Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 44

Kỳ nghỉ lễ Giáng sinh và năm mới kéo dài liên tiếp khiến nó trở thành trận địa quan trọng mà mọi doanh nghiệp phải tranh giành. Làn sóng Black Friday đến đúng như dự kiến, các cửa hàng trực tuyến và trung tâm mua sắm đồng loạt triển khai nhiều hoạt động khuyến mại khác nhau.

Tất nhiên, một vài thương hiệu sẽ không bao giờ hạ thấp tiêu chuẩn của mình, trong thế giới hàng xa xỉ không có giảm giá, nhiều nhất là tổ chức vài sự kiện để hòa vào không khí.

Phùng Liễm Thần đến công ty, lấy một cuốn Thời trang Tân Lệ từ quầy báo ở bàn lễ tân. Trở lại văn phòng, tiện tay lật qua một vài trang, logo Trang sức Lệ Hoa ngay lập tức đập vào mắt anh.

Tạp chí giới thiệu bộ sưu tập mới của Trang sức Lệ Hoa cho quý tiếp theo, nghệ sĩ đang đeo nó là một nam diễn viên mới nổi lên trong nửa cuối năm nay. Là mới nổi, chứ không phải người mới, nam diễn viên này đã ngoài ba mươi, sắp bước sang tuổi bốn mươi, đóng phim đều đặn từng bước suốt mười mấy năm qua, nhưng chưa bao giờ đảm nhận những vai diễn quan trọng, khiến anh ta bị gọi là "vai phụ vạn năm". Nhưng có lẽ là kinh nghiệm tích lũy đủ nhiều ắt sẽ bùng nổ, một bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp đã mời anh ta đóng vai chính, kết quả là rất thành công, cả phim lẫn người đều hot lên chỉ sau một đêm. Tập đoàn đã bắt đầu tiến hành mời hợp tác, cũng diễn ra khá nhanh.

Phùng Liễm Thần nhìn xuống cái tên, Lương Quảng Liệt. Tên sao người vậy, ngoại hình của anh ta rất nổi bật, đường nét góc cạnh sắc sảo, ngực rộng vai rộng, vóc dáng quả nhiên là đẹp mắt. Bộ vest họa tiết màu mè mặc lên người anh ta trông đầy đặn lại cá tính, đeo bộ phụ kiện công sở dành cho nam giới trưởng thành của Trang sức Lệ Hoa có thể tôn nhau lên khá hoàn hảo.

Nhưng rồi anh lại vô cớ nhớ đến đoạn phim quảng cáo từng nổi như cồn của Đàm Sĩ Chương, vóc dáng của y thực ra cũng không kém gì. Chỉ là khi so sánh, vẻ ngoài của Đàm Sĩ Chương lạnh lùng hơn, tạo cảm giác uy nghiêm mà cô liêu.

Ngoại hình của người với người cũng cần so sánh. Khi đặt cạnh Phùng Liễm Thần, đường nét khuôn mặt của y sẽ thuộc dạng sâu lắng cương nghị, nhưng so với Lương Quảng Liệt theo phong cách khôi ngô vạm vỡ, y lại có vẻ thanh tú tinh xảo.

Lúc này, Trương Viễn Sơn đang tìm Phùng Liễm Thần trong nhóm: "Cái Bé 7 gì đó là hàng của các cậu phải không?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Cậu nói No.7 à? Đúng rồi, có chuyện gì?"

Trương Viễn Sơn đổi luôn sang tin nhắn thoại: "Ờ, thì ra tên này à, tôi nghe em họ tôi nói vậy, cái gì mà 7 gì đó... Lão Phùng, quan hệ của chúng ta thì không cần phải nói thêm đâu ha, vậy thì cậu có thể dùng mối quan hệ nội bộ, lấy cho tôi hai cái mã mời được không?"

