Bên cạnh phố quán bar là một dãy nhà hàng có quy mô hoành tráng. Đi ngang qua một nhà hàng lớn trên phố, bất ngờ gặp một bóng người quen thuộc.
Phùng Liễm Thần dừng bước, cùng lúc đó, Đàm Sĩ Chương quay đầu lại, cũng ngạc nhiên nhướng mày: "Trợ lý Phùng, tình cờ thật."
Y vốn đang đứng trên phố, khi họ nhìn thấy nhau thì đã ở khoảng cách rất gần, không kịp tránh mặt.
Đầu óc Phùng Liễm Thần nhanh chóng tỉnh táo, ánh mắt trong trẻo như chưa từng đụng đến rượu: "Sếp Sĩ Chương."
Trương Viễn Sơn tụt lại phía sau, lẩm bẩm: "Gặp phải lãnh đạo? Cái số gì thế này, sao hả, bất tiện phải không, tôi rút lui trước?"
Từ một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, Đàm Sĩ Chương ôn hòa nhìn họ.
Phùng Liễm Thần nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Cậu về đi, trên đường cẩn thận."
Trương Viễn Sơn biết điều, chân như bôi dầu, chạy biến trong nháy mắt.
Đàm Sĩ Chương có vẻ vừa mới hẹn ai đó, đang để tài xế đưa khách về. Vị khách kia thì say xỉn, khua tay múa chân, ăn nói lung tung, tài xế đỡ người nhưng nhất thời cũng lúng túng. Đàm Sĩ Chương đích thân đưa tay chắn nóc xe để tránh cho người kia đập đầu vào.
Phùng Liễm Thần đón ý, vội tiến lên giúp đỡ. Ba người đàn ông mới có thể đưa gã say rượu vào trong an toàn.
Tài xế đạp ga lái xe đi, Đàm Sĩ Chương dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi không làm việc, nét mặt của y trông nhu hòa hơn hẳn, như thể được lọc qua bộ lọc ánh sáng dịu dàng.
"Làm phiền trợ lý Phùng phải tăng ca trá hình."
"Việc nên làm." Phùng Liễm Thần vẫn thản nhiên, ung dung như bình thường: "Anh còn cần gì nữa không?"
Đã gần 10 giờ tối, nhưng đường phố vẫn còn tấp nập xe cộ. Bảng hiệu phía trên nhấp nháy đèn đỏ và xanh lục, các ống điện cực vòng quanh tên đầy đủ của nhà hàng. Nguồn sáng hỗn tạp kéo cái bóng của anh ra thật mỏng và phân tán, dài đến tận mũi giày da của Đàm Sĩ Chương.
Phùng Liễm Thần đã cài cúc cổ áo lại, nhưng Đàm Sĩ Chương liếc qua vẫn thấy ngay sợi dây chuyền bạc trên cổ anh. Y đột nhiên cười, tiến lại gần, không chút khách sáo, chủ động đưa tay ra kéo nó lên.
"Đây là bộ sưu tập mùa đông chính của Kim Phụng Tường cách đây bốn năm năm nhỉ." Đàm Sĩ Chương nói: "Lúc đó mọi người đều nghĩ nó quá đơn giản, thấy cậu đeo như thế này mới chợt nhận ra, thì ra là vẫn đẹp."
Vàng bạc đá quý không phải là đồ trang sức dành riêng cho một giới tính nào. Dù sao thì khi dấn thân vào ngành này, cả nam và nữ trong công ty đều đeo đồ trang sức, âu cũng là chuyện thường thấy. Đàm Sĩ Chương thường ngày cũng đeo mặt dây chuyền, còn Đàm Hạo Dương thì bấm một hàng lỗ tai, trên sụn tai luôn có nhiều loại khuyên khác nhau.
Phùng Liễm Thần đứng yên, không né tránh cũng không lùi bước, để mặc y quan sát: "Tôi nghĩ câu nói mà nhiều nhà thiết kế coi là chuẩn mực đó rất có lý, less is more. Tất nhiên, tôi không phải là người chuyên nghiệp như anh, chỉ cảm thấy rằng, đôi khi những phong cách cơ bản lại là kinh điển và bền bỉ nhất."
