Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 54

Ai cũng biết chủ tịch bị bệnh tim. Phùng Liễm Thần vội vàng mở ngăn kéo của bà, lấy ra mấy viên thuốc Nitroglycerin.

Đàm Nguyệt Tiên vẫn còn ngồi được một chút, cầm lấy đổ vào miệng mình. Xe cấp cứu phóng thẳng đến chờ ở tầng dưới.

Nửa giờ sau khi đến bệnh viện, thư ký trưởng Nicole có mặt trước nhất. Cô sống gần đó, giữa bữa ăn thì nghe tin, vội vàng bỏ bát xuống chạy tới. Chủ tịch đột nhiên lên cơn đau thắt ngực ngay trước khi tan làm, cuộc gọi đầu tiên là đến ban Thư ký, nhưng tiếc là tất cả nhân viên đã ra về, không ai nghe máy, cuộc thứ hai là gọi cho Phùng Liễm Thần. Cũng may anh vẫn đang ở tầng 28, nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nicole sợ mất hồn: "Tất cả là lỗi của tôi, lãnh đạo còn ở đó mà không sắp xếp người ở lại trực."

Phùng Liễm Thần ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh: "Bây giờ đã tạm ổn rồi, lần sau cẩn thận là được."

Biểu cảm của anh có phần nghiêm khắc, mắt nhìn y tá đẩy xe đẩy qua lại. Cảnh tượng này quá quen thuộc, hai năm liên tiếp, hai chủ tịch ngã gục tại chỗ làm vì lý do sức khỏe, tuy lần này tình hình không nghiêm trọng, nhưng chẳng ai muốn trải qua điều tương tự lần nữa.

Nicole là người cùng giới nên thuận tiện hơn, cô theo y tá vào phòng bệnh xem có cần gì không. Sau đó thì Đàm Hạo Dương tới, ngồi bên ngoài nhìn chằm chằm Phùng Liễm Thần.

Phùng Liễm Thần dời mắt, chống khuỷu tay lên đầu gối: "Lát nữa hỏi y tá, cậu có thể vào thăm."

Đàm Hạo Dương chỉ "ồ" lên một tiếng, đút tay vào túi quần, cà lơ phất phơ đứng nhìn qua lớp kính cửa. Thật ra thì có tấm rèm che mất tầm nhìn, gã không thể thấy gì cả. Gã lại nói câu cảm ơn với Phùng Liễm Thần, giọng điệu không rõ ý nghĩa lắm.

Tiếp theo là Đàm Sĩ Chương, vú nuôi của Đàm Nguyệt Tiên cùng với những người thân khác lần lượt đến bệnh viện. Hành lang càng lúc càng đông, bị các y tá mời ra ngoài một phần. Phùng Liễm Thần chủ động xuống lầu đợi, thật ra hôm nay đến đây là đã hết việc của anh rồi, một lát sau Đàm Sĩ Chương nhắn tin bảo anh về nhà trước.

Ngày hôm sau, Phùng Liễm Thần lại đến bệnh viện thăm hỏi, cuối cùng mới gặp được Đàm Nguyệt Tiên ở phòng bệnh, tình trạng của bà đã ổn định.

Bà còn đang cắm ống truyền dịch trên tay, đầu giường được nâng lên, người ngồi dựa vào đó đọc tài liệu, trông khí sắc hơi nhợt nhạt. Trải qua chuyện hôm qua, bà càng tin tưởng Phùng Liễm Thần hơn: "Liễm Thần, ngồi xuống đi, hôm qua may là cậu còn ở công ty tăng ca."

Phùng Liễm Thần kéo ghế đến ngồi xuống cạnh giường: "Không có gì, chuyện phải làm thôi, bà cũng nên tự chăm sóc bản thân mình."

Đàm Nguyệt Tiên hỏi: "Chúng ta sắp đàm phán với Hồng Hải, cậu đã ăn vài bữa với họ rồi, có nắm được thông tin gì không?"

Phùng Liễm Thần dở khóc dở cười: "Đã ở trong bệnh viện rồi mà bà còn vất vả thế này, nên nghỉ ngơi hồi phục trước đã, công việc thì không bao giờ kết thúc, sức khỏe mới là ưu tiên hàng đầu."

