Khi Phùng Liễm Thần về đến phòng Thiết kế, giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, những người ngủ trưa thi nhau thức dậy. Phòng làm việc riêng của giám đốc thiết kế nằm ở phía trong cùng, anh đi qua sau lưng đám đông, lặng lẽ quay trở về, còn thoáng thấy Hoàng Nhuế vẫn nửa mơ nửa tỉnh, nằm trên bàn, dặm lại lớp trang điểm trước gương.
Kích hoạt màn hình hiển thị là vào ngay giao diện OA. Phùng Liễm Thần nhập mật khẩu tài khoản, đăng nhập, xác nhận lại thông báo cuộc họp Hội đồng Quản trị.
Thật ra anh không được thần kỳ như Đông Vũ Mạn tưởng tượng, ai mà đoán trước được mọi thứ, biết khi nào, ở đâu sẽ có người đến hút thuốc, biết họ sẽ nói gì, biết chắc phải là một bí mật to lớn nào chứ? Chẳng qua là anh biết có nhiều người hút thuốc trên sân thượng nên rảnh rỗi thì lên dạo một vòng, rồi tình cờ gặp Lão Đới.
Tuy Phùng Liễm Thần thăm dò được vài câu, nhưng đó chỉ là những câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu, thuận miệng thì nói, không thể xác định chắc chắn ý nghĩa là gì.
Xét theo những gì nghe được, Đàm Hạo Dương không đến công ty con, mà Lão Đới lại cho rằng gã đi gặp khách hàng, nên rất có thể là ở câu lạc bộ hoặc nhà hàng nào đó. Tuy nhiên, gần đây công ty không có dự án lớn nào, vị thế của Đàm Hạo Dương đã tăng lên rất nhiều, thật ra không có mấy khách hàng cần gã phải gặp trực tiếp. Do đó, dựa trên hiểu biết của Phùng Liễm Thần về thói quen của gã, anh suy đoán rất có thể việc mà gã đang làm là gặp riêng một vài thành viên Hội đồng Quản trị và cổ đông nào đó. Có thể là để xác nhận mục đích, trấn an lòng người. Mặc dù Đàm Hạo Dương tỏ ra tự tin nhưng rõ ràng trong thâm tâm gã vẫn còn lo lắng. Chừng nào chưa hoàn toàn kiểm soát tình hình thì không ai có thể thực sự kê cao gối nằm.
Phùng Liễm Thần mở sổ tay ra như thường lệ, dùng bút gạch một đường rồi dừng lại một chút. Điều này không tránh khỏi khiến người ta tự hỏi, dạo này Đàm Sĩ Chương đang làm gì?
Trước giờ nghỉ uống trà chiều, phòng Thiết kế không hiểu sao lại đột nhiên trở nên ồn ào và hỗn loạn, tiếng cãi cọ ầm ầm.
Phùng Liễm Thần nghe thấy tiếng động liền ra kiểm tra, không ngờ lại là Hoàng Nhuế, cô đang xù lông như nhím, ngẩng cao đầu đứng trước mặt Jessica. Giang Nhất Miên cũng ở bên cạnh, là một đương sự, đóng vai đóa hoa trắng mỏng manh.
Phùng Liễm Thần đi tới: "Xảy ra chuyện gì?"
Jessica xoa thái dương, liếc nhìn anh: "Không có gì, chuyện này không liên quan đến anh." Sau đó cô ta quay sang hai người kia, nói với giọng dạy bảo: "Hai người đủ rồi đấy, người trẻ không nên hấp tấp như vậy."
Phùng Liễm Thần là trợ lý của Đàm Sĩ Chương, Đàm Sĩ Chương không có mặt, về mặt lý thuyết thì anh nên đứng ra giải quyết vấn đề. Nhưng trước mặt Jessica, anh chỉ là một trợ lý bình thường, cô ta lại là trưởng phòng, không cảm thấy anh ngang hàng với mình. Hơn nữa mấy ngày nay ai cũng thấy Hoàng Nhuế thân thiết với Phùng Liễm Thần. Hai người nói là đồng hương, người khác lại đoán có khi là họ hàng. Nhìn vẻ mặt bình thản của Phùng Liễm Thần, Jessica càng thêm bực bội, thầm nghĩ anh cứ như không có chuyện gì, rồi không nhịn được trút giận lên người anh.
