít nhất cậu cũng sẽ ngọt ngào nói một câu: "Cảm ơn ba."
Nhưng lúc này, cậu nào có tâm trạng mà để ý đến những người xung quanh.
Cậu lợi hại thì cũng có giới hạn thôi, bình thường có thể dỗ dành bảy tám người cùng lúc, nhưng cậu đâu phải cái máy. Khi tâm trạng thật sự tệ, cậu không thể lấy ra chút tinh thần nào để diễn nữa, mà còn cảm thấy bực bội.
Mà một khi đã thấy phiền, cậu sẽ có xu hướng buông xuôi, không còn quan tâm liệu người khác có thấy ấn tượng xấu về mình hay không, có ghét cậu hay không.
Một bên cứ lặng lẽ nhét thức ăn vào miệng, một bên lại lên tiếng với hệ thống, giọng đầy nghi hoặc: "Anh ấy nói anh ấy không muốn dỗ tôi."
"Đúng vậy, hắn nói thế." "anh ấy" còn chưa nói ra là ai, nhưng hệ thống cũng chẳng cần suy nghĩ đã hiểu ngay.
Nó tưởng rằng Diệp Mãn muốn hỏi người kia đã bao giờ dỗ cậu chưa, hoặc là nói cậu vốn chẳng cần ai dỗ dành.
Nhưng không, điều cậu hỏi lại là: "Tại sao?"
Hệ thống ngẩn ra: "Tại sao cái gì?"
Diệp Mãn: "Tại sao anh ấy không muốn dỗ tôi?"
Nghe giọng điệu của cậu, rõ ràng là đang thật sự thắc mắc về chuyện này.
Có thể tưởng tượng được, từ lúc cúp máy, cậu đã liên tục nghĩ về vấn đề này, mang theo cảm giác mà chính bản thân cậu cũng không biết là bị đè nén, không vui, chuyên tâm suy nghĩ dựa vào bộ não nhỏ bé của mình để tìm ra đáp án.
Bởi vì không nghĩ ra được lý do, có lẽ ngay cả khi nằm trên giường, buồn ngủ đến mơ màng, trong đầu cậu vẫn sẽ bật ra một câu: "Tại sao?"
Hệ thống: "......"
A a a a a!
Ầm!
Như một trận chiến hỗn loạn, như sét đánh ngang tai.
Hệ thống phản ứng theo bản năng, trả lời một cách bình tĩnh: "Cậu bị lừa rồi."
Diệp Mãn mờ mịt nói: "Thật... thật sao?"
Khi nào? Sao lại bị lừa? Lừa cái gì cơ?
Hệ thống: "Là a a a a!"
"Cậu mới nghĩ đến hắn một chút thôi mà đã bị hắn lừa rồi! Không được nghĩ, không được nghĩ! Mau đá cái tên hỗn đản đó ra khỏi đầu cậu ngay!"
Diệp Mãn: "À, được rồi."
Cậu im lặng trên bàn cơm, lúc này lại đến lượt Trì Ngạn Vinh và Tần Phương Nhụy vắt óc tìm chuyện hài hước để kể, cố gắng làm không khí bớt nặng nề hơn.
Diệp Mãn không biết rằng trên bàn cơm, những người khác đều đang lén quan sát sắc mặt của cậu. Trì Ngạn Vinh nhiều năm qua đi đến đâu cũng được người khác tâng bốc, chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác, lúc này lại vò đầu bứt tai không biết phải dỗ thế nào. Ông đành phải hạ giọng, dịu dàng trò chuyện với Diệp Mãn đang thiếu hứng thú, đồng thời len lén ra hiệu bằng ánh mắt với Trì Nhạn, ý bảo anh cũng nói gì đó.
Trong mắt Trì Ngạn Vinh, con trai mình là người làm gì cũng được, việc gì cũng có thể xử lý tốt.
Nhưng Trì Nhạn từ nhỏ đã biết rằng, sự hài hước và khả năng khuấy động không khí không phải là thứ có thể học được bằng nỗ lực.
Có những người sinh ra đã khiến người khác yêu thích. Anh nhìn sang hai đứa em trai đối diện bàn ăn, một người giỏi đối nhân xử thế, ai gặp cũng cảm thấy dễ chịu như tắm mình trong gió xuân, không cần lộ liễu vẫn khiến người khác vui vẻ. Một người lại là bé cưng của cả gia đình khiến ai cũng phải mềm lòng.
