Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Chương 7

Trì Giác đối với Từ Hòe Đình cảnh giác và địch ý không cần phải nói, ai sáng mắt đều nhìn ra được.

Không trách cậu phải căng thẳng như vậy.

Tiểu Thịnh tổng chỉnh lại quần áo, tìm một chiếc ghế dựa rồi thản nhiên ngồi xuống.

Nhìn qua bên kia, được rồi, bản thân còn chưa kịp chỉnh lại mà Từ Hòe Đình thì thật giỏi, cánh tay vẫn vững vàng ôm lấy eo tiểu mỹ nhân nhà người ta, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt màu tro xám lạnh lùng khó đoán nhìn cậu, ánh mắt đủ khiến ai tim cũng run lên một trận.

Hồi trẻ, Từ Hòe Đình bị lão gia tử Từ gia quăng vào quân đội rèn luyện mấy năm, sau đó lại bị đưa đến chỗ khác hai năm, sau lại bị thương mới rút lui, quay về tiếp nhận sản nghiệp của Từ gia tại Kinh thị, mấy năm nay mới dần dần ổn định.

Nhưng lúc còn trẻ, hắn không phải là kiểu người ôn nhu nho nhã như bây giờ.

Nếu để Tiểu Thịnh tổng nói, cái người này trong xương cốt chính là một con sói hoang.

Là sói dữ, người sống chớ nên đến gần.

Ai dám động vào hắn?

Từ Hòe Đình và chị hắn, còn có mẹ hắn, lúc vừa mới bị ba mang về từ Sicily, trong giới không thiếu người muốn gây sự với họ. Có những thiếu gia được Từ gia cưng chiều nhảy ra kiếm chuyện, cũng có những kẻ đơn thuần không vừa mắt ngoại hình khác biệt của hai anh em nhà này.

Nhưng tất cả bọn họ đều xem nhẹ sự hung tàn của Từ Hòe Đình và Từ Tư Nghi.

Mẹ hắn tính tình hiền lành, thời trẻ là đại tiểu thư bên nước kia, sau này người nhà gặp biến cố, bị ba hắn nhìn trúng vì dung mạo và vì khi đó cả gia đình phải vật lộn sống sót ở vùng đất tàn nhẫn kia mà chỉ dựa vào hai con "sói con" nhỏ tuổi mà chống đỡ.

Giới hào môn này nơi nào có thể sánh với sự khắc nghiệt nơi họ từng sống? Từ Hòe Đình đánh nhau không phải chỉ để ra vẻ, mà là thực sự không màng sống chết. Những kẻ tìm đến gây sự đều bị đánh cho không còn ai dám ho he.

Nếu không nhờ năng lực của hắn, vị trí cầm quyền Từ gia này làm gì đến lượt một kẻ mang dòng máu lai như hắn? Ngay cả lão gia tử Từ gia cũng không phải kiểu người dễ dàng nhắm mắt bỏ qua vấn đề này.

Từ Hòe Đình có tiếng hung tàn bên ngoài, hơn nữa Trì gia dù có tiếng tăm trong giới hào môn Kinh thị, nhưng so với quái vật khổng lồ như Từ gia thì vẫn còn thua kém xa.

Giờ đây, em trai bảo bối của Trì nhị thiếu lại bị người đứng đầu Từ gia ôm chặt, không thể chạy cũng không thể tránh, đôi mắt hồng lên như con thỏ nhỏ, nhưng liệu có ai dám đến giành lại?

Chuyện này chẳng khác gì tận mắt chứng kiến bé thỏ nhà mình nuôi từ bé bị sói tha đi cả!

Trì Giác nhìn về phía Diệp Mãn: "Tiểu Mãn, còn không mau xuống khỏi người Từ tiên sinh!"

Ngay lúc đó, trong phòng bỗng vang lên mấy tiếng động lớn.

Diệp Mãn vốn định lăn xuống thật, trước đó Trì Nhạn đã dặn cậu phải đi theo Trì Giác, bây giờ cậu đã trốn đi không nói, còn gặp chuyện như thế này, thật sự có chút chột dạ.

Kết quả là, đúng lúc cửa bị đẩy mạnh, cậu hoảng sợ rụt trở về.

Cậu mơ hồ nghe thấy ai đó bật cười.

"Rầm!"

Cánh cửa bị đá văng, Mạnh Diệu lao ra khỏi phòng tối, trên mặt còn vết bầm tím: "Trì Giác!"

