Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 27

Phùng Liễm Thần vẫn không nao núng, bình thản nhận vai đối tượng bị trêu chọc.

Đàm Hạo Dương lại nhắm vào anh: "Được rồi, vậy chúng ta nói về trang sức, trợ lý Phùng, khuy măng sét kim cương của anh cũng đẹp đấy."

Phùng Liễm Thần giơ tay lên, rồi nhìn xuống tay áo mình: "Cậu nhầm rồi, không phải tôi tự mua, là giải thưởng rút thăm trong buổi tổng kết thường niên của tập đoàn."

Đàm Hạo Dương cười hỏi: "Công ty chúng ta từng rút thăm cái này?"

Đàm Nguyệt Tiên xen vào: "Chuyện đó cũng từ lâu rồi. Hạo Dương, sao vậy, ngay cả sản phẩm của nhà mình cũng không nhận ra à."

Mọi người lại cười rộ lên. Cuối cùng, Hoàng Đại Quân chấm dứt chủ đề này: "Quay lại việc chính thôi."

Đàm Sĩ Chương xoay xoay bút máy trong tay, đầu hơi cúi, sống mũi thẳng, ánh mắt kiên định, không nói thêm lời phản đối nào nữa. Thực ra, tâm trạng của y khá ổn định, bình tĩnh thể hiện rõ ràng thái độ và lập trường của mình, những gì cần nói thì đã nói xong, không tiếp tục tỏ ra lấn át nữa.

Quyết định bổ sung tuyến sản phẩm No.7 xem ra khó lòng bị đảo ngược, Đàm Hạo Dương vẫn kiên trì đi theo đường xa xỉ giá rẻ, thái độ của Hoàng Đại Quân là đáng thử, Đàm Nguyệt Tiên cũng không hoàn toàn phản đối. Nếu đã quyết định thực hiện, bước tiếp theo là thảo luận về cách thực hiện.

Để thành lập một công ty con độc lập, công tác chuẩn bị phải bắt đầu từ mọi mặt.

Các vấn đề về địa điểm và trang thiết bị phần cứng đều dễ giải quyết. Tập đoàn Đàm Thị sở hữu toàn bộ tòa nhà này, ban đầu Đàm Nho quyết định mua, trụ sở tập đoàn chỉ chiếm từ tầng 20 đến 28, các tầng thấp hơn hiện đã có hai công ty con của Đàm Thị và hơn chục tầng đang cho thuê. Đúng lúc gần đây công ty ở tầng 5 đến tầng 8 sắp hết hạn hợp đồng thuê, có kế hoạch chuyển đi, có thể lấy lại để dùng. Bàn làm việc, ghế, máy tính, dụng cụ và các thiết bị khác cũng không cần vội mua mới, năm ngoái trụ sở chính vừa thay thế một lô thiết bị và đồ nội thất, những đồ cũ bị đào thải đang chất đống trong kho, có thể chọn lọc những món còn tốt ra dùng tạm.

Vấn đề quan trọng nhất là nhân sự. Công ty con cần có pháp nhân và cổ đông độc lập, nhưng chuyện này tạm thời không cần nhắc đến, chọn ai là mối bận tâm của những người ở cấp bậc như Đàm Nguyệt Tiên và Hoàng Đại Quân. Đội ngũ quản lý và nhân viên nghiệp vụ cũng phải đầy đủ, nếu thiếu thì không thể hoạt động bình thường. Theo thông lệ, trụ sở tập đoàn thường sẽ cử một nhóm dự án đến tiếp quản, thiết lập cơ cấu phòng ban cơ bản trước. Trong quá trình thực hiện công việc về sau sẽ từ từ chiêu binh mãi mã, tuyển dụng nhân viên cần thiết thông qua các công ty săn đầu người và tuyển dụng qua mạng xã hội.

Trước mặt chủ tịch và tổng giám đốc, các trưởng phòng khác đều tỏ ý có thể cố gắng điều động một phần nhân lực. Đến phòng Thiết kế, Lâm Thi Như chưa đủ uy tín, nhìn quanh nhưng vẫn im lặng.

Đàm Sĩ Chương chậm rãi lên tiếng nói thay: "Triển lãm trang sức sắp diễn ra, tất cả người của phòng Thiết kế đều có rất nhiều việc phải làm, nếu đột nhiên yêu cầu phân bổ một phần nhân sự, chúng tôi có thể gặp khó khăn, không thể quyết định ứng viên ngay lập tức."

