Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Chương 66

Ăn tối xong, tắm rửa sạch sẽ.

Dư Niệm ôm ba chiếc váy với kiểu dáng khác nhau, váy hai dây màu tím nhạt, đồng phục JK, váy lolita màu dâu tây, lần lượt đặt bên giường, chờ Lương Tụng Thịnh chọn.

 

Người đàn ông khoác hờ hững chiếc áo choàng ngủ trên vai, không hề do dự lâu cầm lấy chiếc váy hai dây ở xa anh nhất, “Có cần anh giúp không?”

“Không cần không cần, em tự mình làm được.” Dư Niệm ôm quần áo đi, “Nhưng mà, chỉ có mình em thay đồ thì cũng chán quá.”

Lương Tụng Thịnh đoán được tâm tư nhỏ bé của cậu, “Có ý tưởng gì?” Dư Niệm mím môi, “Hay là, chồng mặc cùng em đi?”

Vẻ mặt Lương Tụng Thịnh phức tạp, “Anh mặc cái nào?”

Dư Niệm rùng mình, “Không phải không phải! Đợi em một chút, em quay lại ngay.”

Dư Niệm vội vàng chui vào phòng thay đồ, khi quay lại thì trên tay có thêm một chiếc hộp, “Mặc cái này.”

Lương Tụng Thịnh mở hộp, nhấc một chiếc lên. Anh nhướng mày, “Niệm Niệm, em học hư rồi đấy.” Dư Niệm cúi đầu, mân mê tay, “Không được ạ?”

Lương Tụng Thịnh giơ món đồ hình thù kỳ lạ lên, “Mặc thế nào?” “Thì, thì c.ởi quần áo ra, rồi mặc vào thôi.” Không đợi Lương Tụng

Thịnh lên tiếng, Dư Niệm vội vàng chui vào lòng anh, hết cọ cọ bên trái lại cọ cọ bên phải, “Chồng ơi, chồng yêu ơi, cho em xem một chút thôi mà.”

“Mấy người mẫu trên mạng còn mặc được, dáng người bọn họ còn chẳng bằng chồng em nữa.” Dư Niệm ôm eo anh, “Xin chồng đó, có được không mà?”

“Chịu thua em rồi.” Lương Tụng Thịnh đưa hộp cho cậu, “Muốn xem cái nào?”

Nguyện vọng đã thành, Dư Niệm nhảy cẫng lên, “Cái nào cũng được, đừng nói cho em biết, em muốn bất ngờ!”

“Em đi thay đồ bên kia trước đây!” Dư Niệm ba chân bốn cẳng chạy đi, còn chưa kịp vào, lại quay lại, “Chồng nhớ mặc cả áo sơ mi và quần dài vào nữa nhé, bất ngờ phải từ từ hé lộ.”

Lương Tụng Thịnh dở khóc dở cười, “Biết rồi.” Đồ lưu manh nhỏ.

Dư Niệm ôm chặt váy, “Chồng ơi, lát nữa em ra nhé!”

Dư Niệm về đến phòng thay đồ, trong lòng sốt ruột vô cùng.

Váy hai dây đã thay xong, còn có cả áo khoác ngoài và tất dài trắng. Cậu hé một khe cửa, nheo mắt giọng nhỏ: “Chồng ơi, em xong rồi, có thể ra chưa ạ?”

“Ra đi.” Lương Tụng Thịnh ngoắc ngón tay.

Dư Niệm trong bộ váy màu tím nhạt giống như một đóa hoa tulip đang hé nụ, từ khe cửa chậm rãi xuất hiện.

 

Cậu có làn da trắng ngần, gò má ửng hồng. Dáng người cậu rất gầy, sờ vào không có thịt nhưng vẫn có thể thấy những đường cong cơ bắp mềm mại.

Về xu hướng giới tính, Lương Tụng Thịnh không hề có khái niệm khách quan. Từ khi sinh ra, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, bất kể họ xuất hiện bằng cách nào cũng không thể lay động sợi dây tình cảm trong anh.

Anh hoàn toàn không hứng thú với những chàng trai trẻ năng động, cũng không có cảm giác gì với những cô gái mặc váy dài thanh thuần.

Người duy nhất anh có cảm giác, chỉ có Dư Niệm.

Dư Niệm tràn đầy sức sống anh thích, Dư Niệm thanh thuần đáng yêu anh cũng thích.

Anh thích cậu khi mặc áo phông màu sáng với quần jean, ngưỡng mộ cậu khi mặc áo dài bay bổng với giày múa, và cũng thích cậu trong khoảnh khắc này, mặc chiếc váy dài với tất lụa.

Từ đầu đến cuối, người quan trọng trong tim anh chỉ có mình cậu.

   

 

Tim Dư Niệm đập thình thịch, hận không thể nhào tới giật lấy dây lưng của Lương Tụng Thịnh.

Nhưng phải giữ giá, phải nhẫn nại, Lỗ Tấn tiên sinh đã nói rồi, thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, quà phải từ từ mở.

Nhưng mà sốt ruột quá đi, chồng rốt cuộc là mặc cái nào vậy!

