Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 56

Vạn Thu không nhớ lần đầu cậu tới trường là khi nào.

Cậu chỉ nhớ Ninh Xảo Trân đã đưa cậu đến đó.

Ninh Xảo Trân nắm tay cậu, mỉm cười.

Cho dù đến một nơi hoàn toàn xa lạ, chỉ cần Ninh Xảo Trân ở bên cạnh, Vạn Thu đều có thể đè nén nỗi sợ hãi của mình.

Vậy bây giờ cậu ở bên cạnh ba, ba có sợ hãi khi ở nơi xa lạ không?

"Ba...có sợ không?" Vạn Thu vô thức đem nghi hoặc của mình nói ra khỏi miệng.

Sở Kiến Thụ có chút giật mình.

Từ trước đến nay chưa có ai tìm xem ông sợ hãi cái gì, cũng sẽ không có ai hỏi ông những vấn đề như vậy.

Nhưng khi Sở Kiến Thụ nhìn vào mắt Vạn Thu, ông thấy trong đó tràn đầy ảnh ngược của mình.

Thực sự lo lắng về những thứ vụn vặt mà ông thậm chí không hề nghĩ tới.

Sở Kiến Thụ thở dài, có chút vi diệu, giống như dòng nước nhỏ giọt vào trong lòng, khiến ông ngứa ngáy.

Sở Kiến Thụ ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: "Đúng vậy, ba sợ, Vạn Thu có thể đưa ba đi được không?"

Đây chính là cực hạn mà Sở Kiến Thụ có thể làm được.

Ông không có cách nào hợp tác với Vạn Thu một cách sống động hơn nữa, ví dụ như tỏ ra thật sợ hãi.

Vạn Thu lại lặng lẽ nắm lấy tay áo Sở Kiến Thụ, như muốn truyền cho Sở Kiến Thụ chút lòng can đảm nhỏ bé của mình.

"Không... không sợ." Thanh âm Vạn Thu run rẩy.

Vạn Thu chưa bao giờ gánh vác trên vai cảm xúc của người khác, cậu tràn ngập sợ hãi đối với loại ý thức trách nhiệm không rõ ràng này.

Nhưng dưới sự "xin giúp đỡ" của Sở Kiến Thụ, Vạn Thu dù sợ hãi nhưng vẫn lựa chọn không trốn tránh, siết chặt bàn tay nho nhỏ của mình, cố gắng dẫn đường cho Sở Kiến Thụ.

"Ừm..." Sở Kiến Thụ như thể giẫm lên gió nhẹ, bị gió nhẹ đưa lên trời, góc áo còn bị một đám mây túm lấy.

"Giao cho Vạn Thu."

Vạn Thu nắm tay Sở Kiến Thụ bước về phía trước.

Dù chỉ tùy tiện đi dạo quanh trường nhưng Vạn Thu đã bước ra khỏi tình thế khó khăn.

Nếu là người bình thường, chắc hẳn sẽ thấy thật đáng yêu.

Nhưng những gì Sở Kiến Thụ nhìn thấy, lại là trách nhiệm.

Sở Kiến Thụ nhìn dáng người mảnh khảnh của Vạn Thu, tấm lưng nhỏ bé dường như không thể chịu được bất cứ thứ gì, lại chính là gánh nặng chân thật nhất của Sở Kiến Thụ.

Nếu ông già đi, mất đi nhiều thứ, đứa nhỏ này nhất định vẫn phải ở bên cạnh ông.

Không phải vì nỗ lực muốn bù đắp cho đứa nhỏ, mà đó là tính cách của ông.

Sở Kiến Thụ không biết mình phải trả giá bao nhiêu mới có tư cách được đứa nhỏ yêu thương và tin tưởng.

Vạn Thu rất quen thuộc với nơi này, cậu nhớ từng chi tiết xung quanh, thậm chí trí nhớ của cậu đôi khi khiến Sở Kiến Thụ ngạc nhiên.

Vạn Thu miêu tả sự vật rất đơn giản, nhưng điểm mấu chốt trong những gì miêu tả lại trọng điểm đến mức Sở Kiến Thụ có thể trực tiếp hình dung ra trước mắt.

Khi Yến Hoa nói chuyện với họ đã đề cập đến một khả năng.

——Vạn Thu có thể rất thông minh, nhưng nó không giống những gì mọi người định nghĩa về thông minh.

