Ngay khi sắp đi, anh bị một phóng viên truyền hình chặn lại. Phóng viên trẻ đã đi lang thang quanh khu triển lãm một lúc, theo sau là một người quay phim vác thiết bị, đang chọn ngẫu nhiên đối tượng được phỏng vấn trong số những người qua đường, có lẽ vì muốn tìm ai nổi bật hơn nên nhắm trúng Phùng Liễm Thần. Anh phải nhận phỏng vấn xong mới vội vàng chạy ra ngoài.
Xe của Đàm Sĩ Chương đã đậu sẵn bên ngoài phòng triển lãm, đợi nửa tiếng rồi. Nhưng Đàm Sĩ Chương rất kiên nhẫn, không tỏ ra khó chịu gì cả, chỉ cất điện thoại đi: "Muốn ăn gì?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Tôi ăn gì cũng được, không có kiêng khem gì cả."
Mời cơm là vì một câu nói đùa. Hôm đó tại văn phòng phó tổng, ngoài nói về Titanic, lát sau Đàm Sĩ Chương còn nói đùa rằng muốn cá cược với Phùng Liễm Thần, bảo anh đeo Quý Ông Đương Đại đến dự triển lãm trang sức xem có thể ngay lập tức thành hàng hot, khởi đầu một xu hướng hay không.
Tuy chưa có dấu hiệu nào cho thấy mở đầu xu hướng, nhưng giờ Đàm Sĩ Chương vẫn cười, giữ lời hứa mời anh một bữa ăn. Y lái xe đến một nhà hàng ẩm thực Hoài Dương gần đó, họ cùng vào trong ngồi xuống.
Phùng Liễm Thần lật thực đơn, ước tính chi phí trung bình cho một người sẽ lên đến bốn con số. Khi công ty cần phải mở tiệc mời khách hàng lớn, ngân sách cho một bữa ở tầm này được coi là bình thường. Còn với Phùng Liễm Thần, anh chỉ đến những nơi sang trọng như thế này khi tiếp khách. Tuy nhiên, mục đích chính của tiệc rượu vẫn là uống rượu, hiếm khi có cơ hội ăn uống mà không bị phân tâm. Anh hạ mắt, nhìn chăm chú vào chiếc khăn trải bàn bằng lụa mịn, đưa tách trà lên môi, miệng tràn ngập mùi hương trong lành của trà.
Đàm Sĩ Chương quyết định gọi năm món, đậu hũ Văn Tư, thịt lưng lươn tẩm sốt, thịt đông pha lê, thịt viên đầu sư tử và một phần bánh bao nhỏ nhân súp gạch cua. Khi tất cả các món ăn lên đủ, y dùng trà thay rượu, nâng ly lên đùa với Phùng Liễm Thần: "Bữa ăn này cũng là để mừng sếp Phùng thăng chức."
Phùng Liễm Thần khách sáo: "Không đáng phải làm ầm ĩ như thế."
Đàm Sĩ Chương ngồi cạnh cửa sổ, khuỷu tay gác lên bệ cửa sổ, cất giọng trầm thấp, thong thả nhả chữ: "Tuy tôi vẫn giữ nguyên ý kiến về Chìa Khóa Ánh Sao, nhưng đến ngày hôm nay, những gì cậu có được đều là xứng đáng."
Phùng Liễm Thần mỉm cười. Hai tách trà va vào nhau.
Hôm nay Đàm Sĩ Chương đeo một chiếc nhẫn ngón út màu bạc, các đốt ngón tay nổi rõ, dáng điệu thư thái. Phùng Liễm Thần lại một lần nữa chú ý đến những vết sẹo nhỏ trên ngón tay y, chủ yếu là chiến tích do đèn hàn, lưỡi cưa và giũa bán nguyệt để lại.
