Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 2

Ngày tổ chức tang lễ đã được thầy bói tính trước, chọn ngày lành tháng tốt. Lễ đưa tiễn Đàm Nho được tổ chức rất long trọng, thành viên trong gia tộc, bạn bè trên chính trường và thương trường, cổ đông và giám đốc điều hành công ty, thậm chí cả các quản lý cấp trung cũng tự nguyện đến viếng, đám đông đứng chen chúc gần như lấp đầy sảnh viếng của nhà tang lễ.

Phùng Liễm Thần mặc bộ vest đen, áo sơ mi đen, giày da đen, nhìn mọi người lần lượt tiến lên cúi chào. Anh chọn một ch* k*n đáo, khuất trong đám đông, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Đàm Hạo Dương. Cả hai đều nhìn đi chỗ khác như thể không có chuyện gì xảy ra.

Với người nhà họ Đàm, đau buồn đã bị bào mòn sau những ngày vất vả chuẩn bị, ngày hôm đó trôi qua với việc liên tục bắt tay, cảm ơn khách viếng, nói những lời xã giao. Đàm Hạo Dương đứng cùng vài thành viên trong gia tộc, Đàm Sĩ Chương là anh họ của gã lại thà đứng ở bên kia còn hơn. Hai người cách nhau một khoảng cách rất xa, sắc mặt đều u ám, như nước với lửa đúng với lời đồn đại.

So với ảnh quảng cáo cách đây hai năm, ngoại hình của Đàm Sĩ Chương không thay đổi nhiều, chẳng qua là đã đổi kiểu tóc cho phù hợp tình hình. Mái tóc đen nhánh được chải ngược lên, để lộ khuôn mặt với những đường nét sắc sảo như một tác phẩm điêu khắc bằng đồng, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ dữ tợn, giống như một người rất khó chơi.

Cuối cùng tang lễ cũng xong, khách khứa ra về. Phùng Liễm Thần vẫn đứng thẳng lưng, thậm chí nếp gấp trên quần âu cũng không nhăn chút nào. Có người lặng lẽ tiến tới, hạ giọng mời anh: "Muốn hút một điếu thuốc không?"

Phùng Liễm Thần cười: "Luật sư Triệu, mời."

Hai người ra khỏi cổng nhà tang lễ, tìm một chỗ trống trải không người, đứng lại, châm lửa. Phùng Liễm Thần cất bật lửa vào túi, đối diện với anh là trưởng cố vấn pháp luật tập đoàn Đàm Thị, Triệu Triết.

Luật sư Triệu cũng là người sẽ công bố di chúc của Đàm Nho, anh ta thở ra một hơi khói: "Hai ngày nay có ai hỏi thăm anh về việc này không?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Chuyện này không thể tránh khỏi. Yên tâm, tôi không nói trước với ai cả."

Luật sư Triệu gật đầu.

Thật ra chỉ có hai người họ biết trước kết quả của cuộc tranh giành quyền thừa kế nhà họ Đàm không lớn cũng chẳng nhỏ này.

Mặc dù Đàm Nho đã lập di chúc bằng văn bản đồng thời công chứng từ lâu rồi, nhưng thực chất nội dung vẫn chưa đầy đủ, vấn đề quan trọng nhất còn lại là quyền sở hữu cổ phần bị trì hoãn một thời gian dài, vẫn chưa có kết luận. Điều này cho thấy mặc dù ông có thiên vị giữa hai người cháu trai, nhưng trong lòng vẫn còn dao động. Nào ngờ số trời trêu ngươi, vừa vào ICU, thời gian không còn chờ ông nữa. Vì vậy, khi Đàm Nho tỉnh lại trong chốc lát, lời đầu tiên của ông chỉ là những dặn dò mơ hồ về cách phân phối quyền sở hữu cổ phần mang tên mình.

