Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 23

Phùng Liễm Thần đi khỏi đó hồi lâu, Đàm Hạo Dương vẫn đang ngẫm nghĩ về câu "lên mặt dạy đời" của anh.

Lúc này, gã mới tĩnh tâm để từ từ nhớ lại, Phùng Liễm Thần quả thực đã tận tâm chỉ dạy gã rất nhiều trong hai năm qua. Tất nhiên, liệu gã có trân trọng lòng tốt này hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Đàm Hạo Dương thực ra vẫn luôn mất kiên nhẫn, cho rằng anh là người tự cao tự đại, tự cho mình là tinh hoa xã hội, là đồ mắt cao hơn đầu. Đúng là ứng vào câu "lên mặt dạy đời" này thật.

Bên kia lại có tiếng bước chân, trong một thoáng, Đàm Hạo Dương còn tưởng là Phùng Liễm Thần quay lại. Đang định gọi tên anh, chưa kịp mở miệng, gã ngẩng đầu lên nhìn kỹ lại, thì ra là Giang Nhất Miên.

Đàm Hạo Dương mất hẳn hứng thú: "Tới đây làm gì."

Giọng điệu của gã không ổn, tâm trạng cũng không ổn, rõ ràng không phải là tin tốt. Tim Giang Nhất Miên đập thình thịch: "Họp Hội đồng Quản trị... thế nào rồi?"

Đàm Hạo Dương lười giải thích với hắn, giải thích thêm lần nữa chỉ khiến gã nhớ lại thất bại nhục nhã của chính mình: "Còn có thể thế nào."

Giang Nhất Miên ôm chầm lấy gã, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Camera giám sát trên hành lang lóe lên ánh đỏ, như một con mắt lạnh lẽo đang nhìn xuống. Đàm Hạo Dương ngẩng đầu lên nhìn, rồi kéo hắn vào văn phòng chủ tịch.

Giang Nhất Miên nép vào ngực gã, lắp bắp nói: "Em mới nghe họ nói lúc họp, họ Phùng đó... cùng với..." Nhận ra rằng nói thế nào cũng không ổn, hắn đổi giọng: "Tóm lại, anh nói cho em biết đi mà, có chuyện gì vậy? Anh có chuyện gì không vui đều có thể nói với em mà."

Nhưng Đàm Hạo Dương chỉ thấy phiền và chán, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của hắn cũng có vẻ cực kỳ nhàm chán. Gã đột nhiên chuyển sang giọng lười biếng: "À mà này, đúng là có chuyện này cần nói."

Giang Nhất Miên bám lấy cổ gã, tìm cách an ủi bạn trai đang chán nản: "Anh nói đi."

Đàm Hạo Dương cười nói: "Thật ra, tôi nghĩ chúng ta đã hết duyên với nhau rồi, chia tay đi nhỉ?"

Giang Nhất Miên đứng sững tại chỗ, dường như không hiểu nổi tiếng mẹ đẻ: "Anh nói gì?"

Đàm Hạo Dương nhắc lại: "Tôi nghĩ, đã đến lúc chia tay, bây giờ chia tay là được rồi, để ký ức dừng lại ở thời điểm tốt nhất. Nếu không, đợi cho đến khi tình cảm phai nhạt rồi mới chia tay, hai bên lại cãi vã, rồi lại làm ầm ĩ khó coi lắm, khá là vô nghĩa phải không?"

Giang Nhất Miên nhìn gã như nhìn quái vật: "Đàm Hạo Dương, anh nói vậy là có ý gì?"

Lại nữa rồi.

Trong giây lát, Đàm Hạo Dương có ý muốn xua tay như đuổi ruồi, nhưng gã cố kìm lại. Chỉ trong giai đoạn mờ ám gã mới có thể đối xử tốt nhất, chân thành nhất với một ai đó, tiếc rằng mỗi lần đến hồi kết là lại phải trải qua quá trình tẻ nhạt này một lần nữa, không có ngoại lệ. Chất vấn, tranh cãi, đối đầu, cuồng loạn, những người có cảm xúc đặc biệt phong phú còn có thể thêm cảnh khóc lóc than thở. Tất cả những đối tượng mà gã có thể tiếp tục hẹn hò đều là người tình một đêm, hoặc người chỉ muốn làm bạn tình trên giường, giỏi l*m t*nh nhưng không đeo bám.

