Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 21

Phùng Liễm Thần nhìn y với vẻ mặt bình lặng như nước, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Đàm Hạo Dương, mà thôi tạm thời khỏi nhắc tới nó, cô của tôi thì sao, cậu đứng về phía bà ấy, nhưng không hoàn toàn là người của bà ấy, nếu không thì cậu đã chẳng tiết lộ những điều này với tôi trước cuộc đàm phán ngày mai." Đàm Sĩ Chương nói tiếp: "Về phần tôi, tôi càng không dám tự phụ, cậu là trợ lý của tôi, nhưng chúng ta chỉ được cái danh nghĩa thôi. Cái gì cũng muốn có thì e rằng tự rước nhục vào thân."

Phùng Liễm Thần lại thở dài: "Không phải như vậy. Anh..."

Đàm Sĩ Chương nói: "Không cần phải nói kiểu cách như vậy, đâu phải là thực sự tôn trọng, lại còn nghe rất xa cách."

Phùng Liễm Thần vui vẻ chấp nhận: "Dù sao thì tối nay tôi cũng định kể cho anh nghe mọi chuyện rồi."

Đàm Sĩ Chương hỏi: "Đây là ý của cô tôi? Bà ấy hứa cho cậu những lợi ích gì?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Là ý của tôi. Dù sao tôi cũng là trợ lý của anh."

"Triệu Triết thì sao? Anh ta vốn cũng cùng phe với các người?"

"Luật sư Triệu lúc đầu không biết, sau này mới nghe nói. Sếp Nguyệt Tiên đã thuyết phục anh ta rồi."

"Trợ lý Phùng." Đàm Sĩ Chương liếc nhìn anh: "Chẳng phải cậu đã đứng về phía người ngoài khá nhiều rồi sao?"

Hai tay Phùng Liễm Thần vẫn bẻ ra sau lưng, anh đầu cúi, cười bất lực. Anh nói: "Khi cố chủ tịch Đàm còn sống, tôi phải cố gắng nhìn nhận mọi việc trên lập trường của ông ấy. Tôi thậm chí còn khuyên ông ấy đừng bỏ quên sếp Nguyệt Tiên."

Đàm Sĩ Chương gãi thái dương rồi hỏi: "Bây giờ cậu là trợ lý của tôi, đã cân nhắc xem tiếp theo nên làm gì trên lập trường của tôi chưa?"

Tim Phùng Liễm Thần đập nhanh hơi, yết hầu của anh nhấp nhô lên xuống.

Có rất nhiều việc đã xảy ra trong thời gian này, một số có thể thấy được, số khác lại ẩn giấu dưới bề mặt bình lặng.

Đàm Hạo Dương là người thừa kế có lợi thế nhất, gã vẫn thận trọng, không tiếc công sức lôi kéo các cổ đông và thành viên Hội đồng Quản trị, nhằm đảm bảo không có sơ hở.

Đàm Nguyệt Tiên cảm thấy mình không được đối xử công bằng nên giữ im lặng, nhưng thực ra lại đang ôm ý định lật đổ di chúc, chắc hẳn đã có chuẩn bị đáng kể. Ban đầu, nhiều người thậm chí còn cho rằng bản thân bà không có động cơ tranh giành quyền lực. Bà đã ngoài năm mươi, sức khỏe yếu, đang trong trạng thái gần nghỉ hưu mà còn miễn cưỡng trèo lên, dù có làm cũng chẳng được mấy năm. Nếu bà có con thì có thể nói là giành giật vì con, đó hẳn là một lý do chính đáng, nhưng bà lại không có, hoàn toàn không thể lý giải. Có lẽ bà làm vậy chỉ vì chấp niệm của riêng mình. Dù chỉ là làm chủ tịch một ngày thì vẫn là chủ tịch.

Vậy Đàm Sĩ Chương thì sao?

Phùng Liễm Thần im lặng. Trong tình cảnh hiện tại, anh như một con tin bị bắt lên nóc tòa nhà, nhưng một khi con tin nhìn thấy bộ mặt thật của kẻ bắt cóc, có thể sẽ không có cơ hội thoát thân an toàn. Đôi khi chỉ còn lại hai lựa chọn: bị loại bỏ hoặc lên thuyền giặc.

