Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 10

Jessica quay lại nơi làm việc, vỗ tay: "15 phút nữa có cuộc họp, có một số thay đổi về công việc và nhân sự cần thông báo."

Thực tập sinh nhanh chóng gửi thông báo cho nhóm, mọi người đều trả lời đã nhận được.

Ngô Lôi vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ có đôi tay đang gõ phím là dừng lại một lúc. Cô chuyển từ giao diện làm việc sang cửa sổ trò chuyện riêng tư, gửi tin nhắn cho một người bạn học cũ: "Chắc lần này không phải là mình rồi."

Bạn học trả lời ngay: "Hở? Không phải chứ? Tự tin hơn nào, ném hết tất cả các giải thưởng cậu đã giành được vào mặt sếp cậu, dựa vào thực lực để nói chuyện, chẳng lẽ họ muốn cậu làm công việc trợ lý thiết kế không có tính sáng tạo suốt mấy năm nữa? Vậy thì mình phải nghi ngờ công ty của cậu có gì mờ ám."

Bạn học nói thế này thật ra chỉ đang đùa. Ngô Lôi gõ một chuỗi chữ dài, rồi liên tục nhấn phím xóa, xóa từng chữ một. Cô liếc nhìn sang bên phải. Bên kia lối đi, Giang Nhất Miên đang quỳ trên ghế văn phòng bằng một chân, tay đặt trên tựa đầu, vừa nói vừa cười, đang trò chuyện sôi nổi với mọi người, có vẻ không hề bận rộn. Nhưng cô nghe loáng thoáng rằng vị trí đó có khả năng là dành cho hắn.

Ngô Lôi gõ lại một dòng vào khung chat: "Đó chỉ là giải thưởng nhỏ giành được hồi còn là sinh viên, có lẽ không đủ giá trị."

Cô chưa kịp nói tiếp, đồng nghiệp ngồi cạnh đứng dậy, đấm vai: "Đi thôi, vào phòng họp thôi."

Mọi người vừa gọi nhau vừa đi về phía phòng họp. Giang Nhất Miên bước nhanh, giành vào cửa trước.

Trong phòng họp nhỏ được ngăn cách bằng kính cường lực, Jessica tuyên bố: "Tiểu Lôi, từ bây giờ cô sẽ tiếp quản một số công việc của Kỳ Khang."

Ngô Lôi đang viết nội dung công việc lên một tờ giấy, lại nghe Jessica ho lên một tiếng, gọi tên đầy đủ của mình. Đầu bút trượt một cái, vẽ ra một đường nét đầy nghi hoặc. Nhưng bất kể lý do là gì, khi ra khỏi cửa Ngô Lôi cũng thở phào nhẹ nhõm, kìm nén niềm vui trên mặt, trở về chỗ ngồi.

Giang Nhất Miên nán lại phòng họp một lúc, chờ mọi người ra hết rồi mới cắn môi gõ cửa phòng làm việc của Jessica: "Jessica, tôi muốn biết..."

"Ồ, Nhất Miên à, chuyện gì?"

"Tại sao lần này người lên chính thức... là Ngô Lôi?"

Quả nhiên là hắn đã tìm đến, chìa tay ra đòi hỏi, khiến Jessica đau đầu. Cô ta né tránh câu hỏi: "Tất nhiên là do bộ phận chúng ta có nhiều cân nhắc khác nhau..."

Giang Nhất Miên cố tranh giành cho mình: "Nhưng, chẳng phải tất cả trợ lý thiết kế như chúng tôi đều bắt đầu từ cùng một điểm sao? Nếu đúng như vậy thì tôi không nghĩ mình tệ hơn cô ta đâu. Suy cho cùng, thậm chí còn chẳng có sát hạch gì, cứ thích đẩy ai lên thì người đó được lên, sao có thể đảm bảo công bằng?"

Jessica dù sao vẫn là trưởng phòng, cô ta lập tức đanh mặt: "Vậy cậu muốn làm gì?"

Giang Nhất Miên cũng xụ mặt, không nói gì.

Jessica lại hạ giọng, nửa dỗ dành nửa hù dọa: "Được rồi, lần này chủ yếu là ý của sếp Sĩ Chương, anh ấy nghĩ Ngô Lôi là ứng cử viên phù hợp hơn, chắc chắn có lý do của mình. Cậu cũng đừng nản lòng, tiếp tục cố gắng, sau này vẫn có rất nhiều cơ hội."

