Tập đoàn Vàng bạc Đá quý Đàm Thị.
Phùng Liễm Thần đi thang máy lên tầng cao nhất. Trời đã tối, giờ làm việc đã qua lâu rồi, nhưng đèn trong văn phòng ban thư ký vẫn còn sáng trưng. Thư ký trưởng Nicole và mấy thư ký cấp dưới vẫn ở lại đây chờ lệnh, có người cầm cà phê đen, người khác thì ngáp dài.
Người cầm trịch cả tập đoàn, chủ tịch kiêm tổng giám đốc, "Vua Châu báu" Đàm Nho bất ngờ lên cơn đột quỵ ngay tại văn phòng. Xe cấp cứu đến, ông nằm trong ICU một ngày,cuối cùng vẫn không qua khỏi. Bản cáo phó đã được gửi tới các cơ quan truyền thông, đăng tải rộng rãi trên báo chí và truyền hình. Hiện nay người nhà họ Đàm đang bận chuẩn bị tang lễ. Tất nhiên, nội bộ công ty cũng bị ảnh hưởng, mọi người cảm thấy bất an, có nhiều suy nghĩ khác nhau.
"Mọi người có nhớ không, hai năm trước chủ tịch Đàm bị đột quỵ một lần rồi, không chờ hoàn toàn bình phục đã quyết tâm trở lại công ty, ông ấy nói mình sống đến già thì làm việc đến già. Lúc đó tôi thực sự rất lo, làm việc liều mạng như thế thì sức ai mà chịu nổi..."
"Có lẽ là cái số rồi. Nhưng mọi người nói xem, chủ tịch Đàm qua đời, ai sẽ là chủ tịch tiếp theo của chúng ta?"
"Hai ứng cử viên, vấn đề chỉ là chọn một. Hoặc là cậu cả, hoặc là cậu hai thôi."
"Cô thân với anh Phùng, anh ấy lại là trợ lý cao cấp, vậy mà không tiết lộ riêng cho cô cái gì à?"
"Tôi? Mấy hôm nay anh Phùng và ban lãnh đạo công ty làm việc suốt ngày đêm, chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty không ngơi nghỉ, tôi nào dám nhiều chuyện? Dù sao thì chờ di chúc được công bố, chúng ta sẽ biết kết quả."
"Tôi đoán sản nghiệp khổng lồ này quá nửa sẽ rơi vào tay cậu hai."
"Sao mọi người lại nghĩ vậy? Cậu cả có gì kém?"
"Vì con người đều thiên vị, có bao nhiêu người có thể đối xử bình đẳng với tất cả chứ? Chính cố chủ tịch Đàm cũng có khuynh hướng đó. Không thấy vai trò của anh Phùng là gì à, cũng giống như thái phó được chủ tịch Đàm đích thân khâm điểm, từ khi cậu hai vào công ty, dù làm sản phẩm hay tiếp thị đều có anh Phùng ở bên hướng dẫn. Tại sao cố chủ tịch Đàm không cho anh Phùng đi phò tá cậu cả? Chẳng phải đã giải thích được vấn đề rồi sao... "
Phùng Liễm Thần đẩy cửa kính ra, nhóm thư ký đang líu ríu liền im bặt, ai nấy đều chào "anh Phùng".
"Mọi người muốn thảo luận chuyện này cũng đừng ngang nhiên như vậy." Phùng Liễm Thần nhắc nhở: "Ở ngoài còn nghe thấy. Họa từ miệng mà ra, nhất là ở bộ phận như chúng ta, nếu có người có ý đồ xấu lợi dụng để gây chuyện, chắc chắn sẽ tạo ra rắc rối không lường trước được."
Ban thư ký trực thuộc văn phòng Ban điều hành, Nicole ngay lập tức trả lời: "Xin lỗi, tôi sơ suất quá, lần sau sẽ không để chuyện này xảy ra nữa."
Phùng Liễm Thần tháo kính ra lau, vẻ mặt mệt mỏi: "Hôm nay không cần tăng ca nữa, mọi người về nhà đi, mấy ngày nay mọi người vất vả rồi."
Chủ tịch vừa mới mất, nhân viên đều rất ăn ý, không ai mặc đồ màu mè đi làm. Anh cũng mặc một bộ vest đen giản dị, khiến cho làn da vốn đã trắng trông càng nhợt nhạt hơn. Chỉ có điều quần áo được cắt theo kiểu cũ, chất liệu thì nặng, trông hơi ngột ngạt, ưu điểm là vóc dáng của Phùng Liễm Thần thanh mảnh, cao ráo, khí chất không bị trang phục lấn át.
