Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 28

Thăng chức và tăng lương đều là những chuyện tốt mà dân làm công ăn lương mong đợi, bỗng nhiên nó chủ động rơi xuống đầu thì chẳng khác nào món quà trời ban. Nhưng quà đó không phải tự nhiên mà có, ý nghĩa đằng sau nó không hề đơn giản. Lợi ích luôn đi kèm với trách nhiệm tương ứng.

Đàm Sĩ Chương giải thích: "Công ty con mới thành lập, mọi thứ đều bắt đầu từ con số 0, đang là một trang giấy trắng. Cử một người có năng lực như trợ lý Phùng sang đó, đầu tiên chắc chắn sẽ khiến tập đoàn an tâm hơn. Đối với bản thân cậu, đây cũng là cơ hội để thể hiện tài năng của mình."

Trước kia đã nói số ghế có giới hạn, nếu không có người nào di chuyển ra khỏi vị trí thì sẽ không có cơ hội thích hợp. Tiến độ thành lập công ty con được đẩy nhanh cũng có nghĩa là vị trí còn trống bỗng nhiên xuất hiện rồi?

Phùng Liễm Thần nhướng mày, mím môi, như đang suy nghĩ.

Đàm Sĩ Chương dựa vào bàn, dùng giọng nói trầm ấm như tâm sự với anh: "Lời đề nghị này thực ra là do cô tôi đưa ra."

"Là chủ tịch Đàm?"

"Tập đoàn hiện đang cân nhắc cử người nào đến công ty mới, vừa rồi lên văn phòng của bà ấy là để thảo luận về hướng đi của cậu." Nói xong, Đàm Sĩ Chương lấy một viên kẹo quýt khác trên bàn, bóc lớp giấy bóng kính ra ăn, y lại đưa cho Phùng Liễm Thần một viên kẹo nữa.

Phùng Liễm Thần dùng đầu lưỡi ấn viên kẹo, cảm nhận vị chua của chanh hòa lẫn chút ngọt ngào, lăn qua lăn lại trong miệng.

Đàm Sĩ Chương nói tiếp: "Nghiêm túc mà nói, cậu thừa sức làm phó tổng. Về năng lực, nói cậu không có năng lực thì là dối lòng. Về mặt thâm niên, cậu được ông nội đích thân bồi dưỡng ra, nên đương nhiên sẽ được thăng chức, không ai có quyền bàn lùi."

Phùng Liễm Thần dựa vào mép bàn bên cạnh y, bình tĩnh nói: "Chủ yếu là cảm ơn các lãnh đạo đã chỉ bảo."

Đàm Sĩ Chương nói: "Vậy nên, tôi đã chuyển lời xong, việc còn lại tùy cậu."

"Nhưng còn vấn đề sắp xếp công việc ở đây..."

"Đó chính là vấn đề." Đàm Sĩ Chương cười. "Tôi vừa mới quen, cậu mà đi, bên cạnh tôi lại chẳng còn ai để dùng."

*

Về đến phòng Thiết kế, Phùng Liễm Thần gõ ra vài biên bản cuộc họp rồi đứng cạnh máy in, kiên nhẫn chờ nó nhả ra từng tờ một. Bây giờ Đàm Sĩ Chương không dùng đến văn phòng giám đốc thiết kế, đa phần thời gian để trống, nó trở thành địa bàn của Phùng Liễm Thần.

Lâm Thi Như gõ cửa rồi bước vào, thoáng thấy một chồng tài liệu đầu đề đỏ dưới tay anh, phần mở đầu là của văn phòng Ban điều hành. Nhưng cô chưa kịp đọc rõ nội dung, Phùng Liễm Thần đã úp giấy xuống bàn.

Sau khi cô đi ra, anh vẫn tiếp tục cúi đầu, thứ đang in ra là biên bản của tất cả các cuộc họp xem xét dòng sản phẩm phụ No.7. Tài liệu anh có ở đây là những gì mới nhất, Đông Vũ Mạn vừa nộp xong hôm qua, có thể kiểm tra bằng cách đăng nhập vào tài khoản OA của Đàm Sĩ Chương.

Tên của công ty con mới đã được quyết định là "Công ty Trách nhiệm hữu hạn Trang sức Châu báu Chìa khóa Ánh sao", sắp nộp hồ sơ đăng ký lên. Chìa khóa Ánh sao là một cái tên đẹp, pha chút sắc màu mộng mơ. Phù hợp với ý định của Đàm Hạo Dương, hướng đến một thị trường trẻ hơn.