Khóe mắt Đàm Sĩ Chương cong lên như đang cười: "Trợ lý Phùng khiêm tốn quá. Đừng nói dối tôi, tôi biết cậu có gu thẩm mỹ tốt."
Y suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: "Ở gần đây có một triển lãm trang sức cá nhân nhỏ, cậu muốn đến xem không?"
Tuy ngoài miệng Đàm Sĩ Chương nói là "nhỏ", nhưng cái gọi là triển lãm cá nhân, lại còn là loại lọt vào mắt xanh của y, thì nghe thôi cũng thấy giống bộ sưu tập riêng của một nhà sưu tập trong giới. Chưa kể đến việc không mở cửa cho công chúng, ngay cả những người mua trang sức bình thường cũng khó có thể tìm thấy vùng trời riêng này nếu không có mối quan hệ. Tất nhiên không thể từ chối.
Phùng Liễm Thần không hỏi tại sao lại mở cửa vào đêm khuya như vậy, anh mỉm cười đáp: "Vậy thì phiền sếp dẫn tôi đến đó mở mang tầm mắt."
Đàm Sĩ Chương cũng trêu chọc: "Dễ thôi. Nhưng có vẻ chúng ta phải đi bộ rồi."
Cả hai đều đã uống rượu, không thể lái xe, mà tài xế đã rời khỏi đây rồi. May mắn là nơi đó không xa, đi được khoảng mười lăm phút, Đàm Sĩ Chương quay lại nhắc rằng sắp đến nơi rồi. Tuy nhiên, địa điểm này không phải ở mặt tiền, lối vào được ẩn giấu giữa rừng hoa cỏ tươi tốt. Phùng Liễm Thần theo sau Đàm Sĩ Chương như Alice rơi xuống hang thỏ, cuộc phiêu lưu của họ cuối cùng kết thúc tại một khu biệt thự yên tĩnh giữa chốn phồn hoa.
Khi đến nơi sâu nhất thì cổng sân đã khóa, nhưng đèn trong phòng nghỉ vẫn sáng, có hai bảo vệ trông như Môn thần đang làm nhiệm vụ. Sau khi nhận ra khách, bảo vệ cung kính cho Đàm Sĩ Chương và Phùng Liễm Thần vào.
Sân nhà nhỏ, cửa nhà có hai ổ khóa rất chặt, camera an ninh nháy đèn đỏ đầy đe dọa. Đàm Sĩ Chương chỉ vào mặt kính, nói với Phùng Liễm Thần rằng nó là hàng chế tạo riêng, cường hóa để chống đạn. An ninh ở đây vững như tường đồng vách sắt, giống hệt một cái két sắt khổng lồ, vậy nên thứ được cất giấu bên trong chắc chắn là một kho báu.
Vào cửa bật đèn lên, ánh sáng chói lòa, sáng đến mức nhức mắt, lấp lánh rực rỡ hút hồn người xem.
Phùng Liễm Thần bất giác thở nhẹ hơn.
Bên trong biệt thự không được trang trí thành cửa hàng hay phòng trưng bày nghệ thuật, thoạt nhìn, nó vẫn giống như một ngôi nhà, như thể vẫn có người sống ở đó. Nhưng cái tinh tế khéo léo thể hiện rõ qua các chi tiết, những món đồ trang sức đắt tiền được trưng bày trên nhiều mặt bàn, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu.
Vật phẩm bắt mắt nhất trong tủ kính trên bàn là một chiếc vòng cổ Ruby. Viên đá chủ là loại màu đỏ huyết bồ câu cực kỳ đậm, khảm theo kiểu nhiều lớp, bên dưới là một dải kim cương cắt giác kiểu hoa hồng, ánh lửa tầng tầng lớp lớp, đua nhau toả sáng, rực rỡ chói mắt, có thể coi là hình mẫu của thanh lịch và hoàn hảo.
Phía sau đó là một hàng đá bán quý nhiều màu sắc rực rỡ, mặt dây chuyền đá Aquamarine đạt chuẩn Super Santa Maria, bên cạnh một chiếc nhẫn Spinel Jedi Knight. Đá bán quý không có giá trị bằng đá quý truyền thống, nhưng chúng ngày càng trở nên phổ biến trên thị trường trong những năm gần đây.
