Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 32

Sau khi tất cả các bản thảo được nộp, quy trình cũng diễn ra khá chính thức, Lâm Thi Như đóng tất cả tác phẩm dự thi thành một tập sách đưa cho Phùng Liễm Thần.

Phùng Liễm Thần mang bài thi lên lầu, ban giám khảo đã chiếm một phòng họp, ngồi suốt buổi chiều, thậm chí còn thảo luận đến tận tối. Vòng sơ khảo sẽ chọn mười người chiến thắng, bản thiết kế sẽ được sử dụng để chế tạo mẫu, đúc thành vật thật, sau đó chọn ra ba người chiến thắng cuối cùng.

Bản thiết kế dây đeo kính có tên Quý Ông Đương Đại kia không được chọn vào, không nằm ngoài dự đoán, hầu hết người trong ban điều hành đều không coi trọng. Nhưng ngoài Đàm Sĩ Chương đề cử ra, không hiểu vì lý do gì mà Đàm Hạo Dương cũng bỏ phiếu cho nó. Đến thời điểm này, mặc dù Quý Ông Đương Đại không vượt qua vòng sơ tuyển nhưng không phải là hoàn toàn vô vọng, sẽ có năm giải đặc biệt được trao cho các bài dự thi còn lại dựa trên số phiếu bình chọn.

Ban giám khảo Đàm Thị có tiêu chí lựa chọn rất rõ ràng cho "giải đặc biệt" này, đúng như tên gọi, nó phải là ngoại lệ, phải có điểm gì đặc biệt. Tức là những ý tưởng đó hiếm thấy, độc đáo mới lạ, khả năng tiếp cận thị trường chưa rõ ràng nhưng có vẻ là những khái niệm thú vị. Tạm thời sẽ không giao đến nhà máy để sản xuất hàng loạt ngay, nhưng vẫn sẽ làm ra mẫu trưng bày tại triển lãm, cho sản phẩm có cơ hội tỏa sáng, đánh giá phản hồi của thị trường rồi mới tính.

Suy nghĩ của người tiêu dùng luôn là điều khó đoán nhất, chỉ có thể dự đoán được một nửa, nửa còn lại giống như cơn giông mùa hè, đến rồi đi hết sức khó lường. Ai biết được, có thể một ẩn số nào đó sẽ xuất hiện, bất ngờ tỏa sáng chỉ sau một đêm?

Cậu nhân viên truyền thông của công ty vô cùng bận rộn, cậu ta phụ trách công tác tuyên truyền nội bộ, trong cuộc họp tổng kết, nhóm lãnh đạo quây lại thành vòng, cậu ta đeo một chiếc máy ảnh DSLR quanh cổ, hết chụp ảnh lại đến viết bài, hoàn tất quy trình phê duyệt ngay trong đêm, sáng hôm sau đã đăng trên trang web chính thức của Đàm Thị.

Ngoài ra, danh sách những người chiến thắng vòng sơ khảo cũng được công bố trên bảng thông báo nội bộ. Phùng Liễm Thần nhìn thấy bộ trang sức chủ đề côn trùng trong đó, tên của nó là Đêm Hè.

*

Về phần Vương Nham, sau đó gã không gây thêm phiền phức nữa, Phùng Liễm Thần cũng chẳng rảnh mà quan tâm xem gã có đi than phiền với ai không. Ngày nào anh cũng đi lên đi xuống tầng 28, thỉnh thoảng lại gặp Đàm Hạo Dương, cũng không thấy đối phương ra lệnh cho anh đến triển lãm phụ giúp.

Nhưng thật ra có vài lần Đàm Hạo Dương mở miệng gọi Phùng Liễm Thần lại. Phùng Liễm Thần tưởng gã định nói chuyện của Vương Nham, ai ngờ Đàm Hạo Dương chỉ cười tủm tỉm ra lệnh cho anh đi làm mấy việc lặt vặt, đưa nhận văn kiện, lấy hàng, hay đi truyền lời... Gã làm ra vẻ vô tình nói một câu, thần sắc ngây thơ, cứ như nếu nghiêm túc với gã thì sẽ chuyện bé xé ra to. Hơn nữa, Đàm Hạo Dương cao hơn một cấp, Phùng Liễm Thần gặp phải gã cũng không thể thờ ơ ra mặt, chỉ có thể làm theo lệ, tốc chiến tốc thắng.