Nghe nói không phải thức khuya nữa, mọi người đều thu dọn đồ đạc về nhà như vừa được ân xá. Ban thư ký chỉ còn lại sự im lặng.
Phùng Liễm Thần tắt đèn trần, cất bước đi về phía văn phòng chủ tịch, tháo tấm biển kim loại khắc chữ "Đàm Nho" ra.
Anh là trợ lý cao cấp, năm đó được cố chủ tịch một tay đề bạt, mới chớp mắt đã ở trên cương vị này năm năm. Quyền hạn không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, tất cả công việc thường ngày của chủ tịch đều thuộc phạm vi anh có thể nhúng tay vào. Năm năm qua, người khác gặp anh đều nể mặt Đàm Nho, cung kính gọi một tiếng "sếp Phùng". Nhưng với Phùng Liễm Thần, đạo đức nghề nghiệp của anh là đặt mình vào đúng vị trí, luôn biết điều gì nên làm, điều gì không nên.
Anh nhìn lại bảng tên của Đàm Nho lần cuối. Đây là tài sản của công ty, phải trả lại cho phòng Hành chính, lưu trữ trong kho, sau này có lẽ sẽ bị phủ bụi trong một góc nào đó, không có cơ hội được lấy ra nữa.
Văn phòng này và tập đoàn Đàm Thị đều sẽ nghênh đón chủ sở hữu mới, nhưng người chiến thắng vẫn chưa rõ là ai, mưa gió đang cuồn cuộn kéo đến.
*
Tiếp theo phải đến phòng Quan hệ công chúng thảo luận về cách ứng phó với giới truyền thông, Phùng Liễm Thần mở cửa thoát hiểm, đi cầu thang xuống hai tầng dưới.
Vậy mà có người nấp trong bóng tối, đột nhiên tấn công, một cơ thể đàn ông nóng bỏng áp sát vào. Phùng Liễm Thần chưa kịp nói gì thì người kia đã nhanh chóng che miệng anh: "Suỵt, ôm một cái."
Phùng Liễm Thần thả lỏng người. Âm thanh phía sau là của cậu hai mà nhóm Nicole đang bàn tán.
Đàm Hạo Dương, hiện là giám đốc marketing của tập đoàn.
Cháu trai thứ hai của Đàm Nho.
Phùng Liễm Thần nhanh chóng thoát ra: "Vẫn còn ở công ty, cậu làm gì vậy?"
Giọng Đàm Hạo Dương trầm xuống: "Bà xã, tôi vẫn không thể chấp nhận được, ông nội đã mất thật rồi."
Phùng Liễm Thần dừng lại hai giây, thở dài khe khẽ rồi vỗ nhẹ vào cổ tay gã: "Xin chia buồn. Đừng quá đau buồn."
Tuy cố chủ tịch ra đi thật đột ngột, nhưng căn bệnh của ông đã kéo dài từ lâu, mọi người đều không hề bất ngờ. Anh an ủi Đàm Hạo Dương: "Sức khỏe của chủ tịch Đàm đã có dấu hiệu báo động đỏ từ lâu, không chỉ các bác sĩ cố gắng khuyên, chúng tôi cũng đang khuyên nhủ, ông ấy hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình nhất, chỉ là muốn chạy đua với thời gian. Cố chủ tịch Đàm ra đi rất đáng tiếc, nhưng có lẽ ông ấy không hối tiếc điều gì cả."
Nghe vậy, Đàm Hạo Dương chỉ cười lên một tiếng bất đắc dĩ: "Anh vẫn luôn bình tĩnh như vậy sao?"
Phùng Liễm Thần làm gì cũng thận trọng, một lần nữa đẩy gã ra: "Được rồi, quan hệ của chúng ta không thể bại lộ, về rồi nói sau."
Đàm Hạo Dương rất miễn cưỡng, nhưng vẫn bám chặt vào người anh như miếng cao dán da chó. Phùng Liễm Thần đành phải đẩy gã, hai người cứ lôi lôi kéo kéo đẩy cửa thoát hiểm, đụng phải một thanh niên. Cả hai lập tức tách ra, Đàm Hạo Dương cũng rút tay về, nhưng không rõ đối phương đã nhìn thấy được bao nhiêu.