Giọng Đàm Nguyệt Tiên không được khỏe lắm: "Tôi cứ tưởng mình còn cố gắng được, nhưng rõ ràng tuổi tác là một yếu tố ảnh hưởng khá lớn." Bà lại nói: "Thực ra, mục tiêu của tôi kể từ khi nhậm chức rất rõ ràng, mang lại một vài bước tiến và thay đổi cho Đàm Thị. Tôi biết đây không phải là việc có thể làm xong trong một sớm một chiều, tôi vốn đã không còn nhiều thời gian, chỉ riêng việc làm những gì mình nên làm, có khả năng làm, đã là rất khó khăn rồi."

Phùng Liễm Thần kiên nhẫn lắng nghe tâm sự của bà, nhưng Đàm Nguyệt Tiên không phải là người hay dài dòng, cũng không muốn tốn sức nói quá nhiều. Cuối cùng, bà chỉ nói đùa: "Phải cố gắng giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Hồng Hải. Phải làm tốt nhé, chờ tôi trao lại quyền cho người tiếp theo, cậu chính là nguyên lão ba đời rồi đấy."

Có người gõ cửa ra hiệu, sau đó đẩy cửa ra, Đàm Sĩ Chương bước vào.

Phùng Liễm Thần thoáng nhìn vào mắt y, rồi đứng dậy: "Tôi về công ty trước."

Đàm Sĩ Chương hỏi anh: "Cậu có lái xe không?"

Phùng Liễm Thần đưa ra câu trả lời khẳng định, rồi y nói tiếp: "Vậy cậu đợi một lát, tôi đi nhờ xe cậu."

Hai người lên xe ở bãi đậu xe bệnh viện. Đàm Sĩ Chương ngồi ghế phụ, Phùng Liễm Thần cầm vô lăng, nhưng không khởi động xe ngay.

Đàm Sĩ Chương nói: "Sếp Phùng này, em có vẻ hơi đa cảm đấy."

Phùng Liễm Thần đáp: "Em cũng là con người, cũng có tình cảm, cả hai lãnh đạo đều đối xử khá tốt với em, nên dĩ nhiên em không muốn chủ tịch Đàm cũng gặp chuyện."

Đàm Sĩ Chương bình luận: "Dù sao thì họ cũng là ruột thịt, cô tôi và ông nội có vài điểm khá giống nhau, cả hai đều bướng bỉnh từ trong xương tủy."

Phùng Liễm Thần nghiêng đầu, khởi động xe, cười nói: "Đây là cúc cung tận tụy, chết cũng không màng."

Giọng điệu của anh dường như đang chế giễu liệu Đàm Sĩ Chương có làm được không. Đàm Sĩ Chương đáp: "Cúc cung tận tụy thì được, chết cũng không màng thì thôi, tôi có thói quen tập thể thao thường xuyên, nên tôi sẽ cố gắng sống lâu hơn một chút."

*

Đàm Nguyệt Tiên ngã bệnh, chủ tịch công đoàn rất biết ý, viết thiệp chúc bình phục rồi phát cho nhân viên ở từng phòng ban để họ ký tên, sau đó gửi kèm hoa và quà đến bệnh viện. Tuy nhiên, bà không nghỉ ngơi lâu, chỉ ở nhà ba ngày đã quay trở lại làm việc.

Dù đang bị bệnh, chủ tịch vẫn không quên chú ý đến việc hợp tác, nhóm của Phùng Liễm Thần đương nhiên cũng đang chuẩn bị.

Sau Tết, danh sách đội ngũ tham dự dự án của tập đoàn Hồng Hải lại được cập nhật lần nữa. Lần này, người dẫn đầu không phải là Steven mà là cấp trên trực tiếp của ông ta, tổng giám đốc khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, quốc tịch Trung Quốc, tên là La Khải Sâm, ngoài bốn mươi tuổi, trước đây chưa từng tương tác trực tiếp với nhau. Nhìn hình ảnh trên trang web chính thức thì thấy đôi mắt người này rất sắc sảo, tướng mạo nghiêm túc, có vẻ không phải là người dễ nói chuyện.

Kết quả của cuộc đàm phán đầu tiên quả thật cũng không như mong đợi.

Cuộc họp diễn ra trong phòng hội nghị của một khách sạn. Ấn tượng đầu tiên về La Khải Sâm là trông rất luộm thuộm, tóc dày nhưng không buồn chải chuốt, rối bù lên, mắt nhắm hờ, như thể đang uể oải nửa tỉnh nửa mê, nhìn Phùng Liễm Thần và những người khác bằng con mắt thờ ơ và khinh thường.