Tuy nhiên, rõ ràng là do dạo này bên cạnh Đàm Hạo Dương chẳng có ai, gã lại buồn chán, bắt đầu nghĩ đến việc chọc ghẹo Phùng Liễm Thần. Lúc nào cũng trêu mèo chọc chó, bản chất của gã vốn đã là một đứa con nít hư hỏng, không rõ là từ nhỏ đến lớn được nuông chiều như thế nào mà thành.

Giờ nghỉ trưa hôm đó, Phùng Liễm Thần lại bị Đàm Hạo Dương bắt được trên hành lang tầng 28, hỏi về tiến độ dự án.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, tay nắm cửa phòng họp bên cạnh xoay một cái, Đàm Sĩ Chương bước ra trước, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị khi nhìn thấy họ.

Mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ, phó tổng phụ trách sản phẩm theo sát phía sau, khuôn mặt vuông vức bị chiếu sáng rực. Hai bên chạm mặt, muốn tránh cũng không kịp, phó tổng phụ trách sản phẩm vội chào hỏi Đàm Hạo Dương: "Sếp Hạo Dương, cậu xuống căng tin ăn cơm chưa?"

Đàm Hạo Dương nói đã ăn rồi, tay đút túi quần, mắt lơ đãng nhìn vào cà vạt của Phùng Liễm Thần.

Đàm Sĩ Chương cũng liếc nhìn Phùng Liễm Thần: "Báo cáo ngân sách sáng nay tôi bảo cậu chuẩn bị, vẫn chưa đưa cho tôi?"

Ban đầu dự kiến ​​tuần sau mới phải nộp, Phùng Liễm Thần nói với vẻ hối lỗi: "Gần xong rồi. Ngày mai tôi mang đến cho anh được không?"

Đàm Sĩ Chương lạnh lùng vô cảm: "Chiều nay đưa cho tôi. Trợ lý Phùng, cậu có thời gian đi loanh quanh trên lầu, nhưng không có thời gian làm báo cáo, dù cậu không làm hay quên làm, dù tôi biết dạo này mọi người đều bận rộn, nhưng tôi không biết cậu bận làm cái gì mỗi ngày."

Như tục ngữ đã nói, chuyện nhà đóng cửa bảo nhau. Trước mặt hai quản lý cấp cao khác, y lại dùng giọng điệu nghiêm khắc như đang mắng học sinh cấp hai để khiển trách Phùng Liễm Thần, quả thật khiến người ta khó xử. Phùng Liễm Thần có vẻ hơi lúng túng: "Xin lỗi."

Nghe giọng điệu anh vừa khiêm tốn vừa cung kính, Đàm Hạo Dương cười khẩy, quay sang nói chuyện phiếm với phó tổng phụ trách sản phẩm. Phó tổng phụ trách sản phẩm cười lấy lòng, nhưng cũng không thể làm ngơ người còn lại, bèn kéo luôn Đàm Sĩ Chương vào cuộc trò chuyện. Đàm Sĩ Chương lúc này mới không tiện nổi giận nữa, ba phó tổng vừa đi về phía đầu bên kia vừa nói chuyện. Hai anh em đều có thân hình khá vạm vỡ, Đàm Sĩ Chương bên trái, Đàm Hạo Dương bên phải, kẹp hai bên phó tổng phụ trách sản phẩm tội nghiệp, trông chẳng khác nào một quả tạ lõm ở giữa.

Phùng Liễm Thần đứng yên tại chỗ, đợi đoàn lãnh đạo kia rẽ qua góc hành lang rồi mới một mình đi xuống lầu.

Trở lại phòng Thiết kế, anh được chào đón bởi không gian mờ ảo tĩnh lặng, đèn chính trong văn phòng đã tắt, rèm cửa kéo kín mít.

Những người có thói quen nghỉ trưa kéo giường gấp tự mang ra chỗ ngồi, quấn mình trong chăn, chụp miếng che mắt lên. Cơ bản là ai cũng đang nằm, tiếng ngáy yếu ớt vang lên từ một góc nào đó, tạo nên một bầu không khí buồn ngủ. Vài người cá biệt không muốn ngủ thì hoặc là xem phim truyền hình trên máy tính, hoặc là nằm trên bàn làm việc chơi điện thoại.

Phùng Liễm Thần vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Anh đang trên đường trở về phòng mình thì đi ngang qua văn phòng trưởng phòng, thấy cánh cửa dày đang hé mở. Lâm Thi Như đang ở bên trong, thong thả nói qua điện thoại, nội dung không nghe rõ, nhưng giọng điệu lại sắc bén khác thường. Cô thấy có người ngoài cửa, liền nói ngắn gọn "Vậy thôi" rồi cúp máy, sau đó kéo Phùng Liễm Thần vào phòng làm việc.

