Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 33

Người được đề cử nội bộ thường nằm trong mạng lưới quan hệ của người giới thiệu, chẳng hạn như bạn học hoặc bạn bè khác, có mối quan hệ tốt là điều bình thường.

Thế nhưng khi Vương Nham giới thiệu Tôn Chí Hào vào làm trong Đàm Thị, gã lại không nói rõ hai người là họ hàng, dù họ thường xuyên uống rượu cùng nhau thì hầu như không ai biết về mối quan hệ này. Phùng Liễm Thần biết là vì trong một buổi team building của công ty, Vương Nham say xỉn tự nói hớ, khi đó anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Quê Vương Nham ở nông thôn, vốn có nhiều họ hàng, Tôn Chí Hào xét theo vai vế thì hình như là cháu họ chưa ra khỏi phạm vi năm đời của gã.

Trong nội bộ công ty, phòng Thu mua và trung tâm Quản lý vật liệu là hai bộ phận anh em có hoạt động nghiệp vụ liên quan chặt chẽ, hàng ngày thường xuyên qua lại. Cộng thêm việc hai người này có quan hệ họ hàng với nhau, phải chăng Tôn Chí Hào hiện đang tìm cách trả thù phòng Thiết kế vì mâu thuẫn giữa Vương Nham và Phùng Liễm Thần?

Không phải là không có khả năng này, nhưng nếu không có bằng chứng thì khó mà nói được gì, điều quan trọng bây giờ là phải có đủ vật liệu cần thiết.

Trên thực tế, trung tâm Quản lý vật liệu cuối cùng vẫn phải cung cấp đồ cho họ, vấn đề là Tôn Chí Hào trì hoãn một ngày, một tuần hay hai tuần thì vẫn là có cung cấp, nhưng dưới nhà máy và phòng Thiết kế sẽ gặp rất nhiều rắc rối, họ phải hoàn thành nhiệm vụ nặng nề trong thời gian quá ngắn, không rảnh để chơi kéo co với hắn ta.

Nếu thật sự không còn cách nào thì chỉ có thể đi tìm lãnh đạo phụ trách bộ phận để khiếu nại, Đàm Sĩ Chương tất nhiên sẽ ra mặt giải quyết vấn đề, nhưng đây là giải pháp cuối cùng. Suy cho cùng, cấp trên không phải là người trông trẻ. Giữa các phòng ban chắc chắn sẽ có va chạm dù lớn hay nhỏ, không thể nào yêu cầu cấp trên giải quyết mọi thứ được, nếu không thì cần trưởng phòng để làm gì?

Phùng Liễm Thần suy nghĩ một lát rồi đề nghị: "Chiều nay tôi có thể cùng cô xuống trung tâm Quản lý vật liệu, đến thẳng cửa mà hỏi."

Lâm Thi Như đảo mắt nhìn quanh: "Đi hỏi à? Hay là đi đòi nợ?"

Phùng Liễm Thần cười: "Nghe có vẻ cũng như nhau."

Lâm Thi Như làm ra vẻ muốn xắn tay áo lên: "Họ ép chúng ta thôi."

Thế là tạm quyết định như vậy. Lâm Thi Như muốn đi ngay, nhưng Phùng Liễm Thần nói không cần gấp, báo cáo ngân sách của anh còn phải gửi cho Đàm Sĩ Chương. Thực ra, bản báo cáo đã thành hình rồi, anh tranh thủ giờ nghỉ trưa còn lại để chỉnh sửa hoàn thiện trên máy tính.

Hai phút sau khi gửi đi, Đàm Sĩ Chương trả lời một câu "Đã nhận", có lẽ là muốn an ủi anh, bên dưới còn kèm theo một hàng biểu tượng cảm xúc "ôm ôm", một việc mà y hiếm khi làm.

Ngón tay của Phùng Liễm Thần vẫn đặt trên bàn phím, ba hình người tí hon dang rộng cánh tay mỉm cười nịnh nọt với anh, ngay ngắn chỉnh tề. Anh đối diện với chúng vài giây, rồi tắt cửa sổ trò chuyện và màn hình, tháo kính ra đặt lên bàn, tranh thủ chút thời gian còn lại ngả người ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khoảng 15 phút, Lâm Thi Như đến gõ cửa, đánh thức anh dậy.

