Cúp máy rồi xem giờ, thật ra anh mới chỉ ngủ chưa đầy nửa tiếng, Phùng Liễm Thần vào phòng ngủ, ngủ thêm một giấc.
Sáng hôm sau, anh thức dậy rất sớm, lòng lo lắng về đường ống nước trong sân nên không ngủ thêm được, đành miễn cưỡng bò dậy kiểm tra. Ước chừng mình có thể tự sửa được, anh bèn đi mua vài món đồ kim khí gần đó, mượn cờ lê và các dụng cụ khác từ văn phòng quản lý, thay quần áo rồi bắt đầu làm.
Đàm Sĩ Chương đến vào khoảng thời gian này. Lần trước y đã đăng ký ngoài cổng khu nhà, bảo vệ có hồ sơ nên cho xe của y vào thẳng. Trong tiếng chim hót líu lo, một bóng người cao lớn xuất hiện bên ngoài hàng rào, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua khe hở, dò xét bên trong.
Phùng Liễm Thần cảm nhận được, mở cổng sân cho người vào, Đàm Sĩ Chương phải bật cười: "Làm sao thế này, lũ lụt à?"
Phùng Liễm Thần nhắc nhở y cẩn thận dưới chân: "Đường ống nước có vấn đề, đang thay mới."
Đôi giày da sáng bóng đó bước qua nền đất ẩm vào trong, không để ý việc bị lấm bùn, Đàm Sĩ Chương nhìn quanh, sân vẫn trống trơn như lần trước đến. Y hỏi Phùng Liễm Thần: "Hôm nay không phải là Trung thu sao, cậu nhớ nhà thế, sao không về?"
Phùng Liễm Thần mỉm cười, giơ hai bàn tay dính đầy rỉ sét lên: "Sao anh không về nhà mình nghỉ lễ đi?"
Đàm Sĩ Chương đáp: "Sẽ về ăn trưa, tiện đường ghé qua mang mèo của cậu theo cùng."
Phùng Liễm Thần nói: "Mèo không ở nhà tôi, đang gửi bên bệnh viện thú y."
Anh đang cầm cờ lê, nửa quỳ trên mặt đất, dưới đầu gối lót tấm nhựa, tay áo xắn lên, đường gân trên mu bàn tay nổi rõ.
Ánh mắt Đàm Sĩ Chương lướt qua cánh tay anh, rồi y chìa tay với lấy dụng cụ: "Cậu vặn được không? Để tôi."
"Không cần đâu, tôi tự lo được."
"Đừng nghĩ tôi chẳng bao giờ động tay động chân, hồi đi du học, mỗi khi đồ hư là tôi tự sửa." Đàm Sĩ Chương cầm lấy cờ lê, không biết là do sức lực hay do khéo tay, y nhanh thoăn thoắt nới lỏng cái ống rỉ sét. Rồi đã làm thì làm cho trót, y ngồi xổm trong góc giúp sửa ống luôn.
Không phải ai cũng được chứng kiến sếp của mình đang làm việc trong nhà mình vào một buổi sáng yên tĩnh của ngày nghỉ lễ. Phùng Liễm Thần sững người một lát, rồi nhanh chóng đi lấy khăn sạch, khăn giấy và khăn ướt trong nhà ra, nói chung là bất cứ thứ gì có thể dùng để lau. Đàm Sĩ Chương làm xong việc, tiện tay rút khăn giấy cúi xuống lau giày.
Theo trí nhớ của mình, Phùng Liễm Thần tìm thấy van nước bị khóa tối qua, mở ra thì mọi thứ đều bình thường.
Đàm Sĩ Chương rửa tay xong, hỏi: "Trưa nay cậu định ăn gì?"
Phùng Liễm Thần cười đáp: "Đã như bây giờ, tôi mà không mời anh ăn cơm cũng không phải."
Nhưng nếu thật sự mời y ăn bữa này chắc chắn sẽ tốn kém hơn thuê một thợ sửa chữa chuyên nghiệp, lại thành mất nhiều hơn được. Phùng Liễm Thần chỉ khách sáo vậy thôi, may mà Đàm Sĩ Chương không tham một bữa cơm. Y cũng vốn định về nhà ăn, đột nhiên lại nói: "Cậu có thể đến nhà tôi ăn cơm cùng."
