Dù chân dung người tiêu dùng trong miêu tả của Đàm Hạo Dương có đẹp đẽ đến đâu, ít nhất thì Phùng Liễm Thần vẫn tự giễu mà khẳng định rằng anh và nhóm bạn của anh có lẽ không nằm trong số những người có thể hướng về phía gã xét trên bình diện mức thu nhập.
Nói trắng ra thì bản thân anh hình như không mấy hứng thú với dòng sản phẩm No.7, cũng không lạc quan về nó như vẻ bề ngoài. Có lẽ trong lòng anh đã có linh cảm từ trước, mặc dù hiện tại nó dường như đang rất thịnh hành, dữ liệu do các công ty quảng cáo phản hồi về có vẻ rất tốt, trong số đó không thiếu những người mù quáng chạy theo xu hướng như Trương Viễn Sơn, thì sau khi cơn cuồng nhiệt của công chúng dần lắng xuống, thứ còn lại sẽ là gì?
Với tư cách là phó tổng phụ trách sản phẩm, trạng thái của anh có vẻ quá tiêu cực. Công việc vốn dĩ là vậy, không phải mọi ông chủ đều là người mình thích, cũng không phải mọi dự án đều được mình đánh giá cao. Phùng Liễm Thần đã cố gắng hết sức để tránh mang cảm xúc cá nhân đối với Đàm Hạo Dương vào trong công ty, với anh, những việc cần làm thì vẫn phải làm. Chỉ là đôi khi biết mình nên làm gì, đi theo hướng nào, đang muốn gì có lẽ còn quan trọng hơn.
Vừa đặt di động xuống thì cuộc gọi nội bộ của Vương Gia Diệu lại đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phùng Liễm Thần, anh ta muốn hỏi việc điều phối sản phẩm trong giai đoạn ra mắt.
Hai phó tổng cùng với trưởng phòng và nhân viên cấp dưới tổ chức một cuộc họp tại phòng họp ở tầng dưới.
Vương Gia Diệu là người có tính cách thực tế, chưa có kinh nghiệm quản lý các dòng sản phẩm cao cấp, tuy đôi khi có sự xung đột về ý tưởng, anh ta vẫn đang cố gắng thích ứng với Đàm Hạo Dương. Về tính cách, anh ta khá hợp với Phùng Liễm Thần, cả hai đều khá ổn định và thực dụng, hai phòng ban phối hợp với nhau rất tốt.
Trưởng phòng Sản phẩm họ Mạc tên Minh, cũng là người đáng tin cậy, năng lực nghiệp vụ khá ổn, nhưng lại hơi thiếu quyết đoán.
Ngoài mối quan hệ giữa lãnh đạo với lãnh đạo, giữa cấp trên và cấp dưới cũng còn nhiều vấn đề cần điều chỉnh để thích ứng với nhau. Ví dụ như Mạc Minh, ấn tượng đầu tiên của Phùng Liễm Thần về cậu ta là dài dòng. Trước khi được điều chuyển đến đây, rõ ràng cậu ta đã làm quản lý sản phẩm ở một công ty con khác được ba năm, nhưng dường như không có thói quen ra quyết định, việc dù nhỏ nhặt đến đâu cũng phải đến báo cáo, hỏi ý Phùng Liễm Thần. Điều này cho thấy có lẽ cấp trên cũ của cậu ta có thói quen nắm trong tay mọi việc.
Phùng Liễm Thần vẫn bình tĩnh, nhưng có một khoảng thời gian mà mỗi khi Mạc Minh hỏi điều gì, câu trả lời của anh luôn là "cậu tự xem rồi làm". Không phải là anh hoàn toàn phớt lờ mọi thứ, mà là thúc đẩy cậu ta học cách gánh vác trách nhiệm của một quản lý cấp trung. Phùng Liễm Thần có đủ sức lực và thời gian, hơn nữa chỉ cần anh muốn thì có thể quan tâm đến từng chi tiết nhỏ, nhưng những người ở dưới không thể hình thành thói quen trông cậy vào anh trong mọi việc.