Phùng Liễm Thần kiểm tra điện thoại, Đàm Sĩ Chương không gửi thêm tin nhắn nào nữa. Anh lấy chìa khóa xe, hai người đi thang máy xuống hầm gửi xe lấy xe. Một đường đèn xanh, giao thông thông suốt, chưa đầy 20 phút, họ đã đến khu công nghiệp Đàm Thị. Khi xuống xe, Lâm Thi Như thật ra còn hơi hồi hộp.

Khu vực nhà máy rất rộng, đi bộ giáp vòng trong đó cũng phải mất một giờ. Khuôn viên được chia thành nhiều khu vực theo chức năng khác nhau, phía sau là những dãy ký túc xá tự xây, mỗi tòa cao sáu tầng, mỗi tầng có khoảng mười cái cửa sắt, quần áo đã giặt phơi lủng lẳng ngoài hành lang.

Trung tâm Quản lý vật liệu được xây dựng bên cạnh nhà máy, phía sau là một nhà kho được canh gác nghiêm ngặt, quây bằng lưới điện cao thế. Phùng Liễm Thần và Lâm Thi Như gặp Tôn Chí Hào tại văn phòng chủ nhiệm.

Tôn Chí Hào đã ngoài ba mươi tuổi, nhìn có vẻ thời trang hơn nhiều so với người cậu họ Vương Nham của hắn ta. Dùng keo xịt tóc tạo kiểu rẽ ngôi lệch ba bảy, nuôi bộ ria mép được cắt tỉa cẩn thận, tạo cho hắn ta vẻ ngoài bóng bẩy đỏm đáng. Thứ còn bắt mắt hơn là đôi giày da mũi nhọn, sáng bóng không kém gì mái tóc.

Phùng Liễm Thần thấy Lâm Thi Như không nhịn được, vừa bước vào phòng đã lén liếc nhìn chân hắn ta mấy lần.

Tôn Chí Hào mời hai đồng nghiệp ngồi trên sô pha. Lúc trao đổi trực tiếp, thái độ của hắn ta tử tế hơn rõ rệt: "Muốn uống trà gì? Nhưng tôi không có loại trà nào đặc biệt ngon cả."

Lâm Thi Như liếc nhìn khay trà đầy ắp trên bàn, nở nụ cười gượng: "Chủ nhiệm Tôn, chúng tôi làm gì mà tốt số đến thế, còn có thời gian rảnh rỗi pha trà trong văn phòng? Lãnh đạo ở trên ngày nào cũng giục đòi xem hàng mẫu, anh nói tôi phải làm sao đây, tôi đâu thể tự nhiên biến ra được đúng không."

Cô không có ý định sử dụng chiến thuật vòng vo nữa, vừa đến là đi thẳng vào vấn đề.

Tôn Chí Hào khéo đưa đẩy, cười lớn: "Trưởng phòng Tiểu Lâm, tôi biết cô cậu đang vội, chúng tôi mà bận thì cũng vậy thôi, sao không hiểu được chứ? Không phải tôi không muốn hợp tác với công việc của cô cậu, nói thế này nhé, sau khi gọi điện sáng nay, thật ra tôi đã đến kho xem có gì dùng tạm được thì lấy ra luôn, thật không may, hiện tại họ đang kiểm tra hàng tồn kho, khiến cho cả nhập và xuất hàng đều thực sự bất tiện."

Lâm Thi Như cười khẩy: "Sớm không kiểm kê, trễ không kiểm kê, tại sao cứ khăng khăng làm vào thời điểm này?"

Tôn Chí Hào thẳng thắn nói: "Đây không phải là nói dối, dù có muốn cũng không thể nói dối cô cậu được, nếu không tin, tôi sẽ dẫn cô cậu đến nhà kho phía sau mà xem họ có bận không, thông báo có dấu đỏ chính thức vẫn còn trên bàn làm việc của tôi, thông báo nêu rõ tất cả các chuyến hàng đến và đi đều bị tạm dừng trong tuần này."

Phùng Liễm Thần đột nhiên lên tiếng: "Bây giờ không phải là thời gian kiểm kê hàng năm đâu nhỉ?"

Tôn Chí Hào đứng dậy đi đến bàn làm việc: "Nhưng đang làm thì vẫn là đang làm, được rồi, sếp Phùng, tôi sẽ lấy tài liệu cho cậu xem."