Vạn Thu dẫn Sở Kiến Thụ đi cùng, đây là lần đầu tiên cả hai bước vào một cửa hàng xa lạ.

Những thứ đẹp đẽ rực rỡ thu hút sự chú ý của học sinh và những màu sắc thuần khiết đã thu hút Vạn Thu, Vạn Thu nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn Sở Kiến Thụ.

Muốn đối xử tốt với Sở Kiến Thụ một chút, như vậy Sở Kiến Thụ sẽ bớt sợ hãi.

Vạn Thu chỉ có vở, bút chì, các loại tẩy nhặt được nhưng vô dụng nên không thể đánh giá được món nào trong cửa hàng tốt nhất, phù hợp với Sở Kiến Thụ nhất.

Nếu là đồ vật quen thuộc đã qua sử dụng thì Vạn Thu vẫn có thể chọn ra, nhưng đồ vật ở đây rất lạ và độc đáo.

Vạn Thu âm thầm quan sát biểu hiện của Sở Kiến Thụ, cố gắng tìm xem Sở Kiến Thụ thích loại đồ vật nào.

Lúc này Sở Kiến Thụ không từ chối.

Đúng như lời Yến Hoa nói, khi Vạn Thu đoán sở thích của bọn họ, thực chất cũng đang tự đưa ra quyết định.

Sự khác biệt nằm ở việc Vạn Thu bị buộc phải đưa ra quyết định hay đưa ra quyết định xuất phát từ trái tim mình.

Sở Kiến Thụ vẫn luôn cảm thấy Vạn Thu nhìn người khác với ánh mắt lo lắng, điều này không phù hợp với thói quen giáo dục của ông.

Nhưng bây giờ ông lại đột nhiên hiểu ra, tất cả những thăm dò của Vạn Thu thực ra đều đang lặng lẽ biểu đạt cho tình yêu.

Ông cũng không cần những đồ dùng này, ông muốn nói với Vạn Thu như vậy.

Trước sau như một, Sở Kiến Thụ sẽ không làm trái ý bản thân mà sẵn lòng thuận theo các con, nhưng ông sẵn lòng cho Vạn Thu quyền lựa chọn.

Mà cuối cùng Vạn Thu lại không mua gì cả.

Bản năng nghe theo ý muốn của Sở Kiến Thụ.

Vạn Thu quả thực không thích hợp làm người dẫn người khác đi mua sắm, nơi này cũng không thích hợp làm nơi mua sắm.

Sở Kiến Thụ đã lâu không dùng văn phòng phẩm, cũng sẽ không tùy tiện đi vào quán ăn vặt ven đường, nơi này không có gì khiến Sở Kiến Thụ quan tâm.

Đây cũng là lần đầu tiên Vạn Thu bước vào mấy cửa hàng ven đường đến trường, những thứ xinh đẹp, màu sắc sặc sỡ thu hút Vạn Thu.

Chỉ là Vạn Thu tuy bị hấp dẫn, lại không có ý muốn lấy những thứ này.

Đối với những thứ bản thân không dùng đến, Vạn Thu chỉ có thể bày tỏ sự tò mò bằng cách xem qua chúng.

Kết quả cuối cùng, cả hai người đều không có gì trong tay.

Bọn họ đi dạo vào một ngày cuối hè, Sở Kiến Thụ dù cởi cúc áo cũng không còn thấy mát mẻ nữa, đường phố khô nóng, lại phải phơi nắng trong thời gian dài khiến ông khó chịu.

Vạn Thu nhận ra sự mệt mỏi của Sở Kiến Thụ.

Cần hạ nhiệt.

Cần một nơi để nghỉ ngơi.

Nơi nào vừa có thể hạ nhiệt lại vừa có thể nghỉ ngơi?

Một nơi mát mẻ.

Vạn Thu đột nhiên nắm lấy tay Sở Kiến Thụ.

Sở Kiến Thụ đi theo bước chân của Vạn Thu, nhận được sự đồng ý của đối phương, Vạn Thu yên tâm bước về phía trước.

Đây là nơi Vạn Thu quen thuộc.

Cậu đã đi tới vô số nơi.

Trong trí nhớ của Vạn Thu, nơi này có một chỗ khiến người ta cảm thấy mát mẻ.

Và Vạn Thu dừng lại trước một cửa hàng nhỏ.