Đàm Sĩ Chương rót hai ly nước đặt lên bàn trà: "Trợ lý Phùng, cứ tự nhiên, những thứ này đều có thể mở ra xem."
Phùng Liễm Thần đã đoán được triển lãm cá nhân này là của y, người có thể sưu tầm được nhiều báu vật thế này ắt phải có cả nguồn lực tài chính lẫn con mắt tinh tường. Mặc dù chủ nhà bảo anh tự nhiên, anh vẫn không đụng vào bằng tay không, theo thói quen, anh cầm lấy đôi găng tay nhìn thấy bên cửa lên đeo vào.
Phùng Liễm Thần lấy ra cái nhẫn Spinel Jedi Knight ra. Nó hầu như không có vùng tối, chiếu ra cảm giác neon độc đáo. Ngay cả giữa các viên đá cùng loại, chênh lệch giá có thể rất lớn tùy thuộc vào chất lượng. Ví dụ như với Spinel Jedi Knight, kích thước của đá thô nhìn chung không lớn, nhỏ thì chỉ bằng hạt cát, lớn thì cũng chỉ đạt đến vài chục phân carat mà thôi. Do đó, một viên ước tính bằng mắt phải đến 1,5 carat thực sự là rất quý hiếm, giá trị có thể lên tới hàng chục ngàn đô la Mỹ trên thị trường quốc tế.
Đàm Sĩ Chương thường ngày xuất hiện ở công ty, hoặc xem xét tài liệu hoặc mắng mỏ cấp dưới, lúc nào cũng u ám, mặt mày luôn không có biểu cảm gì. Nhưng ở đây dường như là một khía cạnh khác mặt y không bao giờ tùy tiện thể hiện trước mặt người khác, vậy mà lại đang trải ra trước mắt anh.
Sau đó, anh lại phát hiện ra rằng đại sảnh không chỉ trưng bày bộ sưu tập của Đàm Sĩ Chương, mà còn cả những tác phẩm thiết kế cá nhân của y. Bộ sản phẩm "Sắc xanh biển cả" nằm trên tay Phùng Liễm Thần có in tên nhà thiết kế trên nhãn - BRIAN TAM. Brian là tên tiếng Anh mà Đàm Sĩ Chương dùng khi đi du học.
Phùng Liễm Thần nói y xuất thân chuyên ngành thực ra là vì anh biết cậu cả tốt nghiệp trường Thiết kế Trang sức Florence. Ngôi trường tư thục này tọa lạc tại thành phố nghệ thuật của Ý, cực kỳ uy tín trong thế giới trang sức, trình độ thiết kế có thể nói là hạng nhất. So với tấm bằng hai học vị về marketing và kinh doanh mà Đàm Hạo Dương nhận được tại Mỹ, y giống một nghệ sĩ đam mê trang sức hơn.
Phùng Liễm Thần cũng biết Đàm Sĩ Chương thực ra đã đoạt được khá nhiều giải thưởng. Khi trở thành giám đốc, y phải quản lý khía cạnh "con người" nhiều hơn - giám sát nghiệp vụ, giám sát dự án, quản lý đội nhóm, bản thân không còn cần phải cầm bút lên vẽ nữa. Nhưng Đàm Sĩ Chương cũng có khoảng thời gian huy hoàng của riêng mình, trong ba bốn năm từ khi y tốt nghiệp đến khi gia nhập Đàm Thị, giải thưởng trong nước và quốc tế nhận đến mỏi cả tay. Các tác phẩm theo nhiệm vụ của y khi làm trong phòng Thiết kế đã liên tiếp giành được Giải thưởng thiết kế MUSE, Giải thưởng thiết kế Pháp (FDA), Giải thưởng thiết kế quốc tế IDA, đến nay cúp và chứng chỉ vẫn được trưng bày trong tủ kính của phòng.
Chỉ có điều, trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn nhà thiết kế giỏi. Không ai quy định cứ hiểu về thiết kế trang sức đều có thể trở thành chủ tịch.
Đàm Sĩ Chương chỉ mỉm cười, nhìn Phùng Liễm Thần ngắm nghía từng món đồ, thuần thục cầm chiếc kính lúp mang theo bên mình trên tay.