Dư Niệm đứng trước mặt anh, cúi đầu, mặt nóng ran chỉ vào dây lưng, “Chồng ơi, có thể bắt đầu cởi chưa ạ?”

Lương Tụng Thịnh dựa vào sofa, “Còn chưa nhảy mà, sao đã cởi?” Dư Niệm: “…”

Nhưng mà em sốt ruột quá hu hu hu.

Dư Niệm chọn một bản nhạc chậm, nhưng không cam lòng chỉ mình mình nhảy, “Em muốn cùng chồng nhảy.”

Lương Tụng Thịnh đứng dậy, hai bàn tay nâng lấy lưng và eo cậu. Dư Niệm cũng vòng tay qua cổ anh.

Ánh đèn phòng ngủ khá tối, hai cái bóng dính chặt lấy nhau hắt xuống, Dư Niệm tựa vào lòng anh, lắc lư theo điệu nhạc.

Nụ hôn của người đàn ông đặt lên vành tai cậu, “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu đây.”

Kết hôn được hơn một tháng, Dư Niệm vẫn không thể chống lại được sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành. Cậu run rẩy một chút, loạn cào cấu vào dây áo.

Vừa mới kéo được một bên, tay đã bị Lương Tụng Thịnh giữ lại, “Để anh.”

 

Một đóa tulip đang hé nụ, những cánh hoa màu tím nhạt, bao bọc lấy nh.ụy hoa màu hồng trắng.

Lớp màng bảo vệ bên ngoài được mở ra, tiếp theo là tiếng khóa kéo, từ lưng truyền xuống thắt lưng, một bên dây áo trượt xuống, rồi đến bên còn lại.

Những cánh hoa tím nhạt bay bổng, chậm rãi rơi xuống chân, chất thành một đống.

Bên trong đóa hoa còn có một lớp cánh hoa chưa trưởng thành, màu sắc nửa trong suốt. Nửa dưới có tất dài mỏng, còn có đồ lót ren trắng mà Lương Tụng Thịnh đã mua cho cậu. Vùng eo có vải nhưng bên dưới thì không, để hở ra.

Dính cả nh.ụy hoa, ướt át.

Dư Niệm cúi đầu, ánh mắt dừng lại giữa những chiếc cúc áo của Lương Tụng Thịnh.

“Cạch”.

Ngón cái mân mê, dây lưng được mở ra, Lương Tụng Thịnh nắm tay cậu đặt lên trước quần dài, “Em làm?”

Dư Niệm lắp bắp, mãi mới kéo được cúc quần.

Quần dài rơi xuống chân, thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này.

Dây dài từ cạp quần kéo dài đến vai, cục bộ thít lại thành một hình dáng khoa trương, vải quá ít, ít đến mức không che được.

!!

Nhìn thấy rồi,

Phồng lên, căng tròn, thật là khoa trương, “cái vòi voi” không bọc hết được, sắp nứt ra đến nơi rồi!

“Ây ây…?! ”

Người Dư Niệm bỗng dưng nhẹ bẫng, bị bế lên giường.

Dư Niệm khép chặt chân, chặn ngay trước ngực anh, “Làm gì đấy?” Lương Tụng Thịnh cuộn ngón tay, kéo dây treo nối giữa quần ren và tất dài, “Nhìn đủ chưa?”

Dư Niệm nghiêng đầu, liếc xuống dưới, “Nhìn thêm một lúc nữa cũng được.”

“Cái vòi voi” to thế kia chắc là sắp nghẹn rồi, bây giờ nó chắc là rất cần giải thoát, nhưng cố thêm một chút nữa, em muốn nhìn thêm một tí.

Nhưng Lương Tụng Thịnh đã mất kiên nhẫn, dây dài ở cạp quần bị giật đứt, viền ren rơi xuống một nửa, “Lần sau xem tiếp.”

“Ây, không được không được, em muốn em… ưm!”

Kế hoạch vác cuốc lên hát ca, kế hoạch giải cứu “vòi voi” đều tan thành mây khói dưới sự tấn công của Lương Tụng Thịnh.

 

Dư Niệm bị ấn xuống giữa gối, bị lật đi lật lại mấy vòng, khi thì ngực áp vào ga giường, lúc lại nằm sấp trên bàn và mép giường.

Hoa tulip đã vỡ nát, chỉ còn nh.ụy hoa, đài hoa và đài hoa ren.

Mỗi lần bị vắt hết nước, Dư Niệm mới bắt đầu thấy tiếc, sao mình không cố gắng hơn một chút, đáng lẽ phải yêu cầu mình chủ động trước chứ.

Nhưng dù tự mình làm thì kết quả cũng không khác mấy. Ăn một quả cam cũng là bị người ta đút cho.

Không có sức, một chút cũng không có.

Đài hoa ren chỉ còn lại một chút trên eo, may mà tất dài bao lấy cành hoa vẫn còn.

Dư Niệm van xin năm lần, Lương Tụng Thịnh mới chịu dừng khai thác. Hoa tulip đã bị vắt đến không còn giọt nước nào, nhưng “voi” vẫn hiên ngang, giữ vững phong độ.

