Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 43

Ý kiến đối lập này không cần Đàm Sĩ Chương phải lên tiếng, những thành viên khác của ban lãnh đạo tập đoàn nghe xong báo cáo đã bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.

Trong đó có cả quyền tổng giám đốc Hoàng Đại Quân: "Vậy ý cậu là không dùng đến tivi, đài phát thanh, báo in và biển quảng cáo ngoài trời."

Đàm Hạo Dương đáp: "Sếp Hoàng, vấn đề không phải là ý của tôi, mà là liệu có cần thiết hay không." Gã nhìn quanh phòng: "Thật ra ai cũng hiểu, đừng nói là bao nhiêu người vẫn giữ thói quen mua tạp chí, bây giờ còn bao nhiêu người trẻ vẫn xem chương trình truyền hình mỗi ngày?"

Hoàng Đại Quân có thái độ bảo thủ: "Đúng là vậy, nhưng chỉ tập trung vào quảng cáo trực tuyến thì thật sự hơi liều lĩnh đấy, Hạo Dương."

Đàm Hạo Dương vẫn kiên định với quan điểm của mình, gã cười nói: "Tôi không phản đối truyền thông truyền thống, nếu có thể đốt tiền tùy thích, tin tôi đi, tôi sẵn sàng mở rộng mạng lưới toàn diện, phát sóng quảng cáo của chúng ta trên các kênh truyền hình 24/24. Vấn đề là, bây chúng ta vẫn chưa có cái rương vàng không đáy nào, đúng không? Với ngân sách hạn hẹp hiện tại, tôi muốn chi tiêu vào những điểm thực sự đột phá."

Gã dứt lời, những phó tổng khác cũng lên tiếng, thận trọng bày tỏ suy nghĩ của mình.

Không thể phủ nhận rằng giá trị quảng cáo trực quan mà phương tiện truyền thông truyền thống tạo ra thực sự đang giảm đi từng ngày, chi phí đặt quảng cáo cao, khả năng truyền tải thông tin theo thời gian thực kém. Hơn nữa, rất khó để nhắm mục tiêu chính xác, đôi khi ngay cả các nhà quảng cáo cũng không chắc chắn số tiền bỏ ra có tác dụng gì. Quảng cáo có thể không hiệu quả, nhưng vẫn phải chi khoản chi phí quảng cáo này.

Đối với các thương hiệu xa xỉ nói riêng, giá trị thương hiệu cực kỳ quan trọng. Có người cho rằng chiến lược xây dựng thương hiệu của các hàng xa xỉ là "không làm tiếp thị, mà làm nghệ thuật", thực chất họ vẫn phải làm tiếp thị, chẳng qua là nó có khác biệt với các thương hiệu đại chúng ở chỗ phải duy trì khí chất cao quý và cảm giác bí ẩn. Và mặc dù truyền thông truyền thống đang suy tàn, chúng vẫn luôn đại diện cho một "đẳng cấp" nhất định, bất kể còn bao nhiêu khán giả.

Trong thời đại kỹ thuật số, phương tiện truyền thông mới chắc chắn đã trở thành phương thức thống trị, nhưng nếu một thương hiệu trang sức được định vị là cao cấp mà lại chưa từng xuất hiện trên tạp chí thời trang thì cũng giống như một ngôi sao nổi tiếng chưa từng bước trên thảm đỏ. Dù nổi tiếng đến đâu vẫn luôn mang cảm giác không xứng tầm.

Trong những năm gần đây, dù là với Kim Phụng Tường, Trang sức Lệ Hoa hay các thương hiệu khác, tập đoàn Đàm Thị đều liên tục tăng cường đầu tư vào tiếp thị kỹ thuật số. Nhưng đây là điều chỉnh mang tính chiến lược, chuyển dịch sang các kênh trực tuyến thì cũng không thể tùy tiện thay đổi một vài khía cạnh truyền thống. Trong ban lãnh đạo tập đoàn Đàm Thị, ngay cả những thành viên cấp tiến nhất cũng không dám nói rằng về sau Kim Phụng Tường sẽ không quảng cáo trên truyền hình nữa, hay là nói Trang sức Lệ Hoa sẽ từ bỏ hợp tác với mọi tạp chí và cơ quan truyền thông, chỉ tập trung vào việc xây dựng mặt trận truyền thông mới, phát triển các kênh trực tuyến là đủ.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, rốt cuộc thì No.7 vẫn không phải là Trang sức Lệ Hoa, nó là một thế hệ mới của tập đoàn. Thế hệ mới có nghĩa là đang bắt đầu từ con số 0, nếu có ai thực sự dám tưởng tượng, dám thử sức thì sao? Mọi hình mẫu kinh doanh thành công và xuất sắc đều là do người đầu tiên dám thử cái mới phát hiện, chứ không phải được viết sẵn trong sách giáo khoa.