Thực ra những dấu vết này không dễ nhận thấy lắm, tay của nhiều thợ cả trong xưởng còn thô ráp chai sạn hơn thế này nhiều. Lần trước gặp phải Đàm Hạo Dương ở xưởng làm mẫu gốc, giờ nhìn lại bàn tay này, Phùng Liễm Thần bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Thực ra đó là vào khoảng thời gian Đàm Hạo Dương suýt nữa thì được tiếp quản Hội đồng Quản trị, gã lòng đầy tham vọng, cũng bận rộn lo đề xuất cải cách. Một trong những kế hoạch đầu tiên là chuyển toàn bộ công nghệ làm mẫu gốc sản phẩm của Đàm Thị sang in 3D, nhưng đã bị Đàm Sĩ Chương phủ quyết ngay trong cuộc họp.
Trong nhà máy của Đàm Thị hiện nay, làm mẫu gốc thủ công và bằng kỹ thuật số vẫn đang tiến hành song song. Đối với các dòng sản phẩm tầm trung, hiệu suất là yếu tố then chốt, số hóa là công cụ hiệu quả để hỗ trợ công đoạn này, nhưng đối với những dòng sản phẩm cao cấp như Trang sức Lệ Hoa, mọi công đoạn vẫn được thực hiện hoàn toàn bằng tay.
Đàm Hạo Dương là kiểu người theo phe cải tiến tiêu biểu, gã sùng bái khả năng thiết kế bằng máy tính. Nếu như máy tính có thể kiểm soát chính xác mọi biến số nhỏ, chuyển đổi các nguyên mẫu kỹ thuật số thành mô hình vật lý, tại sao lại mù quáng tin rằng con người có thể làm tốt hơn?
Tuy nhiên Đàm Sĩ Chương kịch liệt phản đối, ngược lại với Đàm Hạo Dương, y theo phe bảo thủ cứng đầu, không dễ lay chuyển. Y kiên quyết khẳng định rằng tay nghề thủ công có thể tạo ra nhiều chi tiết phức tạp và kết cấu tinh tế hơn máy tính, đó là một cảm nhận mà phần mềm và máy móc không thể hoàn toàn sao chép. Hầu hết mọi người đều tin rằng cụm từ "thuần thủ công" cao quý hơn, hiếm hơn, thể hiện địa vị của một người tốt hơn.
Lúc đó, trong cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao, Đàm Hạo Dương hùng hồn diễn thuyết, còn Đàm Sĩ Chương châm biếm trả đũa, hai người đối đầu nhau gay gắt như thường lệ. Các phó tổng giám đốc khác nhìn nhau, có người bắt đầu đứng ra hòa giải, hơn nữa nêu ra một vấn đề thực tế, nếu ngay lập tức cải tổ toàn diện, trong nhà máy vẫn còn những thợ mẫu gốc lớn tuổi không giỏi sử dụng máy tính, làm vậy thì họ sẽ mất hết kế sinh nhai.
Lý do này chỉ khiến Đàm Hạo Dương cười khẩy, nói rằng lẽ ra phải như vậy, những ai không theo kịp thời đại sẽ bị đào thải, Đàm Thị chưa bao giờ là nơi nuôi ký sinh trùng. Sau đó, gã còn mang các thương hiệu cao cấp như Hermès và Bulgari ra để chứng minh cho quan điểm của mình.
Đàm Sĩ Chương lạnh mặt nghe, cuối cùng, y chỉ giơ tay lên, thẳng thừng ngắt lời Đàm Hạo Dương, kết thúc cuộc trò chuyện chỉ bằng một câu: "Khi nào tay cậu biến thành như thế này thì cậu mới đủ tư cách để tranh luận với tôi xem cái nào tốt hơn. Bây giờ, nếu cậu không làm được thì ngậm miệng vào, nghe tôi."
Đàm Hạo Dương tức đỏ mặt, sau đó cũng không thể đưa ra kết luận nên đành gác lại chuyện này, giờ thì tất nhiên là vẫn chưa được giải quyết.
Phùng Liễm Thần tay chống cằm, lặng lẽ đặt ánh mắt trên người Đàm Sĩ Chương.