Đàm Hạo Dương cười nói: "Tất nhiên, triển lãm trang sức là điểm nhấn của chúng ta hàng năm, nên phải ưu tiên thực hiện tốt."

Đàm Nguyệt Tiên liếc nhìn cả hai người: "Không cần phải quyết định ngay lập tức, nếu phòng Thiết kế có khó khăn, có thể từ từ lựa chọn, nhưng Sĩ Chương, con cần cho cô thời hạn và kế hoạch, để cô còn chuẩn bị trước. Có phòng ban nào khác gặp vấn đề không?"

Các phó tổng khác đều đưa ra đề xuất tích cực và mang tính xây dựng.

Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người lập tức ra khỏi phòng họp, Đàm Nguyệt Tiên gọi Đàm Sĩ Chương: "Con sang phòng làm việc của cô một lát."

Đàm Sĩ Chương nhún vai đi theo sau bà, chỉ có hai cô cháu đi về phía văn phòng chủ tịch.

Đàm Hạo Dương thu ánh mắt lại, vô thức lại nhìn sang Phùng Liễm Thần. Phùng Liễm Thần làm như không hay biết, chỉ để lại cho gã một bóng lưng.

Anh đến ban Thư ký để bàn công việc với thư ký trưởng Nicole, khi trở ra thì hành lang vắng tanh, chỉ có ánh nắng rải đầy trên thảm. Những món đồ trang trí tường được chiếu sáng từ góc này lấp lánh ánh vàng, như một ảo ảnh, Phùng Liễm Thần dừng chân, chìm vào suy nghĩ trong giây lát.

Điện thoại của anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Anh bắt máy, đầu kia là một giọng nữ nhẹ nhàng tự xưng giới thiệu là nhân viên của ban tổ chức Triển lãm trang sức Quốc tế Kim Thành. Tác phẩm dự thi của Trang sức Lệ Hoa thuộc tập đoàn Đàm Thị đã đoạt giải nhất trong cuộc thi tổ chức trong khuôn khổ triển lãm, bên kia muốn thông báo về giải thưởng, nhưng không thể liên lạc được với người phụ trách phòng Thiết kế, bèn gọi đến số điện thoại dự phòng của anh.

Đây thực sự là một sự kiện đáng mừng trong ngày hôm nay, mặc dù không hoàn toàn bất ngờ.

Triển lãm trang sức Quốc tế Kim Thành do các ban ngành và tổ chức như Cục Xúc tiến Thương mại và Hiệp hội Thương mại Trang sức tổ chức, cuộc thi là truyền thống hàng năm. Mục đích chính là thúc đẩy và trao đổi ý tưởng và triết lý thiết kế trang sức, đồng thời tạo cơ hội cho những tài năng xuất chúng trong ngành tỏa sáng. Tác phẩm dự thi sẽ do cách chuyên gia đến từ nhiều lĩnh vực khác nhau đánh giá, mà Đàm Thị là một ứng cử viên sáng giá, năm nào cũng giành giải thưởng. Vậy nên chiến thắng này không phải là hiếm hoi, năm nào không thắng mới đáng để bàn.

Tác phẩm đoạt giải năm nay cũng là của Đàm Sĩ Chương, một chiếc vòng tay đá mặt trăng tên gọi "Suối Trăng". Tác phẩm được đặt tên theo câu thơ "Muốn theo trăng trôi chảy đến chàng" trong bài Xuân giang hoa nguyệt dạ*, hưởng ứng chủ đề cuộc thi theo phong cách Tân Trung Hoa.

* Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư thời nhà Đường, câu thơ lấy từ bản dịch của Tản Đà.

Phùng Liễm Thần đã từng xem bản thảo thiết kế, cũng đã thấy hình dạng thực của nó, thậm chí còn đích thân mang nó đi triển lãm. Nó mang phong cách Đàm Thị điển hình, nhưng Đàm Sĩ Chương không bị giới hạn trong phong cách thẩm mỹ phương Tây như trước mà chọn sử dụng đá mặt trăng thanh thoát tao nhã để hưởng ứng phong cách thẩm mỹ phương Đông hàm súc.

Phùng Liễm Thần vừa soạn sẵn bản thông cáo quảng bá trong đầu vừa đi xuống lầu, báo cho Lâm Thi Như và những người khác. Tinh thần của phòng Thiết kế tăng cao, tiếng reo hò vang dội. Cho dù có thực sự vui mừng hay chỉ đang diễn kịch, ít nhất các nghệ sĩ cũng đã tạo ra được bầu không khí vui vẻ dễ chịu. Lâm Thi Như móc hầu bao gọi trà sữa và bánh mousse, nói là để ăn mừng, khao mọi người đã nỗ lực trong suốt thời gian qua.

