Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 31

Phùng Liễm Thần làm theo lời, đi lên gõ cửa. Vương Nham ở bên trong nói lớn: "Vào đi."

Phùng Liễm Thần đi vào ngồi xuống, rồi thấy gã bày ra tư thế của cấp trên cũ và thế hệ đi trước, dạy bảo anh về cái gọi là thái độ làm việc phải tích cực cầu tiến, có cơ hội tham gia vào dự án thì phải chủ động nắm bắt, vân vân và mây mây... Vương Nham nói năng dài dòng, phải mất một lúc anh mới hiểu được ý của gã.

Phùng Liễm Thần cứ ngồi đó, nở nụ cười nửa miệng khiến Vương Nham bắt đầu lúng túng. Mặc dù giọng điệu có vẻ hùng hổ, nhưng thực ra gã cũng chỉ là miệng hùm gan sứa. Nói tóm lại là Vương Nham không thể tự mình giải quyết được, cần phải tìm người giúp đỡ.

Công tác chuẩn bị cho triển lãm càng cần đẩy nhanh, Vương Nham bây giờ càng sứt đầu mẻ trán. Danh sách nhiệm vụ đã dài ngoằng lại còn phức tạp, tiến độ trên mọi lĩnh vực đều chậm ở nhiều mức độ khác nhau, ngân sách được phê duyệt ban đầu cũng sắp hết. Lần trước, Hoàng Đại Quân hỏi đến tình hình thực hiện kế hoạch quảng bá, Vương Nham liên tục lau mồ hôi, thực ra có nhiều chi tiết mà đến tận lúc này gã vẫn không có chút khái niệm nào. Ngoài mặt gã tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong lo lắng và hoảng loạn.

Thật ra Phùng Liễm Thần biết quá rõ rằng làm người đứng đầu không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

Xác định nội dung triển lãm và kế hoạch quảng bá là những bước cơ bản nhất. Sau đó với ngân sách hạn hẹp, việc quảng bá và xúc tiến nên được thực hiện như thế nào, các phương tiện truyền thông của công ty, đối tác truyền thông bên ngoài cùng các nhà tài trợ quảng cáo tại chỗ thì sao, có cần phải lo lót quan hệ, kết nối các kênh này không?

Ngoài các cuộc thi liên kết do ban tổ chức chủ trì, còn có nhiều hoạt động gian hàng, salon gian hàng, các nhóm khách hàng chuyên nghiệp, sự kiện kết nối dự án và thậm chí cả tiệc tối kinh doanh, chẳng lẽ không tham gia sao?

Ngoài ra còn có tiếp đón khách hàng thân quen, thu hút khách hàng mới, thu thập thông tin ngành, bao gồm cả chuẩn bị kế hoạch dự phòng cho các sự kiện bất ngờ...

Không chỉ là vấn đề khối lượng công việc lớn, mà giữa các phòng ban gần như chắc chắn sẽ xảy ra tình trạng đùn đẩy trách nhiệm. Xoay chuyển giữa người phụ trách và công nhân trực tiếp làm việc bên dưới, điều phối công việc, nói không hề phóng đại thì đây là một công việc cực kỳ mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể chất, có thể làm cho huyết áp của người ta tăng cao mãi không hạ. Nếu không thể xử lý được những mối quan hệ phức tạp bên trong thì hương vị đó sẽ càng trở nên "tuyệt diệu", đôi khi có thể chọc người ta tức muốn nhảy lầu cho rồi.

Trước kia Phùng Liễm Thần nắm quyền phụ trách, người khác chỉ nghĩ đến việc anh có thể vớt được bao nhiêu lợi lộc trong đó. Thực tế thì sao? Hầu hết thời gian toàn là bỏ công sức nhưng lại không được ghi nhận, làm tốt là điều hiển nhiên, nhưng nếu có vấn đề gì xảy ra, lãnh đạo sẽ chỉ hỏi tội anh. Vì vậy, mặc dù năm nay ngày nào cũng tăng ca, Phùng Liễm Thần vẫn cảm thấy nhẹ nhàng hơn những năm trước, chủ yếu là vì anh không phải lo lắng về việc này nữa.

Lúc này, anh làm ra vẻ khó xử: "Trưởng phòng Vương, nhưng còn phòng Thiết kế... Thành thật mà nói, bên đó đã đủ nhiều việc rồi."

Vương Nham vẫn trơ tráo như mọi khi, hắng giọng: "Ờ, thì tôi hiểu, các cậu cũng có nhiều việc phải làm, vấn đề là, bây giờ ai mà không có hàng tá việc phải làm chứ? Tiểu Phùng, cậu là nhân viên lâu năm, nên biết điều gì là quan trọng, hiện tại không gì quan trọng hơn công việc triển lãm."

Phùng Liễm Thần cười khổ: "Không phải tôi không muốn gánh vác trách nhiệm, chỉ là năng lực có hạn, còn bên phía sếp Sĩ Chương, e rằng không thể cùng lúc lo liệu được."

Vương Nham tung ra quân át chủ bài: "Tiểu Phùng, nói cho cậu biết, việc này đã được sếp Hạo Dương quyết định rồi."

Phùng Liễm Thần vẫn ngồi bất động ở đó, mặt không biểu lộ cảm xúc.

Vương Nham nói tiếp: "Nếu gặp bất kỳ khó khăn nào, cậu có thể báo cáo trực tiếp với cấp trên, sếp Hạo Dương cũng nói rồi, cậu ấy chắc chắn có thể hỗ trợ điều phối công việc cần thiết."

Vương Nham không thể trực tiếp ra lệnh cho anh làm việc, nhưng Đàm Hạo Dương là cấp trên, nên để gã đứng ra giao việc thì khó mà từ chối. Nhưng lời lẽ hoa mỹ này chỉ có thể hù dọa người mới mà thôi, còn với anh thì khác, Phùng Liễm Thần thực sự không tin, càng chẳng e sợ. Bởi vì anh biết rõ, khi Vương Nham nói với Đàm Hạo Dương rằng gã cần trợ thủ, tám chín phần mười là đã giấu đầu giấu đuôi, không thể công khai thừa nhận là mình bất tài. Vương Nham có lẽ chỉ đang chơi trò hai mặt, trước tiên là ép Phùng Liễm Thần vào làm cho mình, sau đó biết đâu lại nói thành do anh tự nguyện.

Phùng Liễm Thần chỉ mỉm cười, vẫn không thỏa hiệp: "Nếu có việc gì cần, anh cứ bảo sếp Hạo Dương đích thân đến gặp tôi."

Vương Nham đã hơi không vui, mỉa mai châm chọc: "Cậu đúng là lúc nào cũng bận rộn, bảo cậu phụ giúp việc gì cũng không rảnh tay."

Phùng Liễm Thần áy náy mỉm cười: "Tôi thật sự không có ý đó, trưởng phòng Vương, anh là người phụ trách triển lãm, chúng tôi hợp tác với anh là chuyện đương nhiên. Anh có chỉ thị gì, phòng chúng tôi sẽ thực hiện."

Bỏ lại một câu như vậy, anh ung dung quay người bỏ đi, đóng sầm cửa, bỏ mặc Vương Nham ở phía sau.

*

Trở lại phòng Thiết kế, Lâm Thi Như đang nói liên hồi trên điện thoại trong văn phòng, đầu dây bên kia có vẻ là Giang Tinh. Giang Tinh cũng muốn hỏi về luật thi đấu, Lâm Thi Như đang giải thích chi tiết cho thầy của mình.

Trong hai ngày qua, điện thoại từ phòng Thiết kế của các công ty bên dưới gọi đến liên tục, cả công khai lẫn bí mật, hỏi đủ thứ chuyện, có rất nhiều người quan tâm.

Phòng Công nghệ thông tin cũng đã hoàn thành việc xây dựng hệ thống thi đấu Cúp Quần Hùng. Theo dữ liệu cơ sở, tình hình đăng ký đang bùng nổ, mỗi ngày lượng người đều đang tăng lên. Khoảng một tuần đã trôi qua, những người muốn đăng ký hẳn đã đăng ký xong.

Yêu cầu một nhà thiết kế tạo ra một tác phẩm hoàn chỉnh trong thời gian ngắn như vậy thực sự là một thách thức rất lớn. Hoặc là thử thách cảm hứng và tốc độ tay, xem ai có thể tạo ra thành quả trong vòng mười ngày đến hai tuần; hoặc là thử thách tích lũy theo thời gian, xem ai có sẵn bản thảo thiết kế để mang ra nộp - có thể nói rằng cả may mắn và năng lực đều rất quan trọng.

Khi Phùng Liễm Thần đi ngang qua khu văn phòng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh liếc mắt về một hướng.

Giang Nhất Miên ngẩng đầu khỏi màn hình, vươn vai rồi bất ngờ ngước mắt lên, nhìn lại anh.

Bị người ta đá chắc chắn không phải là một chuyện dễ chịu, trước đó chắc hẳn Giang Nhất Miên đã ôm tâm trạng tồi tệ trong một thời gian, chỉ có điều Phùng Liễm Thần chẳng quan tâm nhiều mà thôi. Phòng Thiết kế đông người thì lắm chuyện, có người hoàn toàn không biết gì, người khác nhận thấy chút manh mối, dù ít hay nhiều cũng không tránh khỏi bị bàn tán. Phùng Liễm Thần đã đoán Giang Nhất Miên có thể sẽ nghỉ việc, nhưng vì có lẽ không tìm thấy cơ hội nào tốt hơn nên hắn mới không nói ra.

Sau những ngày này, Giang Nhất Miên dường như đã bình tâm lại sau nỗi đau, hắn bắt gặp ánh mắt của Phùng Liễm Thần, cả hai đều có tâm tư khó đoán.

Bỗng nhiên có người vỗ vai anh. Phùng Liễm Thần quay lại, thấy là Hoàng Nhuế, anh mỉm cười hỏi: "Đã đăng ký tham gia cuộc thi chưa?"

"Tự nhiên làm cái này, em bận muốn chết luôn." Hoàng Nhuế nói. "Nhưng mà đăng ký rồi, không làm thì về nhà ông cụ sẽ cằn nhằn."

"Được rồi, chúc may mắn."

"Em không muốn cố gắng nữa, có thể đi cửa sau không?"Hoàng Nhuế nhìn quanh: "Dành sẵn một giải đặc biệt cho em hay gì đó?"

"Cửa sau ở đâu ra?" Phùng Liễm Thần bật cười, trêu cô: "Ngay từ đầu đã định dùng thủ đoạn gian trá, tôi không có thẩm quyền cho cô giải đâu."

"Em đang gài bẫy anh đấy!" Hoàng Nhuế đuổi theo anh vào văn phòng. "Coi như anh đã qua cửa, nói vậy là, thật sự không có cửa sau?"

"Nếu thực sự chọn trước ứng viên thì cứ đề bạt thẳng lên cho xong, lãnh đạo cần gì phải tốn công tốn sức bày ra một cuộc thi."

Hoàng Nhuế mạnh miệng: "Khó nói lắm, ai mà biết được có phải là cố ý nâng đỡ ai không."

Phùng Liễm Thần cười cười, khuyên cô ra ngoài.

Nhưng trước khi đi, Hoàng Nhuế lại hỏi thăm: "Em cũng nghe đồn thế này, Cúp Quần Hùng lần này là để tuyển người cho Chìa Khóa Ánh Sao?" Cô mơ rất đẹp: "Ví dụ, nếu em giành giải nhất, có thể nhảy dù xuống đó làm trưởng phòng luôn không?"

Phùng Liễm Thần phủ nhận: "Cái đó chưa chắc đâu, đừng coi là thật. Sao vậy, muốn chuyển sang Chìa Khóa Ánh Sao? Trụ sở chính không vui à?"

Hoàng Nhuế lắc đầu, lông mi khẽ quét như hai chiếc chổi nhỏ: "Không hẳn, em chỉ cảm thấy phong cách của phòng Thiết kế trụ sở chính đã khá cố định, làm việc trên một dòng sản phẩm mới biết đâu lại có thêm không gian phát huy, cũng khá thú vị. À mà này, anh cũng được chuyển đến đó à?"

Phùng Liễm Thần thận trọng đáp: "Việc này vẫn chưa được quyết định."

Hoàng Nhuế đi rồi, anh ngồi xuống ghế, bắt đầu lật xem bản mẫu catalogue triển lãm vừa được đưa đến.

Các tác phẩm tham dự triển lãm cần được in catalogue trước, gửi đến ban tổ chức triển lãm trang sức, không thể đợi đến phút chót mới in, chắc chắn sẽ quá muộn. Tuy nhiên, catalogue triển lãm đã được sửa đổi đôi chút trước khi hoàn thiện bản thảo cuối cùng, bổ sung phần "tác phẩm bí ẩn" vào cuối. Đây là chỗ trống dành riêng cho tác phẩm đoạt giải của Cúp Quần Hùng, tác phẩm chiến thắng có thể được đưa thẳng vào. Phòng Quan hệ công chúng thậm chí còn sử dụng nó như một chiêu trò quảng cáo, khoe khoang đủ kiểu trong thông cáo báo chí của mình, gọi nó là "món trang sức không thể bị định nghĩa".

Cuộc thi nội bộ đang diễn ra sôi nổi, nhịp độ nhanh, tiến độ chặt chẽ, các nhà thiết kế có năng lực mạnh đã nộp bản vẽ. Ban điều hành cấp cao của tập đoàn có thể truy cập vào hệ thống quản trị, phòng Công nghệ thông tin cũng mở quyền cho cả Phùng Liễm Thần và Lâm Thi Như. Thành viên cụ thể của ban giám khảo gồm có Đàm Sĩ Chương, Đàm Nguyệt Tiên, Hoàng Đại Quân và một số phó tổng khác, trong đó có cả Đàm Hạo Dương. Tuy Phùng Liễm Thần không phải là giám khảo chính thức, nhưng mỗi ngày anh và Lâm Thi Như đều tranh thủ chút thời gian của mình để lên xem một lúc.

Đến chiều, anh mang catalogue triển lãm đến cho Đàm Sĩ Chương xem, bị Đàm Sĩ Chương gọi lại. "Cậu giúp tôi một việc nữa, in tất cả các bài dự thi đã nộp ra, đóng lại."

Phùng Liễm Thần làm theo, 10 phút sau, anh đóng bản giấy thành một tập, đặt trước mặt cấp trên. Đàm Sĩ Chương tiện tay lật hai trang, vẻ mặt không biểu lộ suy nghĩ, nhưng nếu người đứng bên cạnh chờ phán xét là bản thân nhà thiết kế thì chắc chân đã run lên bần bật.

Phùng Liễm Thần nhìn mặt đoán ý, đứng cạnh nhẹ giọng nói: "Tôi thấy có một số khái niệm khá mới."

Đàm Sĩ Chương bấy giờ mới cười, tiếp tục lật từng trang, xem từ đầu đến cuối: "Thật sao, cái nào lọt vào mắt trợ lý Phùng?"

Cho đến nay, Phùng Liễm Thần tán thưởng nhất là bộ ghim cài áo lấy côn trùng làm chủ đề. Người tham gia trên hệ thống đều ẩn danh, tránh tình trạng vị trí hoặc danh tiếng của họ ảnh hưởng đến phán đoán của ban giám khảo, chỉ có thể xem bản thân tác phẩm.

Nhà thiết kế không rõ danh tính này đã vẽ ba bản thảo gồm một con châu chấu, một con chuồn chuồn và một con nhện, hình dáng như thật, linh động hoạt bát, tuy nhiên, mô tả của tác phẩm lại gán cho nó cái nhãn phong cách doanh nhân. Quan niệm cố hữu cho rằng những người thành đạt xuất hiện trong môi trường công sở sẽ ưu tiên trang sức đơn giản thanh lịch, thoạt nhìn thì ý tưởng sáng tạo này có vẻ thách thức truyền thống, nhưng khi xem xét kỹ hơn, nó lại mang đến hiệu ứng độc đáo.

Nhất là con châu chấu đó, Phùng Liễm Thần đã phác họa hình ảnh nó trong đầu dựa trên kinh nghiệm của mình, trông thể nó sẵn sàng nhảy ra khỏi cổ áo bất cứ lúc nào. Không hiểu sao lại gợi cho anh nhớ đến con thằn lằn trắng bạc mà Đàm Sĩ Chương làm riêng cho Thiên hậu tình ca.

Bản thân cuộc thi Cúp Quần Hùng không có chủ đề hay hạng mục cố định, người tham gia hoàn toàn tự do thể hiện bản thân. Nếu nhất định phải vạch ra một phạm vi, thì đó chỉ là câu khẩu hiệu mà phòng Quan hệ công chúng dùng như một chiêu trò quảng cáo, làm ra món trang sức không thể bị định nghĩa. Nhưng chính xác thì cái gì là không thể bị định nghĩa? Tất cả phụ thuộc vào cách lý giải của mỗi người.

Đàm Sĩ Chương chăm chú nhìn một hồi: "Tôi biết ngay mà, trợ lý Phùng có con mắt tinh tường."

Phùng Liễm Thần khiêm tốn đáp: "Tôi không phải là người vẽ hay thiết kế, chỉ nói mà không làm, dùng một cái miệng nên tất nhiên là dễ rồi."

Đàm Sĩ Chương tặc lưỡi: "Cũng có những cái không thể bị định nghĩa quá đáng rồi, cái vòng như củ hành tây này là của ai vẽ, không thể tìm ra rồi đuổi việc ngay à?"

Phùng Liễm Thần cũng bật cười, bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Anh hơi cúi người, đứng sát bên cạnh Đàm Sĩ Chương, cùng y thảo luận từng bức vẽ từ đầu đến cuối. Sau khi xem xong, Phùng Liễm Thần thăm dò hỏi: "Anh thấy thế nào?"

Đàm Sĩ Chương đậy nắp cây bút máy dùng để đánh dấu: "Có mấy cái khá ổn. Tôi nhớ có một cái..." Y đặt bút xuống, lật về trước vài trang.

Đàm Sĩ Chương có bàn tay rất to, những ngón tay dài, nhanh nhẹn linh hoạt, chỉ là trên đốt ngón tay có những vết sẹo nhỏ, có lẽ là do dụng cụ làm trang sức tạo ra. Phùng Liễm Thần hơi thất thần, bàn tay đó ấn trên trang giấy, bản thảo thiết kế này là một sợi dây đeo kính mỏng manh.

Sợi dây có thiết kế hình sóng tinh tế, mềm mại như nước chảy, sóng nước óng ánh, điểm xuyết những viên Aquamarine tròn ở giữa, dịu dàng mà vẫn thời thượng.

Tuy nhiên, nhà thiết kế nộp tác phẩm này cũng khá liều lĩnh. Ngày nay, rất ít người dùng dây đeo kính làm trang sức, thiếu đối tượng mục tiêu đồng nghĩa với việc nó không có giá trị để phát triển thành sản phẩm, khả năng công ty lựa chọn nó rõ ràng là rất thấp.

Đàm Sĩ Chương nhìn Phùng Liễm Thần một cái: "Ngoài bộ côn trùng cậu nhắc đến, tôi thấy cái này khá thú vị."

Phùng Liễm Thần chỉ cười, cúi đầu nghiên cứu: "Đáng tiếc là hơi kén người dùng. Giờ còn ai đeo cái này nữa?"

Đàm Sĩ Chương bỗng giơ bức vẽ lên cao ngang má của anh, y chiếu theo cặp kính của Phùng Liễm Thần, dường như đang phác họa vật thể trong đầu.

Phùng Liễm Thần hiểu ý, đứng bất động đóng vai người mẫu, để cho y xem xét.

Đàm Sĩ Chương nheo mắt cân nhắc một lúc, Nhìn ánh mắt của y thì có lẽ đã hài lòng với hình ảnh tưởng tượng ra, mắt y lóe lên, y ngả người ra sau, rồi cười rộng rãi: "Vậy đi, mặc kệ các giám khảo khác, nhưng tôi chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho nó."

Bình Luận (0)
Comment