Sau khi rời McDonald's, Phùng Liễm Thần đi đường vòng đưa Lâm Thi Như về nhà trước. Hôm nay đến đây là hết, cả hai đều không có ý định quay lại công ty tăng ca, người khỏe đến mấy cũng cần nghỉ ngơi.
Đang đứng chờ đèn đỏ, Trương Viễn Sơn gọi đến: "Cậu khỏe không, lâu rồi chưa đi chơi, vẫn chưa xong việc à?"
Phùng Liễm Thần ậm ừ, rồi trả lời qua tai nghe Bluetooth: "Nhưng sẽ nhanh thôi, một thời gian nữa là xong."
"Hiểu rồi hiểu rồi, quý nhân đang bận." Trương Viễn Sơn nói: "Tôi đi ăn xiên nướng với bà chủ San đây, lần này không rủ cậu nữa, lần sau gặp."
Khi về đến cổng khu dân cư, đồng hồ điện tử trên chốt bảo vệ chỉ 6 giờ 30 phút, đèn đường vừa mới bật sáng, mùi thơm của đồ ăn lan tỏa khắp không gian. Khóa xe xong, Phùng Liễm Thần đi ngang qua hồ nước nhân tạo, gió nhẹ thổi qua, anh dừng lại, rồi vào trong đình ngồi một lát.
Vừa ngồi xuống thì đột nhiên bị tấn công, một cục lông huỳnh huỵch lao ra từ trong bụi cỏ, cả người mềm mại đáp lên đôi giày của anh. Nhìn kỹ hơn, là một con mèo Ragdoll, bẩn thỉu bụi bặm, giống một nhóc đáng thương không ai yêu, đang nhẹ nhàng kêu meo meo với anh. Phùng Liễm Thần nhìn xuống nó, mèo duỗi chân ra, yếu ớt kéo ống quần anh.
Một người phụ nữ gần đó tìm đến, đang gọi "Mimi", tay cầm một hộp đồ ăn mang về cũ nát chứa đầy thức ăn thừa. Mèo nhào đến hít hà, chị ta đẩy hộp đồ ăn vào góc, nó chậm rãi bước tới, cúi xuống l**m thức ăn bên trong.
Chị này nói: "Cậu xem nó kìa, có phải rất kén ăn không."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Của chị à?"
Chị ta đáp: "Chắc chắn không phải rồi, không biết bị ai ném ra khỏi nhà. Mấy anh bảo vệ nói con mèo này rất quý, là giống thuần chủng gì đấy, thế mà không muốn nuôi là vứt luôn này, ai biết tại sao chứ? Cả chăn nhỏ và giường cho mèo bị bỏ lại bên hồ, chắc chắn sẽ không tìm lại nữa rồi."
Phùng Liễm Thần cúi xuống nhìn mèo.
Chị này nói: "Thực ra con nhà tôi khá thích đấy, muốn nuôi, nhưng nó sắp phải thi rồi, sợ ảnh hưởng đến việc học, tôi không đồng ý đưa về nhà. Tôi nói phải xem điểm thi thử của nó thế nào, không thể vì lo nuôi mèo mà bỏ bê việc học."
Thì ra số phận của mèo vẫn còn đang lơ lửng vô định. Nếu chị ta chịu nuôi nó thì tốt, mèo Ragdoll gần như không có khả năng sống sót trong tự nhiên, chỉ dựa vào các chủ nhà trong khu dân cư cho ăn bữa đực bữa cái, mùa hè thì may ra sống sót được, sang mùa đông thì không chắc chắn, chẳng biết liệu có cơ hội tìm được một mái nhà khác hay không.
Phùng Liễm Thần đứng dậy đi về nhà.
Anh bật đèn phòng khách, sắp xếp lại suy nghĩ, lại cầm điện thoại lên, lướt qua trang chủ của tài khoản "Chí Hào Kim Cương". Lần này, anh nhắn tin cho Tôn Chí Hào: "Tôi muốn mua một chiếc nhẫn kim cương, nên chọn như thế nào, có thể tư vấn cho tôi không?"
Lúc này bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì. Phùng Liễm Thần vào phòng tắm tắm rửa, thay đồ ngủ rồi ra ngoài, thấy có tin nhắn trả lời.
Tôn Chí Hào hỏi: "Anh muốn bao nhiêu carat? Mức giá bao nhiêu?"
Phùng Liễm Thần ngồi xuống sấy tóc, giả vờ là người ngoài nghề, trình bày ngân sách và nhu cầu của mình bằng giọng điệu khá bất lịch sự.
Lần này đúng lúc Tôn Chí Hào đang online, trả lời rất nhanh: "Người anh em, thành thật mà nói, với ngân sách của anh thì không thể mua được kim cương đạt tiêu chuẩn đó đâu, muốn độ trong, màu sắc và carat đều đạt yêu cầu thì giá chắc chắn sẽ tăng, hơn nữa anh không thể chỉ tính giá đá trần, phí nhân công đính đá cũng phải tính chứ, đúng không?"
Phùng Liễm Thần nói: "Không phải trang chủ của anh nói là có thể giúp mua kim cương chất lượng cao với giá rẻ sao?"
Tôn Chí Hào giải thích: "Tôi chỉ giúp ý kiến tham khảo thôi. Anh có thể gửi những viên đá anh muốn mua qua đây, tôi sẽ giúp anh định giá."
Thứ tiếp theo gửi sang là một liên kết đến dịch vụ tư vấn trả phí, hóa ra hắn ta làm blogger nhưng dựa vào cách này kiếm tiền là chủ yếu. So với việc bán kim cương, làm cái này có lẽ kiếm được nhiều hơn, về phần những lợi ích khác thì có thể là vì dễ thu hút người theo dõi, xây dựng danh tiếng.
Phùng Liễm Thần lại nhắn: "Sao lại tính tiền nữa? Không phải tôi không biết giá kim cương trên thị trường, lên mạng tra một cái là có hàng đống."
Tôn Chí Hào đáp: "Anh tìm được giá thị trường trên mạng rồi, sao không mua luôn ở đó, đến nhờ tôi giúp làm gì?"
Sau đó, hắn ta làm ra vẻ cao thâm khó đoán: "Kênh của tôi có thể giúp anh kiểm tra giá gốc, còn có thể cho anh biết vài bí mật trong ngành, để anh không bị đám trung gian và thương nhân vô đạo đức cắt cổ. Cái này chẳng lẽ không có lời hơn việc nộp học phí để rước về một món hàng loại hai?"
Một lát sau, Phùng Liễm Thần tỏ vẻ bị thuyết phục: "Anh có thể tìm hiểu giá thành của kim cương? Tôi gửi cho anh bất kỳ viên kim cương nào cũng có thể kiểm tra?"
"Nếu anh chỉ gửi cho tôi hình ảnh một viên đá trần, tất nhiên tôi không thể biết được. Anh phải cho tôi biết cụ thể cửa hàng nào nữa."
"Nghe có vẻ không đáng tin lắm, làm sao tôi biết chắc là anh không nói nhảm chứ?"
"Nghe anh nói kìa, tôi đã làm trong ngành này nhiều năm rồi, nguồn lực trong tay tôi nhiều hơn anh tưởng tượng đấy."
"Anh làm việc cho công ty nào? Hay là người mua bán tự do? Có bằng cấp chứng chỉ nào không?"
"Tôi chắc chắn không thể nói với anh những thông tin riêng tư này, chỉ có thể nói rằng tất cả giấy chứng nhận của tôi đều đầy đủ, không hề gian dối."
"Nhưng cái gì anh cũng không chịu nói cho tôi biết, sao tôi tin anh được? Nếu thông tin đó không đáng tin cậy thì sao."
"Người anh em, anh đến tìm tôi có nghĩa là anh đã tìm hiểu qua rồi, cũng có hiểu biết đôi chút về tôi. Tôi cung cấp dịch vụ tư vấn này để tiết kiệm tiền cho khách hàng, nếu anh không tin tưởng tôi thì muốn mua ở đâu mà chẳng được, chúng ta ở đây tranh cãi làm gì?"
Tôn Chí Hào có vẻ mất kiên nhẫn, không muốn trả lời nữa, nói xong là ảnh đại diện tài khoản chuyển sang màu xám.
Phùng Liễm Thần lại bỗng nhiên nhanh tay chốt đơn.
Tài khoản của Tôn Chí Hào lại sáng lên, hỏi anh muốn mua hàng ở cửa hàng nào.
Phùng Liễm Thần quen với nhiều nhà cung cấp và người mua trang sức trung gian, nhiều người trong số họ cũng có kênh bán lẻ riêng, anh lưu về hình ảnh vài sản phẩm, giả vờ như đang cân nhắc mua. Quả nhiên, chỉ cần cho Tôn Chí Hào biết nguồn hàng thì hắn ta có thể tra ra được giá nhập hàng thấp nhất.
Mà tra được giá sàn cũng không lạ, Đàm Thị có kho dữ liệu nhà cung cấp khổng lồ bao trùm nhiều kênh cung ứng khác nhau trong ngành. Nhưng làm như vậy sẽ mất lòng nhiều người cùng ngành, ai buôn bán mà không muốn kiếm lợi nhuận chứ? Khách hàng biết giá sàn thì tự nhiên sẽ giảm giá xuống thấp hơn nữa, cắt giảm lợi nhuận xuống mức rất thấp, chỉ khi đó họ mới cảm thấy mình không bị lỗ. Một số người thậm chí đặc biệt "khôn ngoan", không tính đến chi phí của cửa hàng trang sức như vốn, vận chuyển, lưu trữ, nhân công và đính đá, vừa mở miệng đã đòi mua với giá gốc. Người mua và người bán có lập trường khác nhau, không thể đánh giá đúng hay sai một cách đơn giản, nhưng nhìn chung không ai lại đi phá hoại công việc kinh doanh của người khác.
Phùng Liễm Thần đã có ý tưởng khá rõ ràng.
Sau khi tư vấn, Tôn Chí Hào thêm anh vào nhóm khoảng hai trăm người, có lẽ tất cả đều đã từng giao dịch với hắn ta.
Sáng hôm sau trước khi đi làm, Phùng Liễm Thần báo cho Đàm Sĩ Chương biết là sáng nay anh không đến công ty, phải đến nhà máy một chuyến.
Đàm Sĩ Chương không hỏi có chuyện gì mà chỉ trả lời đơn giản: "Được."
Một lát sau, điện thoại lại reo, bên dưới tin nhắn của Đàm Sĩ Chương lại có thêm ba biểu tượng cảm xúc ôm ôm. Phùng Liễm Thần một chân đã bước ra khỏi nhà, chân còn lại vẫn còn kẹt ở ngưỡng cửa, nheo mắt tự hỏi lần này y lại làm trò gì hố mình nữa.
Lần này thực sự chỉ là tiện tay. Phong cách trò chuyện của Đàm Sĩ Chương thậm chí còn nghiêm túc hơn của Đàm Nho, phần mềm trò chuyện hoàn toàn chỉ là công cụ giao tiếp, có thể ra lệnh bằng tin nhắn thoại thì sẽ không gõ chữ, có gõ chữ cũng tiếc chữ như vàng, tuyệt nhiên không đụng vào biểu tượng cảm xúc, xác suất sử dụng dù chỉ một lần cũng gần bằng mặt trời mọc ở hướng tây.
Nhưng dĩ nhiên là y đã thấy nhiều lần rồi, ví dụ như mỗi ngày Lâm Thi Như thông báo tăng ca đều nhất định phải thêm ba cái ôm như quỷ dữ vậy. Có lẽ thấy cô dùng chiêu này thường xuyên, Đàm Sĩ Chương vô thức cũng bắt chước theo phong cách của ái tướng trong phòng.
Chỉ có điều, nhìn vào hàng những hình người tí hon biết cử động đó cũng thực sự khá thú vị. Bởi vì y không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của người ở đầu dây bên kia, chỉ có thể đoán - bối rối? Không nói nên lời? Nghi ngờ? Xúc động?
Phùng Liễm Thần hoàn toàn không biết về hứng thú mới của cấp trên, anh dừng xe tại nhà máy, đi đến văn phòng của Tôn Chí Hào.
Phùng Liễm Thần không hề thấy ngại vì hành động gài bẫy lần này, lên được chức quản lý cấp cao thì chẳng có ai là đóa sen trắng vô tội. Mối quan hệ nơi công sở có thể duy trì đôi bên cùng có lợi, cũng có thể biến thành anh bất nhân thì tôi bất nghĩa, Tôn Chí Hào đã giẫm lên mặt mình rồi, nếu không trở mặt ngay thì đúng là hơi hèn.
Nửa chừng thư ký bước vào rót thêm trà nước, nhận thấy một cảm giác đặc quánh khó tả trong bầu không khí văn phòng. Tôn Chí Hào ngồi đối diện với khách, gần như vẫn ở vị trí như ngày hôm qua, có điều mặt hắn ta thì lúc đỏ bừng lúc tái nhợt, miệng không nói nên lời. Phùng Liễm Thần thả một chân đang vắt lên xuống, nhận lấy tách trà, dịu dàng nho nhã nói cảm ơn cô.
Cô thư ký rụt rè rút lui, không thể tưởng tượng được vị cựu trợ lý cao cấp này đã mang đến tin tức kinh khủng gì. Điều duy nhất có thể nhìn ra là anh thực sự rất điển trai. Thật ra Tôn Chí Hào bình thường khá tự luyến về ngoại hình của mình, đôi khi đến mức cực đoan, khiến cấp dưới phải câm lặng, thật hiếm khi có người biến hắn ta thành một con gà thả vườn, cô muốn cười nhưng không tiện, cuối cùng khó khăn lắm mới nhịn được.
Thực chất trung tâm Quản lý vật liệu không có bất kỳ quy định nào về việc hàng hóa không được ra vào kho, Tôn Chí Hào nhanh chóng điền vào mẫu đơn, thợ chuyên làm mẫu gốc đến, cái gì cần lấy thì lấy về, mọi việc đều được thực hiện theo đúng quy trình thông thường.
Trên đường trở về tập đoàn, Phùng Liễm Thần thậm chí còn đang nghĩ hắn ta có đá anh ra khỏi nhóm hay không. Sau khi vào tầng hầm, anh kiểm tra lại điện thoại, Tôn Chí Hào chỉ nhanh chóng đăng thông báo tuyên bố sẽ giải tán nhóm chat, sau này không nhận tư vấn nữa, thậm chí xóa hết các liên kết. Một hòn đá ném xuống khơi lên ngàn lớp sóng, nhiều thành viên trong nhóm thi nhau hỏi chuyện gì đã xảy ra. Thực ra cũng chẳng có gì xảy ra, nói trắng ra là hắn ta hèn, chẳng hơn gì Vương Nham.
Lâm Thi Như đương nhiên rất vui, cứ hỏi Phùng Liễm Thần làm thế nào mà giải quyết được vấn đề.
Phùng Liễm Thần không tiện tiết lộ chi tiết, chỉ hỏi Đàm Sĩ Chương có ở trên lầu không.