Trên thực tế, mỗi người đều có phong cách quản lý riêng, không có phong cách nào là hoàn toàn vượt trội hay kém cỏi cả. Như phó tổng Thiết kế Tiền Khắc là kiểu hoàn toàn trái ngược với anh, không buông tay bất cứ việc gì, đến nay vẫn đích thân đảm nhiệm trách nhiệm trưởng phòng Thiết kế.
Phùng Liễm Thần học được kỹ năng quản lý cấp dưới từ Đàm Nho, cái danh lực lượng dự bị cấp cao của anh không phải chỉ để trưng. Anh theo sát bên chủ tịch, trước tiên tầm nhìn đã mở rộng vượt xa nhiều người khác, dù chưa nắm giữ quyền lực, anh cũng dần quen với việc nhìn nhận vấn đề từ một góc nhìn rộng hơn. Đối với anh, nhiệm vụ chính của một lãnh đạo là làm một tổng chỉ huy giỏi - nắm bắt định hướng kinh doanh, kiểm tra kế hoạch dự án, biết cách sử dụng nhân viên hiệu quả, bố trí đúng người vào đúng vị trí thích hợp, tất cả đều là nghệ thuật. Quan trọng nhất là chịu trách nhiệm giải quyết triệt để mọi vấn đề phát sinh.
Càng làm nhiều thì càng có khả năng mắc lỗi, đặc biệt là ở một bộ phận mới. Trong vài tháng qua, Mạc Minh cũng có những quyết định sai lầm, giữa bộn bề công việc thì không thể tránh khỏi sơ suất, dưới quyền quá nhiều nhân viên thì không hiếm những lúc sai sót, đủ thứ lỗi dù lớn hay nhỏ đều đã xảy ra. Phùng Liễm Thần thường không phê bình gay gắt, việc nào ra việc đó, giải quyết vấn đề ngay tại chỗ, không hà khắc nhưng vẫn nghiêm túc.
Lúc đầu, Mạc Minh cảm thấy hơi nản lòng. Có nhiều kiểu lãnh đạo, nhưng kiểu như Phùng Liễm Thần thì cứ như đang chăn thả, rõ ràng là tâm trí của anh không tập trung bên này. Nếu người quản lý trực tiếp mà không thèm chịu trách nhiệm, chỉ cần dùng đầu gối nghĩ thôi cũng biết công việc của mình sau này sẽ trở nên khốn khổ đến mức nào.
Sau này cậu ta mới dần nhận ra rằng Phùng Liễm Thần tuy có vẻ thờ ơ, nhưng tuyệt đối là không hề lơ đãng một chút nào. Anh chỉ đơn giản là trao quyền quyết định, nhưng vẫn tự mình chịu rủi ro. Điều càng hiếm có hơn là mỗi khi cấp dưới gây ra vấn đề, phản ứng đầu tiên của anh không bao giờ là phàn nàn hay vội vàng đùn đẩy trách nhiệm. Nhiều lần anh thậm chí không hề làm ầm ĩ mà lặng lẽ dọn dẹp mớ hỗn độn, rồi cải thiện quy trình.
Có người thực sự nghĩ anh không biết gì về dự án này à? Thực ra anh biết hết mọi thứ, cứ như thể có mắt ở sau gáy vậy. Có nhân viên cho rằng Phùng Liễm Thần không có thời gian đọc kỹ nhiều tài liệu kém quan trọng, nên chỉ làm bừa rồi nộp lên, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Kết quả chỉ là tự tin thái quá mà thôi, ngay cả những vấn đề nhỏ nhặt nhất cũng bị bắt được, bị tra hỏi từng cái một đến khi không nói nên lời, sau đó không ai dám làm vậy nữa.