Trong trường hợp khẩn cấp, di chúc bằng miệng cũng có giá trị ràng buộc về mặt pháp lý, miễn là có ít nhất hai nhân chứng có mặt. Luật sư Triệu này là một nhân chứng, Phùng Liễm Thần cũng là một nhân chứng.

Phùng Liễm Thần im lặng nhìn về phía trước. Chẳng hiểu tại sao, gương mặt Đàm Sĩ Chương lại hiện lên trong đầu anh. Đôi mắt của y thật sự có khả năng lay động lòng người. So với Đàm Hạo Dương, Đàm Sĩ Chương đã sở hữu khí thế của một người quen đứng trên địa vị cao, kiêu ngạo hống hách, không cho phép phản kháng. Nhưng trước khi có được quyền trượng, mọi lời nói đều vô nghĩa. Long tranh hổ đấu, hổ là một chú hổ con vừa mới mài nanh vuốt, còn rồng là một con thuồng luồng đen chưa kịp hóa thành rồng. Ai cao quý hơn ai kia chứ?

Hai người phun mây nhả khói, mùa hè sắp đến, nhiệt độ đang tăng cao, bộ vest khiến họ hơi đổ mồ hôi.

Luật sư Triệu bỗng cảm thán: "Anh không tệ, đã chọn đúng bên rồi."

Phùng Liễm Thần vẫn giữ thái độ im lặng, luật sư Triệu nói đùa: "Công lao phò chúa đấy, sau này một bước lên mây, chắc cũng phải nhặt được cái chức phó tổng chứ?"

Phùng Liễm Thần lại không đắc ý ngông cuồng: "Anh đừng nịnh tôi, không thể đoán trước được tương lai đâu."

Luật sư Triệu dập tắt điếu thuốc rồi nói: "Thôi, nói nhảm đủ rồi. Đi thôi, chúng ta cùng đi xe về công ty?"

Họ đi xe chung về trụ sở tập đoàn, những thành viên trong gia tộc có liên quan đến phân chia di sản cũng đã có mặt, đeo băng tay màu đen, ngồi chật kín phòng họp.

Phùng Liễm Thần đóng cửa lại, tiếp theo chính là màn kịch quan trọng khác trong ngày lại bắt đầu.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, luật sư Triệu mở túi tài liệu đã niêm phong, đọc to lên:

"Tôi là Đàm Nho, các mối quan hệ gia đình chính và lịch sử hôn nhân của tôi được nêu chi tiết trong bản di chúc có công chứng của tôi và "Biểu mẫu xác nhận thông tin liên lạc của người thừa kế theo pháp luật khi làm thủ tục công chứng di chúc", tôi đã xác nhận rằng những thông tin này là chính xác..."

"Các tài sản sau đây là tài sản hợp pháp cá nhân của tôi."

"Bất động sản trong và ngoài nước XXX tổng cộng là XXX nơi, cụ thể là..."

"Tiền gửi, quỹ, trái phiếu, tín thác, vàng, tương ứng..."

...

"Để ngăn ngừa mọi sự cố bất trắc và tránh tranh chấp, tôi xin lập di chúc này: Sau khi tôi qua đời, các tài sản hợp pháp thuộc về tôi trong phần tài sản nêu trên, bao gồm cả phần tài sản mà tôi được thừa kế, cho..."

"Di chúc này sẽ có hiệu lực sau khi tôi qua đời."

Giọng luật sư Triệu không lớn, nhưng đều đều, từng câu từng chữ được đọc hết.

Không khí trong phòng họp bắt đầu có dấu hiệu căng thẳng.

Phùng Liễm Thần đứng ở góc phòng, lắng nghe toàn bộ. Anh đã biết trước những nội dung này, Đàm Nho phân chia tài sản của mình khá đều cho các thành viên trong gia đình dựa theo thứ tự thừa kế và mức độ thân sơ, cả bất động sản lẫn động sản. Chỉ còn lại một vấn đề quan trọng nhất liên quan đến cổ phần của ông trong doanh nghiệp gia đình là không hề xuất hiện trong phần luật sư Triệu vừa đọc.

