Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 30

Suối Trăng của Đàm Sĩ Chương là món trang sức triển lãm tiêu biểu của Trang sức Lệ Hoa, có thể nói là nổi bật hơn hẳn các tác phẩm khác trong hạng mục trang sức cao cấp.

Lâm Thi Như chỉ vào bức ảnh của nó: "Người ta nói tác phẩm nghệ thuật phản chiếu thế giới nội tâm của người thiết kế, nhưng tác phẩm của sếp Sĩ Chương đôi khi mang đến cho người xem một cảm giác... hoàn toàn khác với hình ảnh của chính anh ấy. Chỉ nhìn vào thiết kế này, người ta có thể cho rằng nó là do một nữ họa sĩ thông minh và thanh lịch vẽ ra."

Phùng Liễm Thần thầm đồng ý: "Tôi nghĩ nó có chút hương vị của trường phái Art Nouveau."

Lâm Thi Như nói: "Đúng vậy, đó chính là cảm giác của Mucha, giống như một nữ thần khoác lên mình tấm khăn voan trắng trong đền thờ, với một loại thần tính thánh thiện."

Hầu như mọi nhà thiết kế đã đủ độ chín đều phát triển phong cách riêng của mình. Đàm Sĩ Chương cũng có, nhưng y không giới hạn bản thân trong đó, trong các bản thảo thiết kế trước đây, thật ra có thể thấy y đang thử nghiệm các phong cách khác nhau. Trong căn biệt thự mà y dùng làm studio và phòng triển lãm, Phùng Liễm Thần còn nhìn thấy một bộ mặt dây chuyền hình động vật được làm từ những viên ngọc trai Baroque có hình dạng không đều, thỏ trắng, chim họa mi, mèo và lừa, vui nhộn như trẻ con.

Vui nhộn như trẻ con, nghe thực sự không hợp với y chút nào.

Mà thật ra thánh thiện và thần tính cũng dường như không liên quan gì đến y.

Như Lâm Thi Như đã nói, thông qua phong cách thiết kế, người ta dường như có thể lén nhìn thấy thế giới nội tâm của nhà thiết kế. Họ cũng đã tiếp xúc với nhiều nhà thiết kế mới nổi trong ngành, hầu hết đều thích làm nổi bật tinh thần nổi loạn, một số thậm chí còn tạo ra những tác phẩm lạnh băng quái dị, theo đuổi những phong cách độc đáo và kỳ quặc nhất. Đàm Sĩ Chương có vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm, nếu phải so sánh thì y có vẻ giống một nghệ sĩ lão làng hết lòng ủng hộ thẩm mỹ cổ điển, một sự tương phản khiến người ta không thể thấu hiểu.

Tuy nhiên, năm nay y chỉ làm một chiếc vòng tay, mặc dù không nói rõ, nhưng có lẽ y có ý định dành lại cơ hội cho người khác. Tiêu chí đánh giá của ban tổ chức là công khai, bao gồm không chỉ tính sáng tạo, tính thẩm mỹ, tính thủ công và tính ứng dụng, mà còn cả khả năng tiếp thị, tất cả các yếu tố này đều sẽ được xem xét. Nói cách khác, họ không chỉ đánh giá giá trị nghệ thuật của các tác phẩm mà còn cả giá trị thương mại của chúng.

Chỉ có điều cả Kim Phụng Tường lẫn các thương hiệu tiêu dùng nhanh bên dưới đều không nắm bắt được cơ hội này. Không giành được giải thưởng đồng nghĩa với việc giá trị thương mại chưa được công nhận, dù cuộc thi trong triển lãm không phản ánh tất cả, nhưng đó vẫn là một dấu hiệu đáng lo ngại.

Lâm Thi Như hiện tại rất chán nản, thậm chí còn muốn giật tóc mình: "Tôi sợ rằng sau triển lãm năm nay, tôi sẽ không thể ăn nói với thầy mất."

Phùng Liễm Thần vội vàng trấn an: "Dự án lớn như vậy không phải trách nhiệm của một người, đừng tự tạo áp lực cho mình."

Thực ra tập đoàn vẫn có những nhà thiết kế giỏi, gốc rễ của vấn đề chắc chắn không phải là thiếu nhân tài. Phùng Liễm Thần vừa xem lại danh sách nhân sự trong hệ thống thiết kế nên hiểu rất rõ vấn đề này. Hàng năm, tập đoàn đều tuyển dụng qua nhiều kênh khác nhau, các nhà thiết kế và trợ lý thiết kế liên tục vượt qua thử thách để gia nhập công ty. Có người ở lại trụ sở chính, cũng có người xuống công ty con ở dưới, lý lịch của bất cứ ai cũng ấn tượng, không thiếu người đã từng học tại các trường đại học danh tiếng trong và ngoài nước.

Chẳng qua là do vầng hào quang cá nhân của Đàm Sĩ Chương quá chói chang, tác phong làm việc lại quyết đoán, vô hình trung chèn ép người khác.

Các vấn đề khác bao gồm cả phương diện quản lý nhân sự, chẳng hạn như lộ trình thăng tiến nghề nghiệp không hợp lý, việc này liên quan đến hệ thống nhân sự chung của công ty, tuy không phải do một mình Đàm Sĩ Chương tự quyết định, nhưng kết quả vẫn là những người xứng đáng được thăng chức lại không được thăng chức đúng lúc. Rõ ràng là nhân tài không thiếu, nhưng có một trưởng phòng tầm thường như Jessica, khả năng chuyên môn ngay lập tức bộc lộ điểm yếu.

Nếu hiện tại như vậy thì về lâu dài sẽ ra sao?

Đàm Sĩ Chương sẽ ngày một leo lên cao hơn, thời gian y có thể thoải mái ngồi vào bàn vẽ sẽ ngày càng ít đi, mặc dù bản thân y lấy đó làm hứng thú. Thử sức với thiết kế vì sở thích thì không thành vấn đề, nhưng cái giá phải trả khi trở thành người lãnh đạo là bất kể có thích hay không cũng phải chịu trách nhiệm về tình hình chung của công ty.

Về phương diện nghiệp vụ cụ thể, Đàm Sĩ Chương chỉ có thể và bắt buộc phải tìm được nhiều người dưới quyền có năng lực hơn, phòng Thiết kế nhất định phải cải cách. Lâm Thi Như nghĩ ra được, Phùng Liễm Thần nghĩ đến rồi, bản thân y ắt cũng hiểu vậy.

Phùng Liễm Thần gõ bàn, vẻ mặt trầm ngâm: "Thực ra, chúng ta có thể tổ chức cuộc thi nội bộ, như giải đấu, đúng không?"

Mắt Lâm Thi Như sáng lên: "Tôi thấy ý tưởng này hay đấy. Anh còn nhớ không, công ty chúng ta từng tổ chức sự kiện tương tự rồi."

Phùng Liễm Thần cũng đang nghĩ đến chuyện đó: "Năm sáu năm trước phải không, lúc đó cố chủ tịch Đàm vẫn còn."

Lâm Thi Như gật đầu: "Lúc đó chúng ta tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức dành cho tất cả các nhà thiết kế nội bộ, cái tên hết sức buồn cười, gọi là Giải Kim Mã, khẩu hiệu là 'Đàm Thị chúng ta có Giải Kim Mã của riêng mình'. Nhưng mà mọi người đều rất hào hứng, vì không phân biệt cấp bậc chức vụ gì, ai cũng có thể đăng ký tham gia, phần thưởng cũng khá hấp dẫn, bản thảo đoạt giải được chọn có thể được đưa vào nghiên cứu, phát triển và sản xuất, nhà thiết kế có thể nhận được một phần lợi nhuận. Quan trọng nhất là giành được giải thưởng tương đương với đã lọt vào mắt xanh của các lãnh đạo, sau này có khả năng được ưu tiên thăng chức mà! Tuy lần đó tôi không đạt giải thưởng nào, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, mỗi đồng nghiệp đều thực sự phát huy hết khả năng, thể hiện ý tưởng độc đáo của mình."

Phùng Liễm Thần nghe vậy thì cười, cũng nói: "Tôi nhớ tôi nhớ, tuy tôi không đủ tư cách tham gia, nhưng vẫn thấy rất đông vui náo nhiệt."

Cuộc thi này là do một phó tổng nào đó đề xuất với Đàm Nho, sự thật chứng minh là nó có khá hiệu quả trong việc khích lệ nhân viên. Đã có sẵn tiền lệ, tổ chức Giải Kim Mã lần thứ hai không phải là hoàn toàn bất khả thi.

Tuy nhiên, Lâm Thi Như cân nhắc nhiều vấn đề thực tế hơn: "Nếu các lãnh đạo hiện tại không ủng hộ cách làm này thì sao?"

Phùng Liễm Thần nói: "Có thể nộp một bản đề xuất thử xem sao, dù không được thì chúng ta cũng chẳng mất gì."

Lâm Thi Như trầm ngâm, về lý thuyết thì đúng là vậy. Hai người trò chuyện rất sôi nổi, sau đó cô và Phùng Liễm Thần thảo luận thêm vài chi tiết cụ thể.

Về phần kế hoạch, nhất định sẽ phải do trưởng phòng Lâm Thi Như về viết ra. Chuyện đó không thành vấn đề, nhưng cô lại túm lấy Phùng Liễm Thần: "Anh gặp sếp Sĩ Chương, nhớ thử thăm dò thái độ trước nhé."

Phùng Liễm Thần đồng ý, đúng lúc đó đồ ăn cũng đến, thực tập sinh xuống lầu xách lên gói lớn gói nhỏ, bày ra chiếc bàn trống. Đám đông ùa lên, Phùng Liễm Thần nhận hai phần hamburger và Coca từ tay Lâm Thi Như.

Anh mang lên lầu cho Đàm Sĩ Chương, văn phòng của phó tổng không có ai. Nhưng đèn vẫn sáng, có lẽ Đàm Sĩ Chương vẫn chưa đi.

Phùng Liễm Thần vừa đặt túi giấy lên bàn trà thì đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Đàm Sĩ Chương vò tờ giấy thành một ống tròn nhàu nhĩ, cầm trên tay, bước vào với vẻ mặt vô cảm, khí thế hung hãn. Nhưng khi nhìn thấy Phùng Liễm Thần, thái độ của y dịu đi phần nào, khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

Y bước chậm lại, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng: "Gọi đồ ăn gì thế?"

Phùng Liễm Thần đưa cho y găng tay dùng một lần: "Burger thịt bò, được không?"

Đàm Sĩ Chương ngồi xuống sô pha: "Ăn được là được. Đó là Coca à? Cho tôi một ly."

Hai người đang ngồi ăn đồ ăn nhanh trên bàn trà, Đàm Sĩ Chương uống vài hớp là hết Coca, ống hút cắn giữa hai hàm răng phát ra tiếng sột sột. Điều này cho thấy tâm trạng của Đàm Sĩ Chương không mấy vui vẻ, nhưng y không tâm sự, Phùng Liễm Thần cũng không hỏi han gì mà chỉ lặng lẽ ăn cùng y.

Có lẽ thức ăn đã xoa dịu cái bụng đói, sắc mặt của Đàm Sĩ Chương cũng dễ chịu hơn đôi chút, Phùng Liễm Thần liền nhân cơ hội trình bày đề nghị mà mình đã bàn với Lâm Thi Như.

Nghe xong, lãnh đạo suy nghĩ một lát rồi bày tỏ ủng hộ rất nhanh gọn: "Được, bảo Lâm Thi Như lập kế hoạch càng sớm càng tốt."

"Nhanh bao nhiêu?" Phùng Liễm Thần hỏi: "Bắt đầu ngay sau triển lãm à?"

"Nếu cô ấy đủ nhanh..." Đàm Sĩ Chương đáp: "Tôi có thể quyết định tất cả các tác phẩm đoạt giải đều có thể trực tiếp tham gia triển lãm năm nay."

*

Khi anh đi xuống, Lâm Thi Như nhìn sang với ánh mắt dò hỏi. Phùng Liễm Thần gật đầu với cô: "Lãnh đạo nói có thể."

Lâm Thi Như đương nhiên là rất vui.

Nhưng khi Phùng Liễm Thần đến văn phòng cô để nói chuyện, anh đóng cửa lại, nhắc nhở: "Nhưng cô nên biết rằng thời gian hiện tại cực kỳ eo hẹp."

Đàm Sĩ Chương là người phụ trách mảng thiết kế, Lâm Thi Như đưa ra ý tưởng, trước tiên phải thông qua y, như vậy coi như là được chấp thuận. Nhưng Đàm Sĩ Chương còn cấp tiến và táo bạo hơn. Cuộc thi nội bộ này cần tổ chức, mà lần này không chỉ đơn thuần là nộp bản vẽ, các nhà thiết kế tham gia còn phải tạo ra sản phẩm hoàn thiện, những thiết kế trang sức được công ty công nhận sau đó sẽ được trưng bày, có cơ hội được giới thiệu tại triển lãm trang sức. Đây thực sự là một thách thức đối với cá nhân nhà thiết kế, nhưng chắc chắn cũng là một cơ hội rất quý giá.

Cả hai im lặng một lúc, mỗi người đều cân nhắc tính khả thi của ý tưởng này.

Phùng Liễm Thần lên tiếng trước: "Thật ra, theo ý của sếp Sĩ Chương, nếu không làm được thì thời gian cũng không nhất thiết phải gấp gáp như vậy."

Lâm Thi Như lại tỏ ra kiên quyết: "Không, tôi nghĩ đây là cơ hội hiếm có, như anh đã nói, nếu chúng ta có thể thử thì không nên từ chối."

Phùng Liễm Thần mỉm cười nhìn cô: "Có việc gì tôi làm được, tôi sẽ cố gắng phối hợp."

Cô đã bắt đầu nghĩ đến phương pháp: "Trước kia chúng ta đã từng tổ chức một cuộc thi, kế hoạch chắc chắn đã có sẵn, chỉ cần xin về tham khảo, như vậy sẽ hiệu quả hơn nhiều. Hồi đó, để phục vụ cho cuộc thi, phòng Công nghệ thông tin thậm chí còn tạo ra một hệ thống đăng ký đặc biệt, có thể sử dụng trực tiếp luôn nhỉ."

Và thế là hai người nói chuyện đến tận nửa đêm mới chia tay.

Kế hoạch lần trước thì cần phải tìm người phụ trách tại thời điểm đó để mượn, nhưng vấn đề là đã qua lâu lắm rồi, người phụ trách đó đã được điều chuyển từ lâu. Dù có liên lạc với người này thì cũng không chắc chắn tài liệu gốc vẫn còn tồn tại, hay nó được lưu trữ trên máy tính nào.

Lâm Thi Như không biết Phùng Liễm Thần làm thế nào mà giải quyết được, chỉ sau một đêm, ngày hôm sau, tài liệu đã được gửi từ email của anh. Cô bị sốc một cách vô cùng chân thật, thậm chí còn bị sặc: "Trợ... khụ khụ khụ..."

Phùng Liễm Thần không lấy làm lạ: "Tôi chỉ nhớ là ban Thư ký có một tập tin lưu trữ, xin họ một bản, cô xem có dùng được không."

Bây giờ không còn lý do gì để trì hoãn nữa, Lâm Thi Như liên tục cảm ơn, nhanh chóng bắt tay vào soạn thảo kế hoạch mới, cùng với đề án cuộc họp sắp tới.

Một tuần sau chính thức mở họp, Đàm Nguyệt Tiên là chủ tịch cũng bày tỏ thái độ ủng hộ. Thật ra không có gì đáng ngạc nhiên, hiện nay Đàm Nguyệt Tiên và Đàm Sĩ Chương, thậm chí cả Đàm Hạo Dương đều mới lên chức, muốn tạo được dấu ấn, đều cần tạo ra những thành tích thực. Đồng thời họ cũng đối mặt với những vấn đề cần cải cách, đây là lúc cần lắng nghe lời khuyên và đề xuất, thái độ của ai cũng khá cởi mở. Hơn nữa, cuộc thi này là một truyền thống được kế thừa từ thời Đàm Nho, khiến nó càng có ý nghĩa về mặt tình cảm. Do đó trong cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao, hầu như không có ai bỏ phiếu phản đối, nhất trí thông qua.

Tại buổi họp, Đàm Nguyệt Tiên liếc nhìn Đàm Sĩ Chương rồi trêu đùa, bảo y đừng quên công ty Chìa Khóa Ánh Sao vẫn đang chờ phòng Thiết kế gửi nhân tài sang, lần trước y vừa than khổ với trời, nên cuộc thi này là cơ hội tốt để sắp xếp lại đội ngũ thiết kế khổng lồ của mình, tìm ra những nhân sự phù hợp. Trước mặt mọi người, Đàm Sĩ Chương chỉ cười cười, nói là đương nhiên.

Đề án này được thông qua suôn sẻ, nhưng lần này nó không còn được gọi bằng cái tên vui nhộn Giải Kim Mã nữa, mà được đổi thành Cúp Quần Hùng.

Tiếp theo, Lâm Thi Như phải tranh thủ thời gian trong lịch trình làm việc bận rộn của mình để dẫn đầu đăng ký tham gia cuộc thi nội bộ Cúp Quần Hùng.

Thông báo về cuộc thi đã được gửi xuống các cấp, Phùng Liễm Thần cũng ở cạnh hỗ trợ rất nhiều. Có điều gần đây anh lại bị Vương Nham bám lấy.

Vương Nham dành thời gian cho người gọi Phùng Liễm Thần lên văn phòng mình, nói rằng có việc cần bàn.

Bình Luận (0)
Comment