Phùng Liễm Thần cứng người một lúc rồi lại thả lỏng. Anh cố gắng rút cánh tay lại, nhưng ngay khi anh cử động, Đàm Sĩ Chương đã nắm lấy cổ tay còn lại của anh, hạn chế mọi khả năng di chuyển của anh cứ như đối xử với tù nhân. Quả nhiên là vẫn còn say.
Đàm Sĩ Chương cúi đầu xuống, quan sát Phùng Liễm Thần. Y vẫn còn lý trí, có khả năng suy nghĩ, nhưng rượu đang lên men trong huyết quản, khuếch đại cảm xúc và cảm nhận lên vô hạn. Giọng nói và ngữ điệu của Đàm Sĩ Chương nghe qua thì vẫn giống hệt lúc tỉnh táo, nhưng có điều gì đó không thật, khàn khàn, u ám và đầy ý đe dọa.
Phùng Liễm Thần bình tĩnh nói: "Cảm phiền đừng đè lên tôi."
Đàm Sĩ Chương hơi nới lỏng tay, hơi thở vẫn còn mùi rượu.
Anh nhân cơ hội vùng vẫy thoát ra, nhưng Đàm Sĩ Chương phản ứng cực kỳ nhanh, giống như một con thú dữ lao vào con mồi, chỉ trong chớp mắt đã đè anh xuống mạnh hơn nữa.
Phùng Liễm Thần gầy gò ốm yếu, Đàm Sĩ Chương đè trên người anh, che khuất ánh sáng phía sau, anh gần như bị cái bóng của y bao trùm. Anh cố vùng vẫy lần nữa, lập tức bị lật ngược lại. Đàm Sĩ Chương chống hai tay lên giường, đầu gối ép vào lưng anh, đây đã là một tư thế chinh phục rất dũng mãnh và man rợ, không chút do dự, dập tắt mọi khả năng kháng cự từ người bị kiểm soát.
Hai tay Phùng Liễm Thần bị vặn ra sau lưng, anh quay đầu lại, thấy Đàm Sĩ Chương đang cởi cà vạt. Cổ tay bị siết chặt lại, anh từ bỏ chống cự. Phùng Liễm Thần nhắm mắt, trong lúc giằng co, kính của anh bị lệch, trượt khỏi sống mũi.
Dù Đàm Sĩ Chương hung hăng càn quấy đến đâu cũng không thể giết người hủy xác trong một xã hội thượng tôn pháp luật, nhưng Phùng Liễm Thần không muốn ngày hôm sau trở thành tiêu đề trang nhất trên báo vì đánh nhau với cấp trên đang say xỉn. Hơn nữa có muốn cũng vô ích, xét về vũ lực, anh đang ở thế bất lợi, giờ chỉ là cá nằm trên thớt.
Anh hạ giọng, đi thẳng vào vấn đề: "Sếp Nguyệt Tiên muốn lật đổ di chúc bằng miệng của cố chủ tịch Đàm."
Đàm Sĩ Chương cười một cái không rõ ý nghĩa.
Cuối cùng y cũng rút đầu gối xuống. Phùng Liễm Thần ngồi dậy, nhìn xuống ga trải giường: "Kính."
Đàm Sĩ Chương "ồ" lên, cầm kính của anh lên xem xét: "Chưa hư." Y lùi lại nửa bước, đứng cạnh giường, cẩn thận gấp gọng kính lại đặt lên bàn cạnh giường, rồi kéo một cái ghế đến.
Sau đó Đàm Sĩ Chương mở rộng hai chân, không câu nệ ngồi ngược chiều, đối diện với Phùng Liễm Thần, hai tay khoanh lại gác trên lưng ghế.
Phùng Liễm Thần ngồi ở mép giường, đối diện với y, hai tay vẫn bị trói sau lưng, không thể cử động, anh len lén cọ tay, thử cố gắng cởi trói.
Đàm Sĩ Chương ôm lấy lưng ghế, không hề ngạc nhiên mà cười khẽ: "Xem ra cô của tôi cũng muốn lên chức."
Phùng Liễm Thần đáp: "Bà ấy cũng có tư cách thừa kế, cả về năng lực lẫn theo quy định của pháp luật."
Đàm Sĩ Chương gật đầu đồng ý, đương nhiên là y hiểu rất rõ luật thừa kế: "Nếu không có di chúc, theo luật, con cái sẽ là hàng thừa kế thứ nhất. Cháu trai cháu gái thậm chí... còn không phải là người thừa kế hợp pháp." Giống như y và Đàm Hạo Dương.