Cuối cùng, Đàm Hạo Dương mất bình tĩnh, lên tiếng trước: "Chỉ vậy thôi sao?"

Vẻ mặt Đàm Sĩ Chương không biểu lộ cảm xúc, nhưng có lý do để tin rằng đây cũng là điều y quan tâm nhất.

Để đạt đến mục đích bảo vệ tài sản, Đàm Nho với tư cách chủ tịch, thực chất đã thông qua công ty gia đình ở tầng trên cùng là Đầu tư Hồng Nho và các công ty có vai trò làm rào cản rủi ro khác để gián tiếp kiểm soát toàn bộ cơ cấu doanh nghiệp của tập đoàn Đàm Thị.

Cụ thể, Đàm Nho nắm giữ quyền sở hữu 99% cổ phần của Đầu tư Hồng Nho, chỉ 1% còn lại là nằm trong tay các thành viên khác của Đàm Thị. Đầu tư Hồng Nho là cổ đông chính của công ty rào cản rủi ro, nắm giữ trên 90% cổ phần. Đi xuống nữa, qua tầng tầng lớp lớp, công ty rào cản rủi ro lại cùng với các công ty hợp danh, đối tác và nhà đầu tư khác đóng vai trò là cổ đông của công ty chủ thể là tập đoàn Đàm Thị. Đồng thời công ty rào cản rủi ro này nắm giữ trên 70% cổ phần, tức là hơn 2/3, đồng nghĩa với việc nắm quyền kiểm soát tuyệt đối trong Đàm Thị. Nói cách khác, nắm được quyền sở hữu 99% cổ phần Đầu tư Hồng Nho trong tay Đàm Nho là có đòn bẩy, nắm được quyền trượng kiểm soát cả Đàm Thị.

"Là thế này." Luật sư Triệu hắng giọng. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Về cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Hồng Nho do cố chủ tịch Đàm Nho nắm giữ khi còn sống..." Luật sư Triệu nói: "Vì một số lý do, ông không kịp tự tay viết vào di chúc và công chứng lại bản mới trước khi qua đời."

"Tuy nhiên, dù phần thừa kế này không được đề cập trong di chúc viết tay, cố chủ tịch Đàm Nho phải nhập viện vì bị nhồi máu não cấp tính là tình trạng nguy kịch theo quy định của pháp luật. Ông ấy đã tỉnh táo một thời gian trong bệnh viện, trước sự chứng kiến ​​của tôi và anh Phùng Liễm Thần - trợ lý cao cấp tập đoàn, bổ sung bằng miệng ý định của mình về việc phân phối toàn bộ cổ phần tại Đầu tư Hồng Nho."

"Theo ý nguyện thật của cố chủ tịch Đàm Nho, 99% cổ phần của Đầu tư Hồng Nho sẽ không chia nhỏ, được thừa kế toàn bộ bởi cháu trai Đàm Hạo Dương. Điều kiện là, Đàm Hạo Dương không được bán số cổ phần này, không được chuyển nhượng hoặc sử dụng làm tài sản hôn nhân trong tương lai."

Kết quả đã ngã ngũ, thắng thua rõ ràng.

Phùng Liễm Thần thấy mắt Đàm Hạo Dương ở bên dưới sáng lên, tay nắm chặt, thở phào nhẹ nhõm hết sức rõ ràng. Ánh mắt của những thành viên trong gia tộc khác đồng loạt hướng về Đàm Hạo Dương, sau đó âm thầm liếc sang Đàm Sĩ Chương.

