Sau khi cúp máy, Phùng Liễm Thần nói: "Chê cười rồi."
Đàm Sĩ Chương vặn lại: "Có gì mà phải chê cười?"
Phùng Liễm Thần không trả lời, cũng không giải thích gì.
Vì nhiều lý do, anh chưa từng công khai với gia đình, thế nên vẫn phải liên tục ứng phó với những cuộc xem mắt ép buộc này. Để người biết rõ khuynh hướng tính dục của anh như Đàm Sĩ Chương nghe được, có thể y sẽ cho rằng anh bịt tai trộm chuông, là kẻ hèn nhát.
Nói một cách chính xác, gọi là hèn nhát thì không đúng. Phùng Liễm Thần hiện giờ đã hoàn toàn độc lập cả về kinh tế lẫn cuộc sống, không còn dựa dẫm vào cha mẹ nữa, thực ra họ chẳng thể làm gì được anh. Chẳng qua là nếu anh nói ra, chắc chắn sẽ không tránh khỏi tranh cãi và cằn nhằn, nghĩ đến thôi cũng thấy phiền phức. Mỗi người đều có gia đình riêng của mình, vốn cũng không có nhiều tâm trí để quan tâm đến anh, thà rằng qua loa cho xong chuyện.
Khi Đàm Sĩ Chương bắt đầu vỗ lên cánh tay, Phùng Liễm Thần nhận ra ngay. Vào những đêm hè, đặc biệt là ngoài trời, muỗi là một tai họa. Anh đã phun thuốc diệt côn trùng trong sân nhà mình nên hai người mới không bị muỗi đốt khắp người, nhưng không thể diệt trừ hoàn toàn.
Phùng Liễm Thần đứng dậy, quen tay lấy lọ thuốc chống muỗi trên bệ cửa sổ, không đưa cho Đàm Sĩ Chương mà cúi xuống tự tay xịt cho y.
Dầu gió nằm trên kệ bên cạnh, Đàm Sĩ Chương cầm lấy, cảm ơn rồi quay đầu lại nói: "Nhắc mới nhớ, sao cậu không đợi tìm được bạn đời rồi mới tính chuyện mua nhà?"
"Cái gì?"
"Sống ở tầng trệt, ngoài việc có sân ra thì bất tiện ở nhiều mặt, cậu chưa nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn đời tương lai không hài lòng sao? Hơn nữa, nếu hai người cùng nhau lựa chọn, cùng nhau chi trả thì áp lực sẽ giảm đi ít nhất một nửa phải không?"
Phùng Liễm Thần ngồi về chỗ cũ, chống cằm cười khẽ: "Sếp Sĩ Chương, có bạn đời hay không thì chưa biết chắc, nhưng giá nhà đất ở đây cứ tăng đều đều, nghĩ xa như vậy có ích gì? Có thể ngày đó sẽ không bao giờ đến, nhưng không thể mãi mãi không mua nhà chứ."
Đàm Sĩ Chương mỉm cười, đưa trả chiếc lọ nhỏ: "Cũng đúng, xem như là cậu đã bám rễ rồi."
Y nheo mắt đánh giá Phùng Liễm Thần: "Nhưng tôi cứ tưởng người như trợ lý Phùng sẽ ổn định cuộc sống, lập gia đình sớm chứ."
Phùng Liễm Thần đáp: "Trong ngành của chúng ta, người kết hôn sớm mới có vẻ khác lạ, anh không nghĩ vậy sao?"
Ngành thời trang quả thật thịnh hành trào lưu không hôn nhân, nam nữ sành điệu theo đuổi chủ nghĩa khoái lạc, xu hướng tính dục không phải là vấn đề lớn, nhưng lại hoàn toàn không cần thiết phải đeo gánh nặng và trách nhiệm gia đình vào cổ. Tiến thêm một bước, sinh con và nuôi dạy con cái càng là chủ đề mà nhiều người ngại thảo luận. Những người có thể bị gọi đùa là "yêu gia đình" như Phùng Liễm Thần không hẳn là cực kỳ hiếm, nhưng chắc chắn là thiểu số.
