Trở lại gian hàng của Đàm Thị, người phụ trách chào Đàm Sĩ Chương, y gật đầu rồi bỏ đi, đến khu đồ cổ xem rồi không quay trở lại nữa. Ngay cả lễ trao giải cuộc thi của triển lãm trang sức sau đó, Đàm Sĩ Chương cũng không lộ diện, phải để Lâm Thi Như thay mặt lên sân khấu nhận giải.
Gian hàng tấp nập người qua lại, đứng đó cả ngày cũng rất tốn sức, một nhân viên lanh lợi mang cho Phùng Liễm Thần một chiếc ghế. Anh và người phụ trách lịch sự nhường nhau một lúc, sau đó anh ngồi xuống, máy tính bảng đặt trên đùi để đọc tài liệu. Ở công ty mới, mọi thứ đều bắt đầu từ con số 0, có rất nhiều nghiên cứu phải thực hiện, rất nhiều dữ liệu phải xem xét. Tóm lại, thật khó để tìm được một khoảnh khắc nhàn rỗi.
Nhà thiết kế đã buộc tội Phùng Liễm Thần lén lút đến vài lần trong thời gian đó. Cậu ta lân la nói chuyện với Phùng Liễm Thần, nhưng mãi không gặp được Đàm Sĩ Chương. Vẻ mặt của cậu ta có phần phức tạp, không thể nói rõ là đang mong đợi hay chán ghét, trông như một trái khổ qua, cứ lắp ba lắp bắp.
Sau đó, khi Phùng Liễm Thần lên sân thượng thì tình cờ gặp chị trợ lý kia đang hút thuốc. Hai người châm một điếu thuốc ở một nơi tránh gió, chỉ cần một điếu, Phùng Liễm Thần đã nghe chị ta kể hết sạch về nghiệt duyên giữa sếp mình và Brian Tam.
Nhà thiết kế nam này cũng xuất thân là con nhà giàu, trợ lý thì do cha mẹ sắp xếp, du học xong về nước mở studio riêng. Sau khi trở về, cậu ta đầy hùng tâm tráng chí muốn tạo dựng tên tuổi, sau đó chỉ giành giải nhì tại cuộc thi trong nước đầu tiên, thua Đàm Sĩ Chương. Thậm chí ý tưởng sáng tạo và phong cách của cả hai cũng khá tương đồng, việc này khiến cậu ta ôm hận trong lòng, nhưng lại không thể nói gì. Hơn nữa, dù nói thì cũng chẳng có ai thèm nghe, thời điểm đó Brian Tam đã khá nổi tiếng trong ngành rồi, còn cậu ta chỉ là ngôi sao đang chờ cơ hội nổi lên, ai mà quan tâm. Vì vậy, cậu ta âm thầm coi Brian Tam là đối thủ cạnh tranh, là mục tiêu để vượt qua, thậm chí là đối tượng để so sánh và bắt chước trong vô thức. Ai mà ngờ lần đầu tiên gặp người thật ngoài đời, còn chưa kịp dùng tác phẩm để cho đối thủ biết mặt thì đã bị ấn đầu bắt xin lỗi, quá sức nhục nhã.
Tất nhiên, bản thân Đàm Sĩ Chương chẳng thể biết đến sự tồn tại của một người như vậy. Trong ngành có vô số người ngưỡng mộ y, cũng không thiếu người căm ghét y, một khi nổi tiếng thì không thể tránh khỏi. Nhưng y cũng không để ý, chỉ tập trung vào thế giới của riêng mình.
Phùng Liễm Thần nghe xong trò hề này cũng chỉ cười, chào chị ta rồi đi xuống lầu.
