Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 19

Anh nói như vậy thì không còn ở lập trường của một cấp dưới nữa.

Đàm Hạo Dương gãi đầu, nhưng vẫn thoải mái cười.

"Nói rõ điều này trước, tôi không quan tâm đến Hoàng Nhuế, tôi cũng không có ý định theo đuổi cô ấy." Đàm Hạo Dương xòe tay: "Chỉ có điều nói đến hôn nhân, chúng tôi thực sự là đối tượng phù hợp nhất, điều này không thể phủ nhận. Nhân tiện, nói đến chuyện này, trước đây anh còn dùng cái gia quy gì đó xúi giục Miên Miên tìm tôi gây chuyện, thật ra là không làm gì được tôi, bản thân tôi không phản đối hôn nhân, thậm chí còn có thể lý giải hôn nhân sắp đặt."

Gia quy là chuyện đã qua rồi, Phùng Liễm Thần phải suy nghĩ một lúc: "Ồ...ý cậu là Giang Nhất Miên. Cậu gọi cậu ta là Miên Miên?"

Đàm Hạo Dương khoanh tay trước ngực, dựa vào bàn, mỉm cười hỏi lại: "Sao, có vấn đề gì à?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Không sao, nghe cũng được. Thế rồi sao? Cậu nói với cậu ta như vậy à?"

Đàm Hạo Dương nói: "Điều đó thực sự không cần thiết. Nói về chuyện tình cảm, tôi luôn tin vào duyên nợ, có duyên thì sẽ gặp nhau, không có duyên thì chia tay, ai mà biết được mối duyên này sẽ kéo dài bao lâu. Tôi không phản đối hôn nhân, nhưng không có nghĩa là tôi vội kết hôn ngay lúc này, có lẽ ba đến năm năm nữa, tất cả là chuyện của tương lai, tại sao bây giờ lại khiến bản thân buồn phiền vì tương lai bất định?"

Ánh mắt của Phùng Liễm Thần ẩn chứa một chút giễu cợt: "Cậu đúng là vẫn bản lĩnh như vậy, có thể bọc lăng nhăng và vô trách nhiệm trong một tấm giấy lãng mạn."

"Thay vì nói là lăng nhăng, chi bằng nói tôi là người sợ buồn chán." Đàm Hạo Dương nói. "Cuộc sống quá nhàm chán, tôi thà chết còn hơn."

Đã nói đến đây thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Phùng Liễm Thần không trả lời.

Đàm Hạo Dương gọi anh lên đây chỉ để nói vài câu như thế, cò cưa qua lại cũng chỉ muốn cảnh cáo anh đừng tìm cách bám lấy Hoàng Nhuế. Kết quả là nhận lại được vài cái lườm, gã khựng lại một lúc, dường như nhận ra mình chính là kẻ nhàm chán.

Không hiểu sao Đàm Hạo Dương lại như vậy, mỗi khi nhìn thấy Phùng Liễm Thần, bản chất độc ác trong lòng gã lại trỗi dậy. Nói tới nói lui, gã hình như không thể chịu đựng được khi thấy Phùng Liễm Thần sống quá thoải mái. Khi anh không ở gần thì chẳng mấy khi nghĩ đến, nhưng một khi nhìn thấy là lại không nhịn được muốn châm chọc, làm cho Phùng Liễm Thần không vui thì gã mới thấy vui, có quỷ mới biết đây là thứ tâm lý gì.

Phùng Liễm Thần hờ hững gọi một tiếng "sếp Hạo Dương", hỏi gã còn có chỉ thị gì khác không, nếu không thì anh đi xuống.

Đàm Hạo Dương xua tay, không ngăn cản. Gã nhìn Phùng Liễm Thần hơi cúi đầu chào mình. Trước khi đi, Phùng Liễm Thần còn tiện tay đóng cửa văn phòng chủ tịch, Đàm Hạo Dương dựa vào bàn, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào tay anh, không biết đang nghĩ gì.

Cánh cửa gỗ nặng nề kẹt lại trên tấm thảm, Phùng Liễm Thần lại kéo mạnh, anh quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Đột nhiên, Đàm Hạo Dương cảm thấy trong mắt anh dường như có điều gì đó rất lạ thường, rất khó hình dung. Nhưng chưa kịp nghĩ thêm thì cánh cửa đã đóng lại.