Phùng Liễm Thần xua tay từ chối lời mời ở lại cùng ăn, rồi quay người đi lên lầu. Đẩy cửa phòng làm việc của Đàm Sĩ Chương, anh đã thấy phó tổng đứng bên cửa sổ, đang cúi đầu loay hoay với cái gì đó. Đến gần hơn mới thấy rõ y đang xé bao bì của một túi kẹo nimm2. Đây là một loại kẹo lâu đời, rất được ưa chuộng hồi Phùng Liễm Thần nhỏ, anh cũng từng thích ăn kẹo này, bất chợt nhìn thấy cũng hơi hoài niệm. Đàm Sĩ Chương dừng việc đang làm, ngoảnh lại nhìn, không hề tỏ vẻ chán nản.

Phùng Liễm Thần mỉm cười hỏi: "Sếp Sĩ Chương, đang cược đá à?"

Đàm Sĩ Chương cười ha ha: "Thật đúng lúc, trợ lý Phùng, đến cùng tôi cược."

Nguyên nhân là vì mỗi gói nimm2 chứa chín viên kẹo, chia thành hai vị chanh và quýt, nhưng tỷ lệ hoàn toàn không cố định. Có người thích màu cam hơn, số khác lại thích màu vàng hơn, chỉ khi mở ra mới biết nó có hợp với khẩu vị của mình hay không.

Đàm Sĩ Chương từ từ mở gói kẹo ra, lần này vận may của y khá đồng đều, bốn cam năm vàng, được sắp xếp gần như xen kẽ nhau.

"Trợ lý Phùng." Y nhìn chằm chằm một lúc trước khi hỏi: "Cậu là quýt hay chanh?"

"Chanh... nhỉ?" Phùng Liễm Thần lưỡng lự một lát.

"Tốt đấy." Đàm Sĩ Chương thở dài nhẹ nhõm. "Tôi muốn quýt."

Nụ cười của y vẫn còn đọng trên môi, y giơ kẹo lên, ra hiệu cho Phùng Liễm Thần nhận lấy: "Có vẻ như chúng ta là một cặp trời sinh."

Phùng Liễm Thần cầm một viên kẹo, xé lớp giấy bóng kính, vị chua ngọt lan tỏa trong miệng, vẫn là hương vị của quá khứ.

Đàm Sĩ Chương cũng ngậm một viên kẹo trong miệng, đặt phần còn lại lên bàn rồi đột nhiên liếc nhìn anh: "Quần áo của cậu đẹp thật đấy."

Phùng Liễm Thần vẫn thản nhiên, thậm chí không hề nhíu mày.

Thương hiệu anh đang mặc hôm nay là một thương hiệu thời trang nam kinh điển của Đức, đặc biệt nổi tiếng với những bộ vest đẹp, ưu điểm là chất lượng và đường may tinh tế, kiểu dáng gọn gàng dễ dàng tôn lên phong thái chuyên nghiệp của một doanh nhân tinh hoa. Cộng thêm cặp kính mỏng gọng bạc, khiến anh trông vừa thanh lịch vừa sắc sảo. Về đẳng cấp, có người cho rằng thương hiệu này cao cấp, trong khi những người khác lại cho rằng nó chỉ ở ngoài rìa của hàng xa xỉ, thật ra thì nó chỉ được coi là thương hiệu xa xỉ hạng hai ở nước ngoài, nằm giữa xa xỉ và không xa xỉ. Vì vậy mới bị Đàm Hạo Dương nhắm đến, dùng để kiếm chuyện.

Phùng Liễm Thần nét mặt sắc sảo nhưng giả vờ tỏ ra khổ sở: "Tối nay có hẹn ăn tối với lãnh đạo Cục Xúc tiến Thương mại, sợ không được chỉn chu, nên mới đặc biệt chọn bộ này, giờ thì hay rồi, để cho tất cả ban điều hành biết tôi đang mặc gì, quan tâm liệu tôi có đủ khả năng mua đồ hiệu hay không."

Đàm Sĩ Chương dựa vào bàn, khoanh tay trước ngực, nói đùa: "Vậy chẳng thà cậu nói thẳng trước mặt mọi người là mình nhất quyết không trả tiền mua hàng xa xỉ giá rẻ, còn giúp tôi giữ được thể diện."

