Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Chương 69

Còn chưa đến nửa tháng nữa là đến vòng chung kết. Để nhập vai, Dư Niệm tự nhốt mình trong phòng tập múa luyện tập từ sáng đến tối. Từ lúc ban đầu là luyện tập đến chín giờ tối, rồi đến mười giờ, lại đến mười một giờ, thậm chí có lúc cậu cũng không rõ là mấy giờ rồi.

Dư Niệm lau mồ hôi, ôm bình nước rỗng đi xuống lầu.

Cánh cửa vừa mở, cậu đã đụng phải Lương Tụng Thịnh đang chờ bên ngoài.

Dư Niệm nhìn thời gian, gần mười hai giờ rồi, “Chồng ơi, sao anh còn chưa ngủ vậy?”

Lương Tụng Thịnh đứng đó như tượng băng, “Chờ em.”

“Anh ngủ trước đi, em còn muốn luyện thêm chút nữa… ây?!”

Không hề báo trước, Lương Tụng Thịnh bế bổng cậu lên đưa về phòng ngủ.

Dư Niệm vùng vẫy, “Đừng, em còn muốn luyện chút nữa mà.” Lương Tụng Thịnh: “Ngày mai luyện.”

“Nhưng ngày mai còn có kế hoạch mới, sẽ không kịp mất.”

Lương Tụng Thịnh không để ý, Dư Niệm tiếp tục cầu xin, “Chồng yêu ơi, chỉ một chút thôi, thả em xuống mà, xin anh đó.”

Những lời nịnh nọt và làm nũng đều vô hiệu, Lương Tụng Thịnh mặt mày nghiêm nghị, mang ý ra lệnh, “Luyện múa có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng sức khỏe.”

Dư Niệm l.iếm môi, “Nhưng em hơi khát.”

 

Lương Tụng Thịnh đặt cậu xuống ghế sofa, đưa cho cậu cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn.

Dư Niệm uống nước ừng ực, Lương Tụng Thịnh giúp cậu lau mồ hôi. Lương Tụng Thịnh nhận lấy cốc không, “Còn uống nữa không?” “Không uống nữa.” Dư Niệm ngoan ngoãn.

Lương Tụng Thịnh: “Tắm rồi ngủ hay là ngủ luôn?” Dư Niệm: “Tắm.”

Trên người toàn là mồ hôi, hôi quá.

Đèn phòng tắm chỉ bật chiếc đèn mờ nhất, tiếng nước chảy róc rách. Dư Niệm rất mệt, cả quá trình đều nhắm mắt lại, được đối xử dịu dàng.

Tắm xong, quấn áo choàng tắm, Lương Tụng Thịnh đưa cậu trở lại giường.

Dư Niệm toàn thân mềm nhũn, uể oải nằm trên giường.

Thấy đối phương vẫn ngồi bên giường, Dư Niệm hỏi: “Chồng không ngủ sao?”

Người đàn ông vén chăn lên, để lộ bàn chân và cẳng chân ra, “Em ngủ trước đi, anh xoa bóp cho em.”

Liên tục luyện tập cường độ cao trong nhiều ngày, cơ bắp của Dư Niệm cứng đờ đau nhức, nhưng cậu cũng xót chồng, thu chân về, “Không cần đâu, mai anh còn phải đi làm, mau ngủ đi.”

“Ngày mai không có ca phẫu thuật, không mệt.” Lương Tụng Thịnh kéo chân cậu lại, “Nghe lời, em ngủ trước đi.”

Về phương diện này Dư Niệm không tranh lại được đối phương, huống chi cậu sớm đã mệt đến mức không còn cơ hội để giằng co.

Cẳng chân thoải mái thư giãn, người rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu. Lương Tụng Thịnh nghe tiếng thở của cậu, xoa bóp xong chân trái, lại xoa bóp chân phải, đảm bảo cơ bắp được thả lỏng hoàn toàn, anh đắp chăn cẩn thận, nhẹ nhàng hôn cậu.

“Ngủ ngon, Niệm Niệm.”

Sau đêm đó, Dư Niệm không còn luyện tập điên cuồng ngày đêm nữa nhưng thời gian kết thúc luyện tập vẫn rất muộn.

Bất kể là mấy giờ, Lương Tụng Thịnh đều sẽ chờ cậu, giúp cậu tắm xong, sau đó còn xoa bóp chân cho cậu một tiếng đồng hồ mới ngủ. Luyện tập quá sức liên tục, Dư Niệm mệt đến mức đi không nổi ra khỏi phòng tập, tựa vào tấm gương rồi ngủ thiếp đi.

Lương Tụng Thịnh gõ cửa không ai trả lời, đẩy cửa vào mới thấy Dư Niệm đang ngủ say.

Anh bế cậu về phòng ngủ, dùng khăn ấm giúp cậu lau người. Lúc c.ởi quần, hốc mắt Lương Tụng Thịnh đỏ hoe, tim thắt lại.

 

Chân của Dư Niệm từ đầu gối đến mu bàn chân, phủ đầy những vết bầm tím lớn nhỏ. Đặc biệt là đầu gối, vì thường xuyên quỳ gối xoay vòng mà đã thâm tím lại thành màu tím sẫm.

Lương Tụng Thịnh hít sâu, ép mình không để ý đến vết thương. Anh kiên nhẫn lau sạch da thịt, bôi thuốc mỡ vào lòng bàn tay xoa nóng rồi từ từ xoa bóp.

Xoa bóp xong, Lương Tụng Thịnh ôm người vào trong giường, anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên đầu gối, cẳng chân, mu bàn chân của Dư Niệm, nụ hôn cuối cùng đặt lên mắt cá chân đang đeo vòng pha lê.

Muốn ủng hộ ước mơ của em,

Lại bực bội vì sao lại phải ủng hộ ước mơ của em.

   

 

Đêm trước vòng chung kết, Dư Niệm cho phép mình được nghỉ ngơi. Ăn tối xong, cậu đăng nhập vào phòng livestream.

“Mina-san, chào buổi tối nha!” “Lâu rồi không gặp mọi người!”

「Oa oa oa bảo bối cuối cùng cậu cũng đến rồi!」

「Hừ, đồ phụ tình oa oa oa……」

「Hai tháng rồi đó, tớ sắp nhớ chết rồi.」

「Niệm Niệm dạo này cậu bận lắm sao?」

「Có phải bị chồng cậu bắt cóc rồi, không cần chúng tớ nữa rồi?」

「Đàn ông đã có vợ là không giữ được mà.」

「Cảm giác như mình bị thất sủng vậy đó.」

“Không có đâu mà, dạo này tớ đang chuẩn bị cho một cuộc thi rất quan

trọng, không có nhiều thời gian livestream.” “Mina, gomen.”

「Đùa cậu thôi mà, không giận!」

「Không nỡ giận đâu.」

「Cuộc thi gì vậy?」

「Thi xong chưa vậy?」

「Niệm-chan vất vả rồi!」

“Là cuộc thi nhảy, vận may tốt đã vượt qua sơ khảo và bán kết, dạo này

đang chuẩn bị cho vòng chung kết, mỗi ngày đều bận lắm.”

「Gì mà vận may tốt chứ, là cậu giỏi!」

「Đúng đó, Niệm bảo của chúng ta giỏi nhất!」

「Vòng chung kết khi nào vậy?」 Dư Niệm nói: “Mai là chung kết rồi!”

 

「Oa bảo bối cố lên nha!」

「Niệm Niệm giỏi nhất rồi.」

「Đem giải nhất về đi!」

「Đừng tự tạo áp lực cho mình.」

「Đúng đó đúng đó, đến được vòng chung kết đã rất giỏi rồi.」

「Cậu là giỏi nhất!」

「Cố lên cố lên miumiu!」

“Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, tớ sẽ cố gắng hết sức, dù kết quả thế nào,

tớ cũng không có gì phải hối tiếc.”

Tắt livestream, Dư Niệm tắm rửa rồi lên giường, Lương Tụng Thịnh như thường lệ xoa bóp cơ thể cho cậu xong, ôm người vào lòng.

Thời gian còn sớm, Dư Niệm không buồn ngủ, cậu nghe tiếng tim của Lương Tụng Thịnh, từ từ nói: “Đã chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.”

Lương Tụng Thịnh: “Căng thẳng không?” Dư Niệm lắc đầu.

Lúc đầu đúng là rất lo lắng, cũng rất căng thẳng, nhưng khi cuộc thi đến gần, tâm trạng lại càng trở nên bình tĩnh hơn.

Múa là đam mê từ trong xương. Còn cuộc thi và thứ hạng chẳng qua chỉ là con đường để chứng minh bản thân thông qua bên ngoài mà thôi.

Cậu sẽ không vì thành tích tốt mà thích múa hơn, vốn dĩ đã thích nhất rồi, cũng sẽ không vì thành tích kém mà từ bỏ đam mê múa.

Cậu chỉ muốn dùng hết sức mình, không hổ thẹn với bản thân.

   

 

Vòng chung kết bắt đầu lúc hai giờ chiều, tại nhà hát tỉnh.

Trong phòng trang điểm ngoài Dư Niệm còn có hai người, Dương Chi Kỳ và thợ trang điểm.

Trang phục biểu diễn là do Dương Chi Kỳ tự tay may, nửa năm nay Dư Niệm rất vất vả, nhưng cậu biết, chị Chi Chi còn vất vả hơn cậu.

Còn hai tiếng nữa là đến giờ thi, Dư Niệm nhắm mắt dưỡng thần, thợ trang điểm thì trang điểm cẩn thận.

Còn về Dương Chi Kỳ, chị ấy thì hết đá đổ vali, làm rơi gương trang điểm, lại làm vỡ cốc nước, cuối cùng là đụng đổ cả thùng rác.

Chị ấy rất căng thẳng, còn căng thẳng hơn cả thế giới.

Liên tục phạm phải mấy sai lầm, Dương Chi Kỳ xấu hổ vô cùng, chủ động rời khỏi phòng trang điểm.

Trang điểm xong xuôi, còn một tiếng nữa là đến giờ thi.

Thợ trang điểm thu dọn đồ đạc rời đi, xung quanh tĩnh lặng không tiếng động, chỉ còn lại một mình Dư Niệm.

 

Lần này cậu bốc thăm được vị trí khá đầu, thứ ba, cuộc thi vừa bắt đầu, cậu sẽ phải lên sân khấu chuẩn bị.

Dư Niệm đeo tai nghe, mở video mẹ mình nhảy múa.

Đây là việc mà cậu luôn làm trước mỗi cuộc thi, nhìn khuôn mặt của mẹ, quen thuộc với cảm giác của mẹ, nhớ từng động tác của mẹ, cách này luôn mang lại cho cậu cảm giác an toàn.

Mẹ ơi, con sắp lên sân khấu rồi, mẹ nhớ gọi cả ba và ông nội đến xem nhé.

Còn nửa tiếng nữa là đến giờ thi, điện thoại của Dư Niệm liên tiếp nhận được tin nhắn.

Chị Chi Chi: 「Niệm Niệm, em đáng yêu như vậy, nỗ lực như vậy, ưu tú

như vậy, được yêu thích như vậy. Em từ nhỏ đã giỏi như vậy rồi, em

chính là thần của giới vũ đạo, em trong lòng chị là lợi hại nhất! Hít thở sâu, không căng thẳng, tuyệt đối không được căng thẳng! Giữ tâm thái bình tĩnh, em là nhất nhất nhất! Em không căng thẳng, em nói không

căng thẳng./Cố lên」

Một tin nhắn, khiến Dư Niệm bật cười.

「Chị Chi Chi đừng lo, em không căng thẳng mà, nên chị cũng đừng căng thẳng nha!/Gấu nhỏ ôm ôm」

Chị Chi Chi: 「Chị căng thẳng gì chứ! Chị có gì mà phải căng thẳng?

Chị không căng thẳng nha! Cố lên, chị luôn yêu em, được rồi được rồi, chỉ nói thế thôi.」

Trong mấy phút tiếp theo, tin nhắn liên tục gửi đến.

Anh Thời An: 「Nghe nói hôm nay em có cuộc thi múa? Go go go! Chiến thắng thuộc về em.」

Bác sĩ Chung: 「Nghe nhóc Thời An nói hôm nay em có cuộc thi hả? Thảo nào chồng em lại đổi ca làm, cố lên nha!」

Dư Niệm lẩm bẩm, “Hai người này giọng điệu nói chuyện giống nhau

ghê, đúng là một cặp.”

Cậu lần lượt trả lời tin nhắn.

「Cảm ơn anh Thời An nha!/Gấu nhỏ thả tim」

「Cảm ơn bác sĩ Chung, có lòng rồi ạ.」

Anh Eisenbart: 「Chào em, bé đáng yêu, có một cuộc thi quan trọng như

vậy sao không nói cho anh biết vậy? Không đủ nghĩa khí nha, làm anh

mất cơ hội đến xem cổ vũ cho em. Ôi Chúa ơi, làm sao mà anh đi được chứ, anh còn phải trực thay cho chồng em. Thôi được rồi bé con, chúc

em thành công nhé!」

 

Tiếp theo là tin nhắn của anh Thanh Phong.

「Em là màu sắc rực rỡ nhất trên sân khấu, là ánh mặt trời tươi sáng nhất trong cuộc sống. Niệm Niệm, anh sẽ cầu nguyện cho em, cố lên!/Hoa hồng」

Ngay sau đó, bác sĩ Từ cũng gửi tin nhắn.

「Chúc em thành công」

Bốn chữ đơn giản, khiến Dư Niệm vốn đang cảm động lại bật cười.