Giang Nhất Miên tức tối đi ra.

Nhưng càng nghĩ hắn càng thất vọng, vào công ty lâu lắm rồi, ngay cả một vị trí thiết kế chính thức cũng khó trèo lên, sao mà không thất vọng được. Mọi người đều bắt đầu với vai trò trợ lý, ở giai đoạn này chỉ có thể giúp đỡ người khác, không thể tự thiết kế sản phẩm, điều Giang Nhất Miên vừa nói cũng là thật lòng, hắn không tin, giữa họ có thể có khoảng cách lớn đến thế sao? Việc chọn ai chỉ là vấn đề sở thích của sếp, nói một lời là xong. Đàm Hạo Dương vốn đã hứa chắc chắn sẽ đánh tiếng với leader của hắn, chuyện nhỏ thôi, không thành vấn đề. Nhưng cuối cùng, không ai coi trọng điều đó.

Giang Nhất Miên nhắn tin cho Đàm Hạo Dương, nghe tin gã đang ở văn phòng liền lên tầng 28.

Thế nhưng Đàm Hạo Dương cũng chẳng hiểu ra sao: "Anh đã nói với Jessica về chuyện này rồi."

Gã liếc nhìn Giang Nhất Miên trong lòng: "Nếu cô ấy không chọn em thì thôi vậy, có lẽ có lý do nào đó, lần sau lại tính."

Giang Nhất Miên vòng tay qua cổ gã: "Lần sau là khi nào? Chẳng lẽ phải đợi đến khi công ty con thiếu nhân viên rồi mới cử em xuống đó à?"

Đàm Hạo Dương tỏ ra không quan tâm: "Cả công ty chỉ có mỗi một một phòng thiết kế, em thật sự phải tự treo mình trên một cái cây sao? Ngày ngày ngồi vẽ, không tốt cho cột sống cổ. Thà em sang phòng Marketing, hay là phòng Thương hiệu, hay là phòng Đầu tư, phòng Kinh doanh, không phải đều tốt sao, hoặc không thì em vào ban thư ký, ngồi ngoài văn phòng của anh, giúp ông xã làm vài việc?"

Giang Nhất Miên bĩu môi: "Em không đi, em muốn làm thiết kế, đó gọi là theo đuổi nghệ thuật."

Đàm Hạo Dương nói đùa: "Được thôi, nếu em có hoài bão nghệ thuật cao cả thì hãy tự tìm cách thăng tiến đi."

Hầu hết thời gian gã đều coi thường Giang Nhất Miên vì hắn thiển cận. Có lẽ gã không biết rằng trong lòng Giang Nhất Miên cũng đang chửi mình là đồ ngốc. Thật nực cười, làm thư ký, làm lên tới cao nhất cũng chỉ là kẻ bưng trà rót nước cho người ta, có ai từng nghe đến thư ký cao cấp chưa? Đầu tư, Marketing, thương hiệu hay các phòng khác cũng chỉ thế thôi, nói trắng ra cũng chỉ là nô lệ tư bản, làm đến kiệt sức vẫn là làm công cho người khác.

Giang Nhất Miên không có năng lực đó, cũng không muốn chịu khổ. Thứ mà hắn học là thiết kế trang sức. Trong những người tốt nghiệp chuyên ngành này, chắc phải có đến chín trên mười muốn trở thành nhà thiết kế độc lập, tạo ra thương hiệu cá nhân của riêng mình. Một khi nổi tiếng, được công nhận, được ngưỡng mộ thì sẽ gặt hái được cả danh vọng lẫn tiền tài, ai lại không mong đợi một con đường rải đầy hoa như vậy?

Nhưng vì có rất nhiều người, những người bình thường không được nâng đỡ mà muốn đột phá trong lĩnh vực cạnh tranh khốc liệt này thì có lẽ nằm mơ còn nhanh hơn. Trong ngành này, danh tiếng quan trọng hơn tài năng, vì vậy ai cũng muốn được đến một công ty lớn để dát vàng lên mình, rồi dùng đó làm bàn đạp.