Cửa hàng thực sự rất nhỏ, chỉ vừa vặn nằm trong một con hẻm chật hẹp, không có nắng cũng không có gió, trước cửa bày hai ba bộ bàn ghế.

Vạn Thu đưa Sở Kiến Thụ ngồi bên cạnh chiếc bàn nhìn qua có vẻ dính đầy dầu.

Sở Kiến Thụ có chút ưa sạch sẽ, tuy rằng không phải người sạch sẽ quá mức nhưng đã lâu rồi ông không ngồi ở chỗ như thế này.

Nhưng Sở Kiến Thụ vẫn ngồi xuống, không để Vạn Thu nhận ra sự kháng cự của mình.

Vạn Thu buông tay áo Sở Kiến Thụ ra.

Ánh mắt Sở Kiến Thụ nhìn theo Vạn Thu, thấy Vạn Thu đi vào bàn nhỏ cạnh cửa hàng.

"Hôm nay trường chưa khai giảng, sao cháu lại tới đây?" Trong cửa hàng đột nhiên truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên, Sở Kiến Thụ vô thức muốn đứng dậy đi nhìn Vạn Thu, nhưng lại không hành động nữa.

Vạn Thu không nói gì, nhưng giọng nói của người phụ nữ trung niên lại vang lên.

"Hôm nay không có người ăn cơm, dì không có chai nào cho cháu...Ồ, cháu mang theo tiền sao? Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cháu ăn trộm à?"

Không khí lại trở về sự trầm mặc, Sở Kiến Thụ thậm chí đang nghĩ đến dáng vẻ hoảng sợ của Vạn Thu.

"Ba...cho." Giọng nói của Vạn Thu quá nhỏ, chỉ có thể nghe được mấy chữ.

"Ba cháu? Ba cháu vậy mà cho cháu tiền?" Người phụ nữ trung niên rõ ràng có chút kinh ngạc, "Được rồi, cháu muốn ăn gì?"

Sở Kiến Thụ nghĩ đến người chủ cửa hàng đã từng mua phế liệu của Vạn Thu, nghĩ đến người bảo vệ luôn chú ý đến Vạn Thu, lần này lại là chủ của một cửa hàng ăn uống?

Là một đứa trẻ không thể nói rõ ràng khi đối mặt với mọi người xung quanh, nhưng không ngờ lại dễ dàng nhận được sự tử tế từ họ.

"Cháu muốn ngồi ở đâu?" Giọng nữ đó dường như đang dần đến gần cửa, có lẽ được Vạn Thu đưa ra ngoài. Khi Vạn Thu và người phụ nữ trung niên cùng nhau đi tới cửa, người phụ nữ đột nhiên giật mình khi nhìn thấy Sở Kiến Thụ, hai mắt trợn tròn, "Đờ mờ, đây là ba cháu à?"

"Xin chào." Sở Kiến Thụ luôn tôn trọng những người đối tốt với Vạn Thu, đứng dậy nói: "Tôi là ba của đứa nhỏ."

"Cháu... ba cháu...cháu..." Người phụ nữ trung niên rất kinh ngạc, dường như bà chưa bao giờ nghĩ rằng ba của Vạn Thu lại là một người đàn ông như vậy.

Người phụ nữ đặt mì lạnh và coca trước mặt Sở Kiến Thụ, trong mì lạnh có vài viên đá nhỏ.

Coca vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, không khí ngưng thành những giọt nước trên vỏ chai, trượt từ chai xuống bàn.

"Đúng là năm nào cũng có chuyện kỳ lạ, hôm nay càng đặc biệt kỳ quái, đàn ông nghèo khổ bây giờ cũng có thể ăn mặc như vậy sao?" Người phụ nữ lải nhải, nhưng cũng không nói quá to để Sở Kiến Thụ có thể nghe được hết.

Người phụ nữ ngồi trước cửa hàng, cầm một chiếc quạt quảng cáo giao hàng miễn phí, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang, có vẻ rất tò mò về Sở Kiến Thụ.

Vạn Thu đưa đũa cho Sở Kiến Thụ.

Đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ông.

Thỉnh thoảng sẽ có một làn gió cuối hè xuyên qua con hẻm, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt, xua đi phần nào hơi nóng trên người Sở Kiến Thụ.

