Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 12

Không chờ Phùng Liễm Thần chủ động tìm Đàm Nguyệt Tiên, một cơ hội bất ngờ đã đến. Đàm Sĩ Chương muốn Phùng Liễm Thần đi cùng mình đến dự tiệc của nhà họ Đàm, nhiều thành viên trong gia tộc sẽ có mặt.

Người chủ trì tiệc là ông chú của Đàm Sĩ Chương và Đàm Hạo Dương, về mặt quan hệ, đây là em họ của Đàm Nho. Ông lão này tổ chức tiệc mừng thọ 65 tuổi, vì anh cả mất chưa đầy ba tháng trước nên không làm quá long trọng, chỉ đơn giản là một bữa tiệc nhỏ khiêm tốn tại nhà.

Rất nhiều họ hàng đến dự tiệc. Mọi người đều dựa vào cây đại thụ Đàm Thị để hưởng bóng mát, ai cũng có trong tay ít nhiều cổ phiếu, khoản đầu tư hoặc ủy thác khác nhau, rõ ràng rất thân thiện với Đàm Hạo Dương. Có một ông chú hỏi: "Dương à, khi nào mới nhậm chức?"

Đàm Hạo Dương khiêm tốn đáp: "Cái này không vội. Còn nhiều thứ phải học hỏi."

Một người khác nói: "Cả tập đoàn lớn mà, ai mà quen tay ngay được, phải từ từ thôi."

"Thằng Dương nó thông minh từ nhỏ rồi, không thành vấn đề, một hai năm nữa nhìn lại xem, nó đã lão luyện rồi."

"Dạo này làm ăn khó khăn, mọi người còn trông cậy vào con đưa Đàm Thị lên tầm cao mới, ông nội con ở dưới biết được mới yên tâm."

Đàm Sĩ Chương bị ghẻ lạnh, y không đến gần, cũng chẳng ai để ý đến, y chỉ ngồi một mình ở góc bàn nhâm nhi rượu vang đỏ.

Với Đàm Hạo Dương làm trung tâm, tiếng cười nói càng lúc càng lớn, như muốn phá vỡ cả mái nhà.

Đàm Sĩ Chương mất kiên nhẫn đặt ly xuống, vẫy tay. Phùng Liễm Thần tinh tường nhận thấy, lặng lẽ đến gần. Hai người thì thầm vài lời, Phùng Liễm Thần gật đầu, rồi đột nhiên cảm ứng được điều gì.

Anh ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Đàm Hạo Dương từ bên kia bàn nhìn về phía hai người họ. Cậu hai này đang nở một nụ cười nửa miệng, cà lơ phất phơ, một ánh mắt dường như thấu hiểu mọi thứ.

Đàm Hạo Dương là một cậu ấm đích thực, thường tươi cười thân thiện với người khác, trên người còn bị gán cho cái mác lăng nhăng, ham chơi và không đáng tin, nhưng đó chỉ là một mặt của gã. Sau khoảng thời gian ở riêng, Phùng Liễm Thần đã thấy được bộ mặt ngay lập tức thay đổi sau lưng người khác của gã, tàn nhẫn, lạnh lùng, trở mặt vô tình, luôn muốn gây ra hỗn loạn. Trên thực tế, gã khá giỏi trong việc đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, cố tình ra vẻ trẻ con nông cạn, ngây thơ không hiểu sự đời, đây thực chất là một hình thức tự bảo vệ. Gã không phải là người hiền lành đơn giản.

Đàm Sĩ Chương không để ý, chỉ rót cho mình một ly rượu nữa.

Phùng Liễm Thần đến phòng chờ nơi phục vụ bữa ăn cho nhân viên. Một lát sau, một người giúp việc mời Phùng Liễm Thần ra sau nhà nói chuyện riêng, thì ra là Đàm Nguyệt Tiên chủ động mời.

Đàm Nguyệt Tiên có mái tóc rất ngắn, nếp nhăn khá sâu giữa hai lông mày, tạo ra diện mạo nghiêm nghị, là dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ đã dành cả cuộc đời cho sự nghiệp.