Bên trong mái vòm kính phía trên lò sưởi, một sợi dây chuyền màu hồng nằm lặng lẽ. Khi đến trước mặt nó, chân Phùng Liễm Thần như mọc rễ tại chỗ, anh im lặng đứng đó, bất động hồi lâu.
Có lẽ vì anh đứng nhìn quá lâu, Đàm Sĩ Chương cũng tò mò, đứng dậy đi tới. Phùng Liễm Thần vẫn không dời mắt. Từ góc độ của Đàm Sĩ Chương, y chỉ thấy được một nửa khuôn mặt đang hết sức tập trung. Vậy mà y lại đọc được trong đôi mắt Phùng Liễm Thần tình ý miên man, dịu dàng vô tận, như đang nhìn người yêu thất lạc từ lâu.
Đàm Sĩ Chương hỏi: "Cái này có gì đặc biệt không?"
Tác phẩm này có tên là "Phía đông mặt trời".
Đây thực chất là một câu chuyện dân gian Bắc Âu kinh điển - thiếu nữ đem lòng yêu một hoàng tử bị nguyền rủa nhưng lại đánh mất chàng, chỉ biết rằng người yêu của mình bị giam trong một lâu đài nằm ở phía đông mặt trời và phía tây mặt trăng. Để tìm ra nơi trong ảo ảnh này, nàng không ngại đi đến cùng trời cuối đất. Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của gió bắc, nàng đến được nơi phía đông mặt trời và phía tây mặt trăng trong truyền thuyết đó, quả thật là một nơi tràn ngập trí tưởng tượng kỳ ảo vượt ra ngoài đường chân trời.
Trong hai năm đầu, Đàm Sĩ Chương đã có một loạt các thiết kế lấy cảm hứng từ những câu chuyện thần thoại và cổ tích này. Sợi dây chuyền này rõ ràng là một trong số đó.
Phần chính của mặt dây chuyền được điêu khắc từ vàng cứng, khắc họa một thiếu nữ lang bạt, mái tóc tung bay, một tâm hồn bất khuất, y đã mang đến cho kim loại một cảm giác của gió. Còn viên đá chủ được khảm bên dưới cổ tay nàng, một viên Padparadscha mang màu của mặt trời vừa ló dạng, tượng trưng cho đỉnh cao của mặt trời và mặt trăng huyền ảo và bí ẩn.
Phùng Liễm Thần không quay đầu lại, chỉ mỉm cười nhẹ: "Tôi vẫn nhớ viên đá này."
Nghe vậy, Đàm Sĩ Chương cười nói: "Không thể nào, thật à?"
Phùng Liễm Thần nhớ lại: "Có lẽ là cách đây bốn năm, cố chủ tịch Đàm bảo tôi dẫn đoàn phòng Thu mua đi công tác ở Sri Lanka. Thị trường trong hai năm đó bùng nổ, nguồn hàng chất lượng cao trong kho của chúng ta đang cạn kiệt, chúng tôi kéo cả đội ngũ đông đảo đến đó cũng chỉ vì một mục đích là tìm kiếm một lô hàng thượng hạng chân chính. Anh biết đấy, đá quý khác với hàng hóa thông thường, muốn có được viên đá tốt nhất thì phải chọn từng viên một. Chúng tôi ở đó gần nửa tháng, quả thật cũng tìm thấy vài thứ khá tốt, nhưng luôn có cảm giác như còn thiếu điều gì đó. Vào ngày cuối cùng trước khi về nước, tôi gặp một người đàn ông địa phương trên phố. Lúc đầu tôi nghĩ anh ta đang định ăn cướp, cứ lén la lén lút, anh ta kéo tôi đến một góc khuất rồi lấy ra viên đá này, tôi vẫn còn nhớ cảm giác chấn động lúc đó, tưởng như gặp được thần tiên."
Padparadscha là một loại Sapphire đặc biệt. Mặc dù Sapphire được gọi là Sapphire, nhưng thực tế nó có nhiều màu sắc khác nhau, tím, vàng, xanh lục và hồng đều có đủ. Cái tên Padparadscha bắt nguồn từ tiếng Sinhalese của Sri Lanka, có nghĩa là hoa sen - ám chỉ viên Sapphire này chỉ có hai màu hồng và cam.
