Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Chương 84

Trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một anh trai có vẻ ngoài hoàn toàn không ăn nhập với cảnh vật xung quanh.

Người này đột ngột đến thăm, bên cạnh có hai vệ sĩ đi theo, không biết đã nói chuyện gì với Diệp Quốc Văn. Ba mẹ Diệp do dự một lúc rồi cũng mời người vào nhà.

Diệp Mãn trốn trong phòng mình, nép sát bên khung cửa, len lén thò đầu ra, tò mò nhưng cũng cẩn thận quan sát người kia.

Phòng khách của căn nhà thuê cũ này không thể gọi là phòng khách đúng nghĩa của một gia đình tử tế, không có chỗ để đặt ghế sofa, chỉ có vài chiếc tủ. Diệp Quốc Văn phải dọn mấy cái ghế ra, để khách đến có chỗ ngồi rồi mới trò chuyện.

Diệp Mãn vểnh tai lên, loáng thoáng nghe được bọn họ nói gì đó về "Trì gia", "ôm nhầm", "đứa trẻ", nhưng cậu nghe không hiểu.

Núp sau cánh cửa, Diệp Mãn cứ thế nhìn chằm chằm vào anh đẹp trai kia, trầm ngâm suy nghĩ. Không cẩn thận một chút, ánh mắt cậu lại chạm phải đôi mắt đối phương – một đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, dường như đang nhìn về phía cậu.

Cậu! Bị! Phát! Hiện!!

Tim đập lỡ một nhịp, bàn tay đang bám vào khung cửa nắm chặt lại, Diệp Mãn giật mình, lập tức rụt đầu về.

"Tiểu Mãn, con ra đây một chút." Một lát sau, Diệp Quốc Văn đi tới gọi cậu ra ngoài.

Diệp Mãn lững thững đi ra, mẹ Diệp ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, chỉ vào người đối diện và nói: "Tiểu Mãn, gọi anh trai đi con."

"Chào anh trai ạ." Diệp Mãn miễn cưỡng chào.

Chỉ là một lời chào đơn giản, vậy mà đối phương lại bất ngờ nở nụ cười, trông có vẻ rất vui. Giọng nói chậm rãi đáp lại: "Chào tiểu Mãn."

Rõ ràng lúc nói chuyện với ba mẹ cậu, người này không hề cười như vậy.

Diệp Mãn không thích anh trai này lắm, bởi vì hắn cứ nhìn cậu cười mà cậu lại không hiểu hắn cười vì cái gì.

Cậu cúi xuống nhìn chính mình một lượt, cũng không thấy có gì buồn cười.

Sau vài câu trò chuyện đơn giản, Diệp Mãn mơ hồ bị mẹ ôm theo, cả gia đình ba người cứ thế đi theo người anh xa lạ kia ra ngoài.

Ra đến cửa, nhìn thấy chiếc xe sang trọng đỗ sẵn, mẹ Diệp rõ ràng có chút căng thẳng.

Từ Hòe Đình tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có phong thái của một người lớn, tự mình kéo cửa xe ra, lịch sự mời hai mẹ con lên xe.

Mẹ Diệp đối diện với một đứa trẻ mà lại cảm thấy hồi hộp lạ thường. Bà gượng cười đáp lại hắn, rồi ôm Diệp Mãn ngồi vào xe. Diệp Quốc Văn định lên xe cùng nhưng Từ Hòe Đình đã lên tiếng trước.

Vệ sĩ bên cạnh lễ phép nói: "Không đủ chỗ ngồi, mời ông ngồi xe khác."

Phụ nữ và trẻ con ngồi cùng một xe, đúng là không thể bắt bẻ gì được. Diệp Quốc Văn đành phải bực bội mà ngồi một chiếc xe khác.

Trên xe, Diệp Mãn không vui mà lén lút liếc nhìn người anh ngồi bên cạnh.

Cậu không thích ngồi chung với người mà mình không có thiện cảm nên cố gắng dùng ánh mắt thể hiện sự không hài lòng.

Từ Hòe Đình bị một cậu nhóc tròn tròn trừng mắt nhìn suốt nửa ngày, nhưng hắn giả vờ như không hay biết, thoáng cái lấy ra một cây phô mai gói trong bao bì màu sắc sặc sỡ.