Hiển nhiên, Đàm Nho có h*m m**n kiểm soát Đàm Thị do chính mình sáng lập rất mạnh, không muốn mạo hiểm chia cắt quyền kiểm soát. Hơn nữa, có lẽ ông hiểu rằng hai người cháu trai của mình bất hòa với nhau, nếu để hai bên giằng co qua lại, khả năng lớn là cả hai đều thiệt. Dứt khoát làm như bây giờ, hoặc là có được tất cả hoặc là không có gì cả.

Đàm Sĩ Chương dường như không thể chấp nhận được, ghế bị đẩy bật ra, một âm thanh chói tai vang lên. Y đứng dậy, ánh mắt sắc lẹm.

Phùng Liễm Thần và luật sư Triệu bất lực âm thầm nhìn nhau.

Xét về kết quả thì không hẳn là hồi hộp, nhưng nếu Đàm Nho không đột ngột ra đi, có lẽ đã có thể sắp xếp cho Đàm Sĩ Chương tốt hơn, có thể chuyển lên vị trí cao hơn trong Ban lãnh đạo cấp cao tập đoàn hoặc điều đi làm CEO công ty con, như một động thái xoa dịu và đền bù.

Hiện tại, Đàm Hạo Dương đang là giám đốc marketing, Đàm Sĩ Chương là giám đốc thiết kế của tập đoàn. Theo yêu cầu của cố chủ tịch, con cháu nhà họ Đàm vào công ty không được phép nhận ngay chức vụ cao, buộc phải bắt đầu từ dưới lên, tích lũy kinh nghiệm dần dần. Ba năm rồi lại ba năm, cả hai người đều đi từng bước như vậy. Chức vụ vốn đang ngang hàng, sau này lại trở thành một lên chủ tịch, một vẫn là giám đốc quèn, là một thế cục chèn ép triệt để. Cậu cả có thể thăng chức hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của cậu hai, bị người khác thao túng không phải là chuyện dễ chịu.

Đàm Hạo Dương cố nén đắc ý, nói: "Được rồi, cảm ơn luật sư Triệu, cảm ơn trợ lý Phùng, dạo này các anh đã vất vả nhiều."

Đàm Sĩ Chương chậm rãi nói: "Đúng là vất vả, đám tang hôm nay đã đủ mệt rồi, hai người nghỉ ngơi một ngày đi."

Lời nói gai góc, mang tính đe dọa nửa thật nửa giả, ai dám tùy tiện đáp lại?

Luật sư Triệu vẫn duy trì trạng thái chuyên nghiệp, không bị lay chuyển.

Đàm Sĩ Chương quay người bước đi, y đẩy cửa ra, vẫn còn giữ được phép lịch sự, trở tay đóng cửa lại sau lưng rồi ngông nghênh bước đi.

Những người nhà họ Đàm khác nhìn nhau, rồi lần lượt rời đi, chỉ còn Phùng Liễm Thần ở lại dọn dẹp phòng họp. Thực ra đây là công việc của phòng Hành chính, không cần anh phải lo. Anh chỉ dùng cái cớ này để câu giờ, tránh ra ngoài cùng lúc với những người nhà họ Đàm. Anh đẩy từng chiếc ghế về chỗ cũ, một lát sau, cô gái tên Đông Vũ Mạn của ban thư ký rất thân với anh lẻn vào.

Cô thận trọng nói, hạ rất thấp: "Anh Phùng, ừm... có phải là sếp Hạo Dương?" Nửa sau của câu nói không thốt ra.

Phùng Liễm Thần "ừ" một tiếng: "Sao vậy, mọi người nghe ai nói rồi, sao biết nhanh thế?"

Đông Vũ Mạn quay lại kiểm tra cánh cửa đã đóng: "Cần gì phải nghe người khác nói, vừa rồi thấy sếp Sĩ Chương đi qua hành lang, cái dáng vẻ cáu kỉnh đó, khó mà không đoán được. Thành thật mà nói, tất cả mọi người đều rất tò mò, di chúc thật ra như thế nào?"

