"Nếu định đàm phán thì phải làm sao cho ra đàm phán chứ, không muốn chơi mà cố tình gây sự, làm mất thời gian của mọi người." Luật sư Triệu càu nhàu: "Chơi được thì chơi, không chơi được thì thôi, tôi ghét nhất là mấy chuyện mất thời gian, tên đó có biết tôi tính bao nhiêu tiền một giờ tư vấn không?"
"Nhưng hiện giờ có vẻ như chỉ một mình La Khải Sâm không muốn chơi, Steven chưa chắc đã nghĩ như vậy." Phùng Liễm Thần nói.
Hai người lên sân thượng hút thuốc, luật sư Triệu cầm bật lửa châm một điếu cho Phùng Liễm Thần. Lần cuối cùng họ trò chuyện như thế này là sau đám tang của Đàm Nho vào năm ngoái. Bấy giờ luật sư Triệu còn khen Phùng Liễm Thần sắp một bước lên mây, Phùng Liễm Thần nói là chưa chắc. Mà cũng không sai, kết quả cuối cùng thì đúng là anh được thăng chức, nhưng quá trình này đầy rẫy những biến cố gập ghềnh, nói ra cũng đáng thổn thức.
Phùng Liễm Thần nói tiếp: "La Khải Sâm này chỉ là CEO trụ sở châu Á - Thái Bình Dương của Hồng Hải chứ không phải hoàng đế, quyền lực của anh ta có lớn tới đâu cũng không phải là tuyệt đối. Ngay cả tổng giám đốc độc tài nhất cũng phải nghe ý kiến của Hội đồng Quản trị, chứ đừng nói đến phải cân nhắc ý định của trụ sở chính bên Mỹ, châu chấu đá xe, không thể hợp tác thì phải có lý do giải thích tại sao không được, anh ta làm như vậy dường như là đang cố đổ lỗi cho chúng ta."
Luật sư Triệu tất nhiên hiểu rõ điều này, chẳng qua là không muốn chơi cùng, nhưng không nói thẳng ra mà thôi. Trẻ con trong trường mẫu giáo có thể ném cát vào đầu nhau rồi bỏ chạy, thế giới người lớn thì cứ phải đạo đức giả như thế.
La Khải Sâm phải chịu trách nhiệm với Hội đồng Quản trị đứng sau gã, tương tự, Đàm Sĩ Chương cũng chịu trách nhiệm với Hội đồng Quản trị của tập đoàn. Đàm Nguyệt Tiên đặt nhiều kỳ vọng vào lần hợp tác này, có thể hợp tác với một ông lớn trong ngành hàng xa xỉ nghe qua đúng là một danh hiệu danh giá. Nếu họ không thể giành chiến thắng, tất nhiên sẽ có nhiều đối thủ đang chờ nắm bắt cơ hội. Nói không được vào lúc này cũng khiến Đàm Sĩ Chương trở nên kém cỏi trong mắt người khác.
Nhưng chuyện đã đến nước này, có thể đàm phán thế nào đây?
La Khải Sâm đang cố tình làm khó, hợp tác cũng được, nhưng chỉ khi nào Đàm Thị đồng ý vô điều kiện với những điều khoản khắc nghiệt của họ, chấp nhận làm ăn thua lỗ. Thế nhưng Hội đồng Quản trị và các cổ đông lớn bên này chắc chắn không thể đồng ý, đồng thời cũng sẽ đặt ra nghi vấn với Đàm Sĩ Chương.
Điện thoại rung lên, vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo liền xuất hiện, tên người gọi hiển thị là Đàm Sĩ Chương.
Phùng Liễm Thần dụi tắt điếu thuốc rồi nói với luật sư Triệu: "Tôi có việc, xuống lầu trước đây."
Luật sư Triệu xua tay, cho rằng anh quay lại Chìa Khóa Ánh Sao: "Giờ anh phải chạy vòng quanh đã đủ bận rồi, nhanh lên."
Nhưng Phùng Liễm Thần lại đến văn phòng của Đàm Sĩ Chương.
Trước tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện tại, rất khó thúc đẩy tiến trình hợp tác, Đàm Sĩ Chương vẫn giữ thản nhiên như không, dường như không sốt ruột chút nào. Khi Phùng Liễm Thần bước vào, thấy y đang dựa vào ghế giám đốc, tay cầm một viên đá quý màu cam, nhìn từ xa trông giống như Spessartine.
Nhưng nhìn kỹ lại thì không phải. Đàm Sĩ Chương cười với Phùng Liễm Thần, chủ động đưa nó cho anh xem: "Nhìn viên kim cương cam này xem."
Phùng Liễm Thần xòe tay ra hiệu không tiện nhận: "Vừa hút một điếu thuốc."
Đàm Sĩ Chương liếc anh: "Sếp Phùng lại đi đâu thu thập tình báo nữa rồi?"
Phùng Liễm Thần cười trừ, đẩy kính trên sống mũi lên một chút, rút khăn ướt ở góc bàn của y lau tay rồi mới lấy kính lúp ra.
Kim cương thường được phân loại theo màu sắc gồm đỏ, tím, xanh dương, hồng và xanh lá cây. Trong thế giới kim cương màu, không cần phải bàn cãi về mức độ phổ biến của kim cương hồng, và kim cương cam luôn bị ghẻ lạnh thì cũng không cần phải nói nhiều. Khi nhắc đến màu cam, có người thậm chí không nhớ ngay ra rằng nó cũng là một thành viên của họ kim cương. Thế nhưng kim cương màu cam thực ra vô cùng hiếm có, hiếm hơn cả viên kim cương vàng hoàng yến mà Phùng Liễm Thần từng nhìn thấy ở chỗ Đàm Sĩ Chương. Chẳng qua là do nhu cầu thị trường không cao như các màu khác, mà giá cả lại được quyết định bởi nhu cầu, nên nó mới không có xu hướng thị trường ổn định theo quy luật. Là một món đồ sưu tầm, tính thanh khoản của nó cũng kém.
Phùng Liễm Thần nhận lấy viên đá từ tay Đàm Sĩ Chương, xem xét kỹ càng. Chất lượng của viên kim cương này thực sự rất tốt, ước tính nặng hơn 3 carat, được cắt theo hình tròn tiêu chuẩn, màu cam thuần trong vắt tinh khiết, có độ cân bằng hoàn hảo giữa đỏ và vàng, mang đến vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, tròn trịa căng mọng hệt như một viên nimm2 vị quýt, khiến người ta chỉ muốn cho vào miệng thưởng thức.
"Hình như chưa từng thấy trong kho." Gặp được viên đá quý mới, Phùng Liễm Thần lập tức nhận ra: "Đây là hàng mới mua hay là...?"
"Vừa thu lại từ một khách hàng quen của Lệ Hoa." Đàm Sĩ Chương vịn vào bàn đứng dậy, đi vòng ra phía trước để đối diện với anh, tựa vào mép bàn nửa đứng nửa ngồi: "Đã sưu tầm hai ba năm rồi, cứ tưởng kiếm được lợi nhuận, nhưng mức tăng giá không đáp ứng được kỳ vọng, cũng không có nhiều người mua quan tâm, nghe nói chúng ta có thu nên hôm nay mang đến, còn đổi lấy một viên kim cương hồng nhỏ mang về."
Khách hàng coi trọng khía cạnh đầu tư, đây là tâm lý bình thường.
Phùng Liễm Thần nhìn nó như nhìn một đứa trẻ: "Thực ra xét về nhan sắc thì giá trị rất cao đấy, nếu có thiết kế bổ sung thì sẽ đẹp hơn nhiều."
Giá trị của đá quý và ngọc phụ thuộc vào cung cầu của thị trường, nhưng phương pháp đo giá trị của trang sức thì không hoàn toàn giống nhau. Giống như triển lãm Mucha mà họ đã xem lần trước, những tiền bối từ hai thế kỷ trước cũng đang cố gắng thoát khỏi các quy ước, làm nổi bật giá trị của thiết kế. Tác phẩm nghệ thuật không cần phải được xây đắp bằng vật liệu đắt tiền, bản thân nghệ thuật là vô giá. Nhưng để nói được những lời này, trước tiên người ta phải có khả năng bước vào cánh cửa đó.
Đàm Sĩ Chương lên tiếng: "Điều này cho thấy thiết kế và tính thẩm mỹ hiện nay chưa đủ hoàn hảo, tôi đã suy nghĩ về việc này từ rất lâu rồi, Trang sức Lệ Hoa hiện đang làm dòng trang sức Haute Joaillerie, nhưng luôn có điều gì đó khiến tôi chưa hài lòng, nghĩ tới nghĩ lui, trong tay tôi còn thiếu một 'Mucha' này."
Phùng Liễm Thần trầm ngâm, tiêu hóa ý mà y muốn nói, nhưng không nói những câu thiếu hiểu biết như phải gọi cho thợ săn đầu người. Đàm Sĩ Chương rõ ràng đang tìm kiếm một nghệ sĩ ở đẳng cấp đỉnh cao, mà người tài như vậy thì chỉ có thể thắp đèn đi tìm khắp thế giới, chứ không bao giờ chờ sẵn ở thị trường việc làm. Hơn nữa có thể đoán được, những ai lọt vào mắt xanh của y đều đã thành đạt, có danh tiếng có sự nghiệp, khả năng tìm thấy một người tình cờ ăn nhịp với nhau lại còn chịu nhận lời mời của Đàm Thị là bao nhiêu?
Hoặc có thể đổi sang hướng tư duy khác, cố gắng phát hiện ra những thiên tài bị bỏ qua trước người khác một bước, nhưng như vậy thì càng giống như mò kim đáy biển, chi phí sẽ bị đội lên vô hạn.
Phùng Liễm Thần gợi ý: "Không nhất thiết phải tuyển dụng trực tiếp, hay là cân nhắc mời họ làm cố vấn sáng tạo trước, rồi mới chuyển sang hợp tác sâu hơn."
Đàm Sĩ Chương liếc nhìn anh, rồi mỉm cười hỏi lại: "Hình thức không quan trọng, sếp Phùng à, em có ứng cử viên nào vừa ý không?"
Phùng Liễm Thần trả lại viên kim cương cam cho y: "Tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng sau này em sẽ để ý, nhưng công việc có cái gấp cái không, hiện tại ưu tiên của chúng ta vẫn là giải quyết vấn đề với tập đoàn Hồng Hải, anh đừng quên đưa ra quyết định về vấn đề này."
Đàm Sĩ Chương nheo mắt, cười có phần bất cần: "Thật ra, tôi có quyết định cũng không tác động tới ai được."
Y gãi thái dương: "Nếu quyết định của tôi có tác dụng, tất nhiên là tôi muốn La Khải Sâm cầu xin chúng ta ký hợp đồng ngay, nhưng việc này có thể xảy ra không? Người ta đang nồng nhiệt với Quỳ Long kia kìa, tuần trăng mật còn chưa kết thúc, không phải là lúc có mới nới cũ, tham vàng bỏ ngãi đấy sao."
Nghe vậy, Phùng Liễm Thần vô thức nheo mắt lại, ánh nhìn tập trung trên mặt y.
Tập đoàn Quỳ Long là đối thủ cũ của Đàm Thị, quan hệ đối thủ cạnh tranh. Tuy ai cũng biết tâm tư của La Khải Sâm, gã đã thể hiện rõ thái độ nóng nảy mất kiên nhẫn rồi, nhưng thật ra gã là kẻ bề ngoài thô kệch bên trong lọc lõi, từ đầu đến cuối chưa bao giờ để lộ đối tượng mình nhắm tới, thậm chí thỉnh thoảng còn tung hỏa mù ra.
Muốn tìm hiểu về tranh đấu và xung đột phe phái trong các công ty khác chắc chắn đòi hỏi chút năng lực. Vậy nên không phải Đàm Sĩ Chương mặc kệ, mà là không ai thấy y đi hỏi thăm.
Hơn nữa, cách dùng từ của y rất lạ lùng, làm cho Phùng Liễm Thần lập tức nghĩ đến việc có thể lợi dụng gì từ những hành vi mờ ám giữa La Khải Sâm và tập đoàn Quỳ Long. Tuy nhiên cũng chỉ là suy nghĩ thôi, không phải cứ hễ nắm được thóp của người khác là sẽ đạt được mục tiêu của mình, đó là một biện pháp thấp kém. Hai bên hợp tác là tự nguyện, miễn cưỡng không làm nên hạnh phúc, cách tiếp cận tốt nhất là đưa ra lý do để bên kia bắt buộc phải ký.
Đang suy nghĩ thì một lồng ngực rộng lớn ở đằng sau áp lên người anh, hai cánh tay duỗi ra từ phía sau, ôm chặt Phùng Liễm Thần vào trong.
Đàm Sĩ Chương áp mũi vào tóc anh, thì thầm: "Có chuyện này nữa, em có muốn nghe không."
Phùng Liễm Thần cứng người một lúc, nhưng vẫn không đẩy y ra: "Sao vậy?"
Đàm Sĩ Chương siết chặt vòng tay đang ôm anh: "Ví dụ như La Khải Sâm kia có thể coi như là chàng rể mà Andy đưa về nhà?"
Andy là một cái tên rất phổ biến, Phùng Liễm Thần hỏi lại: "Ý anh là giám đốc Sáng tạo của họ phải không?"
Đàm Sĩ Chương đáp: "Thằng nhóc con đó có thể ngồi vào chiếc ghế giám đốc Sáng tạo này gần như là hoàn toàn nhờ vào chỗ dựa của mình, ông già nhà cậu ta thật ra là cổ đông lớn của tập đoàn Hồng Hải, cậu ta chỉ là con ngoài giá thú, nhưng nghe nói người vợ hợp pháp mãi vẫn chưa có con, từ lâu đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của cậu ta, gia đình bọn họ thậm chí còn cùng nhau đi nghỉ lễ Giáng sinh hàng năm."
Mối quan hệ gia đình nghe có vẻ hỗn loạn, nhưng tất nhiên đó không phải là vấn đề chính. So với loại cậu ấm chưa bao giờ phải lo lắng về cơm áo như Andy, La Khải Sâm lại là người nhập cư mới đến Mỹ hơn mười năm trước, gã từng phải sống cảnh nghèo túng chán nản, từng ngủ ngoài đường, từng lục lọi trong thùng rác. Sau đó, gã may mắn tìm được việc làm tại tập đoàn Hồng Hải, từ dưới đáy vực leo l*n đ*nh cao, quá trình này nghe qua thì đúng là có thể truyền cảm hứng. Chỉ có điều La Khải Sâm cũng là người thực dụng, khi biết được khuynh hướng tính dục của Andy thì không ngần ngại chủ động tiếp cận hắn.
Phùng Liễm Thần nghe mà câm nín. Từ ngoại hình đến tuổi tác và tính cách, hai người này dường như hoàn toàn không thể có quan hệ gì. Anh quay đầu nhìn Đàm Sĩ Chương: "Anh nói với em những cái này chắc không phải là định dùng nó để uy h**p chứ?"
Đàm Sĩ Chương cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên, như vậy thì quá thấp kém, nói với em chỉ để biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, biết nhiều hơn cũng chẳng có gì xấu. Hơn nữa, có lẽ tôi chỉ muốn chia sẻ một chút với người tôi tin tưởng, nếu cứ chỉ một mình tôi biết chuyện thì chán lắm."
*
Ngày hôm sau đi làm, Phùng Liễm Thần đang đợi thang máy ở tầng hầm, nhưng không hiểu sao mất đến 20 phút mà không thấy thang xuống. Anh dứt khoát đi qua lối thoát hiểm lên tầng một, gặp các nhân viên đang bàn tán xôn xao ríu rít về ngôi sao, trông rất hào hứng. Lúc đó anh mới nhớ ra hôm nay là ngày Diêu Nghiêu trong truyền thuyết kia đến công ty.
Sau Tết, tiến độ của phòng Kinh doanh tăng vùn vụt, không chỉ thành công ký kết hợp đồng đại sứ, mà còn tiến tới trao đổi với bên kia về lịch trình, sắp xếp buổi chụp quảng cáo đầu tiên, địa điểm là Cao ốc Đàm Thị. Thông thường, những dự án chụp ảnh kiểu này sẽ thuê studio chụp ảnh chuyên nghiệp bên ngoài, nhưng do nhiều lần làm việc không mấy suôn sẻ, Đàm Thị đã dọn dẹp mặt bằng, xây dựng studio chụp ảnh riêng.
Biết rằng hôm nay có ngôi sao đến, để giữ gìn trật tự, phòng Hành chính đã ra thông báo trước, yêu cầu tất cả nhân viên không liên quan không được đi lại xung quanh. Vì vậy, bầu không khí sôi nổi chỉ giới hạn qua lời nói của nhân viên. Nhưng quy tắc là quy tắc, con người thì linh hoạt, luôn có những người tìm được lý do đến nhìn lén. Phùng Liễm Thần bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy cô gái mê thần tượng của Chìa Khóa Ánh Sao đang lén la lén lút đẩy cửa thoát hiểm.
Phùng Liễm Thần chặn cô lại, hỏi vài câu. Thật ra, cô gái này khá lanh lợi, đã chủ động trao đổi với đồng nghiệp để có một nhiệm vụ yêu cầu phải đến studio chụp ảnh phối hợp. Hai người cùng nhau đến studio.
Thế rồi họ bị một tên mập lạ mặt chặn lại ở cửa: "Các người đang làm gì ở đây? Không được vào trong."
Đang ở trên chính địa bàn của mình mà còn bị chặn ngoài cửa một cách ngang ngược, quả là một trải nghiệm mới lạ.
Có người ở gần đó lập tức lên tiếng: "Không sao đâu không sao đâu, đây là sếp Phùng của chúng tôi, không phải người lạ."
Tên mập chặn cửa cuối cùng cũng hạ cánh tay xuống, khuôn mặt thịt mập ú giật giật, ra vẻ vô cùng khinh thường.