Phùng Liễm Thần nghe vậy thì khựng lại một chút. Bên cạnh bàn làm việc của Đàm Sĩ Chương có một chiếc ghế xoay, anh kéo ghế lại, ngồi đối diện y, xoay người một vòng, rồi cẩn thận lựa lời, mỉm cười nói: "Sếp Sĩ Chương, tôi phải nói gì đây? Nói xấu sau lưng lãnh đạo, e rằng sự nghiệp của tôi sắp kết thúc rồi."
Đàm Sĩ Chương chống cằm: "Không sao, bây giờ sếp của cậu không còn là nó nữa, mà là tôi, tôi là người bảo cậu nói."
Y bắt đầu bằng câu nói đùa, Phùng Liễm Thần mỉm cười không nói gì, ngước mắt nhìn y. Đàm Sĩ Chương suy nghĩ một lúc rồi ra hiệu cho anh lại gần.
"Trợ lý Phùng, bây giờ chúng ta đã đứng chung một thuyền rồi." Đàm Sĩ Chương cất giọng trầm ấm xúi giục anh: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn, mở lòng than thở vài câu chẳng phải cũng là cách để củng cố mối quan hệ đó sao? Tôi sẽ mất trí nhớ ngay khi bước ra khỏi cánh cửa đó."
"Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt." Phùng Liễm Thần nói: "Chỉ là đôi khi... con người cũng cần tình cảm."
"Trông cậu không giống kiểu người này." Đàm Sĩ Chương nói, rồi nghĩ lại câu nói về lưu luyến gia đình trước đó, cảm thấy mình đã quá võ đoán.
"Ngay cả người như tôi cũng có tình cảm." Phùng Liễm Thần mở chai nước có ga còn lại: "Sếp Sĩ Chương."
"Tôi lỡ lời. Quay lại vấn đề chính thôi." Đàm Sĩ Chương nói: "Đoán xem hôm nay chúng tôi đã nói chuyện gì?"
"Sếp Hạo Dương tốt số, chẳng những cố chủ tịch Đàm ưu ái, thật ra thì phó chủ tịch Hoàng cũng muốn thiên vị cậu ta." Phùng Liễm Thần chỉ nói: "Tuy nhiên, như anh vừa nói, nếu đóng cửa lại mà nói chuyện, cậu ta đấu không lại sếp Nguyệt Tiên. Cậu ta còn quá trẻ; đôi khi giống như một đứa trẻ con."
Đàm Sĩ Chương hai tay gối sau đầu, cười ha ha, đùa bỡn lặp lại một lần: "Vẫn là trẻ con à?"
Phùng Liễm Thần cười nhạt nói: "Đó không hẳn là lời khen, trẻ con sợ người lớn là vì chúng không có quyền lực."
Bao gồm cả những người khiến gã sợ rằng không thể chinh phục được.
Ánh mắt của Đàm Sĩ Chương hướng về phía anh. Phùng Liễm Thần thoải mái gác khuỷu tay lên tay vịn, cổ tay thon gầy lộ ra ngoài tay áo, các ngón tay linh hoạt xoay tròn nắp chai nước. Anh luôn giữ vẻ ngoài tao nhã và dịu dàng, giọng nói trầm tĩnh, chỉ riêng ánh mắt là lạnh lùng và sắc bén, nhưng không phô trương.
Đàm Hạo Dương thật ra chỉ như một con chim công nhỏ, luôn vô thức muốn khoe bộ lông dày của mình với mọi người xung quanh. Một khi gặp phải người không phản ứng lại, gã sẽ vội vàng tìm cách chinh phục. Nhưng nếu không thể chinh phục thì sao?
Đàm Sĩ Chương khẽ cười, giơ chai nước có ga lên với Phùng Liễm Thần, như thể đó là ly rượu. Y nói thêm: "Nhưng nếu cậu thực sự không muốn làm việc với tôi thì cũng không cần phải miễn cưỡng, có thể nhờ cô tôi sắp xếp trước."
Điều đó có nghĩa không làm trợ lý cao cấp, mà sẽ tìm một vị trí khác cho anh. Nhưng nghĩ kỹ hơn là biết ngay, đầu tiên anh không thể ngay lập tức thăng tiến lên cấp quản lý cấp cao, Ban lãnh đạo cấp cao có số ghế nhất định, theo Phùng Liễm Thần biết thì dạo gần đây không có thay đổi nhân sự nào, sẽ không còn trống vị trí phù hợp. Vào thời điểm quan trọng này mà vội vàng thay đổi vị trí, lựa chọn duy nhất dành cho anh quá nửa chỉ là một chức quản lý cấp trung, chẳng hạn như trưởng phòng.