Thực ra, anh không thực sự mong chờ quá nhiều vào tình cảm. Đối với Phùng Liễm Thần, dành nhiều thời gian và công sức cho một người là điều không tưởng, là một lĩnh vực mà anh chưa bao giờ giỏi. Mối quan hệ thử nghiệm của anh với Đàm Hạo Dương chỉ chứng minh rằng có lẽ anh sẽ không yêu ai hơn chính bản thân mình, bà nội là ngoại lệ. Tuy nhiên, sâu bên trong tiềm thức của anh, vẫn còn một nỗi ám ảnh nhất định về "nơi mình thuộc về" đang tác oai tác quái.
Gần đây Phùng Liễm Thần thậm chí còn tự kiểm điểm, nhận ra rằng thực ra hai điều này đang xung đột; có lẽ không thể đạt được cả hai. Có lẽ anh nên thực tế hơn khi đối diện với một sự thật: người khác có gia đình không có nghĩa là anh cũng nên có gia đình. Ngay cả khi có, anh cũng chưa chắc có thể quản lý tốt được. Ít nhất thì hiện tại anh vẫn có bà nội, có bạn bè đó thôi? Còn tương lai thì đi bước nào tính bước đó. Nói tới nói lui vẫn là câu nói đó, nghĩ xa như vậy có ích gì.
Lúc này, Đàm Sĩ Chương quay đầu lại nhìn Phùng Liễm Thần: "Trong chuyện tình cảm, cậu là loại chủ động tấn công, hay là loại bị động tiếp nhận?"
Phùng Liễm Thần ngả người ra sau, gác tay lên tay vịn ghế, bỗng nhiên không hiểu được cái vấn đề nghe như câu hỏi trắc nghiệm cảm xúc mà các thực tập sinh thích thảo luận này. Anh cẩn thận cân nhắc câu trả lời của mình: "Ít nhất, tôi sẽ quan sát và xem xét?"
Đàm Sĩ Chương lại nói: "Nói vậy, tôi lại thích là người chủ động cho đi hơn. Suy cho cùng, người cho đi sẽ có nhiều quyền kiểm soát hơn, cậu ngoan, mọi thứ đều có thể thương lượng, thích cái gì tôi cũng có thể cho, cậu không ngoan, những gì tôi có thể cho đi, tôi cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Đây là mấy cái chuyện kể về cung Hoàng đạo mà Tiểu Lâm và những người khác hay bàn luận à?"
Đàm Sĩ Chương giơ điện thoại lên cho anh xem màn hình: "Chỉ tìm xem cho vui thôi."
Phùng Liễm Thần đột nhiên mở to mắt.
Điện thoại di động của Đàm Sĩ Chương bị ném xuống chiếc bàn tròn nhỏ, kính của anh cũng bị ném lên đó.
Đàm Sĩ Chương áp người lại gần, giữ lấy gáy Phùng Liễm Thần, một chân chen vào giữa hai đầu gối của anh, chống lên mặt ghế. Phùng Liễm Thần đột nhiên cảm thấy đầu óc như nổ tung, rồi trống rỗng, chỉ thấy cổ tay bị nắm chặt. Đàm Sĩ Chương nghiêng người, thăm dò hôn lên môi anh.
Lực đẩy ra bị kiềm chế, vô hiệu hóa, tay và chân bị kiểm soát, hơi thở nín lại, tầm nhìn trở nên mơ hồ nhạt nhòa. Tất cả những gì còn lại trước mắt là một khoảng không trắng xóa, ánh trăng lặng lẽ trải dài trên mặt đất.
Nhiệt độ tăng cao, hơi thở và cử động trở nên gấp gáp. Khi thắt lưng được cởi ra, Phùng Liễm Thần giật mình, đẩy Đàm Sĩ Chương ra.
Đàm Sĩ Chương không áy náy chút nào, ánh mắt như ghim chặt lấy anh: "Thấy chưa, tôi thích chủ động tấn công hơn."