Vẻ mặt Phùng Liễm Thần vẫn không thay đổi: "Giang Nhất Miên."
Đây cũng chính là một bản lĩnh của trợ lý cao cấp như anh. Trên từ trụ sở tập đoàn, dưới đến các công ty con, bao gồm cả các nhà máy, tổng cộng cả hàng chục ngàn nhân viên, công nhân và thợ cả, chỉ cần gặp mặt một lần là về cơ bản anh có thể gọi tên và nhớ mặt họ, hiếm khi mắc lỗi.
Nửa tầng này là của phòng Thiết kế, còn thanh niên tên Giang Nhất Miên này là trợ lý thiết kế trang sức mới được tuyển dụng năm ngoái. Ngoại hình của Giang Nhất Miên khá ổn, làn da trắng mịn, vẻ ngoài nữ tính, thay vì đẹp trai, nên miêu tả là xinh đẹp sẽ hợp lý hơn.
Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa hai người, như muốn thăm dò: "Sếp Hạo Dương, sếp Phùng, hai người cùng tăng ca à?"
Phùng Liễm Thần phủ nhận: "Không, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau. Sếp Hạo Dương sắp về rồi, cậu cũng đừng ở lại quá muộn."
Ba người chào tạm biệt nhau. Đàm Hạo Dương và Giang Nhất Miên cùng nhau ra thang máy, Phùng Liễm Thần thì một mình đến phòng Quan hệ công chúng ở đối diện phòng Thiết kế.
Khi đi ngang qua nhau, Giang Nhất Miên quay lại nhìn Phùng Liễm Thần, ánh mắt lóe lên một ánh nhìn khó diễn tả.
Tinh một tiếng, thang máy đã tới. Lúc này, những nhân viên nên về nhà đã về hết, khoang thang máy cũng trống không. Đàm Hạo Dương lịch sự nhường Giang Nhất Miên đi trước.
Hai người đứng trong không gian hạn chế, vô tình càng ngày càng gần hơn. Giang Nhất Miên hai tay đút trong túi áo nỉ, cánh tay cọ vào cẳng tay Đàm Hạo Dương. Thấy đối phương không có phản ứng gì nhiều, hắn được nước lấn tới, dùng khuỷu tay huých gã hai cái. Vẻ mặt Đàm Hạo Dương cao thâm khó dò, không đáp lại cũng không từ chối.
Thang máy dừng lại ở tầng hầm, hai người lần lượt bước ra. Đàm Hạo Dương tìm thấy xe của mình trong bãi đậu xe. Gã vừa mở cửa xe, Giang Nhất Miên đã mở cửa theo, ngồi vào ghế phụ.
Đàm Hạo Dương nhìn hắn một cái, nói: "Đi xuống."
Giang Nhất Miên không quan tâm: "Không mà."
Đàm Hạo Dương giả vờ nghiêm mặt: "Cậu không sợ tôi gọi cảnh sát nói có người có ý đồ xấu với tôi sao..."
Giang Nhất Miên vươn đầu sang, đột nhiên kéo cổ gã lại, hôn lên nồng nhiệt. Hắn là một tay hôn lão luyện, Đàm Hạo Dương nhanh chóng bị cuốn vào, hai người diễn một màn hôn kiểu Pháp thật lâu mới thở hổn hển tách ra.
Giang Nhất Miên vẫn chưa thỏa mãn, rưng rưng nước mắt, mò mẫm lên đùi Đàm Hạo Dương: "Anh với tên tay sai của anh... cũng như vậy à?"
Tay hắn trượt đi đầy mờ ám, tìm cách mò đến nơi không nên đến. Trái cổ của Đàm Hạo Dương lăn lên xuống, gã bật cười.
"Tất nhiên rồi, tại sao không." Gã đáp: "Nếu anh nói là, anh ta lúc ở riêng còn giỏi hầu hạ hơn em, em có tin không?"
"Thật hả?" Giang Nhất Miên làm nũng: "Cái loại cứng như khúc gỗ đó mà cũng biết k*ch th*ch là gì á?"
"Em còn tưởng thật!" Đàm Hạo Dương túm lấy tay hắn kéo xuống: "Đương nhiên vẫn là em dâm nhất, lẳng lơ hơn anh ta gấp trăm lần!"