Chỉ có một phần mì lạnh và Coca, Vạn Thu chỉ mua cho Sở Kiến Thụ.

Sở Kiến Thụ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Dưới ánh mắt chờ mong của Vạn Thu, Sở Kiến Thụ tùy ý dùng đôi đũa cũ kỹ khuấy mì lạnh vài lần, sau đó cúi đầu ăn mấy miếng.

Mùi gia vị nồng nặc hòa lẫn với đá bào nhưng lại mang cảm giác mát mẻ, không nắng, không người, không dòng xe chạy qua chạy lại.

Dù nơi này âm u, nhỏ hẹp, không thông thoáng và có mùi mốc nhưng quả thực đây là một nơi khiến người ta an tâm nghỉ ngơi.

Vạn Thu có để ý thấy ông đổ mồ hôi không?

Ninh Xảo Trân và Ninh Hải cũng được hưởng thụ sự toàn tâm toàn ý của Vạn Thu sao?

Sở Kiến Thụ ăn mấy miếng, rốt cuộc không chịu nổi mùi vị nồng nặc của mì lạnh, nhưng ông cũng đã cố gắng ăn nhiều nhất có thể.

Vạn Thu nhìn món mì lạnh còn dư của Sở Kiến Thụ.

Lần đầu tiên Sở Kiến Thụ cảm thấy áy náy khi để thừa đồ ăn, nhưng thứ mùi nồng nặc tràn ngập trong miệng khiến ông cảm thấy có chút khó chịu, vô thức đẩy mì lạnh ra xa.

Vạn Thu có vẻ biết Sở Kiến Thụ sẽ không ăn nữa.

Ngồi đối diện Sở Kiến Thụ, cậu vươn tay kéo mì lạnh đến trước mặt, dùng đũa Sở Kiến Thụ đã ăn rồi gắp mì lạnh lên.

Sở Kiến Thụ theo bản năng muốn ngăn cản, trong lòng chấn động khó mà miêu tả, nhưng cuối cùng chỉ nắm chặt tay, không ngăn cản.

Mọi chuyện đều giao cho Vạn Thu rồi, ông không thể can thiệp.

Vạn Thu không hề để ý mà ăn hết chỗ đồ ăn còn lại của Sở Kiến Thụ, như thể đây là chuyện quá bình thường.

Sở Kiến Thụ nhìn mà buồn cười, đứng dậy cầm coca rót vào hai cái ly, dùng vị ngọt để át đi mùi gia vị và hành tỏi.

Người phụ nữ híp mắt nhìn động tác của Sở Kiến Thụ, bĩu môi trong thầm lặng.

Làn da Vạn Thu trong khoảng thời gian ở Sở gia đã trắng lên không ít, lúc này khuôn mặt vì ăn cay mà đỏ bừng lên, nhìn qua rất đáng yêu.

Sở Kiến Thụ đẩy cốc coca đến cạnh Vạn Thu.

"Sao con lại đưa ba đến đây?" Sở Kiến Thụ hỏi, Vạn Thu đối với mọi cửa hàng đều có vẻ xa lạ, làm sao lại có ấn tượng về nơi này, thậm chí còn biết cách gọi món mì lạnh?

Vạn Thu sẽ không làm bất cứ điều gì ngoài hiểu biết của bản thân, rõ ràng đã từng tiếp xúc với nó trước đây.

"Con ăn rồi." Vạn Thu phồng má nhai mì lạnh, dưa chuột bên trong miệng ra tiếng răng rắc.

"Con mua à?" Sở Kiến Thụ có chút kinh ngạc, Vạn Thu cũng sẽ mua để ăn?

Vạn Thu lắc đầu.

"Mua cái gì mà mua? Nó có thể có bao nhiêu tiền để mua?" Người phụ nữ trung niên ở một bên lại lớn tiếng nói: "Thằng bé đã giúp tôi một lần, nên tôi mới mời thằng bé ăn mì một lần."

"Giúp?" Sở Kiến Thụ cũng lên tiếng, cùng người phụ nữ nói chuyện.

"Có vài người đánh nhau trước cửa hàng của tôi, đập vỡ rất nhiều chai rượu, tình cờ thằng bé ở bên cạnh, khi tôi đang cãi nhau với người khác, thằng bé không hiểu sao mà lén dọn dẹp cho tôi, tôi vốn đang định bắt mấy người đó bồi thường."

Người phụ nữ tuy lớn tiếng nhưng khi nói lại có chút hài hước.

"Tôi hỏi thằng bé muốn gì, nó chỉ muốn cái chai của tôi, bán cũng không được mấy tiền nên tôi đưa cho nó. Từ đó trở đi, mỗi khi tan học là ngày nào thằng bé cũng đến lấy chai của tôi."

Từ mấy câu này, Sở Kiến Thụ không thể phân tích được tâm tình của Vạn Thu khi dọn dẹp lúc ấy.

Là thói quen quét dọn sao?

Hay là do chai rượu vỡ đã kích phát thói quen dọn dẹp tàn cục cho Ninh Hải?

Mặc dù Sở Kiến Thụ biết Vạn Thu vẫn luôn nhặt rác trong kỳ nghỉ hè, nhưng ông không ngờ con trai mình trong thời gian đi học cũng không ngừng nhặt rác.

"Anh là ba của thằng bé, anh dạy nó nhặt chai à?" Người phụ nữ hỏi.

"Không." Sở Kiến Thụ không có ý định cùng người khác giải thích, "Sau này đừng nhặt rác nữa."

Vạn Thu đang uống coca, nghe vậy liền đặt cốc xuống: "Vâng."

Vạn Thu không còn nhặt chai lọ nữa, vì bây giờ tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp đồ. Vạn Thu cũng biết Dương Tiêu Vũ không thích, Sở Kiến Thụ không thích.

Cậu trộm nhìn Sở Kiến Thụ, khuôn mặt ông có vẻ hơi "không vui".

Nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, nắng quá oi bức, dường như ngay từ đầu ba đã không quá thoải mái.

"Ba..." Vạn Thu ngước mắt lên, mím môi: "Có về nhà không?"

Sở Kiến Thụ nhướng mày.

Đây là trường hợp hiếm hoi Vạn Thu chủ động nói điều gì đó.

"Được." Sở Kiến Thụ đáp lại.

Ông có thể thấy Vạn Thu đang lặng lẽ quan sát mình.

Ông cũng biết Vạn Thu theo bản năng đang lo lắng cho ông.

Đêm đó, Dương Tiêu Vũ hỏi Sở Kiến Thụ lần cùng nhau ra ngoài này có gì thú vị không.

Quả thực không có.

Vạn Thu không thích hợp chủ động làm việc gì.

Nhưng……

"Anh ăn mì lạnh và uống coca." Sở Kiến Thụ vẫn còn nhớ mùi vị kỳ lạ đánh vào vị giác mình, thậm chí còn đọng lại trong miệng rất lâu.

"Anh vậy mà lại ăn những thứ này?" Dương Tiêu Vũ biết thói quen ăn uống thanh đạm của Sở Kiến Thụ.

"Vạn Thu mua nó." Sở Kiến Thụ nói.

Lúc này Dương Tiêu Vũ hai mắt lập tức trợn to, đột nhiên túm lấy cổ áo Sở Kiến Thụ, ghen tị đỏ mắt: "Làm sao anh dụ được thằng bé mua đồ cho anh? Lâu như vậy em cũng chưa được bảo bối mua cho cái gì, có phải anh dùng thủ đoạn gì đó không, sao anh có thể cướp đi ước mơ mà em tha thiết bấy lâu nay?!"

Sở Kiến Thụ bất đắc dĩ nắm chặt tay vợ.

"Tại sao? Tại sao em không làm được? Anh đã làm như thế nào vậy? Yến Hoa đưa ra chủ ý cho anh sao?"

Vợ ông không ngừng truy hỏi, nhưng không hiểu sao ông lại không muốn đi sâu vào chi tiết.

Dương Tiêu Vũ không nhận được câu trả lời, tức giận đi đến ghế sofa gửi tin nhắn cho Yến Hoa dò hỏi tình huống, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt oán hận liếc nhìn Sở Kiến Thụ, Sở Kiến Thụ ho nhẹ một tiếng rồi đi vào phòng tắm.

Mặc dù khoang miệng vẫn còn vị của hành lá xắt nhỏ, tỏi và dầu cay, là loại hương vị khiến người ta nhớ rõ, nhưng điều Sở Kiến Thụ thực sự nhớ đến lại là một hương vị khác.

