Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 52

Tuy nhiên có sao nói vậy, nếu bỏ qua sự thật thì về mặt lý thuyết phỏng đoán này có vẻ không quá xa vời.

Vì tính khí nóng nảy, Hoàng Nhuế dường như không thể nảy sinh tình cảm gì với cả Đàm Hạo Dương lẫn Đàm Sĩ Chương, mà nồi nào thì úp vung nấy, có lẽ tìm người có tính cách bổ sung cho nhau lại tốt hơn. Hoàng Đại Quân lại chỉ có một đứa cháu gái này, chắc chắn ông rất yêu thương cô, không nhất định là sẽ bắt cô phải kết hôn vì lợi ích.

Xét trên mọi phương diện, Phùng Liễm Thần thực sự khá phù hợp. Anh coi như là ứng viên lãnh đạo trẻ triển vọng của Đàm Thị, nếu hai người thành một đôi, Hoàng Đại Quân chắc chắn sẽ dốc sức đề bạt anh khi ông còn tại vị, đối với Phùng Liễm Thần thì đây sẽ là một việc tốt giúp anh tránh khỏi việc phải đi đường vòng mười năm. Tuy điều kiện gia đình anh chỉ ở mức trung bình, nhưng với Hoàng Nhuế thì lại vừa hay, có thể kéo anh về ở rể, đã chịu ơn huệ của người ta thì sau này chắc chắn không dám đối xử tệ với cô. Có triển vọng, có nhân phẩm, có ngoại hình, lại ngoan ngoãn, vậy không phải là đức lang quân như ý hay sao?

Tưởng chừng như đây là tình huống có lợi cho cả ba bên, nhưng cái mùi tỏa ra từ luận điệu này kỳ quái như cơm thiu để ở ngoài hai ngày. Nghe kỹ mà xem, những tin đồn như vậy lan truyền rõ ràng cho thấy có người lo sợ Phùng Liễm Thần thật sự có thể tránh đi đường vòng mười năm.

Có người cố ý bịa đặt hoang đường, lý do cũng không khó đoán, chẳng qua là cảm thấy Phùng Liễm Thần và Hoàng Nhuế thân thiết quá, không biết anh đã âm thầm hưởng lợi bao nhiêu, thành ra sốt ruột. Trong công ty có người thích anh, có người không, còn chuyện ghen tị, đố kỵ sau lưng cũng chỉ là bản chất con người thôi.

Cố tình xa lánh Hoàng Nhuế vì những tin đồn này sẽ khiến người ta tưởng anh mềm yếu, Phùng Liễm Thần không dễ bị thao túng như vậy. Nhưng dù sao thì bia miệng cũng rất đáng sợ, nếu không để tâm đến, để mặc cho nó âm ỉ thì thật là ngu ngốc.

Xử lý tình huống này vốn dĩ cần phải thận trọng, tiểu nhân nói năng vô lý thì cũng thôi, nhưng Đàm Hạo Dương đang muốn bày trò gì đây? Đàm Hạo Dương không thể nào không biết đến đường ngang ngõ tắt bên trong, nhưng gã lại cố tình chạy tới đây thêm mắm dặm muối, đổ thêm dầu vào lửa. Có lẽ đó là phong cách của những kẻ thích đùa cợt, hại người mà không cần lợi mình.

Phùng Liễm Thần đã trải nghiệm thử gã là hạng người như thế nào nhiều lần, nhưng dù có bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn thấy câm nín. Đã không hợp nhau thì nói thêm nửa câu vẫn là dư thừa, có lẽ rượu đã phát huy tác dụng, người khác nhìn từ xa còn tưởng Phùng Liễm Thần đang tỏ vẻ khiêm nhường, nhưng giọng điệu của anh lại mỉa mai châm chọc: "Họa từ miệng mà ra, làm người phải khiêm tốn, sếp Hạo Dương, vấp ngã nhiều lần rồi, tại sao cậu vẫn không chịu học hỏi nhỉ?"

Tương tự, Phùng Liễm Thần cũng biết cách làm Đàm Hạo Dương phải khó chịu, ví dụ như đối phương ghét nhất là cái giọng điệu dạy đời này.

Nhưng Đàm Hạo Dương không biểu hiện ra ngoài, vẫn mỉm cười nói: "Ừm, tôi đã thử rồi, chắc tính khí mỗi người mỗi khác, có người thích hợp với kiểu cẩn thận rụt rè lén lút, nhưng với người như tôi, khiêm tốn là điều không thể, vậy thôi không cần phải ép buộc bản thân nữa."

