Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 4

Đàm Hạo Dương đưa Giang Nhất Miên trở về căn hộ. Căn hộ sang trọng này thực ra là của gã, đang cho Giang Nhất Miên ở. Hai người không sống chung. Trước đây là do Đàm Hạo Dương cần đóng kịch với Phùng Liễm Thần, giờ thì không còn lo nữa.

Giang Nhất Miên xúi giục: "Khi nào anh dọn vào?"

"Nói chuyện sau." Đàm Hạo Dương ngoài mặt thì cười, nhưng không tỏ ra thiết tha gì.

"Nhưng người ta muốn sống với anh mà." Giang Nhất Miên ôm gã: "Cuối tuần sau, em giúp anh chuyển nhà, được không mà?"

Nụ cười của Đàm Hạo Dương lạnh đi, gã bắt lấy bàn tay đang sờ lung tung kia: "Này cưng, để ý cách nói chuyện với anh đây."

Nụ cười của Giang Nhất Miên cứng lại, hắn che giấu bằng vẻ mặt đáng thương.

Đàm Hạo Dương vỗ nhẹ vào mặt hắn: "Em có quyền yêu cầu, nhưng đừng quá đề cao bản thân."

Vẻ mặt gã hơi nguy hiểm. Giang Nhất Miên túm lấy Đàm Hạo Dương rồi cắn môi gã, làm nũng rất lâu mới được bỏ qua chuyện này.

Trước khi Đàm Hạo Dương đi, Giang Nhất Miên kéo gã lại, ám chỉ: "Ít ra anh cũng đã hứa với em rồi..." Hắn đang nói đến việc đuổi Phùng Liễm Thần đi.

Đàm Hạo Dương vỗ mạnh vào mông hắn: "Xem em mất kiên nhẫn kìa!"

Trở về nhà mình, Đàm Hạo Dương nằm xuống giường, đầu óc bắt đầu hoạt động.

Vốn dĩ gã còn muốn trì hoãn một thời gian, giờ đây mớ hỗn độn cùng Phùng Liễm Thần đối với Đàm Hạo Dương chẳng khác nào món đồ chơi cũ, bỏ thì thương, vương thì tội. Nói chính xác hơn thì gã thậm chí còn chưa chơi được, mối quan hệ giữa hai người chỉ nửa vời, tình cảm của Đàm Hạo Dương thì nửa thật nửa giả. Gã tán tỉnh được sáu tháng, vẫn chưa đạt được mục tiêu, việc này quả thật là một vết nhơ trong chốn tình trường của gã.

Về phần Giang Nhất Miên, hắn chỉ là một trợ lý nhỏ chủ động tiếp cận, Đàm Hạo Dương gặp nhiều rồi, chẳng lẽ còn không biết hắn muốn gì. Nhưng so với tính cách trưởng thành nhưng khó lừa của Phùng Liễm Thần, Giang Nhất Miên ngây thơ, dễ dỗ, cho một miếng bánh ngọt là ngoan ngoãn nghe lời, lại rất cởi mở, lúc hành sự thì duyên dáng quyến rũ. Đàm Hạo Dương từng nếm thử đủ loại người, giờ thì đang thèm món này. Đàn ông mà, chẳng phải vậy sao, muốn vươn tới đóa hoa cao quý nhất, nhưng cũng hưởng thụ cảm giác được ngưỡng mộ và cần đến như anh hùng.

Thôi kệ, Đàm Hạo Dương nghĩ, cần dứt thì phải dứt, nếu hỏi gã có thấy tiếc không thì chưa hẳn, cũng không phải là chẳng bao giờ tìm lại được.

Gã chuẩn bị sẵn sàng để lật bài, nhưng thứ hai khi đi làm, Đàm Hạo Dương đến văn phòng trợ lý cao cấp thì lại bắt hụt.

Sáng nay vừa mới đến, Phùng Liễm Thần đã gọi lao công đến lau dọn bàn ghế trong văn phòng chủ tịch. Dì Lý làm theo, nhưng vẫn thắc mắc: "Ôi dào, cậu đừng lo, chúng tôi dọn dẹp phòng trên này định kỳ mà, rất sạch sẽ."

Phùng Liễm Thần chỉ nói thời tiết gần đây ẩm ướt, trong phòng dễ có mốc.

Đúng lúc này, Đàm Hạo Dương đi tới, khoanh tay dựa vào cửa, quan sát hai người trong phòng.

Dì lao công thấy bầu không khí kỳ lạ, bèn lau bàn làm việc và tủ hồ sơ hết một lượt, rồi nói "sếp Phùng, cũng xong rồi". Phùng Liễm Thần gật đầu, cảm ơn một câu. Chờ dì đi rồi, Phùng Liễm Thần mở tủ hồ sơ, kiểm tra các hộp đựng tài liệu quan trọng.

Đàm Hạo Dương thì cười, biết nhưng vẫn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Phùng Liễm Thần liếc gã: "Sau này đừng dẫn người không liên quan vào văn phòng chủ tịch."

Đàm Hạo Dương gãi cằm. Ban đầu gã cũng không có ý định làm bậy trong văn phòng của ông nội, hôm qua là do Giang Nhất Miên ồn ào đòi nhìn thấy địa bàn tương lai sẽ thuộc về gã. Khi hai người vào trong thì máu nóng bốc lên đầu, củi khô bắt lửa, không thể dừng lại được. Làm dưới dòng chữ thư pháp đóng khung "Thượng thiện nhược thủy" kia quả thật là k*ch th*ch khó tả.

Đàm Hạo Dương nói: "Tôi còn tưởng là việc gì, anh không vui à?"

Gã tiến lên hai bước rồi đóng cửa lại: "Là không vui vì văn phòng này, hay vì 'người không liên quan'?"

Phùng Liễm Thần nhìn gã, nét mặt bình thản như mặt nước không gợn sóng.

Nụ cười của Đàm Hạo Dương dần nhạt đi.

Trong tích tắc, thời gian quay ngược lại, hai người dường như trở lại trạng thái ban đầu khi từng đứng ở đây, oan gia đối đầu, khinh thường lẫn nhau.

Phùng Liễm Thần cuối cùng cũng cười khẩy, ra hiệu tránh đường: "Cảm phiền."

Đàm Hạo Dương giữ chặt cửa, nụ cười lại hiện trên môi: "Sao vậy, bà xã, không muốn nghe một lời giải thích sao?"

Phùng Liễm Thần vừa nhíu mày, Đàm Hạo Dương nói ngay: "Phải rồi, suýt nữa thì quên mất, anh không thích kiểu xưng hô này, th* t*c. Anh không thích cái này, không thích cái kia, anh có để ý rằng mọi thứ đều phải diễn ra theo ý anh không. Anh đã cho tôi cái gì hả? Quan tâm? Tình yêu? Giá trị cảm xúc? Tệ nhất thì hòa hợp trên giường, có cái nào không? Chúng ta đang hẹn hò, là chuyện hai bên đều tự nguyện, anh biết bạn trai nghĩa là gì mà, phải không, không phải là học sinh trung học đâu, mẹ kiếp, tôi không tìm kiếm một mối tình kiểu Platon. Phùng Liễm Thần, tôi không phải thánh nhân, anh không cho tôi chạm vào anh, vẫn bắt tôi phải kiềm chế không được chạm vào người khác, chẳng phải quá đáng lắm sao? Cái gì tốt đẹp thì một mình anh chiếm hết?"

Phùng Liễm Thần ngược lại còn thấy buồn cười: "Đây là lý do để cậu ngoại tình?"

Đàm Hạo Dương lại gãi cằm: "Tôi là người coi trọng tận hưởng cuộc sống, hợp nhau thì ở lại, không hợp thì mỗi người một ngả."

Phùng Liễm Thần đáp: "Vậy thì mỗi người một ngả."

Đàm Hạo Dương nói: "Còn một điều nữa khiến tôi đau lòng đấy, tôi nhận ra rằng anh thậm chí còn không coi tôi là người một nhà."

