Theo sau anh là một cô gái dáng cao, thon thả, trang điểm đậm, ăn mặc theo phong cách trưởng thành quyến rũ, giống một người mẫu sành điệu. Xuyên qua ánh mắt của đám đông, anh dẫn người đến chỗ Jessica, giới thiệu: "Đây là Hoàng Nhuế, đồng nghiệp mới của chúng ta."
Jessica biết có một người mới sắp đến, cô ta nghe phòng Nhân sự nói, nhưng không biết đây là cháu gái của phó chủ tịch Hoàng Đại Quân. Cô ta vẫn duy trì cái uy của một người đứng đầu phòng ban, không quá nhiệt tình, chỉ chào đón theo đúng lệ thường, giới thiệu cô gái với các thành viên trong phòng.
Trước đó Hoàng Đại Quân đã dặn dò là không được tiết lộ thân phận con ông cháu cha của Hoàng Nhuế trong công ty, nên cô vào nhận việc rất khiêm tốn, không làm ầm ĩ. Tuy nhiên cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc cô, nhiệm vụ này cũng được Đàm Sĩ Chương giao cho Phùng Liễm Thần.
Ngày đầu tiên Hoàng Nhuế đến, Phùng Liễm Thần đã đợi ở cửa xoay dưới nhà, quẹt thẻ cho cô vào. Buổi sáng, anh dẫn Hoàng Nhuế đi làm quen trong công ty, làm các thủ tục nhận việc. Mặc dù hai người chưa từng gặp mặt từ trước, nhưng chỉ trong nửa ngày đã trò chuyện khá hợp nhau. Hoàng Nhuế mới đến còn lạ nước lạ cái, chưa kịp làm quen với tất cả đồng nghiệp, đến trưa bèn chủ động rủ Phùng Liễm Thần cùng xuống căng tin ăn cơm.
Lấy cơm xong, Phùng Liễm Thần hỏi cô đã quen chưa, rồi nói vài câu lịch sự như nếu có khó khăn gì thì cứ tìm anh bất cứ lúc nào. Tính tình anh hiền hòa, có thể bao dung hầu hết mọi người, Hoàng Nhuế học theo người khác gọi là anh Phùng, thái độ cũng khá lịch sự.
Phùng Liễm Thần cũng đang quan sát cô. Tính cách của Hoàng Nhuế cũng giống như vẻ ngoài của cô, không thể giấu được sự sắc sảo, nhìn một cái thôi đã nhận ra ngay đây là thiên kim tiểu thư nhà giàu được nuông chiều quen rồi. Cô sở hữu một khí chất tao nhã do gia cảnh xuất sắc bồi dưỡng nên, khi nói chuyện đôi lúc có phần tự cao, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, nhưng không phải là người khó ưa.
Hoàng Nhuế thậm chí còn thấy hứng thú với việc che giấu danh tính này: "Lúc đó em còn nói nhé, chẳng phải đây là một tình tiết trong phim truyền hình à?"
Phùng Liễm Thần cười đáp: "Có lẽ phó chủ tịch Hoàng muốn cô có một môi trường làm việc an toàn, không muốn cô làm cây to đón gió. Để cho sau này cô đạt được thành tựu, được thăng chức hay gì đó, có người lại không nghĩ rằng đó là do năng lực của cô, chỉ thấy là do cô có một người ông tốt."
Hoàng Nhuế nói: "Sao cũng được, dựa vào ông nội thì cứ dựa thôi, đó vốn là sự thật mà, em cứ để nó vào tai này rồi ra tai kia. Nhưng dù sao em cũng không định nói ra, không thì sao, đứng lên nói 'Ông nội tôi là cổ đông lớn, tất cả mọi người phải nghe tôi' à? Làm thế thật ngu xuẩn!"
Phùng Liễm Thần mỉm cười phụ họa.