Thông thường, khi có một công ty con mới đột nhiên xuất hiện sẽ có rất nhiều người sẵn sàng được điều xuống, thậm chí các vị trí này còn có tính cạnh tranh cao. Mặc dù mới đăng ký, quy mô nhỏ, thiếu nhân sự, không có thành tích gì, một hoặc hai năm đầu chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng cũng chính vì thế mà nó trở thành cơ hội tuyệt vời để thăng tiến, là điều mà những nhân viên có tham vọng và dám chịu áp lực chỉ có thể mơ ước.

Ví dụ một người như Phùng Liễm Thần, ban đầu ở cấp bậc trung bình, nếu ở lại trụ sở chính thì chỉ đủ tiêu chuẩn để đảm nhiệm vị trí quản lý cấp trung. Ngược lại, nếu được cử xuống mở rộng lãnh thổ, dẫn dắt một đội mới thì việc giao chức phó tổng sẽ là một lời khích lệ hợp lý cần thiết.

Được thăng chức sớm hơn so với dự kiến ​​ban đầu tất nhiên là tốt. Trước hết là ổn thỏa, trong thời gian đảm nhiệm chức vụ, bất kể công việc của anh có xuất sắc hay không, chỉ cần không có sai sót thì sẽ không bị giáng chức mang tính trừng phạt, khi cần điều chuyển đi nơi khác thì ít nhất cấp bậc cũng không thấp hơn cấp phó tổng. Thứ hai, nếu một người thực sự có khả năng, làm việc cực kỳ tốt, xây dựng một công ty mới từ con số không thành một công ty thịnh vượng, thành tích này là thứ mà bất cứ ai cũng có thể tự hào, không ai phủ nhận được, sau này ghi vào sơ yếu lý lịch thì chất lượng thế nào khỏi phải nói.

Nếu tuyến phụ No.7 không phải là ý tưởng của Đàm Hạo Dương, Phùng Liễm Thần sẽ không cần do dự chút nào.

Đó chính là vấn đề.

Chìa khóa Ánh sao được thành lập còn là để cắt xén tài nguyên của Trang sức Lệ Hoa, một xa xỉ giá rẻ, một xa xỉ cao cấp, tuy định vị khác nhau nhưng vẫn có điểm tương đồng, không thể không tranh giành hào quang của nhau. Giống như trong một gia đình có nhiều đứa con trông giống nhau, sẽ luôn có một đứa được yêu thương nhiều hơn.

Đàm Sĩ Chương nói để anh qua đó, y có cảm giác gì? Anh đi rồi, thì cần phải làm tốt, hay là không được làm tốt? Phùng Liễm Thần không quá lo lắng về việc vị cấp trên xảo quyệt của mình phải chịu tổn thất, nhưng anh đang cố gắng cân nhắc ý định thực sự của Đàm Sĩ Chương.

Thời gian sắp hết, tài xế thông báo sắp khởi hành. Phùng Liễm Thần ấn các biên bản họp xuống, tạm thời khóa trong ngăn kéo. Khi đến sảnh thang máy, Đàm Sĩ Chương đã cầm áo khoác đứng đợi thang máy. Hai người cùng nhau xuống lầu, đến Lưu Chu Viên dự tiệc.

Buổi tiệc xã giao tối hôm đó có quy cách rất cao. Những người có mặt không chỉ bao gồm các quan chức của Cục Xúc tiến Thương mại, mà còn có cả chủ tịch mới được bầu của Hiệp hội Thương mại Trang sức, các giám đốc điều hành của một số công ty trang sức lớn khác. Do đó không chỉ Đàm Sĩ Chương đến mà Đàm Hạo Dương cũng xuất hiện, tham gia giao lưu khắp nơi.

Hoàng Đại Quân đã khá lớn tuổi, được coi là bậc lão thành đáng kính trong giới, ông ta có đến hay không thì chẳng ai có thể ép buộc. Hơn nữa, ông ta chỉ làm quyền tổng giám đốc, bất kỳ người nắm bắt tin tức nhanh nhạy đều biết rất có thể một trong hai anh em Đàm Thị sẽ được chọn làm CEO tương lai. Hai người thực chất như một đôi phó tổng giám đốc hợp tác bình đẳng, cùng nhau đại diện cho Đàm Thị trước công chúng.

