Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 16

Phùng Liễm Thần trở vào nhà, Đàm Sĩ Chương vẫn chưa động đũa, đang xem văn kiện trên máy tính bảng.

Thấy anh gọi điện xong, Đàm Sĩ Chương đặt máy tính bảng sang một bên, tức là đang đợi anh. Về mặt này thì y luôn cư xử đúng mực, rất dễ phục vụ. Phùng Liễm Thần vì chức vụ của mình nên cũng thường xuyên dùng bữa với nhiều quản lý cấp cao, tố chất được thể hiện qua từng chi tiết.

Không cần nói đâu xa, ví dụ như Đàm Hạo Dương chẳng hạn, gã ăn uống rất kén chọn, đồ ăn lúc tăng ca cũng nhất định phải gọi từ những nhà hàng sang trọng. Đàm Sĩ Chương về cơ bản là ăn không cần điều kiện, đưa cho cái gì thì y ăn cái đó, thậm chí rất khó để biết được sở thích ăn uống của y.

Chủ nhật nắng đẹp sau cơn mưa trôi qua trong đống báo cáo tài chính nửa đầu năm của Đàm Thị. Bận rộn đến tận trưa, sau đó gọi một bữa ăn tử tế. Ăn xong, Đàm Sĩ Chương ngả người ra sau ghế, không nghỉ chút nào, mắt vẫn dán chặt vào tài liệu, chỉ đó điều đã đổi sang các bản vẽ cần thẩm định, trên tay đang nghịch một chiếc bật lửa kim loại. Nhưng y không lấy ra điếu thuốc nào. Y có hút thuốc khi ra ngoài xã giao, nhưng ở đây thì tuyệt đối không.

Chiếc bật lửa này được thiết kế theo phong cách nghệ thuật, thậm chí còn được khảm một viên Tsavorite màu xanh lá cây. Phùng Liễm Thần vô thức bị thu hút.

Cạch.

Âm thanh giòn giã dường như mang theo vài phần tức giận, Đàm Sĩ Chương đột nhiên đóng sầm nắp lại, thở một hơi thật dài. Hộp đựng cơm trưa và dụng cụ ăn uống đã được dọn đi, y ném bản thiết kế trong tay lên bàn, gõ nhẹ vào cái tên trên đó.

Phùng Liễm Thần cầm lên, cả một chồng rất dày toàn là bản thảo thiết kế mới nhất của nhãn hiệu "Trang sức Lệ Hoa" dưới trướng Đàm Thị. Bản thảo thiết kế do tất cả nhân viên trong phòng nộp, trưởng phòng Thiết kế Jessica sẽ xem xét trước khi gửi lên cho Đàm Sĩ Chương phê duyệt lần cuối. Tuy cấp trên không nói gì, nhưng Phùng Liễm Thần đã đoán được trong lòng, anh vẫn hỏi: "Sếp Sĩ Chương, làm sao vậy?"

Đàm Sĩ Chương hỏi: "Giang Nhất Miên này, người mà Đàm Hạo Dương cố nhét vào, ai cho cậu ta vào nhóm Lệ Hoa?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Sáng mai tôi sẽ xác nhận với Jessica trước, sau đó sẽ giải thích cho anh."

Giọng điệu của Đàm Sĩ Chương khá bực bội: "Đừng đợi đến ngày mai, cậu gọi cô ta ngay bây giờ đi."

Phùng Liễm Thần có thể hiểu được phản ứng của y.

Dưới trướng Đàm Thị có hai thương hiệu chính, trừ Kim Phụng Tường lâu đời ra, cái còn lại là Trang sức Lệ Hoa. Cái trước lột xác từ cơ nghiệp tổ tiên của nhà họ Đàm là tiệm vàng Phụng Tường, cái sau lại được đặt tên theo người vợ đã mất của cố chủ tịch Đàm Nho - Mẫn Lệ Hoa, cũng là bà nội của Đàm Sĩ Chương và Đàm Hạo Dương.

Bản thân Mẫn Lệ Hoa là một người đam mê trang sức, sở hữu một bộ sưu tập lớn các món đồ quý hiếm, đồng thời có con mắt nghệ thuật tốt và óc kinh doanh nhạy bén. Bà đã sáng lập thương hiệu này dưới trướng Đàm Thị trong quá trình đồng cam cộng khổ xây dựng sự nghiệp cùng chồng.