Hơn nữa Đàm Hạo Dương một mình khai phá ra một con đường mới không chỉ đơn thuần là tùy hứng mà làm, mà còn xuất phát từ những cân nhắc sâu sắc hơn. Trong cùng một tập đoàn, bất kể có bao nhiêu thương hiệu, điều quan trọng nhất là tạo sự khác biệt trong định vị, nếu định vị của các dòng sản phẩm bị trùng lặp, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của cả hai thương hiệu cùng một lúc. Trong khi đã có sẵn dòng sản phẩm xa xỉ cao cấp, gã muốn khiến cho dòng xa xỉ giá rẻ trở thành một thứ hoàn toàn khác biệt là điều dễ hiểu.

Vì vậy sau cuộc họp ban lãnh đạo tập đoàn kéo dài, Đàm Hạo Dương bất chấp bị phản đối, cuối cùng vẫn tạm thời thông qua được các đề xuất liên quan đến Chìa Khóa Ánh Sao.

Cuộc họp bắt đầu lúc 3 giờ chiều, khi kết thúc thì trời đã tối rồi.

Đàm Hạo Dương rời khỏi chỗ ngồi, bước ra ngoài. Đàm Sĩ Chương cũng cất giấy bút, chậm rãi đẩy ghế ra, chạm mặt gã ở cửa. Hai bên nhìn nhau, trong cuộc họp ban lãnh đạo hôm nay, thực ra Đàm Sĩ Chương không phản đối gì cả, y chỉ lặng lẽ lắng nghe các thành viên khác tranh luận sôi nổi. Lúc này, y thậm chí còn lùi lại một bước, ra hiệu cho Đàm Hạo Dương ra trước.

Điều này khiến Đàm Hạo Dương không có tâm trạng cãi vã, thậm chí còn khá bình tĩnh nói vài câu về vấn đề kinh doanh với Đàm Sĩ Chương. Sau đó chia tay, Đàm Sĩ Chương trở về phòng làm việc của mình, còn Đàm Hạo Dương đi thẳng đến thang máy, nhấn nút xuống tầng 8.

Tầng 8 của tòa nhà là địa bàn của Chìa Khóa Ánh Sao, tầng này bao gồm tất cả các văn phòng của ban điều hành, Đàm Hạo Dương đếm từng phòng một.

Khi đi qua một cánh cửa hé mở, gã dừng lại, nhìn lén vào trong thấy một bóng người cao gầy thanh mảnh phản chiếu trên kính, đang cúi người trên bàn làm việc. Phùng Liễm Thần cúi đầu, tay cầm bút, chăm chú nhìn xuống.

Đàm Hạo Dương nhìn vào trong, giơ tay gõ ba tiếng: "Đến văn phòng của sếp Tề họp ngắn gọn."

"Sếp Hạo Dương." Phùng Liễm Thần đặt tập hồ sơ xuống, thấy là gã, nói như thường lệ: "Được, không vấn đề gì."

Không biết bắt đầu từ khi nào, việc họp hành vào lúc gần cuối ngày làm việc dường như đã trở thành thông lệ ở Chìa Khóa Ánh Sao. Không chỉ là để thể hiện mọi nhân viên đều chăm chỉ cố gắng, mà còn do Đàm Hạo Dương dành phần lớn thời gian trong ngày ở tập đoàn, khi gã hoàn thành công việc ở đó mới đến đây thì thường đã rất muộn. Những người khác không thể yêu cầu Đàm Hạo Dương đừng có chọn giờ này mà xuống, thường cố gắng hết sức để phối hợp với lịch trình của gã. Cậu hai này gần như không có ý thức rằng mình đang gây rắc rối cho người khác, Đàm Hạo Dương đã rất quen với việc mọi người luôn xoay quanh mình.

