Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 25

Thế là Phùng Liễm Thần đón bà nội về Kim Thành ở một thời gian.

Đây không phải là lần đầu tiên bà cụ đến, trước đó cháu trai đã đưa bà đi chơi vài lần, bao gồm cả đến bệnh viện lớn để kiểm tra và tái khám, đi đi lại lại, bôn ba giữa hai nơi. Nhưng lúc đó Phùng Liễm Thần chưa mua được nhà, chỉ có thể thuê nhà trọ ở ngoài, nói chung vẫn bất tiện lại không thể ở lâu dài.

Có địa bàn riêng của mình chung quy vẫn khác. Bà nội giúp anh dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc vườn tược, lần này nói sẽ ở lại hai tuần, nhưng vẫn ở một tháng mới trở về, hoàn toàn hài lòng. Trước khi đi, bà đã gieo hạt giống thiên lý, dặn Phùng Liễm Thần nhớ làm giàn cho nó.

Đàm Sĩ Chương khá hào phóng, việc nào có thể giao cho người khác thì sẽ không gọi Phùng Liễm Thần. Nhân lúc rảnh rỗi, anh có thể ăn uống dạo chơi thoải mái, sau đó đưa bà cụ về nhà an toàn, coi như là nhận ân tình của y.

Trong thời gian này cũng xảy ra một sự việc lớn - Jessica cuốn gói đi, trưởng phòng Thiết kế mới được thăng chức. Sau hai vòng phỏng vấn, người cuối cùng được chọn là học trò của Giang Tinh, tên Lâm Thi Như, đã thông qua cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao, đang trong thời gian chờ thông báo chính thức.

Lâm Thi Như trước đây đã từng làm việc tại phòng Thiết kế tập đoàn nên hiểu rõ nhân sự và các dự án ở đây, có thể bắt tay vào làm ngay khi trở về. Quan trọng nhất là cô được Giang Tinh đích thân hướng dẫn, triết lý làm việc cũng như phong cách của cô được kế thừa hoàn toàn từ Giang Tinh, đây là lý do chính khiến Đàm Sĩ Chương vừa ý về cô.

Nếu có điểm yếu thì chỉ là cô còn trẻ, sợ thiếu kinh nghiệm quản lý, không đủ quyền uy. Làm lãnh đạo cần phải có khả năng quản lý con người, nói trắng ra thì bất kể dùng phương pháp nào cũng cần phải khiến cấp dưới phục mình, nếu không sẽ xảy ra tình trạng một bên lấn át bên kia. Lâm Thi Như là một cô gái hiền lành dịu dàng, không biết cách nổi nóng, cô vẫn còn một chặng đường rèn luyện phía trước.

Vì người học trò này mà Giang Tinh phải gọi điện đến văn phòng của Đàm Sĩ Chương trước, nói chuyện khá lâu với lãnh đạo cũ của mình. Sau đó lại gọi điện cho Phùng Liễm Thần, lịch sự nói: "Sếp Phùng, tôi biết khả năng của Tiểu Lâm, kỹ năng quản lý còn cần phải học hỏi rất nhiều, nếu công ty sẵn sàng cho cô ấy một cơ hội, tôi tin cô ấy có thể phát triển, anh nể mặt tôi, nhờ anh chăm sóc cô ấy nhiều hơn."

Phùng Liễm Thần khó mà từ chối được. Hơn nữa, không cần Giang Tinh nói, Đàm Sĩ Chương đã ném việc này cho anh rồi.

Lâm Thi Như vừa mới nhậm chức, chủ yếu đối mặt với các đồng nghiệp cũ, quen biết thì đúng là quen biết, nhưng cũng thường câu nệ thể diện. Người khác cứ hi hi ha ha với cô, nhưng khi bắt tay vào làm thì chẳng ai chịu làm, chỉ cần cô hơi cau mày là lại bị xì xào chê kiêu căng ngạo mạn.