Khi mới vào Đàm Thị, Giang Nhất Miên tưởng mình đã chạm vào bàn đạp này rồi. Tuy nhiên vào rồi mới phát hiện trong công ty lớn rất khó để thăng tiến, nhiều đồng nghiệp có trình độ tương tự như hắn đã làm trợ lý thiết kế đến hai ba năm trời. Chê mất quá nhiều thời gian? Không thể chờ đợi? Vậy thì cứ đi đi, vẫn có những người khác sẵn lòng xếp hàng để vào.

Giang Nhất Miên đổi giọng, tỏ vẻ oán trách: "Có gì buồn cười chứ? Đây là giấc mơ của em mà. Trở thành một nhà thiết kế trang sức xuất sắc luôn là ước mơ của em, có thể anh không coi trọng, nhưng đây là điều em đã nỗ lực rất nhiều để đạt được. Anh có thể không hiểu, không ủng hộ cũng không sao, nhưng cũng không cần phải cười em như thế, đúng không?"

Hắn càng nói càng tủi thân, thậm chí mắt đỏ hoe cả lên, đặt hai tay lên ngực đối phương, siết chặt thành nắm đấm.

Đàm Hạo Dương bị vòi vĩnh thì bất lực: "Anh biết rồi, qua khoảng thời gian này, khi nào có dịp anh sẽ giúp em giành cơ hội."

*

Phùng Liễm Thần đặt phòng riêng ở Lăng Vân Các. Buổi tối, anh lái xe đưa Đàm Sĩ Chương đến buổi hẹn, họ xuất phát sớm hơn một tiếng.

Giữa đường đèn đỏ, đợi lâu thì chán. Lúc này, Đàm Sĩ Chương chợt nhắc tới: "Cậu biết rất nhiều về Ngô Lôi à."

Phùng Liễm Thần dừng lại, vẻ mặt vẫn bình thản: "Đã từng có vài lần tiếp xúc với cô ấy trong công việc."

Đàm Sĩ Chương lơ đãng gõ gõ vào ốp điện thoại: "Thật sao? Cậu thậm chí còn nhớ rất rõ về trình độ học vấn và các giải thưởng mà trợ lý thiết kế trong phòng chúng ta giành được đấy, bây giờ bảo cậu giới thiệu cho tôi một người khác, trợ lý Phùng vẫn sẽ rõ như lòng bàn tay à?" Y nói cứ như đang đùa một câu ngớ ngẩn, nhưng vẻ mặt thờ ơ, trong đôi mắt sâu thẳm chỉ toàn là ánh nhìn dò xét.

Phùng Liễm Thần đáp: "Đương nhiên là không thể rồi. Tôi chỉ tình cờ nhớ một phần lý lịch của Tiểu Ngô thôi."

Trong lúc đang nói, họ đã đến đích. Một cánh cổng đỏ thắm, hai con sư tử đá trợn mắt hung dữ, nhe nanh múa vuốt, nhìn xuống thế giới.

Phùng Liễm Thần từ từ dừng xe, Đàm Sĩ Chương đưa tay tháo dây an toàn của mình. Nhưng vẫn còn sớm, y ngồi thẳng người nghiêm chỉnh, nhìn thẳng về phía trước, không nhúc nhích một chút nào: "Trợ lý Phùng."

"Anh nói đi."

"Cậu có biết tại sao ông nội tôi lại thiên vị Đàm Hạo Dương không?"

Phùng Liễm Thần mỉm cười nói: "Thật ra ngay cả cha mẹ ruột cũng ít ai có thể hoàn toàn công bằng với con cái."

Đàm Sĩ Chương cũng cười, liếc nhìn anh: "Chắc mọi người đều biết tôi và Đàm Hạo Dương là anh em họ."

Tất nhiên, trong công ty không ai không biết. Cố chủ tịch Đàm Nho và vợ sinh được hai con trai và một con gái: con trai trưởng Đàm Lập Văn, con trai thứ Đàm Lập Võ, con gái Đàm Nguyệt Tiên. Thật không may, cả hai người con trai của Đàm Nho đều chết trẻ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đến nay chỉ có Đàm Nguyệt Tiên còn sống. Hai anh trai của bà, một Văn một Võ, mỗi người để lại một đứa con trai, tức là Đàm Sĩ Chương và Đàm Hạo Dương.

