Một lúc sau, Đàm Sĩ Chương quay lại, đẩy cửa bước vào nhà, trên mặt thoáng lộ vẻ mệt mỏi. Không phải là thể xác kiệt sức, mà là kìm nén tận sâu trong lòng. Phùng Liễm Thần đứng ngoài quan sát mọi việc, không tiện nói gì.
Một bà cụ đi theo sau y, Đàm Ân Nhã gọi là bà dì. Đàm Ân Nhã vẫn chịu nghe lời bà dì này, ngày lễ lớn mà hai mẹ con cãi vã, đến nỗi để bà lão nghe được phải vội vàng chạy đến hòa giải. Bà xoa đầu Đàm Ân Nhã, lau mặt cho cô bé, dỗ dành xong rồi kéo cô bé về nhà mình đón Tết Trung Thu.
Phùng Liễm Thần đứng dậy chào, vẫy tay với Đàm Ân Nhã: "Hẹn gặp lại."
Đàm Ân Nhã tiễn anh ra cửa, hứa: "Anh cứ về đi, em sẽ chăm sóc Mimi thật tốt."
Đàm Sĩ Chương không đi cùng họ, y lái xe chở Phùng Liễm Thần về, dọc đường nói: "Xin lỗi, còn chưa ăn nổi miếng cơm."
Phùng Liễm Thần hiểu được: "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Cứ thả tôi xuống ở lối vào tàu điện ngầm phía trước, tôi sẽ tự về."
"Mẹ tôi đang ở nhà dì út, họ không cần tôi." Đàm Sĩ Chương không dừng xe. "Đi đâu nữa?"
"Đi đâu?"
"Ừ, còn chưa hết Trung Thu đấy, Ân Nhã sang nhà bà dì rồi, tôi phải làm sao? Chúng ta cùng đối phó vậy."
Phùng Liễm Thần khựng lại vài giây, vẻ mặt vẫn không thay đổi, cũng chẳng rõ là muốn hay không muốn. Đối với con người hiện đại, nhất là những ai không có gia đình, ngày lễ truyền thống dường như là thứ mà ăn mừng cũng được, không cũng chẳng sao. Nếu hôm nay không ra ngoài ăn bữa cơm này, có lẽ anh sẽ chỉ ở nhà, sửa xong đường ống nước, ngủ một giấc ngon lành cho đến khi mặt trời lặn rồi lại xem tivi.
Cuối cùng, hai người đàn ông không nghĩ ra được nơi nào hay ho hơn để đi, rồi chẳng hiểu sao lại quay về nhà Phùng Liễm Thần. Sân nhà anh vẫn còn bừa bộn như bãi chiến trường, cần phải dọn dẹp. Dù sao cũng đã đến, Đàm Sĩ Chương dùng vòi nước giúp anh rửa sạch nền đất, lau sạch ván gỗ dưới mái hiên, dọn dẹp bồn hoa, tư thế trông cũng rất ra dáng, chỉ là toát ra một nét huyền ảo khó giải thích.
Phùng Liễm Thần cầm mảnh giẻ lau, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn y. Đương nhiên là anh không dám sai bảo sếp, nhưng Đàm Sĩ Chương vẫn chủ động xắn tay áo lên làm việc, y đứng bên luống hoa, cúi người đào đất bằng chiếc xẻng nhỏ, trông thật sự bình dị. Y đã thay quần áo cũ của Phùng Liễm Thần, kích cỡ hơi chật so với cơ thể của Đàm Sĩ Chương, đường nét cơ bắp căng ra theo từng cử động. Phùng Liễm Thần xoa thái dương rồi nhìn đi chỗ khác.