Trước mặt người ngoài thì anh em hòa thuận, nhưng khi bữa tiệc kết thúc, sắc mặt cả hai lập tức lạnh đi. Người trước người sau không ai muốn dính lấy ai, khi đến đi xe riêng, khi về cũng phải xe riêng. Khi tài xế của Đàm Sĩ Chương vừa đến ven đường, xe của Đàm Hạo Dương đã phóng vút đi, không chút lưu luyến hướng về phía ngược lại.

Phùng Liễm Thần đã giúp chặn khá nhiều rượu. Khi ra khỏi cửa, trông sắc mặt anh vẫn bình thường, nhưng chỉ có anh biết vừa rồi mình đã uống quá mức, lúc này chỉ thấy trời đất quay cuồng. Trước đây đi xã giao cũng không thường uống nhiều như thế này, nhưng tối nay có hai lãnh đạo Cục Xúc tiến Thương mại uống rượu như uống nước, các CEO có mặt không thể không nể mặt, cấp dưới lại càng không thể tỏ ra yếu đuối, tất cả đều uống cạn từng ly từng ly một, không một ai chùn tay.

Đàm Sĩ Chương cũng nồng nặc mùi rượu, nhưng tình trạng tốt hơn anh, y đưa tay ra mở cửa sau trước. Phùng Liễm Thần vốn nên ngồi ghế phụ, cùng tài xế đưa y về nhà, nhưng gió đêm thổi qua làm anh toát mồ hôi, bụng cồn cào dữ dội. Anh với một tay lên kéo tay nắm cửa, nhưng chẳng nắm được gì cả, bóng chồng trước mắt, trong giây lát cảm thấy choáng váng. Anh cảm thấy có người vỗ nhẹ vào lưng mình, hỏi anh có muốn nôn không, Phùng Liễm Thần lắc đầu, ý thức mơ hồ. Khi phản ứng lại thì anh đã ở ghế sau, Đàm Sĩ Chương ngồi cạnh anh, áo khoác vắt lên đầu gối.

Chiếc xe khởi động. Tài xế nhấn ga đều đặn, không bật radio giao thông, không gian trong xe yên tĩnh lạ thường. Những ngọn đèn đường lần lượt vụt qua, ánh sáng vàng mờ nhạt tràn vào, tạo nên những vết cắt đan xen nhịp nhàng giữa sáng và tối trên khuôn mặt Đàm Sĩ Chương.

Phùng Liễm Thần máy móc nhận lấy chai nước từ tay y, rồi nghe y hỏi: "Trợ lý Phùng, nhà cậu ở đâu?"

Trong không gian chật hẹp, ý thức của Phùng Liễm Thần tê liệt, đầu óc ong ong như có mười mấy con người thu nhỏ đang cãi nhau. Đàm Sĩ Chương lên tiếng ngay bên cạnh, nghe chẳng khác nào một chiếc chuông lớn úp trên đầu, từng tiếng vang dồn dập xuyên vào màng nhĩ.

Phùng Liễm Thần vô thức tháo kính ra, lấy khăn ướt lau tròng kính theo thói quen, nhưng tiếng ù tai vẫn cứ dai dẳng, chẳng có tác dụng gì. Lý trí dường như vẫn còn hoạt động, nhưng cũng dường như đã chạy trốn khỏi nhà, Phùng Liễm Thần khẽ cười, thích thú với suy nghĩ của chính mình. Anh xoa thái dương, rồi nhìn Đàm Sĩ Chương bên cạnh, như thể đang nhìn qua màn sương, cảm giác có một lớp kính lọc mờ ảo.

Đàm Sĩ Chương một tay chống cằm, nghiêng mặt sang một bên, nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm: "Trợ lý Phùng?"

Y lại hỏi địa chỉ. Rượu đã ngấm, Phùng Liễm Thần trượt về phía vai y, quên mất mình đã trả lời hay chưa.

Đàm Sĩ Chương cuối cùng phải dùng điện thoại di động đăng nhập vào hệ thống OA, lấy quyền hạn truy cập, tìm thông tin đã đăng ký của anh trong sổ địa chỉ nhân viên.

Tài xế lái xe đến tận cổng khu dân cư, nhưng không có địa chỉ cụ thể. Cũng may ban quản lý khu dân cư cao cấp này có trách nhiệm, bảo vệ cũng nhớ mặt những cư dân thường xuyên gặp, bèn giúp họ tìm ra số nhà cụ thể, kiểm tra căn cước của tài xế để đăng ký vào. Sau đó, họ còn cử người ngồi ở ghế phụ để chỉ đường cho tài xế, xe chạy lòng vòng đến trước cửa nhà Phùng Liễm Thần.