Đàm Sĩ Chương không hề che giấu tham vọng quyền lực của mình, người như vậy thường theo đuổi danh vọng và tiền tài, lòng dạ xảo quyệt, có h*m m**n kiểm soát mạnh mẽ và tính cách hung hăng. Thế nhưng có đôi khi, trên người y lại tuôn chảy ra tinh thần của một người thợ thủ công, những phẩm chất trái ngược này hòa quyện vào nhau thành một thể thống nhất, tạo nên một cảm giác khó diễn tả thành lời. Giống như Lâm Thi Như đã nói lần trước, rõ ràng trông sếp có vẻ nghiêm túc lạnh nhạt, nhưng bàn tay y lại dệt nên những chuyện tình lãng mạn.
Trao đổi vài câu rồi, Đàm Sĩ Chương lại thuận miệng hỏi: "Các cậu định khởi động dòng sản phẩm 'có thể nhưng không cần thiết' đó như thế nào?"
Dòng sản phẩm đó chính là No.7, Phùng Liễm Thần mỉm cười, đặt tách trà xuống: "Sếp Tề đang vắt óc suy nghĩ."
Thực ra, anh đã có hai buổi họp với các thành viên khác trong đội ngũ quản lý của Chìa Khóa Ánh Sao, Phùng Liễm Thần phụ trách sản phẩm. Sau hai lần họp này, các bên vẫn đang trong giai đoạn điều chỉnh, chưa hoàn toàn đạt được sự đồng thuận, nhưng tính cách của mỗi người đã bắt đầu lộ ra.
Phó tổng Thiết kế là người tên Tiền Khắc kia. Về mặt chức năng, hắn ta sẽ có mối liên hệ chặt chẽ với lĩnh vực mà Phùng Liễm Thần phụ trách, trong tương lai còn cần hợp tác nhiều, thế nhưng Tiền Khắc lại là người độc đoán, nóng tính, không khoan dung với ý kiến của người khác, xem ra không phải là một đồng nghiệp dễ hợp tác.
Đàm Sĩ Chương nói: "Nếu anh ta thực sự muốn giành công thì cứ để anh ta nhận, trời sập thì sẽ đập xuống con chim nào thò đầu ra trước."
Đó là một lời nhận xét khá mỉa mai, Phùng Liễm Thần tỏ vẻ dở khóc dở cười.
Đàm Sĩ Chương lại cười: "Thôi bỏ đi, đã mời cơm thì ăn cho đàng hoàng, đừng nói chuyện này nữa, ảnh hưởng đến tiêu hóa."
Nhưng họ có những chủ đề chung nào để trò chuyện, ngoài công việc, đồ trang sức và các vấn đề lớn nhỏ trong công ty? Thế là mới hai câu lại quên ngay, rồi vòng về vấn đề tiến độ trang trí, sắp xếp nhân sự, định hướng kinh doanh của Chìa Khóa Ánh Sao...
Về mặt nhân sự, sau Cúp Quần Hùng, Đàm Sĩ Chương cũng không còn đùn đẩy nữa, y đã nộp lên danh sách các thành viên nhóm thiết kế.
Hoàng Nhuế chủ động nộp đơn xin chuyển sang công ty mới, sau lưng cô có hậu thuẫn lớn, đương nhiên không gặp trở ngại nào, chuyện này đã được quyết định. Cô gái này tuy xa lạ với Đàm Hạo Dương, nhưng theo Phùng Liễm Thần biết, thực ra cô lại thân thiết với Đàm Sĩ Chương và vòng quan hệ của y hơn, bởi vì bọn họ đã chơi với nhau khá nhiều từ nhỏ. Ai mà ngờ được rằng dù có quan hệ như vậy, cô vẫn không chút do dự mà lao sang phục vụ cho quân địch.
Vì vậy, anh bèn trêu Đàm Sĩ Chương: "Lúc đó tôi cứ tưởng Hoàng Nhuế nói đùa thôi. Sao hả, ngay cả cô ấy cũng không ủng hộ anh?"
Đàm Sĩ Chương thản nhiên đáp: "Không cần người khác ủng hộ, có một mình cậu còn chưa đủ sao?"
Phùng Liễm Thần rót đầy tách trà cho y, y bèn gõ ngón tay xuống bàn tỏ lòng biết ơn.