Còn anh, từ bé đã là "vua tẻ nhạt".
Trì Ngạn Vinh chẳng lẽ không biết con trai mình thế nào sao?
Trì Nhạn bình tĩnh nhìn lại.
Trì Ngạn Vinh cứng đờ, ngượng ngùng chạm mũi mình rồi quay đầu tiếp tục cố gắng hạ giọng nói chuyện với cậu con trai út.
Từ khi đứa con út về nhà đến giờ, đây là lần đầu tiên thằng bé cáu kỉnh rõ ràng như vậy.
Trì Giác thì thoải mái hơn nhiều, vì Diệp Mãn giận dỗi với anh không ít lần rồi. Hôm nay cũng chẳng phải lần khó dỗ nhất, anh vẫn có cách.
Anh còn chưa kịp ra tay, Trì Nhạn đã lấy điện thoại ra gọi điện.
Chẳng bao lâu sau, có người mang đến danh sách đấu giá của một số vật phẩm.
Phương pháp giải quyết vấn đề của anh có hơi thô bạo, trực tiếp hỏi Diệp Mãn có thích thứ gì không. Tâm trạng không tốt thì cứ mua sắm, mua cho đến khi vui vẻ mới thôi. Anh sẽ trả tiền, không cần nhìn giá.
Mọi người thay phiên nhau dỗ dành, Diệp Mãn quả thật có chút choáng váng.
Trong đầu cậu cũng dần dần vứt bỏ vấn đề phức tạp kia sang một bên.
Sau bữa ăn, mấy người ngồi trên sofa, Trì Giác tự tay bóc lựu cho cậu, còn trên TV đang phát một vở kịch ngắn.
Giọng nói khoa trương của nữ diễn viên trung niên vang lên: "Không ngờ tôi lại có thể nghe thấy tiếng lòng của bảo mẫu nhà tôi!"
"Cô ta nói gì cơ? Đại thiếu gia nhà tôi, bạn gái cậu ấy thực ra là một chàng trai giả trang sao!"
Trì Ngạn Vinh: "Hả!"
Tần Phương Nhụy nhíu mày, liếc nhìn Trì Giác một cái, lẩm bẩm: "Nam thì nam, sao lại phải giả làm bạn gái? Cốt truyện này không hợp lý."
Dì Chu đi ngang qua, tò mò nhìn thoáng qua màn hình, sau đó cũng kéo ghế lại ngồi xuống, đặt một đĩa hạt dưa và quả hạch trước mặt mọi người, cuối cùng còn tự lấy một ít cầm trong tay.
Nghe tiếng nhạc chói tai trên TV, Diệp Mãn ngồi co người lại, đầu càng ngày càng cúi thấp, mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Thật sự không có thời gian để nghĩ đến vấn đề "tổ tông sống" gì đó nữa.
Diệp Mãn muốn chạy trốn, nhưng sofa quá êm, không đứng dậy ngay được.
Đến mười giờ, Trì Nhạn đúng giờ lên tiếng nhắc nhở mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, cốt truyện trên TV đã đến đoạn đại thiếu gia nhà giàu phát hiện ra "bạn gái" của mình thực chất từng là bạch nguyệt quang của anh ta. Chẳng qua, người kia hiện tại bị mất trí nhớ, cho rằng hai người không quen biết, bị kẻ có ý đồ xấu lợi dụng, giả làm con gái để tiếp cận đại thiếu gia.
Ba mẹ Trì và dì Chu đang xem đến nhập thần.
Ba Trì: "Sao cậu ta không nói thẳng là hai người đã quen nhau từ trước?"
Mẹ Trì: "Chắc là lúc trước làm chuyện gì có lỗi, không dám nói ra. Em đoán cậu ta có liên quan đến việc đối phương mất trí nhớ."
Dì Chu: "Chẳng phải bảo mẫu kia nói hai người họ sẽ nhảy xuống vách núi sao? Khi nào nhảy vậy? Sao còn chưa thấy?"
Diệp Mãn trong lòng cảm kích anh cả đến mức muốn nói một vạn câu cảm ơn, run rẩy túm lấy cánh tay Trì Giác, bước đi loạng choạng trở về phòng.
