Đàm Hạo Dương im lặng vài giây, rồi đột nhiên cười phì ra: "Được rồi, tôi đến là để giảng hòa, không phải để cãi nhau với anh."
Gã ra vẻ hào phóng chìa tay ra: "Sau này chúng ta lại hợp tác với nhau, tuy vẫn còn chút khúc mắc, nhưng tôi vẫn hy vọng mọi việc sẽ suôn sẻ."
Phùng Liễm Thần cúi nhìn tay gã, nhưng không bắt lấy: "Mọi người đều tưởng cậu sẽ là chủ tịch của Chìa Khóa Ánh Sao, nhưng hóa ra không phải."
Đàm Hạo Dương không để bụng, cười nói: "Vì vài lý do không tiện cho lắm, chỉ treo một cái danh thành viên Hội đồng Quản trị."
Việc thành lập công ty Chìa Khóa Ánh Sao là do một tay Đàm Hạo Dương thúc đẩy, No.7 như đứa con ruột của gã. Tuy nhiên, tập đoàn cũng có những cân nhắc riêng của tập đoàn, từ góc nhìn này, quan điểm của Đàm Nguyệt Tiên là muốn đứa con này thuộc về Đàm Thị, chứ không phải của bất kỳ ai.
Tất nhiên, đội ngũ của Chìa Khóa Ánh Sao chỉ mới được thành lập, mọi người vẫn chưa ổn định vị trí. Hơn nữa, ngoài Phùng Liễm Thần và Tề Xuân Sinh, quá nửa các phó tổng khác đều từ quản lý cấp trung thăng lên thông qua hình thức tuyển chọn cạnh tranh, trong giai đoạn này, chắc chắn các bên sẽ ưu tiên lắng nghe ý kiến của Đàm Hạo Dương.
"À, còn một việc nữa, tôi muốn cho anh biết trước." Đàm Hạo Dương nói: "Về vấn đề nhân sự các phòng ban... tôi dự định điều Giang Nhất Miên về phòng Thiết kế của Chìa Khóa Ánh Sao, anh không phản đối chứ?"
"Sao phải hỏi ý kiến của tôi?" Phùng Liễm Thần đáp lại: "Cậu thấy phù hợp là được rồi."
"Nếu tôi phải nói tại sao... thì sợ anh ghen có tính không?" Đàm Hạo Dương đột nhiên cười đùa cợt nhả.
"Sếp Hạo Dương, nếu chán quá, cậu có thể giúp đỡ các công nhân." Phùng Liễm Thần quay người bỏ đi.
Đàm Hạo Dương lại chặn đường anh, Phùng Liễm Thần duỗi chân sang trái thì gã liền sang trái, Phùng Liễm Thần duỗi chân sang phải thì gã liền sang phải. Phùng Liễm Thần đi vòng qua gã, Đàm Hạo Dương theo sát đằng sau, sải bước trên đôi chân dài, bám theo anh như cái đuôi, nếu có công nhân nào đi ngang qua chắc sẽ thấy lạ lắm.
Phùng Liễm Thần chỉ đành nói: "Vậy ngoài việc cậu muốn làm hòa với Miên Miên của cậu ra thì còn muốn làm gì nữa?"
Đàm Hạo Dương trong lòng phiền muộn, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, cố ý nói: "Vậy, anh không ghen sao?"
Cuộc trò chuyện đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại reo dồn dập, Phùng Liễm Thần thậm chí còn không thèm nhìn Đàm Hạo Dương, đã nhấn nút trả lời. Đàm Hạo Dương lùi lại nửa bước, vẻ mặt chán nản, hai chân khép lại đứng sang một bên. Là phòng Quan hệ công chúng gọi xin tài liệu thiết kế, Phùng Liễm Thần trả lời vài câu rồi cúp máy, cúi đầu tìm email để chuyển tiếp cho bên kia.
"Dù sao thì cậu ta cũng đã từng theo tôi một thời gian." Đàm Hạo Dương giải thích: "Tôi đâu phải người máu lạnh đến thế, phải không? Sắp xếp cho cậu ta một cơ hội, coi như là trọn tình vẹn nghĩa. Nhưng tôi chợt nghĩ, thay vì chờ anh tự phát hiện ra, thà rằng chủ động nói cho anh biết."
"Thật ra không cần giải thích với tôi." Phùng Liễm Thần dở khóc dở cười: "Chỉ cần cậu không cảm thấy đó là chuyện trẻ con là được."