"Trong nhóm bạn của chúng tôi, cô ấy là người nhỏ tuổi nhất, ai cũng nghĩ cô ấy là trẻ con, nên có làm gì mọi người cũng chiều theo, đã quen rồi." Y thật sự không để bụng, nói thật lòng thì Đàm Sĩ Chương đối xử với Hoàng Nhuế rất tốt, còn nhờ Phùng Liễm Thần sang bên đó thì chăm sóc thêm.
Ăn xong, hai người trở về trung tâm hội nghị triển lãm, đi vào từ cửa triển lãm ngọc trai, Đàm Sĩ Chương nói muốn đi dạo một chút. Đúng lúc Phùng Liễm Thần muốn đi dạo, nên anh cũng cùng vào.
Trước mỗi gian hàng đều có đông người tụ tập, người thì hỏi giá, người thì chỉ xem, người thì đã ký biên lai rồi, xem ra giao dịch khá thuận lợi. Trong hội trường đan xen nhiều luồng ánh sáng nhân tạo, thỉnh thoảng người bán và người mua lại cứ như đang giao dịch ngầm, mang hàng lên sân thượng, tìm các nguồn sáng tự nhiên.
Sau khi hỏi giá một vòng, rõ ràng là thị trường đá bán quý đã tăng trưởng đáng kể trong năm nay, tức là các loại như đá mặt trăng, Morganite, Garnet, thạch anh hồng. Theo phân tích thì có hai lý do khiến chúng được giới trẻ ưa chuộng, thứ nhất là màu sắc tươi sáng, thứ hai là giá mua phải chăng so với chất lượng. Thời thế quả thật đang thay đổi, người tiêu dùng trẻ tuổi ngày càng trở thành lực lượng quan trọng trên thị trường trang sức.
Bốn khu vực triển lãm còn lại chủ yếu tập trung vào nguyên liệu thô và công cụ, trở lại khu triển lãm trang sức có mặt Đàm Thị, bên này thì đã quá quen thuộc, chủ yếu trưng bày các loại trang sức thành phẩm. Ngoài các thương hiệu nổi tiếng trong nước và quốc tế, còn có một lối đi dành riêng cho các nhà thiết kế trang sức độc lập.
Hầu hết các nhà thiết kế độc lập đều có thương hiệu riêng của mình, tự chủ hoạt động, độ nổi tiếng khác nhau. So với các tập đoàn lớn, các studio riêng lẻ gặp bất lợi đáng kể về mặt tài chính và nguồn lực, do đó phải chú trọng hơn vào thiết kế, thường tập trung vào việc tạo ra phong cách độc nhất vô nhị. Xét theo một vài phương diện thì điều này thậm chí còn thú vị hơn.
Tuy nhiên, khả năng bị nhân viên Đàm Thị bắt gặp ở đây rất cao nên cả hai vừa đi đến đã ăn ý tách nhau ra. Lúc này Phùng Liễm Thần cũng nhận được tin nhắn từ người phụ trách gian hàng, ăn cơm xong rồi, tham quan triển lãm xong rồi, đã đến lúc phải trở lại với công việc. Anh và Đàm Sĩ Chương vừa dạo qua một gian hàng, đang bước ra ngoài, lúc chuẩn bị chia tay thì một viên thạch anh ưu linh đa sắc lướt qua trong tầm mắt, Phùng Liễm Thần vô thức liếc nhìn thêm vài lần.
Bỗng nhiên có người kéo anh lại, cảnh cáo anh: "Biển báo phía trên không đủ lớn sao? Cấm chụp ảnh!"
Phùng Liễm Thần hơi sửng sốt, rồi mới hiểu ra: "Xin lỗi, tôi không chụp ảnh."
Nhà thiết kế kia còn rất trẻ: "Tôi thấy hết rồi! Anh giả vờ nhắn tin trên điện thoại, không chụp ảnh thì còn làm gì?"