Gã nhìn Phùng Liễm Thần, nói từng chữ: "Ông nội trước khi mất có để lại di chúc bằng miệng, ngay cả con cháu như chúng tôi cũng không biết, anh giỏi lắm, Phùng Liễm Thần, miệng kín như bưng, ngay cả với tôi mà anh cũng không hé răng nửa lời, thậm chí còn không nói với tôi rằng chuyện này đã xảy ra. Chẳng lẽ tôi biết thì tôi giở thủ đoạn gì được à? Nhưng nếu tôi biết trước một ngày, tôi đã có thể lập kế hoạch ứng phó từ trước! Anh cảnh giác với tôi đến thế à, hay anh chỉ đơn giản là không muốn lên tiếng, tận hưởng cảm giác mình vượt trội hơn chúng tôi?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Cậu chẳng qua chỉ muốn moi ra thông tin về di chúc thôi, không cần phải tự bọc mình trong lớp vỏ ngây thơ như vậy đâu."

Đàm Hạo Dương chế giễu: "Anh không sai, anh chưa bao giờ sai, tất nhiên là lỗi của tôi."

Ánh mắt của họ như đang b*n r* tia lửa điện, va chạm trong không khí.

Nhưng ánh mắt của Phùng Liễm Thần không phải là ánh mắt lên án, mà chỉ là cái nhìn từ trên xuống của người đứng ở vị trí cao hơn. Giống như đây không phải là một cuộc cãi vã, anh thậm chí còn không thèm tranh cãi. Anh nhìn tân chủ tịch trẻ tuổi Đàm Hạo Dương như thể gã là một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh chỉ nhìn thấy cái trước mắt.

Đàm Hạo Dương nhìn chằm chằm vào anh, đầu óc bỗng chốc lơ đãng, gã tự hỏi làm sao một người như thế lại có thể tồn tại trên đời, đúng là thật sự không thể tìm được người thứ hai nhỉ.

Phùng Liễm Thần thật ra cũng rất hấp dẫn, nhưng hoàn toàn trái ngược với Giang Nhất Miên. Anh là một người đẹp trong cốt cách, không lấn át người khác, đứng giữa đám đông có thể không được để ý từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khi dành nhiều thời gian hơn sẽ càng ngẫm ra nét quyến rũ.

Tuy nhiên, sau một thời gian, người ta lại thấy dưới đáy mắt anh luôn lạnh lùng và thờ ơ. Tưởng rằng anh dịu dàng như ngọc, nhưng thực ra lại là một tảng đá không thể ủ ấm nổi, dù có cắt ra cũng không bao giờ tìm được trái tim chân thành.

Vì vậy, sâu thẳm trong lòng Đàm Hạo Dương bỗng nhiên trỗi dậy ý tưởng ác độc tương tự như muốn trả thù. Đúng vậy, đóa hoa co quý thì thần bí, khiến người ta muốn chinh phục, nhưng mọi thứ đều có giới hạn, nếu không bao giờ chinh phục được thì sẽ trở nên thực sự vô nghĩa, sẽ không đáng để yêu thương, mà chỉ đáng ghét bỏ.

"Vậy thế này đi." Đàm Hạo Dương sờ gáy, gã diện Âu phục giày da, điệu bộ như giới tinh hoa, nhưng cử chỉ nhỏ này đột nhiên khiến gã trông giống một sinh viên. "Sau này vẫn còn phải gặp nhau thường xuyên, nói chung khá ngại đấy, tôi sẽ đổi cho anh một chức vụ khác."

"Đây là chuyển công tác, hay là ép tôi phải tự đi?" Phùng Liễm Thần hỏi.

"Anh là nguyên lão tiền triều, tôi sao dám ép anh đi." Ác ý trong lòng Đàm Hạo Dương càng bành trướng hơn, gã quyết tâm đập tan lớp mặt nạ giả tạo này, xem thử đối phương có chút cảm xúc nào không. "Hơn nữa cũng thật tình cờ, anh tôi đang cần một trợ lý, hay là làm phiền anh Phùng qua đó."

Trợ lý cao cấp và trợ lý riêng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, tiếng gọi "anh Phùng" này đã lâu rồi chưa nghe lại, giờ thì đặc biệt chói tai. Phùng Liễm Thần nhìn gã thật lâu, như thể cuối cùng đã có chút gợn sóng.

Đàm Hạo Dương nhướng mày thị uy.

Phùng Liễm Thần chờ một lát rồi bất đắc dĩ nói: "Biết rồi. Còn gì nữa không?"