"Tôi biết, tôi đã suy nghĩ lại rồi, thậm chí còn hứa với chủ tịch Đàm, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa." Đàm Hạo Dương cà lơ phất phơ nói: "Lần này thì giải quyết xong rồi, đây là vấn đề di sản để lại, tôi hứa sau này sẽ không trêu ong ghẹo bướm trong công ty nữa."
Gã càng nói càng không ra gì: "Bất kể có bao nhiêu ong bướm đeo bám tôi, tôi vẫn sẽ kiềm chế đến cùng, giữ mình trong sạch, ngay thẳng chính trực..."
Trong khi tên này có thời gian rảnh để nói đùa thì các nhân viên cấp dưới đang sốt ruột như lửa sém lông mày, mới nói được hai câu lại có một cuộc gọi điện thoại khác xen vào. Phùng Liễm Thần xua tay, nói một câu "xin lỗi", rồi nhận cuộc gọi của người phụ trách phòng Marketing, trao đổi công việc, cứ như anh mới là lãnh đạo.
Đàm Hạo Dương đã bắt đầu thấy hơi xấu hổ, giận không được mà không giận cũng chẳng xong, gã tặc lưỡi một cách sốt ruột.
Nhưng Phùng Liễm Thần vẫn thản nhiên, không để ý đến vẻ mặt cau có của gã, cuộc điện thoại này kéo dài đến nửa tiếng.
Đàm Hạo Dương bị bỏ mặc cho đợi năm phút, sáu phút, rồi gần mười phút, mới chợt nhận ra cứ chờ người ta chú ý đến mình thì chẳng khác nào thằng thiểu năng, thế là gã cười khẩy một tiếng, quay lưng bỏ đi.
Phùng Liễm Thần cuối cùng cũng nói xong chuyện công việc, nhìn quanh phát hiện gã đã đi mất rồi, chỉ thấy như trút bỏ được gánh nặng.
*
Từ nhà máy về đến nhà thì đã hơn chín giờ tối, Phùng Liễm Thần đậu xe ở khu dân cư, rồi đi ra ngồi bên hồ một lúc. Gió đêm thổi qua, anh lại nhớ đến con mèo khi trước, đúng lúc đó, từ trong góc vọng ra tiếng meo meo.
Phùng Liễm Thần quay đầu lại, thấy mèo Ragdoll đang chơi với cái nắp chai dưới ghế đá, dáng vẻ vô tư không hề biết đến những khó khăn của cuộc đời. Lúc này, người phụ nữ thường cho ăn không có mặt, chỉ còn đàn muỗi bay lượn quanh đèn đường.
Ban đầu anh định ngồi một lúc rồi đi, nhưng giờ lại dừng chân. Phùng Liễm Thần đứng dậy, nhóc kia mất hứng thú với nắp chai, lật đật chạy đến chỗ anh, vồ lên đôi giày da của anh, vừa cọ vừa dụi làm nũng.
Chỉ có mèo đã được người nuôi mới hành động như vậy, Phùng Liễm Thần im lặng nhìn nó hồi lâu, không có động tác gì, vẻ mặt cũng không rõ ràng. Anh bình thản nói: "Tao không có nhiều thời gian để chăm sóc mày, không có điều kiện nào phù hợp cả, mày nên đợi đến khi có gia đình tốt hơn."
Ragdoll hoàn toàn không hiểu, kêu meo meo với anh mãi. Sau một thời gian lưu lạc, mặc dù là mèo thuần chủng, nhưng trông nó không còn đẹp hay có giá trị nữa, thân hình bẩn thỉu đầy bụi bặm, không rõ có bị bệnh gì không, trên trán có một vài mảng hói, lông trên người thì rối bù, dính chặt thành từng cục, như thể đã lăn lộn trong bãi rác.
Phùng Liễm Thần nhìn nó từ trên xuống: "Mày có chịu ngoan ngoãn nghe lời không?"
Ragdoll meo lên một tiếng, lại cọ mình vào anh, nhẹ nhàng kéo ống quần anh.
Một lát sau, Phùng Liễm Thần cúi xuống ôm nó lên bằng một tay. Anh không về nhà mà quay người đi về phía cổng chính khu dân cư.
Một bảo vệ chào anh: "Anh Phùng, muộn thế này lại ra ngoài à?"
Phùng Liễm Thần "ừ" một tiếng: "Nếu ai tìm mèo thì anh có thể đưa số điện thoại của tôi."
Bảo vệ nhìn con mèo trong tay anh: "Con này à, chắc không ai tìm nữa đâu, chủ cũ chắc chắn không muốn nuôi nó nữa, có mấy chủ nhà đến hỏi thăm, nhưng chẳng ai quyết định giữ lại cả, chị Tiêu suýt nữa đã mang về rồi, nhưng con trai thi không tốt lại nói không muốn nuôi nữa, anh mà nuôi được thì tốt biết mấy."
Phùng Liễm Thần không nói thêm gì nữa: "Anh biết gần đây có bệnh viện thú y nào không?"
Anh men theo con đường, thong thả đi bộ, khoảng hai cây số thì nhìn thấy một phòng khám thú cưng mở cửa 24 giờ.
Y tá trực xoay mèo qua lại một hồi, nói rằng nó có thể bị bệnh nấm da, đi lang thang trong thời gian dài nên có lẽ còn có vấn đề sức khỏe khác. Dạ dày của mèo Ragdoll vốn đã yếu, người ta cho ăn lung tung, quá nửa là vấn đề về tiêu hóa, chờ ngày mai bác sĩ thú y đến làm việc sẽ kiểm tra kỹ hơn.
Phùng Liễm Thần gật đầu: "Vậy thì để lại bệnh viện vài ngày đi."
"Nó tên gì?"
"Không biết."
Y tá nói: "Đừng lo, Mimi có vẻ khỏe mạnh tỉnh táo lắm, ngày mai anh có thể đến thăm nó."
Phùng Liễm Thần khẽ cười, rồi cúi đầu ký vào hóa đơn: "Tôi cũng không chắc, khi nào rảnh rồi tính."
Cô y tá nhìn anh từ trên xuống dưới, so với hầu hết mọi người, phản ứng của anh chàng đẹp trai này có vẻ khá "bình thường", không có niềm vui khi nhặt được mèo, cũng không có ghê tởm vì ghét mèo, làm người ta không đoán ra được liệu anh có muốn nuôi nó hay không, như thể chỉ đang làm một việc tốt hàng ngày.
Cô nói: "Được rồi anh Phùng, vậy thì ngày nào tôi cũng quay lại video rồi gửi cho anh nhé?"
Phùng Liễm Thần mỉm cười, gấp tờ biên lai lại, lịch sự nói cảm ơn rồi đẩy cửa đi về.
*
Cuộc thi nội bộ Cúp Quần Hùng của Đàm Thị hạ màn một ngày trước sự kiện Triển lãm trang sức Quốc tế Kim Thành. Mặc dù thời gian hơi gấp, công ty vẫn tổ chức được một buổi lễ ngắn gọn.
Hoàng Đại Quân đích thân trao giải cho 3 người đoạt giải cao nhất. Bộ sưu tập Đêm Hè với họa tiết côn trùng độc đáo chiếm vị trí thứ ba, thì ra nó là tác phẩm của Ngô Lôi ở phòng Thiết kế. Giành vị trí thứ nhất và thứ hai là hai nhà thiết kế giàu kinh nghiệm hơn, một người ở trụ sở chính, người kia ở công ty con. Sau đó còn có giải thưởng đặc biệt, Quý Ông Đương Đại cũng nằm trong danh sách.
Chủ tịch Đàm Nguyệt Tiên cũng đến dự lễ trao giải, có bài phát biểu động viên nhân viên. Ý chính là rất tự hào khi thấy rất nhiều tài năng thiết kế xuất sắc trong tập đoàn, hy vọng mọi người sẽ tiếp tục nỗ lực, phát huy khả năng sáng tạo độc đáo của mình. Cuối cùng, bà nói đùa: "Cảm ơn mọi người, số trang sức mà sếp Hoàng và tôi cần đeo trong lễ cắt băng khánh thành ngày mai được đảm bảo rồi."
Câu cuối cùng này khiến cả hội trường bật cười. Hoàng Đại Quân xua tay liên tục: "Tôi chừng này tuổi rồi, cần gì phải ăn mặc cầu kỳ."
Có người hét lên: "Chọn cho sếp Hoàng món nào lòe loẹt nhất!"
Hoàng Đại Quân giả vờ giận, nói "vớ vẩn", khiến mọi người càng cười to hơn.
Đàm Nguyệt Tiên ngồi trên bục vừa mỉm cười vừa vỗ tay. Thời gian đã in hằn những nếp nhăn trên trán và quanh mắt bà, nhưng cũng tích lũy thành vẻ thanh lịch và chiều sâu mà tuổi trẻ không thể bắt chước được. Từ khi nhậm chức đến nay, vị nữ chủ tịch này đã thể hiện cả sự quyết đoán lẫn tài năng, dần dần đưa Đàm Thị vào tầm kiểm soát của mình.
Sáng hôm sau, Đàm Nguyệt Tiên đại diện cho tập đoàn Đàm Thị, cùng với các nhân vật trong giới chính trị và kinh doanh khác, cắt băng khánh thành khai mạc triển lãm trang sức trước ống kính.
Hôm nay bà mặc một chiếc váy công sở màu xám tinh tế thanh lịch, cổ đeo một chuỗi ngọc trai, phối với hoa tai ngọc trai, từng hạt ngọc óng ánh như vầng trăng thu trên dòng sông lạnh lẽo, tôn lên khí chất của bà, khiến người ta không dời được mắt. Thực ra đây không phải là một tác phẩm đoạt giải thưởng, mà là sản phẩm mà trước kia Trang sức Lệ Hoa làm riêng cho bà. Có điều Hoàng Đại Quân thì dùng ghim cài áo Đêm Hè, hai người họ xuất hiện trước giới truyền thông, mọi vị trí trên người đều là không gian quảng cáo cho công ty mình, không thể thật sự để trống.
Phùng Liễm Thần và những người khác cũng đến dự, cùng mọi người xem lễ khai mạc rồi trở về khu vực triển lãm của mình.
Triển lãm được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị Triển lãm Kim Thành, gồm năm phòng triển lãm, được chia thành các khu vực khác nhau theo từng danh mục: kim cương, đá quý, ngọc trai, phụ kiện và dụng cụ. Vị trí của Đàm Thị nằm trong khu vực triển lãm trang sức, ở đây cũng tập trung những tác phẩm mới nhất từ các công ty kim hoàn và nhà thiết kế từ khắp nơi trên thế giới.
Ngày đầu tiên của sự kiện diễn ra vô cùng sôi động, ngay từ sáng sớm, phòng triển lãm đã chật kín người.
Phùng Liễm Thần một đường bước qua giữa các đồng nghiệp, nhận được toàn những tiếng xuýt xoa kinh ngạc, hầu hết mọi người đều nói đùa "hôm nay sếp Phùng trông khác quá". Anh đã đeo sợi dây đeo kính Quý Ông Đương Đại lên, toát lên khí chất cổ điển và quý phái, phong thái của giới tinh hoa như trở thành vật thể hữu hình.
Hoàng Nhuế nhìn thấy anh, tặc lưỡi lắc đầu: "Anh Phùng, anh tạo nghiệp rồi."
Phùng Liễm Thần đứng trong quầy hàng: "Đừng có mỉa mai như thế. Sao cô không đi xem thử?"
"Ầy, sao chứ, người khác nói anh thì không phải mỉa mai à?"
"Tôi biết ai đang mỉa mai, còn ai thì không."
Bình thường anh không phải là người thích đùa giỡn, Hoàng Nhuế lại hỏi: "Có chuyện gì vậy, anh đang vui lắm à?"
Phùng Liễm Thần lặng lẽ chỉ tay về hướng đối diện hơi chếch: "Cô sang đó học lóm đi, Hoàng Kim Ký là đối thủ cạnh tranh của chúng ta từ xưa rồi, xem thử năm nay họ triển lãm cái gì."
Ở giai đoạn này, thực ra phòng Thiết kế là những người nhàn rỗi nhất, vì đã làm mọi thứ cần làm rồi, giờ không còn việc gì để làm. Nhiệm vụ của họ ở đây chỉ là đi dạo xung quanh, thăm dò thị trường, quan sát đối thủ cạnh tranh, không khác gì đến chơi.
Hoàng Nhuế cảm thấy thoải mái cả người: "Đi thôi, chúng ta cùng đi nhé?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Cô đi một mình đi, tôi còn phải ở lại trông chừng một lát."
Hoàng Nhuế chợt nhớ ra: "Ồ! Đúng rồi, anh lại về làm trợ lý cao cấp rồi, lại còn được thăng chức nữa chứ, đến lúc phải thể hiện cho thật tốt rồi."
Phùng Liễm Thần liếc cô, Hoàng Nhuế lao đi như một cơn gió.
Khách khứa nối đuôi nhau đến tham qua, các đồng nghiệp phụ trách nhanh chóng ra đón, Phùng Liễm Thần ở bên cạnh theo dõi, khi quá bận thì giúp đỡ.
Đến trưa, mọi người gọi cơm hộp theo đầu người, Phùng Liễm Thần nhận được tin nhắn của Đàm Sĩ Chương: "Ra ngoài đi, mời cậu một bữa."