"Khi đó tôi bị lôi vào góc, trả giá với người bán đó rất lâu, chúng tôi mất ít nhất hai tiếng đồng hồ chỉ để cò kè mặc cả."
Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc sô pha, Phùng Liễm Thần kể: "Dù sao thì công ty cũng cần kiểm soát ngân sách, hàng có tốt đến đâu cũng không thể để đối phương tùy ý ra giá, đòi bao nhiêu thì trả bấy nhiêu được. Tôi nhận thấy người đàn ông này khác với những thương nhân khác trong chợ, cực kỳ luộm thuộm, trong kẽ ngón tay dính đầy muội đen, mu bàn tay thô ráp như giấy nhám, nhìn là biết người lao động chân tay quanh năm. Vì vậy, anh ta có thể chỉ là một công nhân chịu trách nhiệm sàng lọc đá thô trong mỏ. Ở nơi đó, toàn bộ hoạt động buôn bán đá quý đều do những người giàu ở địa phương kiểm soát, về cơ bản, họ độc quyền hầu hết các loại đá đầu nguồn, người mua nước ngoài như chúng ta thường chỉ mua hàng từ họ. Còn những người lao động không có vốn, không có mối quan hệ, thậm chí không nói được mấy chữ tiếng Anh thì chỉ có thể bán hàng cho họ với giá thấp. Dù ngày ngày đào đá trong bùn, cuối cùng cũng chỉ kiếm được vài ngàn rupee, đủ cho gia đình ăn vài bữa cơm."
Đàm Sĩ Chương kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của anh.
Phùng Liễm Thần kể tiếp: "Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi người đàn ông mà tôi gặp phải giấu giấu giếm giếm, anh ta lén lút vào trong thành phố để bán hàng. Nhưng tất nhiên là chúng tôi cũng phải cân nhắc, Padparadscha dễ bị phai màu, viên đá của anh ta có bị làm giả chứng nhận không, có bị xử lý màu bằng chiếu xạ không, có từng kiểm tra độ ổn định màu sắc chưa? Người đàn ông này chỉ là một thợ mỏ vô danh, biết đâu anh ta lại lừa tôi rồi bỏ trốn, chẳng tìm thấy người nữa ấy chứ, hàng triệu tệ cứ thế tan thành mây khói."
"Tuy nhiên, thứ trong tay anh ta thực sự rất hấp dẫn, tuy không phải là báu vật vô giá, nhưng tôi có cảm giác rằng nếu bỏ lỡ viên đá màu mặt trời mọc thuần sắc này, có thể nhiều năm sau nữa cũng không có cơ hội nhìn thấy loại tương tự. Anh ta nói vợ mình đang bệnh nặng nên mới phải lấy hết can đảm tìm người đánh bóng viên đá thô này rồi đem bán, anh ta cũng đang đánh liều. Tôi gọi điện về cho cố chủ tịch Đàm nhiều lần để xin ý kiến, ông ấy nghe rồi nói ngay có thể chốt mua, giá cả do tôi tự quyết định tùy theo tình hình. Bây giờ nhìn lại, lần giao dịch đó dựa trên may mắn, cũng dựa trên sự tin tưởng mà cấp trên dành cho tôi. Còn người bán hàng đó, cũng không biết về sau thì thế nào, liệu anh ta có cơ hội đổi đời không."
Đàm Sĩ Chương nói: "Bèo nước gặp nhau, anh ta có người thân bệnh nặng hay không, chưa chắc đã là thật."
Phùng Liễm Thần đáp: "Cũng không phải là không thể chơi bài tình cảm. Nhưng điều chúng tôi quan tâm là viên đá đó phải thật, thế là đủ."
Cả hai đều bật cười.
Câu chuyện đến đây, chớp mắt đã là 11 giờ, đồng hồ đột nhiên điểm từng tiếng chuông một. Có tiếng rào rào yếu ớt bên ngoài, khiến trong nhà càng có vẻ yên tĩnh hơn. Kéo rèm cửa ra xem thử mới biết thì ra trời đang mưa, tiếng mưa ào ào, thậm chí càng mưa càng lớn.
Khi khách cảm thấy đã quá muộn, đứng dậy chào tạm biệt, Đàm Sĩ Chương lại vẫn còn hào hứng, bảo Phùng Liễm Thần đừng vội ra về. Y đi đi lại lại trong phòng như một vị vua đang tuần tra quanh lãnh thổ của mình, sau cùng quay lại bên lò sưởi, đột nhiên mở lồng kính ra.
Đàm Sĩ Chương ra hiệu: "Đã có mối liên hệ này, hay là thử đeo xem?"