Đàm Sĩ Chương dựa vào cột, nhìn anh: "Tôi vốn dĩ đã uống say rồi, nếu trợ lý Phùng không chăm sóc tôi, ngày mai tôi có thể vẫn đang say bí tỉ, ngủ thẳng một giấc, lỡ mất lời mời gặp mặt của cô tôi. Nhưng cũng không quan trọng, bất kể lập trường của tôi thế nào, trong cuộc họp Hội đồng Quản trị ngày kia, cô tôi đều sẽ chất vấn Đàm Hạo Dương, nghi ngờ tính hợp pháp của di chúc. Sau ngần ấy thời gian, tôi nghĩ bà ấy đã có đủ thời gian để chuẩn bị kỹ lưỡng. Nói như vậy, có thể tưởng tượng rằng đến thứ hai, công ty có thể sẽ hỗn loạn như một cái chợ."

Phùng Liễm Thần mím môi, chờ y nói xong những lời còn lại, mặc dù trong lòng đã có linh cảm.

Đàm Sĩ Chương tỏ vẻ bất đắc dĩ, như đang nói với một đứa trẻ: "Về phần tôi, mọi chuyện đã đủ rối ren rồi, thêm một chuyện nữa cũng chẳng sao, tôi sẽ đưa ra lời đề nghị mua lại Đàm Thị với Hội đồng Quản trị."

Phùng Liễm Thần thầm hít mạnh. Âm thầm phát hiện ra việc này, là một cảm giác hoàn toàn khác so với nghe chính miệng y nói ra. Cuối cùng anh cũng tự giải thoát tay mình, lấy lại tự do, Phùng Liễm Thần ném cà vạt xuống đất.

Đàm Sĩ Chương nhìn thấy, nhưng không để ý. Y chỉ nói tiếp: "Tất nhiên, nói mua lại Đàm Thị thì không hoàn toàn chính xác, xét về quy mô và tầm vóc của tập đoàn Đàm Thị cùng với việc công ty mẹ chưa niêm yết công khai, kỳ vọng mua lại toàn bộ công ty là không thực tế. Tôi cũng không có ý định nuốt hết, mục tiêu duy nhất của tôi là Kim Phụng Tường."

Về cơ cấu quản lý, Kim Phụng Tường là công ty con trực thuộc tập đoàn Đàm Thị, có Hội đồng Quản trị và đội ngũ quản lý riêng. Nhưng thương hiệu này là nền tảng và cốt lõi của Đàm Thị, mọi quyết định liên quan đến nó đều không thể qua mặt Hội đồng Quản trị tập đoàn. Nói cách khác, việc mua lại Kim Phụng Tường đòi hỏi phải thông qua hai Hội đồng Quản trị.

Điều mà Đàm Sĩ Chương định làm vào thứ hai tới là tuyên chiến trước ở cấp tập đoàn. Động thái này không hẳn là không thể phòng ngừa, chỉ là có lẽ không ai ngờ Đàm Sĩ Chương lại dám làm như vậy. Muốn thực sự tách Kim Phụng Tường ra khỏi tập đoàn Đàm Thị thì chỉ có thể là bên sứt càng bên gãy gọng, cả hai đều thiệt. Nhưng y cũng là người nhà họ Đàm, làm vậy sẽ mất cả chì lẫn chài, y còn có thể giành được cái gì nữa?

Phùng Liễm Thần bình tĩnh nhìn y: "Có lẽ không một thành viên Hội đồng Quản trị nào dễ dàng đồng ý bán Kim Phụng Tường."

Đàm Sĩ Chương cũng bình tĩnh đến đáng sợ: "Cho nên mới có phương pháp 'thâu tóm thù địch'." Bất kể việc mua lại diễn ra như thế nào, y không còn che giấu ý định đen tối của mình nữa.

Thâu tóm thù địch còn gọi là mua lại bắt buộc, ý chỉ hoạt động mua lại mà không thông báo cho Hội đồng Quản trị, hoặc không được Hội đồng Quản trị của công ty mục tiêu đồng ý trước. Đúng như tên gọi của nó, không cần giải thích thêm, đây là một trận chiến cướp đoạt chân chính.