Trương Viên San đang chìm trong bể khổ tăng ca của nô lệ tư bản vào cuối năm, dạo này cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong nhóm chat, cô đột nhiên trồi lên cằn nhằn: "Cậu là trai thẳng đấy, cần thứ đó để làm gì?"

"Coi thường tôi ha, tôi cũng biết lên mạng. Dạo này nó cũng hot lắm phải không?"

"Hot là vì công ty người ta chơi chiến lược tiếp thị khan hiếm, tung ra số lượng có hạn, rồi thì chương trình bốc thăm diễn ra trên khắp cõi mạng, mã này cực kỳ khó kiếm, bọn đầu cơ đang đẩy giá lên cao, cậu nên hỏi thử Liễm Thần có thể cho không đã."

"Thật sao, hot dữ vậy luôn hả?" Trương Viễn Sơn rõ ràng không biết gì cả: "Nếu khó khăn thật thì khỏi cần."

Phùng Liễm Thần đáp: "Tôi có thể thử hỏi riêng cho cậu, các cậu đừng làm ầm ĩ là được."

Trương Viên San lại im lặng, một lúc thật lâu sau mới trở lại: "À, tôi không cần đâu, cậu lấy cho Lão Trương thôi."

Ngược lại, Trương Viễn Sơn rất tò mò: "Dạ rõ, thưa sếp Phùng, tôi có thoát ế được hay không là tùy thuộc vào cậu đấy nhé."

Trương Viễn Sơn hình như lại tìm được một crush mới, đang lo quan tâm chăm sóc lấy lòng, dự định tặng cô món đồ trang sức này làm quà. Thực ra, hắn đã để mắt đến rất nhiều cô gái, lần này còn chưa biết có thoát ế thật không, hay chỉ là đang đơn phương, mà dường như cũng chẳng quan trọng lắm.

Phùng Liễm Thần mỉm cười, đặt điện thoại xuống.

Tuy vậy, có thể thấy là No.7 đã thành công xây dựng được danh tiếng, thực sự đã tạo nên tiếng vang lớn trên mạng trong thời gian gần đây. Bộ trang sức được thiết kế độc đáo này - nhờ chiến lược Marketing tận dụng xu thế, Marketing khan hiếm cộng thêm Marketing lan truyền, các thông điệp quảng cáo lan truyền như virus trên các nền tảng mạng xã hội lớn, đồng thời nhanh chóng lan truyền trong cộng đồng người dùng mạng trẻ - xâm nhập vào mọi ngóc ngách, thậm chí còn gây ra một cơn sốt kỳ lạ. Mọi hành động tiếp thị đều nhằm mục đích tạo ra hình ảnh thương hiệu bí ẩn và cao cấp, cho người tiêu dùng biết rằng đây là xu hướng tối thượng hiện nay.

Đàm Hạo Dương cà lơ phất phơ thì đúng là có cà lơ phất phơ, đến lúc phải quyết liệt thì vẫn rất liều mạng.

Trên thực tế, một trong những điều mà các thương hiệu xa xỉ làm tốt nhất trong tiếp thị là kể chuyện - một thương hiệu không có câu chuyện chắc chắn sẽ trở nên hời hợt. Nhìn lại các thương hiệu trang sức quốc tế lớn, cái nào không có lịch sử lâu đời và được truyền qua nhiều thế hệ, cái nào lại không thích phô trương những truyền thống xa xưa gắn liền với hoàng gia, sử dụng sức nặng của những câu chuyện lịch sử để làm nổi bật địa vị và chất lượng cao cấp của mình.

Một thương hiệu mới như No.7 chắc chắn không thể kể câu chuyện như thế, tất nhiên, bản thân họ cũng không định hướng đến việc làm một thương hiệu già nua.