Giang Nhất Miên nũng nịu đấm vào người gã. Chơi đùa một lúc, hắn lại hỏi Đàm Hạo Dương: "Hôm nay có muốn đến chỗ em không?"
Đàm Hạo Dương cũng muốn, nhưng suy nghĩ một lúc lại nói: "Thôi, đợi thêm một chút. Chỉ vài ngày thôi, đừng gây thêm rắc rối nữa."
Giang Nhất Miên khịt mũi, bĩu môi: "Lại chờ, lại phải chờ, thật ra còn phải chờ đến bao giờ mới không cần lén la lén lút nữa, chờ đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng ông già nhà anh mới chịu cưỡi hạc về tây..."
Đàm Hạo Dương đột nhiên sầm mặt: "Có biết ăn nói không?"
Giang Nhất Miên giật mình, thầm hối hận mình lỡ lời. Hắn chủ động quấn lên, ôm lấy cánh tay Đàm Hạo Dương: "Được rồi, xin lỗi mà, anh không giận em đâu, phải không? Người ta chỉ nhớ anh nhiều lắm thôi, không còn ý nào khác nữa."
*
Khu văn phòng của phòng Quan hệ công chúng vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Phùng Liễm Thần ngẩng đầu lên. Mỗi lần đến đây, anh đều đối diện với một hàng poster treo trên tường, là quảng cáo trang sức từ mấy năm trước.
Người đàn ông trên đó giữ vẻ mặt thờ ơ, toát lên khí thế không cho ai lại gần, đây chính là kiểu gương mặt chán đời mà giới người mẫu đang tung hô trong những năm gần đây. Không biết xu hướng này trở thành tiêu chuẩn thẩm mỹ trong ngành từ khi nào, có vẻ như càng ngầu và xa cách thì càng cao cấp.
Nhưng người trong ảnh thực chất không phải là người mẫu, mà là cậu cả trong truyền thuyết kia, Đàm Sĩ Chương.
Ánh sáng trong bộ ảnh quảng cáo này rất tinh tế, nửa sáng nửa tối, khiến khuôn mặt của y trông càng sâu hơn, đường nét sắc sảo, tỏa ra hơi lạnh. Lý do tại sao nó vẫn còn treo ở đó là vì có một câu chuyện đằng sau.
Khi Đàm Thị ra mắt dòng trang sức mới cách đây hai năm, họ đã mời một người mẫu nam nổi tiếng đóng vai chính trong quảng cáo. Giai đoạn đầu hợp tác khá khó khăn, cứ kéo dài mãi đến mức không thể chịu đựng được nữa, phòng Thương hiệu thì đang gấp rút ra tài liệu quảng cáo, nhưng đối phương lại giở trò lên mặt, nói thật sự không thể dành thời gian tham gia buổi chụp hình.
Không phải ai cũng có thể xuất hiện trong quảng cáo, quá trình lựa chọn và khảo sát ban đầu đã mất một tháng. Nếu hủy hợp đồng vào phút cuối thì còn biết tìm ai thay thế? Dòng sản phẩm ra mắt là trang sức cao cấp dành cho nam doanh nhân, cần phải có ngoại hình đẹp, phù hợp với khí chất và phong cách cốt lõi của sản phẩm.
Đội ngũ nhiếp ảnh và toàn bộ nhân viên đã vào vị trí, chỉ chờ để bắt đầu, người phụ trách thì chạy loanh quanh như một con ruồi mất đầu. Đàm Sĩ Chương lúc đó đang phụ trách quảng bá thương hiệu, không biết ai đã đưa ra ý tưởng thiên tài này, dám nhắm đến y. Công ty là công ty của gia đình mình, dù là không trâu bắt chó đi cày cũng phải làm.
Kết quả là bộ ảnh cùng video quảng cáo đi kèm bất ngờ bùng nổ trên mạng, thậm chí trở thành chủ đề thịnh hành chỉ sau một đêm. Không khó hiểu lắm, trong xã hội ngày nay, vẻ đẹp nam giới đang là xu hướng chủ đạo. Quảng cáo trang sức này đã thu hút hơn 10 triệu lượt xem trên các trang web video, hầu hết mọi người đều bị cuốn hút bởi gương mặt và dáng người, còn đùa rằng cậu cả toát ra cảm giác thống trị ngập tràn, chỉ cần ngồi đó thôi cũng khiến người ta muốn thần phục. Chỉ một đoạn video dài năm phút được phát đi phát lại nhiều lần, tạo ra vô số tác phẩm phái sinh đáng suy ngẫm.