Phùng Liễm Thần đáp: "Tôi không góp vui thì hơn."
Đàm Sĩ Chương nói: "Không nghiêm trọng thế đâu, không có người ngoài, đi thôi."
Vậy là Phùng Liễm Thần bị giục đi thay quần áo đàng hoàng, ngồi vào ghế phụ, Đàm Sĩ Chương đạp ga lái xe ra khỏi khu dân cư nhà anh.
Đèn đỏ, Phùng Liễm Thần ngoảnh đầu sang bên, Đàm Sĩ Chương gác tay trên vô lăng. Hôm nay y ăn mặc giản dị, lột bỏ bộ vest và danh phận địa vị trong công ty, y cũng chỉ là con trai và anh trai của một ai đó. Bộ lọc này làm giảm đáng kể vẻ uy nghiêm của y, khiến y trông bình thường và gần gũi hơn.
Trên đường đi mới biết hôm nay là sinh nhật của em gái Đàm Sĩ Chương, nhưng dù có thích hợp hay không thì Phùng Liễm Thần cũng không kịp từ chối nữa.
Họ dừng lại ở bệnh viện thú y. Phùng Liễm Thần vào làm thủ tục, Mimi khẽ khàng kêu hai tiếng với anh. Mèo được đặt vào lồng xách tay, Đàm Sĩ Chương cúi đầu, thò một ngón tay vào, bị móng mèo gảy mấy cái.
Phùng Liễm Thần nói: "Làm phiền anh quá."
Đàm Sĩ Chương thành thật đáp: "Với tôi thì không phiền, dù sao thì ở nhà cũng có dì giúp việc lo rồi."
Ngôi nhà mà y nhắc đến không phải là nơi y thường sống một mình, mà là nơi mẹ và em gái sinh sống. Người có thể giúp chăm sóc mèo mà Đàm Sĩ Chương nói chính là mẹ y, Phùng Liễm Thần tất nhiên lại cảm ơn lần nữa. Đàm Sĩ Chương nghe vậy thì cười, nói rằng mẹ y thực ra là người ưu tiên giống thuần chủng, thường chỉ thích chó mèo thuần chủng, nhưng gửi Mimi đến đó chắc vẫn sẽ được chăm sóc chu đáo. Phùng Liễm Thần không tiện phán xét.
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào một khu biệt thự râm mát, rồi hai người bước ra. Đàm Sĩ Chương lấy từ cốp xe ra một chiếc hộp được đóng gói tử tế. Đã là sinh nhật con gái chủ nhà, Phùng Liễm Thần không thể đi tay không, vừa rồi tình cờ đi ngang qua một hiệu sách, anh bèn vào mua quà. Đàm Sĩ Chương giúp anh chọn một bộ sách khoa học phổ thông, một món quà nhỏ nhưng đủ lòng thành, vậy là đủ.
Khi cha của Đàm Sĩ Chương là Đàm Lập Văn qua đời, mẹ y vẫn đang mang thai, cô em gái này coi như là mồ côi cha từ trong bụng mẹ. Phùng Liễm Thần nghe thấy y thở dài rồi cảm thán một câu, nhưng không rõ là gì.
Một cô bé mười mấy tuổi diện quần áo đẹp chạy ra ôm chầm lấy Đàm Sĩ Chương. Đàm Sĩ Chương gọi cô bé là "Ân Nhã", mặc dù y không bao giờ thể hiện cảm xúc, mối quan hệ giữa hai anh em có vẻ khá tốt.
Bà Đàm giữ gìn nhan sắc rất kỹ, trông như mới ngoài bốn mươi, thanh lịch duyên dáng, trông như thể từ đầu đến chân đều gắn kèm dòng chữ "quý bà thượng lưu". Bà coi sự hiện diện của Phùng Liễm Thần là điều bình thường, không tỏ ra ngạc nhiên. Phùng Liễm Thần lịch sự chào hỏi, hai người bắt tay nhau.
Dì giúp việc nhận lấy chiếc lồng đựng mèo, mỉm cười nói: "Con mèo này không sợ người lạ, tên là Mimi phải không?"
Đàm Ân Nhã tò mò ngó vào trong qua lỗ thông hơi.
Bà Đàm cũng cười: "Tối qua Sĩ Chương nói với tôi rồi, ở tầng trên đã chuẩn bị một phòng riêng cho nó luôn trong đêm. Nhưng nếu Tiểu Phùng muốn tự nuôi thì có thể đón về bất cứ lúc nào, chỉ cần báo một tiếng là được."
Đàm Sĩ Chương nói: "Chuyện đó để sau hãy nói."
Phùng Liễm Thần được dẫn ra phòng khách ngồi, dì giúp việc bưng trà lên. Anh và Đàm Sĩ Chương là những người đầu tiên đến, chẳng bao lâu sau, nhiều người thân và bạn bè khác cũng đến nơi. Vậy mới nói ăn cơm tại nhà sếp không phải lúc nào cũng nhẹ nhàng, trong ngày lễ mà vẫn phải nở nụ cười, trò chuyện với người khác.
Đến trưa, hầu như mọi người đều đã có mặt, người lớn và trẻ em tụ tập thành từng nhóm, bầu không khí khá sôi động. Vì hôm đó là sinh nhật của Đàm Ân Nhã, bữa trưa được phục vụ ngoài sân, làm theo kiểu tiệc buffet. Đây là sinh nhật lần thứ mười lăm của Đàm Ân Nhã, sân nhà được trang trí theo phong cách cổ tích, tạo nên cảm giác rất long trọng. Đàm Ân Nhã nhận được rất nhiều quà tặng, chất thành một đống nhiều màu sắc trên bãi đất trống. Dì giúp việc cười tủm tỉm đẩy chiếc bánh sinh nhật ra, bà Đàm mỉm cười ôm con gái. Bà đưa tặng con gái món quà mình đã chuẩn bị.
Phùng Liễm Thần đã nhìn thấy quà của Đàm Sĩ Chương từ trước. Món quà y tặng không phải là loại mà hầu hết các bé gái đều thích, mà là một mẫu khoáng vật Canxit, từng cánh xếp thành tầng tầng lớp lớp rất đẹp, trông giống như một bông hồng màu hồng nhạt. Nếu có người nghĩ đến việc tặng một món quà kỳ lạ và khác thường như vậy thì phần nhiều là do người nhận có sở thích sưu tầm đặc biệt.
Đàm Ân Nhã mở món quà của bà Đàm trước mặt mọi người, giũ ra, đó là một chiếc váy ba lê. Chiếc váy cũng có màu hồng nhạt, phần chân váy hết sức cầu kỳ, trang trí bằng vô số viên kim cương màu hồng nhỏ xíu, lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Những món đồ trang trí đó hẳn phải là kim cương hồng thật chứ không phải pha lê Swarovski.
Phùng Liễm Thần kìm nén cơn thèm muốn giám định do thói quen thường ngày xúi giục, chỉ đứng giữa đám đông nhìn Đàm Ân Nhã. Cô bé có chiếc cổ dài, đôi chân thẳng, bàn chân hơi hướng ra ngoài theo thói quen, rõ ràng là đã được đào tạo khiêu vũ từ nhỏ.
Biểu cảm của Đàm Ân Nhã có phần khó hiểu, nụ cười không được tự nhiên cho lắm, cô bé cố gắng nói một câu "cảm ơn mẹ". Người thân và bạn bè vây quanh cô bé, hát bài Chúc mừng sinh nhật, giục cô bé ước một điều ước rồi thổi nến. Khắp nơi đều là những khuôn mặt tươi cười. Đàm Ân Nhã đứng trước bánh kem, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện.
Bà Đàm nhìn cô với đôi mắt thoáng chút xúc động, nước mắt long lanh: "Chỉ mới chớp mắt mà Ân Nhã đã lớn lên nhiều lắm rồi. Hy vọng con gái của mẹ bình an lớn lên, thực hiện được ước mơ của mình, sau này trở thành một vũ công ba lê nổi tiếng thế giới."
Đàm Ân Nhã cuối cùng cũng xụ mặt, mọi niềm vui trên khuôn mặt cô bé biến mất, chỉ còn lại một cái xác vô hồn trống rỗng.
Những người họ hàng ở cảnh đó không hề hay biết về cảm xúc của cô bé.