Tất nhiên, điều này thường đòi hỏi cổ phiếu của công ty mục tiêu phải có tính thanh khoản cao mới dễ thu mua trên thị trường. Trong giai đoạn đầu, người thâu tóm thù địch sẽ trốn trong bóng tối, đầu tiên mua cổ phiếu của công ty mục tiêu trên thị trường mở, âm thầm tăng lượng cổ phần nắm giữ, cho đến khi tỷ lệ sở hữu cổ phần đạt đến tiêu chuẩn của cổ đông kiểm soát. Đàm Sĩ Chương định tung ra lời chào mua Kim Phụng Tường chứng tỏ y và các cộng sự sau lưng đã nắm giữ ít nhất hơn 30% cổ phần. Sau đó đưa ra một thông báo bằng văn bản, quy định các điều kiện mua lại, giá mua lại và thời hạn mua lại, dựa vào sức mạnh tài chính vượt trội hơn để cưỡng chế nắm quyền kiểm soát, cho đến khi công ty mục tiêu hoàn toàn nằm trong tay mình.

Như một con trăn khổng lồ, đầu tiên nó siết chặt con mồi bằng một cú táp, sau đó mở hàm ra để từ từ nuốt chửng.

Dù vậy, cũng như Đàm Sĩ Chương đã nói, bản thân tập đoàn Đàm Thị có quy mô khổng lồ, dòng tiền có thể nói là lành mạnh, hơn nữa do Đàm Nho bảo thủ nên công ty mẹ không niêm yết công khai, dẫn đến quyền sở hữu cổ phần khá tập trung, sức đề kháng mạnh hơn trước các vụ thâu tóm thù địch, lòng tham không đáy rất dễ dẫn đến tham thì thâm.

Chỉ có công ty con như Kim Phụng Tường là niêm yết độc lập xuất phát từ nhu cầu tài chính khổng lồ trong quá trình mở rộng, nên Đàm Sĩ Chương mới có thể khai thác được kẽ hở này. Tranh thủ lúc Đàm Hạo Dương ngủ quên trên chiến thắng, y dựa vào nguồn tài trợ bên ngoài tiến hành kế hoạch thâu tóm thù địch. Rõ ràng là y đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu, đây không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Nhưng sau ngần ấy thời gian, anh thực sự không nhận thấy điều gì cả sao?

Phùng Liễm Thần cũng không dám nói vậy.

Đàm Sĩ Chương thường xuyên hẹn gặp các cổ đông, có mấy phần là để cho người khác xem; làm ra vẻ đi đâu cũng gặp trở ngại, có mấy phần là tung hỏa mù để che giấu những cuộc đàm phán và kế hoạch bí mật của y với những người khác? Y âm thầm huy động số tiền lớn như vậy từ khi nào, cổ đông danh nghĩa nắm quyền sở hữu cổ phần, đối tác...

Mỗi hành động đều để lại dấu vết. Như Đàm Sĩ Chương phần nào có thể phát hiện ra hành vi mờ ám giữa anh và Đàm Nguyệt Tiên, Phùng Liễm Thần cũng ngầm thăm dò ra được ý định của của Đàm Sĩ Chương qua nhiều manh mối khác nhau, chẳng hạn như các tài liệu mà y yêu cầu, những nơi y đã đến, những người y đã tiếp đãi.

Chỉ là anh vẫn ngậm chặt miệng trước Đàm Nguyệt Tiên, Đàm Hạo Dương và Đàm Sĩ Chương. Anh như một cái cây trên núi, bình tĩnh ôn hòa, không gây thị phi, nhưng vẫn lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Phùng Liễm Thần cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Một lời đề nghị mua lại đột ngột như thế này có thể khiến Hội đồng Quản trị rối loạn trong một thời gian, nhưng rồi ai cũng sẽ tỉnh táo lại, cướp Kim Phụng Tường không dễ dàng đâu. Anh thật sự quyết tâm ứng phó với tất cả những rắc rối này à?"

Đàm Sĩ Chương cười khẩy: "Thay vì để Đàm Hạo Dương nắm quyền, tôi sẽ rất vui lòng gây khó dễ cho nó. Bao nhiêu là chiến lược chống thâu tóm đấy thôi, kế hoạch viên thuốc độc, kế hoạch tiêu thổ, kế hoạch hiệp sĩ áo trắng, chẳng phải nó có năng lực sao? Có thể từ từ mà cân nhắc nên sử dụng cái nào."

Tuy nhiên y nói như vậy, Phùng Liễm Thần lại nghe ra một chút dao động: "Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Đàm Sĩ Chương ngả người ra sau, tựa đầu vào cột giường, cười với anh: "Cậu muốn nghe?"