Phùng Liễm Thần hạ giọng: "Đúng vậy, nếu cậu mà làm được sớm hơn, có lẽ hôm nay cậu đã là người đầu tiên phát biểu rồi."

Nói câu này bằng âm lượng mà không ai khác có thể nghe thấy xong, anh cầm ly, quay người đi về hướng khác.

Câu này thực sự đã chọc đúng vào chỗ đau của Đàm Hạo Dương, gã phản ứng lại, ánh mắt trở nên hung ác.

Cơn sóng gió do di chúc gây ra trước khi công ty chuyển giao quyền lãnh đạo là điều mà mọi người đều ngầm tránh thảo luận. Người ta bàn tán lén lút là một chuyện, nhưng trong công ty, ai cũng biết giữ kín miệng, chờ thời gian làm nhạt đi ảnh hưởng của nó. Ngay cả Đàm Hạo Dương cũng ít khi nghĩ đến chuyện này nữa.

Đây có lẽ là lần đầu tiên có người công khai chế giễu chuyện gã bỏ lỡ cơ hội giành được ngai vàng chủ tịch. Mắng người cũng không nên bới móc khuyết điểm, gã tiến lên hai bước, đuổi kịp Phùng Liễm Thần, cũng nói bằng âm lượng không ai nghe được: "Anh tưởng mình đối nhân xử thế hoàn hảo lắm sao?"

Đàm Hạo Dương cười khẩy: "Nếu thực sự như vậy, những người đang xa lánh anh đến từ đâu? Sếp Phùng, làm ơn đừng có làm ra vẻ trên đời chỉ có mình anh biết cách làm người, tôi đặc biệt nhắc nhở anh, người đang nói xấu sau lưng anh không chỉ có một đâu, anh không nên tự kiểm điểm lại sao?"

Lúc này, có ba bốn cấp dưới tiến đến nâng ly mời rượu Đàm Hạo Dương, vây gã vào giữa, chân thành nhiệt tình bày tỏ lòng biết ơn lãnh đạo dẫn dắt.

Phùng Liễm Thần nhân cơ hội này chuồn ra ngoài phòng. Làn gió đông thổi nhẹ trên mặt khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn đôi chút.

Thực ra, lời Đàm Hạo Dương nói chỉ đúng một nửa, đôi khi gã cố tình phóng đại sự thật để gây áp lực và hoang mang cho người khác. Ở nơi công sở luôn có kẻ cố tình ngáng chân người khác sau lưng, biết rằng điều này là không thể tránh khỏi, nhưng ý nghĩ rằng giữa hội trường đông nghìn nghịt người này chẳng biết có mấy người là thật lòng thật dạ căm ghét mình chưa bao giờ là dễ chịu cả.

Bữa tiệc họp mặt cuối năm kéo dài đến sau 10 giờ tối, không khí đạt đến đỉnh điểm khi chương trình rút thăm trúng thưởng diễn ra. Phùng Liễm Thần trúng giải khuyến khích, anh tặng cái máy nướng bánh mì cho một đồng nghiệp đã có gia đình. Màn đêm buông xuống, mọi người dần trở về phòng.

Ngày hôm sau có thể hoàn toàn thư giãn, nhiều người ngủ đến tận trưa.

Phùng Liễm Thần tỉnh dậy thì vẫn còn hơi nặng đầu, nằm trên chiếc giường xa lạ, phải mất một lúc anh mới tỉnh táo lại.

Xuống lầu, anh phát hiện hai vị lãnh đạo đứng đầu là Đàm Nguyệt Tiên và Hoàng Đại Quân đều không xuất hiện, chẳng biết có phải đã về trước không. Thứ nhất là vì tuổi tác lớn rồi không thể chơi lâu, thứ hai là chủ tịch và quyền tổng giám đốc hiện diện cũng khiến nhân viên không thể thực sự thoải mái chơi đùa, về trước có thể được coi là biểu hiện quan tâm đến cấp dưới.

Sảnh khách sạn đầy những gương mặt quen thuộc, người ra người vào, có người hẹn đi leo núi, người khác muốn đi cưỡi ngựa ở trang trại ngựa gần đó. Một số thanh niên đang gọi người trong nhóm chat, gom người đi chơi thoát khỏi phòng bí mật, Phùng Liễm Thần đứng riêng ở một góc sảnh, trông hơi cô đơn.