Phùng Liễm Thần vốn không ảo tưởng sẽ một bước lên trời. Anh thậm chí còn chưa đến ba mươi tuổi mà đã đạt đến bậc quản lý cấp trung là đủ nhanh rồi, muốn thăng tiến trở lại, bất kể thế nào anh cũng cần phải tích lũy kinh nghiệm thêm vài năm nữa. Lại so sánh với việc tiếp tục theo Đàm Sĩ Chương, cả hai con đường đều có ưu và nhược điểm riêng. Mấu chốt là anh có tin sau này Đàm Sĩ Chương có duyên với cái ghế chủ tịch hay không. Liệu anh có giành được công lao phò chúa khi theo chân y không, trong tương lai, hai con đường sẽ có khác biệt đáng kể.
Phùng Liễm Thần gần như không suy nghĩ: "Mọi chuyện cứ như bây giờ cũng chẳng có gì xấu, tôi cũng không muốn đi ngược gió."
Đàm Sĩ Chương dường như đã hiểu hết: "Nếu không muốn thì sau này tính, vẫn còn cơ hội tốt hơn mà."
Phùng Liễm Thần mỉm cười nói: "Vậy thì tôi cảm ơn lãnh đạo có lòng quan tâm đề bạt trước vậy."
Đàm Sĩ Chương nói: "Cảm ơn thì không dám nhận, trong tình hình hiện tại, tốt hơn hết là chúng ta nên ký hợp đồng cá cược."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Ký thế nào? Giấy trắng mực đen, viết, sếp Sĩ Chương bằng lòng hứa cho tôi thăng quan tiến chức?"
Đàm Sĩ Chương bật cười, nói anh tin tưởng mình như vậy cũng không phải là không thể, vừa nói vừa rút một tờ giấy A4 ra giả vờ viết. Tất nhiên, đây chỉ là một trò đùa, y viết bừa bốn chữ hợp đồng cá cược rồi dừng lại.
Phùng Liễm Thần nhìn vào bốn chữ này, nhướng mày: "Cược thế nào?"
Đàm Sĩ Chương nói: "Đối với tôi thì dễ, nhưng với trợ lý Phùng, không thể bắt cậu trả bằng tiền lương được nhỉ."
Phùng Liễm Thần mỉm cười, không thực sự coi trọng chuyện này. Đàm Sĩ Chương đặt bút xuống: "Cũng may không nhất thiết phải là vật phẩm hữu hình, tôi đòi một quyền ưu tiên vậy."
Phùng Liễm Thần lúc đầu không hiểu, lại nghe y nói: "Tức là khi trợ lý Phùng có nhu cầu tình cảm, ưu tiên cân nhắc tôi đi."
Phùng Liễm Thần sững người.
Lúc này, tài xế gọi điện thoại cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, hỏi Đàm Sĩ Chương phải mất bao lâu nữa, vì xe vẫn đang đậu trên đường, nếu mất nhiều thời gian thì phải dời xuống hầm gửi xe. Đàm Sĩ Chương nhìn đồng hồ, đẩy bút ra, tiện tay xé tờ giấy.
"Thôi, đùa thế đủ rồi, lên đây 20 phút là Lão Phương sốt ruột rồi." Y hỏi Phùng Liễm Thần: "Cậu có xe không?"
"Có." Phùng Liễm Thần đáp: "Đậu ở dưới lầu, nhưng tôi còn ở lại thêm một chút nữa."
"Được rồi, vậy tôi không đưa cậu về." Đàm Sĩ Chương đứng dậy. "Cậu cũng về sớm đi."
"Cảm ơn lãnh đạo quan tâm." Phùng Liễm Thần tiễn y ra cửa: "Sếp Sĩ Chương đi thong thả."
*
Ngày hôm sau, Phùng Liễm Thần đến văn phòng. Anh đến sớm, dọn dẹp bàn làm việc của Đàm Sĩ Chương, liếc nhìn máy hủy giấy, vì cẩn thận, hôm qua sau cùng anh vẫn cho tờ giấy đó vào. Lao công đã dọn sạch sẽ, không để lại dấu vết gì, như thể họ chưa từng nói một lời nào.
Nửa tiếng sau Đàm Sĩ Chương mới đến. Vừa vào, y cởi áo vest treo lên móc, chuẩn bị làm việc. Khi bật máy tính lên, y nhớ ra điều gì đó, bèn gọi Phùng Liễm Thần lại, xé một mảnh giấy ghi chú, viết tài khoản OA và mật khẩu của mình ra: "Từ giờ trở đi có quy trình OA nào cần đi qua tôi, mà tôi không kịp xử lý, cậu giúp tôi phê duyệt."