Sau đó, Phùng Liễm Thần đảm nhận vai phản diện, để Lâm Thi Như chỉ đóng vai tốt, còn anh toàn làm người xấu. Giết gà dọa khỉ vài lần, sau lưng có người chê anh quá tự cao, ỷ vào Đàm Sĩ Chương rồi cáo mượn oai hùm. Trong phòng toàn là nghệ sĩ, có xu hướng hơi kiêu ngạo, Lâm Thi Như cảm thấy bất an, nghĩ rằng mình đã gây rắc rối cho anh. Ngay cả bản thân Lâm Thi Như cũng có phần e ngại anh. Khi Phùng Liễm Thần giữ vẻ mặt vô cảm đi qua khu văn phòng trông cứ như lãnh đạo tuần tra, khiến cho tiếng trò chuyện xung quanh đồng loạt nhỏ xuống. Trước đây, không ai có quan hệ lợi ích trực tiếp với anh, nhưng giờ đã vô thức trở thành đối lập, cô cảm thấy tội lỗi.

Lâm Thi Như tìm cơ hội mời Phùng Liễm Thần đi ăn bữa cơm, nhưng lại phát hiện ra anh chẳng mấy quan tâm. Phùng Liễm Thần còn dạy cô: "Cấp trên và cấp dưới phải cư xử cho ra cấp trên và cấp dưới, cô chỉ cần nhớ một điều, bây giờ cô mới là trưởng phòng, không được để ai đè đầu cưỡi cổ mình."

Lâm Thi Như nói: "Thì cũng vì trước đây làm đồng nghiệp thì mối quan hệ vẫn ổn, không chỉ vì tôi câu nệ cái gì, mà còn vì tôi sợ làm mất lòng quá nhiều người."

Phùng Liễm Thần đáp: "Chừng nào người nắm quyền là cô, bọn họ có bất mãn cái gì cũng phải nuốt vào bụng. Ai quan tâm họ nghĩ gì chứ?"

Lâm Thi Như phì cười: "Ý của anh là phải sớm tu luyện đến mức người khác không chịu nổi tôi, nhưng lại không thể lật đổ tôi?"

Phùng Liễm Thần cười bảo: "Cũng gần như vậy. Cô đi hỏi kinh nghiệm của Giang Tinh mà xem, cô ấy từng là người dám đập bàn cãi lại sếp Sĩ Chương, sếp Sĩ Chương cũng ghét cô ấy nhưng không thể đuổi đi, đúng không? Cô là học trò của Giang Tinh, đừng để cô ấy thua phần khí thế."

Lâm Thi Như chợt hỏi: "Anh Phùng, anh có từng làm mất lòng ai không?"

Phùng Liễm Thần cúi đầu uống nước: "Chắc chắn là quá nhiều rồi."

"Anh không lo lắng sao?"

"Nếu cái gì cũng sợ, thì tốt nhất là nên yên phận, đừng nghĩ đến việc leo lên cao."

*

Sau tháng này, Đàm Nguyệt Tiên cũng có động thái. Cuộc họp Hội đồng Quản trị lần thứ hai không phải chờ quá lâu, thông báo triệu tập đã được ban hành.

Đàm Sĩ Chương mang theo một cây bút máy lên tầng 28 dự họp, ba giờ sau lại xuống. Y ném cuốn sổ da cho Phùng Liễm Thần: "Từ nay về sau sẽ là 'chủ tịch Đàm Nguyệt Tiên' rồi."

Phùng Liễm Thần còn tưởng y ghi lại biên bản cuộc họp cần anh sắp xếp, nhưng khi mở ra lại thấy y vẽ cả một thế giới dưới nước.

Kết quả không có gì đáng ngạc nhiên, Đàm Nguyệt Tiên được hơn hai phần ba số phiếu bầu, trở thành chủ tịch tập đoàn Đàm Thị.

Đàm Sĩ Chương ngồi vào ghế giám đốc, xoay nửa vòng: "Một chuyện cỏn con thế này mà còn vẽ ra hai cuộc họp gia tộc đấy."

