Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 11

Phùng Liễm Thần bình tĩnh đáp: "Sếp Sĩ Chương, anh nói đùa. Tôi không nghĩ như vậy."

Đàm Sĩ Chương lại cười: "Có chuyện này tôi còn đang suy nghĩ, nhưng thôi không giấu cậu, thực ra tôi đã điều tra một số thông tin của cậu."

Nụ cười vẫn nở trên khóe miệng y: "Đừng nhìn tôi như thế, cậu biết đi điều tra người khác, tất nhiên tôi cũng sẽ điều tra cậu."

Phùng Liễm Thần nói: "Còn gì nữa? Anh phát hiện ra điều gì?"

Ánh nhìn của Đàm Sĩ Chương khóa chặt vào mặt anh, y lười biếng nói: "Không có gì to tát. Tôi phát hiện ra rằng sáu năm trước, khi cậu còn là chuyên viên tại phòng Thu mua, đã nhiều lần chiếm dụng tiền mua đá quý, thậm chí còn sử dụng trái phép tài khoản cá nhân của mình để kết nối với tài khoản công của đối phương."

Phùng Liễm Thần nín thở.

Bên ngoài cửa sổ, bóng tối bao trùm, hương thơm thoang thoảng trong không khí. Căn phòng này là kiểu bán khép kín, hướng ra hồ, gió nhẹ lướt qua mặt nước thổi vào.

Đàm Sĩ Chương chậm rãi nói tiếp: "Trợ lý Phùng, cậu ngạc nhiên lắm sao? Trí nhớ của cậu tốt như vậy, chắc hẳn vẫn chưa quên."

Nhiều ký ức ùa về trong thoáng chốc.

Điều Đàm Sĩ Chương nói thật ra cũng không sai.

Lúc bấy giờ, Phùng Liễm Thần vừa tốt nghiệp, được tuyển về làm việc ở Đàm Thị, mà lúc đó Vương Nham vẫn chỉ là phó phòng Thu mua. Trưởng phòng là một người khác, một tên mập họ Tôn, tính tình nóng nảy, rất khắt khe, thường bóc lột thực tập sinh và nhân viên mới. Sinh viên mới tốt nghiệp ở độ tuổi đầu hai mươi, chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc, thường không cảnh giác với người khác, đặc biệt là cấp trên. Phùng Liễm Thần đã lọt vào cái bẫy lớn đầu tiên khi bước chân vào xã hội, tài khoản ngân hàng cá nhân của anh bị moi ra để Tôn mập dùng chuyển tiền. Mặc dù anh có nghi ngờ, nhưng đã bị gạt rằng "đây là thông lệ của công ty", dưới áp lực như vậy, anh không thể phản kháng.

Sau đó, việc Tôn mập thông đồng với nhà cung cấp để nhận hối lộ, chiếm dụng công quỹ đầu cơ chứng khoán bị phanh phui, Phùng Liễm Thần đương nhiên bị liên lụy. Tiền đã qua tay anh, tài khoản là do anh mở, anh rất khó phủ nhận mối liên hệ của mình. Công ty tiến hành một cuộc điều tra nội bộ, anh ngồi ở một bên phòng họp, phía bên kia là một nhóm đông đúc toàn lãnh đạo, mặt mày nghiêm nghị, gay gắt chất vấn anh. Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn nhớ cái ống kính máy quay tối tăm, và ánh đèn đỏ trên máy ghi âm. Vào thời điểm đó, Phùng Liễm Thần thật sự đã suýt phải đối diện với án tù.

Kết quả cũng khá may mắn, người nào sáng mắt đều có thể thấy rằng một chàng trai trẻ mới ra trường như anh chẳng qua là bị người ta lợi dụng như công cụ. Cho nên Đàm Nho không truy cứu tới cùng. Sau cùng Tôn mập bị khởi tố, Phùng Liễm Thần chỉ phải viết bản tự kiểm điểm thừa nhận lỗi lầm, công ty cho anh một cái Giấy Bãi nại, sự việc được sang trang. Bên cạnh đó, trong quá trình hợp tác điều tra, Phùng Liễm Thần đã hỗ trợ thu thập chứng cứ, khiến cho Đàm Nho bắt đầu để ý đến năng lực của anh, điều chuyển lên ban thư ký, từ đó anh dần dần được bồi dưỡng và đề bạt.

Sự việc đã trôi qua nhiều năm, vụ án năm đó vẫn được giữ kín, chỉ có một số ít người biết đến. Bây giờ Đàm Sĩ Chương đào lại chuyện cũ, quá nửa là có ác ý.