Vẻ mặt bình thản, hắn lắc lư cây phô mai trước mặt Diệp Mãn – lúc này đang được mẹ ôm trong lòng.

Quả nhiên, ánh mắt cậu nhóc lập tức bị thu hút. Cậu từ bỏ việc dùng ánh mắt để "giết chết" hắn, chuyển sang nhìn chằm chằm cây phô mai kia.

Từ Hòe Đình di chuyển tay sang trái, cái đầu nhỏ cũng nghiêng theo sang trái.

Hắn di chuyển tay sang phải, cái đầu nhỏ cũng lập tức ngoảnh sang phải.

Lặp đi lặp lại vài lần, cậu nhóc bắt đầu bực bội, đôi mắt tròn xoe trừng to hơn.

Từ Hòe Đình cảm thấy chắc hẳn trong lòng cậu đã mắng hắn không biết bao nhiêu lần rồi.

"Cho em." Hắn không tiếp tục trêu chọc nữa, xé bao phô mai ra, đặt vào tay cậu nhóc.

Diệp Mãn hơi ngơ ngác, chắc là cậu nghĩ hắn cố ý trêu mình, chứ không thật sự định đưa cho cậu.

Mẹ Diệp liên tục từ chối.

"Không sao đâu, dì cứ để em ấy ăn đi. Có đồ ăn thì thời gian trên xe cũng trôi qua nhanh hơn." Khi nói chuyện với mẹ Diệp, Từ Hòe Đình thu lại phần nghịch ngợm, trở nên nghiêm túc hơn.

Dưới sự giục giã của mẹ, Diệp Mãn ngoan ngoãn nói lời cảm ơn rồi vui vẻ cắn một miếng phô mai. Đối với cậu, đây là một món ăn mới lạ.

Cắn một cái, đôi mắt cậu lập tức sáng rỡ.

Ngon quá!

Cậu bị cây phô mai thu hút toàn bộ sự chú ý, hoàn toàn không để ý rằng suốt dọc đường đi, người anh trai bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu mỉm cười.

Khi đến bệnh viện, một đôi vợ chồng khác đã chờ sẵn từ lâu, vẻ mặt đầy lo lắng và hồi hộp.

Bên cạnh họ còn có hai đứa trẻ – một cao, một thấp.

Diệp Mãn vừa xuất hiện thì lập tức thu hút ánh nhìn của bốn người đối diện.

Thấy Diệp Mãn bị nhìn chằm chằm đến mức trốn thẳng ra sau lưng người thân, Trì Ngạn Vinh hắng giọng nói: "Vậy trước hết chúng ta làm giám định đi."

Bỗng nhiên có người đến tận cửa nói rằng con cái trong nhà bị trao nhầm, người Trì gia đều cảm thấy chuyện này có phần hoang đường. Hơn nữa, người đưa ra lời này lại là một đứa trẻ. Dù cho đó có là con cháu Từ gia đi chăng nữa, họ cũng rất khó để lập tức tin tưởng.

Nhưng Từ Hòe Đình lại nói chuyện vô cùng chắc chắn. Dù tuổi còn nhỏ nhưng cách nói năng của hắn lại rất mạch lạc, có chứng cứ rõ ràng. Khi vợ chồng Trì gia trò chuyện với hắn, họ luôn có cảm giác như đang nói chuyện với một người trưởng thành. Thêm vào đó, đối phương cũng nói rằng chỉ cần kiểm tra một chút, không mất bao nhiêu thời gian mà cũng chẳng tổn thất gì, thế nên họ mới quyết định làm giám định.

Diệp Mãn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên bị chọc một mũi kim, suốt quá trình đều mơ hồ như đang lạc vào sương mù.

Cậu không khóc toáng lên, chỉ rúc vào lòng mẹ Diệp, lặng lẽ đỏ mắt.

Vừa quay đầu lại, cậu phát hiện có người đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mình, còn cau mày nữa.

Diệp Mãn: "......"

Trì Nhạn: "......"

Diệp Mãn: "Hu hu oa oa oa!"

Trì Nhạn: "!"

Trì Nhạn mím môi, bối rối đứng một bên nhìn mẹ Diệp dỗ dành đứa trẻ có thể là em trai mình. Trong khi đó, thiếu niên Từ gia ở bên cạnh lại lôi ra một cây phô mai.

Hóa ra, đứa nhỏ này cũng dễ dỗ dành.