"Tiểu Phùng, hãy kể cho tôi nghe về ban lãnh đạo tập đoàn hiện nay, có những thay đổi gì mới."

Phùng Liễm Thần giữ thái độ rất cung kính, ngoan ngoãn dễ bảo, kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Đàm Nguyệt Tiên lại hỏi thêm một số vấn đề khác, nhưng thái độ của bà rất quyết đoán, chỉ hỏi mà không nói nhiều, hiếm khi bày tỏ ý kiến. Phùng Liễm Thần mãi vẫn không tìm được cơ hội nhắc đến chủ đề ủng hộ Đàm Sĩ Chương.

Mãi đến cuối, Đàm Nguyệt Tiên mới hỏi thêm một câu: "Hạo Dương và Sĩ Chương ở công ty làm ăn thế nào rồi?" Vừa rồi trong tiệc, bà hiển nhiên đã tận mắt chứng kiến vài thứ.

Phùng Liễm Thần hồi tưởng lại, tiến lại gần bà, cúi đầu nói gì đó.

Anh nói chuyện xong với Đàm Nguyệt Tiên, trước khi đi, Đàm Nguyệt Tiên bắt tay anh.

*

Ngôi biệt thự của ông chú Đàm có sân sau rộng, nhiều hòn non bộ san sát thành rừng, Phùng Liễm Thần bước đi trên con đường mòn, định quay trở lại nhà trước.

Bên kia, Đàm Hạo Dương vừa mới thoát khỏi đám chú bác, anh em nịnh nọt, tìm chút yên tĩnh ở sân sau. Khi nhìn thấy bóng người cao gầy mặc bộ vest kẻ sọc phía sau hòn non bộ, Đàm Hạo Dương dừng phắt lại.

Hai người oan gia ngõ hẹp.

Nhận ra có người chặn đường phía trước, Phùng Liễm Thần ngẩng đầu lên, thấy Đàm Hạo Dương đang đứng đó, tay cầm điếu thuốc, phun mây nhả khói. Đàm Hạo Dương cười với anh, tiến lại gần hơn, thậm chí còn nhả một làn khói vào anh.

Phùng Liễm Thần không hề ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn gã.

Đàm Hạo Dương đùa cợt gọi bà xã: "Ngày nào cũng gặp nhau ở công ty, sao cứ có cảm giác như xa nhau lâu lắm rồi vậy."

Phùng Liễm Thần bất lực nhìn lại gã: "Hình như tôi đã nói với cậu nhiều lần là đừng có gọi như vậy, cậu hai không bao giờ hiểu."

"Nhưng tôi lại thích đấy." Đàm Hạo Dương gãi gãi đầu: "Còn không thì gọi là gì, honey? Baby? Sweetie? Người yêu với nhau gọi biệt danh mới là bình thường, chẳng lẽ gọi nhau bằng cả họ lẫn tên, không có chút lãng mạn, vậy thì chán lắm."

"Cậu có thể để dành mà gọi người tình mới của cậu." Phùng Liễm Thần đầu hàng: "Ít nhất thì giữa chúng ta cũng xong rồi, sau này không cần phải hành hạ nhau nữa."

"Đùa thôi mà làm gì căng. Lúc nào anh cũng nghiêm túc, tôi sợ anh già nhanh đấy, trợ lý Phùng." Đàm Hạo Dương cười tủm tỉm, gã quay đầu nhìn lại phía sau, rồi lại quay lại: "Tin hay không thì tùy anh, nhưng thực ra tôi đã nghĩ đến chuyện này, nếu sau này đưa anh về nhà ra mắt người lớn, anh cứ không thèm nói cười thì chẳng biết có thể hòa hợp với họ được không. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được cảnh hai người ngồi cạnh nhau."

Phùng Liễm Thần có vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ hỏi: "Vậy sao?"

Đàm Hạo Dương mỉm cười: "Tôi biết là anh sẽ không tin, nhưng có một hoặc hai lần... tôi thực sự đã nghĩ như vậy."

