Phùng Liễm Thần hỏi ngược lại: "Cậu ta vẫn chưa nói cho cậu biết về gia quy của nhà họ Đàm?"
Giang Nhất Miên hoài nghi, hắn chưa bao giờ nghe nói có chuyện này.
Người bình thường cũng chẳng bao giờ nghe nói đến, nhưng nó thực sự tồn tại. Trong các gia đình lớn có quan hệ thân tộc chặt chẽ, người đứng đầu gia đình đôi khi có tầm nhìn xa hơn, để thiết lập quyền lực quản lý gia tộc, hoặc là truyền lại truyền thống gia tộc, tránh cho con cháu xa mặt cách lòng, họ thường sẽ cân nhắc việc xây dựng một bộ quy tắc của gia tộc bằng văn bản. Cái này chính là gia quy, nhà họ Đàm cũng có một bộ tồn tại từ thời tiệm vàng Phụng Tường ngày xưa, chủ yếu là để ràng buộc người thừa kế trong nhà. Chẳng hạn như không được lấy vợ trễ, không được không lấy vợ, không được phản bội người vợ kết tóc của mình.
Tất nhiên, ngày nay nhìn lại thì gia quy có vẻ đã lỗi thời lắm rồi. Chẳng qua là dường như cố chủ tịch Đàm Nho cảm thấy vứt bỏ toàn bộ gia quy cũng là một kiểu phản bội nguồn cội của mình. Thế hệ đi trước thường hoài cổ, coi trọng luật lệ, nên trong ngày tế tổ hàng năm, họ thậm chí còn cố ý nhắc lại gia quy.
Tất nhiên, nội dung gia quy đã được sửa đổi đôi chút để theo kịp thời đại, ví dụ đối với người trẻ ngày nay, lập gia đình sớm thực sự không thể ép là được, chỉ cần họ tự nguyện kết hôn cũng mừng rồi. Tuy nhiên vẫn có vài điều khoản được giữ nguyên vì mục đích giữ gìn thuần phong mỹ tục, chẳng hạn như yêu cầu con trai cháu trai không được quan hệ ngoài hôn nhân. Ngoài ra còn có quy định rằng ít nhất cậu chủ trẻ kế thừa cơ nghiệp gia tộc phải lấy vợ sinh con, đây là nghĩa vụ bắt buộc phải làm.
Giang Nhất Miên nghe những điều này như nghe sách trời, trong đầu rối tung: "Cái đống vô lý này đến từ đâu? Đại Thanh?"
Phùng Liễm Thần cười nhạt nói: "Sao cậu không đi tìm bạn trai cậu mà xác nhận lại xem."
Giang Nhất Miên càng cảm thấy như mình đang bị trêu chọc, trừng Phùng Liễm Thần bằng ánh mắt cực kỳ đề phòng.
Phùng Liễm Thần thôi cười. Anh ném ly Americano đá vào thùng rác: "Trước đây trong công việc, tôi không nhắm vào cậu nhiều như cậu nghĩ đâu. Tôi chỉ thực sự không đánh giá cao cậu, đầu cơ trục lợi, tự cho mình là đúng, thích bày mấy trò khôn vặt. Nhưng bây giờ tôi vẫn muốn cảnh báo cậu, nếu cậu thực sự thông minh thì đừng chỉ lo xem tôi là kẻ thù tưởng tượng, mà nên cố gắng moi móc càng nhiều càng tốt từ Đàm Hạo Dương. Khi nào cậu ta lên làm chủ tịch, chắc chắn cậu ta sẽ lấy vợ, cậu nghĩ cậu ta sẽ từ bỏ cái gì vì cậu?"
Giang Nhất Miên mất bình tĩnh, không giấu được suy nghĩ, ánh mắt hắn chớp lóe, như thể đang cố gắng động não quá nhiều trong cùng một lúc. Hắn mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì Phùng Liễm Thần đã quay người, mở cửa ban công rồi đi vào.