Phùng Liễm Thần vừa đứng dậy đã nhận được điện thoại, anh nói ngắn gọn với người ở đầu dây bên kia: "Ừ, sẽ về trễ, không cần đợi."

Anh ngẩng đầu lên, Đàm Hạo Dương vẫn chưa đi, còn đứng đợi ở cửa, cười tủm tỉm hỏi: "Đang báo cáo với ai đấy?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Một người bạn."

Thật ra người gọi điện là em họ Tiểu Đông của anh, gần đây mới đến Kim Thành tìm việc làm, còn lạ nước lạ cái nên đang tạm trú tại nhà anh. Phùng Liễm Thần không muốn cái gì cũng phải khai thật với Đàm Hạo Dương, nèn nói vòng vo.

Đàm Hạo Dương còn chưa chịu thôi: "Bạn thế nào?"

"Không phải định họp sao?"

"Đã sống chung rồi đấy à? Tìm được người mới nhanh vậy?"

Phùng Liễm Thần tránh né: "Tôi đi gọi sếp Vương và sếp Tiền."

Đàm Hạo Dương mặt tươi cười bám theo sau Phùng Liễm Thần, lảm nha lảm nhảm nói mãi không ngừng. Vừa kết thúc một cuộc họp ban lãnh đạo căng thẳng, Đàm Hạo Dương lập tức rũ bỏ trạng thái nghiêm túc, Phùng Liễm Thần càng không để ý đến, gã càng trêu chọc đùa cợt, càng nói càng hăng.

"Cuộc thi thiết kế nội bộ lần trước khá tốt, chủ tịch Đàm cũng nói đấy, sau này tổ chức sự kiện có thể kêu gọi thêm nhiều ý tưởng sáng tạo."

"Anh nói xem có cần tiếp tục tiến lên không, triển khai kêu gọi đóng góp ý tưởng trong nội bộ Chìa Khóa Ánh Sao... thu thập các phương án tiếp thị xuất sắc?"

"Không không, quên chuyện đó đi, làm như đang đạo ý tưởng của hệ thống thiết kế vậy."

"À mà này, các phòng ban khác hiện cũng đang rất tích cực, anh có biết phòng Thương hiệu còn đề xuất tổ chức một show trình diễn nội bộ không?"

"..."

Lúc này, Phùng Liễm Thần gần như muốn thở dài, thậm chí còn hơi nhớ Đàm Sĩ Chương. Ít nhất thì khi làm việc với Đàm Sĩ Chương, y sẽ luôn giữ được phong thái của một người trưởng thành, không bao giờ thể hiện kiểu tâm lý "đàn ông mãi mãi là một cậu bé". Đàm Hạo Dương khó chịu vì y giả vờ nghiêm túc, nhưng chẳng lẽ Phùng Liễm Thần thực sự thích ứng phó với thái độ quá đề cao cái tôi của gã?

Nửa tiếng sau, mọi người tập trung tại văn phòng của Tề Xuân Sinh. Đàm Hạo Dương dẫn đầu, theo sau là Tề Xuân Sinh, Phùng Liễm Thần và hai phó tổng khác, tất cả ngồi thành vòng tròn quanh bàn trà. Đây cũng là cảnh tượng thường xuyên diễn ra tại Chìa Khóa Ánh Sao thời gian gần đây, động não nhanh, tự do phát biểu, ngoài những vấn đề cần thảo luận trong từng mảng nghiệp vụ, mọi người đều có thể đưa ra bất kỳ ý tưởng nào mình có bất cứ lúc nào.

Nhưng chỉ cần có mặt Tiền Khắc, Phùng Liễm Thần thường chủ động kiềm chế, tránh cãi vã với hắn ta. Khi không nên nói, anh chỉ cúi đầu ghi chép, hoàn toàn giữ im lặng. Anh không lên tiếng, Đàm Hạo Dương lại cứ nhất định nhắm vào anh, liên tục hỏi ý kiến: "Sếp Phùng, anh nghĩ sao?"

Phùng Liễm Thần ngẩng đầu lên: "Tôi nghĩ phiên bản giới hạn thì khả thi, nhưng phương thức bán trước cho thành viên VIP vẫn cần thảo luận thêm."

Tiền Khắc tặc lưỡi: "Việc bán trước vừa bị sếp Vương phủ quyết rồi, sếp Phùng chắc đang mơ mộng đâu đâu nhỉ."