Bất kỳ ai có ý định nghiêm túc đều sẽ có cơ hội chứng kiến ​​khả năng trở mặt nhanh như lật sách của gã, bất kể mối quan hệ có nồng nhiệt đến đâu, gã cũng có thể chấm dứt nhanh chóng. Cuối cùng họ đành phải chấp nhận sự thật, Đàm Hạo Dương là con người như vậy, trong từ điển của gã không tồn tại hai chữ "luyến tiếc".

Đàm Hạo Dương cố nén cảm xúc, nhưng nhớ lại chuyện trở mặt với Phùng Liễm Thần trước đây, gã vẫn cảm thấy có đôi phần hối hận, không muốn lặp lại chuyện đó nữa: "Thế này đi, cậu còn muốn gì nữa, cứ suy nghĩ kỹ một lần đi, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng nhu cầu của cậu trong khả năng của tôi."

Gã tự hào mình không phải là một kẻ vô tình, nhưng Giang Nhất Miên lại không hài lòng, hắn đột nhiên không kiềm chế được cơn giận, tát gã một cái.

Chát.

Đàm Hạo Dương sững người. Giang Nhất Miên cũng chỉ hành động bốc đồng, giờ đang kinh hãi nhìn gã, Đàm Hạo Dương bừng tỉnh, ánh mắt trở nên vô cùng u ám.

*

Khi Phùng Liễm Thần trở lại phòng làm việc của giám đốc thiết kế, Đàm Sĩ Chương đang nghe điện thoại, giọng nói đều đều, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Y cúp máy, quay đầu lại thì thấy Phùng Liễm Thần, y chỉ cầm áo vest trên ghế lên, vội vàng dặn một câu "Chiều nay tôi có việc" rồi định đi.

Trước khi bước ra khỏi cửa, lần này Đàm Sĩ Chương còn nhớ giải thích thêm với anh: "Phó chủ tịch Hoàng mời cơm."

"Có cần gọi tài xế không?" Phùng Liễm Thần hỏi.

"Đã ở dưới đó rồi. Cô tôi và Đàm Hạo Dương cũng đi cùng, giữ kín một chút, đừng tiết lộ chúng tôi sẽ đi đâu."

Dù y không dặn, Phùng Liễm Thần cũng sẽ không nói thêm lời nào. Anh thầm biết rõ việc ai sẽ nhận được cái chức chủ tịch này bên ngoài là một sự kiện trọng đại đối với tập đoàn, nhưng bên trong cũng là việc nhà của nhà họ Đàm. Nhà họ Hoàng và họ thân nhau mấy đời, suy cho cùng thì Hoàng Đại Quân bây giờ phải dùng tư cách là người lớn để đứng ra hòa giải, cũng chỉ có mình ông ta mới đủ tư cách, người ngoài không có quyền can thiệp vào. Chỉ cần tưởng tượng đến khung cảnh được gọi là "mời cơm" này thôi cũng đủ cảm thấy bầu không khí ở đó chẳng khác gì một cái bẫy.

Nhìn bóng dáng Đàm Sĩ Chương khuất sau cánh cửa, Phùng Liễm Thần ngồi xuống tiếp tục công việc như thường lệ.

Đúng như dự đoán, trong ngày thứ hai đen tối này, công ty hỗn loạn như một cái chợ. Có kẻ ngáng đường nhảy ra trong cuộc họp Hội đồng Quản trị, chỉ đến trưa, đủ loại tin đồn đã lan truyền nhanh chóng khắp các phòng ban.