"Ân Nhã không gặp vấn đề gì đâu, hình thể này đúng là trời ban, chân dài cổ dài, rất hợp để múa ba lê."
"Ân Nhã sắp vượt qua cấp độ 8 rồi chứ?"
"Môi trường nghệ thuật trong nước không tốt đâu, không có nơi nào thưởng thức ba lê, có lẽ sau này nên đến đoàn múa nước ngoài."
"Nhân lúc này tranh thủ xin chữ ký của Ân Nhã đi, sau này con bé nổi tiếng là có giá trị rất lớn nha."
Đàm Ân Nhã vừa oán giận vừa phẫn nộ nhìn mẹ mình: "Con đã nói vô số lần rồi, con không muốn làm vũ công, con thậm chí còn không thích múa ba lê!"
Giọng cô bé rất lớn, xung quanh đột nhiên im bặt.
Bà Đàm hơi ngượng ngùng: "Con bé ngốc, con nói gì vậy, mọi người đều đang có mặt đấy."
Đàm Ân Nhã kêu lên: "Mẹ lại thế nữa! Tại sao mẹ luôn cố áp đặt ý tưởng của mẹ lên con? Con không thích nhảy, không thích, không thích, không thích nghĩa là không thích! Chỉ có mẹ nghĩ nó hay thôi! Mẹ giỏi thì sao không tự mình đi làm vũ công?"
Họ hàng giờ mới phản ứng lại, vội vàng lên tiếng hòa giải, khuyên cô bé không nên nói chuyện với mẹ như vậy.
Đàm Ân Nhã tủi thân trào nước mắt: "Mẹ là kẻ độc tài! Không ai được chống lại mẹ! Mẹ lúc nào cũng muốn kiểm soát cuộc đời của người khác, khi anh muốn sang Ý học trang sức, mọi chuyện không như ý mẹ, nên mẹ đập phá tác phẩm của anh ấy, vứt hết dụng cụ của anh ấy, rồi giấu hết cả bộ sưu tập của anh ấy! Việc mẹ làm là ăn cắp! Sao mẹ lại nghĩ cuộc đời của con cái thuộc về mình chứ?"
Cô bé còn không thèm cắt bánh, giật vương miện trên đầu ném xuống đất, vừa khóc vừa chạy về phòng khách rồi lên lầu.
Bữa tiệc sinh nhật lập tức mất đi không khí náo nhiệt, mọi người đều có vẻ ngượng ngùng, kể cả bà Đàm. Bà ta lúng túng nói: "Đứa trẻ này thật là, không ngoan gì cả, mọi người đều đến đây vì nó..."
Phùng Liễm Thần vẫn ẩn mình sau đám đông, từ xa đưa ánh mắt về phía Đàm Sĩ Chương.
Đàm Sĩ Chương mặt mày vô cảm.
*
Bữa cơm này sau cùng vẫn không nuốt nổi, sau khi tiễn hết họ hàng, căn nhà lại trở nên vắng vẻ. Bà Đàm được họ hàng bên ngoại đưa đi an ủi khuyên nhủ.
Mãi đến lúc này Đàm Ân Nhã mới xuống lầu, khóc xong, mắt cô bé sưng húp. Cô bé nhìn quanh thì thấy chỉ có Phùng Liễm Thần: "Những người khác đâu?"
Phùng Liễm Thần an ủi: "Đừng khóc, hôm nay là sinh nhật mà."
Dì giúp việc bước tới đưa cho cô bé túi chườm đá đã chuẩn bị sẵn, được bọc trong khăn, Đàm Ân Nhã khụt khịt mũi rồi áp túi chườm lên mí mắt. Cô bé nói bằng giọng khàn khàn: "Em không thể chịu đựng được nữa, em không làm gì sai cả, bà ấy chỉ là một kẻ thích kiểm soát."