Trong lúc đàm phán, cả hai bên đều phải cố gắng đưa ra những điều khoản hợp lý của riêng mình, anh tiến một chút, tôi nhượng bộ một chút, vậy thì mới có thể đàm phán được.

Nhưng không giống như Steven luôn mang dáng vẻ một quý ông tốt bụng, La Khải Sâm ngay từ đầu đã đưa ra những yêu cầu cực kỳ khắt khe. Toàn bộ dự án hợp tác đều phải do tập đoàn Hồng Hải dẫn dắt, từ khâu lựa chọn vật liệu, nghiệm thu đến cả dịch vụ hậu mãi, Hồng Hải đều nắm quyền kiểm soát tuyệt đối, chỉ cần một chút bất mãn là có thể đơn phương phủ quyết. Đàm Thị gần như không có lợi nhuận, ngược lại còn phải gánh chịu rủi ro thua lỗ rất lớn.

Chuyện này chẳng khác nào chịu lỗ vốn để kiếm tiếng tăm, nếu là một xưởng nhỏ, có thể họ sẽ sẵn sàng hy sinh lợi nhuận để được hợp tác với một tập đoàn lớn như Hồng Hải. Nhưng các xưởng nhỏ không có được thực lực của Đàm Thị, còn các doanh nghiệp lớn như tập đoàn Đàm Thị cũng có thể diện của riêng mình.

Phải thành thật thừa nhận rằng, trên thị trường quốc tế, hầu hết các thương hiệu trong nước không có sức ảnh hưởng tương đương với Hồng Hải. Nhưng như người xưa đã nói, nhập gia thì phải tùy tục, đến mảnh đất nhỏ bé này mà đối phương lại ỷ vào danh tiếng của mình để kiêu căng ngạo mạn, quả thực là quá khinh người.

Bước ra khỏi khách sạn, ánh nắng rực rỡ, mặt đất ấm áp dễ chịu. Đông qua xuân đến, những mảng xanh đã bắt đầu xuất hiện trên đường phố.

Đàm phán khởi đầu tồi tệ, không phải là không có kế hoạch dự phòng, nhưng thái độ kiêu ngạo của tập đoàn Hồng Hải còn cực đoan hơn dự đoán. Có trưởng phòng trẻ tuổi mất kiên nhẫn, vẻ chán nản hiện rõ trên khuôn mặt. Trong kinh doanh không có người chiến thắng vĩnh viễn, bắt tay được hay không được đều hoàn toàn bình thường. Nhưng những người làm việc trong các tập đoàn lớn thường có phần kiêu ngạo, hiếm khi bị người khác chà đạp thẳng thừng như vậy, ít nhiều gì cũng có cảm giác bị sỉ nhục, thậm chí như bị tát vào mặt. Hơn nữa, tất cả những ân cần tiếp đãi, tiệc tùng và giải trí trước Tết giờ có ý nghĩa gì? Tất cả chỉ là suy nghĩ viển vông nực cười à.

Sếp Cao vẫn nhìn rất thoáng, cười ha ha: "Ai kiên nhẫn chờ mới gặp chuyện tốt mà. Đến giờ cơm rồi, nào mọi người, chúng ta ăn gì đây?"

Phùng Liễm Thần đứng bên đường: "Tôi sao cũng được, nghe mọi người."

Đàm Sĩ Chương nhìn chăm chú vào phía bên kia đường, một tay đút túi, vẻ mặt trầm ngâm sâu thăm thẳm, không biết đang nghĩ gì.

Phùng Liễm Thần gọi y, Đàm Sĩ Chương mới bừng tỉnh: "Ừ? À, tôi đang nghĩ, mọi người có ăn buffet không?"

Nhà hàng buffet ở phía bên kia đường khá nổi tiếng trong thành phố, thuộc loại cao cấp, chi phí trung bình gần 500 tệ cho một người.

Sếp Cao nghe vậy trợn to mắt: "Ôi, đắt quá? Vượt quá giới hạn thanh toán đấy."

Đàm Sĩ Chương đeo kính mát lên: "Được rồi, đừng keo kiệt nữa, tôi mời, vậy được chưa sếp Cao."

Không khí trong đoàn nhẹ nhàng hơn hẳn, mọi người cùng làm một bữa thịnh soạn rồi trở về công ty. Giờ nghỉ trưa vẫn chưa hết, những người khác đều quay trở lại văn phòng của mình. Mười phút sau, Phùng Liễm Thần và sếp Cao đến gõ cửa phòng của Đàm Sĩ Chương, nghe bên trong có tiếng nói: "Mời vào."

Đàm Sĩ Chương không ngủ trưa tử tế, đang nằm dài trên sô pha, đôi chân dài bắt chéo gác lên tay vịn sô pha.

Phùng Liễm Thần hỏi: "Lát nữa chúng tôi quay lại nhé?"

Đàm Sĩ Chương vẫn lười biếng bất động: "Không cần, hai người lại đây ngồi đi."

Phùng Liễm Thần ngồi đối diện y. Sếp Cao lên tiếng: "Tay phó tổng Steven này không có quyền quyết định, vậy mà không nói sớm, hại chúng ta phải chạy quanh mua vui cho ông ta mấy ngày nay, giờ lại giở trò hếch mũi lên nhìn người, không biết đạo nghĩa giang hồ gì cả."

Đàm Sĩ Chương gối đầu trên tay vịn, cười nói: "Sếp Cao có thể đừng keo kiệt đến thế được không, đến mấy bữa cơm cũng tiếc à? Hơn nữa chẳng lẽ ông không ăn cũng không chơi? Đều do công ty chi trả mà, ông xót cái gì chứ!"

Phùng Liễm Thần gõ ngón tay trên đầu gối, nghe họ cười đùa với nhau. Đoàn đàm phán Hồng Hải là thật sự tự cao tự đại, không coi ai ra gì, hay chỉ đang cố ý dùng thô lỗ làm chiến thuật đàm phán, mục đích đằng sau lại hoàn toàn khác nhau. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, Đàm Thị cũng cần giữ thái độ đúng mực, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, đây mới là nền tảng để tiến bước. Hợp tác phải là đôi bên cùng có lợi, chứ không phải là kiểu một bên nài nỉ bên kia chơi cùng mình.

Phùng Liễm Thần nhớ lại cảnh tượng trên bàn họp: "Tôi thấy Steven trông hơi lạ, giống như không được đồng lòng với La Khải Sâm. Về mặt logic, họ là hai cấp chính phó, nhưng khi La Khải Sâm phát biểu, Steven nhiều lần không thèm nói giúp, mà cũng không giống như đang chia vai ra đóng."

Đàm Sĩ Chương nói: "Mua hàng ai mà chẳng so sánh vài nơi, có thể người ta vẫn đang lựa chọn đấy."

Nói cách khác là trong nội bộ của đối phương đang tồn tại bất đồng.

Tình hình hiện tại là vậy. Cuộc thảo luận đã kết thúc, mười lăm phút nữa là hết giờ nghỉ trưa.

Sếp Cao đứng dậy đấm cái lưng đau nhức: "Không chịu được nữa, trưa nay ăn buffet nhiều quá, mắt không mở ra nổi, tôi phải về ngủ một giấc đây."

Nói xong thì ông ta đi ra ngoài. Phùng Liễm Thần cũng định đi, nhưng Đàm Sĩ Chương gọi anh lại: "Nếu em buồn ngủ thì ngủ ở chỗ tôi đi."

Nét mệt mỏi hiện rõ trong mắt anh, bị y nhìn ra được. Phùng Liễm Thần nói không cần: "Về phòng dựa trên bàn một lát cũng được."

Đàm Sĩ Chương chỉ vào phòng nghỉ của mình: "Nằm được thì nằm, sao phải dựa trên bàn, em vào ngủ đi, có ai hỏi thì cứ nói là ra ngoài làm việc, chưa về."

Phòng làm việc của Phùng Liễm Thần không phải loại có vách ngăn, bình thường cũng có nhiều người lui tới tìm anh, mà anh lại khác với những người kỳ cựu như sếp Cao và Đàm Sĩ Chương, không thể ngắt điện thoại trong giờ làm việc để ngủ một giấc. Suy nghĩ kỹ, cơn mệt mỏi chiếm thế thượng phong, anh đành nói lời cảm ơn, đi về phía phòng nghỉ.

Khi tay chạm vào nắm đấm cửa, Phùng Liễm Thần do dự một chút. Đàm Sĩ Chương nói ở đằng sau: "Có muốn tôi nằm cùng em một lát không?"

Câu trả lời là cánh cửa đóng lại.

Vừa rồi Phùng Liễm Thần do dự là vì anh đột nhiên nhớ ra một việc, hôm nay là ngày đàm phán nên anh ăn mặc khá cầu kỳ, bây giờ mà nằm xuống thì chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu sẽ không còn nhìn ra hình dạng gì nữa, muốn ngủ thì phải c** q**n áo ở đây, nhưng giờ mà đi ra thì lại quá muộn rồi.

Mặc dù mối quan hệ của họ đã vượt qua ranh giới về thể xác, nhưng công ty và khách sạn không giống nhau. Ngồi trên giường của Đàm Sĩ Chương, nhìn chăn gối được gấp gọn gàng, ý nghĩ ai đó có thể bước vào bất cứ lúc nào khiến anh nảy sinh một cảm giác đặc biệt cấm kỵ.

Phòng nghỉ không bật đèn, ánh sáng lờ mờ. Phùng Liễm Thần nhìn thấy một tờ báo gấp trên đầu giường. Đây là tạp chí chuyên ngành dành cho cộng đồng học thuật về đá quý, người ngoài ngành ít khi đọc tạp chí này, nhưng công ty vẫn đặt về rất nhiều. Cuốn này là số ra cách đây hai tuần, hình như là lấy từ giá tạp chí ở quầy lễ tân về, tiêu đề nằm hướng lên trên ghi "Đầu tư trang sức cao cấp chậm lại, sưu tầm nhường chỗ cho xa xỉ giá rẻ". Phùng Liễm Thần cầm lên lật xem, rồi đặt về, anh tháo kính ra, đặt lên trên.

Anh tỉnh lại là do Đàm Sĩ Chương lay dậy, không biết điện thoại có reo báo thức không, khi mở mắt ra, anh chỉ thấy một bóng người ngồi bên mép giường. Đèn vẫn tắt, phòng nghỉ tối om mờ mịt, không còn khái niệm thời gian, bầu không khí yên tĩnh thích hợp để ngủ say.

Đàm Sĩ Chương nhìn anh trêu chọc: "Nếu không gọi em, không biết có ngủ được đến hết ngày làm việc hay không đấy."

Phùng Liễm Thần lập tức tỉnh táo: "Mấy giờ rồi? Em ngủ quên à?"

Đàm Sĩ Chương nhìn xuống cổ tay: "Tàm tạm, ba giờ rồi, nhưng dưới lầu có người tìm em."

Phùng Liễm Thần thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn nhưng không nhúc nhích. Sau khi Đàm Sĩ Chương đi ra, anh mới nhấc chăn lên, lần lượt mặc từng lớp áo sơ mi, quần dài, áo gile vào, cho đến khi chỉnh tề rồi mới đi ra ngoài nói: "Em xuống lầu đây."

Đàm Sĩ Chương đang phê duyệt hồ sơ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính không chớp, giơ tay trái lên vẫy chào anh.

Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, cuộc gặp thứ hai với tập đoàn Hồng Hải được sắp xếp.

Cuộc đàm phán này do Đàm Thị chủ trì, phía Hồng Hải đến tận cửa, cuộc họp được tổ chức tại phòng họp lớn của trụ sở chính. Bên phía Đàm Thị đã bổ sung thêm một trưởng cố vấn pháp luật, phe đối phương cũng đem theo toàn quân, đội hình càng lớn hơn, thế trận càng cân bằng.

Hai bên đối đầu giống như chơi cờ, nhưng trên bàn cờ, nếu có một bên liên tục đấu đá lung tung, không tuân theo chiến lược thông thường thì sẽ cực kỳ khó chịu. Khi ai đó đưa ra yêu cầu quá đỗi vô lý, thường thì họ có mục đích rõ ràng, hoặc là họ muốn buộc đối thủ phải cúi đầu thỏa hiệp, hoặc có khả năng khác, như Đàm Sĩ Chương đã nói, có thể có những lựa chọn khác.

Phùng Liễm Thần cũng nhìn thấu âm mưu này, gã La Khải Sâm kia thật ra là muốn phá hoại.

Bình Luận (0)
Comment