Triển lãm trang sức Quốc tế Kim Thành kéo dài 5 ngày, bận rộn bấy lâu, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Thành tích của Đàm Thị năm nay không tệ cũng không nổi bật. Mặc dù giá trị giao dịch quả thật có tăng so với năm ngoái, nhìn thì có vẻ ấn tượng trong mắt người ngoài cuộc, nhưng chưa đáp ứng được kỳ vọng trong nội bộ, còn nhiều khía cạnh khác chưa thỏa đáng. Dẫu vậy, các thiết kế sáng tạo của Cúp Quần Hùng có thể xem như điểm nhấn, đặc biệt ở loại hình triển lãm này, những tác phẩm phô trương và độc đáo hơn một chút lại có lợi thế, "tác phẩm bí ẩn" của Đàm Thị thậm chí còn thu hút sự chú ý của giới truyền thông.
Vương Nham đã lui về mảnh vườn nhỏ của mình ở phòng Thu mua, ít khi nói chuyện với Phùng Liễm Thần, thậm chí thấy anh từ xa còn đi đường vòng. Nhưng đến khi thực sự cần thiết phải giao tiếp, thái độ của gã rất câu nệ: "Cậu không cần phải đi chuyến này, tôi sẽ bảo Tiểu Phương gửi danh sách cho các cậu..."
Triển lãm kết thúc ngay trước Tết Trung thu.
Năm nay, Đàm Nguyệt Tiên chỉ đạo cho chủ tịch công đoàn tăng nhẹ ngân sách phúc lợi, nâng cấp bánh trung thu bình thường của mọi năm thành bánh trung thu kem được ưa chuộng hơn, thay thế phiếu mua ngũ cốc, dầu ăn, gạo, bột mì bằng phiếu mua hàng siêu thị cho phép tiêu dùng tự do. Mặc dù kỳ nghỉ lễ chưa chính thức bắt đầu, nhiều người đã xin nghỉ bù hoặc nghỉ phép về quê, bầu không khí căng thẳng kéo dài bấy lâu nay bỗng chốc thả lỏng.
Thế nhưng bên Chìa Khóa Ánh Sao lại là ngoại lệ. Vào ngay trước khi tan làm của ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Tề Xuân Sinh vẫn triệu tập một cuộc họp khác với ban lãnh đạo. Ngay cả phó tổng cũng không thoát khỏi số phận tăng ca, còn không được thể hiện ra mặt. Bây giờ các anh đang ở vị trí quản lý, chứ không phải nhân viên tuyến một tuyến hai, nhân viên cấp dưới có quyền phàn nàn, các anh mà còn đòi đi muộn về sớm, công ty trao cho các anh cơ hội này để làm gì?
Những năm trước, Phùng Liễm Thần cũng phải về nhà bà nội, nhưng năm nay thì không, bà nội muốn tranh thủ dịp Trung thu để về quê thăm họ hàng. Bởi vì nhiều người họ hàng cũ trước kia đã chia cắt hai nơi, thành thật mà nói thì gặp một lần cũng là mừng, không biết tại sao bà lại nghĩ đến điều này.
Phùng Liễm Thần vốn định tự mình lái xe đưa bà đi, nhưng dạo này anh quá bận, bà lại thương cháu nên không đồng ý, nói sẽ không đưa anh theo cùng. Cuối cùng, có một người đồng hương cũng sắp về quê nên tiện chở bà cụ đi luôn, Phùng Liễm Thần để lại số điện thoại của mình cho người đó.
Cuộc họp diễn ra căng thẳng, nước bọt bắn tung tóe khắp nơi. Công ty Chìa Khóa Ánh Sao vốn dĩ không đông người, cả tầng gần như vắng tanh, ngoại trừ phòng họp cạnh văn phòng Ban điều hành vẫn sáng đèn. Bên cạnh đội ngũ quản lý, còn có một nhân viên văn phòng cấp dưới được giao cho ghi biên bản cuộc họp cũng phải cực khổ tăng ca.
