Trở lại khu dân cư, Phùng Liễm Thần để chiếc Passat trong bãi đậu xe. Đây không phải là xe riêng của anh, mà do công ty cung cấp. Chế độ phúc lợi của công ty khá tốt, chỉ cần vẫn còn làm việc, anh có thể tự do sử dụng xe.
Nhà thì do Phùng Liễm Thần tự mua, là nhà cũ. Khu chung cư có sân vườn này là loại khu dân cư cao cấp phát triển từ khá sớm của thành phố, được chia thành ba giai đoạn, nhà thuộc giai đoạn 1 mà anh mua nằm trong một dãy hai tòa nhà sáu tầng ở phía trước, mặt tiền theo phong cách châu Âu, mang lại cảm giác của giới tiểu tư sản. Giai đoạn 2 và 3 là khu biệt thự, bao gồm cả nhà liền kề và nhà đơn lẻ, tất nhiên cũng là thứ mà Phùng Liễm Thần không thể mơ tới.
Ở tuổi 28 đã thăng tiến lên vị trí trợ lý cao cấp trong một công ty lớn, đồng thời tiết kiệm đủ tiền để một mình trả đợt đầu mua căn nhà tử tế ở nơi tấc đất tấc vàng này, dù đó không phải là nhà mới, ít nhất cũng chứng minh được năng lực của anh. Tuy nhiên, áp lực cũng rất lớn, cuối mỗi tháng, hơn 20.000 tệ sẽ tự động bị trừ vào thẻ dùng để trả tiền vay thế chấp, phần còn lại chỉ đủ chi phí sinh hoạt.
Phùng Liễm Thần đẩy cổng rào ra, vì dự định sẽ đưa bà đến đây sống nên anh đã chọn căn hộ ở tầng trệt, kèm theo một khu vườn trống mà anh thậm chí còn chưa có thời gian dọn dẹp. Căn nhà làm xong thủ tục chuyển nhượng vào mùa thu năm ngoái, tính thêm thời gian cải tạo lại, anh cũng chỉ mới dọn đến đây được ba tháng.
Thực ra, khi Đàm Hạo Dương tỏ tình, ngày Phùng Liễm Thần nhận được tin nhắn của gã, anh vẫn đang sống trong tòa nhà ống sát vách nằm trong một góc kẹt giữa lòng thành phố.
Bất kỳ ai đã từng sống ở một nơi như thế sẽ luôn ấn tượng sâu sắc với chất lượng sinh hoạt. Các tòa nhà nằm san sát nhau, giống như từng dãy khu ổ chuột nằm lọt thỏm trong khe hẹp của siêu đô thị công nghệ cao, ánh mặt trời quanh năm không chiếu tới được, lấy sáng rất kém, tối tăm ngột ngạt. Tầng sáu không có thang máy, tường và sàn nhà mỏng không thể ngăn cách được thứ gì, đông lạnh hè nóng, mỗi lần trời nổi gió mưa, mái hiên lại phát ra tiếng ồn kinh thiên động địa. Mở rèm ra có thể nhìn thấy luôn những người ở nhà đối diện đang làm gì; kéo rèm lại, tiếng động trên giường của hàng xóm, tiếng nấu cháo điện thoại và tiếng gầm rú của máy giặt đều vang rõ bên tai.
Lúc đó, Đàm Hạo Dương không ngại dùng đủ mọi thủ đoạn kỳ quái để theo đuổi Phùng Liễm Thần, ví dụ như đi theo anh đến nhà, rồi mặt dày đòi lên lầu ngồi chơi. Phùng Liễm Thần cho gã vào, Đàm Hạo Dương lại tỏ ra hết sức kinh ngạc khi thấy anh thuê nhà ở một nơi như vậy.
"Mức lương hàng năm của anh không thấp chứ, cũng không thiếu tiền, tại sao không thuê một nơi tốt hơn mà ở?" Vừa nói, gã vừa tự ý lục lọi dãy tủ nhựa rẻ tiền đựng quần áo bên tường, bên trong có treo bộ vest sang trọng mà Phùng Liễm Thần mặc đi làm, được bọc trong túi chống bụi, treo trên một ống sắt rỗng đã biến dạng nhẹ do áp lực. Những bộ quần áo mặc thường ngày khác đều là thương hiệu bình dân.
Phùng Liễm Thần giải thích rằng để thuận tiện cho việc đi lại, hơn nữa tiết kiệm được bao nhiêu tiền thuê nhà thì vẫn nên tiết kiệm. Đàm Hạo Dương còn trêu Phùng Liễm Thần rằng anh cũng chỉ là người thường thôi, ngậm đắng nuốt cay chỉ vì một cái vỏ ốc trên lưng.
Phản ứng của Phùng Liễm Thần vẫn bình thản: "Vì cậu không cần phải vất vả bôn ba kiếm sống như chúng tôi."
Đàm Hạo Dương thản nhiên cười nói: "Vất vả, trên đời này, ai mà chẳng vất vả? Người giàu cũng có nỗi lo riêng."
Trong căn nhà ống sát vách đó, Đàm Hạo Dương vừa liên tục than phiền vừa chen chúc với Phùng Liễm Thần một khoảng thời gian, cũng coi như trải nghiệm cuộc sống trá hình. Sau đó, khi nhà mới đã thông thoáng, gã liền xúi giục Phùng Liễm Thần dọn vào càng sớm càng tốt, đổi chỗ ở rồi, cậu ấm này mới ở thoải mái.
Vậy nên có rất nhiều việc không phải không có dấu hiệu, hai người vốn đã định trước không thể cùng chung một con đường, vì khác biệt quá lớn.
Hôm sau đi làm, Đàm Hạo Dương đến văn phòng trợ lý cao cấp: "Đi chưa?"
Phùng Liễm Thần đang dọn dẹp bàn làm việc. Hồ sơ đã được phân loại, hộp hồ sơ được khóa trong tủ, sắp xếp ngăn nắp. Bàn làm việc sạch sẽ đến độ không một hạt bụi, không có một món văn phòng phẩm dư thừa nào, anh cho hết bút nước, bút dạ, bìa hồ sơ, bấm ghim v.v. vào một hộp các tông, sẵn sàng lên đường.
Đàm Hạo Dương dựa vào cửa, dùng ánh mắt lạnh lùng mà khó lường, đầy vẻ khinh thường dò xét anh. Gã đột nhiên nói: "Tôi nhớ lúc mới vào tập đoàn, tôi còn hiếu thắng, việc gì cũng muốn làm tốt nhất, để duy trì mối quan hệ, thậm chí còn uống rượu với khách hàng đến lúc chảy máu dạ dày. Lúc đó anh và các đồng nghiệp đến bệnh viện, anh có nhớ mình đã nói gì không? Khi gặp tôi, anh không hỏi tôi thế nào, hay tôi có khỏe hơn không, anh lại nói 'Cậu làm thế này chẳng qua là để thỏa mãn bản thân, không có ý nghĩa gì'."
Phùng Liễm Thần ngước lên nhìn lại: "Vậy thì sao?"
Đàm Hạo Dương lườm anh: "Phùng Liễm Thần, có phải anh cho rằng tôi là con cháu nhà giàu ba đời, những gì tôi có ngày hôm nay chỉ đơn giản là nhờ sinh ra trong một gia đình tốt không, cho nên tất cả nỗ lực và thành tựu của riêng tôi không phải là thứ đáng chú ý, có thể dễ dàng bỏ qua?"
Phùng Liễm Thần nói: "Cậu nghĩ nhiều quá, có vẻ tôi chưa bao giờ nói như vậy."
Nụ cười của Đàm Hạo Dương không có chút thiện chí nào: "Tôi biết ngay là anh sẽ phản ứng thế này mà. Thôi kệ, chán lắm."
Khi đi xuống cầu thang thì gặp một phó tổng nhiệt tình hỏi: "Chủ tịch Đàm, ra ngoài làm việc à?"
Đàm Hạo Dương ôn hòa tươi cười: "Không có gì, cứ làm việc của anh đi."
Đến văn phòng của Đàm Sĩ Chương, trên đó có một tấm bảng khắc tên y và dòng chữ "Giám đốc thiết kế". Đàm Hạo Dương cứ thế đẩy cửa ra, đi vào rồi trở tay đẩy một cái, khép hờ cửa lại, bỏ mặc Phùng Liễm Thần ở bên ngoài. Một vài nhân viên phòng Thiết kế tò mò nhìn từ xa.
Phùng Liễm Thần khẽ cong khóe miệng, dựa vào tường bên ngoài, nghe được loáng thoáng cuộc trò chuyện.
Bên trong, giọng nói của Đàm Sĩ Chương vang lên: "Sao không sa thải cho xong?" Giọng nói của y rất trầm, bình thản ôn hòa, trái ngược với hình ảnh nham hiểm và đa nghi bề ngoài.
Đàm Hạo Dương đáp: "Liễm Thần đã làm trợ lý cho ông nội nhiều năm, trước kia còn trực tiếp phụ trách công việc cho chủ tịch, coi như là thân tín trực hệ của ông nội mà, người ta làm việc cũng tận tuỵ, đâu phải nói sa thải là sa thải được? Tôi chỉ nghĩ anh ta không đủ khả năng đảm nhiệm vị trí hiện tại, hai bên không hợp nhau, nhưng không phải tôi muốn đuổi anh ta."
Đàm Sĩ Chương nói: "Vậy cậu đi bàn bạc với phòng Nhân sự là được, vội vàng chạy đến chỗ tôi là có ý gì?"
Đàm Hạo Dương nói: "Anh cả, nói thẳng nói thật đi vậy, tôi biết anh bất mãn với tôi, Liễm Thần trước kia giúp đỡ tôi cũng chỉ vì ông nội sắp đặt, nhà chúng ta là doanh nghiệp lớn, sao lại làm khó người làm công ăn lương? Vốn dĩ anh cũng đang cần trợ lý, bây giờ tôi cũng không cần anh ta làm gì, đưa anh ta đến chỗ anh là hợp lý thôi. Tôi hy vọng anh có thể gác lại quá khứ, đừng vì chuyện đó mà có ý kiến với anh ta."
Đàm Sĩ Chương vẫn bình thản: "Cậu nói tới nói lui, nghe như đang xúi giục tôi dằn vặt cậu ta vậy."
Đàm Hạo Dương cười nói: "Không không, không phải vậy. Anh phải đối xử tốt với anh ta."
Đàm Sĩ Chương cuối cùng cũng cười nhạt: "Nói cách khác, tôi thích dùng trợ lý Phùng thế nào cũng được?"
"Đại khái là vậy, tùy anh." Đàm Hạo Dương nói xong liền buông một câu đùa bỡn: "Đừng dùng trên giường là được. Anh ta đang ở ngoài, tôi sẽ bảo anh ta vào."
Khi Phùng Liễm Thần đẩy cửa bước vào, hai anh em kia một người ngồi, một người đứng. Đàm Hạo Dương chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, xét theo tâm lý học, đây là tư thế chủ động tấn công. Đàm Sĩ Chương bắt chéo hai tay, chống cằm, hơi ngước mắt lên, nhìn gã từ xa.
Đàm Hạo Dương xòe hai tay nói: "Được rồi, hai người trò chuyện, tôi rút lui."
Phùng Liễm Thần quay đầu, nhìn gã bước ra.
Đàm Sĩ Chương lại cúi đầu xuống, tiếp tục lật xem bản thiết kế trong tay.
Phùng Liễm Thần bị y bỏ mặc hồi lâu, cũng chỉ kiên nhẫn đứng đó, chờ đợi chỉ thị từ cấp trên mới.
Tóc của Đàm Sĩ Chương dài hơn lần trước gặp một chút, y không cắt tóc, chỉ cột hờ hững phía sau, tạo hình này lại giống một ngôi sao nam trong một bộ phim cũ. Băng vải đen trên cánh tay y đã được gỡ bỏ, áo Blazer bằng vải Flannel, một hàng khuy kim loại lóe lên ánh sáng lạnh của kim cương.
Nửa giờ trôi qua, Đàm Sĩ Chương ném bản thảo sang một bên, khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng với tất cả.
Phùng Liễm Thần nhìn y nhấc điện thoại cố định lên, gọi cho ba bốn người liên tiếp, mắng mỏ từng người, hỏi thiết kế sản phẩm mới của quý tiếp theo là cái quái gì. Mặc dù không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng có thể nhận ra là đang rụt rè không dám phản bác, luôn miệng dạ vâng.
Mắng xong rồi, Đàm Sĩ Chương mới ngả người ra sau, thở dài, xoa mặt. Căn phòng chìm trong im lặng. Lúc này, cuối cùng y cũng bố thí cho Phùng Liễm Thần một ánh nhìn.
Đàm Sĩ Chương chậm rãi mở miệng, ánh mắt hoàn toàn không thiện cảm: "Cậu với thằng nhóc đó lại giở trò gì nữa?"
Phùng Liễm Thần vẫn giữ thái độ cung kính: "Nếu anh có ý kiến gì, tôi có thể chuyển sang vị trí khác."
Đàm Sĩ Chương cười khẩy: "Tưởng tôi không biết chút chuyện của các người à."
Thậm chí y càng nghĩ càng thấy chuyện này buồn cười: "Lúc hai người còn cấu kết với nhau, cậu sẵn sàng dốc hết tâm huyết, sao không nghĩ đến một ngày nào đó cậu không còn hữu dụng với nó nữa, sẽ bị bán đứng thẳng tay? Hay tôi cũng là một công cụ trong mối tình của các người, giờ Đàm Hạo Dương không cần cậu nữa, bèn nhét sang cho tôi đem đi xử lý?"
Điểm này thì Phùng Liễm Thần không có gì để phản bác, im lặng là vàng.
Đàm Sĩ Chương đứng dậy, vươn vai, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Đối diện là những tòa nhà cao tầng, nhưng cửa kính không phản chiếu được gương mặt y. Y mất tập trung một lúc rồi quay lại, dựa lưng vào bệ cửa sổ, ánh mắt dò xét khóa vào Phùng Liễm Thần.
Đàm Sĩ Chương nở một nụ cười ẩn ý khác: "Nói đến đây, trợ lý Phùng, gần đây tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Phùng Liễm Thần nhìn lại: "Anh cứ nói."
Cậu cả trở nên u ám nham hiểm, nói với giọng đầy ẩn ý: "Chuyện liên quan đến di chúc bằng miệng của ông nội, sau đó tôi có hỏi luật sư về việc này, hóa ra luật có quy định về danh tính của người làm chứng, để tôi nghĩ xem nên diễn đạt thế nào, ngoài những người không có hoặc có năng lực hành vi dân sự hạn chế, người thừa kế và người được tặng di sản... còn cái gì nữa nhỉ, à phải, 'người có quan hệ về quyền lợi với người thừa kế và người được tặng di sản' đều không thể làm nhân chứng."
Phùng Liễm Thần vẫn nhìn xuống, tất nhiên là anh đã lường trước được màn kịch này, nên bất ngờ thì cũng chưa đến nỗi.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, Đàm Sĩ Chương lại đang bất lợi trong trận chiến giành tài sản, chắc chắn sẽ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Đàm Hạo Dương. Bất kể y thực sự phát hiện ra điều gì, hay đang lừa Phùng Liễm Thần để moi thông tin từ anh thì cũng có thể hiểu được. Nếu Phùng Liễm Thần ở địa vị của Đàm Sĩ Chương, có lẽ bây giờ anh cũng làm điều tương tự. Không cam lòng, không chịu bỏ cuộc, vùng vẫy trong tuyệt vọng, tìm mọi khả năng để lật đổ di chúc hoặc Đàm Hạo Dương.
Đàm Sĩ Chương nói tiếp: "Bây giờ vấn đề đến rồi đây, nếu tôi công khai vạch trần mối quan hệ bất chính giữa cậu và Đàm Hạo Dương, vậy với lập trường của cậu, cậu có đủ tư cách để làm nhân chứng không? Nếu cậu không đủ tư cách, không đủ người làm chứng, nếu là vậy, di chúc bằng miệng của ông nội còn hiệu lực không?"