Sao mà ngay cả bác sĩ Từ cũng biết được, xem ra là bị anh Thanh Phong “sai” đi gửi tin nhắn rồi, khẩu khí còn nghiêm chỉnh hơn cả chồng cậu. Tiếp theo là hai tin nhắn thoại của chị dâu.

Dư Niệm bấm vào tin nhắn đầu tiên, mấy giây sau mới truyền đến giọng nói của chị dâu, “Con trai, nói gì đi chứ!”

Tiếp theo là giọng của Lương Tử Thần, mang theo sự lười biếng của một thiếu niên mười mấy tuổi, “Nói gì cơ?”

Chị dâu: “Con nói gì đi?”

“Ồ.” Cậu thiếu niên nổi loạn nói với giọng lạnh tanh, nhưng vẫn nghiêm túc, “Chú nhỏ ơi, thi đấu cố lên.”

Dư Niệm trả lời bằng tin nhắn thoại, “Cảm ơn Tử Thần, nhận được lời chúc của cháu, chú rất vui.”

Cậu lại bấm vào tin nhắn thoại thứ hai, là giọng của chị dâu, “Niệm Niệm à, sợ làm ảnh hưởng đến việc thi đấu của em nên không gọi điện thoại cho em. Thi đấu cố lên, buổi tối cùng Tiểu Thịnh về nhà ăn cơm, chị dâu làm cánh gà và cá dấm mà em thích ăn, nhớ về sớm nhé.” “Dạ, em biết rồi, cảm ơn chị dâu.”

Dư Niệm lại nhận được hai tin nhắn video.

Một cái là của các học sinh trường dạy múa, bọn trẻ ngồi ở khán đài của nhà hát, dưới sự hướng dẫn của các thầy cô giáo, cả đám người vẫy tay vào ống kính, nhao nhao gọi cậu, “Thầy Niệm Niệm, ở đây nè, con ở đây nè!”

“Thầy ơi cố lên cố lên!” “Thầy Niệm Niệm giỏi nhất!” “Chào thầy, thầy cố lên nha!”

“Thầy ơi cái ghế này mềm quá.”

“Thầy ơi thầy ơi, thầy giỏi quá, nhảy múa thi đấu đều tài!”

Dư Niệm mắt đỏ hoe, gửi một tin nhắn thoại, “Cảm ơn các em, thầy sẽ cố gắng.”

Cậu mở video thứ hai, là của đồng nghiệp khi đi dạy tình nguyện gửi đến.

 

Trong phòng học đã gắn bó với cậu cả một năm trời, bọn trẻ đeo khăn quàng đỏ, ưỡn ngực ngẩng đầu, dưới sự chỉ huy của giáo viên, đồng thanh nói: “Chúc thầy giáo Tiểu Dư thi đấu thuận lợi, đại thắng! Chúng em luôn yêu thầy!”

Dư Niệm cũng trả lời bằng tin nhắn thoại, “Cảm ơn, thầy cũng luôn yêu các em!”

Cuối cùng, là tin nhắn của Tổ Vân Trác.

「Niệm Niệm, tớ với tư cách là đối thủ thông báo cho cậu, cố lên, chúng ta gặp nhau trên sân khấu.」

Dư Niệm ngẩng cổ lên, không để nước mắt rơi xuống, trả lời tin nhắn

cuối cùng.

「Cố lên, gặp nhau trên sân khấu!」

Trên màn hình điện thoại nhấp nháy số điện thoại quen thuộc nhất.

Dư Niệm bắt máy, “Chồng ơi.” “Khóc nhè rồi à?”

Dư Niệm cố hít mạnh một cái, “Không có mà, khóc thì sẽ làm hỏng lớp trang điểm, em không muốn xấu xí lên sân khấu đâu.”

Bên kia truyền đến tiếng cười dịu dàng, “Vậy thì tốt.”

Lương Tụng Thịnh im lặng ba giây, nói với cậu: “Niệm Niệm, anh luôn ở đây.”

Dư Niệm không nỡ cúp điện thoại, “Mọi người đều cổ vũ cho em, sao chỉ có chồng em là không cổ vũ vậy.”

“Anh đoán em nghe lời cổ vũ nhiều rồi, có lẽ cần sự đồng hành hơn.” Dư Niệm: “Đáng ghét, lại nhìn trộm suy nghĩ của em rồi.”

Cửa bị gõ, nhân viên công tác đứng ngoài cửa nói: “Thầy Dư, thí sinh số một đã lên sân khấu rồi, mời thầy ra sân khấu chuẩn bị.”

“Tôi đến ngay, cảm ơn.” Dư Niệm nói với điện thoại, “Chồng ơi, em phải lên sân khấu rồi.”

Lương Tụng Thịnh: “Đi đi, anh ở dưới sân khấu chờ em.”

   

 

“Tiếp theo đây, xin mời thí sinh số 03 Dư Niệm, mang đến cho chúng ta điệu múa ‘Ánh Sáng’.”

Tiếng vỗ tay tan đi, mọi người tập trung tinh thần vào sân khấu. Tiếng nhạc vang lên, một cột ánh sáng chiếu thẳng xuống chính giữa sân khấu. Một vũ công có vẻ ngoài non nớt đang thực hiện những động tác vụng về, giống như một đứa trẻ mới tiếp xúc với múa.

Vũ công không ngừng trưởng thành, các bước nhảy ngày càng thuần thục, cùng với sự tiến bộ, cậu không ngừng thay đổi trang phục.

Mỗi lần thay trang phục, đều nhận được một tràng vỗ tay.

 

Trong quá trình biểu diễn, thay trang phục là điểm nhấn nhưng cũng là điểm khó. Theo nội dung, Dư Niệm cần phải thay mười bộ đồ.

Trong cuộc thi múa đơn, cả sân khấu chỉ có một mình Dư Niệm, cậu không thể mượn sự trợ giúp từ bên ngoài, chỉ có thể mặc từng lớp áo vào người, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để xé bỏ, hoàn thành quá trình thay đồ.

Ban đầu, cậu kể ý tưởng cho Dương Chi Kỳ, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối. Nhưng ngoài dự kiến, chị Chi Chi đã lập tức đồng ý.

Cậu vốn nghĩ sáng tạo đơn giản, nhưng thực tế, để giúp cậu hoàn thành ước mơ, chị Chi Chi đã cùng đội thiết kế thức trắng suốt hai tháng, mới có thể biến thiết kế bất khả thi thành một thiết kế hoàn hảo.

Mỗi lần Dư Niệm xé bỏ một lớp quần áo, đều nhận lại được một tiếng kinh ngạc và tràng vỗ tay, khán giả kinh thán trước điệu múa uyển chuyển, bội phục ý tưởng mới lạ.

Chỉ có Dương Chi Kỳ là lo lắng, mỗi lần Dư Niệm xé một lớp, trái tim chị ấy lại thắt lại một lần.

Tận mười lớp áo, mặc hết lên người Dư Niệm, không thể quá cồng kềnh, không được ảnh hưởng đến hiệu ứng của điệu múa. Quần áo phải dễ xé, phải đảm bảo Dư Niệm một tay cũng có thể làm được. Lại phải có độ bền, không được rách hoặc tuột trong quá trình nhảy.

Quần áo muốn không cồng kềnh thì phải mỏng, quá mỏng lại quá trong suốt, quá trong suốt lại sẽ lộ ra lớp áo bên trong. Đặc biệt là khi đèn sân khấu chiếu vào, những khu vực bình thường không để ý đến cũng có thể thấy rõ ràng.

Trước khi thiết kế thành công, ngay cả Dương Chi Kỳ cũng cảm thấy đó là chuyện viển vông.

Nhưng cô vẫn làm được.

Bây giờ cô lo lắng là xé nhầm áo, vải mỏng như giấy, rất dễ nắm phải lớp áo bên trong.

Dương Chi Kỳ véo mạnh vào đùi, chăm chú nhìn Dư Niệm đang nhảy múa.

Đừng có sai sót, Niệm Niệm cố lên! “Ầm!”

Sân khấu truyền đến một tiếng va chạm. Đèn tắt, nhạc dừng.

Dưới khán đài vang lên tiếng ồn ào, khán giả nhao nhao nghiêng người nhìn, nhưng không thể nhận ra chút ánh sáng nào trên sân khấu.

Mọi người đều cho rằng đã xảy ra sự cố, trong khoảnh khắc, cột đèn ở chính giữa sân khấu sáng lên.

 

Một vũ công trong bộ đồ trắng, bất lực ngồi trên sân khấu, cậu đôi mắt vô thần, ảm đạm mông lung.

Ánh đèn chiếu lên trên, mọi người nhìn thấy vạt áo đỏ rực.

Ngay sau đó, phạm vi ánh sáng mở rộng, quần áo mà vũ công vứt lại trên sân khấu, đều biến thành màu đỏ tươi dưới ánh đèn, giống như vải bị nhuộm máu.

Không ai thấy được chân của vũ công.

Mọi người chợt hiểu ra, một vụ tai nạn xe đã khiến cậu mất đi cẳng chân.

Một vũ công không có chân, là con bướm bị gãy cánh, là giọt nước làm tràn ly cuộc đời cậu.

Khán giả rung động trong lòng, khi tất cả mọi người đều đang tiếc thương cho cậu, thì vũ công đã mất đi cẳng chân lại xé bỏ vạt áo nhuốm máu, một lần nữa trở lại sân khấu, dựa vào phần từ đầu gối trở lên để tiếp tục nhảy.

Tươi đẹp động lòng người, tự tin lộng lẫy.

Không có cẳng chân thì sao, chỉ cần cậu còn sống, vẫn còn thân thể và đôi tay, cậu vẫn là một vũ công, có thể nhảy mãi mãi.

Khán giả xúc động trước sự kiên cường của vũ công, dưới khán đài tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, chỉ có Lương Tụng Thịnh là chăm chú nhìn lên sân khấu, nắm chặt tay thành quyền.

Để biểu diễn một vũ công bị cắt cụt chân, Dư Niệm chỉ có thể thu chân lại, dùng đầu gối liên tục ma sát xuống mặt đất.

Những gì người khác nhìn thấy, là cậu với hào quang lấp lánh, nhưng trong lòng Lương Tụng Thịnh, là đầu gối đầy thương tích và người yêu đang đổ mồ hôi.

Ủng hộ ước mơ của cậu nhưng anh cũng đau lòng trước sự nỗ lực của cậu.

Bộ đồ cuối cùng được xé xuống, bộ đồ nhảy bay bổng tỏa ra ánh sáng vàng rực dưới ánh đèn chiếu. Vũ công ưỡn ngực ngẩng đầu, giống như một đóa hoa hướng dương kiên cường, dùng những chi không hoàn chỉnh để tỏa sáng trên sân khấu.

Biểu diễn kết thúc, đèn vẫn không tắt.

Tất cả cột ánh sáng đều chiếu vào người Dư Niệm, xung quanh cậu rực rỡ, nồng nhiệt và ấm áp.

Tiếng vỗ tay không ngừng, khán giả xúc động rơi nước mắt, đồng loạt đứng dậy, hô to khen hay.

Không chỉ khán giả kích động mà những thí sinh đang theo dõi cuộc thi dưới sân khấu cũng dành cho cậu tràng pháo tay kính nể nhất.

Tổ Vân Trác đứng sau tấm màn, tim đập thình thịch.

 

Từ nhỏ đến lớn, cậu nghe được nhiều nhất là những lời khen, “Cậu có năng khiếu múa, cậu sinh ra đã là người có tố chất học múa, cậu sẽ đi rất xa trên con đường này.”

Nhưng con đường nghệ thuật này đối với cậu mà nói, một người xuất thân từ gia đình nghèo khó thì lại là một con đường đầy bùn đất và quanh co.

Cậu mãi nhớ cảnh ông nội đạp chiếc xe ba gác cũ kỹ, đưa cậu đến cung thiếu nhi huyện, nghe thầy giáo nói một cách hững hờ: “Chỗ chúng tôi rẻ lắm, một buổi học chỉ có tám chục tệ thôi.”

Trong khi ông nội phải bán một cân khoai lang mới kiếm được sáu hào. Ông nội nắm tay cậu, bước ra khỏi cổng cung thiếu nhi, chỉ hỏi một câu, “Vân Trác à, cháu muốn học không?”

Đứa trẻ nhỏ chỉ có duy nhất một ước mơ này, đôi mắt cậu sáng lên, “Muốn ạ!”

Vì một chữ “muốn” này, ông nội đã lưng còng gối mỏi, dùng đôi tay chai sạn đó chống đỡ cho cậu cả một bầu trời.

Vì ước mơ, vì sự vất vả của ông nội, Tổ Vân Trác chưa từng kêu khổ, cũng chưa từng than mệt, đã trải qua những năm tháng thắt lưng buộc bụng để dành tiền đi học.

Hiện tại, cậu là người đứng đầu đoàn múa quốc gia, là người giành được nhiều giải thưởng quốc tế và trong nước. Cậu không cần phải nhịn đói nữa, cũng không cần phải lo lắng về học phí tám chục tệ nữa.

Bên tai có thể nghe được nhiều hơn những lời khen ngợi dành cho cậu, khen cậu là thiên tài múa, ca ngợi cậu là một vũ công thiên bẩm.

Nhưng trong lòng Tổ Vân Trác, Dư Niệm mới là một vũ công thiên bẩm. Nói về trình độ chuyên môn, mình không có gì để chê, nhưng điệu múa của Dư Niệm lại có thể chạm thẳng vào trái tim, như thể ấn vào chỗ mềm mại nhất, khiến người ta cứ nhớ mãi, mãi không quên được.