Vừa hỏi xong thì Phùng Liễm Thần đã ý thức được là không ổn, nhưng anh đã biết quá nhiều rồi, thêm một chút cũng không sao.

Đàm Sĩ Chương thẳng thắn: "Không ai có thể đảm bảo mình làm việc xấu là nhất định sẽ thành công, nhưng tôi đã bị đẩy đến bước đường này rồi, vậy thì không làm không được. Cho dù gây ra biến động giá cổ phiếu của Kim Phụng Tường hay phơi bày bê bối nội bộ của Đàm Thị ra công chúng đều sẽ có tác động tiêu cực đáng kể đến tập đoàn. Tất nhiên, Hội đồng Quản trị sẽ gây khó dễ cho tôi, thậm chí cố gắng loại tôi khỏi vị trí thành viên, cũng chẳng sao, một là họ không thể thay đổi sự thật rằng tôi mang họ Đàm, hai là không thể lấy đi số cổ phiếu tôi nắm giữ. Nếu muốn tôi bỏ cuộc, không khuấy cho đục nước, không ra ngoài nói lung tung nữa, cũng không phải là không thể, nhưng có một điều kiện, phải mang Trang sức Lệ Hoa ra dẹp chuyện đặng yên thân."

Phùng Liễm Thần không nghĩ tới điểm này. Anh hơi sửng sốt: "Anh muốn Trang sức Lệ Hoa?"

Đàm Sĩ Chương đột nhiên giơ tay lên, Phùng Liễm Thần vô thức nhắm mắt lại.

Một cái chạm nhẹ lên má, Đàm Sĩ Chương dùng mu bàn tay phủi đi một mảnh kim cương vụn trên tóc anh, không hiểu sao lại dính từ ga trải giường.

Sở dĩ những phụ kiện cực nhỏ này xuất hiện trên giường có lẽ là vì theo chân Đàm Sĩ Chương từ bàn làm việc vượt đại dương sang. Lần trước Phùng Liễm Thần đã thấy, bàn làm việc của y rất bừa bộn, chất đầy kính lúp, dụng cụ, các chi tiết vàng bạc, đủ loại đá trần, ngọc trai, hổ phách... Những cái bàn làm việc thường được sử dụng trên thế giới có lẽ đều cực kỳ lộn xộn, chỉ có người dùng nó mới biết trật tự trong từng góc nhỏ.

Đàm Sĩ Chương cụp mắt xuống, bình thường trông y có vẻ u ám, nhưng lúc này, ánh mắt y lại như của một người thợ lành nghề.

Trang sức Lệ Hoa là do Mẫn Lệ Hoa sáng lập, nó không có mối liên hệ sâu sắc với nhà họ Đàm bằng Kim Phụng Tường, đồng thời tỷ trọng doanh thu cũng thấp hơn. Nhưng nó lại đại diện cho đỉnh cao, tinh xảo, nghệ thuật, là khuôn mặt quý giá nhất, tinh tế nhất của Đàm Thị hiện nay.

Tình cảm sâu đậm của Đàm Sĩ Chương dành cho nàng thơ này bỗng nhiên trở nên dễ hiểu, nhưng Phùng Liễm Thần không thể đoán trước được liệu y có thể thành công hay không.

Đàm Sĩ Chương cười: "Thật ra lần trước đến đây tôi đã muốn nói, trợ lý Phùng, có thể nhìn ra được cậu cũng là người thích trang sức."

Phùng Liễm Thần khiêm tốn đáp: "Cũng vì tôi làm nghề này lâu rồi, nhìn thấy đá quý sẽ lên cơn bệnh nghề nghiệp."

Đàm Sĩ Chương chậm rãi mở miệng: "Không biết cậu nghĩ ra mình muốn làm gì trong tương lai từ khi nào, dù sao thì từ khi mười mấy tuổi, tôi đã quyết định sẽ theo đuổi đồ trang sức rồi, hay đúng hơn, tôi không nghĩ đây là một 'quyết định'. Như tôi và Đàm Hạo Dương, người ta nói chúng tôi xuất thân từ gia đình làm nghề kim hoàn, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, chưa bao giờ nghĩ đến việc theo đuổi ngành nào khác."

Từ khi Phùng Liễm Thần đi theo y, Đàm Sĩ Chương hiếm khi nói nhiều như vậy cùng một lúc, đây là lần đầu tiên y nói như thế này.

"Tôi bắt đầu học vẽ từ trước tuổi đến trường, trong thời gian đi học cũng sưu tầm nhiều loại đá trần, đồ trang sức cổ, tập ảnh minh họa đá quý, đối chiếu rồi vẽ vời, thậm chí tự mình theo thợ học kỹ thuật đánh bóng, khảm thủ công. Con trai ở độ tuổi đó mà có sở thích này thường bị chế giễu, nhưng tôi nghĩ chẳng sao cả, tệ nhất thì cứ dùng nắm đấm để nói chuyện, giải quyết hết những lời bàn tán một lần và mãi mãi. Đến lúc phải vào đại học, tôi không chút do dự nộp tất cả nguyện vọng là chuyên ngành liên quan đến đá quý, cuối cùng trúng tuyển vào khoa thiết kế. Bắt đầu học tiếng Ý ngay khi vào đại học, tất cả là để chuẩn bị cho việc du học sau khi tốt nghiệp, tất cả mọi con đường đều như một lẽ dĩ nhiên, chỉ đi theo một hướng, không có đường quay đầu."

"Phải đến khi tôi hoàn thành việc học ở Florence, dường như đánh dấu kết thúc ngắn ngủi cho một giai đoạn trong cuộc đời tôi, tôi mới bắt đầu đối mặt với vấn đề lựa chọn. Tôi vốn có cơ hội ở lại một xưởng truyền thống của Ý làm thợ kim hoàn, thợ kim hoàn Ý, cậu biết họ có địa vị như thế nào rồi đấy. Những người thợ thủ công lão luyện ở đó rất kiên nhẫn, dành một hai năm để làm ra một tác phẩm, đôi khi làm mất mấy chục năm. Sau nhiều lần cân nhắc, tôi quyết định về nước, cũng từng nghĩ đến việc khởi nghiệp, tạo dựng thương hiệu trang sức của riêng mình, nhưng sau khi nói chuyện với ông nội, cuối cùng tôi vẫn vào Đàm Thị."

"Đừng hiểu lầm, tất cả đều là lựa chọn của tôi, nói vậy không phải để đổ lỗi cho người khác. Tôi đã từng làm việc ở nhiều vị trí khác nhau trong tập đoàn và công ty con, nhưng vẫn nghiêng về thiết kế hơn cả, cũng có ít nhiều tình cảm với Kim Phụng Tường và các thương hiệu trang sức bên dưới. Nhưng nói cho cùng, tôi đã đổ nhiều tâm huyết nhất vào Trang sức Lệ Hoa. Tập đoàn muốn phát triển Trang sức Lệ Hoa thành thương hiệu xa xỉ của Trung Quốc, tôi đồng ý với chiến lược này, thương hiệu xa xỉ đồng nghĩa với trang sức cao cấp, với thiết kế kinh điển, có nhà thiết kế nào lại không muốn tạo ra những tác phẩm đáng để sưu tầm qua nhiều thế hệ, có thể trở thành đồ gia truyền chứ?"

"Nhưng nếu tất cả những thứ này không đổi lại được gì, thậm chí có thể bị người khác lấy đi tùy thích, đổi lại là cậu, cậu cam lòng không?"

Phùng Liễm Thần nhất thời không nói nên lời.

Đàm Sĩ Chương nói tiếp: "Đừng bận tâm, chỉ là những lời phàn nàn vu vơ thôi. Phải, nếu thật sự thất bại, tôi có thể giận dỗi rời bỏ Đàm Thị, bắt đầu xây dựng thương hiệu của riêng mình từ con số 0, nhưng còn những năm tháng đã lãng phí ở đó thì sao? Thời kỳ đỉnh cao của một nhà thiết kế là vô giá trị sao?"

Lúc này, Phùng Liễm Thần mới hiểu ra, anh dừng lại, rồi mỉm cười nói: "Thật trùng hợp, hình như tôi cũng từng nói những lời tương tự với sếp Hạo Dương."

Nghe vậy, Đàm Sĩ Chương ôn hòa nhìn anh, vẻ mặt giãn ra đôi chút. Y tỏ vẻ hứng thú hỏi Phùng Liễm Thần: "Cậu nói gì?"

"Tôi đây, ngay sau khi tốt nghiệp đã vào Đàm Thị, toàn tâm toàn ý cống hiến cho tập đoàn 7 năm, không lập công thì cũng tốn sức, chẳng hiểu sao lại bị người ta đá ra khỏi cửa, khoan hãy nói có cam lòng hay không, chẳng lẽ 7 năm nỗ lực của tôi không đáng giá gì sao?"

Đàm Sĩ Chương bật cười, khoanh tay suy nghĩ một lát: "Hay là, trợ lý Phùng, cậu sang chỗ tôi làm đi. Nổi loạn thất bại thì hai chúng ta ra ngoài khởi nghiệp, tiếp tục trong ngành trang sức, bây giờ tôi có thể hứa với cậu, tất cả tên thương hiệu mới đều sẽ dùng một chữ trong tên cậu."

Phùng Liễm Thần phì một tiếng, nở nụ cười mỉm, anh không đeo kính, không có tròng kính che khuất, dưới đáy mắt lóe lên tia sáng gian xảo.

Chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, dưới lầu vọng lại tiếng chuông của chiếc đồng hồ quả lắc cổ, vang dội xa xăm, hệt như lúc anh đến đây lần đầu.

Phùng Liễm Thần lấy lại vẻ điềm tĩnh: "Nhưng nếu anh chỉ muốn Trang sức Lệ Hoa, ủng hộ cho sếp Nguyệt Tiên lên làm chủ tịch cũng không phải là phương án tồi."

Đàm Sĩ Chương vẫn giữ nụ cười trên môi: "Bà ấy à, quả thực tốt hơn một chút, ít nhất không tham vọng và tự phụ như Đàm Hạo Dương."

Phùng Liễm Thần nhìn y chăm chú: "Sếp Nguyệt Tiên từng phụ trách thiết kế, bà ấy hiểu về thiết kế, chỉ không có sở trường đặc biệt thôi. Tuy nhiên với nền tảng này, bà ấy sẽ sẵn lòng ủng hộ lý tưởng của anh trên nhiều phương diện. Trong tương lai, xét theo tình hình thực tế, tuổi tác là một yếu tố quá rõ ràng, dẫn dắt tập đoàn thêm vài năm nữa, bà ấy vẫn phải nghỉ hưu. Đến lúc đó, người mà bà ấy tán thưởng hơn chưa chắc không phải là anh."

Đàm Sĩ Chương nhướng mày: "Chúng ta lại quay về vấn đề cũ rồi. Cậu đang thay bà ấy thuyết phục tôi à?"

Phùng Liễm Thần nhìn thẳng vào mắt y: "Sau này tôi có thể đặt mình vào vị trí của anh, suy nghĩ cho anh."

Đàm Sĩ Chương cười khúc khích: "Trợ lý Phùng, vậy cậu phải nghĩ cách chứng minh là cậu đứng về phía tôi chứ."

Phùng Liễm Thần hơi sửng sốt, Đàm Sĩ Chương thay đổi tư thế, đưa hai tay về phía anh, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch.

Sau vài giây, anh do dự đứng dậy. Đàm Sĩ Chương vẫn dang rộng hai tay, Phùng Liễm Thần chậm rãi bước tới, cuối cùng đưa tay ôm lấy y. Khi vừa tiếp xúc vẫn còn lạ lẫm và cứng nhắc, Đàm Sĩ Chương khẽ cười thành tiếng, siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng kéo anh vào lòng.

Cái ôm thật ngắn ngủi, chỉ trong chốc lát, trước khi buông ra, Phùng Liễm Thần vỗ nhẹ lưng y, như để an ủi.

Đàm Sĩ Chương nói: "Được rồi, cho tôi một đêm, tôi sẽ suy nghĩ."

Tầm nhìn của Phùng Liễm Thần vẫn còn mờ mịt. Anh định đi ra tủ đầu giường để tìm kính, Đàm Sĩ Chương đã đến trước, cầm kính lên mở ra, đeo vào cho anh.

Y nói với Phùng Liễm Thần: "Thật ra tôi cũng khá tử tế với người thân tín đấy, cậu cũng suy nghĩ xem?"

---

Tác giả nhắn gửi:

Mô tả về thâu tóm thù địch một phần được lấy từ Baike Baidu và các tìm kiếm trên mạng khác.

Người dịch:

Mấy cái định nghĩa về kinh tế trong truyện xin mời Google thẳng tiến nếu có nhu cầu tìm hiểu, chứ chú thích dài lắm, tôi lười =))

Bình Luận (0)
Comment