Do đó, không giống như các thương hiệu con khác, chỉ có hai thương hiệu này được đối xử như con ruột, nhiệm vụ thiết kế là do phòng Thiết kế của trụ sở chính phụ trách.

Hai thương hiệu này có phong cách và định vị khác nhau, có thể phân biệt rõ ràng. Kim Phụng Tường là chuỗi cửa hàng vàng phân bố khắp toàn quốc, tập trung vào lợi thế kênh phân phối, cửa hàng có mặt tại tất cả thành phố hạng nhất, hai, ba và tư, liên tục mở rộng sang các thị trường hạng thấp hơn, đồng thời còn đang mở rộng phạm vi tiếp cận đối tượng khách hàng thông qua chiến lược chuyển đổi số. Tóm lại, trong tâm trí người tiêu dùng, đây là một thương hiệu thương mại rất bình dân.

Ngược lại, Trang sức Lệ Hoa là một thương hiệu cao cấp tinh tế. Nó nhắm vào một thị trường ngách, chỉ tập trung vào trang sức cao cấp, hay nói cách khác là trang sức xa xỉ. Trung Quốc dù sao cũng có truyền thống văn hóa ưa chuộng vàng, hầu hết người dân bình thường có thể sẽ mua một vài món trang sức bằng vàng trong đời. Nhưng đa phần người dân sẽ không muốn mua thêm một sợi dây chuyền Ruby, đây chỉ là sở thích và cách đầu tư của một số ít người giàu có.

Nếu như Kim Phụng Tường hướng đến phân khúc thị trường trung cấp và cao cấp, thì Trang sức Lệ Hoa hướng đến phân khúc trang sức cao cấp nhất. Đây là một kế hoạch chiến lược ở cấp độ công ty.

Về phần các nhà thiết kế, đương nhiên ai cũng thích đi theo hướng cao cấp. Mọi người đều muốn leo cao hơn, điều đó có nghĩa là sẽ dễ dàng tạo dựng tên tuổi cho mình hơn. Thiết kế một sản phẩm thịnh hành trong mùa và đưa thiết kế của mình lên thẳng sàn đấu giá Sotheby's là hai việc hoàn toàn khác nhau. Lỡ như bất ngờ một trận thành danh, công thành danh toại luôn thì sao? Ảo tưởng này thật hấp dẫn.

Giang Nhất Miên giành vị trí thiết kế chính thức là nhờ vào quan hệ, hắn quyết tâm tìm một bước đệm, tất nhiên cũng muốn gia nhập đội ngũ thiết kế trang sức cao cấp.

Có lẽ Jessica lại ôm một suy nghĩ như thế này: hắn muốn gia nhập nhóm Lệ Hoa thì cứ việc, để đó, coi như làm linh vật là được. Không giống như sản xuất hàng loạt, mỗi món đồ trang sức cao cấp đều là độc nhất vô nhị, không bao giờ giống nhau, nào có đơn giản như những gì một nhà thiết kế mới vào nghề nghĩ. Những bản thảo thiết kế được thông qua chỉ có 1%, bên cạnh đó còn phải được Đàm Sĩ Chương đích thân phê duyệt. Trong nhóm có bao nhiêu nhà thiết kế kỳ cựu, dù Giang Nhất Miên có làm hai ba năm nữa cũng chưa chắc có cơ hội thực sự tạo ra một tác phẩm, chỉ cần hắn không cản trở gì là được.

Có lẽ cô ta không ngờ vì chuyện này mà mình bị mắng té tát vào mặt ngay vào ngày cuối tuần.

Điện thoại vừa kết nối, Đàm Sĩ Chương đã không thèm khách sáo. Khi y mà muốn mắng chửi ai thì miệng lưỡi sẽ cực kỳ độc địa, có thể nói liên tục mười phút không lặp từ.

Phùng Liễm Thần không nghe được câu trả lời của Jessica, nhưng có thể sắc mặt cô ta lúc này đang xanh đỏ lẫn lộn. Chắc cô ta nghĩ rằng Đàm Sĩ Chương sẽ không xem kỹ. Tưởng rằng nếu y không hài lòng thì cứ thế lật qua rồi xong, ai ngờ người này lại đột nhiên nổi cơn, hùng hổ hăm doạ người khác.