"Thế nhưng nhiều người lại bỏ qua sếp Nguyệt Tiên, cho rằng bà ấy là phụ nữ, Đàm Thị nghiễm nhiên không có phần của bà ấy."
"Đúng là vậy." Đàm Sĩ Chương nói: "Nhưng tôi không quan tâm, tranh giành quyền thừa kế vốn là vậy, tình anh em gần như không tồn tại, tôi và Đàm Hạo Dương đối đầu đã đủ khó coi rồi, ai quy định bà ấy sẽ phải nhượng bộ? Chẳng qua là xem năng lực của mỗi người, ai cao tay hơn ai thôi."
Đàm Thị không có chủ, hầu hết mọi người đều tập trung chú ý vào cậu cả và cậu hai, chờ xem ai sẽ giành chiến thắng. Nhưng bọ ngựa bắt ve lại không nhớ có chim sẻ rình phía sau, thật ra không nên quên rằng ngoài hai đứa cháu trai, Đàm Nho còn có người con gái ruột là Đàm Nguyệt Tiên.
Tất nhiên, không thể trách người khác không nghĩ đến phương diện này, lý do chính nằm ở bản thân Đàm Nho. Ông cụ giữ tư tưởng bảo thủ, theo chủ nghĩa nam quyền, quy định của tiệm vàng Phụng Tường ngày xưa là chỉ truyền lại cho con trai đã thâm căn cố đế, người sống gần hết cuộc đời, rất khó thay đổi. Hơn nữa Đàm Nguyệt Tiên lại không kết hôn, chưa từng tìm một chàng rể về nhà, cũng chẳng có con nối dõi tông đường.
Nhưng cho rằng người con gái út này hoàn toàn không được yêu thương thì cũng chưa hẳn, Đàm Nguyệt Tiên được thừa kế một lượng lớn cổ phần tập đoàn từ mẹ là Mẫn Lệ Hoa, đảm bảo không phải lo lắng về vật chất, muốn theo đuổi sự nghiệp của mình thì cũng có mức độ ảnh hưởng cũng như quyền quyết định nhất định trong công ty. Tuy nhiên, điều khó phá vỡ nhất chính là ràng buộc về mặt tư tưởng, Đàm Nho chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa con gái mình vào danh sách người thừa kế thực sự..
May mắn thay, luật pháp rất công bằng, bất kể giới tính. Nếu di chúc để lại toàn bộ cổ phần của Đầu tư Hồng Nho cho Đàm Hạo Dương không hợp lệ thì theo thứ tự thừa kế, Đàm Nguyệt Tiên sẽ trực tiếp trở thành người thụ hưởng lớn nhất và duy nhất. Đến lúc đó, Hội đồng Quản trị thực sự cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng về việc chọn ai làm nhà lãnh đạo mới.
"Nói vậy thì cô tôi định lật ngược di chúc bằng cách nào?" Đàm Sĩ Chương mỉm cười: "Và có vẻ như không sợ tôi phát hiện ra trước."
"Đúng là có thể cho anh biết trước." Phùng Liễm Thần đáp: "Lúc trước khi đọc di chúc, luật sư Triệu đã giải thích rồi, cố chủ tịch Đàm lập di chúc bằng miệng trong thời gian nguy kịch được coi là trường hợp khẩn cấp có thể đe dọa đến tính mạng. Tuy nhiên, luật pháp cũng quy định, nếu ông ấy có cơ hội xác nhận lại bằng văn bản hoặc bằng cách ghi âm sau khi đã vượt qua tình huống khẩn cấp, nhưng lại không làm như vậy, thì di chúc bằng miệng này sẽ tự động mất hiệu lực."
Đàm Sĩ Chương nhớ lại: "Vậy khi ở trong ICU, ông nội có cơ hội xác nhận lại di chúc của mình?"
"Coi như là có. Có thể nói như vậy."
"Ông nội chỉ nằm trong ICU hai ngày, rồi qua đời rất nhanh. Tình trạng nguy kịch của ông chắc hẳn đã kéo dài từ đầu đến cuối."
"Ông ấy đã có cơ hội để xác nhận di chúc của mình, nhưng cũng đã từ chối. Thông thường, người nhà không được phép vào thăm bệnh nhân trong ICU, nên mọi người đều phải chờ bên ngoài, theo yêu cầu của ông ấy, chỉ có luật sư Triệu và tôi được gọi vào. Cả hai chúng tôi đều mặc đồ bảo hộ, lắng nghe cố chủ tịch Đàm nêu ra nội dung di chúc bằng miệng, làm chứng cho ông ấy, điều này ai cũng biết rồi."