Đó là những cơn gió thi thoảng lướt qua con hẻm yên tĩnh trong cuối hè nóng nực, là những viên đá lạnh buốt, là những bong bóng nổi lên trong cốc coca...

Là cậu bé ngồi trước mặt ông, ánh mắt yên tâm sau khi thấy trạng thái ông dần trở nên tốt đẹp.

Trong đôi mắt sáng ngời và thuần khiết của cậu bé, không quan tâm được hay mất, không có tâm tư lấy lòng, chỉ có vẻ thoải mái được phản chiếu trong tấm kính trong suốt.

Sở Kiến Thụ phần nào hiểu được tại sao Dương Tiêu Vũ luôn thích một mình dính lấy Vạn Thu.

Bất cứ ai cũng sẽ có chút mê muội khi được một người đối xử toàn tâm toàn ý, trong mắt không có gì ngoại trừ mình.

Vẫn còn có đứa trẻ như vậy.

Giống như……

Giống như bản thân được thế giới của đứa trẻ thiên vị.

——

Dương Tiêu Vũ rất không vui.

Vạn Thu vậy mà đã mua đồ cho Sở Kiến Thụ.

Đây rõ ràng là vinh dự bậc nhất trong gia đình.

Vạn Thu căn bản không chủ động quan tâm cái gì...Cũng chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một chút quan tâm, vậy mà lại bị Sở Kiến Thụ cướp mất.

Bà hỏi Yến Hoa, Yến Hoa nói bản thân không đưa cho Sở Kiến Thụ chủ ý riêng nào cả, vẫn luôn cùng trao đổi với hai vợ chồng.

Dù Dương Tiêu Vũ có nghĩ thế nào đi nữa, cũng cảm thấy bởi vì Vạn Thu trở về nơi quen thuộc, tâm tình rất tốt nên đã mua cho Sở Kiến Thụ.

Hơn nữa theo tính cách Sở Kiến Thụ, chắc chắn sẽ không chủ động muốn, nhất định là do chính Vạn Thu đưa cho.

Bà cũng muốn!

Dương Tiêu Vũ ngồi trước bàn trang điểm, hôm nay bà muốn trang điểm thật đẹp để làm các bạn học cũ của Vạn Thu lác mắt.

Dương Tiêu Vũ nhìn mình trong gương, bị nhận ra hay không cũng không quan trọng, con của bọn họ chính là đang đứng trước con trai của một đại minh tinh!

Tối hôm qua Dương Tiêu Vũ đã thử rất nhiều váy, ban đầu bà muốn chọn một chiếc váy trơn không quá lòe loẹt, nhưng khi nghe Sở Kiến Thụ nói Vạn Thu ở trường luôn bị bắt nạt, Dương Tiêu Vũ đã trực tiếp chọn một chiếc váy dài màu rượu vang.

Bà còn tỉ mỉ chăm sóc da, làm đẹp cơ thể.

Bà cũng cẩn thận phối một bộ quần áo rực rỡ cho Vạn Thu, những chiếc kẹp nhỏ mà Vạn Thu đeo phải được đính kim cương, quần áo không cần đặt làm riêng, đều phải của những thương hiệu nổi tiếng để mọi người có thể nhận ra.

Nếu không phải con trai mình còn nhỏ, Dương Tiêu Vũ thậm chí còn muốn trang điểm cho Vạn Thu.

Bạch quản gia nhìn thấy Dương Tiêu Vũ, không khỏi bật cười, chân thành nói: "Phu nhân hôm nay thật sự rất đẹp."

"Đương nhiên, tôi đã tốn rất nhiều công sức đó." Dương Tiêu Vũ nhìn xuống móng tay của mình xem có chỗ nào sơ sót không, "Lâu lắm rồi tôi không trang điểm tỉ mỉ như vậy."

"Có cần tôi tiễn phu nhân không?" Bạch quản gia dò hỏi, để trợ lý riêng của Dương Tiêu Vũ tới, hay là để tiên sinh ra tiễn?

"Anh đưa hai người đi, Tiêu Vũ." Sở Kiến Thụ nói.

Đột nhiên nhận được ánh mắt có chút xem thường của Dương Tiêu Vũ: "Em muốn trợ lý của em tới và một chiếc xe bảo tiêu."