Phùng Liễm Thần nheo mắt, ánh mắt dõi theo, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Padparadscha màu sắc tuyệt đẹp, nhưng vẫn quá nhu mì, không phải là loại đá quý phù hợp với nam giới.
Đàm Sĩ Chương dường như hiểu ngay, nhưng vẫn ấn vai Phùng Liễm Thần, đẩy anh vào tường, cười nói: "Màu hồng thì sao chứ?"
Y lấy "Phía đông mặt trời" ra, Phùng Liễm Thần dừng lại hai giây mới không tiếp tục từ chối.
Phùng Liễm Thần chủ động cài nút áo trên cùng lại gọn gàng. Trang sức châu báu luôn đắt tiền và mong manh, nếu tiếp xúc trực tiếp với da, mồ hôi và da chết có thể làm giảm tuổi thọ của chúng. Cách một lớp áo, ngón tay Đàm Sĩ Chương vòng dây chuyền qua chiếc cổ dài trắng ngần.
Màu mặt trời mọc hòa quyện từ hai sắc hồng và cam cùng phần đế chạm khắc từ vàng đè lên chất lụa màu xám khói, phần dây là chuỗi ngọc trai trắng ba tầng với tông màu ấm áp, khi kết hợp với nhau, vẻ đẹp giản dị và lộng lẫy càng tôn nhau lên. Đó không phải là kiểu nữ tính mà anh tưởng tượng, mà đúng hơn là vẻ diễm lệ xa cách khác thường.
Phùng Liễm Thần chăm chú nhìn vào tấm gương bên cạnh lò sưởi, không nói gì, cũng không đưa ra ý kiến.
Đàm Sĩ Chương cũng nhìn vào gương, nụ cười ẩn ý hiện trên mặt: "Tôi cảm thấy, là một kiểu phù hợp khác lạ."
Viên đá thuộc về người mẫu trong một vài phút ngắn ngủi. Sau đó, dây chuyền được trả lại chỗ của nó.
Đêm đó, Phùng Liễm Thần vẫn không về nhà được. Mưa bên ngoài không ngớt, thậm chí còn ngày càng ồ ạt hơn, chớp lóe xen lẫn với tiếng sấm gầm rú, sức mạnh to lớn đè xuống đỉnh đầu, tưởng chừng có vị thần tiên nào đó đang độ kiếp.
Đàm Sĩ Chương bèn nói rằng trong biệt thự có phòng dành cho khách, nói thêm rằng y cũng sẽ ở lại đó qua đêm, ngày hôm sau còn vài công việc phải làm.
Ý của sếp khi nói thế là có việc, phải tăng ca. Dù là cuối tuần, nếu bị bắt tại trận thì đừng hòng bỏ trốn. May mắn là Phùng Liễm Thần vẫn giữ thái độ chịu thương chịu khó, yêu nghề kính nghiệp, tỏ ý không có vấn đề gì.
Làm việc cùng nhau một thời gian rồi, Đàm Sĩ Chương chưa bao giờ thấy anh tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Nếu một ngày nào đó gặp phải thật, vậy y có thể phải kiểm tra lại lịch, xem mặt trời có mọc ở hướng tây không. Đôi khi Phùng Liễm Thần mang đến cho người ta cảm giác rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh bất cứ khi nào cần đến, nếu có yêu cầu gì, anh sẽ nghĩ mọi cách trong khả năng của mình để thực hiện. Một người như anh làm cánh tay phải của ông chủ lớn trong nhiều năm, không hẳn là không có lý do.
Tầng hai của biệt thự thực chất là một studio, không gian sống cũng được tách riêng.
Sáng sớm thức dậy, mưa cuối cùng đã tạnh. Bình minh ló dạng, sau một giấc ngủ, cơn say cũng biến mất hẳn, hơi ấm tình người còn sót lại trong màn đêm đã biến mất không dấu vết.
Khi Đàm Sĩ Chương xuống lầu, Phùng Liễm Thần đã ăn mặc chỉnh tề, đứng trước tủ kính ngắm nghía đồ trang sức, đồng thời chờ lệnh. Anh quay lại nhìn Đàm Sĩ Chương. Vẻ mặt của Đàm Sĩ Chương trở nên lạnh lùng và nghiêm túc hơn nhiều, đây mới là phong thái thật sự của y khi làm việc.
Để bảo quản bộ sưu tập, nhiệt độ và độ ẩm trong nhà được duy trì ổn định, nhà bếp đã bị phá dỡ hoàn toàn, không có lửa trần, muốn ăn thì chỉ có thể gọi từ bên ngoài.