Vì vậy đến bây giờ, Mạc Minh rất kính phục cấp trên của mình. Thậm chí cậu ta còn hơi đắc ý, thầm cảm thấy mình đã đạt đến cảnh giới vua tôi hòa hợp. Xưa cậu ta ở công ty con, Phùng Liễm Thần ở tập đoàn, cách nhau khá xa, hỏi tên thì tất nhiên cũng từng nghe đến, nhưng cái gọi là sức hấp dẫn và năng lực cá nhân thì phải tiếp xúc gần gũi mới có thể cảm nhận được.
"Phải rồi sếp Phùng."
"Sao?"
"Vừa rồi sếp Vương có nói việc giám sát hoạt động và phản hồi của người dùng, nếu đã giao cho chúng ta làm, hay là để Tiểu Triệu dành thời gian theo dõi sát."
"Chỉ cần cô ấy làm được thì không thành vấn đề." Phùng Liễm Thần nhớ ra đó là người mới: "Cậu thấy ổn thì tôi không phản đối."
"Có thể làm được, bây giờ cô ấy chỉ còn việc tổng hợp các báo cáo tóm tắt và phân tích dự án, để cô ấy hiểu rõ hơn cũng tốt."
Phùng Liễm Thần nói: "Phải nhờ cô ấy tranh thủ hoàn thành báo cáo phân tích và tổng kết cuối năm, sau Tết tây đưa tôi xem bản thảo đầu tiên."
Anh thấy được sự nhiệt tình của Mạc Minh, thực ra, dù không mấy lạc quan về dự án này, nhưng không có nghĩa là Phùng Liễm Thần cố tình chểnh mảng.
Khi đến Chìa Khóa Ánh Sao, anh dự định sẽ tận dụng cơ hội này để đào tạo một đội ngũ phát triển sản phẩm mới có năng lực. Dù thành công hay thất bại, tất cả đều là tích lũy kinh nghiệm, một dự án được hoàn thành đến đâu không phải quan trọng nhất, mà quan trọng là công ty không chỉ tập trung vào một dự án. Anh hy vọng rằng đội ngũ này sẽ trưởng thành hơn, đi đến đâu cũng có khả năng phát huy tác dụng của mình. Đó là vì chính anh, cũng vì những nhân viên mà anh đã lãnh đạo.
Họp xong đi ra thì đã đến giờ trà chiều, chế độ phúc lợi của công ty con cũng ngang bằng với trụ sở chính, cung cấp đủ trà, đồ ăn nhẹ và trái cây. Vương Gia Diệu và Phùng Liễm Thần sánh bước vào phòng trà, từ xa đã thấy một đống bánh đủ màu sắc trên bàn.
Hôm nay trà và đồ ăn vặt nhiều vô kể, nhưng Phùng Liễm Thần đi ngang qua mà không vào: "Mọi người ăn đi, tôi còn phải lên lầu." Lên lầu tất nhiên là lên tầng 28, cuối năm đang đến gần, tập đoàn có rất nhiều việc cần giải quyết.
Vương Gia Diệu lên tiếng cản lại: "Có việc gì gấp sao? Ăn bánh trứng trước đi."
Phùng Liễm Thần nhìn xuống điện thoại: "Thôi... chủ tịch Đàm gọi tôi lên nói chuyện. Sếp Vương, đã nói chuyện với anh chưa?"
Vương Gia Diệu xua tay nói: "Vậy thì cậu đi nhanh đi, chúng tôi thì chưa, hình như đều xếp sau cậu."
*
Phùng Liễm Thần cung kính gõ cửa bước vào, ngồi xuống đối diện bàn trà trong văn phòng chủ tịch.
Đàm Nguyệt Tiên tìm anh đến là vì quy trình nói chuyện với nhân viên. Cả hai ngồi ở sô pha, thật ra thái độ và bầu không khí khá thoải mái. Đàm Nguyệt Tiên vẫn mặc bộ váy công sở lịch lãm, nét mặt bình dị dễ gần, khác hẳn vẻ cứng nhắc thường ngày, pha trà trên khay trà xong thì đưa một tách cho Phùng Liễm Thần.
"Sức khỏe của bà nội cậu thế nào? Thường ngày ở quê có ai chăm sóc?"
"Vẫn ổn, bà cụ còn tự chăm sóc bản thân được, thỉnh thoảng tôi lại ghé về thăm."
"Hôm đó tôi còn nghe họ nói, ai cũng biết cậu có thói quen về nhà định kỳ, hiếu thảo thật đấy Liễm Thần."
"Không dám, không đến mức ấy, cái chính là gần nhà, mọi người chỉ đùa thôi, bà đừng để ý quá."
Hình thức trò chuyện thực ra rất thoải mái, không chỉ nhắm vào một mình anh mà là tất cả nhân viên của trụ sở chính được gọi đến từng người một, có gì thì nói cái đó, hoặc là để xây dựng mối quan hệ hoặc thảo luận các vấn đề liên quan đến công việc, chủ yếu là để thể hiện sự quan tâm đến nhân viên. Nếu một cá nhân có bất kỳ nhu cầu hoặc ý kiến nào về công ty, đây cũng là cơ hội để nói chuyện trực tiếp với ban quản lý cấp cao. Tất nhiên, nếu ai thực sự muốn nịnh bợ... thì đây cũng là một cơ hội.
Thực ra, theo chế độ nhân sự, không có quy định thành văn nào yêu cầu chủ tịch phải làm những việc này, ý tưởng này do chính Đàm Nguyệt Tiên đề xuất. Chức vụ chủ tịch có thể chỉ là một linh vật, cứ việc phủi tay bỏ mặc mọi việc, hoặc cũng có thể tự mình làm đến nơi đến chốn. Từ khi nhậm chức, Đàm Nguyệt Tiên đã chứng minh bằng hành động của mình rằng bà sẽ làm theo kiểu thứ hai. Khác với tâm lý cố gắng giữ chức vụ của mình thêm vài năm nữa cho đến khi nghỉ hưu của Hoàng Đại Quân, bà đã giành lấy vị trí này thì phải làm sao cho không ai chỉ trích được mình, dù chỉ trong vài năm.
Dù sao cũng chỉ là trò chuyện, quá trình và thời lượng thực sự khá linh hoạt. Nhiều nhân viên ở cấp cơ sở có lẽ lần đầu tiên được tiếp xúc riêng với Đàm Nguyệt Tiên, nói chuyện vừa nhanh vừa lắp bắp, chỉ được vài câu hình thức rồi về. Còn người nắm chức vụ chủ chốt như Phùng Liễm Thần lại có rất nhiều việc cần phải bàn bạc kỹ càng, anh ở trong văn phòng của Đàm Nguyệt Tiên gần một tiếng đồng hồ.
Đàm Nguyệt Tiên đương nhiên tin tưởng Phùng Liễm Thần, trong sáu tháng qua, vì anh thận trọng lại giàu kinh nghiệm nên ngày càng được tin cậy hơn. Nhân cơ hội này, bà đã nói rất nhiều vấn đề, đồng thời đích thân thảo luận về thành tích và tiền thưởng của Phùng Liễm Thần năm nay. Mặc dù vì cơn sóng gió di chúc gây ra vài trắc trở thăng trầm, nhưng cuối cùng anh vẫn được tính là thăng chức, đãi ngộ cũng may mắn tăng lên phần nào. Người làm công ăn lương đi làm cũng chỉ vì cơm áo gạo tiền, kết quả này đã là không có gì đáng phàn nàn.
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn phải quay lại công việc.
Nội dung công việc mà Phùng Liễm Thần phụ trách gồm hai phần, một nửa là báo cáo với sếp lớn về tình hình dự án cụ thể của Chìa Khóa Ánh Sao trong nửa năm qua, những vấn đề gặp phải và giải pháp; một nửa là trao đổi với bà về tiến độ một vài dự án của tập đoàn cũng như kế hoạch công việc cho năm tới.
Kể ra thì, công ty con có cách làm việc riêng của công ty con, tập đoàn cũng không hề nhàn rỗi, gần đây đã có những động thái lớn. Sau khi kết thúc sự kiện Triển lãm trang sức Quốc tế Kim Thành vào giữa năm, tập đoàn Hồng Hải - thương hiệu hàng xa xỉ khổng lồ nổi tiếng quốc tế - đã gửi lời mời đến. Bên kia có ý định thâm nhập thị trường vàng bạc và trang sức châu báu trong nước, lựa chọn hợp tác với tập đoàn Vàng bạc Đá quý Đàm Thị.
Cơ hội này không làm Phùng Liễm Thần ngạc nhiên, thậm chí anh còn không thấy xa lạ.
Đây không phải là lần đầu tiên hai tập đoàn hợp tác. Chỉ hai năm trước, tập đoàn Hồng Hải đã lần đầu tiên thử bước chân vào lĩnh vực trang sức và phụ kiện, thiết kế một bộ trang sức phù hợp cho dòng sản phẩm thời trang nữ của mình, bao gồm dây chuyền và mặt dây làm bằng vàng bạc, nhẫn tròn nhỏ và vòng tay vuông làm bằng đồng thau. Thậm chí còn thiết kế đặc biệt một bộ đầm dạ hội hở lưng gợi cảm đính kim cương tấm và thắt lưng đính đinh tán theo phong cách đường phố, được người mẫu mặc đi trình diễn tại các buổi trình diễn thời trang lớn trong năm đó. Việc này cũng như gửi tín hiệu đến thế giới bên ngoài rằng họ sắp bước vào một ngành công nghiệp mới.
Nhưng những tập đoàn hàng xa xỉ khổng lồ như vậy dù có nguồn vốn lớn cũng không dễ dàng có được nguồn lực để sản xuất bước đầu. Vật liệu, nhà máy, nhà thiết kế giàu kinh nghiệm và thợ thủ công lành nghề với kinh nghiệm mấy chục năm... tất cả những thứ này đều đòi hỏi chi phí cao, vì vậy phương án hiệu quả nhất về mặt chi phí tất nhiên là hợp tác với tập đoàn trang sức uy tín, tận dụng công nghệ hiện có và đội ngũ nhân viên lành nghề của họ. Nói cách khác, những món trang sức được trưng bày vào thời điểm đó thực chất được sản xuất tại trung tâm Nghiên cứu và Phát triển của Đàm Thị.
Lần hợp tác đó chỉ là thử nghiệm ngắn hạn, lời mời lần này từ tập đoàn Hồng Hải mang tính chính thức hơn nhiều. Dựa trên nền tảng hợp tác trước đây và nghiên cứu khả thi kỹ lưỡng, họ hy vọng sẽ thiết lập mối quan hệ đối tác sâu sắc và ổn định hơn với Đàm Thị, cùng nhau phát triển dòng sản phẩm trang sức đỉnh cao.
Đàm Nguyệt Tiên hỏi Phùng Liễm Thần: "Tôi nhớ hồi đó cậu là người theo sát toàn bộ quá trình hợp tác phải không?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Người phụ trách chủ yếu là sếp Cao, hợp tác ban đầu là do cố chủ tịch Đàm đích thân đàm phán. Công việc của tôi chủ yếu là làm việc lặt vặt, nhưng rất nhiều tài liệu từ thời đó vẫn còn, rất đầy đủ, nếu cần gì, tôi có thể tìm lại được."
Đây là một cách nói khiêm tốn, Đàm Nho đàm phán thành công, sếp Cao phụ trách chỉ đạo công việc, nhưng Phùng Liễm Thần là người tham gia vào từng bước cụ thể trong đó. Lúc đó anh toàn quyền phụ trách tất cả các buổi tiếp đón khách VIP, tập đoàn có nhiều cấp trên ngang hàng với đối tác ra mặt, nhưng trình độ ngoại ngữ của họ nhìn chung đều kém, trong đoàn chỉ có Phùng Liễm Thần thông thạo tiếng Anh, không cần phiên dịch. Thỉnh thoảng, khi phiên dịch viên không theo kịp, anh thậm chí còn kiêm luôn phiên dịch. Tiệc chiêu đãi diễn ra thành công tốt đẹp, mọi người đều vui vẻ, Đàm Nho hài lòng, còn đối phương cũng có ấn tượng rất tốt về Phùng Liễm Thần. Đến bây giờ, điện thoại của anh vẫn còn thông tin liên lạc của tổng giám đốc, phó tổng giám đốc khu vực châu Á - Thái Bình Dương cùng nhiều trưởng dự án khác của tập đoàn Hồng Hải.
Đàm Nguyệt Tiên nói: "Lúc đó tôi thường xuyên phải nhập viện vì lý do sức khỏe, không tham gia nhiều vào công việc của tập đoàn, nên tuy biết về chuyện này, nhưng thực ra tôi biết ít hơn cậu. Tóm lại, lần này cần cậu phải nỗ lực rất nhiều, Liễm Thần, cậu xem, công ty không thể hoạt động nếu thiếu cậu đâu."
Tất nhiên đây là một câu nói đùa, nhưng cũng có sức nặng rất lớn.
Phùng Liễm Thần cũng đùa rằng anh không dám nhận: "Tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức khi công ty cần."
Cười xong, Đàm Nguyệt Tiên suy nghĩ một lát: "Nghỉ Giáng sinh và Tết Dương lịch cộng lại, việc liên lạc với Hồng Hải chắc không nhanh được, dù gì cũng phải hoãn lại đến sau Tết Dương lịch, thậm chí có thể sau Tết Nguyên đán. Tất nhiên, cậu cần phải dành thời gian trước, chúng ta cần phải chuẩn bị đầy đủ. Trừ khi có tình huống bất trắc, lần hợp tác này sẽ do Sĩ Chương dẫn đầu; cậu phải hợp tác tốt đấy."
Bà lại cười: "Hai người không thành vấn đề phải không? Đã quen rồi."
Mọi người đều cho rằng Đàm Sĩ Chương và Phùng Liễm Thần không hòa hợp, gặp nhau là sẽ lạnh mặt, có lẽ cả công ty chỉ có bà biết sự thật, nhưng không nói ra.
Phùng Liễm Thần cười nhạt. Đàm Nguyệt Tiên hỏi: "Vấn đề là cậu còn lo nổi công việc bên Chìa Khóa Ánh Sao không?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Bộ sản phẩm đầu tiên của No.7 sắp được ra mắt rồi, giai đoạn bận rộn nhất đã qua, kể từ bây giờ sẽ bớt việc đi nhiều."
Đàm Nguyệt Tiên gật đầu: "Cậu tính toán được là được, khi nào cần thiết vẫn phải ưu tiên công việc ở đây. Nếu thực sự quá bận, cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp điều phối."
Nói chuyện xong, Phùng Liễm Thần đứng dậy. Đàm Nguyệt Tiên bắt tay anh, nói vài lời động viên như năm sau tiếp tục làm việc tốt, mang lại nhiều thành công hơn nữa cho công ty, sau đó với lấy mấy cái bao lì xì đỏ chuẩn bị sẵn cho nhân viên trên bàn, nhét một cái cho anh.
Đi ngang qua phòng làm việc của Đàm Sĩ Chương, cửa phòng đóng, chắc y không có ở đó. Phùng Liễm Thần biết rõ thói quen của Đàm Sĩ Chương, khi y vào làm thường để cửa phòng làm việc khép hờ, để cấp dưới dễ tìm. Đột nhiên nhận ra đã lâu rồi không gặp người này, anh nghiêng đầu liếc nhìn một cái, rồi lặng lẽ bước qua.