Đá quý trong tự nhiên là do trời đất tạo thành, Ruby chắc chắn là loại đá quý hiếm nhất - cứ 400 tấn quặng thì chỉ có thể khai thác được 1 carat đá quý thô. Đá Sapphire tương đối dễ hình thành nên phổ biến hơn, thế nhưng sản lượng Padparadscha thậm chí còn hiếm hơn cả Ruby, chỉ chiếm khoảng 1%, được biết đến như là "phép màu một phần năm mươi ngàn".
Theo định nghĩa trong ngành, hai sắc thái của Padparadscha phải nằm trong khoảng từ 30% đến 70%, không được trộn lẫn bất kỳ màu nào khác. Viên đá nào nhiều tông cam hơn sẽ có màu của hoàng hôn, nhiều tông hồng hơn sẽ giống như hoa sen đỏ. Loại hiếm nhất và đắt nhất là Padparadscha với tỷ lệ hồng và cam 50/50, hai sắc thái cân bằng hoàn hảo, hòa quyện vào nhau tạo nên màu mặt trời mọc tuyệt đỉnh.
Giống như viên đá trước mặt, khó có thể phân biệt bằng mắt thường là nó thiên hồng hay thiên cam, hơn nữa nó còn có chất lượng cực kỳ cao, vượt quá 8 carat, trong suốt như pha lê, ánh lửa sáng rực, như thể được tôi luyện bởi tinh hoa của trời đất, vầng thái dương xé toạc chân trời, bùng nổ trong cơn thịnh nộ. Nếu nhìn xuyên qua nó, có lẽ thật sự có thể nhìn thấy tận cùng của trời đất, nơi mặt trời và mặt trăng đối diện nhau.
Nghe vậy, Đàm Sĩ Chương bật cười: "Thì ra là thứ mà cậu đích thân mang về."
Phùng Liễm Thần cũng cười: "Vậy ra anh đã lấy viên Padparadscha này đi."
Khi về nước, sau khi đá thô được nhập kho thì do trung tâm Quản lý vật liệu tiếp nhận bảo quản, từ đó về sau Phùng Liễm Thần không còn nhìn thấy nó nữa.
Trên đường từ Sri Lanka trở về, Phùng Liễm Thần thậm chí không chớp mắt cái nào, cho dù khi làm thủ tục hải quan hay vận chuyển, anh như một hiệp sĩ trung thành tận tụy, dùng cả tính mạng để hộ tống công chúa vượt đại dương. Nàng trong sáng và cao quý nhường này, nhưng từ đầu đến cuối, chưa bao giờ thuộc về anh.
Đàm Sĩ Chương đặt tay lên vai anh: "Nói vậy thì tôi phải cảm ơn trợ lý Phùng, nếu không có cậu, tác phẩm này có lẽ đã không tồn tại."
Phùng Liễm Thần cười khiêm tốn: "Anh nói gì thế? Không có viên đá thô này, trong kho cũng còn có những viên đá khác thích hợp hơn."
Đàm Sĩ Chương chỉ nhìn nó, khóe môi vẽ lên một đường cong ôn hòa. Y hỏi với vẻ rất hứng thú: "Đã có duyên như thế, có muốn kể cho tôi nghe về trải nghiệm của cậu lúc đó không? Tôi rất hứng thú đấy."
Phùng Liễm Thần mở nắp lồng kính, lấy sợi dây chuyền Padparadscha ra.
Anh dùng kính lúp quan sát nó một lần nữa, càng như đang gửi đến nó một lời chào đầy hoài niệm. Dù số đá quý qua tay anh chưa đến mười ngàn cũng quá tám ngàn, anh cũng không bao giờ nhầm lẫn, kiểu cắt mài, ánh lửa, màu sắc, tất cả đều là sinh mệnh độc đáo của nó, không thể có viên thứ hai trông giống hệt.
---
Tác giả nhắn gửi:
Kiến thức chuyên môn về đá quý trong truyện được lấy từ Internet, sách chuyên ngành và nhiều blog khác nhau.
Người dịch:
Mình người lớn rồi mình bàn chuyện hai tâm hồn đồng điệu nha, ai như cậu hai cặn bã chỉ chăm chăm kéo người ta lên giường.