Cô dùng đũa chọc vào viên cá, rồi đột nhiên nhớ ra: "Hai chúng ta thì sao? Nếu người khác hỏi chúng ta có quan hệ gì thì phải nói sao nhỉ?"
Không chờ Phùng Liễm Thần trả lời, Hoàng Nhuế đã tự mình nghĩ ra: "Bạn bè thì quá chung chung, không có cảm giác chân thực. Nói anh là đàn anh của em, giới thiệu em vào công ty này? Ồ cũng không được, khác trường. Anh Phùng, quê anh ở đâu vậy? Cứ nói chúng ta cùng quê đi."
Phùng Liễm Thần cười nói: "Cô thích nói thế nào thì thông đồng khẩu cung trước, tôi sẽ hợp tác."
Mấy ngày sau, Hoàng Nhuế dần hòa nhập với môi trường, thậm chí giữa đồng nghiệp với nhau, cô thật sự nhận mình là đồng hương của Phùng Liễm Thần. Đến nỗi có người vào phòng nghỉ còn buôn chuyện với Phùng Liễm Thần, hỏi Hoàng Nhuế có thực sự là đồng hương của anh không, hoàn cảnh gia đình ra sao. Một cô gái rõ ràng là con nhà giàu sao lại không quay về thừa kế công ty gia đình, làm việc cho nhà mình chẳng phải thoải mái hơn sao, cứ khăng khăng đòi làm công cho người khác.
Tất cả chỉ là nói suông lúc nhàn rỗi, Phùng Liễm Thần chỉ cười, đáp rằng mỗi người đều có hoài bão riêng, người ta chỉ đơn giản là muốn đến thành phố lớn phấn đấu vậy thôi. Anh thực sự hợp tác với những lời vô lý của Hoàng Nhuế, nói nghiêm túc nghe như thật.
Hoàng Nhuế ngày càng thân thiết với anh, thỉnh thoảng cùng nhau ăn trưa. Cô đang trong thời gian thử việc, không nhận được bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào, bắt đầu làm từ trợ lý thiết kế giống như mọi người khác. Jessica phân công Hoàng Nhuế làm trợ lý cho một nhà thiết kế chính trong nhóm Phụng Tường, không tính là đặc biệt coi trọng nhưng cũng không gây áp lực, chỉ xem như người mới bình thường.
Phùng Liễm Thần không cần phải chỉ dạy từng bước, nhưng vẫn luôn để mắt đến Hoàng Nhuế, thỉnh thoảng quan tâm đến công việc của cô. Ai bắt đầu đi làm cũng không thể tránh khỏi việc gặp phải nhiều vấn đề khác nhau.
Tuy không học chuyên ngành thiết kế, nhưng Phùng Liễm Thần lại có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, trang sức châu báu qua tay anh không đến một vạn thì cũng tám ngàn, như Đàm Sĩ Chương đã nói, tầm nhìn và gu thẩm mỹ của anh rất tốt. Hơn nữa, anh thật sự cũng khá chuyên nghiệp trong phương diện thẩm định châu báu. Trước đó, công ty đã trợ cấp cho anh đi học, lấy được chứng chỉ thẩm định châu báu, tổng chi phí trước sau cộng lại cũng gần 200.000 tệ. Hoàng Nhuế chạy đến phòng làm việc tìm anh thì thấy kệ sách của anh chất đầy những cuốn sách cũ như Giám định đá quý, Phân loại kim cương, Thẩm định trang sức châu báu, Mỏ và tài nguyên đá quý. Có lần, Hoàng Nhuế bày hết các chứng chỉ của GIA, FGA, NCTC của anh ra xem, phủ kín cả một cái bàn.
* GIA: Viện Ngọc học Hoa Kỳ (Gemological Institute of America), FGA: Thành viên Hiệp hội Đá quý Vương quốc Anh (Fellow of the Gemmological Association of Great Britain), NCTC: Trung tâm Kiểm định Đá quý Quốc gia (National Gemstone Testing Centre) - cái này thì của Trung Quốc.