Phùng Liễm Thần trưng cầu ý kiến của y rồi gọi đồ ăn sáng. Bảo vệ mang túi đến cửa, đưa cho Phùng Liễm Thần, sau đó anh mang lên đặt trên bàn ở phòng làm việc tầng hai.
Ngay khi vừa bày ra hộp ra, đưa đũa cho Đàm Sĩ Chương, điện thoại của anh đột nhiên reo lên. Là mẹ anh - Ngô Mãn Hương gọi, lần đầu gọi đến, Phùng Liễm Thần cúp máy. Có lẽ Ngô Mãn Hương nghĩ rằng hôm nay là cuối tuần nên không bỏ cuộc, lại gọi lần thứ hai.
Bên kia bàn ăn, Đàm Sĩ Chương nhìn thấy hiển thị cuộc gọi: "Bạn?"
"Không phải, là mẹ tôi."
"Cậu nghe đi, xem có khẩn cấp không."
Phùng Liễm Thần xin lỗi rồi ra ngoài ban công nghe máy.
Đầu tiên Ngô Mãn Hương giục anh đi xem mắt như thường lệ, trao đổi vài câu, bà mới nói đến một mục đích khác, muốn mượn tiền.
"Bao nhiêu?" Phùng Liễm Thần hỏi.
Ngô Mãn Hương đòi một số tiền không nhỏ: "Khoảng 150.000."
Anh hơi ngạc nhiên: "Ở nhà có chuyện gì à?"
Ngô Mãn Hương nói lan man mãi rồi mới giải thích đầu đuôi câu chuyện. Không phải là có chuyện gì, mà là gần đó có một khu nhà ở mới đang được xây dựng, bà cùng cha dượng của Phùng Liễm Thần bàn nhau, định mua một căn hộ lớn hơn, hai vợ chồng cùng vay thế chấp, nhưng căn hộ sẽ đứng tên em trai anh.
"Dù sao thì con cũng đã mua được nhà riêng rồi, em trai con sau này còn phải lấy vợ, cũng cần có nhà. Nhưng con xem, thành tích của nó còn chẳng bằng con, có thể làm ăn được gì, sau này cũng vẫn phải dựa vào gia đình thôi. Không mua ngay bây giờ, chỉ sợ sau này giá tiếp tục tăng." Bà nói như bắn pháo, liên tục giải thích, khen đứa này chê đứa kia, như thể sợ con trai cả sẽ phản đối.
Nhưng có một vài việc chỉ nghe qua thôi cũng đủ rõ ràng. Em trai anh vẫn còn lâu mới đến tuổi trưởng thành, vậy mà giấy tờ sở hữu lại gấp rút ghi tên cậu ta vào, chẳng qua là một cách âm thầm gạt bỏ Phùng Liễm Thần. Xét cho cùng căn nhà của hai vợ chồng mua trong thời gian kết hôn sẽ được coi là tài sản chung, trên lý thuyết, con trai cả của Ngô Mãn Hương cũng sẽ được hưởng một phần thừa kế. Nhưng nếu để vậy thì chắc chắn cha dượng anh không hài lòng, sẽ gây ra nhiều vấn đề, tiền bạc và tình cảm không thể vẹn toàn.
Ngô Mãn Hương vội vàng nói thêm: "Trước tiên phải nói rõ, coi như đây là mượn của con, mẹ sẽ trả lại cho con sau."
Phùng Liễm Thần bóp trán. Anh suy nghĩ một lúc: "Có thể cân nhắc hoãn lại hai năm không? Hiện tại con không thể xoay được."
Ngô Mãn Hương vẫn luôn cho rằng con trai cả của mình giàu có: "Sao có thể như vậy được? Lương của con rất cao đấy thôi?"
Phùng Liễm Thần hạ mắt nhìn xuống sân phía dưới, chỉ giải thích rằng năm nay công việc không được suôn sẻ, thậm chí còn có khả năng bị giảm lương đáng kể.
Ngô Mãn Hương ngạc nhiên, vội vàng hỏi han. Hai mẹ con nói chuyện hồi lâu, bà không khỏi lẩm bẩm vài câu rồi thở dài: "Vậy thôi, mẹ sẽ mượn cậu con vậy. Con phải tập trung vào công việc, đừng để mất việc đấy."
Lại mắng Phùng Liễm Thần: "đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đi làm thì phải biết đọc hiểu ý tứ, lãnh đạo nói cái gì thì lắng nghe cho kỹ vào, người trẻ không nên phàn nàn, làm việc thì chịu khó đi, bây giờ không chịu khó thì khi nào mới chịu? Chỉ cần con làm tốt, người ta có đuổi con không? Rồi phải duy trì mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, cũng tại con cứng đầu, không hiểu nhân tình thế thái, người khác chắc chắn sẽ chơi xấu con."
Cúp máy rồi, Phùng Liễm Thần đứng trên ban công thêm vài giây.
Ở độ tuổi này, người lớn đã phải tự chăm sóc cuộc sống của mình, không còn quan tâm đến việc cha mẹ có thiên vị hay không nữa. Nếu muốn tính toán việc này thì anh đã làm từ lâu rồi, đổ lỗi cho người khác không có ý nghĩa gì cả.
Còn về yêu cầu vừa rồi, nếu anh đang dư dả thì dành ra một khoản cho Ngô Mãn Hương mượn cũng không thành vấn đề. Mẹ anh không đến nỗi trở mặt quỵt tiền, cũng chưa hẳn là bà không thương anh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đứa bé nào biết đòi thì sẽ có ăn, bà cũng có một gia đình khác, bị kẹt ở giữa, phải giữ gia đình hòa thuận, có đứa con trai thứ hai phải thương, sẽ luôn có đứa nhiều đứa ít.
Tránh đối xử bất công vốn đã rất khó khăn, tình hình trong các gia đình tái hôn thậm chí còn phức tạp hơn, không có công bằng hoàn hảo mới là bình thường. Luôn có người phải tự nguyện nhường một bước, đứng sang một bên.
Không hiểu sao anh lại đột nhiên nhớ đến vẻ mặt của Đàm Sĩ Chương khi luật sư đọc di chúc của Đàm Nho trong phòng họp của công ty.
Nói ra thì khi mẹ anh tái hôn, Phùng Liễm Thần đã ở tuổi vị thành niên, may mắn cũng ngoan ngoãn, nếu anh nhỏ hơn hoặc nổi loạn hơn, có thể anh sẽ khó chấp nhận việc mẹ mình bị người khác cướp mất một nửa. Trong những năm học tiểu học, mỗi ngày Ngô Mãn Hương đều cao giọng quát mắng phải anh lo làm bài tập về nhà, luôn theo dõi không cho anh kén ăn, không được hư hỏng nghịch phá, tất cả sự chú ý của bà chỉ dành cho anh mà thôi.
Khi đó tất nhiên sẽ cảm thấy mọi chuyện là đương nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ không mãi mãi như thế.
---
Tác giả nhắn gửi:
Nhân tiện, để tôi giải thích bối cảnh: Tôi đã tra thử giá của những viên đá Padparadscha tương tự như được mô tả trong truyện, một viên 3 carat hoàn toàn sạch sẽ, chưa qua xử lý nhiệt đôi khi có thể bán với giá 70.000 đô la Mỹ, nhưng giá của nó không chỉ được tính bằng phép nhân đơn giản, Padparadscha thường chỉ dưới 3 carat, carat càng lớn thì càng hiếm, giá cao gấp bội cũng không có gì lạ, do đó giá của viên đá trong truyện có thể vào khoảng vài triệu Nhân dân tệ.
Tiểu Phùng chắc chắn đã từng gặp những viên đá quý đắt giá hơn trong quá trình làm việc, niềm yêu thích của anh dành cho một viên đá cụ thể, ấn tượng sâu sắc mà nó để lại chủ yếu là do vẻ đẹp của nó, chứ không hoàn toàn dựa trên giá cả.
Ngoài ra thì đồ trang sức ở chỗ của cậu cả hầu hết đều có giá trị từ hàng trăm ngàn đến hàng triệu (tại vì có nhiều mà), vài cái đặc biệt tốt thì có thể lên tới mười triệu, như vậy mới phù hợp với nguồn lực tài chính và năng lực của y. Tất nhiên, ở đây chỉ nói đến giá trị sưu tầm của nó, chứ không phải là y thực sự bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua vào, dù sao thì y cũng là người trong ngành, có nhiều kênh để mua rẻ bán đắt. Ngoài ra, bản thân y cũng là một nhà thiết kế, một số mặt hàng trong này là thiết kế để bán ra.
Cuối cùng, tôi sẽ giải thích thêm một chút: Có lẽ bạn có thể thấy Tiểu Phùng không bao giờ tính toán chuyện tiền bạc với người thân, mẹ anh cũng có quan tâm đến anh, nhưng ai cũng có giới hạn của mình, bà quả thật yêu thương em trai anh hơn một chút, cái này gọi là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.