Người đến xem triển lãm trang sức rất đa dạng, một mặt có thể mang đến cơ hội ra mắt cho sản phẩm trưng bày, mặt khác đối với các tác phẩm gốc, hành vi bắt chước và đạo nhái dường như là điều không thể tránh khỏi. Nhiều nhà thiết kế rất căm phẫn tình trạng này, nổi nóng là dễ hiểu, nhưng đó không phải là lý do để đổ oan cho người khác.
Phùng Liễm Thần cũng không phải là người dễ tính chấp nhận chịu đựng, anh lạnh mặt, chuẩn bị gọi bảo vệ, khiến bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Nhà thiết kế kia tỏ ra không phục, thậm chí có phần trẻ con, khăng khăng rằng mình không làm gì sai, nhất quyết đòi kiểm tra điện thoại của anh. Dù sao cũng là bên kia nói năng vô lý, một người trông như trợ lý ở bên cạnh vội vàng đứng ra hòa giải, nói rằng chắc chắn là hiểu lầm, chị ta thấy Phùng Liễm Thần đang gõ chữ chứ không phải chụp ảnh.
Nhà thiết kế nam cuối cùng cũng chịu thua, nhưng lại tỏ ra bướng bỉnh để che giấu sự chột dạ: "Không cho xem tức là có tội, nghĩ chúng tôi không thể tính toán gì thôi."
Cậu ta lùi lại thì va phải một người, cổ tay gầy nhẳng bị một bàn tay to lớn như móng vuốt thép nắm chặt, Đàm Sĩ Chương nói: "Xin lỗi đi."
"Anh là ai chứ..." Cậu ta giật mình: "Liên quan gì đến anh?"
"Đừng câu giờ." Đàm Sĩ Chương thúc giục: "Thời gian của mỗi người đều quý giá, không có nhiều kiên nhẫn để chờ cậu, dù cha mẹ cậu không dạy cậu phép lịch sự, thì bây giờ học cũng không khó."
Nhà thiết kế nam kia chỉ cao 1,7 mét, thấp hơn cả Phùng Liễm Thần, bị nắm trong tay Đàm Sĩ Chương trông chẳng khác nào gà con bị đại bàng bắt. Vẻ mặt Đàm Sĩ Chương bình tĩnh, nhưng vẫn toát lên khí thế kinh khủng trước cơn bão tố. Dưới áp lực, cậu ta miễn cưỡng cúi đầu nói một câu xin lỗi.
Nghệ sĩ thì thường kiêu ngạo, hiển nhiên là không tự nguyện. Người trợ lý đã vào tuổi trung niên có vẻ hiểu biết hơn, ở một nơi như thế này, bất kỳ ai bị va phải cũng có thể là một nhân vật danh giá nào đó, không thể tùy tiện ăn vạ, chị ta cúi đầu xin lỗi liên hồi, còn đưa ra một tấm danh thiếp.
Phùng Liễm Thần mỉm cười lịch sự, nhận lấy danh thiếp, nói vài câu lịch sự như sau này có cơ hội sẽ hợp tác, nhưng lại chối rằng mình không mang theo danh thiếp. Anh chỉ vào Đàm Sĩ Chương: "Tôi thật sự không hiểu về nghệ thuật, không nhìn ra chứ gì, đây mới là nhà thiết kế chính của chúng tôi."
Sau đó, người trợ lý nhìn sang Đàm Sĩ Chương, Đàm Sĩ Chương thì vẫn đưa cho chị ta một tấm danh thiếp, chị ta lại vội xin lỗi vì thất thố. Người trong ngành chắc chắn không thể không biết đến tập đoàn Đàm Thị, nhà thiết kế kia nhận lấy danh thiếp thì hơi lúng túng, lại có vẻ khá nghi ngờ: "Sao chứ, anh là Brian Tam?"
Phùng Liễm Thần chỉ về phía bên kia: "Gian hàng của chúng tôi ở bên kia, lúc nào rảnh ghé qua tham quan."
---
Người dịch:
Bọn họ để ý tay của nhau trước tiên, ngắm tay xong ngơ ngẩn mấy lần rồi đấy.
Anh Sĩ Chương ảnh nghệ sĩ lắm á, dù ảnh có hơi gian xảo =))