Trì Giác vốn đang lo lắng Diệp Mãn sẽ chọc giận Từ Hòe Đình thì lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ. Giọng anh phức tạp: "Mạnh Diệu? Sao anh lại ở đây?"

Diệp Mãn giật giật tai. Gì cơ? Mạnh Diệu?!

Lúc cần xuất hiện thì không thấy đâu, bây giờ lại ở đây?

Hệ thống tức tối: "Hắn ta bị người của Từ Hòe Đình nhốt vào phòng tối! Tôi đã nói chúng ta không tìm lầm chỗ mà!"

"Nhưng mà Từ Hòe Đình ra tay cũng quá độc ác, thân là cháu ngoại ruột thịt mà nói ra tay là ra tay, chỉ vì muốn chia rẽ Trì Giác với Mạnh Diệu? Đúng là xấu xa mà."

Diệp Mãn nghe được một bụng chuyện bát quái giới hào môn.

Bỗng nhiên cậu nhận ra một điều.

"Hệ thống, chuyện giữa Trì Giác và Mạnh Diệu bị phá hoại... có phải là do Từ Hòe Đình không?"

Hệ thống không nói được gì.

Dù Từ Hòe Đình chịu sự dặn dò của Mạnh lão gia tử, buộc phải chia rẽ Mạnh Diệu và Trì Giác nhưng hắn chưa từng trực tiếp dạy bảo người trong cuộc.

Mạnh Diệu còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Từ Hòe Đình lạnh nhạt khoát tay một cái, lập tức bị kéo trở lại phòng tối.

Sắc mặt Trì Giác tái nhợt, muốn nói gì đó.

Nam nhân mang theo ý cười, kéo Diệp Mãn ra phía sau, đối diện với Trì Giác mà nói: "Tôi dạy dỗ cháu ngoại, cậu Trì không có ý kiến chứ?"

Trì Giác trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "...Không có."

Trợ lý Trần thấy tình hình đã được kiểm soát, xác nhận với Diệp Mãn về những gì vừa xảy ra, sau đó giao cậu lại cho Trì Giác để rời đi.

Xảy ra chuyện như vậy, dù có tìm được Mạnh Diệu, Diệp Mãn cũng không thể tiếp tục làm nhiệm vụ.

Hệ thống nói, cốt truyện phải hợp logic.

Cậu lúc này liều mạng leo lên ngồi vào đùi Mạnh Diệu, Trì Giác chắc sẽ không ghen hay tức giận mà chỉ cảm thấy cậu bị thần kinh.

Khi xuống lầu, đi ngang qua một chỗ nào đó, Diệp Mãn nghe thấy tiếng ẩu đả khiến da đầu tê dại.

"Trước đó hạ thuốc vào rượu của Từ tiên sinh là mày đúng không?"

"Muốn chết."

Phanh!

Có người r.ên rỉ, giọng khàn đặc rống lên giận dữ: "Tôi chỉ là tham ô tiền của công ty, vay một khoản tiền, nhưng tôi đã nói rồi, cho tôi thời gian, số tiền này tôi có thể trả gấp mười, hai mươi lần, không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt như vậy!"

"Từ Hòe Đình! Mày a——"

Trợ lý Trần từ trên lầu đi xuống, bình tĩnh phân phó: "Bịt miệng lại, Từ tiên sinh không thích ồn ào."

Diệp Mãn cúi đầu thấp hơn, không dám nghe thêm tiếng động bên kia.

Hệ thống: "Tặc tặc, cậu không nhìn thấy nhưng Từ Hòe Đình ra tay thật sự tàn nhẫn."

Diệp Mãn thầm nghĩ: "Gã ta đáng bị như vậy."

Hệ thống sững sờ một chút.

Diệp Mãn: "Cậu nghĩ số tiền gã ta nói sẽ trả gấp mười, hai mươi lần là từ đâu ra?"

Đó là những khoản tiền được ép ra từ biết bao nhiêu người như Diệp Mãn.

Đó là món nợ mãi mãi không thể trả hết. Dù có cố gắng thế nào, dù có làm việc cả đời, dù có làm đến chết, cũng không bao giờ trả nổi.

Nếu không phải Trì gia tìm cậu, có lẽ cậu cũng đã gần chạm tới giới hạn của mình.

