Về vấn đề này, Phùng Liễm Thần liệt kê tất cả những nơi ăn uống trong vài ngày qua, nhưng Đàm Hạo Dương có vẻ không tin rằng họ chỉ chuyện ăn uống vui chơi. Khi nói chuyện, cả hai đang ở trên sân thượng, Phùng Liễm Thần vốn chỉ định ra ngoài hóng gió, nào ngờ lại gặp phải Đàm Hạo Dương đang phun mây nhả khói.
Đàm Hạo Dương rít một hơi thuốc, cười toe toét hỏi: "Nghe nói sếp Phùng thích Tôn Long à? Hay là thích Lương Quảng Liệt?"
Phùng Liễm Thần hỏi: "Tôi có theo thần tượng không, chẳng lẽ cậu không biết?"
Đàm Hạo Dương nói: "Không nhất thiết, con người có thể thay đổi."
Những ngày này, Đàm Hạo Dương tập trung sức lực vào công việc của Chìa Khóa Ánh Sao, việc hợp tác với tập đoàn Hồng Hải không đến lượt gã phụ trách. Mặc dù vậy, rõ ràng là gã đang vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng chiêu trò ám chỉ "tôi biết mọi thứ" này không mấy hiệu quả với Phùng Liễm Thần.
Hôm đó mọi người trò chuyện bâng quơ bên vệ đường, người nghe thấy anh nhắc đến ngôi sao chỉ có mấy người: sếp Cao, Đàm Sĩ Chương, trưởng phòng Lý, cô nhân viên hành chính. Thoạt nghe thì có vẻ khó mà không sợ hãi, liệu ai là người tiết lộ cho Đàm Hạo Dương?
Nhưng có thực sự quan trọng không? Phùng Liễm Thần đã không còn hoảng hốt vì chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa. Nếu Đàm Hạo Dương có năng lực thì chẳng cần đến thăm dò anh.
Hơn nữa, ở giai đoạn này họ chưa bàn bạc vấn đề gì nghiêm túc, Phùng Liễm Thần nói chỉ ăn chơi là lời thật lòng vô cùng chân thành. Những người nước ngoài này có ranh giới rất rõ ràng, thời gian rảnh rỗi của họ là để giải trí, sẽ không nói chuyện công việc trừ khi đến lúc ngồi vào bàn đàm phán. Dù có hứa miệng cái gì ngay lúc này, một khi không được ghi trong hợp đồng thì cũng chỉ là vô giá trị, lãng phí thời gian.
Kiểu tương tác này chỉ cho phép hiểu rõ hơn về đối phương, chủ yếu là về mặt tính cách. Ví dụ giám đốc Sáng tạo Andy kia rất khó hầu hạ, lúc thế này lúc thế khác, trưởng phòng Lý lịch sự nói rằng cần gì cứ nói ra, vậy là hắn thực sự không hề giữ ý, xem trưởng phòng Lý như Doraemon, cần cái gì cũng gửi vài tin nhắn một cách hết sức đương nhiên. Cô nhân viên của phòng Hành chính đã phải chạy từ đông sang tây thành phố chỉ để mua cho hắn một bộ dụng cụ vẽ nhập khẩu theo yêu cầu. Theo một nghĩa nào đó, thực ra loại người ngây thơ ngờ nghệch như hắn dễ đối phó hơn, chỉ cần cử tài xế đi thêm vài vòng là xong.
Trong số tất cả những người này, Steven cả ngày chỉ cười tủm tỉm mới là tay chơi lão luyện thật sự, trong những tương tác hàng ngày sẽ chỉ thấy được ông ta là người dí dỏm, cảm xúc ổn định, giống như một quý ông lớn tuổi quyến rũ. Nhưng hai bên đã từng làm việc với nhau từ trước, ông ta nổi tiếng là người hay đặt bẫy trên bàn đàm phán. Do đó, khi đến lúc ngồi vào bàn, người phụ trách phải có khí thế đủ mạnh mẽ, hai bên mới có thể đàm phán các điều khoản trên cơ sở bình đẳng.