Phùng Liễm Thần cạn lời: "Anh..."
Đàm Sĩ Chương hạ mắt nhìn xuống: "Cậu muốn có người bầu bạn, tôi không thể sao?"
Phùng Liễm Thần ngậm miệng, vì không nhìn rõ, anh nheo mắt theo thói quen, không nói một lời mà chỉ nhìn lại y.
Đàm Sĩ Chương thở dài: "Tôi thừa nhận, cách đây không lâu, tôi đã nghĩ đây là một quyết định không được khôn ngoan cho lắm. Nhưng khi nói đến tình cảm, có vẻ như luôn giữ được lý trí không phải là việc dễ làm đâu. Tôi đã nghiêm túc cân nhắc rồi... thử không?"
Dòng suy nghĩ như những bông tuyết trong quả cầu pha lê, chuyển động xoay tròn không ngừng, một khi công tắc được tắt đi, từng bông lại rơi xuống chạm đáy.
Một lát sau, Phùng Liễm Thần mới bình tĩnh lại, hỏi: "Xin lỗi, tôi không hiểu lắm, đây có phải là một kiểu xem cung Hoàng đạo, hay bài kiểm tra tâm lý nào đó không?"
Đàm Sĩ Chương đáp: "Không phải."
Y nhìn Phùng Liễm Thần, trong mắt Đàm Sĩ Chương, anh là một cấp dưới rất hữu dụng, cũng là một đối tượng bất ngờ khuấy động cảm xúc.
Ban đầu, hai thân phận này được phân biệt rõ ràng, nhưng khi ý nghĩ đó nảy sinh, nó mở ra một khả năng nào đó. Rồi bất ngờ, sức hấp dẫn của thân phận thứ hai lại như nồi nước đang sôi, dần dần cuộn trào lên, thậm chí còn bắt đầu vượt qua cả thân phận thứ nhất, khiến y cảm thấy khó xử rồi.
Đàm Sĩ Chương đã từng đến thăm mỏ Argyle mà hiện nay đã cạn kiệt ở Úc, tìm thấy một viên kim cương màu hồng, màu sắc đậm đà rực rỡ đẹp tuyệt diệu, độ chính xác và trọng lượng hoàn hảo, làm y rung động. Nhưng cái giá mà đối phương đưa ra quá cao, Đàm Sĩ Chương cũng không thể để mặc cho bị chém, hơn nữa với y lúc đó, muốn chi khoản tiền này cũng hơi quá sức, vậy là không thỏa thuận được, đành ngậm ngùi chia tay.
Nhưng vài năm sau, nỗi tiếc nuối này chẳng những không biến mất mà còn ngày càng lớn hơn, đến bây giờ y vẫn không thể nào quên ký ức về viên kim cương hồng đó. Chỉ đến lúc đó mới hiểu được ý nghĩa thực sự của câu "ngàn vàng khó mua thứ vừa ý", vật càng hiếm thì càng quý giá, khi gặp được thứ gì đó thực sự hiếm, một thứ không gì có thể thay thế, thì lý trí không còn cần thiết nữa, cân nhắc hiệu quả về mặt chi phí cũng là vô nghĩa. Những thứ tốt đẹp luôn có giá cao, cái giá của thứ vừa ý là chấp nhận bất cứ con số nào.
Đàm Sĩ Chương v**t v* má anh: "Hay là, Đàm Hạo Dương theo đuổi cậu thế nào, tôi có thể tham khảo xem."
Phùng Liễm Thần dừng lại một chút, rồi nói với vẻ mặt hơi lạ: "Cậu ta... thôi bỏ đi."
Đàm Sĩ Chương mỉm cười: "Còn tôi thì sao?"
Phùng Liễm Thần thở dài. Thật ra khi đã qua khoảnh khắc quá ngắn ngủi ấy, sau khi bình tĩnh lại, rất nhiều suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh, cuối cùng anh chỉ nói: "Ý tôi không phải nói hai người giống nhau, nhưng nếu tôi vấp phải cùng một hòn đá đến hai lần, phải chăng có vẻ hơi kém thông minh?"
Đàm Sĩ Chương thở ra một hơi, ngồi thẳng dậy: "Không sao, tôi chỉ đưa ra một lời đề nghị, được chấp nhận hay bị từ chối là kết quả bình thường, tôi cũng sẽ không dây dưa đeo bám, tình cảm cá nhân là tình cảm cá nhân, tôi cũng không muốn để ảnh hưởng đến công việc."
Phùng Liễm Thần đáp: "Cảm ơn."
Đàm Sĩ Chương bình thản nói: "Giúp tôi để mắt tới Chìa Khóa Ánh Sao, tôi vẫn là chỗ dựa của cậu, điều đó sẽ không thay đổi."
Nói xong, y lùi lại một bước, giơ tay ra, cho thấy mình không còn mang tính đe dọa nữa.
Phùng Liễm Thần nhìn theo y vào trong nhà, cái bóng thoáng hiện trên cửa sổ, Đàm Sĩ Chương thay lại quần áo của mình với tốc độ cực nhanh, chỉ trong hai phút đã trở ra.
Lúc này, Phùng Liễm Thần cũng đứng dậy, sau lưng anh là một luống hoa nhỏ trơ trụi, vẻ mặt anh dưới ánh trăng hơi khó đoán.
Anh với lấy kính của mình, đeo lại. Đàm Sĩ Chương gật đầu với anh: "Cảm ơn lòng hiếu khách, tôi phải đi đây."
Phùng Liễm Thần cầm chìa khóa đi ra ngoài, hộ tống Đàm Sĩ Chương đến bãi đậu xe, rồi đi theo sau y, giữ một khoảng cách.
Đàm Sĩ Chương chào tạm biệt anh rồi đi.
*
Phùng Liễm Thần dành hai ngày nghỉ còn lại một mình trong bầu không khí lạnh lẽo và tĩnh lặng.
Nhưng bất kể có diễn biến kỳ lạ nào trong mối quan hệ của họ, cả hai cũng không mang vào công việc, tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của mình. Nơi Phùng Liễm Thần đi làm vẫn là Cao ốc Đàm Thị, anh tình cờ gặp Đàm Sĩ Chương trong thang máy, họ chỉ gật đầu chào hỏi nhau.
Tầng mà anh phải đến đã thay đổi, công ty Chìa Khóa Ánh Sao giờ đã có một văn phòng phó tổng của riêng Phùng Liễm Thần. Chẳng qua là Phùng Liễm Thần không mấy nhiệt tình trong công việc ở Chìa Khóa Ánh Sao. Với công việc lãnh đạo của Tề Xuân Sinh và các quyết định của ban lãnh đạo, anh rất hợp tác về mặt thái độ, gọi đi họp thì đi họp, được giao việc thì làm. Nhưng khi hành động thực tế thì lại không sẵn sàng nỗ lực 120%, thường chỉ làm đến khoảng 70% hoặc 80% là thôi.
Đôi khi, người khác đến văn phòng tìm anh thì lại bắt hụt, hỏi thì mới biết là anh đã quay trở lại trụ sở chính ở tầng trên. Tình trạng này xảy ra nhiều lần, một số người chắc chắn sẽ âm thầm nói ra nói vào, nhưng không thể nói toạc ra. Dù sao thì Phùng Liễm Thần quả thực còn phải lo chuyện của tập đoàn, anh có lý do chính đáng, dù mọi người đều biết anh không để tâm đến bên này cũng chẳng ai có thể nắm tai anh kéo về được.
Tính luôn cả lời Đàm Sĩ Chương hứa với phòng Thiết kế trụ sở chính lúc trước, chuyến đi team building diễn ra tại một khách sạn suối nước nóng ở ngoại ô, chủ yếu là ăn uống vui chơi, Phùng Liễm Thần cũng dành chút thời gian thư giãn cùng Lâm Thi Như và các thành viên khác.
Vậy là khi anh quay lại, Tiền Khắc tiếp tục mỉa mai châm biếm, thậm chí khi gặp nhau trong nhà vệ sinh, hắn ta còn chế giễu anh sống quá nhàn nhã. Phùng Liễm Thần không có hứng thú đối đầu trực tiếp, chỉ mỉm cười lá mặt lá trái, lau tay rồi quay người bỏ đi.
Có lúc ta không buồn giả vờ nữa, người khác sẽ bất lực nghĩ rằng "người này vốn dĩ là như vậy", đành chịu. Sau đó, tình hình dần chuyển biến thành rạn nứt giữa sếp Tiền và sếp Phùng, Tiền Khắc hùng hổ doạ người đã đẩy Phùng Liễm Thần ra rìa trong công ty, nên anh mới không thèm làm gì cả.
Trên thực tế, Tiền Khắc có phong cách làm việc rất chuyên quyền độc đoán, điều này ngày càng thể hiện rõ trong quá trình triển khai công việc.
Ví dụ, trong Chìa Khóa Ánh Sao hiện nay, phòng Thiết kế là bộ phận duy nhất chưa bổ nhiệm trưởng phòng. Tiền Khắc không chấp nhận ngay danh sách do Đàm Sĩ Chương cung cấp, mà với tư cách là phó tổng, hắn ta trực tiếp điều hành cả phòng Thiết kế, chỉ tạm thời bổ nhiệm một tổ trưởng thiết kế. Tổ trưởng này không phải là leader, mà đóng vai trò giống như trợ lý, chủ yếu chịu trách nhiệm truyền đạt thông tin và báo cáo tiến độ.
Thế nhưng không thể chỉ trách Tiền Khắc giữ chặt quyền lực trong tay. Đàm Hạo Dương muốn tạo ra những sản phẩm hướng đến nhóm đối tượng trẻ tuổi, vậy là Đàm Sĩ Chương dứt khoát đá sang toàn nhà thiết kế trẻ, thoạt nhìn có vẻ đều từng có thành tựu, nhưng nếu xem xét kỹ hơn, trong số họ chẳng ai có năng năng quản lý đáng để trọng dụng.
Về lâu dài, Tiền Khắc không thể cứ tiếp tục không chọn trưởng phòng, hiện tại có lẽ chỉ là đang kéo dài thời gian để tìm một ứng viên phù hợp khác. Nếu thực sự không có ai thì mặt tích cực là nên sẵn sàng bổ nhiệm những người mới, trao cho họ cơ hội. Còn xét thực tế thì là chọn thằng chột để làm vua xứ mù.
Hiện tại, trong những câu chuyện phiếm tại công ty, hầu hết mọi người đều suy đoán rằng cuối cùng hắn ta sẽ chọn Hoàng Nhuế. Không vì lý do nào khác, chẳng qua là dù cho Tiền Khắc bướng bỉnh đến đâu, nếu thực sự phải chọn ai đó thì vẫn sẽ là một người có chỗ dựa vững chắc nhất, điều này không bất ngờ.
Nhưng không hiểu sao, trong những lời đồn bỗng sinh ra một phiên bản vô lý, cho rằng chưa chắc mục đích đã là bồi dưỡng Hoàng Nhuế, cô điều chuyển đến Chìa Khóa Ánh Sao hoàn toàn không phải để thăng tiến, mà chỉ vì Đàm Hạo Dương. Hai người này rồi cũng sẽ kết hôn, đã hẹn hò riêng tư rồi, có lẽ cô ấy sẽ ở lại hai năm, lấy chồng rồi về với gia đình, làm việc chỉ để cho vui thôi, không biết sẽ ở lại bao lâu.
Khi chú ý đến tin đồn này, Phùng Liễm Thần vẫn chỉ bàng quan. Anh đi dạo một vòng qua phòng Thiết kế, từ xa nhìn thoáng qua Giang Nhất Miên, thấy hắn ra vẻ như không có gì xảy ra, đang làm việc bên máy tính. Từ khi đến đây, hắn tỏ ra chăm chỉ hơn nhiều, ít nhất bề ngoài là thế.