Cậu biết nếu tiếp tục ở lại Trì gia, sớm muộn gì cũng sẽ vì tính cách của mình mà rơi vào kết cục bị mọi người ghét bỏ, thậm chí mất mạng nhưng cậu vẫn không thể từ bỏ ý định ở lại.

Hệ thống nói cốt truyện phải hợp logic, Diệp Mãn không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng cậu biết rằng nếu không có tiền, cậu nhất định sẽ chết.

Nếu cậu không lấy được tiền từ Trì gia, ít nhất cũng phải lấy được số tiền từ hệ thống.

Nhưng bây giờ, nhiệm vụ lại một lần nữa thất bại.

Hệ thống còn phát hiện cậu nói dối, sẽ không còn tin tưởng cậu nữa, sẽ không mềm lòng mà giúp cậu nữa. Trong lòng Diệp Mãn bắt đầu có chút lo lắng.

Hệ thống: "Diệp Mãn......"

Diệp Mãn sờ sờ mắt mình, dùng sức day day, giọng khàn khàn hỏi: "Hửm?"

Hệ thống: "...... Không có gì."

Ngựa này quả nhiên là không thể cưỡi được.

Trì Giác kéo Diệp Mãn ra khỏi tay Từ Hòe Đình, không nói hai lời mà lập tức nhét người vào xe, như lửa cháy đến mông mà lái thẳng về Trì gia.

Chạng vạng.

Diệp Mãn ngồi ở giữa, Trì Ngạn Vinh và Tần Phương Nhụy nhìn đứa con mới nhận về của mình, trong lòng đầy lo lắng.

Nghe Trì Giác kể chuyện giữa Từ Hòe Đình và Diệp Mãn, Trì Ngạn Vinh kinh ngạc, không chắc chắn nói: "Chắc là hiểu lầm thôi đúng không?"

Từ Hòe Đình là ai chứ? Hắn đâu phải Mạnh Diệu, chắc sẽ không có ý gì với Diệp Mãn đâu.

Trong lúc nói chuyện, Diệp Mãn nhận lấy bát canh giữ ấm mà dì Chu đưa tới, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

Tần Phương Nhụy ngồi gần nhất, thấy bên miệng cậu dính chút canh, theo bản năng lấy khăn giấy lau giúp.

Diệp Mãn ngây người một chút, giọng nói nhỏ đến lạ, khẽ gọi: "Cảm ơn mẹ."

Một lát sau, Tần Phương Nhụy cảm giác có một luồng hơi ấm mềm mại tựa sát vào bên người mình, giống như một bé thú nhỏ, làm bà thấy lòng mình mềm nhũn ra.

Bên cạnh, người nào đó không biết bà đã nhận ra hành động nhỏ lén lút của mình, chỉ cúi đầu uống từng ngụm canh.

Trong lòng Tần Phương Nhụy tức khắc mềm nhũn hẳn đi.

Bà thật ra không biết rõ lắm làm thế nào để chung sống với đứa con mới nhận lại của mình.

Là một người mẹ, bà nghĩ rằng mình phải làm tốt, phải xử lý mọi chuyện một cách công bằng, không thể gây ra chuyện để người khác cười chê.

Con cái ư, bà đã nuôi hai đứa, cả hai đều được nuôi dạy rất tốt, vậy thì đứa này cũng chỉ cần nuôi dạy theo cách tương tự là được.

Nhưng khi thật sự đối mặt với Diệp Mãn, bà mới nhận ra có một số chuyện không hề đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ vừa gặp là phải khóc lóc trời đất, gọi "con của mẹ" sao? Với một người xa lạ như vậy, bà không thể nào nhiệt tình được. Hơn nữa, lúc trước bà cũng không biết con mình bị ôm nhầm.

Trì Giác xuất sắc và ưu tú, từ trước đến nay vẫn là niềm tự hào của bà, bao năm qua cũng chưa từng thiếu đi tình cảm mẹ con gắn kết. Hơn nữa, Trì Giác không phải con ruột thì còn có Trì Nhạn, đây mới chính là con ruột của bà. Vì thế, sự tồn tại của Diệp Mãn trở nên có phần gượng gạo.

Giữa Trì Giác và Diệp Mãn, bà luôn theo bản năng thân cận Trì Giác hơn, còn với Diệp Mãn thì giữ thái độ khách sáo, xa cách.