Phùng Liễm Thần trở về phòng làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc khăn ướt chuyên dụng, tháo kính ra lau rồi đeo lại.

Đàm Hạo Dương thực chất là kẻ bạc bẽo lạnh lùng. Chỉ có điều nếu không thân quen với gã thì không thể nhận ra qua vẻ ngoài. Suy cho cùng, dù nhìn thế nào đi nữa thì gã cũng thuộc dạng có tính cách cởi mở và tươi sáng, đặc biệt là khi quyết tâm theo đuổi ai đó, gã có thể cực kỳ chu đáo ân cần, thậm chí là tấn công hung hãn, đến mức áp đảo đối tượng. Gã sẽ quan sát xem đối tượng thích ăn gì, thích uống gì, sau đó đáp ứng đúng sở thích, tặng cho đối tượng những món quà yêu thích. Sự nhiệt tình và khí thế đó khiến đối tượng không thể từ chối, thậm chí còn khó có thể từ chối lòng tốt của gã.

Gã làm sao để thu phục Giang Nhất Miên thì Phùng Liễm Thần không rõ, nhưng bản thân anh đã tận mắt chứng kiến. Năm ngoái, vào lúc Phùng Liễm Thần còn ở trong căn nhà ống sát vách, có lần anh bị cảm cúm, sốt cao nên phải nghỉ làm một ngày, khi tỉnh dậy mở cửa ra thì thấy bên ngoài là Đàm Hạo Dương đang cầm thuốc, vẻ mặt rất lo lắng. Sau đó vào nhà, Đàm Hạo Dương hết quấn túi đá, lại liên tục hỏi anh muốn ăn gì. Phùng Liễm Thần buột miệng nói "cháo", cậu ấm kia bèn mày mò trong bếp suốt hai tiếng đồng hồ, nấu ra được một nồi cơm khô. Gã không nói gì, nửa đêm chạy ra ngoài tìm quán cháo, mua một phần cháo về.

Nhiệt tình của gã khi ấy là chân thật, nhưng quả thật là không bền vững, đến nhanh, đi còn nhanh hơn. Đàm Hạo Dương có lẽ là kiểu người dễ chán lại thất thường, có mới nới cũ, không có sở thích hay đam mê chung tình lâu dài. Gã như một đống lửa trại mà lữ khách tình cờ tìm thấy, ấm áp như mùa xuân, nhưng khi lữ khách đã quen với hơi ấm thì lại tắt dần, bắt đầu chuyển thành lạnh lẽo, không niệm tình xưa, cực kỳ ích kỷ.

Sau đó, điện thoại bàn lại reo, là trưởng cố vấn pháp luật của tập đoàn, Triệu Triết. Vừa rồi luật sư Triệu đã gọi một lần, nhưng Phùng Liễm Thần lên văn phòng chủ tịch nên bỏ lỡ. Cả hai biết rằng không thể công khai về những gì sẽ thảo luận tiếp theo, nên ăn ý cùng nhau lên sân thượng.

Luật sư Triệu đến trước, đã hút thuốc ở đó rồi, xung quanh vắng tanh chỉ có mình anh ta. Thấy Phùng Liễm Thần, luật sư Triệu cũng cho anh một điếu. Lần cuối hai người trò chuyện như thế này là sau đám tang của Đàm Nho, anh ta còn đùa rằng Phùng Liễm Thần đã chọn đúng người, tiền đồ vô hạn. Sau đó, hai người họ cùng công khai đọc di chúc. Ngẫm lại bây giờ, sau khi bàn xong công việc, cả hai đều thấy thổn thức, im lặng hút thuốc một lúc lâu mà không nói một lời.

Khi quay lại, nhân viên lễ tân nhắc Phùng Liễm Thần rằng có gói hàng của anh vừa đến. Anh cảm ơn rồi mang một chiếc hộp nhỏ xinh về, bên trong là một bức tượng Phật bằng ngọc tinh xảo, chất lượng khá tốt, trong vắt như pha lê, sờ vào thấy mượt mà ấm áp.