Một nhóm các cô gái của ban Thư ký do Đông Vũ Mạn dẫn đầu đi ngang qua hỏi: "Anh Phùng, sao anh lại ở đây một mình?"

Phùng Liễm Thần cười bất đắc dĩ, xoa xoa thái dương: "Hôm qua uống hơi nhiều, vẫn còn hơi choáng váng."

Đông Vũ Mạn nhiệt tình mời gọi: "Vẫn ổn chứ? Nếu khỏe thì đi chơi thoát khỏi phòng bí mật với bọn em đi, đang trân trọng mời các thành viên IQ cao."

Kết quả là họ chơi liền ba phòng bí mật mà chỉ số IQ cao của Phùng Liễm Thần vẫn không có cơ hội phát huy. Hay nói đúng hơn là nhóm các cô gái trẻ tụm vào với nhau ríu ra ríu rít, phần nhiều thời gian anh không chen vào được, thế nên chỉ đút hai tay trong túi quần đứng phía sau, đóng vai NPC im lặng.

Nhưng chính việc bày ra phong thái lạnh lùng xa cách này mới được nhiều cô gái trẻ yêu thích. Không nhất thiết là phải suy luận cái gì, anh chỉ cần đẹp trai, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ, lý do đó là hoàn toàn đủ rồi, ai mà không muốn nhìn thêm mấy cái chứ? Như hôm qua khi anh lên sân khấu hát có vẻ tình ý nồng nàn vô cùng, như thể tự mình đeo thêm một bộ lọc nét mềm mại.

Khi ra ngoài thì gặp phải chủ nhiệm trung tâm Vật liệu Tôn Chí Hào, hắn ta vẫn ăn mặc theo phong cách chải chuốt bóng bẩy, kiểu của các KOL. Trước đó, Tôn Chí Hào lợi dụng quy trình cố tình cản trở công việc của phòng Thiết kế, sau lại bị xử phạt vi phạm quy định của công ty. Bây giờ gặp Phùng Liễm Thần, vẻ mặt hắn ta lại không một chút oán giận nào, luông miệng gọi "sếp Phùng", thậm chí nghe còn lễ phép hơn trước kia. Con người thường có xu thế nịnh những ai ở địa vị cao, nhưng có thể nịnh bợ trắng trợn như hắn ta cũng được coi là một dạng ngay thẳng.

Chiều hôm đó, Phùng Liễm Thần vẫn đi lang thang thì bị sếp Cao và nhóm quản lý phòng ban bọn họ kéo đi câu cá bên hồ. Anh câu cá cũng thật thoải mái, bất kể những người khác thả mồi dụ hay thu cần câu như thế nào, Phùng Liễm Thần vẫn không hề cử động, chỉ dựng một cái cần câu bên bờ. Anh cứ đứng một bên, tay đút túi quần, chăm chú nhìn vào mặt nước mênh mông qua cặp kính, vẻ mặt cao siêu bí ẩn không biết đang suy nghĩ gì.

Những người câu cá khác mà làm thế thì trông sẽ rất ngớ ngẩn đần độn hoặc đờ đẫn mơ màng, nhưng Phùng Liễm Thần thì không tạo ra cảm giác đó. Vẻ mặt bình thản như nước của anh thậm chí còn toát lên vẻ siêu phàm như cách Khương Thái Công câu cá*, chỉ không biết ai là người chịu cắn câu.

* Khương Thái Công (tên thật là Khương Thượng, tự Tử Nha), người được chờ ở đây là Tây Bá Hầu Cơ Xương (sau này là Chu Văn Vương, đã diệt Trụ Vương, lập nên nhà Chu kéo dài hơn 800 năm), ngụ ý câu "con cá lớn" là minh chủ, chờ đợi một vị minh quân thật sự.

Xa xa, một người mặc áo gió, mang giày leo núi đi ngang qua bờ bên kia, khi đến gần mới nhận ra đó là Đàm Sĩ Chương.

Có người ở gần đó gọi một tiếng: "Sếp Sĩ Chương, anh đi leo núi à?"

Đàm Sĩ Chương bước tới: "Ừm, đi dạo trên núi, ai trắng tay rồi?"

Có người đáp: "Không cần hỏi, chắc chắn là sếp Phùng, ai biết thì mới hiểu là anh ấy đến câu cá, không biết thì tưởng đến xem cá Koi ấy chứ."

Phùng Liễm Thần mỉm cười nhẹ nhàng, không phản bác, trông như một cao nhân ẩn cư.

Đàm Sĩ Chương nói: "Vậy chắc chắn là do anh không hiểu cảnh giới của sếp Phùng rồi."

Khu nghỉ dưỡng có khu vực nướng thịt, đến xế chiều, số cá này sẽ được đánh vảy moi ruột, treo lên giá nướng. Cá nướng chỉ nêm một ít muối và gia vị, mùi vị không quá nồng, rất thích hợp để uống rượu.

Sếp Cao thích uống vài hớp, Phùng Liễm Thần cũng uống cùng ông ta. Hai người họ ngồi cách xa những nhân viên khác một chút. Mặc dù quan hệ bình thường là đồng nghiệp xã giao, nhưng một già một trẻ vẫn có thể tìm được chủ đề để nói, chẳng hạn như sau khi nghỉ hưu muốn làm gì.

Bầu trời đêm trên đầu trong vắt, vô số vì sao lấp lánh trên nền trời đen, một cảnh tượng khó thấy được ở thành phố. Cả ngày dài cứ thế trôi qua, sức lực gần như cạn kiệt rồi, cơ thể mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn còn chút lâng lâng hưng phấn.

Vì vậy, công ty bỏ số tiền này ra không hề lãng phí. Đôi khi, con người cần thoát khỏi những ràng buộc của công việc, có một khoảng thời gian hoàn toàn thư giãn, không nghĩ ngợi gì cả, như vậy mới có thể tìm thấy điều gì đó khác biệt giữa cuộc sống thường nhật đơn điệu, tự an ủi bản thân, cảm thấy cuộc sống vẫn còn ý nghĩa.

Phùng Liễm Thần tắm xong, vừa lau tóc vừa đi ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo, không biết đã reo bao lâu rồi. Hỏi là ai, bên ngoài lại không trả lời. Một lát sau, một tấm thẻ nhỏ màu trắng lọt qua khe cửa. Phùng Liễm Thần không đeo kính nên chỉ nhìn thấy mờ mờ không rõ, nhưng trong đầu hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

Trước kia khi đi công tác, anh đã từng gặp trường hợp này. Một vài nhà cung cấp không chỉ mời ăn mời uống, đến đêm còn đưa cả người vào khách sạn mà họ nghỉ chân, đều là những cô gái m** d*m cao cấp vô cùng xinh đẹp, người dè dặt thì chỉ nhét thẻ vào, ai không dè dặt thì có khi xông thẳng vào đợi trong phòng.

Dĩ nhiên, những sai lầm kiểu này là tuyệt đối không thể mắc phải, d*c v*ng là một thứ nguy hiểm, nhưng khách sạn suối nước nóng này quản lý cái kiểu gì vậy? Vì là bổn phận của mình, Phùng Liễm Thần đã nhìn thấy rồi thì không thể làm ngơ được, nếu bỏ mặc thì sẽ ra sao, team building của công ty lại biến thành mua dâm tập thể, chắc chắn sẽ là một vụ bê bối lớn.

Người bên ngoài chắc hẳn vẫn còn ở đó, anh thậm chí còn không kịp thay áo choàng tắm, cứ thế mở cửa ra.

Nhưng bên ngoài lại là một bóng người cao hơn cả anh.

Đàm Sĩ Chương dựa vào cửa, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ tinh nghịch.

Phùng Liễm Thần khựng lại, rồi cúi xuống nhặt tấm thẻ vuông vắn màu trắng dưới đất, giờ mới nhận ra đó là danh thiếp của Đàm Sĩ Chương. Cái này không phải là loại danh thiếp y thường dùng khi gặp khách hàng, mà là danh thiếp cá nhân, không có chức danh công việc, chỉ có tên Brian Tam và số điện thoại.

Tình thế đột ngột trở nên dở khóc dở cười, Đàm Sĩ Chương hỏi: "Sếp Phùng, cậu thế này là cần phục vụ đặc biệt, hay không cần đây?"

Y giở giọng trêu đùa tục tĩu, nhưng Phùng Liễm Thần lại vô thức nhìn lên trần nhà trước. Trong hành lang khách sạn có camera giám sát, đèn đỏ trông như những con mắt đang phát sáng, về lý thuyết, mọi hành động của họ ở đây đều có thể bị ghi lại. Tất nhiên, miễn là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì sẽ không có ai đi kiểm tra băng ghi hình xem họ đang làm gì, ngay tại đây và ngay lúc này.