"Nhưng ngay cả luật sư Triệu cũng không biết rằng sau đó, tôi lại một mình vào thăm cố chủ tịch Đàm một lần. Trong ít nhất nửa giờ đó, ông ấy vẫn khá tỉnh táo, có thể bày tỏ mong muốn của mình. Tôi hỏi ông ấy có muốn ghi âm lại không, tôi có mang theo máy ghi âm vào, đồng thời đã chuẩn bị sẵn một bản di chúc giấy, chỉ cần ông ấy ký vào là xong. Ông ấy lật xem, rồi nói tạm thời chưa cần."
Đàm Sĩ Chương nhìn anh với vẻ mặt khó lường, ngón tay gõ nhẹ vào lưng ghế.
"Tôi hiểu trợ lý Phùng, tôi tin những gì cậu nói." Y lên tiếng: "Tất nhiên, Đàm Hạo Dương có chịu tin hay không lại là chuyện khác. Luật sư của nó có thể sẽ cắn chặt lấy 'tình huống khẩn cấp', nếu phải ra tòa, riêng vấn đề này thôi cũng có thể kéo dài tới sáu tháng."
"Đúng là vậy." Phùng Liễm Thần nhắm mắt lại: "Tuy nhiên, tôi có thể làm chứng rằng cố chủ tịch Đàm quả thực đã thay đổi quan điểm vào thời điểm đó. Ngay khi tôi hỏi ông ấy có muốn ghi âm hay ký giấy tờ không, ông ấy nói rõ một câu, ông ấy cần phải suy nghĩ thêm."
Đàm Sĩ Chương đột nhiên đứng dậy, đi lại một chút rồi quay lại bên giường. Chiếc giường này theo phong cách châu Âu, bốn cột giường chạm khắc đỡ phần rèm giường treo cao. Đàm Sĩ Chương dựa vào cột trụ dưới chân giường, y đang ở gần Phùng Liễm Thần hơn, hai người chỉ cách nhau chưa đầy một mét.
Ánh mắt họ chạm nhau, như thể xuyên qua nhiều tầng bí ẩn.
Phùng Liễm Thần ngẩng đầu nhìn y: "Có lẽ lúc đó ông ấy nghĩ mình có thể khỏe lại, hoặc có lẽ ông ấy muốn suy nghĩ thêm, đối với anh và sếp Hạo Dương, đối với sự phát triển của tập đoàn, liệu phương thức chia thừa kế này có thỏa đáng hay không, hoặc có lẽ còn có những cân nhắc khác, nhưng bây giờ thì không thể biết được nữa. Tôi chỉ có thể làm chứng những gì tôi đã tận mắt chứng kiến, còn câu 'cần phải suy nghĩ thêm' kia, các y tá trong phòng bệnh cũng nghe thấy, như tôi đã nói từ lâu, tìm họ sẽ tốn một chút công sức, nhưng không phải là không thể."
Bằng cách này, dù cho di chúc bằng miệng đó không thể bị phán quyết là mất hiệu lực, luật sư của Đàm Nguyệt Tiên cũng có thể lợi dụng điểm này, tìm đủ số lượng nhân chứng, rồi diễn giải lời trăn trối của Đàm Nho thành tâm nguyện thực sự của ông, từ đó lật ngược di chúc trước đó, lúc nào cũng sẽ có cách.
Đàm Sĩ Chương dựa vào cột, lắng nghe những lời này, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, thậm chí y còn đang cười nhạt, không hề có dấu hiệu dao động mãnh liệt nào.
Tất nhiên, người phải trải qua thăng trầm dữ dội nhất phải là Đàm Hạo Dương. Dù di chúc bằng miệng có giá trị hay không thì người chiến thắng hoặc sẽ là Đàm Hạo Dương, hoặc sẽ là Đàm Nguyệt Tiên - dù sao thì chuyện tốt cũng không bao giờ rơi xuống đầu Đàm Sĩ Chương.
Một cơn gió thổi qua bên ngoài cửa sổ, cành lá cây đung đưa, xào xạc đập vào mặt kính. Trong bóng tối của màn đêm, mọi thứ đều mơ hồ, nhưng hình dáng của một vài thứ lại dần trở nên rõ ràng.