Từ Hòe Đình dịu dàng nói vài câu, Diệp Mãn lập tức vừa nấc vừa nhận lấy cây phô mai trong tay hắn, không khóc nữa.

Trì Nhạn hơi cử động chân, định bước tới nhưng lại phát hiện mình chẳng biết nên làm gì.

Anh chỉ có thể đứng đó, vừa bực bội vừa không biết phải làm sao, lặng lẽ nhìn bọn họ.

Rất nhanh, kết quả giám định đã có.

Hai gia đình tụ lại, nhìn chằm chằm vào bản báo cáo xác nhận sự thật. Họ không thể không kinh ngạc mà chấp nhận rằng hai đứa trẻ thực sự đã bị trao nhầm.

Không rõ hai gia đình đã trao đổi thế nào, chỉ biết rằng khi Diệp Mãn tỉnh lại, cậu đã ngồi trên xe của Trì gia.

Mẹ Diệp ôm cậu thật chặt, lại quay sang nhìn đứa trẻ khác trên xe – một cậu bé cũng đang mơ hồ bối rối không kém gì Diệp Mãn.

Bà quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh đang cố giấu đi sự không vui rồi nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Mãn: "Tiểu Mãn sắp được ở trong một căn phòng lớn, có rất nhiều đồ chơi, sau này phải vui vẻ nhé, con biết không?"

Lúc đó, Diệp Mãn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mãi cho đến khi cậu được đưa về Trì gia.

Họ nói với cậu rằng đây mới là gia đình thật sự của cậu. Vợ chồng Trì gia mới là cha mẹ ruột của cậu. Hai người anh trai bên cạnh mới thực sự là anh ruột của cậu.

Người anh lớn hơn chính là người đã trừng mắt với cậu trong bệnh viện.

Người nhỏ hơn thì đỏ hoe mắt, bối rối đứng một bên, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Diệp Mãn cũng đỏ mắt.

Nhưng cậu không khóc òa lên.

Từ khi mới về Trì gia, Diệp Mãn trở nên trầm lặng, ít nói hẳn đi. Cậu thường trốn trong chăn khóc lén.

Cậu không thích nói chuyện với mọi người, thậm chí còn có phần bài xích họ. Có lẽ vì cậu nghĩ rằng ba mẹ đã bỏ rơi mình nên cậu đã buồn bã một thời gian dài.

Cả gia đình thay phiên nhau ở bên cậu, dỗ dành suốt ngày suốt đêm.

Cuối cùng, cậu cũng dần dần mở lòng hơn.

Sau vài lần làm người ta sợ đến mức rưng rưng nước mắt, Trì Nhạn cuối cùng cũng nhận ra phương pháp đối xử với em trai trước đây của mình hoàn toàn không hiệu quả. Anh buộc phải cố gắng dịu dàng hơn khi đối mặt với em trai, không thể tiếp tục làm người ta khóc được nữa.

Ngày qua ngày, Diệp Mãn dần dần thích nghi với cuộc sống mới trong gia đình.

Cậu cũng trở nên hoạt bát hơn.

Hiện tại, mỗi sáng Trì Nhạn đều phải tốn thêm mười phút để tìm hai đứa em trai lười biếng trốn trong nhà, kéo chúng từ trong chăn ra. Hai đứa nhóc nghịch ngợm này luôn khiêu chiến quyền uy của người anh cả, hết lần này đến lần khác trốn chạy.

Trì Giác cũng thích ngủ nướng nên anh sẽ không tham gia trò trốn tìm với Trì Nhạn đâu. 

Nếu bị bắt một lần thì lần sau sẽ trốn chỗ khác, càng thua càng chơi, như thể một trận chiến bất tận.

Người có sức quậy phá như vậy, chỉ có thể là đứa trẻ nghịch ngợm nhất trong nhà.

Lần đầu tiên nghe nói anh cả sẽ đến bắt mình dậy, Diệp Mãn không chút do dự mà cười nhạo Trì Giác. Sau đó, cậu lôi kéo Trì Giác tham gia vào trận chiến "trốn thoát khỏi anh trai".

Cậu dường như không biết nhụt chí là gì. Mỗi khi bị bắt, đều là vẻ mặt tức giận, không cam lòng. Lần sau, cậu lại hào hứng chạy tới nói với Trì Giác rằng cậu đã tìm được một chỗ trốn mới.