Đàm Sĩ Chương nói: "Cha tôi là kiểu người khá chậm chạp, không thông minh bằng chú hai, không biết lấy lòng cha già. Mẹ tôi thì lại là người mạnh mẽ cứng rắn, có chính kiến, thường xuyên xung đột với cha mẹ chồng. Sau khi cha tôi mất, mẹ liền đưa tôi rời khỏi nhà họ Đàm, sống độc lập ở ngoài, thường ngày luôn tìm đủ mọi cách ngăn cản tôi về nhà họ Đàm. Trước khi trưởng thành, mỗi năm tôi chỉ gặp ông nội vài lần. Đàm Hạo Dương thì ngược lại, sau khi chú hai qua đời, ông nội vô cùng đau khổ, giữ nó lại bên cạnh đích thân nuôi nấng. Mặc dù đều có quan hệ huyết thống, nhưng về mặt tâm lý vẫn phân biệt xa gần. Ông ấy thương Đàm Hạo Dương hơn cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

Phùng Liễm Thần chỉ lắng nghe.

Đàm Nho là một lãnh đạo có năng lực, có thuật dùng người riêng cho nhân viên cấp dưới. Nhưng khi liên quan đến bản thân ông cụ, đặc biệt là khi lựa chọn người thừa kế trong số con cháu của mình, ông vẫn khó tránh khỏi cảm xúc cá nhân, không ai có thể hoàn toàn lý trí và khách quan.

Đàm Sĩ Chương nói: "Đi thôi."

Phùng Liễm Thần gật đầu: "Sếp Sĩ Chương, tôi đi gửi xe trước."

Lăng Vân Các từng là một hoa viên tư nhân do phú thương nào đó thời nhà Thanh bỏ ngàn vàng ra xây dựng, rất nổi tiếng trong thành phố. Đây là khu vườn cổ điển rất điển hình, ngói đen gạch xanh, pha trộn thêm một chút kiến ​​trúc phong cách phương Tây. Sau này con cháu sa sút rơi vào đường cùng, đành bán đi, hiện đã được chuyển đổi thành một câu lạc bộ cao cấp.

Hoàng Đại Quân tuổi già sức yếu, đi lại cần chống gậy, nhưng thật ra chân cũng không hẳn là bất tiện, tinh thần vẫn còn sáng suốt. Ông ta khéo đưa đẩy, gặp Đàm Sĩ Chương, nói gì cũng có vẻ thân tình. Hoàng Đại Quân hứa sẽ làm trung gian hòa giải giữa hai anh em, không để Đàm Hạo Dương chèn ép Đàm Sĩ Chương, nhưng lại tránh không nhắc đến chuyện bỏ phiếu trong đại hội cổ đông hay cuộc họp Hội đồng Quản trị. Chỉ cần Đàm Sĩ Chương bắt đầu nói là ông ta bốn lạng bạt ngàn cân, dễ dàng chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Sau bữa cơm, Đàm Sĩ Chương đứng dưới chân hòn non bộ, bắt tay chào tạm biệt lão cáo già.

Hoàng Đại Quân luôn miệng dặn dò: "Còn một điều nữa muốn nhờ cậu đây, dù sao cậu cứ nhớ lấy, con nhóc này lanh lợi nhưng tinh quái lắm, ở nhà chiều quá hư hết cả người, để nó vào công ty học hỏi, cậu không cần phải nể mặt tôi đâu, nên rèn luyện thế nào thì cứ rèn luyện thế đó."

Ông đang nhắc đến cháu gái của mình, Hoàng Nhuế. Do xuất thân gia đình, Hoàng Nhuế cũng đam mê nghề kim hoàn, tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế trang sức, hiện đang chuẩn bị vào Đàm Thị.

Đàm Sĩ Chương đương nhiên không từ chối, đồng ý ngay: "Ông yên tâm, đến lúc đó có trợ lý Phùng trực tiếp dẫn Nhuế Nhuế đi làm quen."

Phùng Liễm Thần đi theo bên cạnh, Hoàng Đại Quân cũng bắt tay anh: "Có Tiểu Phùng thì đương nhiên là tôi yên tâm rồi. Vậy thôi, hẹn gặp lại sau."

"Phó chủ tịch Hoàng, đi thong thả." Phùng Liễm Thần cung kính cúi đầu.