Đây là hàng đặt mua từ một nhà cung cấp mà anh quen biết, đối phương là khách hàng thường xuyên hợp tác, Phùng Liễm Thần lấy danh nghĩa cá nhân nhờ người đó mang vài thứ từ mỏ về. Tất nhiên, anh vẫn phải trả tiền, nhưng vì bên kia nể mặt giúp anh nên chỉ lấy gần bằng giá thành, về cơ bản không kiếm được lời, người ta thậm chí còn tặng kèm luôn một sợi dây bện khá đẹp. Bà nội của Phùng Liễm Thần tin Phật, đây là quà tặng bà cụ, mong được bình an và khỏe mạnh.

Có điều cuối tuần này anh chắc chắn không có thời gian để về thăm bà. Bây giờ đã là cuối tháng, cuộc họp Hội đồng Quản trị của tập đoàn sẽ được tổ chức vào ngày 1 tháng sau, tức là thứ hai tuần sau.

Phùng Liễm Thần gọi điện cho Đàm Sĩ Chương. Mục đích cuộc gọi của Đàm Nguyệt Tiên hôm qua là muốn anh chuyển lời đến Đàm Sĩ Chương, bà muốn mời cháu trai đến gặp mặt trước cuộc họp. Nội dung cuộc trao đổi không được tiết lộ, nhưng địa điểm vẫn là Lăng Vân Các, thời gian là trưa Chủ nhật, Đàm Nguyệt Tiên đã đặt phòng.

Đàm Sĩ Chương trầm ngâm một lát ở đầu dây bên kia: "Được rồi, cậu nói với cô tôi là được."

Việc này đã được quyết định. Sau đó Phùng Liễm Thần làm nhiệm vụ của trợ lý: "Đề cương hội nghị thì thế nào? Có cần gửi cho anh trước không?"

Đề cương hội nghị là biên bản tổng hợp nội dung sẽ trình bày tại cuộc họp, được gửi trước cho các lãnh đạo để chuẩn bị. Vừa nói, Phùng Liễm Thần vừa mở một văn bản Word trước mặt, do Đông Vũ Mạn gửi từ ban Thư ký qua hệ thống OA, mục đầu tiên trong chương trình họp ngày hôm đó là bầu chủ tịch.

Giọng Đàm Sĩ Chương không chút cảm xúc: "Cậu gửi vào email của tôi luôn, cảm ơn."

Phùng Liễm Thần đồng ý, rồi nghe Đàm Sĩ Chương hỏi: "Trợ lý Phùng, thứ bảy cậu có ở đây chứ?"

Tuy y không nhắc đến lịch làm việc, nhưng tuần này chắc chắn là phải chờ lệnh bất cứ lúc nào, Phùng Liễm Thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

Biết rằng mình không thể nhàn rỗi, vào thứ bảy, anh vẫn mặc vest chỉnh tề, đến công ty vào giờ thường ngày. Đàm Sĩ Chương không có ở đó, Phùng Liễm Thần một mình ngồi trực trong văn phòng, xem lại các tài liệu công việc cũ. Khoảng trưa, anh xuống dưới ăn một bữa đơn giản, khi quay lại thì thấy cửa phòng giám đốc mở toang. Lúc đi anh đã khóa cửa, vậy có nghĩa là có người đến. Thấy Đàm Sĩ Chương ngồi trên ghế giám đốc xem tài liệu, anh bỗng có cảm giác như đã lâu rồi không gặp y.

Đàm Sĩ Chương vẫn như thế, tóc cột sau đầu, y gật đầu: "Trợ lý Phùng."

Phùng Liễm Thần bước tới, mỉm cười nhẹ: "Anh thật sự đã trốn việc khá lâu rồi."

Đàm Sĩ Chương nhướng cao chân mày: "Tôi sẽ không gọi đây là trốn việc, chỉ là đi thực địa thường xuyên thôi."

Y ra vẻ thoải mái trêu đùa, nhưng nụ cười không hiện lên trong mắt, tâm trạng của y có lẽ không bình yên như vẻ bề ngoài. Trong thời gian này tồn đọng khá nhiều tài liệu, Phùng Liễm Thần đã sắp xếp lại, đưa cho Đàm Sĩ Chương xem xét. Khi Đàm Sĩ Chương cúi đầu ký tên, vẻ mặt y vô cùng lạnh lùng. Y có bờ vai rộng, thực ra còn cao hơn Đàm Hạo Dương, nhưng bóng dáng khom lưng trên bàn lại mang một vẻ cô đơn khó tả.

