Thực ra, việc đàm phán mời Diêu Nghiêu trở thành đại sứ không phải là dễ dàng. Với một ngôi sao thị trường có địa vị như hắn, dù là có quan hệ thì Chìa Khóa Ánh Sao chắc chắn vẫn phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có được cơ hội.
Tất nhiên, lợi nhuận đầu tư trả về cũng sẽ cao. Đàm Hạo Dương nhìn trúng sức hút thần tượng và sức mua của người hâm mộ trên người hắn. Tuy nhiên, bản thân sự ăn khách này cũng là con dao hai lưỡi, nguồn lực kinh tế của người hâm mộ có thể làm đẹp cho báo cáo tài chính, nhưng cũng đi kèm với nhiều rắc rối ngoài dự kiến, quan trọng là phải chuẩn bị cho những rủi ro này.
Khi nhắc đến Diêu Nghiêu, cô nhân viên hành chính cũng phấn khởi hỏi Phùng Liễm Thần: "Sếp Phùng, công ty có quy định cấm xin chữ ký không ạ?"
Sếp Cao xoa cái đầu bóng loáng của mình: "Sao thế, cô cũng là fan à?"
Cô gái trẻ này không thần tượng người nổi tiếng, chỉ là có đầu óc kinh doanh tốt: "Tôi không đu idol, tôi rao bán trên thị trường thôi, đáng tiền đấy ạ."
Sếp Cao cười ha ha: "Thật là tinh ranh."
Phùng Liễm Thần đáp: "Nếu sau này cậu ta có đến quay quảng cáo, có cơ hội thì có thể đến xin, miễn là không ảnh hưởng đến công việc."
Cô nhân viên hành chính nói: "Thật ra, tôi có ấn tượng tốt với Lương Quảng Liệt hơn, anh ấy giờ cũng nổi lên rồi, sao không cân nhắc mời anh ấy nhỉ?"
Trưởng phòng Lý không hiểu: "Lương Quảng Liệt là ai, cũng là ngôi sao? Tại sao lại liên quan tới người này?"
Tạp chí có ảnh hợp tác của Trang sức Lệ Hoa và Lương Quảng Liệt vẫn còn trên kệ trước bàn tiếp tân, trưởng phòng Lý có lẽ không quan tâm nên không để ý tới.
Hai sao nam này bị mang ra so sánh là vì một bộ phim truyền hình mới ra mắt của Diêu Nghiêu có phong cách giống với bộ phim chiếu mạng cực kỳ ăn khách của Lương Quảng Liệt.
Trong bộ phim thời kỳ Dân Quốc này, Diêu Nghiêu vào vai một chàng công tử nhà giàu nuôi lòng muốn làm ăn xây dựng đất nước, kịch bản này là do công ty quản lý của hắn đặt hàng riêng để hỗ trợ hắn chuyển đổi định hướng nghề nghiệp, dù sao thì chẳng ai có thể trẻ mãi để đóng phim thần tượng cả đời. Tuy nhiên, kết quả lại gây thất vọng. Bộ phim nhận được hàng đống gạch đá, Diêu Nghiêu bị chỉ trích nặng nề vì diễn xuất chán ngấy, thiếu kiến thức lịch sử, người hâm mộ của hắn và khán giả bình thường đã đại chiến võ mồm tám trăm hiệp trên mạng.
Vậy là đủ tệ rồi, nhưng thật không may, Lương Quảng Liệt lại vào vai một nhân vật có hình tượng tương tự trong cùng một thời gian, cũng đeo kính, tạo hình lịch lãm, làm cho khán giả phải thốt lên rằng không ngờ Lương Quảng Liệt có thể khắc họa được khí chất của một quý công tử, vẻ ngoài nho nhã không giấu được tấm lòng cứu nước cứu dân. Có so sánh là có đau thương, hai con người và hai bộ phim trở thành ví dụ điển hình của tích cực và tiêu cực, đã bị cột chung lại so sánh khá lâu rồi.
Nhưng phim là phim, danh tiếng là danh tiếng, sức hút lại là sức hút. Độ nổi tiếng và tầm ảnh hưởng của Diêu Nghiêu vẫn nằm ngoài tầm với của Lương Quảng Liệt, nên chắc là Đàm Hạo Dương không thèm để mắt đến anh ta.
Cô nhân viên hành chính cũng hiểu, chỉ là thuận miệng hỏi thôi: "Tuy rằng hiện tại có rất nhiều trò cười cho người ta hóng, rồi còn chế giễu Lương Quảng Liệt chỉ có fans phim nhiều nhất là ba tháng, nhưng là người qua đường, tôi vẫn thấy anh ấy khá tốt, hoạt động trong ngành mười mấy năm mà không có bất kỳ scandal nào, danh tiếng hoàn hảo. Quan trọng nhất là anh ấy vừa hot lên chưa bao lâu, có lẽ là chưa tăng giá đâu, tôi nghĩ chúng ta nên nắm bắt cơ hội này để tiếp tục hợp tác, biết đâu sau này phát hiện ra mình nhặt được của hời."
Phùng Liễm Thần cười đáp: "Phong cách của Trang sức Lệ Hoa phù hợp hơn, nhân lúc sếp Cao và sếp Sĩ Chương ở đây, tranh thủ đề xuất đi."
Đàm Sĩ Chương nói: "Sếp Phùng đã đề cử rồi, tôi về suy nghĩ thêm mới được."
Mọi người cười ồ lên. Cô nhân viên hành chính hỏi: "Sếp Phùng cũng xem quảng cáo của Lương Quảng Liệt rồi ạ? Anh ấy đẹp trai lắm phải không?"
Phùng Liễm Thần gật đầu: "Tôi nghĩ anh ta giống như một phiên bản cường tráng hơn của Tôn Long, sự nghiệp cũng tương tự. Tôn Long cũng phải qua mấy năm đầu khó khăn, hơn ba mươi mới gọi là đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, người có hoài bão chắc chắn sẽ được đền đáp xứng đáng."
Đàm Sĩ Chương vẫn dựa vào lan can, dùng ống hút khuấy những hạt trân châu còn lại trong ly, động tác vụng về, rõ ràng là không quen với những món uống kiểu này. Nhìn lên thấy đã trễ rồi, y tuyên bố kết thúc hoạt động trong ngày hôm nay.
Có hai chiếc xe được điều động, tài xế còn lại ở lại phụ trách đưa đón người bên Đàm Thị. Cô nhân viên hành chính nhanh nhẹn lên xe trước, chui vào ghế trong cùng, sau đó là trưởng phòng Lý, để dành những chỗ ngồi dễ ra vào, sau nữa sếp Cao cũng lên xe.
Phùng Liễm Thần lại nói mình không cần: "Giờ đang là cao điểm, tôi đi tàu điện ngầm về nhà, có thể sẽ nhanh hơn mọi người đấy."
Đàm Sĩ Chương từ chối theo: "Tôi cũng đi tàu điện ngầm."
Trưởng phòng Lý thò đầu ra nói một câu đi đường cẩn thận. Cửa xe tự động đóng lại, hai nhóm người tách ra đi về hai hướng khác nhau.
Phùng Liễm Thần và Đàm Sĩ Chương nhìn nhau một cái, im lặng rồi chậm rãi bước đi song song về phía cửa ga tàu điện ngầm.
Đột nhiên Đàm Sĩ Chương hỏi: "Bộ sưu tập mới ra mắt bán thế nào rồi?"
Ý của y là bộ sưu tập mới của No.7, Phùng Liễm Thần đáp: "Doanh số bán ra sau khi ra mắt khá tốt."
Một công ty muốn kiếm được tiền thì không thể để tồn tại khoảng trống thời gian lớn giữa các sản phẩm. Vậy nên trong khi Hình Học Cực Hạn đang câu cư dân mạng trên khắp không gian mạng, thiết kế mới đã được triển khai. Bộ sưu tập mới vẫn giữ nguyên phong cách thiết kế đó, mang tên Chủ Nghĩa Duy Lý, sử dụng vàng 18K và ngọc trai làm vật liệu chính. Sau khi phát hành phiên bản giới hạn đầu tiên vào dịp Giáng sinh, nó hiện đã có mặt trên trang web chính thức dưới dạng sản phẩm thông thường.
Như thường lệ, Đàm Sĩ Chương nghe một lúc, không đưa ra ý kiến riêng của mình. Nội dung công việc quan trọng của Chìa Khóa Ánh Sao sẽ được báo cáo định kỳ trong cuộc họp ban lãnh đạo tập đoàn, những số liệu cụ thể hơn sẽ được đưa vào báo cáo sau.
Phùng Liễm Thần liên tưởng vô cớ, giả sử anh và Đàm Sĩ Chương đề phòng lẫn nhau, bí mật ghi âm các cuộc trò chuyện, rồi đến một ngày trở mặt thành thù, quay ra buộc tội lẫn nhau, Đàm Sĩ Chương chắc chắn sẽ nắm nhiều bằng chứng hơn anh, vì người nào nói càng nhiều thì sai càng nhiều. Đôi khi con người sẽ tự tưởng tượng ra những tình huống xấu nhất để tự dọa mình, có lẽ vì tiềm thức đang cảnh báo rủi ro. Cùng chung một con thuyền nghĩa là phải biết điểm yếu của nhau, nhưng ai có thể mãi mãi tránh được rủi ro? Nếu thực sự phải đi đến bước đường đó, hình như chỉ có thể suy nghĩ lại về quyết định chọn phe ban đầu của mình.
Chưa kịp đến cửa ga tàu điện ngầm, giữa đường thì Đàm Sĩ Chương phát hiện ra chân trời mới: "Sao ở đây lại có chợ đêm."
Phùng Liễm Thần nhìn sang, đèn màu treo dọc theo một con phố trong quảng trường, bên dưới là những dãy hàng quán ăn vặt. Hoàng hôn buông xuống, đang là lúc các quầy hàng bắt đầu mở cửa, khu vực này đông nghịt người, một biển đen kịt.
Đàm Sĩ Chương tỏ ra khá hứng thú, kéo anh cùng tham gia trò vui: "Chúng ta ăn gì đó trước khi về đi?"
Phùng Liễm Thần do dự một lát, Đàm Sĩ Chương túm lấy anh kéo đi: "Đi thôi sếp Phùng, tôi mời."
Nhất thời nổi hứng, đến khi kịp nhận ra thì đã đứng cạnh quầy hàng.
Sếp Đàm nói sẽ mời, nhưng lại đút hai tay trong túi quần nói với chủ quán: "Một phần lòng bò."
Bát nhựa nhỏ đưa đến tay, bên trong là lòng bò trộn lẫn với củ cải trắng hầm đậm đà, đựng đầy ú ụ. Thấy có hai người, chủ quán rất tự nhiên cho vào hai que xiên. Phùng Liễm Thần nhận lấy que đưa thêm, vì cẩn thận, anh thậm chí vô thức muốn nhìn xung quanh. Về mặt lý thuyết thì không thể tình cờ đến vậy, khả năng một đồng nghiệp quen biết xuất hiện ở đây là rất thấp, nhưng nếu có thì sao?
Đàm Sĩ Chương hỏi: "Ngại à?"
Phùng Liễm Thần lấy lại bình tĩnh, nói đùa: "Không dám."
Anh buông bỏ gánh nặng tinh thần, xiên lấy một miếng, Đàm Sĩ Chương cũng tự nhiên xiên một miếng.
Ban ngày tham quan thành phố, ban đêm lại dạo chợ đêm, nhìn như thể chỉ biết chơi bời, không lo làm ăn. Đàm Sĩ Chương giữ lời hứa, lại mời thêm cá viên, mì xào, xiên que, takoyaki, bánh đúc chén... Ăn suốt một đường toàn là y móc tiền ra trả, mỗi món chỉ mua một phần cho hai người.
Phùng Liễm Thần đã thanh lọc tâm trí, không còn suy nghĩ nữa. Nói là mờ ám thì cũng có vẻ mờ ám, nhưng muốn nói hợp lý thì cũng hợp lý. Hầu hết mọi người đến chợ đêm là để vui chơi chứ không phải để ăn no, khăng khăng mua hai phần thì có vẻ như anh làm giá.
Cuối cùng, họ đi từ đầu này đến tận đầu kia con phố, bỏ lại đám đông ở phía sau.
Phía sau tòa nhà là một khoảng đất trống khuất gió, dưới đèn đường có một chiếc ghế dài loang lổ. Đàm Sĩ Chương lau sơ qua rồi ngồi xuống, mở hộp kẹo râu rồng vừa mua.
Phùng Liễm Thần cầm lấy nĩa từ tay y: "Cái này cũng mở? Anh không mang về sao?"
"Ăn ở đây đi." Đàm Sĩ Chương nói. "Thấy cậu cứ nhìn nó mãi mới mua."
Phùng Liễm Thần nhất thời không biết nên trả lời thế nào, anh cùng lắm chỉ liếc nhìn thêm vài lần, nhưng thực ra không hề nghĩ là muốn ăn. Chẳng qua là anh nhớ lại hồi nhỏ, cứ vài ngày Phùng Toàn lại mang về nhà một hộp, vì gần thư viện có một cửa hàng bán kẹo râu rồng nổi tiếng, đây là một trong số ít những khoảnh khắc tình cảm hai cha con mà anh còn nhớ.
Nhưng người ta đã cố ý mua cho mình, bây giờ mà nói không muốn ăn thì thật không biết điều, vì vậy Phùng Liễm Thần cũng không có ý định giải thích. Cắn một miếng, những sợi râu rồng mỏng manh tan chảy trong miệng, giòn tan ngọt ngào.
Một ông lão nhặt rác đang cúi xuống nhặt những chai lọ dọc đường, đi ngang qua thì liếc nhìn họ một cái, rồi nhìn đăm đăm hộp đựng kẹo trên tay họ. Ông ta đứng đó chăm chú hồi lâu, mắt không thèm chớp, Đàm Sĩ Chương nhét miếng cuối cùng vào miệng rồi đưa hộp cho người kia.
Y quay lại nhìn Phùng Liễm Thần, đột nhiên giơ tay lên. Phùng Liễm Thần nhắm mắt lại, cảm nhận được bàn tay kia lướt qua mặt mình.
Đàm Sĩ Chương hỏi: "Cậu suy nghĩ lâu lắm rồi, vẫn chưa có câu trả lời sao?"
Trong lòng anh ngay từ đầu đã có linh cảm, nhưng điều duy nhất còn thiếu chính là câu trả lời. Phùng Liễm Thần im lặng, anh không ngờ lời đề nghị đó vẫn còn hiệu lực.
Bỗng nhiên, một giọng nữ the thé mắng chửi vang lên: "Cút đi!"
Hai người nhanh chóng tách ra, quay lại nhìn phía sau. Trong bóng tối, một cặp đôi trẻ đang giằng co, miệng chửi rủa nhau.
"Câm miệng đi! Sao anh không về nhà đái một bãi, tự soi mình trước đi? Đồ ngốc!"
Người nam túm chặt vào quần áo cô, hình như đã say, hình như đang đeo bám cô, lại hình như đang buông lời lăng mạ, lưỡi thì líu, miệng lắp bắp lẩm bẩm, dù sao thì cũng không thể hiểu được là nói gì. Hai người gây náo động lớn, nhưng vì khu vực này cách xa chợ đêm nên hầu như không có ai đi qua.
Cô gái tức giận ném túi xách vào mặt hắn ta. Người nam bị đánh nên nổi giận, trừng mắt nhìn cô rồi lập tức vung tay lên.
Đàm Sĩ Chương cau mày, bước tới tách hai người ra: "Đang làm gì vậy?"
Khi Phùng Liễm Thần theo đến gần, cô gái hét lên với anh: "Gọi cảnh sát giúp tôi với! Có kẻ b**n th**! Cuồng dâm!"
Người nam hung dữ hét lên: "Đây là... bạn gái tao! Chuyện này... liên quan gì đến mày, bớt lo chuyện bao đồng, cút!"
Cô gái giật lấy chiếc túi từ tay người kia, mắt đảo quanh rồi nhanh chóng vọt ra sau lưng Đàm Sĩ Chương trốn tạm.
Người nam tức điên lên lao tới muốn bắt, đập trán vào cánh tay Đàm Sĩ Chương đang chắn đường: "Con đ*, mày chỉ biết v* v*n đàn ông!"
Đàm Sĩ Chương lạnh lùng nhìn xuống từ trên cao: "Lên cơn thì về chữa trị đầu óc đi, đừng làm tự làm xấu mặt ở đây."
Ba đấu một, người nam dậm chân chửi thêm vài câu, rồi đột nhiên nhận ra mình đang ở thế bất lợi triệt để, bèn xám mặt chuồn mất. Trước khi đi, hắn đột nhiên quay lại, hung hăng trừng mắt nhìn Đàm Sĩ Chương, dường như muốn khiêu khích, nhưng trước thân hình cao lớn hơn hẳn của y thì đành phải thức thời làm trang tuấn kiệt.
Người đó đi khỏi, cô gái sửa lại quần áo, vỗ vào túi xách: "Cảm ơn hai anh, chỉ là chia tay thôi mà, xui xẻo chết đi được."
Phùng Liễm Thần nhặt thỏi son bị gãy dưới đất đưa cho cô: "Không sao chứ, một mình phải cẩn thận, về nhà sớm đi."
Cô gái nhổ một bãi: "Tôi cũng không phải người dễ bắt nạt, tôi có bảy tám người anh em họ lận, hắn ta dám đến nữa, tôi sẽ cho người xử hắn."
Hung dữ thật, chắc không có vấn đề gì lớn. Lúc này hai người cũng quyết định quay về, cả ba cùng nhau đi đến lối vào ga tàu điện ngầm, đi qua cửa quay, chào tạm biệt rồi mỗi bên đi một hướng.
Câu hỏi bị cắt ngang không được nhắc lại nữa, như thể nó đã bị bỏ lại trên băng ghế.
Đàm Sĩ Chương ngẩng đầu nghiên cứu tên trạm: "Nhà cậu xuống ở trạm Đông Dũng?"
Phùng Liễm Thần hỏi: "Sếp Sĩ Chương ngồi hướng nào?"
Đàm Sĩ Chương đáp: "Cùng một hướng với cậu, chúng ta cùng đi."
Họ sẽ đi cùng nhau bốn trạm, lúc này tàu điện ngầm vẫn còn đông nghẹt hành khách, hai người bị những người xếp hàng phía sau xô đẩy vào trong. Toa tàu chật cứng như một hộp cá mòi, anh sát cạnh tôi, tôi sát cạnh anh, ngực dán vào lưng, không ai được làm ngoại lệ, tất nhiên hoàn toàn không có chút tâm trạng nào để mà lãng mạn.
Đàm Sĩ Chương ỷ mình có tay dài chân dài, chống lên tay vịn và vách ngăn để đẩy mình ra ngoài một chút, Phùng Liễm Thần mới được thả lỏng. Ở khoảng cách này, lần đầu tiên anh nhận thấy một nốt ruồi nhỏ ở bên cổ y, thoắt ẩn thoắt hiện dưới cổ áo.
Mười lăm phút sau, tại ga trung chuyển, Đàm Sĩ Chương thì thầm vào tai Phùng Liễm Thần "ngày mai gặp lại", buông tay ra, quay người rời khỏi tàu giữa dòng người đông đúc.
Thông báo trên tàu điện ngầm vang lên, khoảng trống nhỏ mà y vừa tạo ra lại nhanh chóng lấp đầy người.
*
Sau đó lại tiếp tục tổ chức hoạt động đón tiếp người của tập đoàn Hồng Hải trong ba, bốn ngày nữa. Nực cười là một ngày nọ, Đàm Hạo Dương bất ngờ sáp lại, vòng vo tam quốc dò hỏi Phùng Liễm Thần ăn uống với đối phương thế nào rồi.
---
Người dịch:
Mỗi chương thả một chút thính, hỏi, bao giờ thì sếp Phùng cắn câu?