Cho nên, ngày mai Đàm Nguyệt Tiên muốn gặp riêng Đàm Sĩ Chương là vì mục đích gì đã quá hiển nhiên, quá dễ đoán.
Một mặt, vào lúc không ai hay biết, bà và Đàm Hạo Dương đã trở thành đối thủ của nhau, nhưng không có gì đảm bảo bà sẽ thắng. Ngược lại, Đàm Sĩ Chương là kẻ thất bại, ngay từ đầu đã không có hy vọng, không còn nhiều hơn để mất nữa. Y và Đàm Hạo Dương vốn đã không đội trời chung, nếu lúc này Đàm Nguyệt Tiên bày tỏ thiện chí, giành được sự ủng hộ của cháu trai, thì cơ hội chiến thắng của Đàm Hạo Dương sẽ càng nhỏ bé.
Đàm Sĩ Chương khoanh tay trước ngực: "Không dễ nhỉ, trợ lý Phùng, làm khó cậu phải giữ bí mật này lâu như vậy."
Phùng Liễm Thần thành thật nói: "Tôi không một mình giấu giếm việc này, ngay từ đầu sếp Nguyệt Tiên đã biết rồi. Sau lần thăm thứ hai, tôi đã kể lại chính xác những gì cố chủ tịch Đàm nói cho bà ấy, bà ấy hy vọng tôi tạm thời không tiết lộ cho bất kỳ ai khác."
Đàm Sĩ Chương đồng tình: "Tôi cũng nghĩ vậy, cậu không thể nào một mình ém xuống chuyện lớn như vậy được, mà nếu đã ém nhẹm, e rằng nó sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng nữa. Bà ấy là con gái của ông nội, là người thân trực hệ gần gũi nhất của ông, cậu nói với bà ấy trước cũng phải thôi."
"Còn lý do vì sao phải giữ bí mật đến tận bây giờ, là vì lúc đó sếp Nguyệt Tiên không chắc chắn sẽ có bao nhiêu người ủng hộ mình. Lúc đó, ai cũng nghĩ sếp Hạo Dương có cơ hội lớn nhất, được ủng hộ nhiều nhất, nếu bỗng nhiên đứng ra chất vấn tính xác thực của di chúc bằng miệng, chắc chắn sẽ gây ra một cuộc tranh cãi lớn, bà ấy lo lắng rằng nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ lập tức trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Bà ấy không chỉ dũng cảm mà còn rất tham vọng."
"Ha, tất nhiên là tôi biết. Cái gì mà vì bạn trai cũ nên mối quan hệ với cha căng thẳng hàng chục năm trời, nhảm nhí, đã bao nhiêu năm rồi, còn vương vấn một người đàn ông để làm gì? Đồn cứ như thật. Chẳng qua là vì ông cụ luôn nói rằng con gái con đứa không cần phải liều mạng, sau đó chỉ cho lên đến cấp phó tổng tập đoàn, không thể lên cao hơn được nữa, không cho bà ấy lên làm tổng giám đốc. Cậu nghĩ bà ấy có bằng lòng không?"
Một khoảng im lặng ngắn ngủi chen vào giữa họ.
Phùng Liễm Thần thở dài: "Về chuyện đã cố tình giấu anh trong khoảng thời gian này, tôi nên xin lỗi."
Đàm Sĩ Chương nhìn anh: "Không, tôi hiểu. Cậu ấy à, chưa bao giờ thực sự coi tôi là cấp trên, cũng chưa bao giờ thực sự tin tưởng tôi."
Phùng Liễm Thần cuối cùng cũng nới lỏng được cái cà vạt sau lưng, anh không biểu lộ ra ngoài, nhưng nửa cánh tay anh đã tê cứng. Không hiểu sao, cảnh Đàm Hạo Dương trở mặt lại hiện lên trong đầu anh. Gã đã liệt kê từng tội danh của anh, bao gồm cả việc giữ bí mật di chúc chứ không tiết lộ trước một chữ nào.
Đàm Sĩ Chương lại cười: "Trợ lý Phùng, tôi thực sự hiểu đấy, cậu vốn chỉ theo một mình ông nội, nhiều năm qua, cậu giống như cánh tay phải của ông ấy, nhưng ông nội qua đời, tôi nghĩ cậu cũng đã mất đi chỗ dựa tinh thần. Cô của tôi, tôi, Đàm Hạo Dương, ba chúng tôi trong mắt cậu chỉ như những hòn đảo trôi nổi không có gốc rễ, hình như chưa ai trong chúng tôi chiếm được lòng trung thành của cậu cả."