Cái "chuyện cỏn con" mà y nhắc đến chính là di chúc bằng miệng của Đàm Nho, các ông các chú bác trong nhà đều nhảy ra bày tỏ quan điểm. Đàm Thị có gia quy, cũng sẽ có ban đại diện gia tộc, ban đại diện căn cứ theo gia quy để quản lý gia tộc, thành viên đều là những nhân vật đức cao vọng trọng. Có điều, đại diện gia tộc không có quyền can thiệp trực tiếp vào quyết sách của công ty, chủ yếu là dùng quan hệ huyết thống và họ hàng để ràng buộc mọi người. Trong trường hợp này, bọn họ cũng cố gắng làm chất bôi trơn để hòa giải những mâu thuẫn giữa ba người Đàm Nguyệt Tiên, Đàm Hạo Dương, và Đàm Sĩ Chương.

Phùng Liễm Thần mỉm cười, anh không tham dự cuộc họp gia đình của người ta, cũng không có quyền phát biểu ý kiến. Chỉ là chín người mười ý, mỗi người một tâm tư, khó mà biết là họ giải quyết xung đột hay sẽ tạo ra xung đột lớn hơn. Trong hai lần họp gia tộc này, anh và tài xế cùng đưa Đàm Sĩ Chương về nhà tổ, nhưng không vào trong mà đợi ở bên ngoài. Nghe nói có người thật sự mang điều khoản trong gia quy ra nói, lấy lý do Đàm Nguyệt Tiên không chồng không con để phản đối việc bà kế thừa Đàm Thị.

Cũng nhờ Đàm Sĩ Chương kể lại như một câu chuyện đùa, Phùng Liễm Thần mới nghe được. Anh hơi ngạc nhiên: "Ai nói thế?"

Đàm Sĩ Chương đáp: "Ông chú ba. Sống lâu rồi, càng sống càng thụt lùi."

Phùng Liễm Thần có thể tưởng tượng ra cảnh đó: "Làm vậy chẳng phải là tạo chủ đề cho sếp Nguyệt Tiên nói sao?"

Đàm Sĩ Chương phì cười: "Ông chú ba có năm người con, đúng là đông con nhiều phúc, cô tôi còn hỏi hay là ông ta lên làm chủ tịch luôn đi."

Thật ra Phùng Liễm Thần vẫn còn ấn tượng về ông chú ba nhà y, anh có gặp trong bữa tiệc gia đình lần trước. Trong bữa ăn, anh nghe được mọi người trò chuyện, cả năm người con của ông ta đều đã quen làm cậu ấm cô chiêu, không ai học hành tử tế, thậm chí không đậu nổi đại học.

Đàm Nguyệt Tiên nhân cơ hội này tuyên bố thẳng thừng, hy vọng con cháu Đàm Thị không nên có suy nghĩ vô tư vô lo, coi việc thừa kế tài sản là điều hiển nhiên. Đúng là vài năm nữa bà sẽ nghỉ hưu, lúc đó sẽ không bám víu lấy quyền lực, nhưng sau khi bà về hưu, không ai đảm bảo tập đoàn vẫn sẽ được giao cho một người họ Đàm.

Nguyên văn lời Đàm Nguyệt Tiên nói là, lúc đó sẽ làm theo quy trình cạnh tranh như các giám đốc điều hành cấp cao khác, nếu con cháu họ Đàm không ai có năng lực, bà thà rằng giao lại tập đoàn cho người có chuyên môn, đưa cổ phần vào một quỹ tín thác ở nước ngoài, cả nhà cứ việc chờ nhận cổ tức, may ra thì còn giàu thêm hai đời nữa.

Lời lẽ này mang tính ám chỉ quá mạnh, đầu tiên là nhắm thẳng vào Đàm Hạo Dương và Đàm Sĩ Chương, không hề nể mặt cháu trai trước mặt thành viên trong gia tộc. Đàm Sĩ Chương đổi ý vào phút chót để ủng hộ Đàm Nguyệt Tiên, bà ta thực sự định làm vậy hay chỉ nói cho vui thôi?