Cả buổi chiều trôi qua như thế, hoàn thành những việc cần làm. Khi Phùng Liễm Thần ngước lên thì thấy Đàm Sĩ Chương đang chống cằm nhìn mình.

Đàm Sĩ Chương chậm rãi lên tiếng: "Trong lúc tôi đi vắng, ở công ty có chuyện gì mà tôi cần biết không?"

Phùng Liễm Thần chọn ra một vài việc để báo lại cho y, còn những chuyện liên quan đến bộ phận này thì tất nhiên là Hoàng Nhuế.

Đàm Sĩ Chương nhớ lại: "Ồ, đúng rồi, trước đó tôi đã nhờ cậu chăm sóc cô ấy. Cô ấy thế nào?"

Nói đến Hoàng Nhuế thì tất nhiên không thể thiếu liên quan đến Jessica. Không hẳn là muốn bênh vực Hoàng Nhuế, mà là Đàm Sĩ Chương vốn không quên chuyện đổi trưởng phòng, lần này thái độ của y chỉ càng kiên quyết hơn, đòi Phùng Liễm Thần đưa danh sách ứng cử viên hiện tại.

Nói xong những lời cần nói, Đàm Sĩ Chương vẫn tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không?"

Phùng Liễm Thần do dự một lát, hơi cúi người, cây bút trên tay khựng lại. Anh tiến lại gần Đàm Sĩ Chương nửa bước, thì thầm vào tai y: "Sếp Hạo Dương có thể đã gặp riêng vài thành viên Hội đồng Quản trị. Nhưng chưa chắc chắn lắm."

Tất cả chỉ là suy đoán của anh, nói ra cũng đồng nghĩa với việc phải chịu trách nhiệm. Với bản tính cẩn trọng, anh sẽ không bao giờ mở miệng với người không liên quan.

Đàm Sĩ Chương chỉ cười cười. Y quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt gương mặt của Phùng Liễm Thần. Sau đó, y đột nhiên đẩy tập tài liệu trước mặt sang một bên: "Đúng rồi, nói đến chuyện này, tôi suýt quên nói với cậu, lát nữa chúng ta cũng sẽ đi gặp một người."

Lúc này trời đã chạng vạng. Họ đi xuống lầu, tài xế đã dừng xe trên phố, thế nhưng lại không thể di chuyển, thì ra có một đứa trẻ ngồi xổm trước đầu xe khóc lóc thảm thiết, khóc đến xé lòng, khóc đến khản giọng, họ cũng không thể kéo nó sang một bên. Tài xế lén nhìn Đàm Sĩ Chương, lo y mất kiên nhẫn.

Đàm Sĩ Chương hai tay đút túi quần, vẫn bình tĩnh không vội vã, chỉ đứng ngoài quan sát.

Phùng Liễm Thần bước tới, ngồi xổm xuống hỏi: "Bạn nhỏ này, có chuyện gì vậy?"

Đứa bé này trông như học sinh lớp một lớp hai, mặc váy đồng phục, khóc to đến xé lòng, không biết chuyện lớn đến đâu mà làm cô bé buồn bã đến vậy.

Tài xế bất đắc dĩ, anh ta đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình. Hai mẹ con về nhà sau buổi học thêm, có lẽ cô con gái thi không đạt, người mẹ mắng con suốt chặng đường, cô bé thì thút tha thút thít cả một đường, khóc nức nở đi ngang qua chiếc xe, cuối cùng người mẹ trẻ nổi điên quát lên, bảo thích khóc thì khóc hết nước mắt ở đây đi. Sau đó, cô ta bỏ đứa trẻ lại đó, giả vờ bỏ đi. Tài xế bước ra khỏi xe nhưng không kịp ngăn lại.

Phùng Liễm Thần nhẹ nhàng an ủi: "Chỉ là một lần thi điểm kém thôi mà, có gì to tát đâu, đừng khóc nữa, được không?"

Anh xoa đầu cô bé. Cô bé khóc òa lên, lao vào lòng anh, ôm chặt lấy cổ anh, nước mắt nước mũi chảy dài. Phùng Liễm Thần vẫn ngồi xổm, ôm cô bé vào lòng, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô bé, tài xế lấy một gói khăn giấy từ trong xe ra.