Hoàng Nhuế cũng nổi cơn tam bành, không chịu nhượng bộ: "Nếu thật sự là lỗi của tôi thì tôi chắc chắn sẽ nhận, nhưng không phải lỗi của tôi, tại sao tôi phải nhận tội? Chị là trưởng phòng, chị có quyền quyết định, chị nói cái gì thì là cái đó phải không. Nhưng muốn đổ tội lên đầu tôi à, không thể nào."
Suy cho cùng vẫn là tiểu thư nhà giàu. Từ ngày Jessica nhậm chức trưởng phòng Thiết kế đến nay, có lẽ chưa có nhân viên nào từng nói chuyện với cô ta như thế.
Tất nhiên, cả năm trời phòng Thiết kế cũng chưa chắc sẽ có cảnh tượng náo nhiệt này một lần. Đám đông nhìn nhau, không biết nên khuyên thế nào, vài người còn mong càng lớn chuyện càng tốt.
Jessica bất lực nói: "Đổ tội cái gì mà đổ tội? Có vấn đề thì phải giải quyết, la lối gào thét có giải quyết được gì không?"
Hoàng Nhuế chỉ vào Giang Nhất Miên: "Nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, tôi chỉ muốn anh ta xin lỗi tôi. Chẳng phải đơn giản sao?"
Jessica lạnh lùng nói: "Cô chỉ biết đòi người khác phải xin lỗi mình, còn cô thì sao? Cô quát tháo sếp của mình, thế có đúng không?" Cô ta cũng chẳng phải thích Giang Nhất Miên lắm. Chỉ vì nể mặt Đàm Hạo Dương mới âm thầm bảo vệ hắn vài phần thôi.
Hoàng Nhuế cười toe toét: "Được rồi, tôi cãi lại chị, tôi sẽ xin lỗi chị sau, còn anh ta xin lỗi phần của anh ta, không ảnh hưởng đến ai cả."
Hai bên giằng co trong bế tắc, Phùng Liễm Thần cũng hơi nhức đầu, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Tiểu Hoàng? Cô lại đây đã."
Hoàng Nhuế hừ một tiếng, tạm thời bỏ qua, hai người đi vào phòng họp nhỏ.
Phùng Liễm Thần là người có thể hòa đồng với bất kỳ ai, chỉ cần là anh muốn, kỹ năng quan trọng nhất cần phải tinh thông chính là an ủi người khác. Sau một thời gian tiếp xúc với Hoàng Nhuế, anh đã hiểu khá rõ tính khí của cô. EQ của cô gái này khá cao, cũng tương đối lễ phép, chỉ có điều hơi mạnh mẽ hùng hổ, không thể chịu đựng chút uất ức nào. Ai tôn trọng cô vài phần thì cô có thể đáp lại nhiều hơn, đôi bên cùng có lợi. Nếu ai đó châm lửa trước thì cô chắc chắn sẽ như một quả pháo, nổ lách tách không ngừng.
Sau khi hỏi thăm, hóa ra vấn đề này không phải là chuyện gì to tát.
Hoàng Nhuế vào làm, tình cờ lại cùng nhóm thiết kế với Giang Nhất Miên. Nhóm của họ chịu trách nhiệm thiết kế đồ trang sức vàng của Kim Phụng Tường, hai người thường xuyên tiếp xúc trong công việc. Có lẽ vì nguyên nhân từ Phùng Liễm Thần, Giang Nhất Miên không thích cô, lần nào làm việc cũng cà kê dê ngỗng, hoặc là trì hoãn, hoặc nói chưa nhận được, hoặc liên tục yêu cầu cô phải làm lại, thái độ rất tệ, mầm mống xung đột đã được vùi sẵn xuống.
Trợ lý thiết kế có nhiệm vụ gửi bản vẽ xuống nhà máy, đây là công việc của Hoàng Nhuế. Trong loạt bản vẽ gửi đi lần này có một chiếc nhẫn kiểu cổ điển lẽ ra phải xử lý mờ, nhưng lại ghi thành đánh bóng. Thực ra ngay khi bản vẽ đến nơi thì được phát hiện, thợ cả bên kia gọi điện xác nhận lại, đã sửa chữa kịp thời, may mắn là không gây ra tổn thất gì.
Có điều Jessica lại gọi Hoàng Nhuế ra phê bình mấy câu, chê cô làm việc không cẩn thận, vừa mắng vừa dọa, giọng điệu có phần gay gắt, đại khái là nếu sản xuất ra khuôn đúc rồi sẽ tạo thành tổn thất hàng triệu tệ cho công ty, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm, hỏi cô có đền nổi không.