Mặt nóng bừng, vùi đầu vào gối, hồi lâu sau mới lấy điện thoại ra.
Nghĩ nghĩ một lúc, lại tắt máy.
Không phải anh em tốt, vậy thì chỉ là quan hệ giao dịch thuần túy.
Ai lại đi gọi điện cho ông chủ mình mỗi ngày chứ?
Không gọi.
Chui vào chăn, đi ngủ.
......
Chờ màn hình điện thoại sáng lên trong suốt một giờ, cuộc gọi vốn luôn đến đúng giờ hôm nay lại chẳng có động tĩnh gì.
Từ Hòe Đình khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhịp điệu có chút dồn dập. Một lát sau, không biết nghĩ đến chuyện gì, hắn bật cười.
"Từ, cậu cười cái gì vậy?"
"Không có gì."
Người kia nghi hoặc khó hiểu, cởi sợi dây cho chú chó lông vàng, vỗ vỗ nó rồi thả ra cho nó tự do hoạt động một lát. Sau đó, hắn ta đi qua nhìn thoáng qua điện thoại của Từ Hòe Đình: "Bé cưng nhà cậu hôm nay không gọi cho cậu à?"
Người kia làm mặt quỷ: "Hai người cãi nhau à?"
Từ Hòe Đình chỉ đáp một tiếng "À" rồi đứng dậy, gọi chú chó lông vàng trở lại tiếp tục huấn luyện.
...
Lúc Diệp Mãn đi bệnh viện kiểm tra lại, không khí Giáng Sinh trên đường phố so với trước đó còn náo nhiệt hơn, đi đến đâu cũng thấy người ta sôi nổi thảo luận, lập kế hoạch hẹn hò.
Y tá nhớ đến chuyện cậu từng nhắc trước đây, mỉm cười hỏi: "Lần trước cậu nói Giáng Sinh muốn đi làm gì ấy nhỉ? Tụ tập với bạn bè à?"
"Không phải, không phải đi ra ngoài với nhiều người như vậy, chắc là... chỉ hai người thôi. Tôi với một người khác, cùng đi làm một chuyện quan trọng." Diệp Mãn mấy ngày nay không gọi điện cho "tổ tông sống" nữa, cũng không chắc đến lúc đó hắn còn đi cùng mình hay không.
Y tá trêu chọc: "Ôi chao, chỉ có hai người thôi sao? Lại còn lên kế hoạch trước tận một tháng? Người kia không phải là một cô gái nhỏ đấy chứ?"
Diệp Mãn lắc đầu: "Không phải, là một người đàn ông."
Y tá sững sờ: "Cậu và một chàng trai khác, hẹn nhau từ sớm như vậy để cùng đi chơi vào lễ Giáng Sinh sao?"
Diệp Mãn gật đầu mạnh mẽ.
"Bạn thân à? Làm việc ở thành phố khác, bình thường không gặp được? Chỉ có lễ Giáng Sinh mới được nghỉ nên mới về tìm cậu chơi?"
Diệp Mãn không hiểu tại sao cô lại hỏi vậy, nghi hoặc lắc đầu, hồi tưởng lại một chút rồi đáp: "Anh ấy mới xuất ngoại gần đây nên mới không gặp được, chứ trước đó vẫn... rất dễ gặp?" cậu tự hỏi rồi bổ sung: "Nhưng dạo gần đây, buổi tối vẫn hay gọi điện tâm sự này nọ."
Y tá nghi ngờ "Ừm" một tiếng: "Tần suất thì sao?"
"Mỗi tối." cậu đáp thản nhiên. "Sao vậy?"
Ngoại trừ mấy ngày nay, đúng là không còn gọi nữa.
"À...." Y tá trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tiểu Mãn, cậu— không, hai người — có chắc là chỉ là bạn không?"
"Có gì không phù hợp sao?" Diệp Mãn thắc mắc. "Rất phù hợp mà?"
Y tá khẽ cười nói: "Lễ Giáng Sinh, hai người lại còn hẹn nhau trước tận một tháng, cậu còn sẵn sàng dời lịch kiểm tra để đi. Xem trọng như vậy, chẳng phải là đang hẹn hò sao?"
Diệp Mãn lập tức phủ nhận.