Phùng Liễm Thần xuống căng tin ăn cơm, chỉ trên đường đi gọi một phần mì udon thôi cũng đủ cho anh nhận được một loạt ánh nhìn kín đáo. Luật sư Triệu khôn ngoan, nửa tiếng trước đã nhắn tin thẳng cho anh hỏi có muốn ra ngoài tìm quán ăn nào không. Phùng Liễm Thần lịch sự từ chối, nói rằng dù sao cũng chạy trời không khỏi nắng.

Anh còn chưa ngồi xuống, "đồng hương" Hoàng Nhuế đã sáp lại: "Em nghe nói..."

Phùng Liễm Thần ngắt lời: "Đây là chuyện của lãnh đạo lớn, sao tôi dám nói bừa?"

Hoàng Nhuế bĩu môi: "Lão Phùng, thế là không hay đâu, cả em mà anh cũng giấu à."

Phùng Liễm Thần đùa: "Tối nay về nhà không gặp phó chủ tịch Hoàng sao? Sao cô không hỏi ông ấy."

Đây là chuyện vô cùng quan trọng, Hoàng Đại Quân chắc chắn sẽ không tùy tiện nói bừa, càng không nói cho trẻ con nghe. Hoàng Nhuế đập bàn, cuối cùng vẫn bó tay.

Buổi chiều, Phùng Liễm Thần đến tìm trưởng phòng Thiết kế Jessica thảo luận về công tác chuẩn bị cho triển lãm trang sức. Những thay đổi trong ban quản lý cấp cao không thể làm gián đoạn hoạt động bình thường của công ty.

Mỗi mùa thu, Triển lãm trang sức Quốc tế Kim Thành là triển lãm trang sức và đá quý mà tập đoàn Đàm Thị nhất định sẽ tham dự. Triển lãm có quy mô khá lớn, hằng năm có hàng ngàn công ty từ khắp nơi trên thế giới tham gia, người mua và khách tham quan cũng đến từ hàng trăm quốc gia và khu vực. Bên cạnh việc mở rộng cơ hội kinh doanh và chuỗi cung ứng mua sắm, đây còn là cơ hội quan trọng để thể hiện tiềm lực của công ty, trao đổi ý tưởng thiết kế trang sức và thăm dò xu hướng thị trường đang thay đổi.

Theo thông lệ, các cuộc triển lãm tương đối quan trọng đều do văn phòng Ban điều hành đích thân chủ trì, phòng Thu mua, phòng Marketing, phòng Quan hệ công chúng và phòng Thiết kế cùng hợp tác. Năm ngoái Phùng Liễm Thần là người đứng đầu dự án, tất nhiên, nói ra cũng không khỏi xấu hổ, năm nay chắc chắn sẽ có người khác đảm nhiệm. Tuy nhiên, anh cũng phụ trách mảng này tại phòng Thiết kế, hiện tại vẫn chưa quyết định các vật phẩm trưng bày, chỉ cần đặt hàng trước các kệ trưng bày.

Jessica lại đùn đẩy: "Không cần vội. Giá trưng bày và bảng trưng bày cũng cần phải phù hợp với thiết kế gian hàng."

Phùng Liễm Thần còn đang định nói, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị đối phương phản bác bằng một câu: "Ôi trời ơi, trợ lý Phùng, chúng ta đã có công ty triển lãm hợp tác cố định rồi, năm nay anh không phụ trách điều phối chung, có thực sự cần ôm đồm nhiều việc như vậy không? Việc của ai thì giao cho người đó làm được rồi."

Sau trận sóng gió do Hoàng Nhuế gây ra lắng xuống, anh và Jessica đã trở lại trạng thái nước sông không phạm nước giếng. Nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, Jessica rõ ràng đã lạnh nhạt hơn với Phùng Liễm Thần, cộng thêm tình hình đặc biệt hôm nay, Đàm Sĩ Chương chưa bày tỏ lập trường, cô ta bèn bo bo giữ mình, kiên quyết tránh xa mọi mối liên hệ với anh, cầm túi xách lên nói có hẹn với khách hàng, cần phải ra ngoài một chuyến.

Phùng Liễm Thần bị làm bẽ mặt, đi ra thì gặp Hoàng Nhuế cầm ly nước đi ngang qua: "Sao vậy sao vậy, có chuyện gì?"