Lưng Đàm Hạo Dương vẫn chắn cửa, lại chỉ có thể đọc được từ ánh mắt của anh một ý là "chó ngoan không chặn đường", gã vung quyền lên nhưng chỉ như đấm vào bông gòn, tặc lưỡi giận dữ nhưng vẫn phải tránh đường. Phùng Liễm Thần nói đi là đi, bóng lưng cũng không có vẻ suy sụp.

Đàm Hạo Dương đứng đó một lúc rồi nhìn ra ngoài. Hành lang bên ngoài vắng tanh. Gã quay người định bỏ đi thì cánh tay đập mạnh vào khung cửa, cơ bắp căng cứng lên, đau muốn co rút, xui xẻo như thể gặp ma giữa ban ngày. Đàm Hạo Dương vung vẩy cánh tay, miệng lẩm bẩm "Mẹ kiếp".

*

Phùng Liễm Thần đến ban thư ký. Một cô thư ký trẻ đi giày bệt đang ngồi xổm cạnh máy in, mở một tập giấy A4 mới. Họ là bộ phận quản lý tài liệu, tiêu thụ giấy rất nhanh, tài liệu in rất nhiều rồi lại vứt đi vô số. Các dì lao công thường thu gom bìa các tông thải ra, giữ lại đem bán để kiếm thêm thu nhập, tất nhiên, họ cũng không tự ý đụng vào những tài liệu có chữ.

Cô thư ký này chính là Đông Vũ Mạn mà anh nói chuyện lần trước. Phùng Liễm Thần gọi cô lại, chỉ vào những gói hàng chất đống bên tường: "Phiền cô dọn dẹp những hộp chuyển phát nhanh này, còn những tài liệu không bảo mật thì cứ phân loại ra rồi nói cho dì lao công biết cái nào bán được, đừng chất đống ở đây cho tốn chỗ."

Đông Vũ Mạn ngẩng đầu nhìn xem ai đến, rồi đáp lại bằng giọng giòn giã: "Dạ được!"

Đến xế chiều tan làm, khi hầu hết nhân viên văn phòng đã ra về, dì Lý phụ trách tầng này đến đúng giờ. Đông Vũ Mạn chống tay trên đầu gối, cúi xuống chỉ cho dì xem: "Đống này, đống này, cộng thêm phân nửa những cái trên sàn này nữa, đều có thể mang đi... Tôi không mang nổi, đành chất lại đây hết, nhờ dì tự dọn đi nhé."

Dì Lý bội thu, thuần thục nhấc lên khỏi sàn, chất lên xe đẩy: "Là tại các cô ngồi trong văn phòng quá nhiều thôi."

Đông Vũ Mạn thở dài than rằng hết cách rồi, công việc quá bận, áp lực quá lớn, lại không có thời gian tập thể dục này kia.

Cô thường xuyên giúp đỡ, sau nhiều lần thì đã thân thiết với những dì lao công này. Dì Lý ra vẻ bí ẩn tám chuyện với cô: "Cô bé này, sếp Phùng của các cô ấy, cô biết người tôi đang nói đến mà, cái cậu cao cao gầy gầy mà các cô nói khí chất hơn người ấy."

"Anh ấy làm sao?"

"Hôm nay tôi thấy cậu ấy cãi nhau với sếp Đàm."

Đông Vũ Mạn tỏ vẻ ngạc nhiên: "Sếp Đàm nào cơ? Chuyện gì vậy?"

Dì Lý che miệng nói: "Ai chà, thì cái người tóc ngắn hơn, còn từng duỗi tóc ấy!"

Hai người vừa làm việc vừa trò chuyện, dì lao công nói xong thì kéo xe đẩy đi. Đông Vũ Mạn vẫn mỉm cười, đưa tay tắt máy in.

Nhớ lại ngày trước, hồi mới đi làm, cô vẫn còn ngây thơ hồn nhiên như sinh viên, mới vào trong ban này, mọi việc lặt vặt đều do người mới đảm nhiệm, mỗi ngày đều bận gửi và nhận hàng chuyển phát nhanh, phân loại đồ linh tinh. Cho đến một ngày, một dì lao công lén nói với cô rằng phòng Nhân sự đang chuẩn bị một cuộc khảo sát bất ngờ để đánh giá những nhân viên xuất sắc rồi sẽ thăng chức lên cấp bậc cao hơn, dặn cô tranh thủ chuẩn bị trước, thậm chí còn nghe được cả phương hướng đánh giá.

Không ngoa khi nói rằng vào khoảnh khắc đó, miệng Đông Vũ Mạn há ra tròn như chữ O, tự nhiên nảy sinh cảm giác vô cùng kính sợ. Cô cũng nhanh trí, chợt nhớ ra người luôn cố tình bảo cô phân loại rác chính là Phùng Liễm Thần đang nhậm chức trợ lý cao cấp.

Tập đoàn Đàm Thị có sẵn cả tòa nhà làm trụ sở, lao công và bảo vệ cũng tự tuyển vào riêng, tỷ lệ luân chuyển nhân sự thấp, các chú các dì này toàn là người đã làm việc tại công ty lâu năm. Nhiều người hiếm khi coi trọng các dì lao công chỉ biết tưới cây và quét nhà này, coi họ như phông nền. Thế nhưng họ lại nhớ tất cả mọi người trong công ty, ai nghỉ việc, ai vừa vào làm, họ đã quan sát thói quen, sở thích và thậm chí cả khẩu vị trong căng tin của gần như tất cả các quản lý cấp trung và cấp cao. Họ như một mạng lưới tình báo tự do vô hình. Bởi khi trò chuyện trong phòng trà hoặc gọi điện thoại, ai cũng biết phải tránh mặt cấp trên và đồng nghiệp, nhưng chưa chắc đã ý thức được việc phải tránh dì lao công.

Đông Vũ Mạn khóa cửa rồi đi sang văn phòng trợ lý cao cấp cùng tầng, thấy đèn vẫn sáng, Phùng Liễm Thần vẫn còn tăng ca.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Phùng Liễm Thần ngẩng đầu, không chút ngạc nhiên: "Vẫn chưa về sao?"

Đông Vũ Mạn gật đầu: "Anh Phùng, bên này còn cần em làm gì nữa không?"

Phùng Liễm Thần đứng dậy tắt máy tính: "Không, cảm ơn cô. Tôi cũng xong rồi, cô là con gái, đừng lúc nào cũng về muộn thế."

Hai người đi thang máy xuống tầng dưới, con số trên màn hình thay đổi.

Đông Vũ Mạn làm như vô tình nhắc đến: "À mà này, anh có nghe tin gì không? Hình như phòng Thiết kế sắp thay đổi nhân sự."

Phùng Liễm Thần nhướng mày, một tay đút vào túi quần, không hỏi cô nghe thấy từ đâu: "Thật sao?"

Đông Vũ Mạn gật đầu: "Nghe nói Kevin đang có ý định nhảy việc, dù quy trình vẫn chưa hoàn tất, nhưng có vẻ như đã chắc chắn rồi. Mà nếu như vậy, phòng Thiết kế bên trụ sở chính sẽ dư ra một chỗ trống, các trợ lý thiết kế bên dưới sẽ có cơ hội được đánh giá và nâng lên thành nhân viên chính thức."

Phùng Liễm Thần nói: "Mỗi vị trí đều có chỉ có một, đây là cơ hội tốt cho người mới, tùy thuộc vào người nào biết nắm bắt."

Đông Vũ Mạn cười nói: "Có năm sáu trợ lý thiết kế có trình độ phù hợp, như Ngô Lôi, Tiền Khánh Ba, Giang Nhất Miên..."

Mắt Phùng Liễm Thần tối đi, nghe những cái tên này nhưng vẫn chỉ "ừ" một tiếng.

Đúng lúc đó, thang máy đã đến tầng một, làm gián đoạn câu nói "không biết ai sẽ lấp vào chỗ trống này" của cô. Phùng Liễm Thần giúp cô ấn nút cửa, mỉm cười: "Cô vẫn đi tàu điện ngầm về nhà à? Có cần tiện đường đưa cô không?"

Đông Vũ Mạn vội nói: "Không cần đâu, hôm nay em muốn ghé qua chợ đêm. Anh Phùng, lái xe cẩn thận, tạm biệt!"

Bình Luận (0)
Comment