Tranh cãi qua lại như vậy cũng chẳng có kết quả gì. Tôn Chí Hào thì lươn lẹo như cá chạch, thỉnh thoảng lại đổi giọng, không chịu đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Nhưng Lâm Thi Như thực sự không có cách nào đối phó với hắn ta. Dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ, công việc của trung tâm Quản lý vật liệu sắp xếp ra sao vẫn là do Tôn Chí Hào giải thích thế nào, người khác chỉ có thể nghe thế đó. Mặc dù hai người họ tìm đến tận cửa yêu cầu giải thích, nhưng cũng không thể thật sự ra tay cướp đồ.

Khi tình thế bế tắc đến hồi kết, lựa chọn duy nhất còn lại là đe dọa sẽ khiếu nại: "Chủ nhiệm Tôn, phòng Thiết kế chúng tôi chỉ có thể báo cáo với lãnh đạo rằng không thể sản xuất mẫu, vì trung tâm Vật liệu đang bày trò kiểm kê kho hàng kéo dài thời gian. Làm vậy thì không ai đẹp mặt đâu nhỉ?"

Tôn Chí Hào tỏ vẻ thành khẩn: "Tôi giục bọn họ nhanh lên, thế được chưa? Cô bảo thợ cứ làm mẫu gốc theo bản vẽ trước là được."

Lâm Thi Như không muốn trả lời cái lý lẽ vô nghĩa của hắn ta.

Lúc này, Phùng Liễm Thần đứng dậy trước: "Làm phiền chủ nhiệm Tôn, chúng tôi đã hiểu tình hình, chúng tôi về đây."

Lâm Thi Như phản ứng lại, vội vàng đuổi theo anh. Hai người quay lại bãi đậu xe, lên chiếc Passat, Phùng Liễm Thần nổ máy. Nhưng anh không lái xe đi, chỉ đặt tay lên vô lăng, bật máy lạnh để xua tan không khí ngột ngạt trong xe. Lâm Thi Như thắt dây an toàn ở ghế phụ, dùng điện thoại làm gương để kiểm tra lớp trang điểm, rồi đột nhiên thở dài một hơi không rõ ý nghĩa.

Phùng Liễm Thần nói đùa: "Trông cô có vẻ giận thật nhỉ?"

Lâm Thi Như đáp: "Không sao, tôi đã chuẩn bị rồi."

Mặc dù không mong đợi mình sẽ chiến thắng ngay, cả hai đều cảm thấy có phần thảm hại và xấu hổ.

Phùng Liễm Thần đi cùng Lâm Thi Như chuyến này, nhưng dường như ngoài việc tiếp thêm can đảm cho cô thì chẳng có tác dụng gì khác. Tuy nhiên, trong lòng Lâm Thi Như lại có thêm một phần cảm thông cho hoàn cảnh của anh.

Vừa rồi ở trong phòng, Tôn Chí Hào luôn miệng gọi sếp Phùng sếp Phùng, nhưng thái độ hoàn toàn không tôn trọng anh, trong thâm tâm, hắn ta chắc chắn không hề coi Phùng Liễm Thần là lãnh đạo. Nếu là trước đây, đối diện với người thân tín bên cạnh chủ tịch thì hắn ta chắc chắn sẽ không dám dùng giọng điệu này. Chẳng qua bây giờ cậu họ của hắn ta đảm nhiệm vị trí trợ lý cao cấp, trong công sở đầy rẫy những kẻ thượng đội hạ đạp, khinh thường người khác, rất thực tế.

Tuy thái độ của Phùng Liễm Thần thản nhiên, nhưng Lâm Thi Như vẫn cảm thấy hơi bất bình, cộng thêm những chuyện không vui ở công ty, càng nghĩ tâm trạng càng tệ. Phùng Liễm Thần nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi nói: "Không sao, cũng muộn rồi, chúng ta tìm chỗ nào ăn đã?"

Gần đó không có hàng quán gì, họ phải lái xe khá xa mới tìm thấy một cửa hàng McDonald's, gọi phần ăn riêng mang lên tầng hai.

Lâm Thi Như kéo lớp vỏ bánh hamburger, tiếc nuối nói: "Chủ nhiệm cũ của trung tâm Vật liệu sao lại nghỉ việc chứ?"

Phùng Liễm Thần thì thầm với cô: "Chuyện đó không được công khai, nói là xin nghỉ, nhưng thực ra là bị sa thải."

"Hả, tại sao?" Lâm Thi Như sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô được nghe nội tình: "Tôi vừa rồi còn đang nghĩ, nếu ông ta không nghỉ, vẫn còn ở trung tâm Quản lý vật liệu, thì hôm nay chúng ta đã không cần phải dài dòng với chủ nhiệm Tôn này."