Phùng Liễm Thần trầm ngâm, anh cúi xuống nhìn Đàm Sĩ Chương.

Đàm Sĩ Chương đang lật giở cuốn sổ tay của mình, có vài ghi chú được ghi chép ở phía sau. Y nhận thấy ánh mắt của Phùng Liễm Thần, ngẩng đầu lên nhìn lại: "Như vậy cũng không tệ, làm như vậy, sau này chỉ cần nhìn vào năng lực, người có năng lực sẽ được ở vị trí cao. Tập đoàn muốn phát triển lâu dài thì cải cách là không thể tránh khỏi, pha loãng ảnh hưởng của gia tộc, đây là một hướng chuyển đổi mới."

Giọng điệu của Phùng Liễm Thần có vài phần xoa dịu: "Thật ra trong lúc đó, xung quanh nhiều người, bà ấy mà không nói vậy thì cũng khó mà xuống thang."

Đàm Sĩ Chương cười đáp: "Tôi không bận tâm. Thực ra, tôi thấy cạnh tranh cũng khá thú vị. Thay vì chờ người khác đưa đến tận tay, chủ động giành lấy vẫn đảm bảo hơn."

Phùng Liễm Thần cũng cười. Đàm Sĩ Chương ấn bút máy xuống cuốn sổ rồi buông ra, trang vẽ thế giới dưới nước lại lật trở về.

Phùng Liễm Thần hiểu ý, giúp y giữ chặt trang giấy có chữ viết đằng sau, ngoài chủ tịch, cuộc họp Hội đồng Quản trị còn bổ nhiệm vài người khác.

Thông thường, chủ tịch và tổng giám đốc có thể là cùng một người, cũng có thể là hai cá nhân riêng biệt, tùy thuộc vào hoàn cảnh. Đàm Nguyệt Tiên nhậm chức chủ tịch, nhưng không đồng thời giữ chức tổng giám đốc, vị trí quyền CEO tạm thời do Hoàng Đại Quân đảm nhiệm, đây là kết quả của thỏa hiệp lẫn nhau.

Có lẽ tâm trạng của Hoàng Đại Quân khá phức tạp, Đàm Nguyệt Tiên từng là cô bé mà ông đã chứng kiến từng ngày ​​lớn lên, ông ta không thể coi Đàm Nguyệt Tiên như rắn độc hay thú dữ, nhưng thời gian dần trôi, vào lúc ông ta không phát hiện ra, Đàm Nguyệt Tiên đã trở thành Võ Tắc Thiên rồi. Có lẽ cuối cùng vẫn không dám tin vào phụ nữ, vị phó chủ tịch này dù tuổi đã cao vẫn được "tuyển dụng lại", quay về tọa trấn ở đội ngũ quản lý. Tuy nhiên, chữ "quyền" cũng cho thấy ông ta không có ý định tại vị lâu dài. Hoàng Đại Quân tuyên bố tại cuộc họp rằng sẽ từ bỏ quyền lực khi tìm được ứng cử viên phù hợp.

Như vậy, chủ tịch và tổng giám đốc trở nên quan trọng như nhau. Đàm Nguyệt Tiên nắm quyền, Hoàng Đại Quân kiềm chế, có thể đạt được trạng thái cân bằng tạm thời. Điểm chung của họ là cả hai đều chỉ còn vài năm nữa sẽ nghỉ hưu, đều đã bày tỏ ý định sẽ buông tay khi đến lúc, dĩ nhiên cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm người kế nhiệm mà họ cho là phù hợp.

Phùng Liễm Thần vẫn đang chờ chỉ thị. Đàm Sĩ Chương nhìn anh: "Hết rồi. Chỉ có thế, nói xong rồi."

Phùng Liễm Thần hoàn hồn, anh chỉnh lại kính rồi thận trọng hỏi: "Còn anh?"

Đàm Sĩ Chương hiểu ra: "À, phó tổng. Nhân sự sẽ gửi thông báo sau, khi nào rảnh thì cậu lấy bản giấy giúp tôi."

Phùng Liễm Thần đáp: "Được, chiều nay tôi sẽ đi hỏi."

Ngày hôm sau, phòng Hành chính đăng một loạt thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm lên thanh thông báo của hệ thống OA, mỗi thông báo sẽ được treo trong vòng hai mươi ngày.

Tuy Đàm Hạo Dương lỡ mất chiến thắng nhưng cũng chưa hẳn đã rơi xuống đáy, sau cuộc họp Hội đồng Quản trị, chức vụ của gã thuận lợi thăng lên một cấp, trở thành phó tổng giám đốc. Nếu không, sau khi trò hề kéo dài rồi lại bị đánh về nguyên hình, cho gã quay lại làm giám đốc thì quá khó coi.

Đàm Sĩ Chương cũng ngang hàng với gã, được thăng chức làm phó tổng Thiết kế.

Phùng Liễm Thần mang các thông báo có đóng dấu chính thức về lưu trữ. Điều này có nghĩa là địa vị của anh đã được nâng cao một chút, bây giờ ít nhất cũng được coi là trợ lý cho phó tổng giám đốc. Trước kia vì chức vụ của anh bị giáng xuống quá nhiều, việc phối hợp trực tiếp với các phòng ban khác hoặc với cấp trên và cấp phó của họ trở nên bất tiện. Khi ra khỏi phòng mình, đôi khi tất cả những gì anh có thể làm là chạy việc vặt và chuyển lời qua lại, không còn thẩm quyền tham gia vào nhiều hoạt động nghiệp vụ vốn có thể xử lý. Chưa kịp suy nghĩ nhiều thì phòng Hành chính đã gọi lại, nhắc nhở anh đừng quên giúp Đàm Sĩ Chương chuyển văn phòng.

Bên cạnh việc gửi thông báo, lúc này phòng Hành chính còn bận phân bổ lại nguồn lực văn phòng ở tầng 28 - tức là đổi văn phòng. Văn phòng của hai người Đàm Nguyệt Tiên và Đàm Hạo Dương cần phải hoán đổi, Đàm Sĩ Chương cũng sẽ chuyển lên tầng trên, có một văn phòng theo quy cách của phó tổng giám đốc. Có điều văn phòng của hai anh em họ lại không cách xa nhau. Khi Phùng Liễm Thần lên xem thử, phòng Hành chính nói với anh bằng giọng lo lắng và nhỏ nhẹ rằng đã cố gắng hết sức để giữ khoảng cách, tránh hai cửa phòng sát bên cạnh nhau rồi, nhưng phòng trống trên một tầng chỉ có số lượng nhất định, muốn cách xa hơn cũng không biết dời đi đâu.

Phùng Liễm Thần nói: "Cứ thế này đi, cũng không thể treo thêm một cái phòng vách tôn bên ngoài cửa sổ được."

Bỏ qua trò đùa này, hai vị tân phó tổng này được định sẵn là oan gia ngõ hẹp, quay trở lại cùng một vạch xuất phát. Trước kia cũng chưa đến nỗi thật sự đánh nhau, từ giờ trở đi, để họ tự PK với nhau vậy.

Phùng Liễm Thần và Lâm Thi Như đích thân ra tay, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng là chuyển văn phòng cho Đàm Sĩ Chương trước khi y đến.

Nơi làm việc của anh cũng được chuyển lên theo, nhưng trong phân nửa thời gian làm việc, Phùng Liễm Thần phải ở dưới trông chừng phòng Thiết kế thay Đàm Sĩ Chương. Vì chức giám đốc thiết kế vẫn do Đàm Sĩ Chương kiêm nhiệm, hiện tại không còn lựa chọn nào khác cho trọng trách này, chỉ có một mình y đủ khả năng tiếp tục quản lý.