"Không có gì." Phùng Liễm Thần quay đầu lại, phát hiện Giang Nhất Miên không có mặt ở vị trí của mình: "Người đâu rồi?"

"Không biết, ai thèm quan tâm." Hoàng Nhuế vẫn còn thù dai: "Ừm, hình như... từ trưa đến giờ chưa thấy anh ta đâu, chắc xin nghỉ phép rồi."

Phùng Liễm Thần nhướng mày, Hoàng Nhuế vừa nói vừa kéo anh vào phòng trà: "Đi nào đi nào, đến giờ nghỉ giải lao rồi, chúng ta uống trà trước đi!"

Khi đến cửa, bên trong đã có ba bốn đồng nghiệp đang trò chuyện, giọng điệu có phần mỉa mai.

"Cậu vẫn chưa biết mối quan hệ của cậu ta với ai đó à? Thế nên tôi mới nói, cậu ta chắc là vội về nhà an ủi ông xã thân yêu mất rồi..."

"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?" Hoàng Nhuế bước vào, rất tò mò: "Tôi cũng muốn nghe, kể tôi nghe với?"

Phùng Liễm Thần cười bất đắc dĩ, đi theo cô vào trong. Mấy nhà thiết kế kia thấy anh cũng cười gượng: "Thì đang nói về Tiểu Giang ấy mà."

Hoàng Nhuế rất hứng thú, không coi mình là người ngoài cuộc, tham gia vào cuộc trò chuyện: "Chuyện cười của anh ta à, kể tôi nghe với, lần này anh ta lại làm sao?"

Cô vẫn chưa phát hiện ra mối quan hệ bí mật của Đàm Hạo Dương và Giang Nhất Miên. Nhưng vì có Phùng Liễm Thần ở đây, không ai dám nói năng lung tung nữa, sợ sau này anh sẽ đi mách lẻo với lãnh đạo: "Không có gì đâu, chỉ là hình như gia cảnh nhà cậu ta cũng nghèo khó, lần trước Vy Vy nghe được mẹ cậu ta gọi điện thoại, giọng nhà quê đặc sệt, vậy mà cậu ta lại thích khoe khoang, cô không để ý là gần đây trên bàn của cậu ta có thêm một món LV khác sao?"

Phùng Liễm Thần biết ý, nghe họ nói chuyện được vài câu thì cầm tách cà phê đứng dậy nói: "Tôi còn việc phải làm vài việc, tôi về đây."

Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa thì trời đã tối. Người bên ngoài phòng Thiết kế đã về hết, khu vực văn phòng tối đen như mực. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, khuôn mặt sắc sảo của Đàm Sĩ Chương lộ ra trong bóng tối: "Sao cậu còn chưa về?"

Phùng Liễm Thần ngước lên thấy cấp trên của mình, liền đứng dậy, bình tĩnh chào: "Sếp Sĩ Chương."

Đàm Sĩ Chương giải thích: "Vừa đi ngang qua tầng dưới, thấy đèn trong văn phòng tôi vẫn sáng, cứ tưởng là quên tắt đèn." Rồi y nhớ lại lời mình nói hôm qua: "Vậy thì không tính là bóc lột chứ? Nếu tính thì tôi bị oan đấy."

Phùng Liễm Thần cười đáp: "Tự nguyện tăng ca. Tôi muốn tranh thủ giải quyết nốt công việc, đúng lúc cần báo với anh, tôi xin nghỉ phép vào thứ sáu tuần này."

"Chỉ một ngày thôi sao? Có chuyện gì à?"

"Sinh nhật của bà cụ ở nhà, tính luôn vào cuối tuần, về quê hai ngày."

"Ồ, vậy thì nên nghỉ. Không cần phải lãng phí ngày phép năm, tính là nghỉ bù đi, lúc đó cậu cứ về được rồi."

Phùng Liễm Thần cảm ơn, rồi nghe Đàm Sĩ Chương đùa: "Chỉ nhìn bề ngoài thôi thì không nghĩ trợ lý Phùng lại là người lưu luyến gia đình đến vậy."

Lần trước là mẹ, lần này là bà nội, chẳng trách y lại nghĩ như vậy. Phùng Liễm Thần không nghĩ thế, nhưng cũng không phủ nhận, vẻ mặt anh hờ hững gần như hòa vào bóng tối. Đàm Sĩ Chương chăm chú nhìn anh một lúc rồi không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Có nước không?"

Phùng Liễm Thần đến phòng trà một chuyến, thấy bình nước đã cạn, cũng may là trong tủ lạnh nhỏ còn vài chai nước có ga. Khi anh mang về, Đàm Sĩ Chương đang ngồi trên ghế giám đốc của mình, nửa người dựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là đèn đuốc sáng trưng, tạo nên cảnh đêm như một biển ánh sáng.

Y nhận chai nước từ tay Phùng Liễm Thần: "Nhưng ngày mà cậu trở lại chức vụ cũ vẫn chưa đến ngay được."

Phùng Liễm Thần không bất ngờ với kết quả này, nhưng anh không ngờ Đàm Sĩ Chương lại còn nhớ: "Tôi biết."

Thật ra Đàm Nguyệt Tiên muốn bảo vệ anh, dù sao Phùng Liễm Thần cũng đã giúp bà giữ bí mật lớn như vậy, hơn nữa còn vì vậy mà bị liên lụy. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.

Thứ nhất, chức vụ trợ lý cao cấp đã được giao cho trưởng phòng Thu mua Vương Nham, phần lớn trách nhiệm của chức vụ này đã do gã đảm nhiệm, điều chuyển công tác liên tục trong một thời gian ngắn sẽ khiến ban quản lý công ty rối loạn, chẳng khác nào trò trẻ con. Thứ hai, quan trọng hơn, Vương Nham là người theo phe Đàm Hạo Dương, được Đàm Hạo Dương đích thân đề bạt lên, muốn đụng vào thì cũng phải đợi Đàm Nguyệt Tiên có chỗ đứng vững chắc, vì vậy chỉ có thể chờ trong tương lai có cơ hội bàn lại. Ít nhất thì triển lãm trang sức năm nay nhiều khả năng sẽ do Vương Nham điều phối cho đến lúc kết thúc.

Tâm trạng của Phùng Liễm Thần vẫn rất bình thản, công việc thì không bao giờ hết cả, công ty cũng không thể ngừng hoạt động chỉ vì thiếu vắng ai đó. Trước đây, anh bị trói buộc vào công việc, gần như không có thời gian để thở, những người khác chỉ cần biết nếu giao nhiệm vụ cho anh thì sẽ không bao giờ hỏng việc, bất kể công sức hay thời gian anh bỏ ra đằng sau là bao nhiêu, cần cù tận tuỵ như thế nào. Bây giờ cuối cùng anh cũng có thể đẩy trách nhiệm ra ngoài một lần mà không cần áy náy, hóa ra lại nhẹ nhõm lạ thường. Tay cấp trên cũ của phòng Thu mua này thích làm thì cứ làm đi, anh còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi một thời gian.

Đàm Sĩ Chương mở nắp chai: "Thành thật mà nói, thật đáng tiếc là cậu không ở lại đến cuối để nhìn vẻ mặt của Đàm Hạo Dương."

Phùng Liễm Thần ngây ra một chút rồi mới hoàn hồn, cười nói: "Tôi đã cảnh báo cậu ta rồi, khui sâm panh ăn mừng giữa trận không phải là thói quen tốt."

Nghe vậy, Đàm Sĩ Chương cười lớn, nói câu này của anh rất chuẩn xác, rồi đột nhiên hỏi Phùng Liễm Thần: "Thật ra có một điều mà tôi mãi vẫn chưa hiểu."

Phùng Liễm Thần kiên nhẫn hỏi: "Cái gì?"

Đàm Sĩ Chương hỏi: "Nếu đã như vậy, chính xác thì cậu vừa mắt với điểm gì ở Đàm Hạo Dương?"

Bình Luận (0)
Comment