Trong lòng nghĩ, cậu mới không phải là đi hẹn hò, mà là khổ sở bám theo phía sau người ta để xem người ta hẹn hò.
Nhưng cũng không biết có phải do y tá nói thế hay không, mà chuyện này lại khiến cậu để tâm hơn.
Lúc đi ra ngoài, cậu thỉnh thoảng lại nghe thấy người đi đường thảo luận về chuyện lễ Giáng Sinh nên mặc gì, tặng quà gì,....
Nghe nhiều quá, cậu cũng không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ: Ngày hôm đó, mình có nên chuẩn bị một món quà nhỏ hay không? Có nên ăn mặc đẹp hơn một chút, chăm chút hình tượng của bản thân không?
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc "tổ tông sống" chịu đi cùng cậu làm nhiệm vụ vào ngày đó, cũng đáng để tặng chút quà cảm ơn.
Diệp Mãn đã lâu rồi không quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Vì không nhìn thấy, nên mặc gì cũng đều do người nhà chuẩn bị, chỉ cần thoải mái là được, còn lại chẳng quan trọng.
Hôm nay hiếm khi cậu mở tủ quần áo ra, gọi hệ thống giúp cậu chọn đồ.
Cậu sờ lên mặt mình, chợt cảm thán: "Tôi gần như không nhớ mình trông như thế nào nữa. Không biết dạo gần đây có thay đổi gì so với trước kia không."
Lần cuối cùng cậu nhìn thấy gương mặt của chính mình, là một khuôn mặt đầy vết bầm tím, sưng tấy và đẫm máu.
Nhưng gần đây, hình ảnh ấy cũng không còn hiện lên trong tâm trí cậu nữa.
Ấn tượng của cậu về cả thế giới này đều đang dần mờ nhạt đi qua từng ngày trong bóng đêm.
Diệp Mãn quỳ trước tủ quần áo, lục lọi tìm đồ: "Anh Thống, cái này có đẹp không?"
Hệ thống thực sự rất muốn nói một câu khó nghe, thậm chí còn định bảo cậu thay ngay cái bộ đồ ngủ hình khủng long bên cạnh kia đi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể nói ra một lời trái với lương tâm như vậy, đành phải nhẫn nhịn mà nói: "Đẹp."
Diệp Mãn lại cầm lên một bộ khác: "Còn cái này?"
Hệ thống: "...... Đẹp!"
Diệp Mãn tiếp tục phối hợp thử vài bộ quần áo khác.
Hoang mang hỏi: "Tại sao cậu chỉ biết nói là đẹp vậy?"
Hệ thống: "Bởi vì thật sự đẹp!"
Lúc này, trên người Diệp Mãn đang mặc một chiếc áo khoác lông xù màu trắng, cổ áo rất thấp. Có lẽ vì cậu quá gầy, phần cổ áo hơi rộng để lộ xương quai xanh mảnh khảnh, khiến cả người trông rất dịu dàng. Dạo gần đây, sức khỏe cậu tốt lên đôi chút, sắc môi cũng trở nên hồng hào, răng trắng môi đỏ, ngồi đó khẽ cười một cách nhợt nhạt, cả người trông như đang phát sáng.
Nhưng Diệp Mãn lại không hề biết điều đó.
Cậu chỉ có thể nhờ hệ thống giúp mình chọn ra bộ đẹp nhất.
Càng gần đến lễ Giáng Sinh, cậu lại càng cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, đặc biệt là khi "tổ tông sống" gửi tin nhắn xác nhận kế hoạch và thời gian gặp mặt vào ngày đó.
Diệp Mãn không biết nên tặng quà gì cho hắn, cuối cùng đành khiêm tốn hỏi ý kiến y tá trong bệnh viện.
"Tặng khăn quàng cổ, găng tay, bánh quy hoặc táo cũng được." y tá an ủi cậu: "Ngày này, quà không cần phải đắt đỏ, quan trọng là tấm lòng. Cậu tặng gì cho bạn trai của mình, chắc chắn hắn cũng sẽ vui vẻ thôi."
Diệp Mãn gật đầu, nhưng ngay sau đó lại xua tay lia lịa: "Không phải, không phải bạn trai."
Đến cả anh em tốt cũng không phải.
Chỉ là một "tổ tông sống" mà thôi.