"Tôi đã nói rồi, không có gì to tát cả." Y nói: "Tôi biết trợ lý Phùng ban đầu đã nhận được Giấy Bãi nại, mặc dù người ra quyết định là ông nội tôi đã không còn nữa, tổ điều tra đã giải tán từ lâu, tôi tin rằng giấy trắng mực đen sẽ không lừa dối bất kỳ ai."

Phùng Liễm Thần chỉ nhìn y, không nói gì.

Đàm Sĩ Chương ra hiệu cho anh: "Đừng đứng đó, ngồi xuống đi."

Phùng Liễm Thần đứng hai giây, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện, cằm hơi ngước lên, liếc nhìn Đàm Sĩ Chương.

Đàm Sĩ Chương nói tiếp: "Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hiểu rõ một vài chi tiết. Theo tôi biết, chiếm dụng công quỹ, lợi dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản là tội hình sự, việc truy tố phải do viện kiểm sát thực hiện, về mặt lý thuyết, đơn vị bị hại hình như không có quyền quyết định không truy tố..."

Phùng Liễm Thần đặt tay lên tay vịn, giọng điệu vẫn bình tĩnh, anh chủ động nói: "Ban đầu, công ty tự tiến hành điều tra, vì nể tình tôi còn quá trẻ, không muốn hủy hoại tương lai của tôi nên mới cố gắng mắt nhắm mắt mở trong các bước điều tra, đến lúc phải trình báo cảnh sát, thậm chí còn cố tình che giấu giúp tôi ở nhiều mặt. Trên thực tế, số tiền công quỹ đã qua tay tôi tổng cộng lên tới một con số khổng lồ, nếu tôi thực sự bị truy tố với tư cách là đồng phạm, dù có thuê một luật sư giỏi cũng không đảm bảo có thể thoát tội."

Anh hỏi Đàm Sĩ Chương: "Anh đang có ý đe dọa tôi à?"

Đàm Sĩ Chương nói: "Tôi chỉ mong cậu có thể trung thành hơn."

Phùng Liễm Thần nhìn y đứng dậy, Đàm Sĩ Chương rót tự cho mình một chung rượu. Hương hoa trong không khí nồng hơn, phía bên kia là mặt nước hồ sẫm màu.

Y uống hết rồi đặt chung rượu xuống bàn: "Tôi thấy rõ được, từ đó về sau, trợ lý Phùng đã tiến bộ hơn, không còn để lại sơ hở gì. Cậu đừng hiểu lầm tôi, một điểm yếu cũ rích không quan trọng này vẫn sẽ an toàn ở chỗ tôi. Đang yên đang lành chẳng lẽ tôi lại rảnh rỗi đi gọi cảnh sát bắt cậu? Không đến nỗi đó. Tôi chỉ hy vọng liên minh của chúng ta sẽ có một nền tảng hợp tác vững chắc hơn. Cậu nghe lời, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ cần cậu không có hai lòng, không nghĩ tới việc phản bội tôi, thì tại sao phải lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt này?"

Ánh mắt Phùng Liễm Thần lạnh đi, anh đột nhiên cong khóe môi: "Nếu như có chuyện gì tôi không tuân lệnh thì sao?"

Đàm Sĩ Chương bình tĩnh nhìn anh: "Vậy thì tôi sẽ không hứa bất cứ điều gì." Y chẳng tin vào ơn tri ngộ hay vua tôi hòa hợp gì cả, ít nhất là bây giờ không còn kịp bồi đắp tình nghĩa nữa. Vừa ban ơn vừa đe dọa là một cách tiếp cận trực tiếp hơn.

Đàm Sĩ Chương bước đến, đặt tay lên vai Phùng Liễm Thần: "Nếu cậu xác định tôi không còn đường cứu vãn, dự định ban đầu của cậu là gì?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Nộp đơn xin chuyển công tác sang công ty con ở tỉnh khác. Nếu không được, có lẽ sẽ cân nhắc nhảy việc."

Đàm Sĩ Chương thong dong nói: "Xem đi, thế là được rồi. Cậu tạm thời bỏ ý định này đi."

Y giơ tay phải lên, mu bàn tay cọ vào gọng kính của Phùng Liễm Thần: "Tuy quả thật tôi đã nói 'đường ai người nấy đi', nhưng cậu vẫn là trợ lý riêng của tôi, là người của tôi. Tôi không muốn khi mọi thứ dường như đều không thuận lợi, chẳng hạn như bây giờ đi đâu cũng gặp trở ngại, chính người của tôi lại nghĩ đến việc làm sao bỏ rơi mình. Cảm giác đó không dễ chịu chút nào, cậu hiểu không?"