Phùng Liễm Thần phản ứng lại, tỏ vẻ hối lỗi: "Phải, phải, không theo kịp suy nghĩ." Anh lật giở ghi chép: "Tôi vẫn đang suy nghĩ về đề xuất mà sếp Tiền vừa đưa ra, bộ sưu tập trang sức sáng tạo của phòng các anh đã nhận được phản hồi rất tốt trong giai đoạn nghiên cứu thị trường, có vẻ như có tiềm năng rất lớn, sếp Vương, xin lỗi nhé."

"Sếp Vương" mà anh gọi - Vương Gia Diệu - vội đáp: "Tiếp thu ý kiến chung, vốn đang là tiếp thu ý kiến chung mà."

Phùng Liễm Thần mỉm cười, tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên giấy. "Hèn nhát" không hẳn là một cách đối nhân xử thế quá tệ, anh khiêm tốn quá mức, Tiền Khắc gần đây cũng không tiện nổi giận với anh, hắn ta dứt khoát không để ý đến Phùng Liễm Thần nữa, quay sang tiếp tục luyên thuyên với Đàm Hạo Dương.

Tối hôm đó lại phải họp đến tám, chín giờ tối mới được về nhà.

Khi Phùng Liễm Thần đến gần khu dân cư, vì mệt quá nên lái xe hơi mất tập trung, vô tình cán lên một sạp hàng đơn sơ ven đường. Người bán hàng là một bà lão lớn tuổi, tự đan mấy món đồ chơi nhỏ, trải tấm nhựa trải ra đường bán, người thì không bị thương, nhưng bánh xe đã kéo tấm nhựa ra xa vài chục centimet, búp bê len lăn tròn khắp nơi trên mặt đất. Nhưng vì bà lão là người vi phạm quy định trước, bày sạp hàng ngay trên đường nên không dám làm ầm lên, sợ bảo vệ đến đuổi đi. Phùng Liễm Thần động lòng trắc ẩn, bỏ ra chút tiền mua bốn năm con búp bê bị bẩn về.

Anh xách túi ni lông trên tay, đẩy cửa ra, thấy em họ Ngô Tiểu Đông đang mải mê chơi game trên sô pha. Cuộc chiến trên màn hình điện thoại rất căng thẳng, những lời "thăm hỏi" của cậu ta gửi đến đối thủ và đồng đội cũng gay gắt không kém. Năm phút sau, trận chiến kết thúc, Ngô Tiểu Đông mới nhận ra chủ nhà đã về, cất tiếng chào: "Anh Liễm Thần, trễ vậy, sao ngày nào anh cũng phải tăng ca."

Phùng Liễm Thần hỏi: "Tối nay ăn cơm một mình thế nào?"

Ngô Tiểu Đông lại cúi đầu đánh một ván khác: "Em gọi mang về."

Ngô Tiểu Đông mới tốt nghiệp đại học năm nay, vốn đã tìm được việc làm ở quê nhờ mối quan hệ của cha mẹ, nhưng chỉ sau vài ngày thì nửa đường bỏ cuộc, bỏ việc chạy đến Kim Thành, nói muốn thử xông pha ở thành phố lớn khi còn trẻ. Thật ra cũng là do bạn gái xúi giục cậu ta.

Phùng Liễm Thần lấy mấy con búp bê len ra, cũng không quá bẩn, anh phủi bụi rồi treo thành hàng bên cửa sổ, mỗi con một màu. Một con trong đó cười toe toét, một con mím môi mỉm cười, một con hoang mang tò mò, còn một con chẳng hiểu sao lại có vẻ hơi tức giận. Bày ra rồi mới thấy mua về cũng không thiệt, nhìn rất hoạt bát sống động, ngay lập tức mang lại sức sống cho căn nhà vốn đơn giản tĩnh lặng.

Ngô Tiểu Đông ngẩng đầu lên nhìn, thuận miệng hỏi: "Anh mua cái này à? Hay là bạn gái anh tặng?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Ngoài cổng khu dân cư giảm giá thanh lý."

Bàn trà trong phòng khách chất đầy giấy gói đồ ăn vặt, thứ mà Ngô Tiểu Đông thích mua, một túi khoai tây chiên vị dưa leo đã mở, chai Coca đã cạn, vẫn chưa vứt đi. Phùng Liễm Thần cúi xuống cầm cái chai ném vào thùng rác, rồi lấy giẻ lau quét vỏ hạt hướng dương vào trong thùng. Ngô Tiểu Đông vội nói: "Ấy, anh cứ để đó, em dọn dẹp ngay."

Phùng Liễm Thần nhường nhịn nói: "Không sao, cậu cứ chơi đi."

Chẳng biết có phải đứa con trai nào ở độ tuổi này cũng không biết cách dựng thẳng một chai dầu đổ hay không nữa. Ngô Tiểu Đông là còn tạm được, thói quen của cậu ta là đầu tiên biến khu vực xung quanh mình thành chuồng chó, khi chính cậu ta không chịu đựng được nữa thì sẽ biết đi dọn dẹp lại, sau đó tạo ra một cái chuồng chó khác, lại dọn dẹp, cứ lặp đi lặp lại mãi không ngừng.

Mở máy giặt, bên trong vẫn còn một thùng quần áo đã được sấy khô. Ngô Tiểu Đông ném túi rác đang cầm xuống đất rồi chạy tới: "Để em phơi để em phơi, xin lỗi, toàn là của em, hôm qua giặt rồi quên lấy ra."

Phùng Liễm Thần bước sang một bên, đưa cho cậu ta vài cái móc áo: "À mà này, cậu tìm việc đến đâu rồi?"

Ngô Tiểu Đông vừa giũ quần áo vừa nói: "Đừng nhắc đến chuyện đó, em đã nộp đơn xin việc ở hơn chục công ty, nhưng không một công ty nào trả lời."

"Không cần vội, rải đơn xin việc là chuyện bình thường, cứ kiên nhẫn chờ tin tức."

"À mà anh, công ty anh có đang tuyển dụng không? Không có cơ hội đề cử nội bộ hay gì sao?"

"Tôi sẽ hỏi thăm giúp cậu." Phùng Liễm Thần nói. "Trước tiên gửi cho tôi một bản sơ yếu lý lịch xem đã."

Ngô Tiểu Đông học máy tính, vừa mới tốt nghiệp nên chưa có nhiều kinh nghiệm, mùa tuyển dụng năm nay của Đàm Thị đã qua rồi, đề cử nội bộ cũng không thành công. Nhưng Phùng Liễm Thần xem qua hồ sơ của Ngô Tiểu Đông thấy có đầy hoạt động hội học sinh, anh giúp chỉnh sửa lại cho trông chuyên nghiệp hơn, sau đó có vẻ như cách này hiệu quả, cậu ta bắt đầu nhận được vài lời mời phỏng vấn.

Ngô Tiểu Đông lấy bộ quần áo chuẩn bị để mặc đi phỏng vấn ra khỏi vali, hỏi Phùng Liễm Thần có bàn ủi hơi nước cầm tay không. Bộ vest nhăn nhúm ấy gợi cho Phùng Liễm Thần nhớ lại cách ăn mặc trước kia của mình từng bị trêu chọc là không biết đi môi giới bất động sản hay bán bảo hiểm, mới chớp mắt mà đã qua bao nhiêu năm rồi.

Anh dẫn Ngô Tiểu Đông đến trung tâm thương mại, mua cho cậu ta một bộ vest mới tươm tất hơn. Đến lúc trả tiền, Ngô Tiểu Đông còn thấy tiếc, chê bỏ ra vài ngàn tệ cho một bộ đồ là quá đắt. Phùng Liễm Thần quẹt thẻ, nói coi như tặng cậu ta, chúc cậu ta đi làm thuận lợi trước. Mợ của Phùng Liễm Thần biết chuyện thì chuyển tiền trả lại cho anh, cảm ơn anh đã chăm sóc em họ, hai người khách sáo một hồi, anh cũng nhận tiền.

Cuối tuần, anh giúp Ngô Tiểu Đông thử phỏng vấn. Khoảng một tháng sau, Ngô Tiểu Đông thông báo đã nhận được offer.

Chẳng biết từ khi nào, cuối thu đã trôi qua, những dấu hiệu đầu tiên của mùa đông đang dần hiện rõ trên bầu trời trắng bợt.

Ban đầu Phùng Liễm Thần nghĩ rằng Ngô Tiểu Đông có việc làm rồi thì sẽ thích sống chung với bạn gái hơn. Nhưng cậu em họ này đi tìm nhà một vòng, lại thấy nơi nào mình thích cũng rất đắt đỏ, để tiết kiệm chi tiêu, cậu ta vẫn ở lại nhà anh, mãi không nhắc đến chuyện chuyển đi. Vì tình người, Phùng Liễm Thần cũng không vội đuổi cậu ta đi.

Có thêm họ hàng sống cùng, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc cần phải lo liệu, lối sống của hai bên khác nhau, nên xung đột là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Phùng Liễm Thần luôn giữ hình ảnh chín chắn điềm tĩnh cả ở trong nhà lẫn ngoài xã hội, thường thì anh cũng không tính toán gì với Ngô Tiểu Đông.

Tuy Ngô Tiểu Đông không trả tiền thuê nhà nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ trả tiền điện nước, mua thêm đồ cho vào tủ lạnh theo lời dặn của cha mẹ. Phùng Liễm Thần cải tạo phòng làm việc thành phòng cho khách, cho cậu ta ở tạm, phần lớn thời gian, hai người đều tự lo việc mình, coi như yên bình.

Những ngày cuối tuần rảnh rỗi, Phùng Liễm Thần lại lái xe về nhà bà nội, anh cũng biết Ngô Tiểu Đông thỉnh thoảng lại dẫn bạn gái về. Chuyện này giống như hai bên cách nhau một tấm màn mỏng, thấy mà không nói, chỉ cần người trẻ đừng đi quá xa, Phùng Liễm Thần cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ có điều trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai trẻ, nếu Đàm Sĩ Chương bất ngờ đến thì có lẽ không tiện ở lại qua đêm. Không hiểu sao Phùng Liễm Thần lại nảy ra ý tưởng này khi nhìn thấy Ngô Tiểu Đông chơi game trên tivi ở phòng khách. Hai con người với tính cách trái ngược hoàn toàn như vậy gặp mặt, liệu có xuất hiện cảnh tượng bốn mắt trợn lên nhìn nhau không nhỉ, hình ảnh này thật khó tưởng tượng, thậm chí còn mang vai phần hài hước kỳ lạ.

Nhưng có lẽ việc này sẽ không thực sự xảy ra, kể từ sau Trung thu, Đàm Sĩ Chương không đến thăm nhà anh nữa.

Giữa Phùng Liễm Thần và y không hẳn là xa cách, bởi vì bọn họ vốn chưa bao giờ quá thân mật, họ chỉ đơn giản là trở lại mối quan hệ đồng minh lợi ích. Thỉnh thoảng anh vẫn gặp riêng Đàm Sĩ Chương, hoặc là tình cờ gặp nhau trên sân thượng, cùng nhau hút một điếu thuốc khi không có ai xung quanh; hoặc có thể vì có vài công việc cần hợp tác trong một dự án, sau khi kết thúc sẽ tìm một nơi cùng nhau ăn trưa, trò chuyện bâng quơ, chia sẻ những câu chuyện phiếm.

Giống như cách Phùng Liễm Thần coi các dì lao công như một mạng lưới tình báo, Đàm Sĩ Chương hiện cũng đang để anh phát huy tác dụng tương tự. Thực ra, ngoài việc dặn Phùng Liễm Thần không can thiệp quá sâu, y cũng không đặc biệt muốn anh làm gì ngáng chân No.7.

Công việc trở nên bận rộn, cơn gió mùa đông buốt giá tràn qua các con phố và ngõ hẻm, đồ trang trí Giáng sinh treo khắp mọi nơi, như thể tất cả cũng xảy ra trong chớp mắt.

---

Tác giả nhắn gửi:

Chú thích: Nội dung chuyên môn trong truyện tham khảo từ: "Phân tích chiến lược truyền thông của các thương hiệu trang sức xa xỉ nước ngoài tại Trung Quốc", "Phân tích ngắn gọn về các chiến lược tiếp thị thương hiệu xa xỉ quốc tế", "Đóng góp của quảng cáo truyền thống là gì (Hiểu các khái niệm cơ bản về đóng góp của quảng cáo truyền thống)" và vân vân, sau đó hoàn toàn bịa đặt, chỗ nào tức cười thì xin đừng coi là nghiêm túc.

Người dịch:

Không có nhân viên nào thích họp lúc chỉ còn 5 phút là tới giờ tan làm hết.

Bình Luận (0)
Comment