Là người phụ trách chính, kể từ khi nhậm chức, Tề Xuân Sinh thật sự đang cố gắng hết sức mình. Nhưng cố gắng không có nghĩa là mọi nỗ lực đều hướng đến cùng một mục tiêu, có những vấn đề đã lật đi lật lại thảo luận rất nhiều lần nhưng vẫn còn gây tranh cãi. Dòng sản phẩm No.7 đi theo hướng xa xỉ giá rẻ sẽ chọn phong cách chính nào, chỉ riêng vấn đề bản sắc cá tính thôi cũng vẫn giằng co mãi không dứt, tối giản hiện đại, hay lãng mạn sang trọng.
Không rõ có phải là ảo giác hay không, Phùng Liễm Thần cảm thấy phó tổng Tiền Khắc phụ trách thiết kế vẫn luôn bất đồng quan điểm với anh. Phùng Liễm Thần đưa ra bất cứ ý kiến nào về sản phẩm, Tiền Khắc đều tỏ thái độ "cậu biết cái quái gì về lĩnh vực chuyên môn". Ngay cả trong những vấn đề khác như điều lệ công ty, kế hoạch nhân sự và kế hoạch tiếp thị, Phùng Liễm Thần chỉ cần lên tiếng một câu cũng phải đề phòng Tiền Khắc cứ hở ra là lại mỉa mai. Bị chỉ trích nhiều lần, anh dứt khoát ngậm miệng luôn, nếu Tề Xuân Sinh không gọi đến, anh sẽ chăm chú cúi đầu viết, chỉ nghe, không nói.
Đồng hồ điểm 8 giờ 30 phút, cuộc họp đã kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Phùng Liễm Thần xoa thái dương, ngước mắt nhìn sang hướng chếch góc bên cạnh. Qua khóe mắt, anh thấy Tiền Khắc dời mắt đi, trong ánh mắt vừa rồi còn hiện lên vẻ khinh thường rõ ràng.
Quả thật Tiền Khắc vẫn âm thầm có ý kiến về Phùng Liễm Thần. Nếu tính toán kỹ thì Tiền Khắc làm việc ở Đàm Thị lâu hơn anh, hắn ta cũng lớn tuổi hơn Phùng Liễm Thần, khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Dĩ nhiên, ở tuổi này mà đã đi được đến đây cũng là tốt lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy người của thế hệ sau chỉ mới hai tám hai chín như Phùng Liễm Thần ngồi đây, hắn ta lại cảm thấy bất công.
Phùng Liễm Thần có thể một bước lên mây chủ yếu là nhờ may mắn, vài năm theo chân cố chủ tịch, có thể tham gia vào đủ loại dự án. Hơn nữa mưa dầm thấm đất, mỗi ngày quan sát ông chủ lớn đưa ra quyết định, lắng nghe rồi học hỏi, tầm nhìn tự nhiên sẽ mở rộng, khiến anh trông có vẻ rất có năng lực. Nhưng tương ứng với đó, anh không từng bước tích lũy kinh nghiệm trong các bộ phận nghiệp vụ, giống như may mắn đi lên đường tắt để đạt được thành quả.
Theo Tiền Khắc, đây là một kiểu đầu cơ trục lợi. Bất kỳ người trẻ nào được trao cơ hội như vậy đều có thể đạt được kết quả tốt, ví dụ nếu là Tiền Khắc, chẳng lẽ hắn ta không biết lấy lòng cấp trên, đảm bảo sau này một bước lên trời à? Nhưng ngay cả khi có cơ hội, Tiền Khắc cũng không chọn con đường đó, hắn ta thà vươn l*n đ*nh cao dựa trên năng lực chuyên môn vững chắc của mình. Tiền Khắc không phủ nhận rằng nhiều người sẽ hâm mộ người may mắn như Phùng Liễm Thần, nhưng hắn ta chắc chắn sẽ coi thường. Hắn ta lại liếc nhìn Phùng Liễm Thần với cảm giác tự mãn đang âm thầm tác quái.
Phùng Liễm Thần chỉ cúi đầu, giữ khoảng cách với đám đông.
Sau cả buổi tối làm cật lực, cậu thư ký cấp dưới phụ trách ghi biên bản liên tục ngáp dài, vẻ mặt rõ ràng muốn nghỉ lễ rồi.