Sau nửa buổi chiều bận rộn, Phùng Liễm Thần đi mua đồ ở siêu thị gần nhà, nhưng vì đã lười nấu nướng, giải pháp đơn giản nhất là ăn lẩu. Kéo ổ điện lên bàn ăn, dời bếp từ sang, đun nước dùng lẩu sôi bùng lên, cho chả bò cùng nhiều loại viên nấm khác nhau vào. Nước chấm thì tự làm bằng dầu mè và gia vị. Phùng Liễm Thần nhìn mặt đoán ý, bỏ cái gì vào nấu xong cũng phải vớt lên cho vị khách quý này trước. Nói đi cũng phải nói lại, người ta cũng làm việc cho anh suốt buổi chiều, nên được ưu tiên.
Ăn xong thì trời đã tối, Đàm Sĩ Chương vẫn không có dấu hiệu muốn về. Trong sân có hai chiếc ghế mây ít khi dùng đến, buổi chiều đã lau chùi sạch sẽ, hai người quyết định ra ngoài sân ngắm trăng. Bánh trung thu do công ty phát, Phùng Liễm Thần lấy bánh ra khỏi tủ lạnh, cắt đôi, cho vào bát nhỏ, đưa cho Đàm Sĩ Chương.
Đàm Sĩ Chương thoải mái ngả người ra sau ghế, hỏi: "Hôm qua chính xác thì các cậu nói chuyện gì, sao lại họp muộn thế?"
Tất nhiên, điểm mấu chốt ở đây không phải là "sao lại họp muộn thế", mà là "chính xác thì nói chuyện gì."
Tất nhiên là Đàm Sĩ Chương có quyền xem biên bản cuộc họp ban lãnh đạo của Chìa Khóa Ánh Sao, nhưng những gì cuối cùng được đóng dấu và ban hành chỉ là một vài mục chính được liệt kê khô khan theo hình thức, trong khi phần lớn nội dung cuộc họp nằm ở chỗ tôi một câu anh một câu nói qua nói lại, người ngoài không thể nào biết được. Y không có ở đó, không nhìn thấy, không nghe thấy, nhưng chẳng phải vẫn còn Phùng Liễm Thần đó sao?
Phùng Liễm Thần ngồi xuống, thuận miệng nói như phàn nàn về chuyện gần cuối ngày làm việc hôm qua Tề Xuân Sinh mới thông báo họp, nên mới muộn như vậy. Hơn nữa, ý tưởng của các thành viên trong nhóm lãnh đạo mới phần lớn đều trái ngược nhau. Công ty mới không phải là một trò chơi đồ hàng đơn giản, một khi muốn hoạt động thật sự thì sẽ liên quan đến đầu tư tài chính, tranh giành quyền lực, định hướng kinh doanh và điều chỉnh nhân sự... trong mọi khía cạnh đều tồn tại những cuộc đối đầu lớn nhỏ.
Đàm Sĩ Chương chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại, tay cầm thìa nhỏ chọc vào kem trong bát.
Hai người trò chuyện như thể đang tán gẫu về những vấn đề vụn vặt trong công việc, nhưng cả hai đều ngầm hiểu rõ mục đích thực sự là gì.
Đến cuối cùng, thật ra Phùng Liễm Thần vẫn phải xin ý kiến: "Tôi không có ý kiến gì với sếp Tiền này, mọi người đều muốn dòng sản phẩm No.7 thành công, mục tiêu vốn dĩ là thống nhất, tôi chỉ không chắc, thật ra thì anh ta nghĩ tôi không đáng tin cậy, hay tôi có vấn đề gì đó? Nếu mọi việc cứ tiếp diễn như thế này, tôi có thể thấy trước rằng công việc trong tương lai sẽ rất khó triển khai, lãng phí thời gian càng khiến mọi người thấy khó chịu."
Nói xong, anh phát hiện Đàm Sĩ Chương đang nhìn về phía mình, môi hơi cong lên, trạng thái thả lỏng, không coi trọng chuyện này.
Đàm Sĩ Chương khuyên anh: "Đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, người khác có năng lực thì để họ làm, tận hưởng tự do chẳng phải tốt hơn sao?"