Phùng Liễm Thần nhận lấy rồi đồng ý, lại nghe Đàm Sĩ Chương hỏi: "Danh sách ứng viên mà tôi bảo cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
Danh sách cuối cùng đã được chốt, có bảy người đủ tiêu chuẩn ứng cử vào vị trí trưởng phòng, trong đó Phùng Liễm Thần lại chọn ra ba ứng viên phù hợp. Một người từ nội bộ phòng này, hai người từ công ty con phía dưới, trong đó một người còn là học trò của trưởng phòng Thiết kế tiền nhiệm Giang Tinh, ban đầu làm việc tại phòng Thiết kế của tập đoàn, vào khoảng thời gian này năm ngoái đã chuyển xuống bên dưới rèn luyện. Giang Tinh còn nhiệt tình giới thiệu người này qua điện thoại.
Đàm Sĩ Chương xem xét lý lịch xong thì trả lại cho Phùng Liễm Thần: "Vậy thì gọi họ đến phỏng vấn đi."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Gọi cả bảy người bọn họ à?"
Đàm Sĩ Chương dùng bút khoanh một vòng tròn trên giấy: "Ba người cậu chọn là đủ rồi."
Khi ra ngoài, Phùng Liễm Thần thấy Giang Nhất Miên đã đến làm việc. Hắn đang ngồi ở bàn làm việc của mình, có quầng thâm dưới mắt, ngáp ngắn ngáp dài, trông có vẻ thiếu ngủ, không biểu lộ nhiều cảm xúc khác, thậm chí còn không lười nhác mà cúi gằm mặt trên máy tính, tỉ mỉ vẽ.
Buổi phỏng vấn được lên lịch vào thứ năm, sau đó Phùng Liễm Thần gõ cửa phòng làm việc của Jessica, thông báo rằng Đàm Sĩ Chương muốn gặp.
Sau cuộc trò chuyện, sắc mặt của Jessica trông còn tệ hơn.
Đàm Sĩ Chương hiển nhiên muốn đuổi cô ra, hướng đi là nhảy xuống phòng Marketing của một công ty chi nhánh. Tuy chức vụ vẫn giữ nguyên là trưởng phòng , coi như luân chuyển ngang hàng, nhưng lại dịch chuyển từ cấp tập đoàn xuống cấp chi nhánh, nếu không thăng lên một bậc thì rõ ràng là giáng cấp. Bây giờ ánh mắt cô ta nhìn Phùng Liễm Thần trở nên cực kỳ khó tả, anh vốn là kẻ giở trò gian trá thì không sao, còn cô ta lại là người bị mang ra khai đao trước. Jessica hít một hơi thật sâu, khi thở ra thì sắc mặt đã thay đổi hẳn, cô ta cười tủm tỉm mời Phùng Liễm Thần cùng ăn tối.
Phùng Liễm Thần mỉm cười lịch sự từ chối, nói rằng anh đang rất bận, có thể sẽ tăng ca đến rất khuya.
Lần này đổi thành cô ta bẽ mặt, tâm lý Jessica cũng vững vàng: "Vậy ngày khác đi, khi nào bớt bận rộn hơn."
Trong nửa tuần tiếp theo, Giang Nhất Miên và những người còn lại trong phòng không gây thêm rắc rối nào nữa, tất cả đều làm việc chăm chỉ.
Thứ sáu, Phùng Liễm Thần tạm gác công việc, lái xe qua thành phố bên cạnh, về thăm bà nội.
Anh chất khá nhiều đồ trong cốp xe, đậu xe bên vệ đường rồi cúi người dỡ từng món đồ xuống, cửa hàng nhỏ bên cạnh cho anh mượn một chiếc xe đẩy nhỏ. Một người hàng xóm đi ngang qua cũng góp một tay: "Nhiều đồ thế này, mở cửa hàng à?"
Bà nội càu nhàu: "Cái thằng này mua đồ không biết tính toán gì cả, tốn bao nhiêu tiền, hoang phí quá..."
Mấy bà cụ hàng xóm ở bên cạnh cười khúc khích: "Ôi, bà già này lại còn làm bộ, muốn khoe khoang thì cứ nói thẳng ra."
Phùng Liễm Thần khoác tay bà, chào mọi người rồi về nhà. Bà nội vóc người nhỏ nhắn, gầy gò, giờ lom khom chỉ còn cao đến vai anh.