Tề Xuân Sinh cuối cùng cũng ngừng lảm nhảm: "Được rồi, mọi người, ngày hôm nay chúng ta kết thúc ở đây?"
Tan họp, các phó tổng bước ra ngoài, cũng có người ngáp ngắn ngáp dài.
Sau một thời gian dài làm việc quá sức, thật ra Phùng Liễm Thần cũng đã kiệt sức, không nhớ nổi đã bao nhiêu ngày mình không ngủ đủ giấc. Buồn ngủ quá lại thành ra khó nhắm mắt, đầu anh cứ đau nhói từng cơn, chỉ muốn về nhà uống thuốc giảm đau rồi nằm xuống.
Về đến văn phòng lấy điện thoại ra, ngoài email công việc, còn có mấy cuộc gọi nhỡ từ bệnh viện thú cưng. Anh gọi lại, nhân viên lại xác nhận với anh: "Vì sắp đến lễ rồi, anh có định đưa Mimi về nhà ăn Trung thu không?"
Sau khi kiểm tra, con mèo Ragdoll mà anh nhặt được trước đó quả thật có vài vấn đề sức khỏe, Phùng Liễm Thần đã trả tiền để nó ở lại cho bác sĩ thú y chăm sóc. Nhưng thực ra đến giờ thì không cần phải nằm viện nữa, nó vẫn còn ở lại đó chẳng qua là vì anh không có thời gian chăm sóc. Nếu đón ra, hoặc là mang nó về nhà tự nuôi, hoặc là chỉ có thể thả nó ra khu dân cư, nhưng làm như cách thứ hai thì ban đầu anh nhặt nó về làm gì nữa?
Thật ra Phùng Liễm Thần đã nhờ Lâm Thi Như và Hoàng Nhuế tìm người nhận nuôi nó, nhưng không suôn sẻ lắm, vẫn chưa có ngôi nhà nào thích hợp. Mèo Ragdoll là giống mèo được ưa thích, nhưng con mèo này khá lớn tuổi, đã năm sáu tuổi rồi, người thực sự coi trọng giống nòi thường sẵn lòng chi tiền mua một chú mèo con, nuôi từ khi còn nhỏ mới bồi đắp được tình cảm, chó mèo già yếu hoặc tàn tật luôn khó tìm được nhà.
Mèo tất nhiên là không quan tâm đến Tết Trung thu, chẳng qua là y tá đang ngầm ám chỉ rằng anh không thể để nó ở lại bệnh viện mãi được. Trên đường về nhà, Phùng Liễm Thần ghé vào bệnh viện thú y một lúc. Cô y tá dẫn anh đi thăm Mimi, đây là cái tên mà cô đã đặt cho nó. Mimi đang chơi đồ chơi trong lồng, nó rất hiền, không bị stress, không kêu la ồn ào, nhưng dường như nó cũng không biết sau này mình sẽ đi đâu về đâu. Phùng Liễm Thần dùng ngón tay v**t v* bộ lông của nó.
Mặc dù bệnh viện đã thúc giục rất nhiều, Phùng Liễm Thần cũng không có cách giải quyết ngay, chỉ trả lời rằng anh sẽ suy nghĩ thêm. Cô y tá hơi khó xử nhìn anh, anh chàng trai đẹp trai này có vẻ không hứng thú với mèo lắm, chỉ cứu giúp nó vì lòng nhân ái thôi. Tìm được một nơi nhận nuôi mèo thật sự phải dựa vào số phận, nếu anh có thể nuôi luôn thì càng hoàn hảo, nhưng nếu không có duyên thì cũng chẳng thể ép buộc được.
Phùng Liễm Thần thực ra không nghĩ nhiều như thế. Anh đã cân nhắc đến việc đưa nó về nhà, nhưng con người vẫn bằng xương bằng thịt, ngay cả anh cũng cần nghỉ ngơi. Ngay lúc này, tất cả những gì anh muốn là ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, sau đó mới nghĩ đến những việc khác.