Ngón tay y đặt trên bản thảo thiết kế đó, bên dưới có ghi cái tên Giang Nhất Miên. Đây cũng là một sợi dây chuyền, đá chủ là một viên ngọc lục bảo hơn 40 carat. Mặc dù không có hình ảnh thực tế nhưng chỉ cần nhìn qua bản vẽ, người ta có thể tưởng tượng được cảm giác nặng trĩu tay và vẻ ngoài của nó, tuy vậy thiết kế lại chỉ ở mức trung bình, không xấu nhưng rất qua quít cẩu thả.

Phùng Liễm Thần nhớ lại, trước đây anh đã nhìn thấy diện mạo thật sự của viên ngọc lục bảo này trong kho. Viên đá chất lượng hàng đầu, nhưng thiết kế tầm thường giống như một chiếc váy kệch cỡm, không xứng với đẳng cấp của nó. Đối với một viên đá thô có chất lượng thế này, kém hoàn hảo chính là nguyên tội.

Giang Nhất Miên hẳn là còn thiếu kinh nghiệm, rõ ràng là hắn đang cố gắng bắt chước phong cách Old Money mà không thực sự hiểu được cốt lõi. Dám nộp một thiết kế như vậy lên thì chẳng những táo bạo mà còn không biết tự lượng sức mình.

Có một điều mà Đàm Hạo Dương có thể không hiểu bằng Phùng Liễm Thần. Đàm Sĩ Chương có thể dung túng cho Đàm Hạo Dương đưa một người có quan hệ không mấy quan trọng vào đội ngũ thiết kế, nhưng sau đó phải biết điều một chút, chủ động cút cho thật xa, tốt nhất là tránh khỏi tầm mắt của y. Đàm Sĩ Chương không phải người tốt tính thật, càng không thể chịu đựng được bất kỳ kẻ vô dụng nào nhảy nhót múa may trước mặt y.

Gạt sang một bên những tranh đấu quyền lực, công bằng mà ngẫm lại, khi đã ngày càng hiểu sâu về Đàm Sĩ Chương hơn, Phùng Liễm Thần thậm chí còn cho rằng năng lực và những đóng góp của y suốt mấy năm qua đã bị đánh giá thấp phần nào. Đặc biệt là ở thị trường cao cấp mà Đàm Thị đang nỗ lực thâm nhập.

Hiện nay ở trong nước, thị trường cao cấp chủ yếu do các thương hiệu quốc tế như Van Cleef & Arpels, Tiffany & Co. hay Cartier thống trị. Chiến trường có thể không thấy khói thuốc súng nhưng vẫn cực kỳ tàn khốc, muốn giành được thị phần trong cuộc cạnh tranh khốc liệt này nào có dễ dàng. Trên cương vị của mình, Đàm Sĩ Chương đã làm tròn trách nhiệm, ít nhất cũng đạt được những thành tích trong bổn phận của y.

Trong ngành thời trang và trang sức, một giám đốc thiết kế mạnh mẽ và có sức ảnh hưởng là hết sức quan trọng, thậm chí có thể định hình phong cách của cả một thương hiệu. Phòng Thiết kế của tập đoàn hiện nay có thể nói là do Đàm Sĩ Chương một tay xây dựng nên, vì thế y cũng có tư cách toàn quyền quyết định.

Đàm Sĩ Chương cuối cùng cũng nguôi giận, ném điện thoại lại cho Phùng Liễm Thần, vẻ mặt thờ ơ, ngậm miệng không nói, không rõ có còn giận hay không.

Nhưng khi y mở miệng nói tiếp thì lại là quyết định đuổi người: "Jessica này đúng là rất thích hợp làm người lãnh đạo." Y nói: "Nhưng không nhất thiết phải chịu thiệt trong bộ phận chúng ta. Đàm Hạo Dương có thể nhét được một người vào, chúng ta cũng trả lại một người ra." Rất gọn gàng dứt khoát.

Giang Nhất Miên chỉ là tôm tép lâu la tầm thường, không cần vội xử lý hắn, y quan tâm nhiều hơn đến việc trưởng phòng Thiết kế có hợp nhãn mình hay không.

Thật ra Jessica là sau này mới thăng chức lên. Trưởng phòng Thiết kế trước kia là một người tên Giang Tinh, không "sành điệu" cũng không có tư duy quốc tế như cô ta, nhưng làm việc đáng tin cậy, Đàm Sĩ Chương ưa thích hơn. Nhưng năm ngoái cô đã được cử xuống công ty con làm giám đốc thiết kế. Đối với Giang Tinh thì chắc chắn là thăng chức, nhưng như vậy cũng có nghĩa là trụ sở chính mất đi một thành viên chủ chốt, không thể điều ngược về nữa.

