Bé Thỏ Trắng Nhà Thầy Giáo Lục

Chương 4

Tới ngày xem mắt, buổi sớm Lục Miễn đã bị mẹ gọi điện oanh tạc thúc giục, thúc đến độ ruột cùng dạ dày của anh đều xoắn vào nhau, liên tục xin tha: “Mẹ! 2 giờ buổi chiều a! Lúc này mới sáng sớm 8 giờ, rốt cuộc là đi dạy học hay đi xem mắt đây ạ? Xin ngài đừng thúc giục con nữa, ăn bữa sáng còn bị sặc.”

Bà mẹ vừa nghe liền sốt ruột, vội căn dặn uống nước cẩn thận, lại nhắc nhở anh ăn mặc sạch sẽ đẹp trai một chút, cằn nhằn dặn nửa ngày mới thôi.

Lục Miễn cúp điện thoại thở dài: “Mấy năm trước còn nói nếu con tìm bạn trai sẽ đánh gãy chân, giờ còn sốt ruột hơn cả con, sao lại cực đoan như vậy đâu.”

Tiểu Bạch cọ cọ ống tay áo của anh, lại ngẩng đầu lên ngó ngó.

“Ai? Tiểu Bạch!” Lục Miễn nắm nó lên trên tay nhìn nhìn, “Sao tao có cảm giác mày nghe hiểu lời tao chứ? Mày hẳn là con thỏ thông minh nhất thế giới nhỉ?”

Mắt to của Tiểu Bạch quay tròn, lại chui đầu vào tay anh cắn một miếng.

Lại nói, hai người đàn ông hẹn xem mắt phải làm thế nào? Phải xem có đúng vị của mình hay không. Lục Miễn cũng không để ý trong lòng, lại không nghĩ làm mất mặt bố mẹ, ngẫm lại đi đổi quần áo.

Lúc thay quần áo, Lục Miễn lại phát hiện điều không bình thường, quần áo này lâu không mặc, ống quần còn có nếp uốn lên.

Anh có chút ưa sạch, cho nên đó cũng là lý do căn bản anh không thích ra ngoài chơi đùa tình ái, đương nhiên, điều đó không phải trọng điểm, trọng điểm là mỗi bộ quần áo anh đều có thói quen giặt sạch, chỉnh cho gọn gang ngăn nắp rồi cất vào tủ, không chút vết nhăn, bộ nào cũng thế.

Lục Miễn cởi quần ra kiểm tra lại, xem ra quả có chút bụi bặm bám trên ống quần, nhưng không bẩn lắm. Rốt cuộc quần này đã giặt sạch hay chưa giặt nhỉ?

Anh cảm thấy đau đầu xoa xoa thái dương, cầm lấy di động gọi cho bạn đồng nghiệp. “Nè, Lâm Tử, hôm tay tôi không có khóa dạy đúng không?”

“Ngu người luôn rồi? Khóa dạy của mình cũng không nhớ rõ? Chẳng phải ông nói hôm nay không có khóa dạy nên không đến nữa à?”

“À, tôi có nói thế thật. Nhưng mà, dạo này tôi thấy mình kém trí nhớ hay sao ấy, sợ nhớ nhầm.”

“Để tôi xem chừng hộ ông a…” Đầu bên kia của Lâm Tử truyền ra tiếng lật sạch xoàn xoạt, sau đó nói, “Không khóa yên tâm đi!”

Lục Miễn tựa vào sofa vỗ vỗ cái trán: “Ai… Vậy thì tốt rồi.”

Vừa ra tới cửa, Lục Miễn đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Bạch một lúc, gãi gãi cằm nó, xác định một giây trước khi đóng cửa vẫn thấy Tiểu Bạch ngồi trên thảm nhìn anh, lúc này mới yên tâm ra ngoài.

Nơi xem mắt là một quán trà, không phải giờ ăn trưa, cũng không phải cuối tuần, quán vắng lặng trống trải, hai người đàn ông mặt đối mặt ngồi xuống, người ngoài còn cho rằng đàm chuyện làm ăn.

Nhắc tới đối tượng xem mắt, Lục Miễn thật sự không còn sức lực thầm rủa.

Cũng không phải đối tượng không có gì không tốt. Cậu ta rất lễ phép, dáng vẻ cũng được tính tình cũng tốt, có chút thẹn thùng, vừa thấy là biết còn ngây ngô, quả thực không tìm ra được điểm nào không ổn. Nhìn người này dáng người nhỏ gầy so với mình một vòng xương, Lục Miễn cảm thấy nhịn không được muốn cười vì dụng tâm của bố mẹ già nhà mình.

Có điều, nói thế nào nhỉ… Có điểm không hợp…

Hai người nói chuyện trong chốc lát anh mới hiểu không hợp ở điểm nào.

Anh không hiểu bố mẹ nghĩ gì, sao lại tìm cho anh một người có khí chất giống anh như vậy a? Rốt cuộc bố mẹ yêu con đến cỡ nào, đến việc tìm vợ cũng phải tìm người giống con trai mình như thế? Hay là bố mẹ cảm thấy con mình đã tự kỷ đến dộ chỉ có thể kết hôn với chính mình?