Đoàn kết hữu ái, tương trợ giúp đỡ lẫn nhau là truyền thống tốt đẹp của nhân dân ta. Dư Niệm trở mình, “Để em! Em làm được!”

“Em sẽ đích thân giải cứu ‘vòi voi’!”

Cuộc sống hạnh phúc phải dựa vào chính mình, người dân cần cù mới có ngày mai tươi sáng. Tay và miệng đồng lòng, sức mạnh như gươm báu.

Dư Niệm mở mắt ra lần nữa, trời đã sang ngày hôm sau.

Lương Tụng Thịnh nằm bên cạnh, Dư Niệm lén lút nhớ lại đêm qua. Tối qua khí thế hùng dũng khoác lác, dù cứng đầu cũng phải chống đỡ cho hết. Hơn nữa, cậu đã xem Lương Tụng Thịnh thao tác không ít lần, phương pháp cơ bản đã thuộc lòng, dù không phải là cao thủ thì cũng phải đạt đến cấp bạc chứ.

Nhưng thực tế mọi chuyện giống như trong giờ học toán, thầy giáo hăng hái viết đầy một bảng, cuối cùng ném phấn xuống, vỗ tay hài lòng và nói với học sinh bên dưới: “Thầy giảng nhiều lần rồi, lần này chắc chắn mọi người đều hiểu cả chứ?”

Dư Niệm mở to mắt nhìn lên bảng, thứ duy nhất cậu hiểu chỉ có chữ

【Giải】 ở góc trên bên trái.

Sao thầy giáo không hiểu, biết xem và biết làm hoàn toàn là hai chuyện

khác nhau hu hu hu!

Mặc dù thầy Lương vẫn muốn tiếp tục dạy nhưng Dư Niệm không cần, nghe có nghĩa là thừa nhận mình không được, những thứ khác không quan trọng, chỉ cần một chữ “xông lên”!

Dư Niệm ghi nhớ yếu lĩnh, hồi tưởng cảm giác sung sướng, cố gắng làm một “cái giác hút”.

Bạch tuộc trưởng thành có hơn hai trăm cái giác hút, nhưng Dư Niệm chỉ có một cái, đã vậy còn có ba mươi hai chiếc răng cứng.

 

Cậu sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, chui vào trong chăn, nằm sấp trên giường nhìn vào khu vực trọng điểm.

Sau đó…

Á a a a a a a!

Mình đã làm cái gì vậy a!

Mặc dù không đỏ lắm, cũng không sưng nhiều nhưng bị cắn rách rồi. Dư Niệm nghiến răng, đều là tại anh!

Không được, phải chữa trị một chút. Là bôi cồn hay là dán băng cá nhân? Hay là bôi cồn trước rồi dán băng cá nhân sau?

Mặc kệ đi, thử hết xem sao.

Dư Niệm tiếp tục lùi lại, chân bám vào mép giường bò xuống dưới. Vừa thò một chân xuống, chăn đã bị vén lên, Lương Tụng Thịnh ôm người trở lại, “Dậy sớm vậy?”

Dư Niệm trần như nhộng, co rúm người lại, “Có chút việc.” “Sao vậy?”

Trong đầu Dư Niệm toàn là “vòi voi”, “Em đi lấy thuốc bôi cho anh.” Lương Tụng Thịnh: “Lấy thuốc gì? Bôi chỗ nào?”

Dư Niệm hít hít mũi, nhìn xuống phía dưới eo anh.

Lương Tụng Thịnh vỗ vỗ cậu, “Không sao, không cần bôi.” Dư Niệm xót xa, “Nó bị rách rồi.”

Đó là “vòi voi” của voi nhà cậu đấy.

Dư Niệm rúc vào lòng anh, “Có đau không?” Lương Tụng Thịnh: “Không đau.”

Dư Niệm nghẹn ngào, “Xin lỗi.” Đồ ngốc mà.

Lương Tụng Thịnh ôm chặt cậu, “Không sao, anh biết em đã cố gắng rồi.”

Dư Niệm làm nũng trong lòng anh, “Vậy em cố gắng, để tiến thêm một bước.”

Lương Tụng Thịnh: “Không cần.”

Dư Niệm: “Tin em đi, em thật sự sẽ cố gắng.”

Lương Tụng Thịnh: “Niệm Niệm, em không cần làm những chuyện đó vì anh.”

“Nhưng em muốn, em cảm thấy rất tốt.”

Chinh phục “vòi voi”, nhất định phải dũng cảm tiến lên!

Lương Tụng Thịnh nhíu chặt sống mũi, “Niệm Niệm, em muốn anh nói thật sao?”

“Đương nhiên là phải nói thật rồi!” Dư Niệm chui ra, “Vợ chồng với nhau thì không cần phải giấu giếm, chồng cứ nói đi!”

 

Lương Tụng Thịnh cười khẽ một tiếng, sau đó từ từ tiến lại gần, hôn lên môi cậu, “Niệm Niệm, kỹ thuật của em ở phương diện đó…”

“Thật sự rất kém.”

Bình Luận (0)
Comment