Sau đó, Hoàng Nhuế về kiểm tra email, thì ra bản vẽ mà Giang Nhất Miên đưa cho cô vốn đã là như vậy. Bản vẽ đã qua tay nhiều người, ai đã đưa cho Giang Nhất Miên trước đó thì không liên quan gì đến cô, dù sao thì vấn đề cũng không phải là do Hoàng Nhuế. Nhưng nếu Jessica nói nghiêm trọng như thể sẽ khiến công ty phá sản, vậy cô sẽ không gánh cái tội này.
"Được rồi, đừng tức giận vì chuyện này." Phùng Liễm Thần nói: "Không phải Jessica không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chẳng qua cô ấy là sếp, cảm thấy mất mặt, nghĩ cô cố tình chống đối. Cô ấy đang khó xử, hai người mà còn nói nữa thì sẽ thành chiến tranh thế giới mất."
"Em biết." Hoàng Nhuế thì lại thả lỏng, khoanh tay dựa vào vách kính: "Em không giận, đơn giản là tính em như vậy đấy. Đại ca, lúc em ở nhà, không ai dám làm khó em kiểu đó cả, không thể chỉ vì đi làm mà em phải sửa tính chứ hả."
Phùng Liễm Thần bật cười, lại an ủi dỗ dành mấy câu, hai người quay trở ra.
Jessica vẫn đứng ở cửa văn phòng trưởng phòng, nói chuyện với cấp dưới, mặt vẫn xụ ra. Lẽ ra trong tình huống mâu thuẫn này, Phùng Liễm Thần phải đóng vai trò là người hòa giải, làm trung gian khuyên cả hai bên, bắt Hoàng Nhuế xin lỗi, cho Jessica một cái cớ để bỏ qua chuyện này. Nhưng anh không bắt Hoàng Nhuế làm vậy, lần này Jessica cũng giận, chỉ liếc nhìn cả hai.
Vừa lúc đó, có người gọi "chủ tịch Đàm" bên kia. Đàm Hạo Dương xuống lầu đi dạo một vòng, cuối cùng đến khu vực của phòng Thiết kế.
Hoàng Nhuế thật sự quyết không chịu nhục, Đàm Hạo Dương xuống đây là vì cô gửi tin nhắn gọi xuống, cô đến đây làm, Hoàng Đại Quân đương nhiên đã lo liệu mọi việc, sắp xếp ổn thỏa hết cho cháu gái.
Đàm Hạo Dương ngoài mặt cười tủm tỉm, chỉ có một thoáng khựng lại khi nhìn thấy Phùng Liễm Thần.
Lần này Phùng Liễm Thần vẫn giữ thái độ thờ ơ, không xen vào nữa.
Đàm Hạo Dương hoàn hồn, mặt vẫn giữ nụ cười, nhờ chiếc răng nanh nhô ra nên vẻ mặt cười của gã trông rất trẻ trung hoạt bát, vô cùng đáng yêu. Đàm Hạo Dương không nói thẳng thân phận của Hoàng Nhuế ra, chỉ giả vờ đi ngang qua, nhướng mày hỏi có chuyện gì, giả vờ giả vịt phê bình Jessica làm trưởng phòng mà xử lý chưa thỏa đáng, sao không tiến hành điều tra kỹ lưỡng mà đã vội khiển trách cấp dưới, như vậy thì hơi vô trách nhiệm.
Giang Nhất Miên vốn dĩ sắp thành vô hình cũng bị Đàm Hạo Dương gọi tên: "Tới đây, xin lỗi Tiểu Hoàng đi."
Giọng điệu ăn nói đưa đẩy của gã quá rõ ràng, dù Đàm Hạo Dương không nói toạc ra, đến cái kẹp giấy cũng biết lai lịch của Hoàng Nhuế không phải tầm thường. Họ Hoàng không phải là họ hiếm, nhưng cũng không quá phổ biến. Trước đây không có manh mối nào nên tự nhiên không ai liên tưởng hai người họ Hoàng với nhau chỉ vì cùng họ. Bây giờ không biết có ai nhanh trí nghĩ đến phó chủ tịch Hoàng Đại Quân chưa.