“Phốc…” Tư duy trong đầu Lục Miễn càng chạy càng xa đến độ thái quá, không nhịn nổi phun một ngụm nước chanh ra bàn.

Cậu trai ngây ngô ngồi đối diện bị anh làm cho ngơ ngác cả người, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được lời mình vừa nói có gì đáng cười.

“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Không ngờ lại bị sặc.” Lục Miễn vội lấy khăn giấy lau bàn, vội mỉm cười xin lỗi.

“Không sao…” Cậu trai nhìn anh cười có chút đỏ mặt, có lẽ xấu hổ, đột nhiên mắt sáng lên, “A?”

“A?” Lục Miễn cũng theo ánh mắt của cậu ta cúi đầu…

Lúc này không phải kinh ngạc, mà là kinh hách!

Người đàn ông già luôn bình tĩnh như Lục Miễn lục này cũng bị con thỏ trắng dọa sốc!

“Tiểu Bạch!!! Sao mày lại ở túi tiền của tao?!!!” Lục Miễn túm lấy thỏ nhỏ đặt lên bàn, mặt mày nghiêm túc trừng mắt nhìn nó.

Cậu trai đối diện bị hình dáng nhỏ xinh của bé Tiểu Bạch chọt trúng điểm manh, lập tức quên xấu hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng tắp một cục lông xù trên bàn: “Nó là con thỏ mà anh nuôi?”

(*) manh: moe trong tiếng nhật, đáng yêu, mọi người cũng biết *cười*

Lục Miễn trợn mắt há mồm nửa ngày mới trì độn phát âm ra một âm tiết: “…A.”

Hai tai Tiểu Bạch giật giật, quay mông 180 độ, ngồi chồm hổm trên bàn nhìn cậu trai đối diện, mắt quay tròn nhìn chằm chằm vài lần, lại quay mông quay đầu, tiếp tục nhìn Lục Miễn, vẻ mặt thuần lương vô tội không chút sợ hãi.

“Con thỏ của anh thật đáng yêu!” Cậu trai thốt lên câu tán thưởng từ đáy lòng.

“…A.” Lục Miễn vỗ vỗ cái trán nhìn nó, cảm giác vô lực.

“Thực xin lỗi, thưa ngài, nơi này không thể mang vật nuôi vào.” Tiếng nói ngọt ngào của người bán hàng vang lên bên tai.

Lục Miễn di di thái dương, nhét Tiểu Bạch vào túi tiền, ngẩng đầu mỉm cười với người bán hàng: “Ngượng ngùng, tôi sẽ mang nó ra ngoài ngay.”

Người bán hàng sửng sốt một chút, đỏ mặt cười cười rời đi.

Vì thế… Cuộc xem mắt lần này mang cái kết như vậy kết thúc. Tuy Lục Miễn không có cảm giác gì với đối phương, những vẫn rất có phong độ đưa đón cậu ta về nhà.

Trở về nhà trọ của mình, Lục Miễn cũng không cởi áo khoác, vừa cởi giầy đã ngã xuống sofa, nhắm mắt lại cố gắng tự hỏi mình gần đây có phải mệt nhọc quá không mà lại mất trí nhớ nhiều lần như vậy. Anh thật sự nghĩ không ra lúc nào đac nhét Tiểu Bạch vào túi áo, một chút ấn tượng cũng không. Tuy rằng đã nhìn thấy lực bật nhảy của nó, nhưng để nó nhảy trực tiếp đến túi áo với độ cao như thế, khả năng hẳn không lớn đi?

Lục Miễn nghĩ say sưa, không chú ý tới Tiểu Bạch đã lộ cái đầu nhỏ khỏi túi tiền, từng chút một bò tới ngực anh, nằm úp sấp ở đó nhìn anh đâu.

“Ai… Hẳn là quá mệt mỏi…” Lục Miễn tự an ủi mình một chút, trực tiếp ngồi thẳng dậy từ sofa, tiếp đó thấy hoa mắt, Tiểu Bạch từ ngực anh ngã xuống, rơi thẳng xuống đất.

“Tiểu Bạch!” Lục Miễn bị dọa sốc, vội vàng ôm nó lên lòng bàn tay, sợ nó bị ngã thương, kiểm tra tỉ mỉ một lúc lâu. May dưới sofa có thảm, Tiểu Bạch nhìn qua tinh thần dồi dào, còn cắn một ngụm trên tay anh, hẳn không bị gì.

Lục Miễn lại ngả lưng xuống sofa, đặt Tiểu Bạch trên ngực mình, vỗ vỗ cái trán nhịn không được thở dài: “Ai u, chịu không nổi mày. Bao giờ mới lớn lên đây, nhỏ như vậy nhẹ như vậy làm tao cũng quên mất, thật sợ ngày nào đó lại làm mày chết.”


Bình Luận (0)
Comment