Anh trai em cũng chưa chắc là không như thế, Phùng Liễm Thần thầm nghĩ, nhưng không nói ra. Dường như anh đã thoáng thấy được một góc khuất trong quá trình hình thành tính cách cố chấp thái quá của Đàm Sĩ Chương. Trước đây Phùng Liễm Thần đã từng nghe nói đến vợ của Đàm Lập Văn có cá tính mạnh mẽ, rồi sau khi chồng mất, bà ta và cha chồng là Đàm Nho không thể hòa thuận được, bèn tìm cách ép Đàm Sĩ Chương cắt đứt quan hệ với nhà họ Đàm. Bây giờ xem ra, người ngoài cuộc khó có thể tưởng tượng được tất cả mọi chuyện đằng sau.
Phùng Liễm Thần ngồi trên sô pha, Đàm Ân Nhã ngồi xuống phía bên kia.
Tâm trạng bình tĩnh lại rồi, cô bé giải thích với Phùng Liễm Thần: "Để anh phải chứng kiến trò cười, mẹ em thực sự có thể khiến người ta phát điên, nếu bà ấy không muốn nghe điều gì đó, anh có nói với bà ấy hàng vạn lần, bà ấy cũng sẽ chọn cách lờ đi, mãi mãi chỉ tin những gì mình muốn, rất khủng khiếp."
Phùng Liễm Thần không thể hùa theo chỉ trích, chỉ có thể đáp lại cô bé một cái mỉm cười khoan dung.
Đàm Ân Nhã bắt đầu lật lại chuyện xưa: "Em cam đoan là em không hề nói quá đâu, hồi nhỏ bà ấy không cho em gặp ông nội hay bất kỳ người thân nào nên nội, đến giờ họ vẫn như người xa lạ với em. Bà ấy không muốn anh trai em tiếp quản công việc kinh doanh của ông nội, nên lúc anh ấy muốn học ngành trang sức, muốn sang Ý, bà ấy phản ứng càng cực đoan, phá hủy tác phẩm và dụng cụ của anh ấy, thậm chí còn xé nát hộ chiếu. Nhưng dù vậy, mẹ em không bao giờ nổi giận, bà ấy luôn đóng vai một người mẹ hiền, bề ngoài vẫn quan tâm chăm sóc như cũ, còn bảo dì giúp việc nấu canh cho anh ấy, nhưng sau lưng lại lén lấy trộm thẻ ngân hàng của anh ấy trong ví... Thực ra, có lần anh trai em đã quậy tung lên, bà ấy mới chịu kiềm chế hơn."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Vậy sao?"
Đàm Ân Nhã gật đầu: "Nói một cách chính xác thì cũng không phải quậy tung, vì anh trai em cũng không nổi giận, về điểm này thì giống hệt mẹ em vậy. Mẹ em không có sở thích nào khác, chỉ đặc biệt yêu thích hoa lan, vườn hoa nhà em có nhiều giống hoa vô cùng quý hiếm, những cây lâu đời nhất đã trồng đến mười năm, lúc đó anh ấy không thèm nói lời nào, chỉ mang bồn hoa quý giá nhất của bà ấy đi đâu đó. Đó là lần đầu tiên em thấy mẹ em nổi giận, giằng xé quần áo của anh ấy đòi trả lại, anh ấy thản nhiên như không nghe, phải mất nửa năm mới trả lại."
Phùng Liễm Thần có cảm giác như đang lắng nghe bí mật trong nhà người khác. Tuy nhiên muốn buôn chuyện về gia đình sếp cũng cần phải có giới hạn. Đàm Ân Nhã vẫn còn là trẻ con mới dậy thì, không có chút phòng bị nào, được an ủi vài câu là tuôn ra hết đủ thứ chuyện, anh bèn chủ động đổi chủ đề, bắt đầu nói những chuyện khác với cô bé.
Phùng Liễm Thần hỏi: "Em đã quyết định mình muốn làm gì trong tương lai chưa?"
Đàm Ân Nhã đáp: "Cũng chưa hẳn là quyết định, em muốn trở thành nhà địa chất hay gì đó, để có thể đi khắp nơi thu thập mẫu khoáng vật."
Phùng Liễm Thần nói: "Vậy thì tập múa cũng không hẳn là lãng phí, chạy nhảy khắp nơi cũng là việc đòi hỏi thể lực."
Đàm Ân Nhã bật cười trong nước mắt: "Anh thấy điều này có thực tế không?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Chỉ cần có thể vào được Đại học Khoa học Địa chất, anh nghĩ điều đó là thực tế."
...