Đàm Hạo Dương tận dụng mối quan hệ của mình, hợp tác với các công ty sản xuất uy tín trong ngành để làm riêng một bộ phim hoạt hình đặc biệt về chủ đề trang sức mang tên Ánh sao lấp lánh. Chìa Khóa Ánh Sao đóng vai trò là nhà tài trợ độc quyền, khéo léo tích hợp dòng sản phẩm No.7 vào bộ phim. Thực tế cho thấy hiệu quả rất đáng ngạc nhiên, có bàn tay tư bản thúc đẩy sau lưng, độ phổ biến ít nhất cũng đạt hoặc thậm chí vượt quá mong đợi.

Bộ phim hoạt hình được giao cho một đội ngũ sản xuất có trình độ. Mặc dù không trực tiếp tham gia, Phùng Liễm Thần và những người khác vẫn nỗ lực hết sức để hợp tác với đội ngũ sản xuất ở mọi giai đoạn, từ khởi xướng dự án đến hoàn thiện kịch bản và hậu kỳ, thậm chí còn phân công một người phụ trách sản phẩm làm việc chặt chẽ với đối tác.

Khi phim được phát hành trên mạng, có thể thấy nhân viên trụ sở tập đoàn và Chìa Khóa Ánh Sao, thậm chí cả các giám đốc điều hành đều đang cầm điện thoại, theo dõi từng tập phim mỗi ngày giống như khán giả. Ai nấy đều xem rất thích thú, trở thành cái cớ hoàn toàn chính đáng để lười biếng trong giờ làm việc.

Thực ra chọn chủ đề cho bộ phim hoạt hình này không dễ, vì bề ngoài không giống một quảng cáo nhưng thực chất là được thiết kế riêng cho No.7. Bên cạnh việc tìm cách lồng ghép thương hiệu vào cốt truyện một cách tinh tế và không gây phản cảm, còn là phải duy trì phong cách chung của toàn bộ kịch bản. Nói cách khác, ít nhất nó phải trông cao cấp sang trọng, không được quá thấp kém, không được hùa theo thị trường cấp thấp chỉ để thu hút sự chú ý. Nhưng thành thật mà nói, có bao nhiêu người thực sự thích nội dung nghệ thuật xuất sắc, uyên thâm mà ít người hiểu?

Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, nhưng may mắn là đội ngũ sản xuất có kinh nghiệm, không chỉ hoàn thành sản xuất đúng tiến độ mà còn cân bằng được các yêu cầu, sau nhiều lần chỉnh sửa cùng Đàm Hạo Dương và giám đốc Thương hiệu, đạt được phong cách thu hút cả thị hiếu tinh tế lẫn phổ thông mà họ mong muốn.

Bản thân chủ đề này khá được ưa thích, liên quan đến danh gia vọng tộc, ngành công nghiệp giải trí, cuộc chiến giành quyền thừa kế, trả thù, yêu hận tình thù... Theo cách nhìn của Phùng Liễm Thần, nó đại khái là dùng phong cách kể chuyện chính kịch nghiêm túc làm vỏ ngoài cho một câu chuyện bi kịch có phần bình dân.

Khái quát nội dung thì gồm có nhân vật chính là cậu con trai út bị cuốn vào một âm mưu gia tộc, rơi xuống vực trong một vụ tai nạn xe hơi, sau hai năm trở về với một danh tính mới, phát hiện ra mọi thứ đã thay đổi. Vị hôn thê đã cưới anh cả, tài sản thừa kế của cha để lại thì bị họ hàng phân chia, bản thân chẳng còn lại gì. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng không còn gì trong tay, nhân vật chính bất ngờ có được cơ hội ra mắt nhờ khả năng cảm âm tuyệt đối chưa từng được biết đến. Với sự giúp đỡ của một quý nhân, nhân vật chính đã trở thành ngôi sao đang lên trong ngành giải trí, một lần nữa quay trở lại giới thượng lưu. Sau đó nhân vật chính vừa phát triển sự nghiệp giải trí, vừa bí mật điều tra sự thật, đền ơn và trả thù, thề sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về mình.