Phùng Liễm Thần đáp: "Nói thật lòng, nếu không phải đi làm, tôi sẽ chọn mặc áo gió. Như vậy nếu ai đó hỏi tôi, anh không mua vest Hermès là vì không thích à, tôi có thể trả lời, chính xác là như vậy."

Đàm Sĩ Chương không nhịn được cười thành tiếng: "Thật sự khoa trương như vậy sao? Lương một năm của cậu chắc cũng không thấp nhỉ?"

Phùng Liễm Thần cười đáp: "Cũng không cao lắm đâu, thà rằng không phải lo giữ thể diện, cứ sống bình dị."

Đàm Sĩ Chương cười nói: "Nghe qua cũng có chút hương vị triết học."

Đùa xong rồi, kẹo cũng tan hết trên đầu lưỡi, nụ cười của Đàm Sĩ Chương tắt dần, y nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Phùng Liễm Thần còn nhớ mục đích mình đến đây, nói cho y biết ban tổ chức đã thông báo Suối Trăng đạt giải. Tất nhiên, đối với Đàm Sĩ Chương, việc giành được nhiều giải thưởng khác nhau đã là chuyện thường tình, y chỉ khẽ nói cảm ơn, ánh mắt không dao động, không hề biểu lộ chút vui mừng nào.

Phùng Liễm Thần hỏi ý: "Nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ chọn Suối Trăng làm vật phẩm chính cho triển lãm trang sức năm nay."

Đàm Sĩ Chương gật đầu: "Cậu đã xem xét các vật phẩm khác chưa?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Anh yên tâm, chắc không có vấn đề gì đâu."

Đàm Sĩ Chương hỏi: "Nhưng tôi muốn biết cậu xem xong sẽ có cảm giác gì?"

"Anh nói khía cạnh nào?"

"Đừng suy nghĩ quá phức tạp, chỉ cần so sánh năm nay với năm ngoái, ít nhất là có điểm nào nổi bật không."

"Đánh giá thẩm mỹ mang tính chủ quan." Phùng Liễm Thần khéo léo nói: "Dĩ nhiên, nếu anh hỏi ý kiến ​​cá nhân tôi..."

"Thực ra thì chỉ ở mức trung bình thôi chứ gì." Đàm Sĩ Chương nói thẳng ra: "Trợ lý Phùng, năm nào tôi cũng là người duy nhất giành giải thưởng, điều đó chưa đủ nói lên vấn đề sao, là do người khác mù quáng khen ngợi tôi, hay là do năng lực thiết kế của chúng ta đang trì trệ? Cả hai đều không có vẻ lạc quan."

Phùng Liễm Thần chỉ có thể mỉm cười bình thản. Theo cái nhìn của anh, các tác phẩm dự thi năm nay do phòng Thiết kế nộp lên quả thật rất bình thường, đúng như Đàm Sĩ Chương đã nói. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là rất tồi tệ, chỉ là trong mắt một người yêu cầu khắt khe và hoàn hảo như Đàm Sĩ Chương, không đáp ứng được kỳ vọng của y là tội tày đình.

Trước kia Giang Tinh quản lý phòng Thiết kế, dù là Trang sức Lệ Hoa hay Kim Phụng Tường đều có một vài tác phẩm tốt ra đời trong những năm đó. Sau khi Giang Tinh bị điều chuyển, Đàm Sĩ Chương không hài lòng với Jessica, một phần vì thái độ quản lý của cô ta, một phần vì năng lực chuyên môn tầm thường.

Tài năng nghệ thuật cá nhân của Đàm Sĩ Chương cao, nhưng chỉ như vậy thôi vẫn chưa đủ, chúa mạnh mà tướng yếu sẽ nảy sinh tình trạng thiếu hụt.

Đàm Sĩ Chương tiếp tục câu chuyện: "Trợ lý Phùng, nói ra thì tôi vẫn chưa hỏi, trước đây lương một năm của cậu là bao nhiêu?"

Phùng Liễm Thần thành thật trả lời: "Tuy vậy, đó là bậc lương của trợ lý cao cấp."

Đàm Sĩ Chương nói: "Nói như vậy thì đúng là bất công với cậu, tôi sẽ tìm cách điều chỉnh cho cậu."

Phùng Liễm Thần chưa kịp phản ứng, y đã thản nhiên nói thêm: "Còn về chức vụ, hôm nay cậu nghe rồi đấy, công ty con mới của chúng ta cần người, tôi đang định giới thiệu cậu sang đó, ít nhất cũng phải có một ghế phó tổng, ý cậu thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment