Vì thấy sản phẩm Giáng sinh này của Lệ Hoa, lại nhớ đến thương hiệu No.7 cùng một gốc. Trước đó Phùng Liễm Thần đã khuyên Trương Viễn Sơn đừng tham mà để bị chặt chém, nhưng Trương Viễn Sơn muốn lấy lòng người ta, khăng khăng đòi mua, còn bảo anh đừng xen vào, hắn có tiền, cứ mua.
Nào ngờ chưa đến ngày ra mắt của Hình Học Cực Hạn, crush đã chính thức công khai tình yêu với người khác. Trương Viễn Sơn gọi điện khóc lóc với Phùng Liễm Thần xong thì trả lại mã mời cho anh, qua bao nhiêu gập ghềnh trắc trở, cuối cùng ví tiền cũng thoát nạn.
Phùng Liễm Thần tay chống đầu, nói đùa: "Vậy nên đã không có duyên với cậu rồi, đây là ý trời nhắc nhở cậu đừng cứ nhớ mãi nữa."
Trương Viễn Sơn nói: "Không nhớ nữa không nhớ nữa, không nhớ người đó nữa, cũng không nhớ món trang sức nữa. Nếu bình tĩnh lại mà nghĩ thì giá cũng không hề thấp đâu, không hiểu tại sao lại được ưa chuộng đến vậy nhỉ, bây giờ có nhiều người giàu đến vậy sao? Các cậu thật sự biết cách thao túng người khác."
Phùng Liễm Thần giơ tay đầu hàng: "Việc đó không phải do một mình tôi quyết định."
Trương Viễn Sơn rất khinh bỉ: "Đừng phủ nhận, cậu cũng là một trong số họ."
Phùng Liễm Thần mỉm cười nói: "Được, tôi không phủ nhận cái này."
Món ăn được dọn ra, rõ ràng là nhà hàng tư nhân này cung không đủ cầu, Trương Viễn Sơn đã phải xếp hàng rất lâu mới có bàn, cho thấy hắn có lòng thật. Rượu này là rượu mận do chính tay chủ quán ủ, độ không quá cao, bạn bè với nhau cũng không cần phải ép uống, cứ vừa thưởng thức vừa trò chuyện.
Đưa miệng ly lên môi, chậm rãi nhấp một ngụm, Phùng Liễm Thần lơ đãng nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại.
Tất nhiên, anh cũng không phủ nhận rằng Hình Học Cực Hạn là một bộ tác phẩm xuất sắc, bản thân Phùng Liễm Thần cũng thích thiết kế khéo léo này. Nhưng ngành thiết kế trang sức ngọa hổ tàng long, người trong ngành đã thấy nhiều kiểu như thế rồi, nó vẫn chưa đạt đến trình độ độc nhất vô nhị. Dòng sản phẩm này thực ra lại phù hợp với thương hiệu của Kim Phụng Tường, hoàn toàn có thể trở thành một sản phẩm ăn khách bùng nổ.
Thế nhưng Đàm Hạo Dương kiên trì theo đuổi con đường xa xỉ giá rẻ cùng hàng loạt hành động tiếp thị đã đưa nó lên một tầm cao không tương xứng với chính nó. Do đó không thể trách người ta nhìn nhận với con mắt khắt khe hơn, nhìn chung, có vẻ như nó vẫn còn thiếu một điều gì đó.
Trương Viễn Sơn đặt đũa xuống: "Cậu biết không, thực ra tôi cũng đã nghiên cứu rồi." Hắn lấy điện thoại ra tìm trên trang web chính thức: "Nhìn xem, chất liệu này, vàng trắng 18K, kim cương tấm nhỏ xíu, bản thân kim cương tấm đáng giá bao nhiêu, hơn nữa như cậu đã nói, còn là kim cương nhân tạo nữa chứ?"
Phùng Liễm Thần phì cười thành tiếng: "Cho nên mới bảo cậu đừng mua, không phải là hại cậu, đó là thứ người giàu mua."
Trương Viễn Sơn còn muốn phàn nàn về chuyện lợi dụng khách hàng: "Giá đã cao như vậy, chọn vật liệu tốt hơn có chết không?"
Phùng Liễm Thần giải thích: "Không phải vật liệu nào cũng có thể sản xuất hàng loạt, nhiều sản phẩm trang sức cao cấp của các thương hiệu lớn cũng như vậy."
Nói vậy không phải là để tẩy trắng cho Đàm Hạo Dương, chỉ đơn giản là thực tế của ngành công nghiệp này.
Ví dụ, dòng B.ZERO1 của Bulgari và dòng Sixteen Stone của Tiffany & Co. cũng sử dụng vàng 18K và kim cương làm vật liệu chính. Dây chuyền và vòng tay cỏ bốn lá kinh điển nổi tiếng của Van Cleef & Arpels được làm bằng vàng 18K và xà cừ. Khi Gucci ra mắt dòng sản phẩm trang sức và phụ kiện, các sản phẩm cao cấp chủ yếu sử dụng bạc nguyên chất, mạ vàng và pha lê Swarovski, tất nhiên, dòng sản phẩm cao cấp vẫn có vàng 18K và kim cương, với mức giá thấp nhất cũng từ sáu con số. So sánh với chúng, giá trị của Hình Học Cực Hạn quả thực không đáng kể.
Nếu so sánh, có lẽ chính những tiền lệ này đã mang lại cho Đàm Hạo Dương niềm tin đủ lớn vào chiến lược định giá của mình.
Thực tế là không thể chuẩn hóa nhiều vật liệu thô được sử dụng trong ngành công nghiệp trang sức. Những viên đá quý được cho là quý giá đều do Thượng Đế tạo ra, ngay từ khi khai thác khỏi mỏ đã là độc nhất vô nhị, không bao giờ đồng nhất về màu sắc, cũng không thể cắt gọt theo quy chuẩn một cách lãng phí. Chỉ có vàng, ngọc trai và kim cương là những vật liệu tương đối rẻ tiền, mới có thể sản xuất hàng loạt trên quy mô lớn, hoặc ít nhất là tổn thất cũng không đau lòng, do đó tạo ra tình trạng này.
Trương Viễn Sơn hiểu điều này, nhưng lại rút ra kết luận cực đoan: "Vì vậy, tất cả các thương hiệu trang sức cao cấp đều là gian thương lừa đảo."
Phùng Liễm Thần bất lực sửa lại: "Chỉ nói là một phần hàng xa xỉ sản xuất hàng loạt thôi, cậu mà đi tuyên truyền ra ngoài thì tôi tiêu đời."
Trương Viễn Sơn chắc chắn sẽ không đi tung tin đồn, nhưng sẽ trêu anh: "Ít nhất thì bây giờ cậu cũng đang làm thế, phải không."
Phùng Liễm Thần không để bụng, chỉ mỉm cười nhẹ: "Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn quay lại làm việc trong mảng trang sức cao cấp chính thống." Đó là thứ tài sản có thể phân bổ, truyền lại qua nhiều thế hệ, vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ sau khi bị thời gian bào mòn.
Hai người ăn uống và trò chuyện thỏa thích, rồi mỗi người ai về nhà nấy.
Ngày hôm sau trôi qua thật nhẹ nhàng. Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, tất cả các phòng ban từ trên tập đoàn đến Chìa Khóa Ánh Sao đều ngập trong không khí vui tươi thoải mái.
Chìa Khóa Ánh Sao là vì trời cao hoàng đế xa, ngày hôm đó hầu hết các lãnh đạo đều vắng mặt nên càng rộn ràng hơn, như muốn bay lên trời. Các nhân viên thậm chí không thể ngồi yên, tụ tập thành từng nhóm trong đủ kiểu tư thế, mặt mày hớn hở líu ríu trò chuyện.
Nhưng không biết có phải vì dạo này thường nhắc đến Đàm Sĩ Chương nhiều quá không, mà bỗng nhiên lại mời được y đến tầng 8.
Bóng người cao lớn ấy đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng Thiết kế, khi nhìn thấy Đàm Sĩ Chương một tay đút túi quần, các nhà thiết kế đang mải mê trò chuyện đều im bặt. Hoàng Nhuế là người phản ứng đầu tiên, vui vẻ gọi y: "Chà, sếp Sĩ Chương, cơn gió nào đưa anh đến đây?"
Đàm Sĩ Chương mỉm cười gật đầu ra hiệu: "Vẫn chưa có thời gian xuống thăm, thế nên đến tham quan Chìa Khóa Ánh Sao thôi."
Thấy thái độ hiền hòa của y, trái ngược với trạng thái nghiêm khắc khi làm việc, những người khác đều thả lỏng, thi nhau chào đón. Phùng Liễm Thần tình cờ cũng đang ở phòng Thiết kế, thấy Đàm Sĩ Chương đang đi về phía mình.
Ánh mắt của Đàm Sĩ Chương quét một vòng khắp phòng, nhưng cứ như không có việc gì, quay lại nhìn mặt Hoàng Nhuế. Nhưng thực ra vừa rồi ngay khi rẽ vào góc, y đã tìm được anh trong đám đông chỉ trong một thoáng. Phùng Liễm Thần đang nghe đồng nghiệp nói chuyện, người đối diện thì thao thao bất tuyệt, anh chỉ kiên nhẫn mím môi, mắt mày ôn hòa tạo thành một đường cong mềm mại, để lộ vài phần dịu dàng.
Các nhân viên dám ngang ngược như vậy chủ yếu là vì biết sếp Phùng tính tình hiền lành, là người tốt, nói chung sẽ không quá khắt khe với hành vi trêu đùa. Chỉ cần không đùa giỡn với anh trong lúc làm việc thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng anh cũng như sếp Đàm đây, có trạng thái làm việc riêng của mình. Nếu ai đó nghĩ rằng anh mềm yếu dễ bắt nạt, cứ làm ngược lại đám đông, khăng khăng thăm dò giới hạn, dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, người đó chỉ có thể trông chờ vào may mắn.
"Sếp Sĩ Chương đến thật đúng lúc." Hoàng Nhuế cũng gọi sếp trước mặt mọi người, nhưng thực ra không khách sáo với y lắm: "Bọn em đang thảo luận về tiết mục của phòng, có mấy lựa chọn, nhưng chưa thể quyết định, anh tham mưu chút được không."
"Đã chuẩn bị những tiết mục nào?"
"Phòng bọn em và phòng Sản phẩm có thể cùng diễn một vở kịch ngắn, hoặc Hứa Giai Giai có thể lên múa một điệu cổ điển, hoặc là đẩy sếp Phùng lên hát, chỉ vậy thôi, cái khác vẫn đang cân nhắc."
"Sếp Phùng lên sân khấu hát là tiết mục kinh điển của công ty chúng ta rồi." Đàm Sĩ Chương nói: "Vậy mà gọi là lựa chọn à, chọn một trong hai cái kia đi."
Truyền thống họp mặt thường niên tại tập đoàn Đàm Thị khá thoải mái, trừ lời phát biểu khai mạc của chủ tịch ra thì không có nghi thức nào quá nghiêm túc, tập trung vào việc vui chơi, không phân biệt giám đốc hay nhân viên mà thường là tụ tập biểu diễn và chơi trò chơi cùng nhau. Thực ra, trước đây Đàm Nho lại không cởi mở cho lắm, ám ảnh phải giữ hình tượng lãnh đạo nên cứ nói mình quá già yếu, không thể gánh vác nổi, nên đành để thế hệ trẻ như Phùng Liễm Thần thay mặt.
Sau đó, một người can đảm hơn nhân cơ hội phát biểu: "Phòng Nhân sự nói có thể đưa ra yêu cầu với các lãnh đạo tại cuộc họp thường niên, vậy có thể chọn bài cho sếp Phùng hát không?"
Đàm Sĩ Chương nói: "Chắc là được nhỉ, tới lúc đó cô có thể lên sân khấu, song ca một bản tình ca với cậu ấy."
Mọi người cùng bật cười hò reo, Phùng Liễm Thần cũng cười, chỉ biết xua tay bất lực.
Đàm Sĩ Chương nháy mắt với anh: "Hay là sếp Phùng, tôi cũng có thể cùng cậu hát đấy, Tình ca hồng trần?"
Một tràng reo hò lại vang lên, như thể bầu không khí vui tươi của ngày lễ đã tạm thời xóa bỏ rào cản, hai người dường như không còn bất hòa nữa.
Vành tai trắng trẻo của Phùng Liễm Thần hơi nóng lên, anh dở khóc dở cười: "Các cô cậu nên bớt lại đi, năm nào cũng chỉ nghĩ cách trêu chọc lãnh đạo thôi, có năm còn quậy phá bắt sếp Cao đã lớn tuổi vẫn phải lên diễn cảnh Trư Bát Giới cõng vợ. Năm nay nhắm vào sếp Sĩ Chương đi chứ?"
Đàm Sĩ Chương nói: "Vậy phải suy nghĩ kỹ, tôi thù dai đấy." Câu nói này lại khiến mọi người bật cười.
Rồi y mới nghiêm nghị gọi Phùng Liễm Thần: "Sếp Phùng, tôi đến tìm cậu, có việc cần bàn."
Phùng Liễm Thần hiểu ngay: "Chuyện chủ tịch Đàm nói trước đó à? Tiểu Nhiên, kiểm tra giúp tôi xem có phòng họp nào trống không?"
Đàm Sĩ Chương lại bảo: "Không cần, có phải họp đâu, chỉ có tôi đến trao đổi trước thôi, đến văn phòng cậu nói chuyện được rồi."
Thái độ của y rất tự nhiên, rồi hai người cùng nhau lên lầu, bước vào phòng làm việc của phó tổng.
Khi Đàm Sĩ Chương trở tay đóng cửa lại, không hiểu sao Phùng Liễm Thần bỗng cảm thấy hồi hộp lạ lùng. Tính ra thì, đây là lần đầu tiên Đàm Sĩ Chương đến văn phòng của anh. Anh vô thức cùng người kia ngước lên nhìn quanh.
Phòng không lớn, nhưng có đầy đủ vật dụng. Phần trang trí chắc chắn không sang trọng bằng tầng 28, sau khi công ty cũ chuyển đi, để cho thuận tiện, những phần nội thất cố định ban đầu không bị phá bỏ, chỉ sơn lại tường rồi tái sử dụng luôn, ván chân tường màu nâu mang lại cảm giác rất xưa cũ. Trên bàn làm việc, tài liệu chất thành núi, do công việc bận rộn hàng ngày, dù anh đã cố gắng hết sức để giữ ngăn nắp nhưng vẫn không tránh khỏi bị ném bừa bãi. Căn phòng gần như không có đồ trang trí dư thừa, ngoại trừ bức tranh Giang sơn vạn dặm phủ đầy bụi treo trên cao mà rõ ràng là di sản còn lại của người thuê trước. Ngoài ra, sau cánh cửa kính của tủ chỉ có một khung ảnh, là ảnh Phùng Liễm Thần và bà nội anh, bà lão có khuôn mặt hiền hậu.
Đàm Sĩ Chương gần như nhìn thấy ngay: "Nghỉ lễ cậu vẫn về quê à?"
Phùng Liễm Thần nói rằng có kế hoạch: "Nhưng không vội đi ngay tối nay, đường cao tốc ra khỏi thành phố chắc chắn sẽ kẹt xe."
"Cũng phải." Đàm Sĩ Chương nói. "Cả năm nay vất vả rồi, hay là tối nay tôi mời cậu một bữa?"
"Tấm lòng thì xin nhận." Phùng Liễm Thần: "Xin lỗi, hôm nay lại không may, tôi có hẹn với người khác."
Đàm Sĩ Chương không để ý, mặt nở nụ cười nhẹ, tâm trạng vẫn tốt: "Vậy để sau, có lẽ lần sau có cơ hội."
Tủ sau lưng chất đầy những tập hồ sơ được phân loại và dán nhãn gọn gàng, Phùng Liễm Thần mở cửa kính lấy ra một tập: "Hợp đồng đã ký trước đó với Hồng Hải, cùng với bản sao của tất cả các tài liệu đã trao đổi tại thời điểm đó, cái nào mà văn phòng từng phân loại đều có ở đây, lịch sử email thì phải tính sau."
Đàm Sĩ Chương cầm lấy, mở ra rồi lật xem: "Tôi nói thật đấy, Liễm Thần, làm việc với cậu vẫn dễ hơn." Y lập tức nói thêm: "Không phải là nịnh hót, mà là lời chân thành nhất rồi, người mà ban Thư ký cử sang cho tôi thật sự đáng giận."
Thành thật mà nói, ở chốn công sở mà muốn tìm được một đồng nghiệp luôn sẵn sàng trả lời câu hỏi, đáp ứng yêu cầu, chuẩn bị trước mọi lúc mọi nơi quả là đốt đèn cũng khó thấy, tìm được một người như vậy thì có thắp nhang cảm tạ trời đất cũng không quá.
Phùng Liễm Thần nghe xong chỉ cười.
Đàm Sĩ Chương đến nói với anh về việc hợp tác giữa Đàm Thị và tập đoàn Hồng Hải. Hiện nay đã xác nhận thời gian cụ thể cho các cuộc đàm phán, dự kiến là sau Tết Nguyên đán, nhưng đại diện khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của họ đã bay đến Kim Thành, sẽ ở lại đây một thời gian từ trước ngày Tết Dương lịch, có thể tiếp xúc riêng tư trước. Nói thẳng ra là mời đối phương đi ăn uống giải trí, Đàm Thị là chủ nhà, hoàn thành nghĩa vụ của mình là điều đương nhiên.
Phùng Liễm Thần ghé sát lại gần điện thoại của Đàm Sĩ Chương để xem danh sách: "Lần này vẫn là phó tổng Steven của bọn họ dẫn đầu à?" Anh đối chiếu với danh bạ của mình: "Bob, Monica, Roy, còn một Andy nữa? Lần trước không đến."
Đàm Sĩ Chương nói: "Đúng là mới tới, giám đốc Sáng tạo của họ."
Phùng Liễm Thần vừa nghĩ vừa nói: "Golf chắc chắn là không cần thiết, chẳng ai lại lặn lội đến tận Trung Quốc chỉ để chơi golf cả, đúng lúc đó là Tết cổ truyền, để phòng Hành chính sắp xếp vài hoạt động mừng năm mới trong hành trình, thuê xe trước. Steven này tự nhận mình là chuyên gia về Trung Quốc, người ta đi nhiều hiểu nhiều đấy, chưa có gì chưa gặp, nhất định phải có điểm đặc sắc của địa phương, ông ta có thể nhận ra ai đang qua loa đối phó."
Đàm Sĩ Chương mỉm cười với anh: "Tôi nhớ năm kia ai cũng nói cậu tiếp đãi rất chu đáo."
Phùng Liễm Thần nhướng mày: "Ai cũng nói? Không phải lúc đó anh cũng có mặt à."
Đàm Sĩ Chương khoanh tay trước ngực: "Đúng là có, nói đơn giản thì khi đó tôi thấy cậu cứ phải bận rộn chạy loanh quanh, đi tới đi lui, ở cạnh nhau bao nhiêu ngày mà cũng chẳng nói riêng với nhau được vài câu, giờ nghĩ lại thấy thật lạ."
Phùng Liễm Thần cười: "Có gì lạ đâu, tôi chỉ là chân chạy vặt, bị phớt lờ là chuyện bình thường."
Đàm Sĩ Chương nghiêng người về trước, hạ tay xuống, chống khuỷu tay lên mép bàn: "Cậu..."
"Cái gì?"
"Không có gì. Tôi chỉ muốn nói là cậu không phải chân chạy vặt, cậu đã từng nghe cái này chưa sếp Phùng, khiêm tốn quá cũng là một tật xấu, nghe sẽ hơi giả tạo."
Phùng Liễm Thần chợt ngước mắt lên, Đàm Sĩ Chương vẫn chăm chú nhìn anh. Mắt hai người chạm nhau, bất ngờ phản chiếu trong con ngươi của người kia. Như gió bắc thổi qua cánh đồng tuyết đóng băng, cảnh tượng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng gió rít đập vào tai.
Một lúc lâu sau, Đàm Sĩ Chương sờ vào túi, chợt nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, có thứ này muốn tặng cậu."
Y lấy ra một chiếc hộp đen, mở ra, bên trong có một sợi dây xích rất mỏng quấn tròn, là dây đeo kính.
Phùng Liễm Thần đưa tay nhận lấy.
Sợi dây đeo kính Quý Ông Đương Đại - tác phẩm giải đặc biệt của Cúp Quần Hùng trước đó - có khí chất là thật, nhưng bị thất thế vì chỉ là sở thích của số ít, không có thị trường lớn, vì vậy sau khi triển lãm cũng không thu được kết quả, không được chính thức sản xuất và bán ra. Ngoại trừ những dịp chính đáng như triển lãm, Phùng Liễm Thần không có nhiều cơ hội khác để đeo.
Còn sợi trên tay anh không có bất kỳ chi tiết trang trí lòe loẹt nào, tất cả giá trị của nó nằm ở chính những chi tiết của sợi xích. Xích bạc mỏng manh, sáng bóng nhẹ nhàng, khi nhìn kỹ hơn lại thấy kết cấu của nó mịn như lụa, sờ vào mềm đến mức không giống như kim loại, chẳng biết có bao nhiêu khớp nối được lồng vào bên trong. Dây đeo kính nằm trên lòng bàn tay, mượt mà như một nắm cát màu bạc.
Phùng Liễm Thần ngạc nhiên cười: "Cái gì thế này, phần thưởng nhân viên, quà Giáng sinh, quà năm mới?"
Đàm Sĩ Chương nói: "Thật ra cũng không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ làm một món đồ trang sức nhỏ, lại còn trùng hợp là ngày lễ nữa, nên chắc là vậy thôi."
Vẻ mặt y bình tĩnh đến không ngờ.
Phùng Liễm Thần nhìn lại y, do dự một lúc. Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi một vấn đề: "Nghe trưởng phòng Lâm nói anh không định đi làm tác phẩm theo nhiệm vụ nữa à?"
Đàm Sĩ Chương nghe xong thì cười: "Chắc cô ấy hiểu lầm rồi, tôi nói là 'trong vài năm nữa'."
Nhưng thời kỳ hoàng kim của đời người là bao nhiêu năm. Phùng Liễm Thần nói: "Mấy năm thực ra cũng rất dài."
Đàm Sĩ Chương có vẻ không quan tâm lắm: "Cũng là để giữ thể diện cho mình, nếu không thì nói tôi không có thời gian thiết kế, hay là tôi không thiết kế được nữa?"
Phùng Liễm Thần sững sờ.
Đàm Sĩ Chương cầm lấy sợi dây đeo kính từ tay anh: "Thật ra nửa năm nay tôi cũng không làm gì nhiều, chỉ có chút ít này thôi."
Y nói "không làm gì nhiều" chắc chắn không phải đang nói không làm gì cả. Trách nhiệm của phó tổng vẫn còn đó, có vô số công việc phải xử lý, vô số chuyến công tác, vô số buổi xã giao. Phùng Liễm Thần đương nhiên biết rõ khối lượng công việc của lãnh đạo tập đoàn, lịch trình của họ dày đặc đến mức người ta nhìn vào cũng cảm thấy ngộp thở.
Thời gian không bị gián đoạn và tâm trí để tập trung ngày càng ít đi, trong trạng thái này, có lẽ thực sự không thể chú tâm vào việc vẽ nữa. Có lẽ mọi nhà thiết kế đều mơ ước được các nàng Muse ưu ái, nhưng sáng tạo là điều khó khăn, còn nghệ thuật thì thiêng liêng, nữ thần sẽ không tự nhiên xuất hiện trước cửa nhà khi con người ta chỉ dành ra chút thời gian qua loa giữa đống vấn đề bề bộn tầm thường.
Chẳng còn cách nào khác, Phùng Liễm Thần im lặng một lúc, anh không tìm cách an ủi cũng không khuyên nhủ.
Hai người chỉ ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn, mặt đối mặt, như thể ngôn ngữ là không cần thiết.
Ngồi một lúc, Đàm Sĩ Chương lại lên tiếng: "Để sau nói tiếp, mỗi giai đoạn đều có trọng tâm riêng mà. Ở mỗi giai đoạn, luôn có sự đánh đổi, hoặc là Đông hoặc là Tây, không thể có tất cả lợi ích được."
Phùng Liễm Thần mỉm cười nhẹ, nhìn y đứng dậy nói với mình: "Hôm nay thế là đủ rồi, không làm phiền cậu nữa, chúc một kỳ nghỉ vui vẻ."
Anh đứng dậy theo, đẩy ghế ra. Đàm Sĩ Chương đưa một bàn tay ra cho anh.
Phùng Liễm Thần không hiểu vì sao y đột nhiên muốn bắt tay, nhưng vẫn theo phản xạ đưa tay phải ra đáp trả.
Đột nhiên có một lực kéo không thể cưỡng lại kéo anh về phía trước. Đàm Sĩ Chương nắm lấy bàn tay anh, giơ cánh tay còn lại lên, vòng qua ôm lấy anh vào lòng. Cái ôm đầu tiên thì còn gượng gạo, nhưng lần thứ hai thì trôi chảy hơn nhiều, như thể đã tự ngộ ra. Đập vào lồng ngực rộng mà rắn chắc, cặp kính suýt nữa thì bị lệch, hai bàn tay nhẹ nhàng cuộn lại, không buông ra ngay.
Phùng Liễm Thần chưa kịp lên tiếng thì Đàm Sĩ Chương đã buông anh ra, như một cái ôm tạm biệt giữa người bạn bình thường.
"Được rồi, năm nay đến đây thôi." Y nói. "Muốn gặp lại thì phải đến năm sau, trên đường về nhớ lái xe cẩn thận."
Phùng Liễm Thần bấy giờ mới dần hoàn hồn, anh há miệng, rồi chỉ cười đáp: "Sếp Sĩ Chương cũng nghỉ lễ vui vẻ, năm sau gặp lại."
*
Đến chiều thì nhiều người đã về sớm, dù sao cũng không có việc gì gấp, Phùng Liễm Thần cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc từ sớm. Anh vốn định ở lại xem thêm vài tài liệu, hoàn thành một số công việc sau kỳ nghỉ trước, nhưng lúc này cứ bị phân tâm nên quyết định lái xe về nhà luôn.
Nói rằng bồn chồn bất an thì cũng không hẳn chính xác, chỉ là cái ôm thậm chí không được tính là mờ ám đó cứ hiện ra trong tâm trí. Những ý nghĩ rời rạc mơ hồ hiện lên, như sao băng vụt qua bầu trời, hay như đom đóm vờn quanh, anh đưa tay ra nhưng không thể nắm bắt được.
Ngôi nhà bừa bộn như chiến trường, em họ Ngô Tiểu Đông thoạt nhìn như sắp phá nhà, nhưng khách quan mà nói thì là đang chuẩn bị nấu lẩu.
Tàu hũ ky, măng đông, một đĩa nấm, khoai môn lát, thịt bò thịt cừu cuộn, khăn lông, ống tim, cá viên, khoai tây lát... Mỗi món được đặt trên một chiếc đĩa nhỏ, tất cả những thứ có thể dùng để đựng trong nhà đều bị mang ra, những miếng cắt chéo có kích thước không đều là cậu ta tự cắt, còn miếng nào cắt gọn gàng là mua sẵn ngoài siêu thị. Chịu động tay làm việc, về tinh thần thì thật đáng khen, nhưng nước đổ lênh láng khắp sàn nhà, nhìn là biết cậu ta chưa bao giờ làm việc nhà. Ngô Tiểu Đông khá bận rộn, đi vòng quanh bàn, đặt một chai Coca lớn sang một bên.
Phùng Liễm Thần nói là có hẹn trước, nhưng thực ra là hẹn ăn cơm với cậu ta. Ngô Tiểu Đông nhất quyết mời anh, nói là để cảm ơn anh đã cho ở nhờ nhà và chăm sóc trong thời gian này. Nhưng thực ra cậu ta cũng chẳng biết nấu nướng, cuối cùng vẫn phải nhờ đến bếp từ vạn năng.
Phùng Liễm Thần lau khô nước trên sàn, cuối cùng mọi thứ cũng xong. Hai người ngồi xuống, vừa ăn vừa nghe tin tức trên tivi. Nước dùng trong nồi sôi sùng sục, thêm một lát thịt cừu tươi vào, thịt chín trong vài giây, chấm với nước sốt, đậm đà thơm ngon. Thực ra Ngô Tiểu Đông cũng biết mua sắm, biết thế nào là hàng tốt, thịt rất tươi, không phải loại để đông lạnh quá lâu nên nhạt nhẽo như nhai sáp.
Nhưng Ngô Tiểu Đông vừa ăn vừa mất tập trung, mải mê trò chuyện với bạn gái, mắt dán chặt vào điện thoại. Phùng Liễm Thần tự ăn phần mình, thỉnh thoảng ngước lên xem tivi. Bạn gái của cậu em họ này gần như là một bóng ma vô hình trong mắt anh, đã đến nhà anh nhiều lần nhưng thật ra chưa bao giờ gặp mặt. Có lẽ Ngô Tiểu Đông sợ nếu anh biết chuyện sẽ mách với cha mẹ mình, còn cô gái kia có thể là càng muốn tránh mặt anh hơn.
Lúc này thì mẹ anh Ngô Mãn Hương gọi đến, Phùng Liễm Thần liếc nhìn vài giây rồi mới đi ra ban công nghe máy. Trò chuyện vài câu, vì trước đó bà đã từng hỏi mượn tiền để mua nhà, anh bèn hỏi bây giờ có còn cần không.
Ngô Mãn Hương suy nghĩ một lát, hình như định nói, nhưng cuối cùng lại thôi: "Không cần đâu, đã mượn của cậu của con rồi, họ hàng với nhau mà nói tới nói lui cũng phiền phức quá. Nhưng mẹ nói cho con biết, đừng có tiêu xài hoang phí biết không? Có tiền thì phải tiết kiệm từ trước, sau này đám cưới cái gì cũng tốn kém, nào là lễ cưới nào là tiệc cưới, bây giờ một bàn tiệc khách sạn không biết bao nhiêu rồi, nuôi con còn tốn kém hơn nữa..."
Sau mười lăm phút đối phó với quy trình thúc giục cưới hỏi hằng ngày, Phùng Liễm Thần cúp máy rồi quay về, vẻ mặt thờ ơ.
Nhưng Ngô Tiểu Đông cũng tình cờ nghe được vài câu: "Anh Liễm Thần, hiện tại anh còn độc thân à?"
Phùng Liễm Thần không phủ nhận: "Phải."
"Chưa bao giờ có người yêu à?"
"Chia tay rồi."
"Muốn em giới thiệu không, bạn gái em có thể dẫn bạn đến, bốn chúng ta có thể cùng nhau hẹn hò."
Phùng Liễm Thần còn tưởng con trai tuổi này sẽ không hứng thú với những chuyện phiếm như thế, nhưng hóa ra không hẳn như vậy. Có lẽ do những người đang yêu có tư duy khác, cậu ta cực kỳ nhiệt tình với chủ đề tình cảm: "Bạn gái cũ của anh như thế nào?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Lâu quá rồi, không nhớ nữa."
Ngô Tiểu Đông nói: "Không phải chứ, dù sao thì cũng từng hẹn hò mà, có xinh không? Dáng người thế nào?"
Chẳng biết có phải vì muốn khoe khoang mình được hưởng thụ vòng tay mỹ nhân nhưng lại không tiện thẳng thừng hay không, cậu ta lại quay ra bám theo Phùng Liễm Thần hỏi đủ thứ chuyện. Câu chuyện của đàn ông hiếm khi nghiêm túc quá ba phút, sau đó tiến thẳng đến chủ đề tục tĩu thô thiển, thậm chí còn đòi tìm hiểu cách anh giải quyết nhu cầu.
Cậu ta sống ở đây lâu rồi, lối sống của Phùng Liễm Thần như thế nào đã quá rõ ràng. Đi làm, tan làm, cuộc sống riêng tư đơn giản, không có mối quan hệ thân mật với bất kỳ ai. Nhưng có người đàn ông nào thực sự chịu đựng được việc độc thân trong thời gian dài không? Ngô Tiểu Đông tỏ ra nghi ngờ. Trước hết cậu ta không tin, dù không có bạn gái thì vẫn phải có bạn tình cố định chứ. Nếu ngay cả bạn tình cố định cũng không có, vậy biết đâu còn con đường giải quyết nhu cầu bí mật hơn. Nghĩ theo cách này, dòng suy luận cứ tiếp tục đi chệch hướng: "Bình thường các anh đi xã giao, có đến những hộp đêm cao cấp không?"
"Không thể có chuyện đó."
"Không mát-xa? Hay karaoke, chẳng lẽ không có cả chuyện tháp tùng cậu ấm cô chiêu đi karaoke sao?"
Phùng Liễm Thần vẫn giữ được bình tĩnh, không hề nổi nóng, nhưng cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện này: "Được rồi, trẻ con không nên xen vào chuyện của người lớn."
Không biết Ngô Tiểu Đông lại liên tưởng đến cái gì, mà tự mình cười khằng khặc mấy tiếng, nhìn anh với ánh mắt "đàn ông nào cũng hiểu, có gì phải xấu hổ", rồi lại tiếp tục ôm điện thoại nhắn tin.
Tắm rửa xong, Phùng Liễm Thần lau khô tóc rồi trở về phòng ngủ, tiện tay mở máy tính. Từ khi Ngô Tiểu Đông ở trong phòng làm việc, anh đã mang laptop vào phòng ngủ dùng, thường kiểm tra email và hệ thống OA trước để đảm bảo không có việc gì gấp. Sau đó, anh bỗng nhớ lại buổi sáng thức dậy sau đêm say rượu đó, thấy Đàm Sĩ Chương bình tĩnh xem phim trên máy tính của mình.
Chỉ cần là người, ai lại không có h*m m**n. Thất tình lục dục là những nhu cầu thiết yếu nhất của cuộc sống con người. Chẳng qua là có người phung phí bừa bãi, người khác lại giữ kín trong lòng, như dòng dung nham cuồn cuộn bên dưới những tảng nham thạch đen đúa, mà nhìn trên bề mặt lại chẳng thấy gì.
Thậm chí trong một tích tắc, Phùng Liễm Thần đã thoáng nghĩ đến việc bật bộ phim đó lên xem thử. Lúc đó Đàm Sĩ Chương đã xem những gì, xem được bao lâu, y làm sao có thể giữ được vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, bất động như núi đó? Rồi anh nhớ ra lần trước mình đã xóa sạch nó vì có cảm giác máy tính bị ô nhiễm. Vậy thì đành chịu thôi.
Thành thật mà nói, trước đây Đàm Hạo Dương cho rằng anh mắc chứng sợ bẩn, đó là một hiểu lầm rất lớn. Tất nhiên vẫn có thể có khả năng đó, nhưng không hẳn là anh bảo thủ mà chỉ đơn thuần là gã không được lọt vào mắt Phùng Liễm Thần. Giống như một khách hàng mua phải một món đồ không phù hợp, do dự chẳng biết có nên trả lại hay không, rồi đúng lúc bị thúc ép - vậy là sau đó mới có những chuyện tiếp theo.
Anh thở dài, nằm xuống giường, chẳng biết khi nào thì ngủ thiếp đi.
Giấc mơ hoàn toàn sạch sẽ, không có một bóng người nào.
Sáng sớm hôm sau, hai người lên đường. Ngô Tiểu Đông cũng định về quê, nhưng vì có thể đi nhờ xe của Phùng Liễm Thần nên không mua vé tàu. Đêm hôm trước, cậu ta thức khuya chơi game, vừa ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong là lăn ra ngủ, đầu nghiêng sang một bên, khi mở mắt ra lần nữa thì đã gần đến nơi.
Ngô Tiểu Đông mơ màng, khàn giọng hỏi: "Chúng ta đến nơi chưa?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Nhà cậu chỉ cách hai ngã tư đường thôi, dậy đi."
Đầu tiên, anh đi đường vòng để thả Ngô Tiểu Đông ở nhà cậu mình, đang nhìn cậu ta bước xuống xe thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ: "Có phải anh Phùng Liễm Thần không?"
"Cho hỏi có chuyện gì?"
Lúc đầu anh nghĩ đó là cuộc gọi lừa đảo, nhưng người gọi lại nói: "Anh có thể đến bệnh viện được không? Cha của anh vừa gặp tai nạn."
Nửa tiếng sau, Phùng Liễm Thần đến bệnh viện được chỉ định. Người gọi anh quả thực là một cảnh sát, cha anh - Phùng Toàn - đang ngủ khò khò trên giường cấp cứu. Một người qua đường đã gọi điện báo cảnh sát, kể rằng sáng sớm phát hiện một người say rượu nằm bên lề đường, ban đầu không để ý lắm, nhưng khi xong việc đi về thì vẫn thấy người đàn ông nằm đó, bấy giờ mới gọi cảnh sát. Sau đó, cảnh sát lại gọi xe cấp cứu đưa ông ta đến đây. Về số điện thoại của Phùng Liễm Thần thì do họ tìm được số ghi chú là "con trai" trong danh bạ điện thoại của Phùng Toàn.
Tuy mối quan hệ cha con không thân thiết như người ngoài tưởng tượng, Phùng Liễm Thần vẫn cảm ơn rồi tiễn người qua đường và cảnh sát ra về. Anh còn nghĩa vụ của một người con, không thể bỏ rơi Phùng Toàn được. Thay vì liên lạc với mẹ kế, Phùng Liễm Thần suy nghĩ một lúc rồi quyết định ở lại phòng cấp cứu thêm vài tiếng nữa.
Mãi đến chiều cha anh mới tỉnh lại, r*n r* vài tiếng vì khó chịu, vẻ mặt như mất trí nhớ, nhưng kiểm tra xong thì thấy không bị thương gì, chỉ bất tỉnh vì say rượu. Phùng Liễm Thần chở ông ta về nhà, không khí trong xe gần như đặc quánh lại, cuối cùng Phùng Toàn vẫn lên tiếng trước.
"Được rồi, ba không sao, chỉ là uống hơi nhiều thôi."
"Được, tốt nhất là nên uống ít rượu đi."
"Biết rồi."
"Sao lần này lại say thế?"
Phùng Toàn cũng chỉ dùng câu nói đó: "Chuyện của người lớn không liên quan đến trẻ con."
Phùng Liễm Thần không nói nữa. Sau bao năm tình cảm xa cách, giữa hai cha con nảy sinh một không khí ngượng ngùng khó tả. Nhưng không ngờ, thì ra anh cũng không biết gì về cuộc sống của Phùng Toàn. Anh hoàn toàn không biết Phùng Toàn bắt đầu nghiện rượu từ khi nào, có phải tình cảm với mẹ kế rạn nứt hay không, hay tại sao ông ta lại uống nhiều đến mức say xỉn thảm hại nằm trên phố... Thời gian càng trôi qua, vết nứt càng sâu, dường như không gì có thể hàn gắn được nữa.
Phùng Liễm Thần ở nhà bà nội đến hết kỳ nghỉ của mình. Hai bà cháu ra ngoài đi dạo vài lần, bây giờ trời lạnh, anh mặc đúng chiếc áo len bà nội đã đan trước đó. Phùng Liễm Thần lại nhắc đến mấy món đồ chơi len mua lần trước, bà nội bảo cái này dễ làm lắm, hai ngày đã đan được một mớ, lại còn đan cả quần áo dự phòng cho búp bê nữa.
Khi đi, trên xe của Phùng Liễm Thần ngoài Ngô Tiểu Đông ra, hàng ghế sau còn có một đại đội búp bê.
Tiếc là thời gian nghỉ thường trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã đến lúc phải quay lại những ngày tháng đi làm.