Phùng Liễm Thần vẫn bất động: "Được, tôi hiểu rồi."

"Cậu còn câu hỏi nào khác không?"

"Không. Sếp Sĩ Chương, trời đã muộn rồi..."

"Đúng thật nhỉ." Đàm Sĩ Chương nhìn bầu trời đen kịt, cầm áo vest lên nói: "Trợ lý Phùng, đưa tôi về nhà."

*

Những ngày tiếp theo, Đàm Sĩ Chương lần lượt gặp gỡ một số cổ đông lớn. Có lúc y dẫn Phùng Liễm Thần đi cùng, có lúc đi một mình. Bất kể đàm phán có diễn ra suôn sẻ hay không, thái độ của y vẫn có vẻ không quá cấp bách, như chỉ đang cố gắng làm tốt nhất có thể, chỉ vậy mà thôi. Và việc không thể tránh khỏi thì vẫn tự nhiên đến.

Đến giữa tháng, đại hội cổ đông tổ chức theo đúng kế hoạch. Các cổ đông cả lớn lẫn nhỏ đều đến tham dự, hội trường phải cho mở vách ngăn của ba phòng họp mới đủ chỗ cho họ. Vấn đề đầu tiên trong chương trình nghị sự là bầu thành viên Hội đồng Quản trị. Việc bỏ phiếu và kiểm đếm phiếu bầu được tiến hành ngay tại chỗ, có công chứng viên giám sát, số phiếu được tổng kết lại, thành viên Hội đồng Quản trị tân nhiệm là Khương Chấn Lâm.

Khương Chấn Lâm, phó tổng phụ trách marketing, cùng hệ thống với Đàm Hạo Dương, chắc chắn sẽ ủng hộ cậu hai nhiều hơn.

Phùng Liễm Thần đứng ngoài phòng họp, dòng người ùa ra sau cuộc họp, trôi qua anh như thủy triều. Đàm Hạo Dương được mọi người vây quanh, cười đùa vui vẻ với những người khác, cách một đám đông, bọn họ đi lên lầu trước ánh mắt quan sát của Phùng Liễm Thần.

Chỉ đến khi căn phòng gần như trống rỗng, Đàm Sĩ Chương mới một mình bước ra, không có ai hỏi đến, hoàn toàn đơn độc. Trên khuôn mặt y không có biểu cảm dư thừa, ánh mắt nham hiểm, cằm hất lên. Phùng Liễm Thần tận tụy đi theo.

Đến văn phòng của Đàm Sĩ Chương, hai người đóng cửa lại rồi nói chuyện.

Người thua cuộc Đàm Sĩ Chương ngồi xuống sau bàn, hỏi: "Cậu nghĩ gì về kết quả hôm nay?"

Phùng Liễm Thần cẩn thận lựa lời: "Con người sếp Khương này..."

Đàm Sĩ Chương cười uể oải: "Gió chiều nào che chiều ấy?"

Sự thật đúng là vậy. Đàm Sĩ Chương đã không khách sáo, Phùng Liễm Thần cũng theo đó tiếp lời: "Con người sếp Khương này, đúng là rất giỏi bo bo giữ mình. Cách thức bỏ phiếu trong cuộc họp Hội đồng Quản trị khác với đại hội cổ đông, phải giơ tay biểu quyết công khai, bản thân hình thức này vốn đã tạo ra áp lực. Nếu mọi người cùng nhất trí nghiêng về một phía lúc biểu quyết, sếp Khương sẽ vui vẻ đi theo đám đông. Nhưng chỉ cần tình hình có xu thế cân bằng thì có nhiều khả năng sếp Khương sẽ tránh làm mất lòng cả hai bên. Tôi tin rằng anh ta sẽ cố gắng hết sức để đưa ra lý do chính đáng rồi bỏ quyền."

Khương Chấn Lâm nhát gan thực ra là một điều tốt đối với Đàm Sĩ Chương, giúp y có nhiều không gian hơn để lợi dụng hơn.

Và có một số điều Phùng Liễm Thần nhìn thấy nhưng không nói ra. Trước khi diễn ra đại hội cổ đông, Đàm Sĩ Chương đi vận động khắp nơi, người mà y cố gắng đề cử thực ra không phải của mình mà chính là Khương Chấn Lâm thuộc "phái thân Dương". Đàm Hạo Dương đa nghi quá mức, có lẽ hoài nghi rằng y đang bày kế ly gián, tóm lại sau cùng thuận thế chọn luôn Khương Chấn Lâm.

Nhưng dù vậy, biến số này vẫn quá nhỏ đến mức gần như không đáng kể. Còn kém xa so với số phiếu thành viên Hội đồng Quản trị mà Đàm Sĩ Chương cần.

Phùng Liễm Thần chờ đợi chỉ thị về động thái tiếp theo.

Lúc này, Đàm Sĩ Chương lại dường như mất hết tự tin, nhìn anh với ánh mắt như có bệnh mới lo tìm thầy: "Nếu tiếp theo tôi tìm cô tôi nói chuyện, cậu thấy có khả thi không?"

Cô của hai anh em tức là con gái duy nhất của Đàm Nho, Đàm Nguyệt Tiên.

Đàm Nguyệt Tiên là con gái út trong gia đình, năm nay cũng đã ngoài ngũ tuần. Bà chưa từng kết hôn, luôn làm việc ở Đàm Thị, chức vụ cao nhất từng đảm nhiệm là phó tổng giám đốc phòng Kinh doanh tại trụ sở tập đoàn, hai năm trước do sức khỏe yếu nên về cơ bản đã bước vào trạng thái bán nghỉ hưu. Dù không còn nắm thực quyền điều hành nhưng Đàm Nguyệt Tiên vẫn là một thành viên Hội đồng Quản trị, và là cổ đông lớn chỉ đứng sau Hoàng Đại Quân.

Nghe đến cái tên này, Phùng Liễm Thần do dự một chút: "Anh cho rằng... sếp Nguyệt Tiên là thế lực có thể lôi kéo về?"

Đàm Sĩ Chương thản nhiên tâm sự với anh: "Đúng hơn là ngay từ đầu tôi đã muốn lôi kéo bà ấy."

"Sao, anh chắc chắn sếp Nguyệt Tiên sẽ ủng hộ anh?"

"Bà ấy chưa chắc đã chịu ủng hộ tôi, nhưng bà ấy có thể rất sẵn lòng nổi loạn chống lại ông nội."

Phùng Liễm Thần suy nghĩ: "Khi sếp Nguyệt Tiên còn làm việc trong tập đoàn... đúng là rất thích làm trái ý chủ tịch Đàm."

Đằng sau đó là một vết rạn nứt bất đắc dĩ giữa cha và con gái, nhiều năm qua, các nhân viên thường truyền tai nhau nhiều phiên bản. Phiên bản phổ biến nhất là khi Đàm Nguyệt Tiên còn trẻ, bà có một người bạn trai, là bạn học đại học, hai người yêu nhau say đắm, nhưng Đàm Nho lại khinh thường chàng trai nghèo kia, ép họ phải chia tay. Đàm Nguyệt Tiên là người hiếu thắng, đương nhiên không chịu, cãi nhau với cha một thời gian dài. Thế nhưng người bạn trai không chịu nổi áp lực, nén đau đề nghị chia tay, thậm chí còn vì đầu óc thẫn thờ khi đang băng qua đường rồi gặp phải tai nạn xe hơi qua đời. Nếu người này còn sống thì có lẽ họ sẽ cãi vã rồi chia tay, nhưng người chết thì không thể sống lại, từ đó về sau, người này trở thành mối tình khắc cốt ghi tâm. Bao năm qua, Đàm Nguyệt Tiên vẫn làm tròn bổn phận đạo hiếu. Nhưng trong lòng bà ít nhiều gì cũng vẫn còn oán hận cha mình?

Ở góc văn phòng có một cái máy khuếch tán tinh dầu, các phân tử mùi hương đang lặng lẽ lan tỏa. Mùi này có hơi thô thiển, gợi nhớ đến chuyện nam nữ tình si trong chốn hồng trần.

Phùng Liễm Thần còn đang suy nghĩ, Đàm Sĩ Chương đã ra quyết định: "Vậy thì nhờ cậu tìm cơ hội nào nói chuyện tử tế với cô tôi."

Phùng Liễm Thần sửng sốt, sau đó cười, dời mắt về phía y: "Ý anh là muốn tôi thuyết phục bà ấy?"

"Cậu có làm được không?" Đàm Sĩ Chương nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt anh: "Cả Đàm Hạo Dương và tôi đều là cháu ruột của bà ấy, có một số điều không tiện nói ra. Đôi khi, người không liên quan lại dễ mở lời hơn, cậu không nghĩ vậy sao? Trợ lý Phùng?"

Qua tròng kính, ánh mắt Phùng Liễm Thần hạ xuống. Vẻ mặt anh khiêm nhường, nhưng vẫn uyển chuyển đồng ý nhận nhiệm vụ này.

Bình Luận (0)
Comment