Hôm nay, hai người ôm chăn trốn lên gác mái.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi xuống nền nhà.

Trì Giác không ngủ được, quay sang nhìn người bên cạnh — một bé con đang ngủ say, cuộn tròn như một quả bóng nhỏ. Anh còn nhớ rõ ngày đầu tiên, người này đã khóc thút thít trốn trong chăn.

Khi ấy, Diệp Mãn buồn bã vì nghĩ rằng ba mẹ không cần mình nữa, còn Trì Giác lại bối rối không biết bản thân nên làm gì.

Khi anh cảm thấy khó chịu nhất, không biết phải đối diện với bản thân như thế nào thì chính người này — người từng chỉ tay vào mặt anh mà bảo anh "cút đi" — đã vươn tay ra khỏi chăn, nắm lấy anh.

Người kia chui ra khỏi chăn, đôi mắt đỏ hoe.

Lẩm bẩm hỏi: "Anh đứng đó nửa ngày rồi, rốt cuộc có muốn lên ngủ không?"

Đột nhiên, trong mắt Trì Giác lóe lên ánh nước, anh hít sâu một hơi, cởi giày, chậm rãi và cẩn thận nằm xuống bên cạnh cậu.

Sáng hôm sau, hai đứa nhóc đang ngủ say bị Trì Nhạn mặt lạnh như tiền túm ra khỏi chăn.

Trì Giác còn chưa kịp phản ứng, Diệp Mãn đã che mắt lại, òa lên khóc.

Trì Nhạn theo phản xạ buông tay ra, quay đầu lại thì phát hiện Diệp Mãn đang hé mắt nhìn trộm mình qua khe hở ngón tay.

Vốn định tha cho hai người này - Trì Nhạn: "......"

Trì Nhạn lạnh lùng nói: "Sáng nay ăn nấm hương nướng."

Diệp Mãn không thể tin nổi, giơ tay phản đối: "Em phản đối!"

Trì Nhạn khoanh tay, cười lạnh: "Phản đối vô hiệu."

Trên bàn ăn, Diệp Mãn nhìn chằm chằm đĩa nấm hương trước mặt với vẻ mặt chán chường.

Trì Giác chỉ vừa quay đầu lại, lập tức phát hiện đĩa của mình có nhiều nấm hơn hẳn.

Người bên cạnh đang chọc chọc thức ăn trong đĩa, lén nhìn anh.

Trì Giác cảm thấy buồn cười, giả vờ như không biết gì, thản nhiên ăn hết phần nấm trong đĩa mình.

Việc Diệp Mãn được tìm về nhà hoàn toàn là công lao của Từ Hòe Đình.

Lúc ấy, Từ Hòe Đình giải thích rằng đây là một sự phát hiện tình cờ, hắn không muốn nói nhiều. Trì gia cũng không hỏi thêm, chỉ nghĩ rằng có lẽ do hắn không tiện tiết lộ nguồn tin.

Cũng nhờ chuyện này, Từ Hòe Đình và Trì gia trở nên thân thiết hơn. Hắn thường xuyên lui tới Trì gia.

Diệp Mãn vì thế mà cũng thường xuyên gặp hắn. Cậu không thích Từ Hòe Đình, trong lòng vẫn nhớ chuyện cũ nên thường xuyên làm lơ hắn, coi như không thấy.

Hôm nay, Diệp Mãn dự định lén chuồn ra ngoài một mình, đi thăm lại chỗ ở trước đây của mình. Nhưng trên đường không may bị Từ Hòe Đình bắt gặp.

Diệp Mãn nghĩ rằng hắn sẽ nói với những người khác, nhưng ai ngờ đối phương lại không tiết lộ gì.

Thiếu niên một cách thuần thục trèo qua tường, sau đó vững vàng đỡ lấy Diệp Mãn khi cậu nhảy xuống.

Hắn cùng cậu đến nơi ở cũ.

Diệp Mãn mang theo tâm trạng thấp thỏm gõ cửa, nhưng chỗ ở trước đây đã sớm đổi chủ, người xa lạ ra mở cửa.

Trên đường trở về, trời đổ mưa lớn.

Diệp Mãn bướng bỉnh không chịu đi.

Thiếu niên bảo cậu bung dù rồi cõng cậu một đường trở về Trì gia.

Bình Luận (0)
Comment