Ánh nắng thiêu đốt mặt đất nóng hầm hập, Phùng Liễm Thần không muốn nán lại lâu, anh ngước mắt ra hiệu cho Đàm Hạo Dương nhường đường.

Đàm Hạo Dương lại càng có hứng nói: "Sao anh còn đủ kiên nhẫn để lãng phí thời gian với Đàm Sĩ Chương, thật sự không nghĩ đến việc tìm một công việc tốt hơn?"

Vừa rồi nhìn thấy Phùng Liễm Thần đứng cạnh Đàm Sĩ Chương, còn nghe lời cúi người về phía y, Đàm Hạo Dương cảm thấy khó chịu. Phùng Liễm Thần vẫn như xưa, dịu dàng thận trọng, bình tĩnh trước biến động, thế nhưng Đàm Hạo Dương không còn tìm thấy vẻ quyến rũ lạnh lùng khó tiếp cận trên người anh nữa. Điều này khiến gã thấy vừa tiếc nuối vừa khinh bỉ, hóa ra người này có thể cúi mình trước gã, cũng có thể cúi mình trước người khác.

Phùng Liễm Thần đổi giọng: "Sếp Hạo Dương, nếu muốn đuổi tôi, cảm phiền liên hệ với phòng Nhân sự, làm thủ tục sa thải."

Đàm Hạo Dương cắn điếu thuốc, đánh giá anh từ đầu đến chân: "Tôi nghĩ nếu như trợ lý Phùng đã có tài thực sự, chắc chắn sẽ thành công ở bất cứ đâu, có muốn tôi giới thiệu cho anh một headhunter phù hợp không? Hay là Đàm Thị có sức hấp dẫn kỳ lạ nào đáng để anh lưu luyến đến vậy."

Gã vốn còn muốn thu hút chú ý về phía mình, nói hơi tự cao một chút, gã vẫn nghi ngờ Phùng Liễm Thần không cam lòng bị mình đá.

Phùng Liễm Thần nghe vậy thì chỉ cười: "Khoan hãy nói đến lưu luyến hay không lưu luyến, đối với những người làm công ăn lương như chúng tôi, bị công ty sa thải là chuyện thường tình, nhưng khoản trợ cấp N+1 và những khoản bồi thường hợp pháp khác đều vô cùng quan trọng, dù chỉ là một xu nhỏ nhất. Nói trắng ra, chỉ khi số tiền này đủ chân thành thì người ra đi mới có thể yên tâm. Theo thỏa thuận không cạnh tranh của tập đoàn, tôi không thể làm việc tại một công ty cùng ngành trong hai năm, chỉ có thể tìm được việc làm mới tại các công ty đầu nguồn và cuối nguồn trong chuỗi cung ứng có liên quan. Hơn nữa, tốt xấu gì tôi cũng lăn lộn ở công ty suốt bảy năm trời, chẳng lẽ tất cả chỉ là vô nghĩa sao, nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ à?"

* N+1 là trợ cấp thất nghiệp tính dựa trên số năm làm việc (N), nhân viên bị sa thải sẽ nhận được khoản tiền là (N+1)*lương hàng tháng.

Đàm Hạo Dương để lộ biểu cảm khó tả: "Thì ra là vậy. Nghe có vẻ như đó đúng là điều anh quan tâm."

Phùng Liễm Thần khẽ cúi người: "Nếu cậu muốn bàn sâu hơn thì chúng ta nói sau."

Sau đó, anh cứ thế đi vòng qua, ép Đàm Hạo Dương phải lùi lại, gã không kịp phản ứng, vô thức đi theo vài bước. Gã dừng chân lại. Dưới những dây nho đan xen rối rắm, bóng dáng Phùng Liễm Thần nhanh chóng rẽ vào một góc, rồi lạnh lùng biến mất khỏi tầm mắt gã.

Khi anh trở lại sân trước, Đàm Sĩ Chương đang nói chuyện với chú bác mình. Nhưng khi nhìn thấy Phùng Liễm Thần, y nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: "Đi thôi."

Phùng Liễm Thần không mang đến tin tức như mong đợi, Đàm Nguyệt Tiên hoàn toàn thờ ơ, trên đường đi anh chỉ có thể kể lại sự thật.

Nghe vậy, Đàm Sĩ Chương chỉ cười nhạt, nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu mà không nói gì.

Phùng Liễm Thần hỏi: "Tiếp theo anh đi đâu?"

Đàm Sĩ Chương hoàn hồn: "Hôm nay không có việc gì khác. Cảm phiền."

Phùng Liễm Thần liền rẽ sang hướng khác, đưa y về nhà.

Đàm Sĩ Chương thường sống trong một căn hộ khách sạn ở nội thành. Căn hộ nằm ở vị trí đắc địa, an ninh nghiêm ngặt, giống như một khu vực cấm bí ẩn mà người thường không thể vào được. Phùng Liễm Thần cũng chỉ đưa cấp trên đến dưới lầu, chứ không bao giờ theo lên. Chỉ có thể thấy được sảnh vào với trần nhà cực cao, nguy nga lộng lẫy, người gác cửa mở rồi lại đóng cửa, cúi chào khách. Nhìn từ bên ngoài, nơi đây có dịch vụ hệt như một khách sạn năm sao thực sự, chi phí quản lý có lẽ là điều không tưởng đối với hầu hết mọi người.

Nhìn bóng lưng Đàm Sĩ Chương bước vào cửa xoay, Phùng Liễm Thần liếc sang bảng đồng hồ, thấy nhiên liệu sắp hết. Anh lái xe đến trạm xăng gần nhất, đưa thẻ xăng ra. Nếu không có khoản trợ cấp xăng của công ty, dạo này Phùng Liễm Thần thà rằng trả lại xe cho phòng Hành chính, tiếp tục đi làm bằng tàu điện ngầm cho rồi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên tiếng tin nhắn báo ngân hàng đã trừ tiền. Khoản thanh toán vay thế chấp năm con số hàng tháng được trừ thẳng vào thẻ đúng hạn, quyết không chậm trễ một tháng nào.

Phùng Liễm Thần ấn trán, lương một năm của anh bao gồm một nửa là lương tháng, một nửa là hiệu suất làm việc cộng thêm tiền thưởng cuối năm, lương tháng của anh mỗi lần về thẻ đều gần bằng nợ phải trả, nghĩa là chi phí sinh hoạt hàng ngày chủ yếu phụ thuộc vào tiền thưởng cuối năm. Nhưng điều đó không có nghĩa là dư dả, anh chỉ đủ sống qua ngày, tiền tiết kiệm hiện giờ cũng chỉ đủ duy trì vài tháng, nhưng cũng chỉ vài tháng thôi.

Năm nay quả là một năm đầy biến động, cố chủ tịch ra đi, ai có thể ngờ được sau đó kéo theo nhiều rắc rối đến thế. Phùng Liễm Thần nghĩ lại, mình cũng phải lên voi xuống chó theo, chức vụ thì thay đổi bấp bênh, khó mà dự đoán được cuối năm sẽ ra sao. Số dư trong thẻ cạn dần như nước chảy đi, nguy cơ rơi vào khủng hoảng sinh tồn bỗng trở nên cấp bách hơn, anh còn phải cầu nguyện cho người già trong nhà không bị bệnh.

Vừa nghĩ, anh vừa về nhà, đẩy hàng rào, bước vào nhà. Tường nhà màu trắng, đồ nội thất tối giản, ban đầu chỉ cải tạo lại hệ thống điện nước, không nỡ thêm bất cứ thứ gì cầu kỳ, chỉ với một mục đích duy nhất là tiết kiệm chi phí. Thậm chí cả những chiếc tủ quần áo rẻ tiền dùng trong căn nhà thuê mà Đàm Hạo Dương từng chế giễu cũng tháo dỡ chuyển về đây. Gạo ở Trường An rất đắt, sống ở thành phố lớn không dễ. Người làm công ăn lương nào cũng vậy, họ luôn giữ vẻ ngoài chỉn chu trước mặt người khác, nhưng đằng sau phải tính tiền sinh sống từng ngày, tất cả chỉ vì muốn có mái nhà che mưa che nắng. Rồi còn phải đối mặt với rủi ro bị cắt giảm lương, thất nghiệp bất ngờ, tranh chấp ở nơi làm việc.

Ngày hôm sau, Đàm Sĩ Chương không có mặt ở công ty, thay vào đó chỉ nhắn tin cho Phùng Liễm Thần, báo rằng hôm đó y sẽ không đến.

Đến 4 giờ chiều là giờ giải lao, Phùng Liễm Thần vào phòng trà lấy trà chiều. Bên trong vang lên tiếng cười nói rôm rả, không hiểu sao không khí lại đặc biệt náo nhiệt. Anh đẩy cửa kính ra, trên một chiếc bàn nhỏ chất đầy trà sữa, thì ra ngoài đồ ăn vặt công ty chuẩn bị, còn có người khác mời thêm.

Trà sữa có đủ loại hương vị, là do Giang Nhất Miên mua về, nhưng hắn lại làm ra vẻ ngạc nhiên: "Trợ lý Phùng cũng đến à."

Có người gần đó mau miệng, nói với Phùng Liễm Thần: "Tiểu Giang đang ăn mừng được thăng chức đây, tự bỏ tiền túi ra mua, anh Phùng đừng khách sáo."

Giang Nhất Miên cuối cùng vẫn trở thành nhà thiết kế chính thức như mong muốn. Trong buổi họp giao ban hàng tuần, Đàm Hạo Dương đặc biệt thêm cho hắn một vị trí nữa, mà Đàm Sĩ Chương cũng không thèm bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, phản đối thì lại có vẻ như y không rộng lượng, vậy nên y cũng nhắm mắt làm ngơ cho qua.

Phùng Liễm Thần đương nhiên biết tin này, mà anh thì lại càng không có ý kiến gì để nói.

Lúc này, Giang Nhất Miên cười ngượng ngùng: "Nếu biết sớm hơn thì tôi đã gọi thêm một ly nữa rồi, bây giờ lại không đủ."

Người vừa lên tiếng phản ứng chậm, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Những người khác chưa tới đấy thôi? Lấy cho anh Phùng trước cũng được mà."

Giang Nhất Miên lặng lẽ đảo mắt: "Không phải tính như vậy mà, tính theo số người, cho anh ta thì những người khác tính sao?"

Phùng Liễm Thần xua tay: "Tôi vốn cũng không uống đồ ngọt." Anh vươn tay cầm một ly Americano đá rồi bỏ đi.

Một lúc sau, Giang Nhất Miên ra tìm anh trên ban công nhỏ, tay hắn cầm một ly trà sữa Ô Long. Hắn tươi cười: "Xin lỗi, trợ lý Phùng, cái này bù cho anh."

Phùng Liễm Thần nhìn cái ly đưa lên trước mắt mình rồi từ chối: "Cảm ơn, nhưng tôi thực sự không thích đồ ngọt."

Giang Nhất Miên xin lỗi: "Vừa rồi tôi chỉ hơi bốc đồng thôi, dù sao thì anh và Hạo Dương..."

Phùng Liễm Thần đột nhiên hỏi: "Mối quan hệ của hai người bây giờ là gì?"

Giang Nhất Miên nhìn anh đầy khiêu khích: "Anh ấy là bạn trai của tôi."

Phùng Liễm Thần cười: "Vậy thì cậu nên trân trọng những ngày tháng còn được ở bên cậu ta đi."

Phản ứng của anh thật kỳ lạ, làm Giang Nhất Miên sửng sốt: "Cái gì?"

---

Người dịch:

Nghe anh Thần tính tiền mà thấy đâu đó bóng dáng của mình T_T

Bình Luận (0)
Comment