Phòng Thương hiệu nắm bắt cơ hội tiếp thị, tiếp tục mua các tìm kiếm theo xu hướng để quảng cáo, tài khoản mạng xã hội của Đàm Sĩ Chương tăng hàng trăm ngàn người theo dõi chỉ trong vài ngày, nhưng y lại lười quản lý, hiếm khi đăng bài. Người ngoài lại càng mê đắm phong cách này, nói rằng người thật cũng cao quý lạnh lùng, càng ngon hơn.
Vậy nên, sức hút cá nhân của cậu cả đã được cư dân mạng kiểm chứng, theo những gì mà Phùng Liễm Thần nhìn thấy nghe thấy, y cũng có vài phần tài hoa và năng lực. Nhưng đối với những người cổ hủ trong Ban lãnh đạo cấp cao, một chút tài năng không có nghĩa là có thể đảm nhận trách nhiệm lớn lao. Vì mối quan hệ với Đàm Hạo Dương, Phùng Liễm Thần chưa từng tiếp xúc riêng tư với y, ngoại trừ trong phòng họp, thậm chí còn cố tình tránh mặt y.
Lúc này, trưởng phòng Quan hệ công chúng lên tiếng: "Sếp Phùng, đây là thông cáo báo chí sắp gửi đến giới truyền thông chúng tôi đã soạn, còn cái gì cần sửa đổi không?"
Phùng Liễm Thần hoàn hồn: "Tôi đã xem qua rồi, khung cơ bản thì ổn, có vài chi tiết cần chỉnh sửa."
Trưởng phòng Quan hệ công chúng bảo cấp dưới soạn lại phiên bản cuối cùng, sao chép vào ổ USB, c*m v** máy tính xách tay.
Trong lúc họ làm việc, Phùng Liễm Thần dựa vào cửa sổ kiểu Pháp, nhìn xuống từ cửa sổ tầng 25. Một chiếc xe màu đen có lẽ là vừa ra khỏi tầng hầm, chạy dọc theo bên hông tòa nhà, vòng ra đường chính, quay đầu lại, hướng thẳng về phía xa lộ thành phố. Nhìn xuống từ độ cao này, người và xe trên mặt đất đều chỉ là những chấm đen như những con kiến. Nhất là vào lúc này, khi màn đêm buông xuống thì càng khó phân biệt được mẫu xe và biển số, nhiều nhất là thấy được hai cái đèn hậu màu đỏ hòa lẫn vào ánh đèn thành phố.
Tuy nhiên, trong lòng dường như có điều gì đó bị chạm vào, Phùng Liễm Thần cảm thấy chiếc xe này trông quen quen.
---
Tác giả nhắn gửi:
Chú thích 1: Chức vụ trợ lý cao cấp này tương đương với lực lượng dự bị để sau này lên làm quản lý cấp cao, tuy không có thực quyền rõ ràng, nhưng với tư cách là người thân tín của quản lý cấp cao thì địa vị thực tế không hề thấp. Thông thường người ta nên gọi là "trợ lý cao cấp", tuy nhiên, nếu ai đó muốn thể hiện tôn trọng hoặc nịnh bợ thì khi gặp trực tiếp gọi "sếp" là hoàn toàn hợp lý.
Chú thích 2: Ban lãnh đạo cấp cao là chỉ Hội đồng Quản trị, ban Điều hành và ban Kiểm soát của công ty.
Người dịch:
Tác giả thật có tài xây dựng những nhân vật xuất hiện lần nào thấy mắc ói lần đó, bên kia có Trịnh Ngọc Thành thì ở đây có Đàm Hạo Dương, mà mọi người thường chỉ tập trung vào tội lỗi của bé ba, không mấy ai chửi cái thằng đi ngoại tình. Ngoài ra thì còn cái kiểu mang chuyện giường chiếu riêng tư ra khoe mẽ nữa chứ =.=|||
Nói chứ, tui từng chê tác giả đặt tên truyện trừu tượng, kể ra cũng không trừu tượng lắm, anh Phùng tên là "Thần" vốn có nghĩa là "bề tôi" rồi, ai được ảnh theo phò trợ thì thắng thôi, easy game =))