Hoàng Nhuế vênh váo hống hách, đắc ý nghe Giang Nhất Miên cúi đầu xin lỗi. Mọi người trong phòng đều nhìn về phía này, Giang Nhất Miên chợt ngẩng đầu nhìn vào mắt Đàm Hạo Dương. Đàm Hạo Dương chẳng buồn liếc đến hắn, chỉ lo quay đầu lại, vừa nói vừa cười với Hoàng Nhuế, thái độ thân thiết, đúng là đôi trai tài gái sắc.
Phùng Liễm Thần vẫn đứng một bên, gần như không thể hiện bản thân, ánh mắt anh dừng lại trên lưng Giang Nhất Miên vài giây, nhưng dường như hắn không để ý.
Jessica biết co biết duỗi, đã nở nụ cười rồi vừa báo cáo công việc với Đàm Hạo Dương, vừa theo gã lên lầu.
Trò hề kết thúc, đã đến giờ tan làm, Phùng Liễm Thần vẫn chưa về, bị Hoàng Nhuế kéo lại. Cô nói: "Hôm nay đã làm phiền anh, tối nay em mời anh đi ăn."
Phùng Liễm Thần cười nói: "Trịnh trọng vậy sao? Không cần thiết đâu."
Hoàng Nhuế nói: "Vậy anh đi ăn với em nhé, đi nào đi nào, em tìm được một nhà hàng Nga gần đây ngon lắm."
Cô kéo Phùng Liễm Thần đến một nhà hàng nước ngoài, hai người ngồi bên cửa sổ, có một hàng búp bê Matryoshka đầu tròn được bày trên bệ cửa sổ.
Đang ăn uống trò chuyện, Hoàng Nhuế đột nhiên hỏi Phùng Liễm Thần: "Nghe nói anh từng làm việc với Đàm Hạo Dương à? Anh nghĩ sao về anh ta?"
Chuyện tân chủ tịch vắt chanh bỏ vỏ không phải là bí mật trong công ty, mới xảy ra cách đây không lâu, ai hỏi thăm cũng sẽ biết.
Phùng Liễm Thần dường như không quan tâm, cười nhạt rồi trêu chọc: "Sao đây, cô thấy tôi có giống người sẽ nói tốt về cậu ta sau lưng không?"
Hoàng Nhuế nhướng mày, hạ giọng, nghiêng người lại gần anh: "Cho nên em mới hỏi anh. Thành thật mà nói, ông nội muốn sắp đặt cho em với anh ta. Trước đó Đàm Hạo Dương ở Mỹ, em không gặp nhiều, bề ngoài thì anh ta có vẻ khá thân thiện, làm bạn cũng ổn, nhưng lúc ở riêng thì như thế nào, có tật xấu hay scandal gì không, hai người đang đối lập nhau mà, anh nói, em ưu tiên tin anh trước."
Phùng Liễm Thần phì cười, nhìn cô với vẻ mặt bất lực.
Hoàng Nhuế cũng cười: "Bữa ăn này em mời, coi như là lời cảm ơn."
Phùng Liễm Thần giật lấy tờ giấy giới thiệu hôm nay trên bàn, đưa lên mắt nghiên cứu, lòng thầm nghĩ xem ra Hoàng Đại Quân đặt nhiều hy vọng vào Đàm Hạo Dương. Tương lai, Đàm Hạo Dương sẽ là người đứng đầu tập đoàn, cháu gái ông ta sẽ kế thừa quyền sở hữu cổ phần, làm việc ở Đàm Thị, vừa hay làm người vợ hiền của gã. Đây là một ví dụ điển hình cho các cuộc hôn nhân thương mại. Là ông nội, Hoàng Đại Quân hy vọng hai người trẻ có thể nảy sinh tình cảm với nhau là điều đương nhiên, chỉ có điều Hoàng Nhuế lại tìm anh để hỏi. Đàm Hạo Dương rõ ràng không phải đối tượng để tiến tới hôn nhân.
Phùng Liễm Thần nói: "Sếp Hạo Dương thích sự mới lạ, có vẻ không vội cưới vợ."
Hoàng Nhuế hiểu ý: "Thôi được rồi, kệ đi, dù sao thì em cũng không thích loại đàn ông này lắm. Em còn chưa già, cũng không vội lấy chồng."
Lấy lý do đi vệ sinh, Phùng Liễm Thần đến quầy lễ tân thanh toán trước.