Từ góc độ này, tính cách tự cho mình là đúng của Đàm Hạo Dương đồng nghĩa với việc gã chỉ có thể bị người ta dắt mũi. Phùng Liễm Thần nghĩ tới đây, cười nhạt rồi cho Đàm Hạo Dương một ánh nhìn, đến khi anh đi xuống rồi, Đàm Hạo Dương cũng chưa hiểu được.
Tết Nguyên đán đến gần, mọi người đều bị khối lượng công việc cuối năm nhấn chìm. Đánh giá hiệu suất, tổng kết cuối năm của các phòng ban, tổng kết cuối năm của công ty, kết toán cho nhà cung cấp, gửi email cho khách hàng để duy trì mối quan hệ... Hết chuyện này đến chuyện khác cứ nối tiếp nhau, giải quyết xong một việc lại có năm, sáu, bảy, tám việc nữa đang chờ. Khi đã làm xong tất cả thì họp mặt cuối năm cũng sắp đến rồi.
Khi Tề Xuân Sinh đến hỏi Phùng Liễm Thần có hộ chiếu không, phản ứng đầu tiên của anh là vào thời điểm quan trọng này mà còn phải đi công tác.
Cũng may không phải, mà là phần thưởng cho nhân viên xuất sắc, bề ngoài là đào tạo ở nước ngoài, nhưng thực chất là công ty tài trợ toàn bộ chi phí cho du lịch năm ngày vòng quanh châu Âu. Những cơ hội như vậy cực kỳ hấp dẫn, không chỉ đối với nhân viên mà còn đối với cả những lãnh đạo không thường được ra ngoài. Mỗi chi nhánh cũng có một hạn ngạch dành cho các giám đốc điều hành, Tề Xuân Sinh thì ngại mượn việc công thỏa mãn lợi ích cá nhân, không dám tự sắp xếp cho mình.
Theo "địa vị" đếm xuống thì đến lượt Phùng Liễm Thần, nhưng về mặt nhiệt huyết trong công việc thì thực ra anh không bằng những phó tổng khác, dù sao anh cũng phải kiêm nhiệm hai công việc. Vì vậy, Phùng Liễm Thần cũng không muốn nhận, chủ động nói: "Tôi thì không cần đâu, hay là nhường cho sếp Vương."
Thực ra Tiền Khắc cũng rất siêng năng chuyên cần, nếu lần trước không làm việc ngu ngốc thì có lẽ hắn ta đã có được vị trí đó rồi. Sau vụ việc trên bàn rượu đó, tuy hắn ta không từ chức nhưng đã suy sụp tinh thần, không rõ liệu đã nghĩ ra tại sao mình lại sập bẫy hay chưa.
Tề Xuân Sinh cười ha ha đồng ý, sau đó bàn bạc chi tiết về đánh giá kết quả công việc cuối năm với Phùng Liễm Thần, rồi mới ra về.
*
Phòng Hành chính đã ra thông báo lịch trình họp mặt cuối năm, điểm đến là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mà phòng Thiết kế từng tổ chức team building lần trước.
Lần trước họ đã khảo sát địa điểm, môi trường rất tuyệt, không chỉ có suối nước nóng tự nhiên mà phía sau còn có khu vui chơi rộng rãi. Hoạt động giải trí đa dạng đủ loại, từ thoát khỏi phòng bí mật, sân golf, khu câu cá đến khu nướng thịt, thậm chí gần đó còn có cả chuồng ngựa và khu đua ngựa.
Do lượng người tham dự đông, bao gồm toàn bộ nhân viên của trụ sở chính và các giám đốc điều hành của chi nhánh và công ty con, tổng cộng đến một ngàn người, nên công ty đã bao trọn khu.
Những năm trước, họp mặt cuối năm thường kéo dài hai ngày, một đêm ngủ bên ngoài, năm nay chế độ phúc lợi cho nhân viên được cải thiện, kéo dài thành ba ngày hai đêm. Thời điểm thì lên lịch vào ngày trong tuần, không có kế hoạch bày mấy hoạt động team building nhảm nhí nào, nhân viên có thể tận dụng thời gian rảnh rỗi để tự vui chơi. Trước khi lên đường, tác dụng cổ vũ cho sĩ khí lên cao đã thể hiện rõ, mọi người ríu rít bàn tán xem đến đó sẽ chơi những gì.
Khách sạn nằm ở ngoại ô, phòng Hành chính bố trí hai chuyến xe du lịch lớn, còn các lãnh đạo tập đoàn đi xe riêng. Tuy nhiên, Đàm Nguyệt Tiên và nhóm Đàm Sĩ Chương không có trên xe nào cả, họ đã đến khách sạn trước một ngày để chuẩn bị.
Phùng Liễm Thần và sếp Cao cùng đi xe con của công ty. Tốc độ của họ khá nhanh, đến nơi trước xe du lịch, đang ở quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Khi đang đưa thẻ căn cước, vài người từ đằng xa đi tới, sếp Cao quay lại, vui vẻ gọi: "Chủ tịch Đàm, sếp Hoàng."
Đàm Nguyệt Tiên và Hoàng Đại Quân đi tới, Đàm Sĩ Chương cũng có mặt, Đàm Hạo Dương lại không có ở đó.
Nhân viên lễ tân khách sạn đưa thẻ phòng cho Phùng Liễm Thần, Đàm Sĩ Chương tình cờ nhìn thấy: "Sếp Phùng ở phòng nào?"
Phùng Liễm Thần cúi xuống nhìn lại: "2803."
Đàm Sĩ Chương nở nụ cười: "Thật trùng hợp, tôi ở 2805."
Phùng Liễm Thần mỉm cười kéo vali. Đàm Nguyệt Tiên nói họ còn việc khác phải làm, nên anh và sếp Cao lên lầu sắp xếp hành lý trước. Đàm Sĩ Chương lại nói mình cũng định về phòng, rồi đi cùng hai người họ vào thang máy.
Phòng của sếp Cao là 2513, ông ta xuống trước ba tầng. Thang máy của khách sạn rất cao cấp, động cơ chạy cực kỳ êm, trong không gian kín, hai người gần như có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Phùng Liễm Thần ngẩng đầu nhìn lên số tầng cho đến khi có tiếng "tinh" vang lên. Anh đi ra ngoài, nhìn quanh, Đàm Sĩ Chương huých tay anh: "Lối này."
Đi qua 2805, y lại không thèm lấy thẻ phòng ra, chỉ đi theo Phùng Liễm Thần, chờ anh quẹt thẻ mở cửa vào 2803. Phùng Liễm Thần chưa kịp nói gì thì Đàm Sĩ Chương đã rút cả hai tay ra khỏi túi: "Mới nhớ ra mình không mang theo thẻ, mượn điện thoại phòng cậu dùng tạm."
Cửa mở rồi, Phùng Liễm Thần tiện tay đưa thẻ phòng vào khe cắm thẻ, bật nguồn điện cho căn phòng.
Đàm Sĩ Chương lại không thèm liếc nhìn về phía điện thoại, mà quan sát quanh phòng.
Phòng giường đôi, nhân viên bình thường thì hai người một phòng, ban quản lý ở một mình một phòng, rèm cửa sổ mở rộng, phong cảnh phía đối diện tuyệt đẹp, xa xa là mặt biển rộng mênh mông. Nhưng hai người ở phòng sát cạnh nhau, nên điều kiện cũng phải giống nhau, không biết có gì đáng để nhìn.
Phùng Liễm Thần bình tĩnh hỏi: "Không phải dùng điện thoại sao?"
Đàm Sĩ Chương ngồi xuống mép giường: "Tôi mang theo thẻ. Thật ra tôi muốn hỏi cậu, định khi nào thì trả lời tôi."
Muốn thở dài, nhưng hơi thở vừa đến miệng thì sau cùng vẫn biến mất. Phùng Liễm Thần cảm thấy như mình đang gặp phải một vấn đề hóc búa đã tồn tại hàng thế kỷ: Giả thuyết Goldbach*. Mà Đàm Sĩ Chương nhất quyết đòi anh phải trả lời câu hỏi trong vòng ba ngày. Tất nhiên, nghĩ kỹ lại thì thời gian đối phương đưa ra là hơn ba ngày rồi, vấn đề là dù có cho bao nhiêu thời gian đi nữa, anh cũng không thể đưa ra câu trả lời. Từ khi trưởng thành, có vẻ như anh hiếm khi rơi vào tình huống khó xử như thế này.
* Giả thuyết Goldbach: do nhà toán học người Đức Christian Goldbach (1690 - 1764) nêu ra vào năm 1742 trong một lá thư gửi tới Leonhard Euler, là một trong những bài toán lâu đời và nổi tiếng còn chưa giải được trong lý thuyết số nói riêng và toán học nói chung. Giả thuyết phỏng đoán rằng: Mỗi số tự nhiên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố. Giả thuyết đã được chỉ ra là đúng tới 4 × 1018, nhưng vẫn chưa được chứng minh hoàn toàn.
Đàm Sĩ Chương cũng phát hiện ra: "Được hay là không, thật sự phức tạp như vậy sao?"
Phùng Liễm Thần dựa vào bàn, đối diện với y, bình tĩnh nói: "Thật ra, tôi là người không chịu được thua cuộc."
Anh giải thích: "Từ nhỏ tôi đã luôn muốn thắng trong các trò chơi, dù chỉ là chơi với con nhà hàng xóm, nếu không thắng được, tôi sẽ nổi giận, hờn dỗi, khóc lóc, người lớn đều cười tôi là không dám chịu thua, có lẽ đúng là vậy thật, thua cuộc khiến tôi thấy rất xấu hổ. Tương tự vậy, nếu điều gì đó tôi làm mà không diễn ra như kế hoạch, hoặc nếu mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi sẽ khó chịu đến chết."
Đàm Sĩ Chương bật cười, nói anh là người cầu toàn: "Vậy thì ngay cả trong tình cảm cũng phải quyết định ai thắng ai thua sao?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Dường như không nên như vậy, nhưng đôi khi, cảm xúc và cảm giác rất khó kiểm soát."
Đàm Sĩ Chương hỏi: "Theo tiêu chuẩn của cậu, chiến thắng là thế nào? Tôi có thể để cậu thắng, tôi không thực sự quan tâm đến điều đó."
Phùng Liễm Thần im lặng một lát: "Để tôi suy nghĩ thêm đã." Anh nhận ra mình hình như đã vướng vào một mớ bòng bong.
Đúng là anh không thích thua cuộc. Giống như chuyện với Đàm Hạo Dương, ngay cả khi mối quan hệ đã ấm lên, anh cũng không muốn tỏ ra thua kém đối phương, không thể chấp nhận bị đối phương dắt mũi, đó chính là cảm giác thua cuộc. Nhưng còn chiến thắng thì sao? Không có tiêu chuẩn nào cho chiến thắng trong chuyện tình cảm.
Lúc này, Đàm Sĩ Chương nói: "Hình như tôi đã quên mất một việc?"
"Cái gì?"
"Phân tích tới lui, tất cả đều quy về điều kiện khách quan." Đàm Sĩ Chương đứng dậy, tiến lại sát gần anh: "Cậu đã bỏ qua thứ quan trọng nhất rồi, điều đầu tiên cần cân nhắc trong chuyện tình cảm là liệu cậu có thể chấp nhận được những tiếp xúc thân thể hay không. Nếu không thể chấp nhận thì không cần phải nói thêm gì nữa, tất cả miễn bàn. Cậu không thích thua cuộc, nhưng không ghét việc ở gần như thế này?"
Phùng Liễm Thần trừng mắt nhìn y, lùi lại theo phản xạ, như bị dọa giật mình, không hề nể mặt chút nào.
Đàm Sĩ Chương mỉm cười, giơ tay xem đồng hồ: "9 giờ 30 rồi. 10 giờ ban lãnh đạo tập đoàn có cuộc họp ngắn, tôi phải đi đây."
Phùng Liễm Thần thở phào nhẹ nhõm, tiễn y ra cửa, rồi quay lại, quỳ một chân bên giường, mở vali, lấy túi chống bụi ra. Nhìn qua thì đều là vest, nhưng lại khác nhau, bộ anh đang mặc là vest công sở thường ngày, còn bộ mang theo trong vali là lễ phục dự tiệc. Thông báo họp mặt cuối năm yêu cầu nhân viên phải ăn mặc trang trọng, tốt nhất là theo tiêu chuẩn tham dự dạ tiệc, vì mỗi dịp đều có quy định riêng.
Sau khi dọn dẹp xong, Phùng Liễm Thần cũng xuống lầu.
Buổi chiều, mọi người đều đã đến đông đủ, người dự họp trình bày báo cáo công việc tại hội trường. Đây là thời điểm người đứng đầu các công ty con chính thức báo cáo với trụ sở chính hàng năm, nhiều người trong số họ trở về từ những tỉnh khác hoặc thậm chí từ nước ngoài. Tất cả nhân viên đều ngồi phía sau lắng nghe, một số thì làm ra vẻ nghiêm túc, số khác lại ngáp dài rồi thả hồn lên mây.
Sau cuộc họp là đến xế chiều, mọi người sẽ có hai giờ hoạt động tự do để trở về phòng thay quần áo, những ai cần trang điểm có thể về trang điểm.
Đến bảy giờ, tiệc tối họp mặt cuối năm bắt đầu.
Vào thời điểm này trong năm, hệ thống phân cấp thẩm mỹ của công ty trở nên rõ ràng hơn. Các phòng ban như Marketing, Thiết kế và Bán hàng thì hoặc là phải làm việc với khách hàng, hoặc là có chuyên môn về nghệ thuật, bình thường đã khá thời thượng, lúc này nhan sắc lại càng bùng nổ, ăn mặc như thể đang sải bước trên thảm đỏ Cannes. Hầu hết các nhân viên khác mặc dù không rạng rỡ bằng, cũng cố gắng ăn mặc đẹp nhất có thể. Tất nhiên, cũng có ngoại lệ không hề sửa soạn gì, nhiều nhất thì thay cái áo sơ mi, chân vẫn đi giày thể thao, mang một đĩa đồ ăn từ quầy buffet về, phần lớn họ là con dân phòng Công nghệ thông tin hoặc mấy anh chàng làm việc trong kho.
Đàm Nguyệt Tiên là người đầu tiên phát biểu. Bà nói rất ngắn gọn súc tích, kết thúc trong năm phút, nhận được tràng pháo tay vang dội.
Sau đó, người dẫn chương trình cầm micro khuấy động bầu không khí, chương trình bắt đầu, vài lãnh đạo được nêu tên đầu tiên.
Sếp Cao mập thì có mập, nhưng là chân nhân bất lộ tướng, giọng hát mạnh mẽ, vừa lên là làm ngay một bài O Sole Mio.
Phùng Liễm Thần ở hậu trường, nghe thấy tên mình được gọi, đến lượt anh lên sân khấu rồi. Anh hát một bài hát tiếng Anh, lễ phục ủi phẳng phiu, bản thân cũng đứng thẳng lưng, cao cao gầy gầy, bước lên sân khấu là một hình ảnh hoàn toàn khác so với bình thường. Các nhân viên reo hò còn to hơn cả lúc cổ vũ sếp Cao, vẫy đèn pin điện thoại bên dưới cho hợp khung cảnh.
Sân khấu được chiếu sáng mạnh, trong khi khán đài lại hoàn toàn chìm trong bóng tối, thật ra tầm nhìn xuống dưới rất hạn chế. Phùng Liễm Thần biết Đàm Sĩ Chương ngồi ở đâu, nhưng khi nhìn về phía đó lại không thấy được biểu cảm của y.
Ngay khi tiếng nhạc kết thúc, các nhân viên reo hò ầm ĩ, bên dưới liên tục hô vang "thêm bài nữa". Họp mặt cuối năm không có chương trình hát thêm, chỉ có một bài này, không thêm được nữa.
Phùng Liễm Thần đi xuống, thấy Hoàng Nhuế mặc chiếc váy bó sát nóng bỏng, trang điểm đậm như một nàng yêu tinh. Phía sau cô còn một hàng các cô gái trẻ ăn mặc tương tự, anh hỏi: "Các cô diễn cái gì đây?"
Hoàng Nhuế đáp: "Ôi trời xem trí nhớ ông già của anh kìa, bọn em tập nhảy s*x* dance bao lâu rồi, chẳng phải anh cũng thấy đó sao?"
Phùng Liễm Thần bây giờ mới nhớ ra, đúng là các cô đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi để nhảy nhót trong công ty, nhưng lúc đó chưa thay quần áo, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là tập thể dục nhịp điệu.
"Ồ cái đó à, rất đẹp đấy." Anh gật đầu động viên vài câu: "Cố gắng lên, đừng ngại ngùng."
Ngoài biểu diễn ra còn phải uống rượu. Rời sân khấu, Phùng Liễm Thần đi loanh quanh, không kịp ăn uống gì đã phải nốc cạn bảy tám ly rượu. Anh và các thành viên khác trong ban lãnh đạo phải mời Đàm Nguyệt Tiên và Hoàng Đại Quân, ngoài ra nhiều người khác cũng đến mời anh. Trong những dịp này, lãnh đạo nào cũng không thể từ chối uống rượu. Về phần Phùng Liễm Thần, có nhân viên cho rằng anh dễ tính tốt bụng, lại rộng rãi, cũng có người cho rằng anh lạnh lùng khó gần, dù ý kiến thế nào, đây cũng là cơ hội chuốc rượu vô độ.
Phùng Liễm Thần thường phải đi xã giao, tửu lượng cũng khá, nhưng cũng không thể uống hết ly này đến ly khác mãi được, chẳng mấy chốc anh đã hơi say. Uống xong một lượt rượu, anh tìm một ch* k*n đáo để trốn, nhưng Đàm Hạo Dương lại bám theo như một bóng ma đuổi cũng không chịu đi: "Sếp Phùng."
Đàm Hạo Dương nâng ly sâm panh: "Năm nay vất vả nhiều, tôi còn chưa mời anh một ly."
Phùng Liễm Thần liếc nhìn gã, khách sáo đáp: "Sếp Hạo Dương, vẫn nên là tôi mời cậu."
Đàm Hạo Dương cười hì hì nói không dám nhận, rồi lại liếc xéo về phía Hoàng Đại Quân vẫn đang được mọi người vây quanh: "Dù chỉ vì nể mặt sếp Hoàng, vẫn nên là tôi mời ly này, anh đừng từ chối làm gì." Giọng gã khá lớn, ngay lập tức thu hút nhiều ánh nhìn.
Phùng Liễm Thần còn không biết những lời đồn đại vô lý về anh và Hoàng Nhuế bắt đầu lan truyền từ khi nào. Thực ra không có gì nghiêm trọng, chỉ là một vài người thấy mối quan hệ tốt đẹp của họ thì nghi ngờ có điều gì đó mờ ám, vì dù sao thì từ khi mới vào công ty, Hoàng Nhuế đã theo đuôi Phùng Liễm Thần rồi.