"Hết cách, mắc lỗi trong công việc. Ông ta đã lén tráo đổi dây chuyền vàng mà khách hàng yêu cầu trả lại cho nhà máy, làm rất nhiều lần, việc này đã vượt quá giới hạn, nên chắc chắn phải bị sa thải. Công ty không báo cảnh sát, chỉ thông báo là tự xin nghỉ, vậy đã là giữ thể diện rồi."

Lâm Thi Như cũng phản ứng lại, nghĩ thôi là biết, những tin tức như thế này cần phải giữ bí mật, không thể vạch áo cho người xem lưng. Nhưng cô thừa nhận rằng, trong khoảnh khắc thoáng qua khi nghe những lời đó, một thôi thúc đen tối dâng lên trong cô...

Tên Tôn Chí Hào này trông chẳng giống người tốt lành gì cả, chẳng lẽ không có chút sơ hở nào sao?

Nếu mà có thì...

Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, Lâm Thi Như nhanh chóng dập tắt nó, cô không phải là loại người như vậy.

Cô chỉ không biết rằng thật ra Phùng Liễm Thần cũng đang nghĩ như vậy. Cách đơn giản và trực tiếp nhất để khống chế ai đó thực ra là tìm thấy sơ hở của họ. Thậm chí Phùng Liễm Thần vẫn luôn biết điểm yếu của Vương Nham ở đâu - đó là gã ăn chiết khấu từ các nhà cung cấp.

Phòng Thu mua là hang ổ ăn hối lộ, xét cho cùng, tiền bạc có thể làm tha hóa lòng người, nơi nào có tiền, nơi đó sẽ thử thách lòng người. Bản thân Phùng Liễm Thần đã từng ở phòng Thu mua cách đây vài năm, anh có cơ hội chứng kiến ​​những điều mờ ám đang diễn ra ở đó. Nhưng từ đó lại nảy sinh một vấn đề, chẳng lẽ chỉ có một mình anh chứng kiến thôi à?

Mọi người đều hiểu rằng không thể nói bừa mà thôi. Nước trong quá thì không có cá, thật ra rất nhiều ông chủ đều biết rằng người trong bộ phận mua hàng sẽ ăn chiết khấu, chỉ cần không đi quá xa, hoàn thành tốt công việc trong phạm vi trách nhiệm thì có thể tạm thời làm ngơ. Nhà cung cấp cũng nhận thức được tình trạng này, đây là thỏa thuận ngầm giữa cả ba bên.

Ngày xưa, Đàm Nho cũng là một ông chủ nhắm mắt làm ngơ, biết rõ mọi chuyện nhưng lại không hỏi đến. Tay trưởng phòng Thu mua cũ từng gài bẫy Phùng Liễm Thần, người tiền nhiệm của Vương Nham, thực chất là vì càng nuôi càng tham, lòng tham không đáy, rồi biển thủ công quỹ nên mới bị tống vào tù.

Tuy Vương Nham cũng ăn chiết khấu nhưng gã lại nhát, đã rút kinh nghiệm từ vết xe đổ phía trước nên hành vi vẫn nằm trong phạm vi công ty "chấp nhận được".

Tóm lại, dù thế nào đi nữa, Phùng Liễm Thần cũng không thể dùng cách này để hù dọa gã. Bằng không, hôm nay anh tố cáo một Vương Nham, vậy có cần điều tra kỹ các nhân viên khác trong phòng Thu mua không? Nên tiến hành điều tra đến mức nào? Mục tiêu của họ chỉ đơn giản là giải quyết mâu thuẫn nhỏ giữa các phòng ban, chứ không phải là gây ra xung đột đẫm máu, đấu tranh sống còn. Những điều này không thể công khai nói ra, Phùng Liễm Thần chỉ im lặng ăn.

Lâm Thi Như ăn xong trước, ngồi đối diện anh lướt điện thoại. Cô vẫn còn phẫn nộ, bỗng lẩm bẩm: "Tên chủ nhiệm Tôn này, làm việc thì không lo, nhưng lại có rất nhiều người hâm mộ."

Lần này đến lượt Phùng Liễm Thần ngơ ngác: "Người hâm mộ gì cơ?"

Lâm Thi Như đáp: "Anh chưa từng thấy phải không? Tên chủ nhiệm Tôn này còn làm KOL đấy. Hừ." Cô hừ một tiếng thật lạnh lùng.