Không hài lòng với Jessica thì cũng bình thường, nhưng tìm được người thay thế phù hợp không phải là chuyện làm được trong ngày một ngày hai. Trước tình thế này, Đàm Sĩ Chương chợt liếc nhìn Phùng Liễm Thần: "Trợ lý Phùng, chuyện này cậu có xử lý được không?"

Phùng Liễm Thần vốn đang đứng một bên, tay còn cầm bản thảo thiết kế, anh vô thức cúi đầu nhìn y bằng ánh mắt dò hỏi. Đàm Sĩ Chương thực sự giao cho anh quyền khảo sát một trưởng phòng, đó là một biểu hiện của sự tin cậy.

"Cậu tìm trong phòng ban chúng ta cũng được, hay là thăm dò phòng Thiết kế của bất kỳ công ty con nào cũng được, trao đổi riêng với họ, xem có ứng viên nào dùng được không, cho tôi một danh sách xem thử."

Phùng Liễm Thần đồng ý: "Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng trước đó, Jessica..."

Đàm Sĩ Chương ngả người ra sau, lại cầm bật lửa của mình lên: "Cô ta cứ tiếp tục làm đã, đợi cậu tìm được người khác rồi thì đổi. Dù sao thì, giờ tôi cũng yên tâm về phán đoán của cậu, tôi biết, trợ lý Phùng là người sáng suốt. Đúng không?"

*

Cuối tuần trôi qua nhanh chóng, Jessica không hề biết rằng số phận của mình đang nằm trong tay Phùng Liễm Thần. Tuy nhiên cấp trên đã không hài lòng thì sáng thứ hai đi làm, cô phải lập tức giải quyết vấn đề phân công nhóm của Giang Nhất Miên, chuyển hắn sang một nhóm thiết kế ít quan trọng hơn.

Dĩ nhiên, Giang Nhất Miên không muốn lắm, hắn cứ nhíu mày, cắn môi, đi theo sau cô ta kỳ kèo một lúc lâu. Nhưng cuối cùng thì Jessica cũng bị kẹt giữa hai người, không còn lựa chọn nào khác, an ủi hời hợt vài câu cho xong chuyện, giải thích rằng làm vậy là do những thay đổi của dự án, chỉ là điều chỉnh công việc thông thường, bảo hắn không phải nghĩ nhiều, sau này sẽ có cơ hội được chuyển lại.

Tuy từ đầu đến cuối không bị chỉ trích gì, nhưng Giang Nhất Miên vẫn cảm thấy như bị tát vào mặt, không khí trở nên nóng hừng hực. Vì Jessica vô tình nói hớ, thì ra Đàm Sĩ Chương không hài lòng, muốn đuổi hắn ra ngoài. Nhưng hắn chỉ mới vào nhóm này một thời gian ngắn, đã làm những gì kia chứ? Chẳng qua chỉ là vẽ một bản thảo thiết kế theo yêu cầu, lúc nộp hắn còn phấn khích lắm, càng hào hứng thì bây giờ càng mất mặt, giống như học sinh thi rớt ở trường, bị ghét bỏ đuổi khỏi lớp hạng nhất, đây là một hình thức khinh miệt.

Khi hắn bước ra khỏi văn phòng của trưởng phòng, đồng nghiệp đều bận rộn với công việc của mình, như thể đó không phải là việc của họ. Nhưng không rõ có bao nhiêu người thực sự không quan tâm, có vài người thật ra đang dỏng tai nghe lén, muốn xem trò hề. Bởi vì khoảng thời gian này hắn quá phô trương, có người ghen tị, có người muốn lấy lòng, tất nhiên cũng có người thấy ngứa mắt, buông lời mỉa mai.

Trở lại bàn làm việc, đồng nghiệp bên cạnh cố ý hỏi: "Trưởng phòng tìm cậu có chuyện gì?"

Giang Nhất Miên không để ý tới, đúng lúc đó, Phùng Liễm Thần tới.

---

Tác giả nhắn gửi:

Mô tả về hoạt động kinh doanh của tập đoàn trong truyện có tham khảo các bài viết như "Báo cáo nghiên cứu chuyên sâu về ngành công nghiệp trang sức" của Global Jewelry Network.

Bình Luận (0)
Comment