Đàm Sĩ Chương đỡ người ra khỏi xe, Phùng Liễm Thần mềm người dựa vào y, tài xế vội vàng xuống xe định giúp một tay.

Đàm Sĩ Chương xua tay, y lấy chìa khóa từ trong túi Phùng Liễm Thần: "Anh về đi, chuyện còn lại không cần lo."

Thấy họ có vẻ quen biết nhau, bảo vệ lên xe cùng tài xế, quay trở lại theo đường vừa đi.

Chùm chìa khóa khá lớn, gắn vào móc chìa khóa mà công ty dùng làm quà lưu niệm, trông khá đơn giản. Đàm Sĩ Chương đẩy cửa hàng rào ra, giữ người trên tay, nhìn sơ qua khu vườn nhỏ trước mặt, sân trong thưa thớt toàn là cỏ dại, không có chút sức sống nào, chỉ có một vài khung gỗ trơ trọi.

Y đổi vài cái chìa khóa khác nhau, thử mở cửa nhà bên trong, đặt người lên sô pha phòng khách. Mò mẫm trong bóng tối một lúc, y nhấn công tắc, ánh sáng dịu nhẹ lấp đầy căn phòng. Đàm Sĩ Chương quay trở lại, cúi xuống kiểm tra Phùng Liễm Thần.

Phùng Liễm Thần nghiêng người sang một bên, cánh tay che ánh sáng, gối lên một đầu sô pha. Cứ tưởng anh đã ngủ rồi, nhưng khi nhìn kỹ hơn mới thấy mắt anh vẫn kiên cường hé ra một khe nhỏ, ánh mắt hơi lóe lên, đầu óc còn choáng váng.

Đàm Sĩ Chương quỳ một chân xuống trước mặt anh: "Trợ lý Phùng? Trợ lý Phùng? Trợ..." Y đổi cách gọi khác: "Liễm Thần?"

"Ừm." Phùng Liễm Thần có phản ứng, anh tháo kính xuống, đưa tay ra, Đàm Sĩ Chương cầm lấy đặt lên bàn trà.

Y nghe thấy Phùng Liễm Thần lẩm bẩm thêm vài câu, nửa câu đầu đại loại là "tủ lạnh cần rã đông", nhưng mơ hồ, không đầu không đuôi. Nửa câu sau thì đột ngột đổi chủ đề, như thể đang cố chấp buộc mình tỉnh táo, còn nói rằng không làm phiền y nữa, khuyên y nên về nghỉ ngơi sớm.

Đàm Sĩ Chương thậm chí còn bật cười, thầm nghĩ tố chất nghiệp vụ của người này thật sự vững vàng, đã say thế này rồi mà còn vật lộn để nhớ cái này cái kia, chẳng biết có phải chỉ cần bên cạnh còn một sinh vật sống là anh sẽ không bao giờ phát điên hay không.

Nhưng Phùng Liễm Thần uống rượu thay y, y ở lại trông coi mới là công bằng. Sau đó Phùng Liễm Thần vẫn phải vào nhà vệ sinh nôn một hồi, uống nhiều quá mà không nôn ra thì khó mà thoải mái được. Đàm Sĩ Chương rót nước súc miệng vào ly, đưa cho anh, anh còn không quên nói lời cảm ơn.

Súc miệng xong, anh nhất quyết dùng nước lạnh rửa mặt. Đàm Sĩ Chương không ngăn được, hai người giằng co qua lại, tay áo ướt gần hết. Đàm Sĩ Chương nghiên cứu hồi lâu mới tìm ra cách mở nước ấm. Tiếng nước chảy ào ào, y nhìn Phùng Liễm Thần vốc nước lên tạt vào mặt mình. Có người sau khi uống thì hơi rượu xộc lên mặt, làm mặt đỏ bừng, nhưng không hiểu sao mặt anh lại không có chút huyết sắc nào, nhợt nhạt như ma vậy. Thấy vậy, Đàm Sĩ Chương lo có chuyện gì xảy ra nên vội vàng đỡ anh vào phòng ngủ, cởi giày nằm xuống.

Tìm thấy một cái ấm đun nước trong bếp, lại tìm được một lọ trà bưởi mật ong chưa mở, Đàm Sĩ Chương đứng bên bếp, chờ nước sôi, đến khi nhiệt độ vừa phải mới lấy một cái ly ra pha trà bưởi vào. Khi mang vào phòng ngủ, người kia đã ngủ say rồi. Y đưa tay lay vai Phùng Liễm Thần nhưng anh vẫn không tỉnh.

Đàm Sĩ Chương ngồi xuống mép giường, nhìn ly nước rồi nhìn người kia, một lát sau tự mình uống một hơi hết ly trà bưởi mật ong. Áo khoác và áo gilê của y bị vứt ngoài phòng khách, áo sơ mi thì vừa rồi bị ướt, lúc này còn ẩm, dính chặt vào người. Thế là ánh mắt y dừng lại ở cái tủ quần áo rẻ tiền đã hơi méo mó. Mở ra, bên trong có sự tương phản rõ rệt, một bên là từng bộ vest và áo sơ mi công sở, bên còn lại là hàng bình dân ngoài chợ, quả thật không có quần áo cao cấp, nhưng đều được giặt rất sạch sẽ, vẫn còn mùi nước xả vải.

Đàm Sĩ Chương lại ngoái đầu nhìn về, chủ nhà vẫn còn ngủ say, nhưng xét tình hình hiện tại, y có tự ý lấy quần áo sạch để thay cũng không phải quá đáng. Y tắm sơ qua thật nhanh, thay một chiếc áo thun cotton rộng rãi, chất liệu này có độ mềm mại đặc trưng của quần áo cũ.

Giằng co hồi lâu rồi, giờ đã là lúc đêm khuya thanh vắng.

Phùng Liễm Thần nằm nghiêng, nệm hơi lún xuống, hơi thở của anh đều đều và nông, một tay gác trên gối. Đèn phòng ngủ đã tắt, chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ bật sáng, phủ ánh sáng nhu hòa trên khuôn mặt anh.

Đàm Sĩ Chương lại đi kiểm tra tình hình của anh, không dám để nhiệt độ của máy lạnh quá thấp, y nắm tay Phùng Liễm Thần, thấy bàn tay anh không nóng lên, cảm giác mát lạnh như ngọc. Đàm Sĩ Chương dừng lại một lát, rồi từ từ cúi xuống bên cạnh gối đầu, duỗi tay ra, vòng tay qua vai anh. Thân hình Phùng Liễm Thần mảnh khảnh, khi ngủ thậm chí còn nhỏ gầy hơn, gần như vùi nửa người trong chăn. Đàm Sĩ Chương tháo cà vạt của anh, cởi một nửa cúc áo, để hở cổ áo, rồi kéo chăn lên ngang xương quai xanh. Làn da lộ ra mịn màng, một lớp cơ mỏng lại mượt mà bao phủ vai, qua cổ rồi đến lưng, không phô trương, có thể thấy dấu hiệu của việc tập luyện. Tập đoàn có một phòng tập, có vài lần Đàm Sĩ Chương đến sớm về muộn thì thấy anh chạy ở đó, đôi khi y còn đến máy chạy bộ chạy cùng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của y thường dõi theo người này, quan sát những gì anh đã làm, những gì anh sắp làm, đang làm gì, đang nghĩ gì, khuôn mặt đang bày ra vẻ nghiêm túc thận trọng, cẩn thận tỉ mỉ, hay đang mang vẻ xảo quyệt như thể vừa mới âm mưu điều gì.

Một nhân vật như Phùng Liễm Thần chắc chắn sẽ là một trợ thủ mà bất kỳ cấp trên nào cũng mong có được. Anh mãi mãi bình tĩnh và điềm đạm, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, không biến sắc ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt, có thể hiểu được mọi nhu cầu của cấp trên, có thể kiểm soát mọi tình huống đòi hỏi mình phải có mặt. Anh tạo ra một ấn tượng rằng có thể yên tâm giao cho anh bất kỳ nhiệm vụ nào, có thể gửi gắm bất kỳ bí mật nào, không sợ bị tiết lộ.

Nhưng đôi khi, Đàm Sĩ Chương cũng muốn thấy anh hoảng loạn, thấy anh mất thất thố, thấy anh lộ vẻ hoang mang bất lực mà chưa ai từng thấy.

Khi Phùng Liễm Thần cúi đầu, ánh mắt chỉ còn lại tập trung và chú ý. Khi anh loay hoay với đá mặt trăng trên bàn làm việc của Đàm Sĩ Chương, anh không biết y đang dựa vào tường rồi nghĩ gì trong lòng. Bàn làm việc riêng của Đàm Sĩ Chương là nơi cấm địa, ngay cả Đàm Nho cũng chưa từng vào phòng chạm đến.