Phùng Liễm Thần quả thực biết rất ít về những chuyện này. Trừ khi công việc yêu cầu, anh hiếm khi dành nhiều thời gian trên mạng xã hội, vì vậy dữ liệu lớn không đề xuất thông tin cho anh.

Lâm Thi Như đưa điện thoại cho anh xem trò hề: "Anh xem này, cái tên 'Chí Hào Kim Cương' này chính là anh ta. Tôi phát hiện ra là nhờ một người bạn trong danh bạ của tôi giới thiệu đấy."

"Anh ta cũng phát hiện ra cô à?"

"Vậy chắc là không, tôi không muốn tiết lộ thông tin riêng tư của mình nên đã tắt tùy chọn gửi thông báo tới người quen dựa trên số điện thoại từ lâu rồi."

Phùng Liễm Thần lần lượt bấm vào mấy video, thì ra Tôn Chí Hào là một blogger nổi tiếng chuyên về trang sức, có lộ mặt, chắc chắn là hắn ta. Tôn Chí Hào dùng kiến ​​thức chuyên môn của mình để quay video, đăng tải lên mạng, về cách kiếm tiền, có vẻ như hắn ta nhận quảng cáo, thỉnh thoảng còn livestream bán sản phẩm, tài khoản mạng xã hội của hắn ta được liên kết với cửa hàng trang sức trực tuyến.

Lâm Thi Như bình luận: "Quẹt lên hai cân keo xịt tóc để trông bảnh bao hơn thì có ích gì, chỉ để lừa người hâm mộ thôi, thật sự không hiểu những người này đang nghĩ gì, chẳng lẽ bộ dạng này khiến anh ta có vẻ đáng tin cậy sao? Anh Phùng, anh mà làm thì sẽ nổi bật hơn nhiều."

Phùng Liễm Thần tiện tay nhấp vào cửa hàng trực tuyến của Tôn Chí Hào, Đường dẫn sản phẩm hiển thị một vài món trang sức kim cương, cũng như đá trần để khách hàng mua về tự đi đính. Mô hình này đang ngày càng trở nên phổ biến, vì người tiêu dùng ngày càng thông minh hơn, cảm thấy rằng tự đi đính đá sẽ có lời hơn.

Hai người họ không nghi ngờ Tôn Chí Hào biển thủ kho của công ty, điều đó không đáng, vì Tôn Chí Hào chỉ bán kim cương trắng thông thường. Xem ra vì hắn ta có người cậu họ Vương Nham làm thu mua, chính mình lại quản lý kho nguyên vật liệu trong tập đoàn lớn, mạng lưới quan hệ không thành vấn đề, áng chừng là mua vài món hàng giá rẻ mà chất lượng thấp từ nhà cung cấp nào đó, tự mình mang bán để kiếm thêm tiền.

Phùng Liễm Thần cũng có thể mở một cửa hàng trực tuyến như thế này, nhưng hoàn toàn không có lời gì, mà anh cũng không có sức duy trì. Nhìn vào doanh số bán hàng của Tôn Chí Hào là thấy, thực tế không hẳn là tốt, chỉ có vài đơn hàng thôi. Dù sao đi nữa, với những mặt hàng đắt tiền như kim cương và đồ trang sức, hầu hết mọi người vẫn thích giao dịch trực tiếp, hiếm khi mua từ cửa hàng trực tuyến đơn thuần.

Phùng Liễm Thần trở lại trang trước, thỉnh thoảng vẫn có người hâm mộ đặt câu hỏi bên dưới video, ví dụ mua kim cương thế nào mới có lời, cách tránh bị chặt chém. Cũng có người trực tiếp đăng ảnh để hỏi chất lượng hàng đã mua thế nào, có bị hớ không. Tôn Chí Hào cũng khá nhiệt tình, tất cả đều trả lời bằng câu "Gửi tin nhắn riêng", về phần nội dung thảo luận trong tin nhắn riêng thì đành chịu.

Phùng Liễm Thần nhướng mày. Nhớ ra đó là điện thoại của Lâm Thi Như, anh vươn tay trả lại cho cô rồi dùng điện thoại của mình đăng ký tài khoản mới.

Lâm Thi Như tỏ ra hứng thú: "Anh định làm gì vậy?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Tò mò thôi, muốn xem xem có chuyện gì vui không."

Bình Luận (0)
Comment