Những gì anh vừa nói không hề sai, nhưng cái gọi là gia quy thực chất chỉ là điều khoản mềm mà đại diện gia tộc dùng để ràng buộc các thành viên thôi, chẳng có hiệu lực pháp lý. Một cậu ấm chịu ảnh hưởng của văn hóa Mỹ như Đàm Hạo Dương có thực sự chấp nhận bị ràng buộc không? Khó nói.
Nhưng mặt khác, vì nó có tồn tại nên có lẽ những người đang ôm động cơ thầm kín sẽ không bỏ lỡ cơ hội lợi dụng triệt để.
Ví dụ như Đàm Sĩ Chương.
Phùng Liễm Thần vừa nghĩ ngợi vừa ngước nhìn lên phòng làm việc, ghế giám đốc trống không.
*
Bởi vì đến thứ sáu, khi anh sắp tan làm thì lại nhận được một cuộc gọi từ người bạn thân Trương Viễn Sơn rủ đi chơi.
Trương Viễn Sơn dạo gần đây vừa gặp được người mình thầm thương trộm nhớ nhưng bất hạnh bị người khác cướp mất, đau khổ tột cùng, đang ồn ào đòi ra ngoài tiệc tùng. Nhưng Trương Viên San thì lại đang lo tăng ca làm dự án nên quyết đoán từ chối ngay lập tức, nói rằng tạm thời không có thời gian để đi quẩy với hắn. Phùng Liễm Thần nghĩ đến bảng giá của các loại đồ uống, thực sự không muốn đi chơi lúc này.
Kết quả là Trương Viễn Sơn nổi giận: "Từng người từng người một, có còn là bạn bè không? Tôi đã thế này rồi mà các cậu còn không chịu sinh lòng từ bi?"
Phùng Liễm Thần cười áy náy: "Cũng đành vậy thôi, dạo này tiền bạc eo hẹp, hay là chúng ta đi ăn bình thường thôi?"
"Tính cho tôi hết! Tôi mời! Bao trọn! Được chứ? Nếu cậu vẫn không đến, từ nay chúng ta khỏi làm bạn bè gì luôn."
Đã nói đến nước này, Phùng Liễm Thần đành phải để hắn tự chọn chỗ: "Tôi phải về nhà thay đồ trước."
Trương Viễn Sơn bấy giờ mới vui trở lại, tất nhiên là đồng ý ngay, nhanh chóng gửi định vị trên phố Bar.
Thế là Phùng Liễm Thần tới nơi, hai người tụ lại. Gặp nhau rồi Trương Viễn Sơn lại lên tiếng trước, hắn vòng tay qua vai bạn mình: "Cậu đến đây để an ủi tôi hay để tán gái? Cậu không đến đây để tán tôi chứ?"
Phùng Liễm Thần đi cạnh hắn, luồn qua dưới bảng hiệu: "Không phải thất tình à? Vẫn nói nhiều như vậy, xem ra chẳng có chuyện gì rồi."
Đi bar thì không thể đóng bộ vest chỉnh tề được, Phùng Liễm Thần phải về nhà thay đồ. Anh vẫn mặc áo sơ mi, nhưng theo phong cách hoàn toàn khác so với khi đi làm, đường cắt bó ở eo phác họa ra một tỉ lệ cơ thể với vòng eo thon rất khoa trương và đôi chân dài miên man. Chất liệu màu xám khói phủ xuống, lấp lánh ánh mờ dưới ánh đèn neon, vạt áo không còn đóng thùng kín kẽ quanh eo nữa, mà được kéo ra tùy tiện, hai cúc áo trên cổ không cài để lộ một sợi dây chuyền bạc mỏng.
Vì anh quá đẹp trai, thu hút mọi ánh nhìn, Trương Viễn Sơn bước xuống phố bỗng thấy đắc ý vì được hưởng ké vinh quang: "Nếu tình cờ gặp đồng nghiệp của cậu đến đây thư giãn, thấy cậu thế này có khi không dám lại gần nhận người quen đâu."
Phùng Liễm Thần kéo vạt áo trước: "Vì cái áo 50 tệ một cái mua ở chợ đêm này à?"
Trương Viễn Sơn bật cười lớn: "Thôi đi, cậu không nói thì tôi cũng chẳng muốn phàn nàn. Nguyên bộ này của cậu đem ra lòe người khác còn được, chứ tôi còn nhớ nhé, bao nhiêu năm rồi hả, cậu mua cái này từ cái hồi tốt nghiệp rồi đi chơi với nhau phải không, sao giờ cậu vẫn còn can đảm mặc ra đường thế?"
Phùng Liễm Thần chỉ cười. Trương Viễn Sơn lại chú ý đến sợi dây chuyền của anh: "Mặt dây chuyền này độc đáo đấy chứ, mua khi nào vậy?"
Phùng Liễm Thần lấy xuống đưa cho hắn, nó đã hơi bị oxy hóa: "Lâu rồi, đồ thanh lý của công ty, cũng chẳng đáng giá gì."
Một anh chàng đẹp trai, từ đầu đến chân nhìn thì tưởng sáng lấp lánh nhưng thực ra toàn đồ rẻ tiền, chỉ có chiếc đồng hồ của anh là hàng hiệu dễ nhận biết. Điều này khiến Trương Viễn Sơn không khỏi cảm thán Trương Ái Linh nói hoàn toàn đúng, cho dù tấm áo choàng cuộc sống có xa hoa lộng lẫy đến đâu, mỗi người mặc nó vào vẫn phải chịu đựng đủ loại chấy rận cắn xé.
Trương Viễn Sơn ngoài miệng thì hô hào muốn chơi bời, nhưng nơi hắn chọn vẫn là một quán bar yên tĩnh, âm nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn sáng sủa. Hai người ngồi ở quầy bar, gọi đồ uống. Phải nói thật rằng tuổi tác ngày càng lớn rồi, giờ đây ngồi lại trò chuyện, họ dần dần chỉ còn xoay quanh câu chuyện gia đình và cuộc sống.
Trương Viễn Sơn nhắc đến một cô em họ sắp lấy chồng: "Đang định mua nhẫn kim cương Tiffany, cái này này, cậu giúp tôi xem thử thế nào?"
Phùng Liễm Thần cụp mắt đánh giá trên màn hình điện thoại của hắn: "Kim cương của các thương hiệu lớn chỉ cần có đầy đủ giấy tờ chứng nhận thì chất lượng không thành vấn đề, tất nhiên, giá trị thương hiệu cộng vào chắc chắn sẽ cao hơn. Nếu muốn tiết kiệm tiền, tôi có thể giới thiệu một nhà cung cấp cho em cậu, mua về tự tìm người lên nhẫn."
Trương Viễn Sơn nói: "Ai nói không phải chứ, một cái nhẫn giá hàng chục ngàn, vậy nên kết hôn thực sự là một việc phải tiêu tiền như nước. Con bé cũng nghĩ là quá đắt, nói muốn mua kim cương nhân tạo, nhưng mẹ nó phản đối, nói vẫn chưa cưới kia mà, không cần phải tiết kiệm tiền cho nhà trai."
Phùng Liễm Thần cười bảo: "Vậy cậu nói riêng với em cậu, cứ nói có bạn trong ngành bảo rằng thực ra bây giờ kim cương nuôi cấy và kim cương tự nhiên không khác biệt khi mang ra thử nghiệm đâu, đeo trên tay vẫn lấp lánh như thường. Nếu không phải là nhà sưu tập hàng đầu thì người bình thường thực sự không cần phải chi nhiều tiền đến vậy."
Kim cương là một chiến dịch thương mại rất kinh điển. Khẩu hiệu quảng cáo gắn liền biểu tượng của nó với hôn nhân và tình yêu, khiến nó trở thành vật phẩm không thể thiếu trong hôn nhân của xã hội hiện đại. Nhưng trên thực tế, kim cương carat nhỏ thường không giữ được giá trị, giá trị có thể giảm ngay khi trả tiền mua.
Phùng Liễm Thần là người trong nghề này, nếu với người khác thì có thể mặc kệ, nhưng Trương Viễn Sơn là người một nhà, anh mới thành thật nói cho hắn biết.
Trương Viễn Sơn thổn thức: "Cách nói này có vẻ thô thiển, nhưng quả nhiên không có gì thật hơn vàng."
Phùng Liễm Thần gật đầu, cũng cười: "Ai mà không thích vàng miếng sáng rực rỡ chứ? Bản thân tôi cũng thích."
Trương Viễn Sơn mừng rơn: "Nhưng dù sao vẫn phải mua nhẫn kim cương, tóm lại là cậu nhớ việc này đấy, tôi sẽ bảo em họ tôi liên lạc với cậu, cảm ơn trước nhé."
Phùng Liễm Thần vui vẻ đồng ý, đưa cho hắn một tấm danh thiếp để hắn chuyển lại: "Chuyện nhỏ thôi mà, có gì đáng cảm ơn, cảm ơn thì quá trịnh trọng."
Nói đến đây, Trương Viễn Sơn bỗng nhiên hứng thú: "Ngoài kim cương và vàng ra, còn thứ gì được ưa chuộng nữa?"
Phùng Liễm Thần nhìn một dãy ly rượu sau lưng Bartender, đáy ly trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn laser. "Những thứ mà mọi người thích mua nhất không nằm ngoài ngọc phỉ thúy, Ruby, Sapphire và ngọc lục bảo."
"Được đấy, khi nào những cái này có loại nhân tạo thay thế, tôi sẽ mua một ít về đóng vai đại gia."
Phùng Liễm Thần mỉm cười: "Đá quý nhân tạo đã có từ lâu rồi, cậu thích thì tôi giúp cậu tìm một ít về chơi." Rồi lại nói: "Nhưng không đáng giá lắm, cậu chỉ có thể để nó ở nhà ngắm thôi, ngoài ra thì vô dụng."
Trương Viễn Sơn nói: "Sao chứ, trình độ công nghệ vẫn chưa đủ tốt ha, chẳng phải vẫn nói rằng kim cương nhân tạo có thể trông giống hệt kim cương tự nhiên sao?"
Phùng Liễm Thần cười đáp: "Đó là kim cương trắng, khác nhau lắm. Mọi người mua kim cương là vì tình yêu, nhưng người mua Ruby thì nhất định là vì vẻ đẹp và độ quý hiếm của chúng. Đồ giả vẫn là đồ giả, có những thứ nhân tạo không bao giờ thay thế được tạo vật của thiên nhiên."
Trương Viễn Sơn bỗng nhiên tò mò: "Cậu từng thấy nhiều ngọc ngà châu báu của người giàu chân chính đúng không, cao cấp đến mức nào?"
Phùng Liễm Thần như nhớ ra điều gì, khóe môi cong lên: "Nói đến cái đẹp, độ khan hiếm và giá cả thì không có giới hạn nào cả."
Lúc này, Bartender đặt ly xuống, đẩy nó qua quầy bar, ra hiệu: "Có người ở đằng kia mời quý khách."
Hai người nhìn sang, ở góc rẽ có hai cô gái và một chàng trai trẻ ngồi cùng nhau, đều rất trẻ, đang háo hức nhìn về phía này.
Trước ánh mắt của Phùng Liễm Thần, cậu trai dẫn đầu mạnh dạn tiến lại gần, lén liếc nhìn anh, cố gắng nói bằng giọng thân thiện: "Các anh đi chơi chỉ có hai người à? Chúng tôi cũng không nhiều người... có muốn ngồi ghép bàn không, kết bạn nhé?"
Tiếp cận ai đó ở quán bar có thể là vì ngoại hình đẹp, bị thu hút, hoặc vì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ, thấy thú vị, tóm lại là có một phần duyên phận.
Trương Viễn Sơn cũng tham gia vào cuộc vui, nhanh chóng làm quen với bọn họ, chuyển đến một khu ghế uống.
Người đông, Phùng Liễm Thần lại ít nói đi, anh chỉ dựa vào tay vịn, lặng lẽ quan sát những người trẻ tuổi chơi trò đoán số. Tóc anh vốn được vuốt gọn ra sau, khi về nhà không kịp chỉnh lại nên hơi rối, vài sợi tóc xõa xuống, rủ trước trán, vùng lông mày lộ chút vẻ mệt mỏi và chán nản. Cảm giác yếu ớt mong manh này lại rất hấp dẫn. Mà người ta cũng nhắm đến anh thật, cứ liên tục nhìn trộm, hai cô gái vẫn giữ thái độ dè dặt, chỉ dùng những câu đùa để bắt chuyện với anh, cả nhóm cười đùa, nói qua nói lại, nhưng dường như chẳng thể hiện điều gì.
Đến lúc phải đi, cậu trai kia đột nhiên tiến đến xin thông tin liên lạc của anh: "Vincent, có thể kết bạn không?"
Hầu hết mọi người đi chơi ở đây đều không giới thiệu tên thật, tên tiếng Anh cũng như một biệt danh, còn cái khác thì không hỏi đến.
Phùng Liễm Thần khựng lại, không nói gì.
Người kia nhìn anh chăm chú: "Dù sao thì hôm nay chơi cũng vui lắm mà, lần sau có cơ hội lại đi cùng?"
Trương Viễn Sơn cười ha ha, bịa ra một lý do: "Xin lỗi nhé, điện thoại hết pin, lần sau có duyên thì sẽ gặp lại thôi."
Ý nghĩa từ chối quá rõ ràng, một cô gái kéo áo bạn mình từ phía sau, cậu trai muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Mọi người chào tạm biệt nhau ở cửa.
Phía sau phố bar dựa sát vào sông, Trương Viễn Sơn và Phùng Liễm Thần đi dọc theo lan can, chia tay bọn họ.
Những người có ngoại hình đẹp mà còn gặp may, có thể dễ dàng giành được thiện cảm ở các hộp đêm, Trương Viễn Sơn không mấy ngạc nhiên. Vừa đi được hai bước, Phùng Liễm Thần bất ngờ nhận được tin nhắn từ số lạ: "Xin chào, tôi là..." Nội dung là cậu trai vừa rồi tự giới thiệu mình là sinh viên của một trường đại học gần đây, không biết từ đâu mà có thông tin liên lạc của anh.
Trương Viễn Sơn đang chẳng hiểu ra sao thì đột nhiên sờ vào túi: "Ôi! Xin lỗi, tôi làm mất danh thiếp của cậu rồi, chắc cậu ta nhặt được."
Phùng Liễm Thần thở phào: "Không sao, chỉ là tấm danh thiếp thôi."
Lúc này, đối phương lại gửi một tin nhắn khác với lý do khá ngớ ngẩn là nhặt được danh thiếp, muốn trả lại cho họ.
Trương Viễn Sơn hỏi: "Cậu trả lời không? Cũng thẳng thắn, lại còn kiên trì, nhóc này chắc nghiêm túc đấy."
Phùng Liễm Thần đã tắt điện thoại, dứt khoát làm ngơ: "Còn đang học đại học, quá nhỏ, không thể thành đâu."
"Không nhất thiết, sinh viên ít nhất cũng thành niên rồi." Trương Viễn Sơn hỏi: "Sao không cho cậu ta cơ hội thử thách?"
"Không phải tôi thử thách cậu ta, mà là cậu ta sẽ chỉ thất vọng về tôi thôi." Phùng Liễm Thần đáp: "Cậu không thử nghĩ xem cuộc sống của cậu ta bây giờ ra sao à, hoạt động câu lạc bộ, họp lớp, mỗi ngày đều đa dạng đầy màu sắc, không muốn đến lớp thì có thể nghỉ hai buổi, nỗi lo lớn nhất là ôn toán nâng cao cho kỳ thi cuối kỳ, nghỉ đông nghỉ hè đến thích đi du lịch thì cứ gọi bạn bè lên đường. Cậu ta muốn bước vào cuộc sống của tôi, nhưng cậu ta sẽ sớm nhận ra rằng tôi chỉ là một người lớn khô khan nhàm chán. Cần gì phải ép buộc."
---
Tác giả nhắn gửi:
Gia quy còn gọi là quy ước gia tộc, một số gia đình vẫn có, nội dung cụ thể ở đây dựa trên gia đình họ Lý của Lee Kum Kee, nhưng tiểu thuyết không liên quan gì đến thực tế.