Con đường quanh co dẫn đến nơi vắng vẻ, rừng tre rậm rạp, một hai chú chim hót líu lo từ nơi sâu thẳm.

Hai người trở về phòng riêng, Đàm Sĩ Chương lại ngồi xuống, dỡ bỏ vẻ mặt ban đầu: "Già rồi thành tinh."

Phùng Liễm Thần đẩy kính lên mũi, không nói gì.

Tất nhiên, nói đi cũng phải nói lại, không thể đạt được gì từ bữa ăn này mới là bình thường.

Trong tất cả các thành viên Hội đồng Quản trị, xét trên mọi phương diện, địa vị của Hoàng Đại Quân chắc chắn là cao vượt trội, cũng có sức nặng nhất. Ngay cả Đàm Hạo Dương có quyền thừa kế nên trở thành cổ đông lớn nhất của công ty cũng không dám khẳng định mình có thể lật đổ ông ta. Thứ nhất, bản thân Hoàng Đại Quân đã có đủ nhiều cổ phần, thứ hai, sau khi Đàm Nho ra đi, với tư cách là nguyên lão lâu đời, vị phó chủ tịch này đã trở thành định hải thần châm hiện tại của công ty. Muốn lợi dụng cũng không dễ dàng gì.

Nếu bảo Phùng Liễm Thần thử đoán suy nghĩ của Hoàng Đại Quân, có lẽ anh sẽ nói rằng điều phó chủ tịch Hoàng mong muốn lúc này là ổn định. Các cổ đông quan tâm đến cổ tức, ban quản lý muốn công ty hoạt động trơn tru. Hoàng Đại Quân đã một bó tuổi rồi, muốn tránh xa những tranh chấp cũng hợp lẽ thường.

Hơn nữa còn có một vấn đề, nếu Đàm Nho đã lập di chúc, tức là ông đã thể hiện rõ ràng thái độ của mình. Hoàng Đại Quân ủng hộ suy nghĩ của Đàm Nho vô điều kiện, vừa là tôn trọng người đã khuất, vừa là để giữ chút tình nghĩa của sư huynh đệ với nhau.

Trong lúc họ tiễn khách, phục vụ đã vào dọn sạch đồ ăn thừa, chỉ để lại chai rượu còn dư trên bàn.

Đàm Sĩ Chương ngồi xuống, duỗi chân ra đẩy, khiến chiếc ghế lơ lửng giữa không trung, lưng ghế ngả ra phía sau, dựa vào lan can. Trên khuôn mặt y không hề có dấu hiệu phiền muộn, cũng không mất mát. Nhưng khi không cười, khuôn mặt với những đường nét sắc sảo của Đàm Sĩ Chương quả thật luôn mang vẻ u ám. Y có đôi lông mày sắc bén, khe mi mắt hẹp, đặc biệt là khi nhìn mọi người bằng ánh mắt vô cảm sẽ luôn có vẻ buốt giá.

Khi Đàm Sĩ Chương cười, nếp nhăn sẽ lan rộng từ khóe miệng, nhưng hiếm khi kéo đến cơ mắt. Điều này khiến nụ cười của y luôn có vẻ hời hợt, không chạm đến đáy mắt, che giấu nhiều cảm xúc sâu thẳm.

Đàm Sĩ Chương ngước mắt, hỏi Phùng Liễm Thần: "Trợ lý Phùng, bây giờ cậu đang nghĩ gì?"

Phùng Liễm Thần sửng sốt, không hiểu ý của y, cũng không có câu trả lời thích hợp.

Đàm Sĩ Chương nhìn anh chằm chằm: "Đang nghĩ, tôi cầm chắc là kẻ thua cuộc?"

---

Tác giả nhắn gửi:

Có thể có người nhận ra Lăng Vân Các chính là cái trong ngoại truyện bộ "Con nuôi nhà giàu", Kim Thành cũng là thành phố đó. Tuy nhiên chỉ là dùng chung một bối cảnh thành phố, cốt truyện không giao nhau, đây là hai câu chuyện hoàn toàn độc lập.

Người dịch:

Tính đến lúc tui dịch đoạn này thì ngoại truyện vẫn chưa thấy tăm hơi đâu, mà dưới bình luận thì có người xúi tác giả cho Niệm Sinh và Văn Cảng cameo, không biết bả có chịu viết không nữa.

Bình Luận (0)
Comment