Phùng Liễm Thần khéo léo giải thích sơ qua, dặn cô những tin tức cần thông báo cho mọi người.

Đông Vũ Mạn bừng tỉnh. Thế mà cô lại lấy tay che miệng, thì thầm: "Nếu vậy thì anh nên cẩn thận hơn."

Thật ra Phùng Liễm Thần hiểu rất rõ rằng không thể nghiêm cấm nhân viên buôn chuyện, nhất là khi đôi khi chính anh cũng tham gia vào. Ví dụ như bây giờ, anh nhướng mày: "Sao thế? Chuyện này liên quan gì đến tôi?"

Đông Vũ Mạn nói: "Cái này chúng ta nói riêng thôi nhé, con người sếp Sĩ Chương này, nghe nói là hơi nhỏ nhen, hay trả thù, là thật hay giả tạm thời chưa rõ, nhưng mà theo em, ít nhất thì tính tình anh ta u ám thật đấy. Đặc biệt là khi anh ta nhìn mọi người, ánh mắt ấy như thể đang nói nếu kẻ thù rơi vào tay anh ta, chắc chắn sẽ bị lột mất một lớp da. Anh cùng hội cùng thuyền với sếp Hạo Dương, sếp Sĩ Chương mà không thể trở mình, không biết có mang anh ra xử không nữa. Lỡ anh ta kiếm chuyện với anh thì sao?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Công ty không phải là xã hội đen, không có khoa trương vậy đâu."

Cô tặc lưỡi: "Bọn họ là con ông cháu cha, còn chúng ta chỉ là tôm tép thôi, nếu bọn họ thực sự muốn hại chúng ta thì còn dễ hơn xã hội đen."

Hai người vừa trò chuyện vừa tắt đèn, rời khỏi phòng họp. Trời tối dần, màn đêm buông xuống, thời đại của Đàm Nho đã khép lại.

---

Tác giả nhắn gửi:

Chú thích 1: Mẫu di chúc được áp dụng theo mẫu do Văn phòng công chứng Thâm Quyến cung cấp.

Chú thích 2: Cơ cấu quyền sở hữu cổ phần tập đoàn Đàm Thị tham khảo từ phương pháp cơ cấu quyền sở hữu cổ phần của các công ty gia đình phổ biến trên Internet. Tất nhiên, đây chỉ là một mô hình rất đơn giản, tác giả không phải là dân chuyên nghiệp, cũng chưa từng trải quá nhiều, xin hãy bỏ qua những chi tiết bịa đặt! Chỉ cần nhớ điều này: tập đoàn Đàm Thị thực ra chia thành nhiều tầng, Đàm Nho thông qua quyền sở hữu 99% cổ phần của "Đầu tư Hồng Nho" ở tầng trên cùng để kiểm soát toàn bộ Đàm Thị, ai lấy được thì thắng, ai không lấy được thì bị loại.

Người dịch:

Vì dịch cái vụ chia phần này mà tui phải đi tra đống công ty kia và quyền cổ phần này nọ. Để cho dễ hiểu thì Đàm Nho không trực tiếp nắm cổ phần của Đàm Thị, mà gián tiếp qua công ty khác gọi là "rào cản rủi ro". Ví dụ công ty A đang nắm 70% cổ phần của Đàm Thị (nội dung truyện nói) là một tầng, lên tầng trên cùng là Đầu tư Hồng Nho, sau đó Đàm Nho giữ 99% cổ phần của Đầu tư Hồng Nho. Như vậy trong danh sách cổ đông của Đàm Thị sẽ không có tên ổng, mà chỉ có tên công ty A và những người khác thôi. Đây là chuỗi đơn giản, chứ ở đoạn giữa A và Đầu tư Hồng Nho cũng có thể mở thêm chục cái công ty khác làm trung gian nữa.

Tui nói hồi tui cũng rối, đại đại vậy đi =))))

Bình Luận (0)
Comment