Vì vậy, trong một lần trò chuyện, Hoàng Nhuế thậm chí còn nói: "Anh đừng nói mình không phải dân chuyên nghiệp nữa, ở trường bọn em cũng chỉ học được chừng này cái thôi, hay là anh dứt khoát đi học thêm về thiết kế trang sức rồi làm đồng nghiệp với em đi, làm trợ lý gì chứ."
Phùng Liễm Thần cười nói: "Vẽ thì phải nhờ vào năng khiếu, tôi không có khả năng."
Cô nói cái này hoàn toàn có thể học: "Về cài đặt mấy cái phần mềm, em dạy anh."
Phùng Liễm Thần chỉ mỉm cười, nhìn cô bằng ánh mắt dành cho đàn em.
Cô gái này càng thân thiết thì càng có vẻ ngang ngược đanh đá, trước mặt người khác thì gọi anh Phùng, nhưng sau lưng mọi người lại thành Lão Phùng hay đại ca luôn rồi, gọi thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng. Cô vẫn còn tò mò, hỏi Phùng Liễm Thần: "Vậy hằng ngày anh làm cái gì?"
Trước đây anh là trợ lý cao cấp, thường thay mặt tổng giám đốc làm việc, phải quản lý mọi thứ, truyền đạt thông tin lên xuống, phối hợp với các phòng ban khác, giám sát chặt chẽ mọi khía cạnh kinh doanh và dự án. Địa vị của anh tưởng như dưới một người mà trên vạn người, rất có sức nặng.
Bây giờ là trợ lý riêng của Đàm Sĩ Chương, anh sẽ không có nhiều quyền hạn đến vậy, đôi khi chỉ làm những công việc lặt vặt, tương tự như một thư ký. Đàm Sĩ Chương gần đây lại bắt đầu chơi trò trốn tìm, thời gian ở công ty rất ít, thậm chí hiếm khi sai bảo trợ lý làm gì.
Nhưng Phùng Liễm Thần cũng không nhàn rỗi. Kể cả khi không có mặt sếp, anh cũng chưa bao giờ lười biếng ngồi chơi điện thoại cả ngày. Như đã hứa trước đó, hiện tại anh đang có một nhiệm vụ quan trọng, lập danh sách các ứng viên từ phòng Thiết kế của các công ty con, chọn người hiền tài. Công việc này vừa phức tạp vừa vụn vặt, quyền lực có vẻ lớn hơn trước một chút, nhưng bắt đầu vào công việc mới thấy nhức đầu hơn.
Tập đoàn Đàm Thị có hơn mười công ty con, vô số thương hiệu phụ, trừ Kim Phụng Tường và Trang sức Lệ Hoa thì còn các thương hiệu trang sức khác, thậm chí cả đồng hồ đeo tay, nước hoa và đồ da, cộng sơ sơ lại đã lên đến hàng trăm nhà thiết kế. Trong số này, những ai là người mà anh từng tiếp xúc nên hiểu được tương đối, những ai nhìn rất lạ mắt nên cần phải tìm cách hỏi thăm, những ai có trình độ chuyên môn vững, những ai không phù hợp lắm nhưng có khả năng quản lý tốt, những ai có đủ kinh nghiệm đúng lúc cần được thăng chức... Trên danh sách toàn những ghi chú li ti dày đặc.
Phùng Liễm Thần có một cuốn sổ tay chưa bao giờ rời khỏi tay, thường ngày hoặc là mang theo người, hoặc là cất trong ngăn kéo, không ai nhìn thấy được. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, loại nhiệm vụ này nếu nghiêm túc thì làm cách khác, mà hời hợt cũng có cách khác.
Bản thân Jessica cũng không phát hiện ra, không hề hay biết có một thanh kiếm đang treo lơ lửng trên đầu mình. Phùng Liễm Thần ngày nào cũng gặp cô ta ở phòng Thiết kế, hai người vẫn giao lưu như trước, ngoài mặt không để lộ chút manh mối nào.