Mặc dù logic của câu chuyện không hoàn toàn hợp lý, nhưng bỏ qua điều đó thì kỹ năng của biên kịch rất tốt, kịch bản viết ra có sức truyền cảm, hình tượng nhân vật cũng khá tốt. Đội ngũ mỹ thuật rất đáng tin cậy, nét vẽ cũng đủ đẹp nên khán giả theo dõi rất chân thật.

Ngay cả nhân viên của Đàm Thị, các cô gái trẻ như Hoàng Nhuế, cũng rất nhiệt tình sáng tác các tác phẩm phái sinh trên vài nền tảng và trang web nhất định. Ban đầu tất nhiên vẫn do các kênh chính thức âm thầm điều hướng, thông qua hợp tác với một số KOL trong lĩnh vực truyện tranh và hoạt hình, khi nhóm nhỏ này dần phát triển, hầu hết nội dung đều do khán giả tự sáng tạo. Sau khi người con trai út trở về gia đình giàu có với một danh tính mới, chỉ có quản gia cũ của gia đình nhận ra vấn đề, cũng là người duy nhất bắt đầu nghi ngờ danh tính thực sự của anh ta, hai người thăm dò lẫn nhau, phân cảnh giằng co rất thú vị, khiến cặp đôi này được yêu thích đặc biệt.

Thật sự không nên đánh giá thấp sức mạnh của văn hóa anime và manga, xuất hiện vô số tác phẩm do người hâm mộ sáng tạo cũng có nghĩa là về sau có thể duy trì được độ phổ biến. No.7 tận dụng đà phát triển, tận dụng sự nổi tiếng và sức hút còn sót lại của bộ phim, nhân cơ hội này xây dựng bản sắc thương hiệu của riêng mình. Yêu ai yêu cả đường đi, nhiều người chuyển tình yêu của họ đối với các nhân vật sang các sản phẩm "hợp tác" mà họ có thể mua.

Người tiêu dùng ở các nhóm tuổi khác nhau thì tâm lý khi tiêu thụ hàng xa xỉ cũng khác nhau. Các thương hiệu có thiết kế thông minh và câu chuyện hấp dẫn thường sẽ được tăng điểm trong mắt người trẻ. Trong quá khứ, hàng xa xỉ thường mang lại cảm giác cao quý, xa cách và lạnh lùng, No.7 không hoàn toàn từ bỏ cảm giác này, nhưng đồng thời vẫn nắm bắt được những từ ngữ có sức hấp dẫn độc đáo của thế hệ này, giống như một anh chàng rất ngầu đang hờ hững hùa theo những sở thích xa xỉ đa dạng của giới trẻ.

Trước mắt, bộ sản phẩm đầu tiên Hình Học Cực Hạn sắp được tung ra đã có mặt trên trang web chính thức. Bộ sưu tập trang sức này được định vị theo phong cách trung tính, không phân biệt giới tính, tự xưng phù hợp để làm quà tặng cho cả bạn trai và bạn gái. Giá cả không hề rẻ, nhưng còn chưa phải muốn mua lúc nào cũng được, cần có mã mời để đăng ký trên trang web. Nhưng rất khó để có được mã mời, nhiều người không biết gì cả, cứ như không có mối quan hệ thì không thể có được bất kỳ đầu mối nào.

Hình thức tung hàng giới hạn này đã kéo mức độ thảo luận và mong đợi của Hình Học Cực Hạn lên cực kỳ cao. Cái gì càng không thể đạt được thì càng được mong muốn, những thứ cần phải giành giật mới là thứ tốt, đây là tâm lý bẩm sinh của con người. Một khi tâm lý "giành giật" xuất hiện, tiền dường như không còn quan trọng nữa, mọi người sẽ không quan tâm nó có đắt hay không. Có người chỉ chạy theo xu hướng, có người lại thổi phồng và đẩy giá, giá bán đặt trước của nhóm gom hàng đầu cơ đã bị đẩy lên gấp hai, ba lần.

Phùng Liễm Thần suy nghĩ một lát, cầm ống nghe lên bấm số nội bộ, khẽ hỏi vài câu. Phía bên kia đồng ý ngay. Trương Viễn Sơn muốn có mã mời, anh là phó tổng Sản phẩm, muốn lấy vài cái thì quá dễ. Lý do vừa rồi không đồng ý ngay là vì Phùng Liễm Thần thấy khá kỳ lạ, đến nỗi phải khựng lại một lúc, anh có một cảm giác... Một cảm giác như đang tự tròng dây vào cổ người quen của mình mà dắt.

Nói đến phần định giá sản phẩm của No.7, tất nhiên đây là quyết định chung được đưa ra sau nhiều lần thảo luận trong cuộc họp của ban lãnh đạo. Nếu lấy giá của túi xách nữ xa xỉ giá rẻ làm tham khảo thì mức giá chung dao động từ vài ngàn đến vài chục ngàn tệ, trong đó 10.000 tệ là ranh giới phân chia rõ ràng. Có những phó tổng của Chìa Khóa Ánh Sao như Vương Gia Diệu thì đề xuất rằng giá của Hình Học Cực Hạn cũng nên được đặt ở mức bốn con số. Xét cho cùng thì phải cân nhắc đến việc lô trang sức này chủ yếu sử dụng vàng trắng 18K, thiết kế tuyến tính đính một phần kim cương tấm, nhưng trên đó không có đá quý lớn, không dùng đến đá chủ thì chi phí giảm đi đáng kể, do đó mức giá mà anh ta đề xuất thực sự khá hợp lý.

Phùng Liễm Thần cũng có mặt trong cuộc họp, nhưng nghe giọng điệu của Đàm Hạo Dương thì gã cảm thấy như vậy là hơi thấp: "Khách hàng mục tiêu của chúng ta là thế hệ lớn lên trong thời đại vật chất dồi dào và kinh tế phát triển nhanh chóng, sếp Vương à, anh đừng cho rằng người trẻ chắc chắn không có tiền trong túi, thay vào đó phải coi họ là những người tiêu dùng tiềm năng có sức mua lớn, đúng không?"

Vương Gia Diệu cố gắng phản bác bằng số liệu, đầu tiên là trình bày báo cáo khảo sát về mức thu nhập bình quân đầu người, sau đó đưa ra ví dụ: "Chúng ta giả sử một người trẻ đã đi làm được ba hoặc bốn năm sau khi tốt nghiệp, ở giai đoạn này của cuộc sống, người này chưa có gia đình phải chu cấp, đã tích lũy được một số tiền tiết kiệm, đang dần bắt đầu theo đuổi một cuộc sống chất lượng cao hơn, để dành được một số tiền trong vài tháng hoặc là nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng của mình, rất có thể mua ngay một sợi dây chuyền giá vài ngàn tệ mà không cần do dự. Tuy nhiên, một khi giá vượt quá năm con số, độ nhạy cảm về giá của hầu hết mọi người sẽ tăng lên đáng kể, khi đưa ra quyết định mua sắm, người ta sẽ do dự tự hỏi liệu có đáng không, có đắt không. Vượt quá giới hạn này, có thể nó không còn là mức giá tối ưu nữa..."

Đàm Hạo Dương hoàn toàn không hiểu, hỏi lại: "Thứ đáng giá hơn 10.000 thật sự đắt sao, phải do dự thật à?"

Đây chính là vấn đề thiếu nhận thức chung trong giao tiếp.

Vương Gia Diệu khựng lại, khuôn mặt thật thà lộ ra vẻ lúng túng, việc tiếp tục thảo luận với gã trên cùng một bình diện bỗng trở nên khó khăn.

Giám đốc điều hành dù sao cũng chỉ là những người bình thường, mỗi người có xuất thân khác nhau, hoàn cảnh trưởng thành và môi trường gia đình của họ cũng rất khác nhau. Ngoài số liệu thống kê thu nhập đơn giản trên giấy tờ, nhận thức của mỗi người đối với vấn đề "có đắt không" thật ra cũng là trải nghiệm mang tính chủ quan.

Như phó tổng Vương Gia Diệu đây, nghe nói anh ta lớn lên ở nông thôn, cuộc sống hàng ngày cũng giản dị, hòa đồng với các nhân viên trẻ trong công ty, hiểu sâu sắc cái gọi là "khó khăn của dân thường" hơn. Có lẽ vì những lý do này mà chiến lược định giá của anh ta có xu hướng thiên về những mức giá phải chăng hơn.

Đàm Hạo Dương lại là cậu ấm nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, có thể mua những món đồ trị giá hàng chục ngàn không chút do dự, gã thực sự không thấy chúng đắt tiền.

Rồi Đàm Hạo Dương suy nghĩ một lát: "Tôi thì tin rằng những người tiêu dùng thường xuyên do dự về việc có đáng không, có đắt không vốn không phải là nhóm khách hàng tiềm năng của chúng ta. Nếu giá cả có thể lọc bỏ những người này thì đó không phải là một cơ chế sàng lọc hiệu quả sao."

Vương Gia Diệu đang định nói gì nữa thì bị gã cười tủm tỉm cắt ngang: "Lấy dạng người trẻ mà anh vừa nhắc đến đi, giả sử sau khi tốt nghiệp họ tìm được một công việc với mức lương hàng năm là 200.000 tệ, làm ba hoặc bốn năm, thì cũng phải được tăng lương ít nhất hai lần đúng không? Với mức lương hàng năm khoảng 250.000 hoặc 300.000, thu nhập khả dụng và khả năng chi tiêu coi như khá đáng kể rồi, vậy thì người này sẽ tiêu tiền vào đâu? Tôi nói lại lần nữa, sếp Vương, đừng lúc nào cũng lo lắng cho người khác trước, đừng nghĩ rằng đó là gánh nặng quá lớn. Định giá là việc của chúng ta, có muốn nâng cao đẳng cấp của mình hay không là việc của họ. Anh phải tin rằng chúng ta và những khách hàng phù hợp với chúng ta chắc chắn sẽ đến được với nhau."

Vương Gia Diệu hắng giọng, không kiên trì giữ ý kiến của mình nữa. Phùng Liễm Thần liếc nhìn về phía Đàm Hạo Dương một cái. Tề Xuân Sinh và các phó tổng khác có ý kiến ​​khác nhau, nhưng nhìn chung, phần lớn đều ủng hộ việc tăng giá. Nếu cảnh này bị ghi lại rồi lộ ra cho người tiêu dùng xem, rất có thể họ sẽ bị mắng là nhà tư bản vô đạo đức, chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền, mang bộ mặt xấu xí.

Tuy nhiên, lời Đàm Hạo Dương nói thực ra lại phù hợp với lập trường, rất thẳng thắn, hơn nữa cũng không thể trách gã nói quá trắng trợn, lập trường của người mua và người bán dù sao thì vẫn khác nhau. Công việc hàng ngày của người bán vốn dĩ là nghiên cứu ra cách moi tiền từ túi người tiêu dùng càng nhiều càng tốt.

Trong bối cảnh tư bản, tạo ra chủ nghĩa tiêu dùng là một lập trường mặc định. Đặc biệt là những người trong hệ thống tiếp thị và bán hàng như họ, dựa trên kinh nghiệm làm việc của Phùng Liễm Thần, hầu hết đều như vậy. Đôi khi có cảm giác rằng khi nói chuyện với các đồng nghiệp của phòng Marketing, con người ta sẽ không bao giờ cảm thấy tội lỗi về việc chi tiêu của mình. Họ sẽ liên tục nhấn mạnh rằng sản phẩm này sau khi giảm giá chỉ có giá 3.000 tệ thôi, vậy mà không mua, còn chờ gì nữa? Vừa mới làm tóc, trong đợt khuyến mãi mới có giá chỉ 5.000 tệ... Có lẽ là để thuyết phục khách hàng, trước tiên ta cần phải thuyết phục chính mình.

Anh đang miên man suy nghĩ những điều này, Đàm Hạo Dương đã nói xong phần mình muốn nói, không quên điểm danh Phùng Liễm Thần lần nữa. Gã lấy tay chống đầu, mặt nở nụ cười giễu cợt: "Trợ lý Phùng, hôm nay anh không mặc bộ đồ Hugo Boss đó, nhưng anh thấy sao?"

Những người khác đương nhiên không hiểu ý nghĩa trong đó, chỉ cảm thấy Đàm Hạo Dương vừa kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo. Nhưng trò đùa nhạt nhẽo đến cực điểm này lại chỉ có hai người họ mới biết, Đàm Hạo Dương nhìn anh bằng ánh mắt như thể họ đang chia sẻ một bí mật riêng tư nào đó.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Phùng Liễm Thần đặt bút xuống, giọng điệu nghiêm túc: "Phạm vi giá trị thương hiệu của hàng xa xỉ thường dao động từ 2 đến 10 lần, tất nhiên, thật ra cũng không có quy tắc cụ thể nào cả, phụ thuộc vào mức độ nổi tiếng và khan hiếm. Nếu chúng ta đã theo lộ trình xa xỉ giá rẻ, giá trị tăng thêm là chấp nhận được, nhưng tôi nghĩ rằng giữ Hình Học Cực Hạn trong khoảng từ 2 đến 3 lần sẽ là phạm vi hợp lý hơn."

Đàm Hạo Dương nhướng mày, lẩm bẩm rằng gã còn muốn tăng đến gấp 4-5 lần, chẳng ăn ý với sếp Phùng gì cả. Cũng không rõ có phải đang nói đùa hay không, nhưng cuối cùng, con số được đưa ra ước tính cao gấp 3 lần so với tiêu chuẩn.

Vì vậy, sản phẩm đơn lẻ rẻ nhất trong dòng trang sức Hình Học Cực Hạn là một sợi dây chuyền đa năng - có thể đeo riêng, đeo chồng, đeo quấn, có thể điều chỉnh độ dài, kết hợp hoàn hảo với nhiều mặt dây chuyền khác nhau cùng dòng - được định giá 4.999, coi như là cấp bậc nhập môn, dùng để chào hỏi. Xem đến giá của các sản phẩm đơn lẻ khác thì mới gọi là cháy nhà ra mặt chuột, ví dụ như mặt dây chuyền, ghim cài áo và nhẫn đều có giá lên đến năm con số.

Xét về trang sức kim loại quý, trang sức vàng trắng có cùng chất liệu và trọng lượng mà mua ở Kim Phụng Tường có thể sẽ phải thêm một chút chi phí thiết kế, nhưng giá chung vẫn dao động theo giá vàng, do đó ít nhất thì cũng tương đối thực tế. Còn No.7... có đáng hay không tùy thuộc vào việc khách hàng có sẵn sàng chi trả hay không.

Phùng Liễm Thần lại nhấc điện thoại lên, trong lòng thì khẽ cười khẩy, ngoài miệng lại là nụ cười bất lực. Anh suy nghĩ rồi quyết định gửi tin nhắn thoại cho Trương Viễn Sơn, khuyên hắn đừng chạy theo xu hướng.

---

Tác giả nhắn gửi:

Chú thích: Nội dung chuyên môn trong truyện tham khảo từ: "Ngành công nghiệp hàng xa xỉ có lịch sử hàng thế kỷ sẽ chuyển mình như thế nào giữa làn sóng trẻ hóa và số hóa?", "Các thương hiệu xa xỉ đang triển khai tiếp thị đến thế hệ Z như thế nào trong thời đại kỹ thuật số?", "Tám kỹ thuật phổ biến trong tiếp thị truyền thông mới", vân vân...

Bình Luận (0)
Comment