Không có nhà thiết kế nào ghét những thứ đẹp đẽ. Đàm Sĩ Chương nhìn anh, suy nghĩ làm thế nào để chinh phục anh, giành lấy anh, thậm chí là giấu anh vào tủ trưng bày của mình cùng với những món châu báu lấp lánh rực rỡ muôn màu kia, để tỏa sáng lung linh trên nền nhung đen, giấu riêng để nhìn ngắm vĩnh viễn.

Ánh mắt của Đàm Sĩ Chương sâu thẳm khó dò, hơi thở và thân nhiệt của người đàn ông phủ xuống, cái bóng nguy hiểm như quái vật trong bóng tối bao trùm lấy người kia.

Nhưng chỉ dừng lại một lúc, rồi y đứng dậy rời đi.

Đối với người trưởng thành, rung động đôi khi chỉ cần dừng lại ở mức độ rung động là đủ, không nhất thiết phải chuyển thành tình cảm, cũng không đảm bảo sẽ phát triển thành một câu chuyện đẹp. Đặc biệt là khi mù quáng bắt đầu một mối tình công sở, kết quả phần lớn sẽ là mất nhiều hơn được. Mọi mối quan hệ và tình cảm đều phải có xung đột và tranh cãi, những vướng mắc nảy sinh về sau đồng nghĩa với rủi ro và rắc rối vô tận.

Đàm Hạo Dương bị Đàm Nguyệt Tiên khéo léo khiển trách cũng vì chuyện nhà thiết kế nhỏ kia, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang. Bà vẫn giữ lối suy nghĩ cổ hủ của thế hệ trước, tuy không hiểu nổi những mối quan hệ cởi mở của giới trẻ, nhưng cũng tin rằng chuyện nên diễn ra trong hộp đêm thì nên để lại trong hộp đêm. Công ty là nơi để làm ăn, tự tạo ra rắc rối tiềm ẩn cho bản thân chẳng những không được thời thượng, mà còn là hành vi không khôn ngoan.

Đàm Sĩ Chương không bao giờ cần những lời nhắc nhở như vậy, y biết chính xác mình muốn gì. Một khoảnh khắc vui sướng thoáng qua của thể xác và tinh thần, tiếp theo là những cuộc tranh cãi vô nghĩa, chiến tranh lạnh và chia tay, nếu thật sự mang ra cân đo đong đếm, dù tốt hay xấu thì cũng không phải là yếu tố quan trọng, tất cả đều không thể bù đắp được việc mất đi một phụ tá có năng lực.

Y đóng cửa phòng ngủ chính, quay người đi vào phòng làm việc. Vừa rồi Đàm Sĩ Chương thấy một chiếc giường nhỏ bên trong, có lẽ được dùng làm phòng dành cho khách.

Có mấy tiếng động nhỏ ở sân bên ngoài, hình như là mèo hoang chạy qua, tiếng kêu meo meo thê lương vọng lại từ xa. Sống ở tầng trệt tất nhiên sẽ có tiếng ồn, Đàm Sĩ Chương lắng nghe những âm thanh này, nhắm mắt trong bóng tối.

*

Sáng hôm sau không đến công ty. Vì còn say rượu nên khi thức dậy, Phùng Liễm Thần vẫn đau đầu dữ dội.

Còn việc cấp trên ở lại qua đêm tại nhà mình, anh không thể nói rằng có biết, cũng không thể nói rằng hoàn toàn không biết. Sáng sớm lúc đang nửa mê nửa tỉnh, Đàm Sĩ Chương đánh thức anh dậy, hỏi có thể mượn dùng máy tính không, anh suy nghĩ một lúc bằng bộ não chậm chạp của mình, rồi đưa mật khẩu cho đối phương.

Máy tính ở nhà của anh là một cái laptop, khi cần thì Phùng Liễm Thần sẽ mang đến công ty, những thông tin mà anh có thể sao chép từ công ty về dù có những phần cần bảo mật, nhưng Đàm Sĩ Chương có thẩm quyền xem, không còn vấn đề gì khác.

Sau khi ngủ thêm khoảng một tiếng, Phùng Liễm Thần cuối cùng cũng tỉnh hẳn. Anh nhìn đồng hồ, thấy kim giờ đã chỉ chín giờ sáng.

Bình Luận (0)
Comment