Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 46

Khi anh xuống tầng 8, những người ăn vặt trong phòng trà đã đổi sang nhóm khác.

Có lẽ vì ngày lễ đang đến gần nên không khí làm việc cũng thả lỏng hơn, bữa trà chiều vẫn còn kéo dài chưa giải tán. Hoàng Nhuế đang nghển cổ gặm tiramisu như một chú hamster. Vài cô gái gần đó tụ tập cùng nhau ăn uống, vừa nói vừa cười, hi hi ha ha rất sôi động.

Phùng Liễm Thần bước vào, cúi xuống tìm một ly Americano đá còn nguyên trên bàn: "Đang nói chuyện gì mà vui thế?"

"A, anh Phùng đến rồi."

"Sếp Phùng."

"Chào sếp Phùng."

Công ty con Chìa Khóa Ánh Sao ít người, cơ cấu phòng ban hiện nay chưa phân tầng nhiều, trừ cậu hai Đàm Hạo Dương, bình thường không mấy lãnh đạo thích làm ra vẻ, nên nhân viên cũng dám nói cười. Hoàng Nhuế giải thích: "Đang hóng chuyện."

"Hóng chuyện gì?"

"Nghe nói bên phòng Kinh doanh muốn thuê Diêu Nghiêu làm người phát ngôn, nhưng không biết là thật hay giả. Anh đã nghe nói chưa?"

"Cái này à, đang tiếp xúc thì là thật." Phùng Liễm Thần bình thản đáp: "Đương nhiên, cũng chưa chắc có thể thành công."

"Vậy mới nói!" Bên cạnh là một cô gái bình thường hay đu idol, ngước nhìn anh với đôi mắt lấp lánh như sao: "Thế này còn chưa đủ để kích động à?"

Phùng Liễm Thần bối rối, ánh mắt hai bên chạm nhau, rồi phát hiện một bức tường kiên cố trong mắt nhau.

"Xin lỗi, tôi có lạc hậu không?" Phùng Liễm Thần cười hỏi: "Ý cô là ngôi sao này có địa vị rất cao sao?"

"Dù sao thì cũng là ngôi sao trẻ đang hot mà." Hoàng Nhuế lại giải thích. "Cô ấy thích nên chắc chắn là hào hứng rồi, còn em chẳng cảm thấy gì cả."

"Ha ha ha sếp Phùng đừng thẳng như sắt thép quá vậy mà?" Một người khác ở gần đó nói đùa: "Anh ấy nổi tiếng thật đấy, idol mà."

"Xin lỗi, có lẽ là do tôi không thường xem tivi." Trương Viễn Sơn vẫn luôn bị chê là thẳng như sắt thép, còn Phùng Liễm Thần thì là lần đầu tiên bị mang tiếng oan thế này. "Tôi chỉ thỉnh thoảng xem phim, nhưng hình như không giỏi nhớ tên những ngôi sao này lắm. Cả khuôn mặt."

"Anh tự ngắm mặt mình cũng đủ rồi. Thôi đừng nói chuyện này nữa, anh vừa lên lầu nói chuyện à?" Hoàng Nhuế hỏi: "Dì Tiên... à, chủ tịch Đàm hỏi những câu gì thế? Tiết lộ chút đi, để bọn em chuẩn bị trước."

"Đừng lo, không phải là sát hạch nghiệp vụ, chỉ là nói chuyện phiếm thôi, hơn nữa công ty con thì chắc chỉ có ban lãnh đạo thôi, người khác không cần lên." Phùng Liễm Thần đáp. "Nhưng mà vẫn có chuyện này cần chuyển lời cho mọi người, họp thường niên cuối năm cần phải nghiêm túc đấy, năm nay Tết đến sớm, nên cuộc họp thường niên cũng sẽ diễn ra sớm, phải làm rất long trọng, mỗi phòng ban phải có tiết mục biểu diễn, mọi người cần phải chủ động sáng tạo trước."

Trò chuyện một lúc, anh trở về phòng làm việc, bật máy tính lên rồi sực nhớ ra cái gì, bèn thử đi tìm cái tên "Diêu Nghiêu" xem sao. Trang web nhảy ra thông tin công khai về ngôi sao, ngoài ra còn nhiều tin đồn ngoài lề. Tóm lại là chắc chắn được bàn tán rất nhiều. Theo hồ sơ, hắn kém Phùng Liễm Thần hai tuổi, ra mắt năm 18 tuổi, nổi tiếng nhờ vai diễn trong một bộ phim thần tượng tuổi teen. Sau đó vẫn tiếp tục loanh quanh trên đường đua phim thần tượng, sức hút lớn, lượng người hâm mộ đông đảo, sức ảnh hưởng mạnh mẽ, thuộc loại nghệ sĩ thị trường điển hình.

Vì hiện đang thảo luận với đội ngũ đại diện thương mại của bên kia, tất nhiên Phùng Liễm Thần đã xem xét các tài liệu nội bộ này nhiều lần. Chẳng qua là anh không "đu idol", chỉ phân tích dữ liệu từ góc độ kinh doanh nên không có khái niệm trực quan về mức độ nổi tiếng của ngôi sao này trong đời sống thực. Không thể trách Phùng Liễm Thần hoang mang, trước đây công việc có liên quan đến nghệ sĩ chủ yếu do phòng Kinh doanh phụ trách, anh ít khi theo dõi, lĩnh vực này quả thực là điểm mù của anh.

Hơn nữa, nói một cách nghiêm túc thì tập đoàn Đàm Thị vốn không có truyền thống sử dụng người phát ngôn, trước đây cũng không coi trọng lắm. Trang sức Lệ Hoa thì không cần phải nói, Kim Phụng Tường có thể coi là đã hợp tác với khá nhiều ngôi sao, nhưng các danh hiệu đại diện được trao nhiều nhất chỉ có đại sứ thương hiệu, bạn thân của thương hiệu, đại diện trải nghiệm thương hiệu, tất cả đều thuộc loại hợp tác ngắn hạn linh hoạt, không ký kết với người phát ngôn dài hạn nào. Lý do tất nhiên là vì cảm thấy không cần thiết. Là một thương hiệu, điều này phản ánh một thái độ tự tin, lạnh lùng, và siêu phàm thoát tục.

Nhưng thời thế đang thay đổi, ai có thể mãi mãi tách biệt khỏi cuộc sống trần tục?

Hiển nhiên, trong chiến lược tiếp theo của Chìa Khóa Ánh Sao, Đàm Hạo Dương đã coi trọng giá trị thương mại của ngôi sao thị trường. Diêu Nghiêu là người do gã đề cử, cũng là nhờ mối quan hệ của Đàm Hạo Dương để kết nối. Thành thật mà nói, nếu không có những mối quan hệ đủ mạnh của Đàm Hạo Dương cộng thêm Đàm Thị hậu thuẫn, sức nặng của một No.7 sẽ không đủ để đối phương liếc nhìn.

Trong giai đoạn hiện tại, phòng Kinh doanh đã xúc tiến được một thời gian, theo Phùng Liễm Thần biết thì phía bên kia dường như đang lên mặt đẩy giá cao thêm. Tăng giá là chuyện bình thường, kết quả đàm phán cuối cùng vẫn đang chờ, nếu họ ký hợp đồng với người phát ngôn, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Theo quan điểm của Phùng Liễm Thần, thực ra anh thấy khá phiền phức, anh thà phải xuống nhà máy thêm vài lần, giải quyết các vấn đề liên quan đến bản thân sản phẩm còn hơn, nhưng thực tế là anh không có lựa chọn trong những vấn đề này.

Anh xoa trán, đóng trang web lại, mở lại tiến trình OA còn dang dở.

*

Tiếp theo vẫn là làm việc, cho đến đêm Giáng sinh, Hình Học Cực Hạn được tung ra trên trang web chính thức. Ngày hôm đó, mọi người ở Chìa Khóa Ánh Sao đều ở lại công ty suốt đêm. Đúng nửa đêm thì mở bán, toàn bộ hàng đã được bán hết chỉ trong vòng mười phút. Kết quả bán hàng thật đáng mừng, tiếng reo hò vang dội muốn nổ trần nhà, đây là một trận chiến thành công, chứng minh rằng mọi nỗ lực trong thời gian qua đã được đền đáp xứng đáng.

Đàm Hạo Dương hài lòng với thành quả đạt được trong giai đoạn này, ngày hôm sau đặt một nhà hàng buffet cao cấp, đãi nhân viên một bữa tiệc thịnh soạn bằng tiền túi của mình. Đàm Hạo Dương đứng trên sân khấu, cầm micro nói vài lời khích lệ tinh thần nhân viên, sau khi gã xuống sân khấu, từ Tề Xuân Sinh đến từng trưởng phòng phía dưới lần lượt cầm ly đến mời rượu. Không khí như một bữa tiệc mừng chiến thắng huy hoàng.

Hội trường ồn ào náo nhiệt, tiếng cười bùng nổ khắp nơi, Phùng Liễm Thần nhân lúc hỗn loạn bỏ ra ngoài, không cùng mọi người mời rượu. Nếu gặp phải bất kỳ lãnh đạo nào khác, trốn uống rượu chắc chắn sẽ khiến anh có vẻ không hiểu nhân tình thế thái. Còn với Đàm Hạo Dương thì thôi, dù sao cũng chẳng còn tình nghĩa gì để duy trì, nếu đã như vậy thì tự tổn hại gan của mình làm gì? Phùng Liễm Thần đơn giản là không muốn uống rượu với gã, càng không muốn nịnh nọt.

Trong lúc anh đang ở trong nhà kính ngoài trời, không hiểu sao Hoàng Nhuế cũng lẻn đến đây, hai người ngồi xổm dưới đất ngắm hoa nhài.

Hỏi tại sao cô không ăn ở tầng dưới, hóa ra là một đồng nghiệp nam không biết nhìn thái độ của người khác, mang mối quan hệ của cô với Đàm Hạo Dương ra nói đùa. Có thể là người này thực sự nghĩ rằng họ có quan hệ bí mật, hoặc chỉ còn một bước nữa là công khai rồi, tưởng mình thông minh, EQ kém cỏi, khiến tình hình trở nên khó xử. Hoàng Nhuế không nhịn, quẳng cho người kia một cái liếc mắt khinh bỉ dưới lớp trang điểm đậm, dứt khoát bỏ đi.

Điều này khiến Phùng Liễm Thần nhớ đến điều gì đó, chợt hỏi: "Giang Nhất Miên đó ở phòng Thiết kế thế nào rồi?"

Hoàng Nhuế đáp: "Anh ta? Thì vẫn như vậy, ngày ngày làm việc cứ rề rà, nhưng không còn kiêu ngạo nữa."

Phùng Liễm Thần gật đầu, Hoàng Nhuế hỏi thêm: "Anh hỏi làm gì? Lại chọc giận anh à?"

Anh đáp: "Không phải, chỉ là thấy hôm nay cậu ta không đến ăn."

Hoàng Nhuế chẳng quan tâm chút nào: "Ờ, ăn hay không thì tùy, ai thèm quan tâm chứ."

Phùng Liễm Thần chỉ cười.

Giang Nhất Miên được sắp xếp vào Chìa Khóa Ánh Sao là một hình thức "bù đắp" của Đàm Hạo Dương. Tuy trông không giống thăng chức hẳn hoi, nhưng chắc chắn là có lời, điều động như vậy giúp hắn nhảy vọt từ một nhà thiết kế vừa lên chính thức thành nhà thiết kế có kinh nghiệm, tiết kiệm ít nhất hai đến ba năm phấn đấu.

Ở trước mắt Phùng Liễm Thần, yêu cầu duy nhất dành cho hắn là biết yên phận, làm đúng công việc của mình, không gây rắc rối. Còn nếu có khả năng gây ra rắc rối mà anh không thể kiểm soát, hoặc là anh không phát hiện ra, thì cũng được.

Phùng Liễm Thần đã biết tỏng rồi, tên này thực chất chỉ dám nói mà không dám làm, muốn làm việc xấu nhưng lại hèn nhát, có chút động tĩnh nào là rụt lại ngay. Ngày xưa tưởng có hậu thuẫn vững chắc thì ngông cuồng quá đà, nắm một lấy sợi dây thừng là tưởng rằng mình có thể thay đổi số phận, đi đường tắt lên tới đỉnh cao. Cho đến khi nhìn kỹ mới nhận ra đó chỉ là một cọng rơm, lúc đó phải làm gì?

Cuộc sống thường là vậy. Nếu có thứ gì đó rơi vào tay bạn quá dễ dàng, trước tiên nên suy nghĩ thử xem, không có bữa trưa nào là miễn phí cả.

*

Cuối cùng đã xử lý xong việc Chìa Khóa Ánh Sao mở bán online, được thật sự thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác thư thái vì biết mình sắp được nghỉ, bấy giờ Phùng Liễm Thần mới rảnh rỗi hẹn gặp đôi bạn thân họ Trương.

Trương Viễn Sơn đã sắp xếp một phòng riêng trong nhà hàng tư nhân nào đó, nhưng ngày hôm đó ngay trước khi lên đường, Trương Viên San lại bị gọi về tăng ca. Nỗi oán hận của nô lệ tư bản còn nặng hơn cả ma quỷ, cô nổi điên trong nhóm chat: "Sao không để tôi đột tử chết ngay lập tức cho rồi! Chết sớm đầu thai sớm, nếu kiếp sau không được đầu thai thành con nhà giàu, ít nhất cũng cho tôi làm chó mèo, từ đó vĩnh biệt công việc!"

"Mèo với chó cũng có thể bị bỏ rơi, chưa chắc đã hạnh phúc, con người vẫn được tự do hơn một chút." Trương Viễn Sơn khuyên nhủ: "Mới đây Liễm Thần nhặt được một con mèo kìa, cậu không thấy mèo đáng thương lắm sao, nuôi nó mấy năm rồi mà vẫn cứ bỏ rơi."

"Tôi để lại tài sản cho hai cậu, kiếp sau tôi sẽ đầu thai thành chó mèo, sau đó làm ơn mời hai sếp nhận nuôi tôi." Trương Viên San nói: "Nhắc mới nhớ, Liễm Thần, mèo của cậu sao rồi, cho đi rồi à? Cuối cùng ai nuôi?"

"Coi như tặng đi, để nó ở nhà một người quen." Phùng Liễm Thần nghĩ về những bức ảnh mà Đàm Ân Nhã gửi cho mình: "Nói là đáng thương thì giờ cũng không đáng thương lắm, nó có phòng riêng, còn rộng hơn cả phòng tôi thuê trước đây nữa."

Im lặng nửa phút, Trương Viên San tag ngay Trương Viễn Sơn: "Thấy chưa? Tôi sẽ đầu thai thành mèo, cậu cứ tự nhiên."

Trương Viễn Sơn không dám cãi lại cô, chỉ ngốc nghếch gửi một tràng "ha ha ha ha ha", nhưng chính hắn cũng đến muộn, nói là bị kẹt xe trên đường. Khi hắn đến nơi, Phùng Liễm Thần đã ở trong phòng ăn rồi, ngồi cô đơn một mình, dựa vào lưng ghế xem điện thoại.

Trương Viễn Sơn thị lực tốt, vừa bước vào đã nhìn thấy màn hình của anh từ xa: "Sao cậu cũng còn vấn vương công việc nữa vậy?"

Phùng Liễm Thần buông xuống: "Không phải, tôi chỉ đang xem lung tung thôi."

Trương Viễn Sơn nhướng mày: "Mấy thứ xanh đỏ tím vàng đó không phải là đồ trang sức sao? Đẹp gì mà tới mức say mê vậy?"

Phùng Liễm Thần đưa điện thoại cho hắn cùng thưởng thức.

Thứ anh vừa xem là phiên bản đặc biệt dành cho Giáng sinh mà Trang sức Lệ Hoa vừa cho ra mắt - một bộ hai món trang sức kết hợp, gồm hai mặt dây chuyền có thể ghép lại với nhau, cũng có thể tách ra đeo riêng. Mặt dây bên trái dùng đá chủ là Tourmaline Rubellite màu đỏ, còn đá chủ bên phải là Tourmaline Lagoon màu xanh mặt hồ.

Tông màu đỏ và xanh lá cây kinh điển này dễ dàng gợi lên hình ảnh Giáng sinh, nhưng vì sản phẩm phiên bản giới hạn ngày lễ chỉ được đeo vào một số dịp nhất định, có lẽ chỉ có thể dùng một lần một năm nên thiết kế không kết hợp nhiều yếu tố của ngày lễ. Khi tách hai mặt dây ra sẽ thành hai thiết kế độc lập, mỗi cái là một sợi dây chuyền Tourmaline tinh tế và độc đáo, mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt so với khi kết hợp lại.

Thiết kế này khá linh động, có thể được xem là mẫu thiết kế chủ chốt trong bộ sưu tập Trang sức Lệ Hoa dịp cuối năm nay. Nhưng người nào đủ quen thuộc và nhạy bén có thể nhìn ra được những thay đổi rất tinh tế về phong cách so với những năm trước.

Mà quả thật nó là tác phẩm của trưởng phòng Thiết kế Lâm Thi Như, không phải của Đàm Sĩ Chương. Kể từ khi Suối Trăng của Đàm Sĩ Chương giành được giải thưởng trong cuộc thi ở triển lãm trang sức, nhờ phản ứng tích cực, nhóm thiết kế Trang sức Lệ Hoa liên tiếp cho ra mắt bộ sưu tập phong cách Trung Hoa mới mang tên Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, tạo nên dòng trang sức cổ điển mang nét quyến rũ phương Đông. Nhưng ngoài chiếc vòng tay này ra, những cái khác không phải do chính tay y thiết kế.

Đúng như dự đoán, Đàm Sĩ Chương lên chức phó tổng tập đoàn đã bận đến nỗi không còn thời gian để cầm bút lên nữa. Lúc gặp riêng, Lâm Thi Như cũng nói với Phùng Liễm Thần: "Sếp Sĩ Chương sau này có lẽ sẽ không cho ra tác phẩm theo nhiệm vụ nữa đâu."

Phùng Liễm Thần nghe vậy cũng không nói gì, chỉ ậm ừ đáp lại, anh không thấy ngạc nhiên.

Lâm Thi Như cảm thấy đáng tiếc: "Tôi cứ nghĩ... có thể anh ấy sẽ dần dần vẽ ít hơn, hoặc giảm tần suất ra tác phẩm một chút... Ôi chao anh hiểu ý tôi chứ, không ngờ anh ấy lại quyết đoán đến vậy, cắt ngang đột ngột, nói rằng anh ấy sẽ không trực tiếp tham gia vào quá trình thiết kế và sáng tạo của công ty nữa."

Xét về mặt logic, đây là một quyết định hợp tình hợp lý, y muốn trao thêm nhiều không gian cho cấp dưới của mình. Thứ nhất, Trang sức Lệ Hoa không phải là studio riêng của Đàm Sĩ Chương, chỉ dựa vào các thiết kế của một mình y để duy trì là không thực tế; thứ hai, y đang ngày càng phải quản lý nhiều việc hơn, gánh vác trách nhiệm của toàn bộ công ty, không ai có thể chỉ làm những gì mình thích.

Chỉ có điều khi nghe thấy y nói vậy, người ta vẫn có cảm giác tiếc nuối khó nói thành lời. Như sương mù trong hẻm núi, không thể chạm vào nhưng mãi không xua tan được, vương vấn không rồi, bao trùm trái tim, tóm lại là không vui.

...

Bình Luận (0)
Comment