Vào đến nhà, không khí náo nhiệt đã lắng xuống, tiệc mừng thọ này thực ra khá im ắng, họ thậm chí còn không đặt bàn ở nhà hàng, chỉ có hai bà cháu ăn bữa cơm ở nhà. Vốn cũng còn vài người thân và bạn bè có thể mời đến dự, nhưng bà lại nói rằng không muốn tổ chức làm gì. Bà nội anh năm nay đã 84 tuổi, theo quan niệm dân gian, 73 và 84 là hai cái "ngưỡng" lớn nhất của tuổi già, vì Diêm Vương không mời thì mình cũng tự đi. Những người lớn tuổi mê tín sẽ cố gắng tránh tổ chức mừng thọ quá phô trương, để Diêm Vương không biết rằng đã đến lúc họ phải ra đi.
Phùng Liễm Thần không cãi lại bà trong chuyện này, không muốn ra ngoài thì tranh thủ chút yên tĩnh, ở nhà nấu cơm là được. Mua hai con cá mú tươi ngoài chợ, hàng xóm tặng thêm chút cá viên và thịt bò, cộng thêm đồ khô anh mang về được ngâm trong nước ấm cho nở ra, nhà bếp ngập trong khói dầu. Anh đã sống một mình nhiều năm, tất nhiên biết nấu ăn, sáu món mặn thêm một món canh, bày lên bàn cũng đủ thịnh soạn. Vì chỉ có hai người ăn nên khẩu phần khá ít, trang trí trong nhà một chút, treo một hàng bóng bay dán chữ "thọ tỷ nam sơn".
Rửa bát xong, không có việc gì làm ở phòng khách, bà nội loạng choạng bước qua ngưỡng cửa, Phùng Liễm Thần đeo tượng Phật ngọc vào cổ cho bà.
"Sao vẫn còn đồ thế này?" Bà sờ lên vùng cổ đã chảy xệ của mình: "Hay là trả lại đi, bà già rồi, đeo cũng không đẹp."
"Suỵt." Phùng Liễm Thần đặt ngón trỏ lên môi: "Trước mặt Phật, đừng nói đến chuyện trả lại. Bà tin cái này còn gì?"
"Cầu thần khấn Phật là chuyện của người già như bà, bọn trẻ các con có tin đâu."
"Chỉ để cho yên tâm thôi. Bình thường con không cầu khấn gì nhưng cũng vẫn qua lại, lấy ở chỗ một người bạn, không đắt lắm."
Chiếc quạt trần trong nhà đã hơn hai mươi năm tuổi, kêu cót ca cót két, lắc lư thổi gió xuống dưới. Tivi đang phát một chương trình hẹn hò cứ bô lô ba la nói mãi, Phùng Liễm Thần cuộn tròn trên sô pha da bóng, xem một lúc rồi thấy buồn ngủ, anh tháo kính ra, đổi tư thế. Chiếc sô pha này khá cũ rồi, chỉ có chỗ cho một người, hồi còn nhỏ anh có thể nằm hẳn vào trong, nhưng giờ thì không được, đôi chân dài chỉ có thể thò ra ngoài, buông thõng trên tay vịn. Nhưng nó vẫn là vị trí mà anh thích nhất, không có món đồ nội thất nào có thể sánh được với cảm giác an toàn của nó.
Bà nội quấn sợi len quanh ngón tay út, vừa đan vừa lẩm bẩm: "Buồn ngủ thì đi lên giường ngủ, sao lúc nào cũng thích cuộn tròn thế này..."
Phùng Liễm Thần nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào tay bà: "Sao bây giờ bà đã bắt đầu đan áo len? Vẫn là mùa hè mà."
Bà nghe TV, mắt dán vào sợi len: "Thì rảnh quá thôi."
Nói rồi bà lại kéo cháu trai lên, trải lên lưng anh ướm thử: "Con trai vai rộng hơn, hai bên này còn phải rộng hơn một chút... Hai năm nay mắt bà kém đi nhiều, nhìn không rõ, làm rất chậm, bây giờ bắt đầu đan, đến lúc trời lạnh là vừa cho con mặc."
Bà đã từng mổ cườm cách đây vài năm, thị lực hồi phục phần nào sau ca phẫu thuật, nhưng đòi phải nhìn rõ như trước thì không thực tế, bởi vì tuổi già, các bộ phận trong cơ thể đang lão hóa. Phùng Liễm Thần ngoài mặt thì bình thản, nhưng trong lòng lại thấy hơi buồn, gọi một tiếng "bà nội".
Anh ngồi dậy, suy nghĩ một lúc: "Bà lên nhà con ở một thời gian đi."