"Không nhịn được, nổi điên một trận."

"Làm sao vậy?" Phùng Liễm Thần quan tâm hỏi: "Đừng nói là PK với ai nhé?"

"Tôn Chí Hào bên trung tâm Quản lý vật liệu, anh Phùng chắc có quen, người phụ trách ở đó." Lâm Thi Như phàn nàn với anh: "Vậy mà anh ta dám nói kho kim cương không đủ, thậm chí không thể tìm thấy một viên H&A*, kim cương! Kim cương trắng! Kim cương nhân tạo cũng không còn, có ma mới tin?"

* 8 Hearts and 8 Arrows (H&A): là những viên kim cương tròn (round brilliant) được cắt mài với độ chính xác cực kỳ cao, tạo ra hiệu ứng quang học đặc biệt: khi nhìn từ đáy sẽ thấy 8 hình trái tim đối xứng hoàn hảo, còn khi nhìn từ trên xuống sẽ thấy 8 mũi tên sắc nét.

Một người tốt tính như Lâm Thi Như mà phải chửi thề, không biết người kia đã gây ra chuyện nghiêm trọng thế nào. Phùng Liễm Thần kéo chiếc ghế xoay lại, ngồi đối diện sô pha nghe cô kể lại.

Vẫn là về cuộc thi Cúp Quần Hùng.

Lâm Thi Như giải thích tình hình hiện tại với anh: "Mười bản vẽ được chọn ở vòng sơ khảo đều đã được gửi xuống nhà máy, lô hàng này đang trong quá trình làm mẫu gốc, nhưng hôm nay bác Uông lại tìm tôi đòi đá chủ. Phản ứng đầu tiên của tôi là chẳng hiểu gì, hỏi lại bác ấy, cần đá gì sao không đến trung tâm Quản lý vật liệu mà lại đòi phòng Thiết kế, sao chúng tôi có được? Sau khi nghe họ giải thích, tôi mới biết là do trung tâm Vật liệu không chịu đưa, còn Tôn Chí Hào thì nói rằng vì cuộc thi do phòng Thiết kế tổ chức, cần cái gì thì chúng ta phải tự tìm cách giải quyết."

Phùng Liễm Thần nghe vậy vẫn bình tĩnh, chỉ trầm ngâm một lát. Nhưng Lâm Thi Như nổi giận là có lý do, rõ ràng là đối phương cố tình gây khó dễ, nói không chừng là thượng đội hạ đạp.

Cả hai đều nắm quá rõ quy trình thiết kế và sản xuất trang sức, nhìn chung, quy trình diễn ra như sau: thiết kế bản vẽ, làm mẫu gốc, đúc khuôn, sửa mẫu thô, phối đá, đính đá, đánh bóng và mạ điện, sau cùng tiến hành kiểm tra chất lượng, đây là thành quả chung của nhà thiết kế và thợ kim hoàn trong xưởng.

Ở giai đoạn đầu, nhà thiết kế sẽ phác thảo sơ bộ bằng bút và giấy, sau đó sử dụng phần mềm vẽ để tinh chỉnh bản vẽ, tạo ra bản thiết kế cuối cùng. Bước tiếp theo là gửi bản vẽ đến nhà máy, để thợ làm mẫu tạo ra khuôn mẫu gốc cho các bộ phận kim loại của đồ trang sức.

Phương pháp làm mẫu gốc truyền thống là tạo ra mô hình bằng bạc 925, đồng trắng hoặc sáp khắc theo bản vẽ, kẹp, cưa, giũa và hàn đều là những kỹ năng cơ bản. Tất nhiên, hiện nay công nghệ tiến bộ, cũng có thể nhanh chóng tạo ra mẫu gốc mong muốn bằng công nghệ in 3D. Chất lượng của mẫu gốc, tức là tính thẩm mỹ và độ chính xác của nó, sẽ quyết định món trang sức thành phẩm có phản ánh chính xác ý tưởng của nhà thiết kế hay không. Do đó, bước này là một phần quan trọng của quá trình chế tác trang sức, ngay cả một lỗi nhỏ nhất cũng có thể hoàn toàn phá hỏng thành quả.

Một vài nhà thiết kế có kỹ năng thực hành tốt sẽ tự biết cách làm mẫu gốc, thậm chí có thể tự mình đảm nhiệm công đoạn mài dũa và đính đá sau đó. Ưu điểm là trong quá trình thực hiện có thể sử dụng kỹ năng thủ công để linh hoạt điều chỉnh ý tưởng thiết kế, làm cho tác phẩm hoàn hảo hơn, nhưng đó lại là chuyện khác rồi.

Thông thường, vì yêu cầu kỹ thuật khi làm mẫu gốc cao, khó thuần thục, và các công ty lớn đã phân công lao động rõ ràng, các nhà thiết kế không thể làm cả hai việc, về cơ bản họ sẽ gửi bản vẽ đến nhà máy để thợ thực hiện. Trong các nhà máy như của tập đoàn Đàm Thị, những người thợ chuyên làm mẫu gốc hầu hết đều có ít nhất mười năm kinh nghiệm làm việc.

Nhưng hiện tại họ đang mắc kẹt ở đây. Thợ làm mẫu gốc chuyên nghiệp không chỉ cần bản thiết kế, mà còn phải chuẩn bị trước tất cả các loại đá dùng để đính đá, nhằm thuận tiện cho việc liên tục đối chiếu với mẫu gốc, đảm bảo sau này đính đá vừa vặn, đạt độ khít hoàn hảo.

Tôn Chí Hào không thể không hiểu quy trình. Hắn ta quanh co vòng vèo với Lâm Thi Như, lúc thì đùn đẩy nói rằng các tác phẩm được sử dụng cho cuộc thi là tác phẩm cá nhân của nhà thiết kế, về mặt lý thuyết không nên đụng vào hàng trong kho của công ty, lúc thì nói phòng họ đột nhiên cần một lượng lớn nguyên vật liệu, nhưng thật không may là kho nguyên liệu thô lại không có kim cương và đá quý màu phù hợp. Đòi kim cương trắng thì chỉ nhận được CZ, cần ngọc trai vàng Southsea thì chỉ nhận được ngọc trai thường, thích thì lấy không thì thôi.

Nhưng thật sự không có à? Trung tâm Quản lý vật liệu của tập đoàn đã triển khai hệ thống quản lý kỹ thuật số từ lâu, trong đó hàng tồn kho cao cấp và hàng số lượng lớn đều được phân loại và đăng ký cẩn thận, các nhà thiết kế có thể xem trên hệ thống, nhiều người còn chọn đá chủ trước rồi thiết kế riêng cho nó.

Ngay cả khi không có hệ thống trực tuyến, chỉ cần một Phùng Liễm Thần là đủ, dù không nắm rõ như lòng bàn tay thì ít nhất anh cũng có thể tính được gần đúng tình trạng tồn kho hiện tại của tập đoàn, từ số lượng, chủng loại cho đến lô hàng mua vào.

Tôn Chí Hào này ngang nhiên nói dối, bảo rằng không có hàng, rõ ràng là lừa quỷ, hoàn toàn không coi một trưởng phòng như Lâm Thi Như ra gì.

Vì vậy, Lâm Thi Như không hiểu: "Anh ta gây khó dễ cho phòng chúng ta thì được lợi ích gì? Chẳng lẽ có đãi ngộ đặc biệt gì à?"

Phùng Liễm Thần không nhịn được cười thành tiếng, rồi ngồi ngay ngắn lại, suy nghĩ một lát mới nói: "Chẳng qua là vài tâm tư riêng thôi."

"Vậy sao? Tôi chưa bao giờ làm việc với Tôn Chí Hào này, hồi tôi còn ở tập đoàn, người phụ trách trung tâm Vật liệu không phải anh ta."

"Ừm, là sau này mới vào, chỉ mới hai năm trước, thông qua trưởng phòng Vương đề cử nội bộ."

"Trưởng phòng Vương nào cơ... trưởng phòng Vương Nham của phòng Thu mua?"

"Đúng vậy, tôi nhớ Tôn Chí Hào có chút quan hệ họ hàng xa với anh ta."

---

Tác giả nhắn gửi:

Mô tả về quy trình thiết kế và sản xuất đồ trang sức được tổng hợp dẫn chứng từ nhiều tài liệu, nguồn bao gồm Baike Baidu, Baidu Hỏi Đáp, diễn đàn Tieba đồ trang sức và các trang khoa học phổ thông có liên quan khác.

Người dịch:

Não của trợ lý Phùng làm bằng gì nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment