Giải quyết được rắc rối tất nhiên là tốt, nhưng có một số vấn đề trong đó nằm ngoài tầm kiểm soát của Phùng Liễm Thần, anh vẫn cần phải báo cáo lên.
Nói một cách nghiêm túc, điều lệ công ty không nghiêm cấm "nghề tay trái" của Tôn Chí Hào. Thỉnh thoảng giúp bạn bè và người thân mua hàng từ các nhà cung cấp là việc hoàn toàn bình thường, thậm chí mở một cửa hàng trực tuyến nhỏ, doanh số thấp, miễn là không làm ầm ĩ thì cũng chẳng có gì sai.
Tuy nhiên ở một mức độ nào đó, việc Tôn Chí Hào tiết lộ giá sàn của người bán khác cho người tiêu dùng lại thuộc phạm trù bí mật thương mại. Điều này không liên quan gì đến việc hắn ta kiếm được nhiều hay ít "phí tư vấn", quan trọng là bản chất của hành vi. Mặc dù trung tâm Quản lý vật liệu nhìn chung không cần gặp mặt khách hàng, bản thân hắn ta cũng cẩn thận tránh tiết lộ danh tính, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nguy cơ bị lộ. Nếu điều này xảy ra, việc cản trở con đường làm giàu của người khác sẽ là cấm kỵ lớn, hành động cá nhân của hắn ta có thể bị nâng lên tương đương với động thái của tập thể Đàm Thị.
Đàm Sĩ Chương nghe xong cũng không có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn cười thích thú: "Cái tên này quả là người hoạt bát."
Phùng Liễm Thần đồng ý: "Nhưng việc Tôn Chí Hào có thể tiếp cận toàn bộ mạng lưới nhà cung cấp cũng cho thấy công ty có sơ sót trong quy trình quản lý."
Ý nghĩa đằng sau câu nói của anh có phần nhạy cảm. Khi nói đến quản lý mạng lưới nhà cung cấp, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu là mọi người chắc chắn là trưởng phòng Thu mua Vương Nham. Tình ngay lý gian, ai mà không nghi ngờ người cậu họ của Tôn Chí Hào này sẽ thông đồng làm bậy với hắn ta?
Phùng Liễm Thần giữ nguyên vẻ thờ ơ, như thể chuyện đó không liên quan đến mình, ánh sáng lạnh lẽo của đèn huỳnh quang phản chiếu trên cặp kính của anh.
Đàm Sĩ Chương nói đùa: "Trợ lý Phùng, chuyện như vậy mà cũng để cho cậu bắt gặp được, coi như là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn nhỉ."
Hai người càng hiểu rõ ẩn ý trong câu này, nhưng Phùng Liễm Thần không quan tâm y nghĩ gì: "Bình thường tôi không chủ động gây thù với người khác."
Đàm Sĩ Chương không nói gì, nhưng đột nhiên giơ tay vỗ nhẹ vào vai anh.
Sau đó suy nghĩ một lúc, y nói: "Tất nhiên, vấn đề này cần phải được giải quyết, tôi sẽ thảo luận với các lãnh đạo khác, cậu gửi bằng chứng cho tôi trước đã." Vừa nói, Đàm Sĩ Chương vừa đẩy đống trang sức ngập trên bàn ra tìm điện thoại, nhận lịch sử trò chuyện của Phùng Liễm Thần gửi sang.
Khi vừa gõ cửa bước vào, thứ đầu tiên Phùng Liễm Thần nhìn thấy là chiếc bàn đầy ắp đồ trang sức lấp lánh của y.
Nhận xong, Đàm Sĩ Chương khóa màn hình rồi nhìn xuống bàn: "Xem thử đi, trung tâm Sản phẩm vừa giao đến."
Thoạt nhìn, có khoảng mấy chục chiếc nhẫn đủ kiểu dáng khác nhau, mấy chục sợi dây chuyền, rực rỡ muôn màu rất chi là ngoạn mục. Ngoài ra còn có khoảng mười sợi dây xích vừa mỏng vừa dài được sắp xếp gọn gàng dọc bên mép bàn, nhưng khi nhìn kỹ hơn, đây thực chất là đủ kiểu dây đeo kính.
Đàm Sĩ Chương nói: "Cái này không phải của chúng ta, mua ngoài thị trường về nghiên cứu." Vừa nói, y vừa đưa tay ra đòi kính của Phùng Liễm Thần.
Phùng Liễm Thần nghe lời tháo kính ra: "E rằng đa số mọi người vẫn nghĩ dây đeo kính là mốt thời trang của các cụ bà ngoại quốc."
Đàm Sĩ Chương nghiên cứu một lúc rồi tròng sợi dây vào gọng kính của anh: "Vậy nên đây là vấn đề quán tính thẩm mỹ, chúng ta cứ chạy theo thị trường, chiều theo số đông mãi sao? Tại sao chúng ta không thể đi đầu thị trường, định nghĩa thời trang?"
Phùng Liễm Thần nhận lại chiếc kính từ tay y, sợi dây xích mỏng manh đeo sau cổ, mát lạnh.
"Không phải là không thể." Phùng Liễm Thần cười nói: "Cũng như tôi đây, phải đến khi vào làm việc tại Đàm Thị mới nhận ra rằng những 'màu sắc xu hướng' hằng năm của ngành thời trang đều là sản phẩm do con người tạo ra, cái gọi là trào lưu hoàn toàn không phải tự nhiên hình thành."
Đây là một nhận thức có thể khiến nhiều người chao đảo. Màu sắc thịnh hành cho các tuần lễ thời trang lớn của mỗi năm sẽ được tổ chức uy tín toàn cầu về màu sắc Pantone công bố vào cuối năm trước. Nhưng họ sẽ dựa vào cái gì để quyết định màu sắc nào sẽ được ưa chuộng? Là do các ông lớn trong ngành ngồi lại với nhau, cùng thương lượng từ trước. Thậm chí có người còn cho rằng điều này phụ thuộc vào việc các nhà cung cấp nguyên liệu lớn đang tồn kho màu vải nào nhiều nhất trong năm, họ sẽ đi vận động các nhà thiết kế hàng đầu tại các tuần lễ thời trang lớn sử dụng những màu đó. Tuy nhiên, công chúng thường không nhận thức được điều này, tưởng rằng mình đang theo kịp xu hướng, trong khi thực tế là có người đang dùng quạt gió thổi sau hậu trường.
"Cảm giác khi đeo thế nào?" Đàm Sĩ Chương tìm một chiếc gương trang điểm nhỏ trên bàn, giơ lên cho Phùng Liễm Thần xem.
"Hơi nặng." Phùng Liễm Thần nhìn mình trong gương: "Trông thì đẹp đấy, rườm rà thì cũng thật rườm rà."
"Tất cả trang sức đều đẹp mà lại rườm rà." Đàm Sĩ Chương dựa vào bàn nói: "Trái Tim Đại Dương lớn như thế, tôi thấy cũng rất nặng cổ, cậu xem, chưa bao giờ nghe nói có khán giả nào xem Titanic lại tập trung chú ý vào độ nặng của nó."
* Trái Tim Đại Dương là một viên đá quý hư cấu, trong bộ phim điện ảnh kinh điển Titanic (1997). Trái Tim Đại Dương lấy cảm hứng một phần từ một viên kim cương xanh nổi tiếng có thật, tên là Kim cương Hope (Hope Diamond).
"Trang sức và Âu phục đều như nhau, không bao giờ hướng đến cảm giác thoải mái, lúc nào cũng phải bó sát nhất có thể." Phùng Liễm Thần nói, anh trả dây đeo kính lại cho Đàm Sĩ Chương. "Khi vị hôn phu của Rose tặng cô ấy sợi dây chuyền kim cương, chẳng phải cô ấy cũng không thích đeo đó sao?"
Đàm Sĩ Chương khoanh hai tay trước ngực: "Đó là ý nghĩa mà phim diễn đạt à? Tôi cứ tưởng là vì giữa họ không có tình yêu đích thực chứ."
Phùng Liễm Thần đẩy kính lên, cười nhạt: "Sếp Sĩ Chương, thì ra anh vẫn là người lãng mạn nhỉ. Tôi xem bộ phim này từ hồi tiểu học, làm sao hiểu tình yêu đích thực là gì, chỉ nhớ là mình không hiểu, không biết tại sao tại sao sau mấy chục năm, cô ấy lại vứt bỏ dây chuyền."
Đàm Sĩ Chương nói: "Nếu đã là vậy, tôi đề nghị cậu nên xem lại khi có thời gian, phim kinh điển rất đáng để xem lại."
Phùng Liễm Thần thuận miệng đồng ý: "Được, đợi đến lúc không phải tăng ca nữa nhất định sẽ xem."
Nghe vậy, Đàm Sĩ Chương cười ha ha: "Câu này thì tôi hiểu rồi. Cậu xuống nói một câu cảm ơn với mọi người, tôi biết mọi người đã nỗ lực rất nhiều, chờ giai đoạn bận rộn này kết thúc, bảo Tiểu Lâm nộp đơn làm team building cho tôi, cho mọi người đi chơi vài ngày, không chiếm dụng cuối tuần, chọn từ thứ hai đến thứ sáu."
Chiến lược xoa dịu lòng dân này quả thật hiệu quả, không ai không thích hoạt động team building được lên lịch vào ngày thường. Khi Phùng Liễm Thần mang tin xuống, cả phòng Thiết kế vui mừng hớn hở, bắt đầu thi nhau bàn tán về địa điểm.
Lâm Thi Như thò đầu ra khỏi văn phòng, lén nhìn Phùng Liễm Thần. Cô đã thấy Tôn Chí Hào xóa liên kết khỏi nền tảng, giải tán nhóm chat, nhưng nghĩ một lúc, cô lại ngồi về chỗ, không vội hỏi han.
Đến trưa hai người ra ngoài ăn cơm ở một nhà hàng, Lâm Thi Như mới biết được chi tiết từ Phùng Liễm Thần. Sau giờ nghỉ trưa, cô tình cờ nghe được có người trong ban thư ký gọi điện cho Phùng Liễm Thần, nói Hoàng Đại Quân muốn anh lên văn phòng Ban điều hành.
Sau đó, mọi việc được xử lý nhanh gọn dứt khoát. Một tuần trôi qua, Tôn Chí Hào nhận được thông báo phê bình công khai từ phòng Nhân sự. Hành động của hắn ta chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng nào nên không mất việc, chỉ mất mặt. Vì gây tổn hại đến lợi ích của công ty nên hắn ta bị yêu cầu viết tay một bản kiểm điểm, tự phê bình trước mặt cấp quản lý tập đoàn trong cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao, tiền thưởng và tiền lương hiệu suất nhân viên trong năm sẽ bị khấu trừ tương ứng.
Tuy nhiên, trong bản kiểm điểm, Tôn Chí Hào kiên quyết khẳng định chỉ là do mình nhất thời thiếu suy xét, có lẽ là vì nghĩa hoặc vì tình mà không lôi kéo Vương Nham vào việc này.
Chỉ có điều Vương Nham cũng nộp đơn từ chức lên tập đoàn, với lý do không đủ năng lực và sức lực để hoàn thành nhiệm vụ, mong muốn được giảm nhẹ trách nhiệm.
Vài ngày sau, nhân viên nào nhanh nhạy đã nhận thấy trước, có một loạt các thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm lại được đăng trên thanh thông báo của hệ thống OA tập đoàn.
Cơ cấu tổ chức của công ty Chìa Khóa Ánh Sao hiện đã cơ bản hoàn thiện, danh sách thành viên ban lãnh đạo cũng đã chính thức được công bố.
Tề Xuân Sinh được bổ nhiệm chức vụ chủ tịch kiêm tổng giám đốc Công ty Trách nhiệm hữu hạn Trang sức Châu báu Chìa Khóa Ánh Sao.
Vương Gia Diệu được bổ nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc Công ty Trách nhiệm hữu hạn Trang sức Châu báu Chìa Khóa Ánh Sao.
Tiền Khắc được bổ nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc Công ty Trách nhiệm hữu hạn Trang sức Châu báu Chìa Khóa Ánh Sao.
...
Phùng Liễm Thần được bổ nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc Công ty Trách nhiệm hữu hạn Trang sức Châu báu Chìa Khóa Ánh Sao.
...
Ngoài ra, còn có thêm hai thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự ở cấp trụ sở chính.
Vương Nham bị bãi nhiệm chức vụ trợ lý cao cấp Công ty Trách nhiệm hữu hạn Tập đoàn Đàm Thị.
Phùng Liễm Thần được bổ nhiệm chức vụ trợ lý cao cấp Công ty Trách nhiệm hữu hạn Tập đoàn Đàm Thị.
*
Thông báo được đăng lên đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả nhân viên trụ sở chính ngày hôm đó, đi đến phòng ban nào cũng có thể nghe thấy mọi người tụ tập thảo luận.
Phùng Liễm Thần thì lại đang giám sát công việc trong nhà máy ở dưới, đúng lúc bỏ lỡ sự kiện trọng đại này.
Tiến độ sản xuất tại nhà máy đang bước vào giai đoạn cuối, ở mỗi khu vực, các nhóm thợ cả dẫn dắt học trò miệt mài chế tác các sản phẩm trưng bày. Người phụ trách đúc khuôn thì lo đúc khuôn, phụ trách sửa mẫu thô thì lo sửa mẫu thô, hầu hết đều đã hoàn tất quá trình đánh bóng và mạ điện, chỉ chờ kiểm tra chất lượng.
Khi đang ở trong xưởng đính đá, bỗng nghe thấy tiếng Hoàng Nhuế gọi ngoài cửa, Phùng Liễm Thần quay lại, thấy đúng là cô.
"Em không trốn việc đâu." Hoàng Nhuế nói: "Đã nộp đơn xin ra tuyến đầu học tập. Cái này đang là đang làm gì?"
"Chào mừng." Phùng Liễm Thần một tay đút túi nói: "Bác Lương đang đính rãnh."
"Đến sớm không bằng đến đúng lúc, em thích đính rãnh, để em quan sát xem sao."
Phùng Liễm Thần chừa ra một khoảng trống để Hoàng Nhuế có thể nhìn rõ.
Quan sát thợ đính đá làm việc thực sự là một quá trình giúp giảm căng thẳng, giai đoạn này cũng là một thử thách rất lớn về mặt tay nghề của họ. Đính đá trên rãnh là một kỹ thuật sử dụng khe kim loại để kết nối nhiều viên đá quý theo một cách sắp xếp tuyến tính chặt chẽ, về mặt thị giác làm cho thiết kế trông cực kỳ thanh lịch và đẹp mắt, nhưng từ khâu lựa chọn đá đến khâu đính đá cũng đòi hỏi khá nhiều công sức.
Thợ cả Lương rất tự hào: "Kỹ thuật đính đá của chúng ta, tôi không khoác lác đâu nhé, có thể đạt được chất lượng độc nhất vô nhị trên thị trường. Nếu đến một xưởng nhỏ bên ngoài xem thử, họ nói rằng họ làm được, nhưng có lẽ thậm chí còn không biết cách làm đúng."
Hoàng Nhuế nịnh nọt: "Các bản vẽ của phòng Thiết kế chúng tôi đều rất cao siêu khó tưởng tượng, nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ đến các thợ cả ra tay hoàn thiện."
Thật ra cô tiện đường đi cùng Đàm Hạo Dương đến đây, mục đích của Đàm Hạo Dương là đi thị sát nhà máy, gã đi đến những nơi khác trước. Nhưng chỉ một lúc sau đã có công nhân vội vã hô to chào "sếp Đàm".
Đàm Hạo Dương xách theo áo vest, thong thả dạo bước tới xưởng đính đá. Gã xuất hiện chắc chắn sẽ không bị ngó lơ, tham gia vào cuộc trò chuyện một cách tự nhiên. Dưới con mắt của lãnh đạo tập đoàn, thợ cả Lương càng ra sức thể hiện, trong khi Hoàng Nhuế đứng bên cạnh chăm chú theo dõi. Phùng Liễm Thần lui ra sau đám đông, lặng lẽ đi ra ngoài cửa.
Nhưng anh chưa kịp đến nơi khác thì Đàm Hạo Dương đã đuổi theo kịp, nói: "Trợ lý Phùng, chúc mừng thăng chức đấy nhá."
Phùng Liễm Thần thở dài trong lòng, giữ khoảng cách, dè dặt đáp lại: "Cảm ơn."
Khu vực nhà máy không có máy lạnh, mặc dù mùa hè đã gần kết thúc nhưng vẫn ngột ngạt nóng bức như phòng xông hơi. Chỉ có một vài chiếc quạt công nghiệp trong góc phòng đang thổi ra luồng gió yếu ớt như gãi không đúng chỗ ngứa, phát ra tiếng vo vo ầm ĩ, gió tưởng chừng rất mạnh nhưng hiệu quả không đáng kể. Luồng gió nhẹ đó phất qua cơ thể, mồ hôi khắp người vẫn tuôn như suối, áo sơ mi dính chặt vào da.
Đàm Hạo Dương nhìn từ trên xuống, dò xét biểu cảm của anh: "Nhưng trông anh cũng không vui vẻ gì lắm."
Phùng Liễm Thần đã quen với cái nóng oi ả trong không gian này, anh bình tĩnh đáp: "Tôi đã biết từ trước rồi."
Đàm Hạo Dương kéo cổ áo mình: "Thật ra nói thì có thể anh không tin, nhưng trong buổi họp, tôi vẫn cố gắng đề xuất chuyển anh đến Chìa Khóa Ánh Sao."
Phùng Liễm Thần nghe vậy chỉ tỏ vẻ không nói nên lời, anh cau mày không nói gì, nhưng ánh mắt dường như nói lên tất cả.
Vậy nhưng Đàm Hạo Dương không biết ngượng, còn vừa gãi đầu vừa cười: "Tôi biết, chắc chắn anh thấy tôi khó hiểu lắm. Nói thật lòng thì sau đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ vì càng tiến đến gần chiến thắng thì càng dễ bị làm cho mờ mắt, thất bại hóa ra có thể làm con người ta bình tĩnh lại. Tôi thừa nhận trước đây tôi chưa thực sự chín chắn về mặt này, có vài lần tôi muốn tìm anh nói chuyện rõ ràng, nhưng lại thấy ngại..."
Phùng Liễm Thần nhướng mày: "Kéo dài đến bây giờ rồi đột nhiên cảm thấy hết ngại?"
Đàm Hạo Dương cười nói: "Anh vẫn còn giận sao? Đúng, trước đây tôi đã chơi xấu anh, nhưng anh thành thật tự hỏi mà xem, không phải anh đã trả thù rồi à? Vì vậy, tôi cảm thấy đâu cần phải ôm hận mãi mãi không qua lại với nhau nữa đúng không, giờ thì anh thấy đấy, mọi thứ vốn dĩ thuộc về anh đã được trả lại cho anh rồi."
Phùng Liễm Thần nhìn gã với ánh mắt lạnh nhạt. Đàm Hạo Dương còn vài lời chưa nói hết phía sau, nhưng rồi từ từ nuốt ngược vào. Bởi vì gã lại nhìn thấy thái độ mà mình chán ghét trên khuôn mặt Phùng Liễm Thần, là một thái độ hoàn toàn không coi gã ra gì.
Đàm Hạo Dương nhận ra mình chỉ là một kẻ rẻ mạt, giống như một thằng ngốc lành sẹo thì quên đau, trong chớp mắt đã quên hết sạch chuyện Phùng Liễm Thần vốn là người lạnh lùng vô tình. Nếu hận thù là một loại cảm xúc, Đàm Hạo Dương cứ ngỡ mình sẽ còn bị căm hận khá lâu, nhưng thực ra, người ta chẳng hề có tình cảm gì với mình cả, chỉ là gã tự lừa dối bản thân mà thôi.
Phùng Liễm Thần chỉ biết bất lực: "Cậu có thể tách bạch chuyện công việc và chuyện cá nhân ra, rồi hẵng nói cho tôi biết cậu thật sự muốn diễn đạt cái gì không?"
...