Bà nội vẫn xua tay như cũ: "Bà không đi, không muốn đi, bà nội tự lo được, yên tâm đi."
Phùng Liễm Thần tiếp tục khuyên nhủ: "Dù sao thì cũng không ở lâu, ở với con vài ngày rồi lại đưa bà về."
Bà tháo kim đan, gãi mái tóc muối tiêu của mình, lần này đồng ý: "Vậy thì được, bà đến xem nhà mới của con."
Trên tủ ngăn kéo có thờ một bức tượng Quan Âm, hoa giả cắm trong bình Tịnh thủy, trên tường dán một bức tranh Tây Phương Cực Lạc. Bà nội anh không chỉ mắc bệnh cườm mắt, bà bắt đầu tin Phật từ khi mắc bệnh ung thư cách đây vài năm, mặc dù hóa trị đã kiểm soát được tế bào ung thư, bác sĩ cũng nhắc nhở gia đình rằng tiên lượng cho bệnh nhân lớn tuổi không tốt, vẫn có khả năng tái phát. Có thể là năm nay, có thể là năm sau, có thể là ba hoặc năm năm nữa, không ai có thể nói chắc chắn là khi nào.
Nhưng bản thân bà cụ vẫn giữ được thái độ lạc quan, sau khi qua tuổi năm mươi cũng nhìn thoáng hơn nhiều điều. Bà trốn tránh Diêm Vương, nhưng vẫn chuẩn bị cho sự ra đi của mình từ sớm, năm ngoái bà nhờ cháu trai đưa đến tiệm làm tóc uốn tóc rồi lại đến tiệm chụp ảnh. Bức ảnh được rửa ra, đóng khung, cũng đặt trên tủ, dự định dùng làm di ảnh về sau.
Trên TV, khách mời nam và nữ đã ghép đôi thành công, nhạc bắt đầu vang lên, cả hai đều quay đầu lại nhìn. Phùng Liễm Thần vẫn không nhúc nhích, còn bà cụ thấy vậy lại giục anh lấy vợ. Nhưng bà nội khác mẹ anh, không ép buộc anh phải sinh con: "Có con cái hay không thì tùy, nhưng vẫn cần có một người bên cạnh quan tâm chăm sóc con, bây giờ bà còn sống, con vẫn có một mái nhà để trở về, có bà nội để gọi, nhưng bà có thể sống được mấy năm, sau này bà đi rồi, bên cạnh con còn người thân nào nữa?"
Phùng Liễm Thần mỉm cười nằm xuống: "Bà cố gắng sống đến trăm tuổi, đến lúc nào con có người rồi lại tính."
Bà nội đang đếm kim, chợt nhớ ra: "Không phải trước đó đã hứa sẽ cân nhắc tìm một người sao?"
Anh xoa thái dương, bà cụ cũng biết nhìn mặt đoán ý, đổi giọng ngay: "Nhưng con đừng thấy áp lực, đừng vội vàng đưa ra quyết định chỉ để cho bà xem, ý bà là hãy quan sát thêm, nhân phẩm phải ngay thẳng, tốt nhất là chung một chí hướng, vậy mới có chủ đề chung."
Phùng Liễm Thần cười khẽ: "Phải, vậy nên trước kia là con thiếu suy nghĩ, coi như vấp ngã một lần, khôn lên một chút, chuyện đã qua rồi."
Anh nghe tiếng ồn ào của TV rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy thì trời đã tối, trên người đang đắp chăn. Phùng Liễm Thần xỏ dép rồi vào bếp hâm nóng lại đồ ăn còn thừa, hai người ăn tối xong, bà nội anh đi gói ghém quần áo để mang theo thay.
Lúc này Phùng Liễm Thần lấy điện thoại ra thì phát hiện Đàm Sĩ Chương đã gửi cho mình một bao lì xì. Tin nhắn nói là phúc lợi của nhân viên, vì không biết bà cụ có ăn bánh ngọt không nên đổi thành tiền mặt chuyển cho anh.
Thực ra trước kia, những việc chu đáo tỉ mỉ như thế này đều do trợ lý như anh suy nghĩ thay chủ tịch, anh cần cân nhắc mọi khía cạnh bao gồm khách hàng, giám đốc điều hành, gia đình và bạn bè của sếp. Đàm Sĩ Chương không có thư ký nào khác bên cạnh, xem ra là y phải đích thân lo liệu.
Biết là cố tình lấy lòng, nhưng không hiểu sao Phùng Liễm Thần lại thấy buồn cười, anh cân nhắc từng câu từng chữ đáp lại lời cảm ơn.