Để xe ở ô của mình, đi bộ đến cổng sân nhà, nhìn thấy những vệt nước ở đó, anh bỗng có linh cảm chẳng lành.
Nước chảy lênh láng, đường ống trong sân bị rò rỉ.
Nửa đêm nửa hôm đi đâu mà tìm thợ sửa chữa còn thức, còn chịu đi ra ngoài làm việc, nghĩ đến thôi là đã thấy muốn ngất xỉu rồi.
Phùng Liễm Thần đứng ở cổng sân, nhìn cảnh tượng bùn lầy thảm hại bên trong, thấy đầu càng đau nhức hơn. Anh sống một mình, không có người thân để chia sẻ những chuyện phiền muộn, đôi khi những khoảnh khắc này thật sự khiến người ta bất lực. Anh đành phải gọi cho trung tâm quản lý, cũng may ở đó có người trực, mang theo dụng cụ đến kiểm tra rồi khóa van tương ứng, coi như tạm thời ứng phó xong, ngày mai lại tính.
Nhân viên quản lý đi khỏi, Phùng Liễm Thần mở cửa bước vào nhà, quần áo giày dép đều đã ướt sũng. Anh ngồi ở lối vào một lúc, rồi đứng dậy vào phòng tắm lau khô người, ném quần áo vào giỏ, sau đó quay lại phòng khách, uống một viên aspirin, nằm dài trên sô pha.
Đến khi điện thoại reo lên đánh thức, Phùng Liễm Thần mới nhận ra mình đã ngủ thiếp đi. Số điện thoại hiển thị là của Đàm Sĩ Chương, nếu trả lời thì rất có thể là tăng ca, nhưng hiện tại đang là ngày lễ, bản năng xúi giục anh lờ đi. Nhưng sau hai hồi chuông, anh lại ấn nút, giọng vẫn bình tĩnh: "Sếp Sĩ Chương, có chuyện gì vậy?"
Cũng may, Đàm Sĩ Chương chỉ muốn hỏi phòng Thiết kế định đi đâu tổ chức team building, còn lại thì toàn chuyện bâng quơ. Phùng Liễm Thần lắng nghe giọng nói của y, thuận miệng hỏi: "Anh có thể giúp tôi hỏi xem có người bạn nào muốn nuôi mèo không." Nếu cấp trên không sai bảo gì, anh lại quay ra định nhắm vào cấp trên, thỉnh thoảng nhờ y giúp vài việc nhỏ cũng không ảnh hưởng gì.
Đàm Sĩ Chương nghe anh giải thích xong thì hỏi: "Sao cậu không giữ lại nuôi, không thích chó mèo sao?"
Phùng Liễm Thần cười nhạt đáp: "Cũng không đến nỗi đó, nhưng tôi sợ có lúc bận rộn, mấy ngày liền sẽ quên cho nó ăn."
Anh cũng từng nghĩ đến việc nuôi thú cưng, mỗi ngày trở về nhà có một cục lông nhỏ mềm mại làm bạn với mình, hình ảnh trong tưởng tượng này thật ấm lòng. Nhưng cái giá phải trả là lo lắng bất tận về thức ăn, cát vệ sinh, cho ăn đúng giờ đúng chỗ, vệ sinh hộp cát, đưa nó đi khám bệnh... Sẽ có rất nhiều rắc rối, nếu anh thực sự có thời gian rảnh thì còn may, chỉ sợ quên cho mèo ăn làm nó chết đói thì không phải chuyện đùa.
Đàm Sĩ Chương suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu mang nó qua đây, có thể để ở nhà tôi."
Phùng Liễm Thần ngạc nhiên vì y dứt khoát đến vậy: "Anh muốn nuôi à?"
Đàm Sĩ Chương trầm ngâm: "Tôi biết một người có thể giúp trông chừng một thời gian."