Trưởng phòng Thiết kế chỉ vừa mới được bổ nhiệm, Lâm Thi Như vẫn còn non kinh nghiệm, chưa thể gánh vác độc lập. Đàm Thị sắp tham dự một triển lãm lớn, Triển lãm trang sức Kim Thành đang đến gần, vào thời điểm quan trọng này, phòng Thiết kế không thể đột nhiên mất thêm một lãnh đạo giàu kinh nghiệm nữa. Nếu không lại như rắn mất đầu, tiến độ hỗn loạn, chẳng những không thể tạo ấn tượng mà e rằng còn chẳng có nổi một tác phẩm ra hồn để giới thiệu trong năm nay.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Đàm Sĩ Chương sau khi được thăng chức. Nếu ngay cả một buổi triển lãm thường niên như thế này mà không thể đảm đương nổi thì y đừng làm phó tổng nữa cho xong.

Phùng Liễm Thần hiểu được vấn đề này, các phòng ban khác cũng hiểu được. Vì vậy, không chỉ có mình anh trông coi phòng Thiết kế nghiêm ngặt, mà thật ra mỗi trưởng phòng đều đang cổ vũ sĩ khí, thúc đẩy mọi nhân viên làm việc chăm chỉ hơn, tăng ca thêm việc, phải thể hiện tốt trước tân chủ tịch và quyền tổng giám đốc.

Phùng Liễm Thần cùng Lâm Thi Như quay như chong chóng, những ngày tháng nhàn nhã vừa qua tưởng chừng chỉ là ảo ảnh, ngày nào họ cũng ở lại công ty đến quá 10 giờ tối. Niềm an ủi duy nhất có lẽ là Đàm Sĩ Chương vẫn gương mẫu đi đầu, không ngồi không, gần như đêm nào cũng đồng cam cộng khổ với họ.

Sau một cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao nữa, Đông Vũ Mạn của ban Thư ký ghi biên bản cuộc họp, Phùng Liễm Thần lướt qua nội dung cuộc họp, chú ý thấy một điểm đặc biệt.

Đến giờ ăn trưa, cô tình cờ ngồi cùng bàn với Phùng Liễm Thần, lén hỏi anh: "Anh còn nhớ sếp Hạo Dương muốn sáng lập một thương hiệu con mới không?"

Phùng Liễm Thần biết chuyện này, anh gật đầu: "Cậu ta vẫn luôn có ý tưởng này, đã nêu ra từ lâu rồi, muốn cải cách trẻ hóa ấy mà."

Đông Vũ Mạn cảm thán: "Bây giờ hành động nhanh quá, không ngờ đề xuất thành lập công ty con lại được hội nghị thông qua rồi."

Được ban lãnh đạo cấp cao chấp thuận, vậy thì thật sự sắp khởi động rồi.

Phùng Liễm Thần hơi ngạc nhiên: "Thật sao? Nhưng thời gian hình như hơi gấp."

Họ ngồi ở góc phòng, xung quanh không có ai. Đông Vũ Mạn hạ giọng nói: "Thấy chưa, em cũng thấy lạ mà, dạo này các phòng ban đều bận rộn với triển lãm trang sức, đặc biệt là các phòng chủ chốt như của anh, ai cũng bận như con quay hết rồi, phòng Marketing vẫn thuộc thẩm quyền của sếp Hạo Dương, chẳng phải họ cũng bận rộn sao? Vấn đề này thực ra đã kéo dài một thời gian không có tiến triển gì, em nhớ trong những lần họp trước còn tranh luận rất nhiều, nhưng vẫn chưa đi đến kết luận. Không biết tại sao lại đột nhiên vội vã thành lập công ty con, giống như ngồi tên lửa vậy."

Nhưng vào thời điểm này, tất cả những bất thường đều có lý do dễ hiểu: "Chẳng lẽ có liên quan đến việc lãnh đạo mới nhậm chức?"

Đoán vậy cũng đúng, Phùng Liễm Thần nghĩ thầm, chắc là đang vội lập thành tích. Xem ra Đàm Hạo Dương vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Bình Luận (0)
Comment