Dư Niệm, cậu làm được rồi, tớ tâm phục khẩu phục!

   

 

Biểu diễn kết thúc, tất cả thí sinh lần lượt lên sân khấu.

Người dẫn chương trình đầu tiên công bố các giải phụ, Dư Niệm đã giành được “Giải sáng tạo nhất”, “Tiết mục được khán giả yêu thích nhất” và “Vũ công lay động nhất”.

Là thí sinh giành được nhiều giải cá nhân nhất trên sân khấu. Tiếp theo là công bố ba người đứng đầu.

Vị trí thứ ba là một thí sinh đến từ Đông Thành, vị trí thứ hai là một thí sinh đến từ Hàng Thành, cậu cũng là lần đầu tiên tham gia cuộc thi, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả và ban giám khảo.

 

Quán quân sắp được công bố, Tổ Vân Trác đứng bên cạnh cậu, Dư Niệm có thể nhận thấy sự căng thẳng của đối phương.

Cậu biết, Tổ Vân Trác hy vọng cậu đoạt quán quân. Dư Niệm cũng rất hài lòng với phần thể hiện của mình. Nhưng Vân Trác thực sự quá mạnh, điệu múa của cậu ấy gần như hoàn hảo, lợi hại quá!

Cậu ấy là người đứng đầu đoàn múa quốc gia, là người ba lần liên tiếp vô địch giải đấu múa, từng là huyền thoại của trường, thi quốc tế cũng liên tục nhận giải, cậu ấy mạnh đến mức không có chỗ nào để chê, Dư Niệm thật sự khâm phục.

Tuy nhiên, cậu nghĩ mình có thể đoạt được giải đồng hoặc giải bạc gì đó, hơi tiếc một chút.

Nhưng không sao, dù không đoạt được ba vị trí đầu, nhưng cậu đã đoạt được ba giải cá nhân, tổng cộng cậu có nhiều cúp nhất.

Giọng của người dẫn chương trình du dương kéo dài, “Tiếp theo đây, tôi xin tuyên bố, thí sinh đạt giải quán quân giải đấu múa đương đại toàn quốc lần này là…”

“Thí sinh số 09, đến từ Bắc Kinh, Tổ Vân Trác.”

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, kèm theo đó là tiếng xôn xao, mà người kích động nhất lại chính là Tổ Vân Trác.

Cậu ấy xông lên, “Mọi người làm gì vậy, có nghiêm túc xem biểu diễn không hả? Sân khấu này có gian……”

Dư Niệm chạy lên kéo cậu ấy, “Vân Trác, cậu đừng!”

“Xin thí sinh số 09 giữ bình tĩnh, cũng xin khán giả dưới sân khấu chú ý trật tự.” Người dẫn chương trình hết sức kiểm soát tình hình, “Tôi vẫn chưa nói hết.”

Khán đài im lặng, Dư Niệm kéo Tổ Vân Trác về lại sân khấu.

Người dẫn chương trình cầm tấm thẻ, “Được rồi, tôi xin tiếp tục tuyên bố.”

“Người giành chiến thắng giải đấu múa đương đại toàn quốc, là thí sinh số 09, đến từ Bắc Kinh, Tổ Vân Trác…”

“Và thí sinh số 03, đến từ Dương Thành, Dư Niệm.”

“Bọn họ đã dùng tài năng chuyên môn, điệu múa uyển chuyển, và cả câu chuyện lay động lòng người để chinh phục chúng ta, nhận được sự khẳng định tuyệt đối của ban giám khảo. Tình huống này trước đây chưa từng có trong các cuộc thi, sau khi ban trọng tài thảo luận, nhất trí cho rằng, cả hai người đều xứng đáng với danh hiệu quán quân.”

“Cho nên cuộc thi lần này có hai quán quân.”

“Tôi còn nghe nói hai thí sinh này từng là bạn cùng lớp, cũng là bạn cùng phòng, là bạn thân nhất, cả hai đều đến từ Học viện múa Dương Đại.”

 

“Ngày hôm nay, trường cũ tự hào vì các em.” “Dư Niệm, Tổ Vân Trác, chúc mừng các em!” “Quán quân xứng đáng!”

Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang trời, Dư Niệm ngơ ngác tại chỗ, đây là kết quả mà cậu chưa từng nghĩ tới.

Tất cả thí sinh lần lượt ôm cậu.

Cuối cùng là Tổ Vân Trác mắt đỏ hoe, “Niệm Niệm, tớ đã biết cậu là quán quân rồi, cậu ưu tú như vậy, nhất định là quán quân!”

Dư Niệm dần hoàn hồn lại, “Oa” một tiếng bật khóc, “Làm cái gì vậy! Sao lại dùng cách này để dọa người ta vậy! Tớ vốn dĩ đã không muốn rồi, cũng định từ bỏ rồi, thì lại đột nhiên đến một cái như này.”

“Làm tớ trong lòng lên lên xuống xuống rồi lại lên xuống nữa!”

“Tớ lừa mọi người rồi, tớ quan tâm, tớ vẫn quan tâm đến thứ hạng mà.” “Vừa nãy buồn quá trời, thật ra tớ thấy mình nhảy cũng được mà, tớ nghĩ, không có giải bạc thì cũng phải có giải đồng chứ hu hu hu hu……” Tổ Vân Trác vỗ lưng cậu, “Ngốc ạ, cậu không phải giải đồng, cũng không phải giải bạc, cậu là giải vàng, cậu là quán quân.”

“Ừm, tớ và Vân Trác lợi hại như nhau rồi.”

Tổ Vân Trác cười: “Cậu vẫn luôn rất lợi hại mà.”

Tiếng nức nở của Dư Niệm không ngừng, “Ừm, chúng ta đều là người lợi hại nhất.”

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Tổ Vân Trác chỉ xuống khán đài, “Bác sĩ Lương và học sinh đều đang nhìn đó.”

“Đúng đúng, không được khóc, sẽ bị cười.”

“Lớp trang điểm của tớ không được lem, còn phải chụp ảnh nữa.”

Dư Niệm lau sạch nước mắt, vẫy tay với bọn trẻ, nhìn chị Chi Chi còn đang khóc to hơn cậu, còn có Lương Tụng Thịnh với vẻ mặt nghiêm nghị.

Cậu biết đối phương đang lo lắng điều gì, nhưng cậu chưa từng hối hận, vào khoảnh khắc này, tất cả đều xứng đáng.

Dư Niệm bắt đầu luyện múa từ năm ba tuổi, đích thân trải nghiệm những gian khổ trên con đường học múa. Ai mà không từng khóc khi mở lưng, ai mà không từng rơi nước mắt khi đạp mu bàn chân, ai mà không từng bị bắt gập chân? Còn có đạp háng, ép ngang, mở vai và các hình phạt tàn khốc khác, vũ công nào mà chưa từng trải qua, có ai mà khi nghĩ lại không thấy ác mộng?

Nhưng khi cậu đứng trên sân khấu lấp lánh, nghe thấy tiếng vỗ tay nồng nhiệt, cậu sẽ cảm thấy từ tận đáy lòng, tất cả những giọt mồ hôi và nước mắt đều xứng đáng, mọi vết thương đã chịu đựng đều không bị phụ lòng.

 

Huống chi, cậu còn có người yêu luôn ủng hộ mình, có những học sinh có thể truyền lại đam mê.

Còn có…

Dư Niệm quay đầu, nhìn lên trên.

Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng ngời chói mắt. Mẹ ơi, mẹ thấy không?

Bây giờ con lợi hại đến nhường nào.

   

 

Thay quần áo và tẩy trang xong, Dư Niệm bước ra khỏi nhà hát, bọn trẻ nhao nhao vây lại, mỗi đứa một lời, những lời quan tâm nói mãi không hết.

Các thầy cô giáo đi cùng gọi các em lại, “Được rồi các con, chúng ta nên lên xe thôi.”

“Những điều muốn nói khác, đợi đến lúc thầy Niệm Niệm lên lớp ngày mai rồi nói.”

Bọn trẻ vẫy tay nhỏ nhắn, cười tươi như hoa, “Thầy Niệm Niệm ơi, tạm biệt thầy ạ!”

“Thầy ơi bái bai!”

“Thầy Tiểu Dư ngày mai gặp lại!”

Bọn trẻ dần dần rời đi, xung quanh dần trở nên yên tĩnh.

Cách đó không xa, người đàn ông mặc vest đang đi về phía cậu, “Chúc mừng quán quân.”

Nụ cười của Dư Niệm không thể dừng lại được, “Cảm ơn chồng của quán quân.”

Lương Tụng Thịnh đưa hoa cho cậu, “Xin quán quân hãy nhận tấm lòng của người chồng của quán quân.”

Mũi của Dư Niệm lướt qua những cánh hoa màu vàng kim, “Trước đây không phải là hoa hồng trắng sao?”

“Hôm nay hoa hướng dương thích hợp với em hơn.” Lương Tụng Thịnh ôm cả người và hoa vào lòng, “Nguyện cho Niệm Niệm của chúng ta…” “Mãi mãi kiên cường rực rỡ, tươi sáng ngời ngời.”

Toàn văn hoàn.

Bình Luận (0)
Comment