Vấn đề then chốt là liệu những lời Đàm Sĩ Chương nói ngày hôm đó chỉ là do tức giận nhất thời, hay y đã hạ quyết tâm đổi trưởng phòng. Đôi khi, cấp trên có thể quên những gì chính họ đã từng nói, nếu quá coi trọng thì lại có vẻ chuyện bé xé ra to. Nhưng có thể y sẽ đột nhiên nhớ ra, bắt đầu hỏi xem công việc này tới đâu rồi, nếu không làm đàng hoàng thì anh sẽ phải đổ mồ hôi hột. Phùng Liễm Thần có muốn quan sát thái độ hay thăm dò tình hình của y cũng không có cơ hội tốt, hiện tại chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.
Các tương tác giữa anh và Đàm Sĩ Chương tập trung trong cửa sổ chat của phần mềm văn phòng. Thỉnh thoảng y có nhớ ra cái gì, như cần anh tìm giúp tài liệu trên bàn làm việc của mình thì nhắn, cũng không cần anh phải tự giao đến, gửi email hay gửi chuyển phát nhanh là được, chi phí có thể lấy hóa đơn về làm thanh toán. Hai người hiếm khi gặp nhau.
Tất nhiên, khi công ty có thông báo gì, Phùng Liễm Thần cũng có trách nhiệm gửi cho y. Theo ghi chú trên OA, anh biên soạn một tin nhắn, gửi cho Đàm Sĩ Chương - Ngày họp Hội đồng Quản trị đã được ấn định. Cuộc họp sẽ được tổ chức vào lúc 10 giờ sáng ngày 1 tháng sau tại phòng họp lớn ở tầng 28.
Sau bao nhiêu thời gian, thời điểm bầu chọn chủ tịch cuối cùng cũng đã đến.
*
Tin nhắn gửi từ đầu giờ làm việc buổi sáng, không biết Đàm Sĩ Chương đang bận việc gì hay có nhận được không, cả ngày thấy không trả lời. Đến khi chuẩn bị tan làm, Phùng Liễm Thần định nhắc lại thì nhận được tin nhắn: "Đã biết, cảm ơn."
Hiện giờ Phùng Liễm Thần không còn làm việc ở tầng 28 nữa, đã lâu rồi chưa gặp lại Đàm Hạo Dương. Chỉ còn một tuần nữa là đến cuộc họp, việc bổ nhiệm cậu hai gần như đã được quyết định trước, về cơ bản Đàm Hạo Dương đã tiếp nhận công việc của chủ tịch, chỉ còn thiếu một cái lễ đăng quang chính thức mà thôi.
Việc thay đổi chủ tịch là một sự kiện quan trọng đối với công ty, nhưng không có nhiều tác động đến những nhân viên bình thường dưới cấp quản lý cấp trung, vì dù sao thì họ cũng không thể kiểm soát được. Công việc hàng ngày luôn là thế, họ vẫn phải làm những gì mình cần làm.
Vào giờ nghỉ trưa hôm đó, đèn chính ở khu vực văn phòng đã tắt, ánh sáng rất kém, Phùng Liễm Thần lại không buồn ngủ, anh đi lên sân thượng. Vì hút thuốc bị cấm trong nhà nên nơi này đã trở thành chỗ cho những ai nghiện thuốc lá nặng tụ tập phun mây nhả khói, đặc biệt là sau bữa ăn làm một điếu, sướng tựa thần tiên. Khi anh đẩy cửa kính ra, Lão Đới trong đội Tài xế mà anh quen tình cờ có mặt ở đó, đang đưa điếu thuốc lên miệng.