Đàm Sĩ Chương nhìn theo ánh mắt của anh, rồi không chờ anh nói gì, vươn tay đẩy một cái, hai người đã vào trong phòng.

Cửa khóa trái, Đàm Sĩ Chương ấn vai Phùng Liễm Thần, ép anh vào tường.

Nụ cười trên môi dần tắt, áo choàng tắm cọ vào hoa văn giấy dán tường phía sau vang lên âm thanh nhỏ vụn.

Đàm Sĩ Chương nắm lấy cổ tay anh, giơ lên ​​cao quá đầu, rồi hơi ấm từ đôi môi áp lên. Phùng Liễm Thần cảm thấy tim mình run lên, cả vành tai cũng đang run rẩy, tay bị giữ chặt, không thể thoát ra được, anh nghiêng đầu sang một bên, cái chạm nhẹ nhàng rơi lên má. Người trao nụ hôn đã hạ quyết tâm, sẽ không dễ dàng từ bỏ, nụ hôn thăm dò dần di chuyển từ trán đến môi.

Chiến thuật này tuy không giống Đàm Sĩ Chương, nhưng lại rất Đàm Sĩ Chương, Phùng Liễm Thần không nói nên lời.

Có điều gì đó sâu thẳm bên trong sắp bùng nổ, nhưng lại bị kìm nén, giấu đầu hở đuôi.

Đàm Sĩ Chương nói: "Hôm qua trước khi đi họp tôi chưa nói xong, nhưng biết là cậu rất giỏi trốn tránh. Tôi về nghĩ đi nghĩ lại, nếu không ai thúc đẩy, có lẽ cả đời này cậu cũng chẳng bao giờ đáp lại, vậy nên hôm nay tôi phải đích thân đến thử, xem cậu có chấp nhận được gần gũi thế này không."

Y đặt tay phải lên bên cổ Phùng Liễm Thần, đầu ngón tay chạm vào động mạch đang đập: "Còn tiếp xúc như vậy thì sao?"

Phùng Liễm Thần không trả lời, nhưng hơi thở dồn dập của anh đã vạch trần nỗi bất an trong lòng.

Đàm Sĩ Chương cúi xuống gần hơn: "Sếp Phùng, cậu luôn quyết đoán trong mọi quyết định khác, tại sao đến lượt tôi thì mãi do dự?"

Vừa nói, y vừa buông tay, nhưng ngay sau đó lại ôm lấy Phùng Liễm Thần, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi, chỉ muốn ghì chặt anh vào lòng.

Phùng Liễm Thần nắm lấy áo Đàm Sĩ Chương theo bản năng, nhưng không đẩy y ra. Bàn tay anh từ từ di chuyển từ vai y xuống lưng dưới, nhưng không ôm chặt vào, dừng ở giữa thắt lưng và áo sơ mi, do dự nắm lấy lưng áo của đối phương, siết chặt, gấu áo không biết từ lúc nào đã bị kéo ra ngoài một đoạn.

Anh nhắm mắt lại, như thể từ bỏ chống cự, rồi không biết bắt đầu như thế nào, cả hai ngã xuống giường.

Một phần ký ức quen thuộc bỗng bị gợi lên, Phùng Liễm Thần nhớ lại cái đêm anh đỡ Đàm Sĩ Chương trở lại studio của y. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy đối phương phô bày răng nanh sắc nhọn ở cự ly gần, nhưng cuối cùng vẫn thu lại. Lúc đó hai người còn chưa thân thiết lắm, Phùng Liễm Thần không hỏi sau đó y thu dọn tàn cuộc thế nào, chắc hẳn cũng tốn không ít công sức, nhưng dòng chảy ngầm cuộn trào dường như chưa từng tồn tại.

Đàm Sĩ Chương thì thầm vào tai anh: "Hôm nay nghe thấy cậu và sếp Cao thảo luận, sau khi nghỉ hưu muốn làm cái này, muốn làm cái kia... Cuộc sống vốn đã ngắn ngủi, vậy mà phải đợi đến khi già mới làm được những điều mình muốn làm, chiếm lấy người mình muốn cũng khó thế sao?"

Phùng Liễm Thần đẩy y, nhưng tay anh bị nắm lấy, áp xuống bên tai. Năm ngón tay đan vào, biến thành tư thế lồng vào nhau.

Đàm Sĩ Chương cúi đầu, hôn lên móng tay anh, tay còn lại đặt lên thắt lưng áo choàng tắm của anh, nhẹ nhàng v**t v* qua lại.

Phùng Liễm Thần nghe thấy y nói: "Nếu em không phản đối, vậy chúng ta tiếp tục thử xem?"

*

Rèm cửa của khách sạn được kéo kín hẳn, chặn từng tia sáng bên ngoài, nếu không xem giờ, gần như sẽ tưởng rằng còn là sáng sớm.

Mí mắt cay xè, Phùng Liễm Thần liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, đã 8 giờ 30 phút sáng. Trời bên ngoài chắc đã sáng hắn rồi, giờ này không sớm cũng không muộn, có lẽ nhiều người vẫn chưa tự thức dậy. Anh lăn người, lại nằm xuống.

Không có kính điều chỉnh, thế giới trở nên mờ mịt trống rỗng, giống như cảm giác của Phùng Liễm Thần khi vừa mở mắt. Đêm qua Đàm Sĩ Chương không về phòng của y, nhưng phần giường bên cạnh giờ đã lạnh, chăn gối vẫn còn nhăn nhúm, nhưng bên trên trống không. Phùng Liễm Thần mơ hồ nhớ ra điện thoại của y reo vào lúc sáng sớm, y nghe xong thì nói có việc phải làm, vội vàng mặc quần áo rồi rời đi.

Đêm qua, Đàm Sĩ Chương rất cứng rắn, rồi ma xui quỷ khiến, Phùng Liễm Thần dường như bị y chi phối, không có đường phản kháng. Mặc cho Đàm Sĩ Chương vừa làm vừa nói với anh, không phản đối thì coi như ngầm đồng ý, nhưng anh cũng chỉ có thể ngầm đồng ý đến cuối cùng.

Nói ra thì thật đáng giận, anh có thể học cách sát phạt quyết đoán ở nơi công sở, nhưng khi nói đến chuyện tình cảm thì vẫn mãi ở trình độ học sinh tiểu học, đứng ở vị trí vô cùng thụ động, dây dưa không dứt khoát, nghi ngờ liệu bất kỳ lựa chọn nào mình đưa ra đều không đủ khôn ngoan.

Theo kế hoạch, hôm nay mọi người có thể ở lại khách sạn suối nước nóng chơi thêm một ngày nữa, sau đó có thể tự về, hoặc đi xe du lịch về lại cổng Cao ốc Đàm Thị rồi ai nấy về nhà riêng. Tiếp theo thì lại là cuối tuần, có thể nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, đúng là một kế hoạch hoàn hảo.

Phùng Liễm Thần trả phòng sớm, chỉ có phòng Hành chính chịu trách nhiệm theo dõi mới biết: "Sao sếp Phùng không chơi nữa?"

Phùng Liễm Thần cười với trưởng phòng Lý: "Có chút việc phải đi sớm, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ."

Thực ra anh chẳng có việc gì cả, chỉ không còn tâm trạng để ở lại đó thêm nữa. Đàm Sĩ Chương bị gọi về thành phố lo công việc, không đến mức đi xa một chuyến để quay lại đây. Phùng Liễm Thần đứng ở sảnh nhìn quanh, đồng nghiệp vẫn là những người hôm qua, nhưng tâm trạng đã thay đổi một cách lạ lùng, không ai biết có một việc bí mật đã xảy ra hơn mười tiếng trước.

Nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì mặt trời vẫn mọc như thường lệ, nhìn bề ngoài, mọi thứ có vẻ bình thường.

Khách sạn nằm ở khu vực hẻo lánh, nên có chuẩn bị xe trung chuyển đưa đón khách đến trung tâm tàu ​​điện ngầm lớn.

Phùng Liễm Thần xuống xe trung chuyển thì bắt taxi về nhà luôn. Anh kéo vali trong tay, vừa mở cửa nhà, một tiếng kêu bất thường vang lên từ phòng làm việc. Âm sắc là của nữ giới, âm điệu có phần khoa trương. Phùng Liễm Thần hơi giật mình, dừng chân lại, nhanh chóng nhận ra là Ngô Tiểu Đông lại đưa bạn gái về.

Anh không muốn làm hai bên lúng túng, bèn đặt vali cạnh sô pha, rồi nhẹ chân nhẹ tay định ra ngoài trốn một thời gian. Nào ngờ cánh tay bất cẩn gạt phải một chiếc ly thủy tinh chẳng hiểu sao lại bị dời chỗ, nó lăn xuống sàn, sau một loạt tiếng xoảng xoảng thì vỡ tan tành.

Tiếng động trong phòng làm việc đột nhiên dừng lại, có lẽ họ cũng giật mình.

Phùng Liễm Thần cũng hết cách, đành cúi xuống nhặt những mảnh vỡ dưới đất. Nếu không lát nữa hai người kia đi ra giẫm phải mảnh thủy tinh sẽ càng rắc rối hơn.

Mười phút sau, Ngô Tiểu Đông vội vàng mở cửa: "Anh Liễm Thần, không phải anh... sao anh về sớm vậy?"

Vì Phùng Liễm Thần đã nói chuyện anh sẽ đi dự họp mặt cuối năm, Ngô Tiểu Đông không ngờ anh sẽ về sớm.

Phùng Liễm Thần khẽ ra hiệu cho cậu ta: "Tôi ra ngoài một chút."

Nhưng không chờ họ bàn xong, cánh cửa lại mở ra, bạn gái của Ngô Tiểu Đông đã mặc quần áo vào, tuy nhiên lớp trang điểm còn hơi lem. Cô ta hiển nhiên cũng rất sửng sốt, đến nhà bạn trai bị họ hàng của cậu ta nghe được đã đủ xấu hổ rồi, nhưng phát hiện ra người ta là một anh chàng đẹp trai xem ra còn làm mức độ xấu hổ tăng lên gấp bội. Ngô Tiểu Đông vội vàng xỏ giày, tiễn cô ta ra cửa về nhà mình.

Trong nhà chỉ còn một mình Phùng Liễm Thần, anh dùng chổi gom những mảnh thủy tinh vỡ lại, cẩn thận cột miệng túi rác, dán nhãn lên. Một hàng búp bê len dưới cửa sổ vẫn đang vui vẻ bày ra vẻ mặt ngộ nghĩnh với anh. Sau đó anh nhận được điện thoại của Đàm Sĩ Chương, giải thích sáng nay y đi làm việc gì. Phùng Liễm Thần trả lời là đã hiểu, lịch sự nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Có vài việc dường như cần phải nói rõ ràng, nhưng khi suy nghĩ kỹ hơn, giải thích rõ ràng hay không cũng chẳng khác biệt nhiều.

Sau cuối tuần này lại phải đi làm, về cơ bản chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ, không khí trong công ty khá là náo nhiệt.

Thực ra, sáng sớm thứ hai, Đàm Sĩ Chương đã đến Chìa Khóa Ánh Sao tìm Phùng Liễm Thần, hai người đóng kín cửa nói chuyện trong văn phòng. Chuyện này không quá lạ lẫm với các đồng nghiệp khác, nhưng thực ra họ không nói về công việc, ít nhất thì họ cũng thống nhất một điều: tiếp tục giữ kín mối quan hệ.

Vì vậy sau đó, cách họ tương tác ở công ty không có thay đổi nào, cứ như thể chỉ vừa làm hòa vì phải hợp tác trong công việc.

Ngoài công ty, Phùng Liễm Thần cũng không tưởng tượng được cảnh mình tay trong tay cùng Đàm Sĩ Chương dạo phố như một đôi tình nhân bình thường. Dù đối phương muốn, anh cũng sẽ lịch sự từ chối, kiểu hoạt động như đi xem phim và dạo phố không phù hợp với tính cách của cả hai người.

Chỉ đến ngay trước khi nghỉ lễ, Phùng Liễm Thần đến căn hộ khách sạn mà Đàm Sĩ Chương ở. Lần này không nói gì cả, chỉ hôn nhau ngay.

Tết Nguyên đán là một lần chia ly ngắn ngủi, Phùng Liễm Thần lái xe về quê, vẫn tiện đường chở theo Ngô Tiểu Đông.

---

Người dịch:

Vì yêu cầu của bối cảnh nên xưng hô giữa hai người bọn họ vẫn sẽ nhảy qua nhảy lại tùy tình huống, nhưng yeah, tóm lại là quen nhau rồi đó.

Bình Luận (0)
Comment