Khi anh đang quẹt thẻ thì có người gọi đến, số máy hiển thị là "Đàm Nguyệt Tiên". Nhân viên lễ tân trả lại thẻ tín dụng, Phùng Liễm Thần cầm lấy, vừa nghe điện thoại, anh vừa thong thả ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh: "Sếp Nguyệt Tiên, bà tìm tôi có việc..." Anh cất thẻ đi, tay kẹp điện thoại: "Phải, phải, tất nhiên rồi, được rồi, tôi hiểu."
*
Ngày hôm sau Hoàng Nhuế đi làm, Jessica tỏ ra rất vui vẻ hoà nhã, còn ân cần hỏi cô đã ăn sáng chưa. Bầu không khí giữa các đồng nghiệp không tránh khỏi thay đổi nhỏ, vài nhà thiết kế đang tụ tập tám chuyện, nhưng khi cô đến, họ dừng lại, ánh mắt đều hướng về phía cô. Ngược lại, Hoàng Nhuế dường như đã quen với việc trở thành tâm điểm chú ý, cô thản nhiên ném túi xách lên bàn: "Lão Quang, các anh đang nói chuyện gì vậy?"
Người kia cười đáp: "Thì bộ phim mạng mà Jason giới thiệu đấy, cô đã xem tập hôm qua chưa? Thực ra đứa nhỏ nhất cũng là sói."
Phùng Liễm Thần ở trong phòng làm việc của giám đốc thiết kế, đang bận thì điện thoại cố định bỗng reo lên, hiển thị số nội bộ của văn phòng chủ tịch.
Giọng nói ở đầu dây bên kia là Đàm Hạo Dương, ngắn gọn thẳng thắn: "Lên đây một lát."
Phùng Liễm Thần lên tầng 28, khiêm tốn gõ cửa: "Cậu tìm tôi?"
Đàm Hạo Dương nói "Vào đi", gã cười cười, răng nanh lại lộ ra: "Đừng đứng đó, bên kia không có ghế sao? Ngồi xuống đi. Tôi muốn hỏi thăm tình hình của Hoàng Nhuế, cô ấy vào tập đoàn, ông Hoàng đã đánh tiếng từ trước, lẽ ra tôi nên quan tâm sớm hơn, nhưng ai ngờ bận quá không có thời gian, bây giờ mới nhớ ra, thực sự không nên. Nhân tiện nghe nói trợ lý Phùng khá thân với cô ấy phải không?"
Phùng Liễm Thần bình tĩnh nói: "Quả thật là phó chủ tịch Hoàng có báo trước với sếp Sĩ Chương. Hoàng Nhuế có lòng tự trọng cao, năng lực cũng khá, thật ra tự cô ấy có thể hòa đồng, tình huống hôm qua chỉ là một sự cố. Tất nhiên, nếu cậu muốn biết thêm chi tiết, cậu nên hỏi Jessica."
Đàm Hạo Dương nhìn anh, cười: "Thì chẳng phải tôi nghe Jessica nói hai người thân thiết đó sao? Hoàng Nhuế này ấy à, đừng tưởng vẻ ngoài hống hách ngang ngược, thực ra bên trong rất ngây thơ, chỉ cần có ý đồ thì rất dễ dụ dỗ cô ấy, trợ lý Phùng có nghĩ vậy không?"
Phùng Liễm Thần không hề có vẻ tức giận, chỉ lạnh nhạt nhìn lại gã.
Anh ngồi ở đây, Đàm Hạo Dương lại đứng dậy, đi vòng qua chiếc bàn rộng đủ cho ngựa chạy, rồi thong thả đi vài bước, hai tay chắp sau lưng. Dáng người gã cao lớn cân đối, đứng ưỡn ngực thẳng lưng càng khiến gã có vẻ lực lưỡng, tuy còn trẻ nhưng đã sở hữu một khí thế khá uy nghiêm. Có lẽ vì bước lên địa vị cao rồi, tất nhiên khí chất cũng được bồi đắp, đặc biệt là hai bước chân vừa rồi không hiểu sao lại có vẻ giống Đàm Nho.
Phùng Liễm Thần mỉm cười, tháo kính xuống, thổi bụi: "Không biết cậu đang để mắt đến ai đây, Đàm Hạo Dương? Hoàng Nhuế hay là tôi?"
---
Người dịch:
Ừm, tác giả không cố tình dìm phản diện, Đàm Hạo Dương thật ra cũng không phải là đồ mất não chỉ biết yêu đương, chẳng qua là một phút dại dột ôm hận ngàn đời thôi =)))