Bà nhận ra Diệp Mãn rất cố gắng để thân cận và lấy lòng mình, biết rằng thái độ của mình có thể sẽ làm tổn thương cậu, nhưng bà vẫn rất khó kiểm soát được bản thân.

Vì thế, bà tìm cớ bận rộn ở công ty để tránh mặt vài ngày, sau đó lại đi công tác một thời gian dài không về nhà.

Sau khi trở về, số lần Diệp Mãn xuất hiện trước mặt bà ít hẳn đi.

Bà còn tưởng rằng mình đã làm đứa trẻ này chán ghét.

Nhưng Diệp Mãn thực ra là một đứa trẻ ngoan, còn hiểu chuyện hơn bà nghĩ rất nhiều.

Trì Nhạn vội vã trở về từ bên ngoài, sau khi hiểu rõ tình hình thì dứt khoát quyết định: "Về sau cố gắng tránh những nơi có mặt Từ Hòe Đình." Anh ta lại nhìn sang Trì Giác: "Em cũng nên hạn chế qua lại với Mạnh Diệu."

Đôi mắt Trì Giác tối lại: "Em hiểu rồi, anh cả."

Tần Phương Nhụy lên tiếng: "Tiểu Mãn ở độ tuổi này, hẳn là nên đi học. Tương lai con có điều gì muốn làm không?"

Chỉ cần không quá vội vàng trèo lên cao, vội quá cũng chẳng có tác dụng, tự nhiên có lúc sẽ ngộ ra được.

Nói một câu khó nghe, với kiểu người như Từ Hòe Đình, hắn sẽ không vô duyên vô cớ để mắt tới một kẻ mù mờ không có giá trị. Điều đó là không thể nào.

Câu hỏi này khiến Diệp Mãn nhất thời á khẩu.

Trì Nhạn từ nhỏ đã được nuôi dạy như một người thừa kế, tương lai chắc chắn sẽ kế thừa Trì gia.

Trì Giác còn trẻ nhưng đã nhảy hai lớp, chưa tốt nghiệp đã nổi bật trong lĩnh vực máy bay không người lái, tài giỏi từ bé, lại dựa vào ngoại hình và năng lực mà tiếp xúc với giới thượng lưu, trở thành một trong những người được tôn sùng nhất, vạn người ái mộ.

Còn Diệp Mãn thì sao?

Nếu hỏi cậu muốn làm gì, thì câu trả lời chính là: kiếm tiền.

Chỉ cần kiếm được tiền, có thể trả hết nợ, có thể sống yên ổn qua ngày thì việc gì cậu cũng có thể làm.

Còn về lâu dài, cậu chưa từng nghĩ tới. Cậu cũng không có tư cách để nghĩ.

Người Trì gia chắc sẽ không thích một câu trả lời mang đầy tính thực dụng như vậy. Nói ra có khi lại bị người ta coi thường.

Diệp Mãn dùng muỗng khuấy canh, cố gắng nghĩ ra một câu trả lời nghe có vẻ hay ho hơn.

Ánh mắt cậu lướt qua những thứ xung quanh.

Nhân viên thu ngân, phục vụ, lao công... Một quầy nhỏ bán bánh rán, quẩy nóng hay bánh bao cũng được. Nhưng với cậu mà nói, tất cả những thứ đó dường như đều xa vời, như một giấc mơ không thể với tới.

Cậu ậm ừ nửa ngày, cũng không nói ra được một nghề nghiệp nào khiến người ta hài lòng và tán thưởng, sắc mặt càng lúc càng đỏ lên.

"Anh Thống, anh Thống, cậu có thể nói cho tôi một đáp án được không? Tôi đảm bảo lần sau sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ không thất bại nữa!"

Hệ thống định nói với cậu rằng dù cậu không đảm bảo thì nó cũng có thể nói cho cậu đáp án, không cần phải đổi bất cứ thứ gì.

Điều này khiến hệ thống không khỏi tự hỏi liệu có phải thái độ của mình với Diệp Mãn quá khắc nghiệt hay không, mới khiến cậu lúc nào cũng như đi trên băng mỏng thế này.

"Diệp Mãn, thực ra cậu có thể nói là không biết."

Hệ thống hiếm khi dịu giọng khuyên nhủ: "Không biết không phải là sai. Sẽ không có ai vì cậu không biết mình muốn làm gì trong tương lai mà chán ghét cậu cả."

"Tôi sẽ nói."

Bình Luận (0)
Comment