Lúc này, người mẹ mới vội vã chạy đến: "Làm sao nữa, sao vẫn còn khóc? Trời ơi, mẹ cứ tưởng con bị lạc rồi!"

Tài xế khuyên nhủ: "Cô cũng thật là, bỏ con một mình ngoài đường, hờn dỗi gì ở ngoài đường chứ, về nhà rồi nói chuyện!"

Phùng Liễm Thần vỗ nhẹ vào lưng bé gái rồi trả lại cho người mẹ. Đứa bé vẫn níu lấy cổ áo anh, người mẹ đã nguôi cơn giận, ngược lại còn thấy sợ, nhận lấy khăn giấy lau mũi cho con gái rồi cảm ơn họ, hai mẹ con tay trong tay bước đi.

Đàm Sĩ Chương đứng một bên, bây giờ mới mở cửa xe: "Được rồi? Đi thôi."

Tài xế đưa họ đến lối vào của nhà hàng lớn nơi Đàm Sĩ Chương đã từng tiếp khách trước đó. Họ thực sự đến gặp một thành viên Hội đồng Quản trị.

Hiện nay thành viên Họp Hội đồng Quản trị tập đoàn có 9 người, trong đó gồm Hoàng Đại Quân, Đàm Nguyệt Tiên, Đàm Sĩ Chương, Đàm Hạo Dương mỗi người một ghế. Năm người còn lại tuy không dễ dàng phản đối Đàm Hạo Dương, nhưng cũng chưa chắc đã đoàn kết ủng hộ gã, mỗi người đều có toan tính của mình.

Phùng Liễm Thần không biết Đàm Sĩ Chương đã gặp riêng bao nhiêu người, nhưng người trong phòng hôm nay là thành viên Hội đồng Quản trị độc lập, đã ở tuổi ngũ tuần, tính tình hào sảng phóng khoáng, lại thích rượu chè. Cả đêm nay ông ta lôi kéo Đàm Sĩ Chương chơi đoán số uống rượu, nhưng thái độ với việc bỏ phiếu lại mơ hồ, tránh nhắc đến.

Khi ra khỏi cửa, Đàm Sĩ Chương đã say khướt. Cũng may là y uống rượu khá, không làm ầm ĩ, lại được Phùng Liễm Thần dìu đi, mặc dù vẫn hơi loạng choạng. Phùng Liễm Thần cũng uống chút rượu, chủ yếu là nâng ly mời khách. Có lẽ người ta cũng chẳng coi trọng anh, nhờ vậy mà anh thoát khỏi cảnh bị ép uống rượu.

Nếu đã đến khu vực này, anh dựa theo trí nhớ của mình, quyết định đến căn biệt thự được sử dụng làm phòng triển lãm và studio của Đàm Sĩ Chương. Bảo vệ còn nhớ anh, hỏi có cần giúp đỡ không, Phùng Liễm Thần lịch sự từ chối, tự mình dìu sếp lên tầng hai.

Đàm Sĩ Chương càu nhàu hai tiếng rồi ngã phịch xuống giường, Phùng Liễm Thần đỡ y nằm thẳng ra, giúp y cởi giày.

Người trên giường nửa tỉnh nửa mê, khó lòng giao tiếp. Phùng Liễm Thần thở dài, do dự một lát, một bàn tay trắng trẻo áp vào mép giường, trước tiên giúp y cởi chiếc áo gile nồng nặc mùi rượu ra. Ngay khi ngón tay chạm anh vào cúc áo, Đàm Sĩ Chương mở mắt, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo.

Y nắm lấy cổ tay Phùng Liễm Thần. Phùng Liễm Thần không kịp đề phòng, bị y kéo ngã. Đàm Sĩ Chương bất ngờ tấn công, đè anh xuống giường.

Giọng nói trên đầu vẫn tỉnh táo, thậm chí nghe giống như tiếng cười, nhưng không hẳn vậy, giống như tiếng khịt mũi lạnh lùng hơn: "Trợ lý Phùng, đây là cơ hội cuối cùng, nếu còn điều gì muốn nói với tôi, nói ngay bây giờ."

Bình Luận (0)
Comment