Điều này có nghĩa là y không muốn Phùng Liễm Thần thể hiện mình trong Chìa Khóa Ánh Sao, hay nói đúng hơn là càng không muốn Chìa Khóa Ánh Sao thành công.
Phùng Liễm Thần hiểu ý, âm thầm tính toán trong lòng, coi như chuyện đùa, ngoài mặt chỉ cười trừ.
Đàm Sĩ Chương quay lại nhìn anh: "Trước đây lúc cậu mới vào làm, có tham gia hoạt động team building, từng chơi trò một người ngã ngửa từ trên bục xuống, một nhóm người khác ở dưới đưa tay ra đỡ không, nghe nói mục đích là... để vun đắp sự ăn ý, tin tưởng và nương tựa lẫn nhau?"
Phùng Liễm Thần nói: "Tôi vào làm lâu lắm rồi, không nhớ chính xác, nhưng hình như khoảng hai năm trở lại đây."
Đàm Sĩ Chương nói: "Ý tôi là, đến bây giờ, tôi cảm thấy cậu có thể tin tưởng tôi nhiều hơn một chút."
Phùng Liễm Thần lúc này mới hiểu ra, mỉm cười nói: "Thật sao?"
Đàm Sĩ Chương xua đuổi một con côn trùng nhỏ, nói đùa: "Nếu không thì sao, là tôi không đủ tin cậy, hay không đủ sức chống lưng cho cậu?"
Câu nói trước đó của Phùng Liễm Thần thực ra không hề có ý nghi ngờ, hơn nữa anh cũng biết Đàm Sĩ Chương quả thực đã chống lưng cho anh. Dù không ai nói ra nhưng trong lòng Phùng Liễm Thần vẫn biết rõ.
Khi trưởng phòng Thu mua Vương Nham từ chức, Đàm Nguyệt Tiên và các lãnh đạo khác đã quyết định bổ nhiệm Phùng Liễm Thần làm phó tổng giám đốc của Chìa Khóa Ánh Sao từ trước. Giờ đã thăng chức cho anh, chẳng lẽ còn nhất định phải để anh quay lại đảm nhận trách nhiệm trợ lý cao cấp của tập đoàn?
Thực ra, không có gì là chắc như đinh đóng cột cả, không thiếu ứng viên phù hợp, chỉ cần thông báo một tiếng là sẽ có rất nhiều người sẵn sàng ứng tuyển. Hoàng Đại Quân tuy tin tưởng Phùng Liễm Thần ở mức độ nào đó nhưng luôn giữ khoảng cách, không hoàn toàn dựa vào anh như Đàm Nho. Đàm Nguyệt Tiên cố gắng hết sức để đối xử tốt với anh, nhưng chỉ đến mức không nợ anh điều gì là đủ, chưa hẳn sẽ lo chu đáo cho anh trong mọi phương diện.
Phùng Liễm Thần là người đầu tiên phát hiện ra việc làm mờ ám của Tôn Chí Hào và Vương Nham, báo cho Đàm Sĩ Chương. Chắc chắn hai người kia sẽ bị công ty kỷ luật, nhưng kèm theo đó, chức vụ trợ lý cao cấp lại là thứ mà Đàm Sĩ Chương đổi về cho anh. Tuy đây không phải là trao đổi ngang giá, mục đích chính của Đàm Sĩ Chương vẫn là vì bản thân mình, nhưng y cũng thật sự coi Phùng Liễm Thần như một đồng minh cùng chung lợi ích. Nếu muốn anh làm việc cho mình, y phải cho anh những quyền lợi mà anh đáng được hưởng.
Bằng cách này, vai trò kép đã tạo cho Phùng Liễm Thần một chỗ đứng để vừa tấn công vừa phòng thủ. Nếu Đàm Sĩ Chương muốn nhúng tay kiểm soát hoạt động của Chìa Khóa Ánh Sao, Phùng Liễm Thần có thể đứng ra làm đại diện cho y; nếu Đàm Sĩ Chương chỉ không muốn Chìa Khóa Ánh Sao quá nổi bật, anh hoàn toàn có thể nhượng bộ, thể hiện rằng công việc chính của mình sẽ vẫn tập trung ở tập đoàn, chỉ giữ một cái vỏ rỗng ở công ty mới. Bất kể tương lai của Chìa Khóa Ánh Sao tốt hay xấu cũng sẽ không liên quan nhiều đến Phùng Liễm Thần, ít nhất là không đến mức khiến anh mất chỗ đứng.
Hơn nữa, với tư cách là "người của tập đoàn" duy nhất tại đây, có nhiệm vụ chịu trách nhiệm trực tiếp trước Hoàng Đại Quân, Phùng Liễm Thần sẽ có địa vị cao nhất trong cả nhóm phó tổng của Chìa Khóa Ánh Sao. Chỉ cần anh chịu lên mặt, anh sẽ là người có cấp bậc cao nhất trong đội ngũ lãnh đạo, chỉ đứng sau tổng giám đốc Tề Xuân Sinh. Ngay cả Tề Xuân Sinh cũng khá khách sáo với Phùng Liễm Thần, ngoại trừ loại người cứng đầu không biết nhìn xu thế như Tiền Khắc, tối qua ngoài phó tổng Tiền, còn ai trong phòng họp dám cãi lại anh?
Phùng Liễm Thần đương nhiên biết người khác cũng đang quan sát thái độ của mình. Hiểu được chuyện đời là một kỹ năng, trong những việc như vậy, người ta sẽ luôn đối xử tùy theo thể diện từng người. Thậm chí người khác có thể còn đang giữ thái độ xem kịch, nếu anh tỏ ra hung hãn, sau này người khác mới nhún nhường, còn nếu anh tự mình lùi bước, thì không thể trách bọn họ mềm nắn rắn buông. Sự ngông cuồng của Tiền Khắc có thể nói là do Phùng Liễm Thần ngầm chấp thuận. Không phải anh không có bản lĩnh phản bác, mà là cố tình tỏ ra mình còn non nớt, vừa bị người có kinh nghiệm thuyết giảng là sẽ lúng túng, sau đó chỉ cần nhìn thoáng qua đội ngũ lãnh đạo sẽ biết ngay ai nặng ai nhẹ.
May mắn là anh luôn đoán đúng ý cấp trên, nếu Đàm Sĩ Chương đã bảo anh cứ lười đi, vậy cũng không còn gì để nói thêm. Tất nhiên, là phó tổng mà thể hiện thái độ làm việc tiêu cực, nếu sau này có vấn đề phát sinh, anh cũng không thể tránh được toàn bộ trách nhiệm.
Đàm Sĩ Chương đã nói rõ rằng y có thể chống đỡ, điều quan trọng là Phùng Liễm Thần có tin vào những gì y vừa nói hay không, ngọn núi dựa này sẽ không để anh phải ngã.
Gió thoảng mây tan, vầng trăng Trung thu tỏa ra ánh sáng mông lung.
Bỗng điện thoại của Phùng Liễm Thần reo lên. Là mẹ anh, Ngô Mãn Hương gọi, hỏi anh thế nào rồi, đã ăn bánh trung thu chưa. Chỉ sau vài câu là bắt đầu hỏi anh có tiến triển gì với đối tượng xem mắt giới thiệu lần trước không, Ngô Mãn Hương vẫn kiên trì không chịu từ bỏ, thỉnh thoảng vẫn gửi ảnh các cô gái cho anh. Còn về ảnh của mình, Phùng Liễm Thần không biết chúng đã được chia sẻ với bao nhiêu người. Như thường lệ, mẹ anh lại phàn nàn vì anh không chủ động liên lạc với đối phương, Phùng Liễm Thần cười gượng, chỉ có thể lấy cớ quá bận.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng ríu rít. Âm thanh trong điện thoại cực kỳ rõ ràng, Đàm Sĩ Chương ngồi cạnh im lặng lắng nghe.