Trước kia Phùng Liễm Thần phải tiếp khách nhiều, nhìn chung rất thân quen với đội Tài xế. Hai người chào hỏi nhau, lịch sự mời hút một điếu. Lão Đới nhả ra một vòng khói thuốc, rồi bắt đầu nói vu vơ đủ thứ chuyện, thuận miệng nhắc giá xăng dầu lại tăng, rồi chuyển sang tình hình quốc tế. Mặc dù họ không cùng phòng ban, quê quán và trình độ học vấn khác nhau, nhưng xét cho cùng, đàn ông chỉ cần có thuốc lá và rượu là có thể chém gió cùng nhau.
Một lát sau, Phùng Liễm Thần dụi tắt điếu thuốc, chuẩn bị quay về thì chợt nhớ ra cái gì: "Đúng rồi, sắp tới có khách cần tiếp."
Lão Đới là đội trưởng của đội Tài xế, phụ trách sắp xếp xe cộ, rất có kinh nghiệm trong việc này: "Ờ, không vấn đề gì. Khi nào cần, bao nhiêu người, bao nhiêu xe?"
Phùng Liễm Thần trầm ngâm: "Trong khoảng hai tuần tới thôi, còn đang bàn, có thể khá đông người đến, chúng ta có bao nhiêu xe dùng được?"
Lão Đới tay cầm điếu thuốc, suy nghĩ một lát rồi nói: "Dạo này tôi phụ trách đưa đón chủ tịch Đàm, còn Lão Trương phụ trách đưa đón các lãnh đạo khác, ngoài hai chúng tôi ra, tài xế và xe khác đều dùng được. Khi nào cậu cần cứ báo số là được."
Phùng Liễm Thần đồng ý rồi lại hỏi: "Chẳng trách dạo này tôi không thấy anh ở công ty, sao thế, bên chỗ sếp Hạo Dương bận lắm à?"
Lão Đới nói: "Tàm tạm, bận thì cũng không bận lắm, chỉ là hơi mất thời gian chạy loanh quanh bên ngoài thôi."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Gần đây cùng lắm cũng chỉ là chuyện bên công ty Hỷ Niên, họp ở đâu thế?"
Lão Đới đáp: "Cũng không hẳn, chủ tịch Đàm chủ yếu là gặp gỡ khách hàng, tôi phải chạy ra ngoài suốt, đường sá thì khó đoán trước." Anh ta lại hỏi: "Có chuyện gì à, cậu cần xe?"
Phùng Liễm Thần thản nhiên đáp: "Không cần gấp, có vài tài liệu mật, sợ gửi qua đường bưu điện thất lạc, nên định nhờ người mang đi."
Lão Đới "ồ" lên: "Vậy cậu cứ nói với Lão Trương, bảo anh ta mang cho cậu, anh ta thường sang bên đó."
Phùng Liễm Thần đã có vài suy đoán, anh gật đầu, cảm ơn rồi đi xuống.
Anh đi xuống cầu thang bộ, tình cờ gặp Đông Vũ Mạn đang giao tài liệu ở hành lang. Đông Vũ Mạn gặp anh là tỏ ra rất thân thiết, miệng ngọt ngào chào anh Phùng. Phùng Liễm Thần đẩy kính lên, cũng ôn hòa mỉm cười với cô, trên người anh vẫn thoang thoảng mùi thuốc lá. Đông Vũ Mạn có chiếc mũi rất thính, ngửi ngửi một cái là biết ngay, nhưng ý nghĩ đầu tiên của cô không phải là anh đi hút thuốc, mà là anh đi hút thuốc để làm gì.
Cô có một ấn tượng khá kỳ quặc về Phùng Liễm Thần, nghe có vẻ buồn cười nên không tiện chia sẻ với người khác. Thế nhưng đôi khi Đông Vũ Mạn thực lòng cảm thấy rằng anh thậm chí có thể thống kê số thuốc mình hút bằng Excel, đảm bảo rằng mỗi điếu thuốc đều có mục đích riêng của nó.