Khi Dương Tắc đi xuống, nhìn thấy cả người Dương Tiêu Vũ đều rạng rỡ chói lọi thì sửng sốt, giật giật khóe miệng, cuối cùng im lặng không nói gì, thay vào đó liếc thoáng qua Vạn Thu đang ngơ ngác nhìn Dương Tiêu Vũ, cuối cùng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Vạn Thu nhìn đến ngây người.

Cậu nghĩ chỉ có người trên TV mới có thể đẹp như vậy.

Những người ở trên TV thật sự có thể đến được thế giới thực sao?

Những đôi giày cao như thế này...

Có thể đi bộ trên mặt đất bằng phẳng sao?

Vì Dương Tiêu Vũ ăn mặc quá mức kinh diễm nên Vạn Thu tý nữa thì quên mất người này chính là mẹ mình.

Dương Tiêu Vũ nhìn thấy Sở Ức Quy đi xuống, đột nhiên kéo Sở Ức Quy lại: "Ức Quy, thế nào? Độ tuổi này có phụ huynh nào đẹp hơn mẹ không?"

Sở Ức Quy đánh giá trên dưới một chút, nhớ lại ba mẹ của những người bạn cùng lớp đã gặp trong cuộc họp phụ huynh, rồi đưa ra một câu trả lời cực kì chắc chắn: "Mẹ tất nhiên là người đẹp nhất."

Dương Tiêu Vũ vẫn có chút do dự: "Mẹ như vậy có phải hơi khoa trương không?"

"Sao có thể? Dù mẹ bao nhiêu tuổi, mọi người đều hy vọng mẹ của mình sẽ xinh đẹp nhất." Sở Ức Quy cười nói.

"Vậy sao." Dương Tiêu Vũ vén một chút tóc rối, cực kỳ tự tin vào vẻ đẹp của mình, nhìn Vạn Thu, còn chớp chớp đôi mắt.

Vạn Thu choáng váng trước vẻ đẹp của mẹ.

"Phu nhân, sáng nay có muốn ăn chút gì không?" Bạch quản gia nói.

"Không ăn, tôi muốn giữ dáng." Dương Tiêu Vũ vừa nói xong, đột nhiên phát hiện ánh mắt Vạn Thu đang lén lút liếc nhìn mình, Dương Tiêu Vũ có chút chột dạ khó hiểu, nhìn đi nơi khác, "Nhưng...tôi đang đói, ăn chút gì đi."

Vạn Thu nhìn Dương Tiêu Vũ xoay người đi vào nhà ăn.

Không ăn cơm, bị đói sẽ rất khó chịu, Vạn Thu không muốn Dương Tiêu Vũ bị đói.

"Hôm nay mẹ rất đẹp phải không?" Sở Ức Quy đột nhiên nói với Vạn Thu còn đang phát ngốc.

Vạn Thu do dự một chút, cuối cùng gật đầu, cậu thập phần chắc chắn, hôm nay mẹ siêu cấp xinh đẹp.

"Hôm nay mẹ, nhất định sẽ có rất nhiều người nhìn." Sở Ức Quy mỉm cười nói với Vạn Thu, giọng điệu tựa như đang trêu trọc: "Bởi vì mẹ rất đẹp, nên mọi người sẽ nhìn mẹ."

Vạn Thu mờ mịt nhìn Sở Ức Quy.

"Anh có thích mẹ xinh đẹp như vậy không?" Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu suy nghĩ một lúc, lại liếc nhìn Sở Ức Quy, mím môi, gật gật đầu.

"Ừm." Sở Ức Quy đáp lại, như thể đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường giữa anh em, "Anh trai, dù có chuyện gì xảy ra, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả."

"?" Vạn Thu khó hiểu nhìn Sở Ức Quy.

"Mẹ sẽ đối xử tốt với anh." Sở Ức Quy cười nhạt.

Vạn Thu gật đầu.

Mặc dù cậu chưa bao giờ nghi ngờ mẹ cậu sẽ đối xử tệ với cậu.

"Anh." Sở Ức Quy mỉm cười, dùng ngón tay chọc chọc chiếc kẹp bên phía mái tóc dài hơn một chút của Vạn Thu, "Hôm nay trông anh cũng rất đẹp."

Những chiếc kẹp tóc kim cương được thiết kế bởi các nhà thiết kế nổi tiếng, dường như lúc này sinh ra chỉ để tô thêm màu sắc cho sự trong trẻo độc nhất vô nhị của Vạn Thu mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment